Thiết Vô Tình gật gật đầu:
- Đúng là người bên ngoài, hơn nữa địa vị còn rất lớn, chính là thế lực võ lâm Trung Nguyên.
Thế lực võ lâm Trung Nguyên?
Tô Tín kinh ngạc nói:
- Thế lực võ lâm Trung Nguyên tới Tương Nam làm cái gì?
- Nói ra một phần nguyên nhân trong đó chính là vì ngươi đấy.
- Ta?
Tô Tín kinh ngạc chỉ chỉ chính mình.
Thiết Vô Tình gật đầu nói:
- Cũng bởi vì ngươi, ngươi nhớ rõ chuyện lũng đoạn đặc sản Nam Man tại Thương Sơn thành hay không, ngươi bán số hàng hóa đó với giá trên trời năm mươi triệu lượng bạc.
- Ban đầu đặc sản Nam Man tại Tương Nam có thể kiếm tiền nhưng chỉ thu nhập không quá nhiều, còn không bị đại phái Trung Nguyên đặt trong lòng.
- Hiện tại thông qua ngươi thao tác, giá cả đặc sản tăng lên gấp năm lần, cho nên có một vài người chú ý tới.
Năm mươi triệu lượng bạc chính là thuế thu một năm tại một đạo của Đại Chu vương triều, thậm chí loại nơi chốn nhỏ như Tương Nam đạo thu một năm không tới ba mươi triệu lượng.
Tô Tín cau mày nói:
- Theo ta được biết đại phái võ lâm Trung Nguyên không thiếu tiền, ví dụ như Danh Kiếm sơn trang một năm sản xuất Huyền Nguyên Trọng Thiết đã có thể trị giá hơn cả tỷ lượng, bọn họ cần vì chút tiền này cố ý phái người đi ra tay với Tương Nam hay sao?
Thiết Vô Tình sờ sờ cái mũi nói:
- Đại phái như Danh Kiếm sơn trang thuộc về cầm kiếm ngũ phái, là đại phái nhất lưu đương nhiên không cần vì chút lợi ích này mà đi tới Tương Nam tranh đoạt, kỳ thật đỏ mắt tiền của Tương Nam chỉ là những môn phái nhị lưu tam lưu mà hôi.
- Thật sự khó giải quyết chính là Tranh Kiếm Minh, Niên bang trong thiên hạ thất bang, Thượng Quan thế gia các thế lực phái đệ tử tới đây, bọn chúng phái đám đệ tử tới Tương Nam tranh đấu một phen, tiền đặt cược, tất cả xem ai kinh doanh thế lực lớn tại Tương Nam, kẻ yếu sẽ bị đuổi ra khỏi Tương Nam.
- Phi Ưng bang không may chính là vì bọn họ giúp ngươi lũng đoạn đặc sản Tương Nam, từ đó thế lực nhị lưu tam lưu đỏ mắt, sau đó cổ động đệ tử Tranh Kiếm Minh các thế lực hợp nhất bang phái trong tất cả châu phủ Tương Nam.
Phủ Thường Ninh chính là châu phủ ở gần Nam Man nhất trong Tương Nam, Phi Ưng bang cũng là bang phái lớn nhất phủ Thường Ninh, trong tay lại nắm tài lộ lớn như vậy, đương nhiên nó cũng biến thành nơi người ta tranh đấu.
Tô Tín cau mày nói:
- Những thế lực võ lâm Trung Nguyên đúng là quá giới hạn rồi, bọn chúng muốn tôi luyện đệ tử của mình, vì sao không tranh đấu trên địa bàn bản thân, hết lần này tới lần khác muốn tới Tương Nam? Thế lực võ lâm Tương Nam đạo cũng mặc kệ hay sao?
Thiết Vô Tình nhún nhún vai nói:
- Rất đơn giản, bởi vì thế lực võ lâm Tương Nam là kẻ yếu, đáng đời bị khi dễ.
- Ngươi biết ngày xưa Đông Tấn cường đại đã luyện binh như thế nào không? Hàng năm bọn họ phái đại lượng binh sĩ âm lấn các tiểu quốc, không phải vì cướp đoạt, chỉ vì luyện binh.
- Hiện tại Tây Vực có ba mươi sáu nước, nhưng ngày xưa Tây Vực có tới hơn bảy mươi tiểu quốc, trong đó có hơn một nửa bị Đôn Tấn tiêu diệt vì luyện binh đấy.
- Đông Tấn hàng năm phái ra số lượng quân đội như nhau, ngươi ngăn cản được thì Đông Tấn sẽ không tiến công tiếp, ngăn không được thì diệt quốc.
Hiện tại Tương Nam đạo cũng tương đương với Tây Vực khi đó, thực lực không bằng người cũng chỉ có thể bị người ta khi dễ.
Trên mặt Thiết Vô Tình nở nụ cười lạnh:
- Võ lâm Tương Nam đạo từ sau Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh và Tam Tương Vũ Lâm Minh sụp đổ đã không gượng dậy nổi.
- Cường giả chân chính hoặc chết trên đường tấn công Đông Tấn, hoặc sau đó bị triều đình thanh tẩy, còn lại là một vài phế vật hoặc kẻ nhu nhược, Tranh Kiếm Minh và Niên bang phái đệ tử tôi luyện trên địa bàn bọn họ, bọn họ căn bản không dám phóng “cái rắm”.
- Đừng nói là ngăn cản, chỉ sợ bọn họ hiện tại đã triệu tập đệ tử trong nhà quay về, sợ chọc tới mấy nhà này.
Tô Tín suy nghĩ một phen, hắn nói:
- Đa tạ Thiết đại nhân nói cho ta biết tin tức này, xem ra ta phải trở về phủ Thường Ninh một chuyến.
Thiết Vô Tình nói:
- Đừng quên ngươi bây giờ chính là người Lục Phiến môn, nếu như đối phương náo quá phận, tổng bộ Lục Phiến môn tại Tương Nam đạo cũng không ngồi nhìn.
- Nhưng nếu như bọn chúng không quá mức phá hư quy củ, ta cũng không thể xuất thủ, dù sao sau lưng bọn chúng có thế lực làm Lục Phiến môn cũng phải kiêng kị.
Tô Tín gật gật đầu, hắn cũng hiểu ý của Thiết Vô Tình.
Tuy trên danh nghĩa Lục Phiến môn giám sát tất cả thế lực tông môn võ lâm, thậm chí có thời điểm đồ tông diệt môn cũng không ít.
Nhưng chuyện gì cũng phải xem đối phương là ai, như nếu như đối phương là thế lực nhị lưu tam lưu cũng thôi đi, nhưng đối phương Tranh Kiếm Minh, Niên bang là thế lực nhất lưu, Lục Phiến môn không cẩn thận không được.
Nếu đối phương không làm quá phận mà Lục Phiến môn lại ra tay, chỉ sợ đối phương sẽ không bỏ qua.
Thiết Vô Tình rời đi, Tô Tín cũng không sốt ruột đi tới phủ Thường Ninh, hắn tiến vào trong hệ thống.
Sau khi nhiệm vụ Thương Sơn thành kết thúc, Tô Tín hiện tại đã sở hữu 840 điểm phản phái trị, năm lần rút thưởng trung cấp và bảy lần rút thưởng sơ cấp.
Tô Tín suy nghĩ một phen, quyết định đổi ba lần rút thưởng trung cấp hối đoái thành phản phái trị, như vậy hắn có 1020 điểm phản phái trị.
Huyết Hà thần kiếm do ba bộ phận tạo thành, theo thứ tự là kiếm pháp, Huyết Hà thần chỉ, binh khí Huyết Hà thần kiếm tạo thành.
Tô Tín lần trước tốn 1300 điểm phản phái trị hối đoái Huyết Hà thần kiếm, hiện tại chỉ cần tốn 700 điểm phản phái trị có thể hối đoái Huyết Hà thần chỉ, vừa vặn còn thừa lại 320 điểm phản phái trị lưu lại dùng hối đoái tiêu hao phẩm.
Bảy lần rút thưởng sơ cấp không cần dùng tới, chỉ còn lại hai lần rút thưởng trung cấp, Tô Tín nói:
- Trực tiếp rút ra, bỏ ô trống!
Màn hình lớn trong không gian hệ thống bắt đầu xoay tròn, lần thứ nhất rút thăm được một bình Dưỡng Khí Đan trung cấp, hệ thống đánh giá mới nhất tinh nửa mà thôi, đối với Tô Tín hiện tại mà nói không dùng được.
Rút thưởng lần thứ hai, bàn quay dừng lại ở ô tiêu hao phẩm, trên màn hình lớn xuất hiện một hoạn quan già áo bào đỏ.
- Chúc mừng kí chủ rút ra tiêu hoa phẩm sử dụng một lần, Triêu Thiên Nhất côn, tương ứng nhân vật Mễ Thương Khung, đánh giá đẳng cấp công pháp tam tinh nửa.
Vẻ mặt Tô Tín khó hiểu, không ngờ rút ra thái giám, thái giám chính là một sự tồn tại khác loài trong tất cả tiểu thuyết võ hiệp.
Cao thủ trong hoàng cung mười thành có chín thành rưỡi là thái giám, Mễ Thương Khung chính là nhân vật trong “Anh hùng thuyết anh hùng”, là đệ nhất cao thủ nội cung, được hoàng đế tự mình ban tên Mễ Hữu Kiều, hắn kêt thành đoàn phái lợi ích với Phương Ứng Khán.
Nói Mễ Thương Khung khác loài là vì võ công của hắn.
Võ công của thái giám trong tất cả tiểu thuyết võ hiệp đều thiên về hướng âm tà tàn nhẫn, chỉ có võ công như vậy mới phát huy ra tính cách vặn vẹo và thiếu thốn thân thể thái giám mà thôi.
Nhưng Mễ Thương Khung lại khác.
Hắn là đệ tử đích truyền của Trảm Kinh đường tổng đường chủ Hoài Âm Trương Hầu, học được Phương Đao Sương kiếm của Hoài Âm Trương Hầu và tổng kết thành “Triêu Thiên Nhất côn”.
Luận bối phận, Mễ Thương Khung là đồng bối với Nguyên Thập Tam Hạn, Gia Cát Chính Ngã.
Biệt lão thái giám võ công âm tà ác độc nhưng Triêu Thiên Nhất côn của Mễ Thương Khung khí thế kinh thiên, cương mãnh vô song.
Lần đầu ra tay liền đánh chết Thiên Cơ long đầu Trương Tam Phụ, uy chấn hắc bạch hai nhà, hắn dựa vào Triêu Thiên Nhất côn khí thế kinh thiên.
Chỉ bằng vào đẳng cấp của Triêu Thiên Nhất côn đạt tới tam tinh nửa, đã biết rõ uy lực của nó mạnh bao nhiêu.
Triêu Thiên Nhất côn làm át chủ bài bảo vệ tính mạng đúng là không tồi, điểm không tốt duy nhất chính là vũ khí.
Trong nguyên tác Mễ Thương Khung sử dụng binh khí Triêu Thiên Nhất côn, nhưng hiện tại người sử dụng là Tô Tín, muốn phát huy uy lực tới mức tận cùng, Tô Tín cần phải có một cây côn mới được.
Trong không gian hệ thống không thể bỏ đồ vật không thuộc hệ thống vào, Tô Tín cũng không có khả năng vì tiêu hao phẩm như vậy là chuẩn bị một cây côn.
Cho nên hắn có ý định lúc sử dụng Triêu Thiên Nhất côn sẽ vào trong không gian hệ thống hối đoái một cây côn.
Cây côn bằng thép tinh đánh giá nửa tinh trong không gian chỉ cần 20 điểm phản phái trị là có thể đổi.
Rời khỏi không gian hệ thống, Tô Tín xuyên qua rừng rậm Tương Nam và lên đường đi tới phủ Thường Ninh.
Cũng không biết có phải lần trước hắn giết chóc đã dọa đám đạo phủ rừng rậm Tương Nam sợ hãi run rẩy hay không, trên đường tới đây vô cùng yên ổn, ven đường không có gió thổi cỏ lay.
Đi ra khỏi rừng rậm Tương Nam, Tô Tín phát hiện có không ít võ giả đang đi lại trên đường.
Có một mình cỡi ngựa, có tốp năm tốp ba liên tục chạy tới hướng phủ Đông Lâm.
Tương Nam trừ phủ Thường Ninh đã từng là đô thành ra, diện tích phủ Đông Lâm còn lớn hơn phủ Thường Ninh gấp đôi, trước kia Đào Thiên mở võ quán tại phủ Đông Lâm.
Tô Tín tùy ý giữ một người lại nói:
- Tại sao trên đường có nhiều người đi tới phủ Đông Lâm thế? Tại phủ Đông Lâm xảy ra đại sự gì hay sao?
Võ giả bị giữ lại chỉ có cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ, mà Tô Tín tỏa ra uy áp Tiên Thiên không che giấu, thiếu chút nữa làm võ giả kia sợ hãi ngất đi.
Tên võ giả kia vội cung kính nói:
- Tranh Kiếm Minh Địch Vân Phi Địch công tử ở tại phủ Đông Lâm quảng mời hào kiệt Tương Nam gia nhập dưới trướng hắn, hơn nữa lúc này trong phủ Đông Lâm còn có cường giả Nhân Bảng trẻ tuổi của Niên bang, Nhữ Nam Thượng Quan thị, bọn họ đều nhận người tại đây, chúng ta đương nhiên phải đi tới gia nhập dưới trướng bọn họ.
Tô Tín cau mày nói:
- Bọn chúng là võ giả Trung Nguyên, các ngươi an tâm đầu nhập bọn chúng?
Tên võ giả kia cẩn thận nói:
- Vị tiền bối này lời nói không dễ nghe, võ giả tán tu chúng ta muốn gia nhập môn phái nhưng người ta trướng mắt, hiện tại thế lực võ lâm như Tranh Kiếm Minh tới Tương Nam mời chào nhân thủ là hiếm thấy, huống hồ Địch Vân Phi Địch công tử người ta là cao thủ thứ năm mươi bảy trên Nhân Bảng đấy.
- Đi, ngươi đi đi.
Tô Tín buông tên võ giả ra.
Hắn vẫn xem thường sức hấp dẫn của cường giả Nhân Bảng và đại phái Trung Nguyên với những tán tu này.
Căn cứ tư liệu của Thiết Vô Tình, những thế lực nhất lưu phái đệ tử tới Tương Nam tôi luyện, như vậy bọn họ sẽ ít trợ giúp.
Nếu bên cạnh ngươi không có Nguyên Thần cảnh võ đạo tông sư đi theo thiếp thân bảo hộ thì tôi luyện làm gì?
Có thể nói bọn họ chỉ có lẻ loi một mình đi vào Tương Nam, vài ngày qua chỉ bằng mượn thanh danh của mình tạo thành oanh động thu hút nhiều võ giả Tương Nam tới đầu nhập, thanh danh có đôi khi cũng là một phần của thực lực.
- Đúng là người bên ngoài, hơn nữa địa vị còn rất lớn, chính là thế lực võ lâm Trung Nguyên.
Thế lực võ lâm Trung Nguyên?
Tô Tín kinh ngạc nói:
- Thế lực võ lâm Trung Nguyên tới Tương Nam làm cái gì?
- Nói ra một phần nguyên nhân trong đó chính là vì ngươi đấy.
- Ta?
Tô Tín kinh ngạc chỉ chỉ chính mình.
Thiết Vô Tình gật đầu nói:
- Cũng bởi vì ngươi, ngươi nhớ rõ chuyện lũng đoạn đặc sản Nam Man tại Thương Sơn thành hay không, ngươi bán số hàng hóa đó với giá trên trời năm mươi triệu lượng bạc.
- Ban đầu đặc sản Nam Man tại Tương Nam có thể kiếm tiền nhưng chỉ thu nhập không quá nhiều, còn không bị đại phái Trung Nguyên đặt trong lòng.
- Hiện tại thông qua ngươi thao tác, giá cả đặc sản tăng lên gấp năm lần, cho nên có một vài người chú ý tới.
Năm mươi triệu lượng bạc chính là thuế thu một năm tại một đạo của Đại Chu vương triều, thậm chí loại nơi chốn nhỏ như Tương Nam đạo thu một năm không tới ba mươi triệu lượng.
Tô Tín cau mày nói:
- Theo ta được biết đại phái võ lâm Trung Nguyên không thiếu tiền, ví dụ như Danh Kiếm sơn trang một năm sản xuất Huyền Nguyên Trọng Thiết đã có thể trị giá hơn cả tỷ lượng, bọn họ cần vì chút tiền này cố ý phái người đi ra tay với Tương Nam hay sao?
Thiết Vô Tình sờ sờ cái mũi nói:
- Đại phái như Danh Kiếm sơn trang thuộc về cầm kiếm ngũ phái, là đại phái nhất lưu đương nhiên không cần vì chút lợi ích này mà đi tới Tương Nam tranh đoạt, kỳ thật đỏ mắt tiền của Tương Nam chỉ là những môn phái nhị lưu tam lưu mà hôi.
- Thật sự khó giải quyết chính là Tranh Kiếm Minh, Niên bang trong thiên hạ thất bang, Thượng Quan thế gia các thế lực phái đệ tử tới đây, bọn chúng phái đám đệ tử tới Tương Nam tranh đấu một phen, tiền đặt cược, tất cả xem ai kinh doanh thế lực lớn tại Tương Nam, kẻ yếu sẽ bị đuổi ra khỏi Tương Nam.
- Phi Ưng bang không may chính là vì bọn họ giúp ngươi lũng đoạn đặc sản Tương Nam, từ đó thế lực nhị lưu tam lưu đỏ mắt, sau đó cổ động đệ tử Tranh Kiếm Minh các thế lực hợp nhất bang phái trong tất cả châu phủ Tương Nam.
Phủ Thường Ninh chính là châu phủ ở gần Nam Man nhất trong Tương Nam, Phi Ưng bang cũng là bang phái lớn nhất phủ Thường Ninh, trong tay lại nắm tài lộ lớn như vậy, đương nhiên nó cũng biến thành nơi người ta tranh đấu.
Tô Tín cau mày nói:
- Những thế lực võ lâm Trung Nguyên đúng là quá giới hạn rồi, bọn chúng muốn tôi luyện đệ tử của mình, vì sao không tranh đấu trên địa bàn bản thân, hết lần này tới lần khác muốn tới Tương Nam? Thế lực võ lâm Tương Nam đạo cũng mặc kệ hay sao?
Thiết Vô Tình nhún nhún vai nói:
- Rất đơn giản, bởi vì thế lực võ lâm Tương Nam là kẻ yếu, đáng đời bị khi dễ.
- Ngươi biết ngày xưa Đông Tấn cường đại đã luyện binh như thế nào không? Hàng năm bọn họ phái đại lượng binh sĩ âm lấn các tiểu quốc, không phải vì cướp đoạt, chỉ vì luyện binh.
- Hiện tại Tây Vực có ba mươi sáu nước, nhưng ngày xưa Tây Vực có tới hơn bảy mươi tiểu quốc, trong đó có hơn một nửa bị Đôn Tấn tiêu diệt vì luyện binh đấy.
- Đông Tấn hàng năm phái ra số lượng quân đội như nhau, ngươi ngăn cản được thì Đông Tấn sẽ không tiến công tiếp, ngăn không được thì diệt quốc.
Hiện tại Tương Nam đạo cũng tương đương với Tây Vực khi đó, thực lực không bằng người cũng chỉ có thể bị người ta khi dễ.
Trên mặt Thiết Vô Tình nở nụ cười lạnh:
- Võ lâm Tương Nam đạo từ sau Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh và Tam Tương Vũ Lâm Minh sụp đổ đã không gượng dậy nổi.
- Cường giả chân chính hoặc chết trên đường tấn công Đông Tấn, hoặc sau đó bị triều đình thanh tẩy, còn lại là một vài phế vật hoặc kẻ nhu nhược, Tranh Kiếm Minh và Niên bang phái đệ tử tôi luyện trên địa bàn bọn họ, bọn họ căn bản không dám phóng “cái rắm”.
- Đừng nói là ngăn cản, chỉ sợ bọn họ hiện tại đã triệu tập đệ tử trong nhà quay về, sợ chọc tới mấy nhà này.
Tô Tín suy nghĩ một phen, hắn nói:
- Đa tạ Thiết đại nhân nói cho ta biết tin tức này, xem ra ta phải trở về phủ Thường Ninh một chuyến.
Thiết Vô Tình nói:
- Đừng quên ngươi bây giờ chính là người Lục Phiến môn, nếu như đối phương náo quá phận, tổng bộ Lục Phiến môn tại Tương Nam đạo cũng không ngồi nhìn.
- Nhưng nếu như bọn chúng không quá mức phá hư quy củ, ta cũng không thể xuất thủ, dù sao sau lưng bọn chúng có thế lực làm Lục Phiến môn cũng phải kiêng kị.
Tô Tín gật gật đầu, hắn cũng hiểu ý của Thiết Vô Tình.
Tuy trên danh nghĩa Lục Phiến môn giám sát tất cả thế lực tông môn võ lâm, thậm chí có thời điểm đồ tông diệt môn cũng không ít.
Nhưng chuyện gì cũng phải xem đối phương là ai, như nếu như đối phương là thế lực nhị lưu tam lưu cũng thôi đi, nhưng đối phương Tranh Kiếm Minh, Niên bang là thế lực nhất lưu, Lục Phiến môn không cẩn thận không được.
Nếu đối phương không làm quá phận mà Lục Phiến môn lại ra tay, chỉ sợ đối phương sẽ không bỏ qua.
Thiết Vô Tình rời đi, Tô Tín cũng không sốt ruột đi tới phủ Thường Ninh, hắn tiến vào trong hệ thống.
Sau khi nhiệm vụ Thương Sơn thành kết thúc, Tô Tín hiện tại đã sở hữu 840 điểm phản phái trị, năm lần rút thưởng trung cấp và bảy lần rút thưởng sơ cấp.
Tô Tín suy nghĩ một phen, quyết định đổi ba lần rút thưởng trung cấp hối đoái thành phản phái trị, như vậy hắn có 1020 điểm phản phái trị.
Huyết Hà thần kiếm do ba bộ phận tạo thành, theo thứ tự là kiếm pháp, Huyết Hà thần chỉ, binh khí Huyết Hà thần kiếm tạo thành.
Tô Tín lần trước tốn 1300 điểm phản phái trị hối đoái Huyết Hà thần kiếm, hiện tại chỉ cần tốn 700 điểm phản phái trị có thể hối đoái Huyết Hà thần chỉ, vừa vặn còn thừa lại 320 điểm phản phái trị lưu lại dùng hối đoái tiêu hao phẩm.
Bảy lần rút thưởng sơ cấp không cần dùng tới, chỉ còn lại hai lần rút thưởng trung cấp, Tô Tín nói:
- Trực tiếp rút ra, bỏ ô trống!
Màn hình lớn trong không gian hệ thống bắt đầu xoay tròn, lần thứ nhất rút thăm được một bình Dưỡng Khí Đan trung cấp, hệ thống đánh giá mới nhất tinh nửa mà thôi, đối với Tô Tín hiện tại mà nói không dùng được.
Rút thưởng lần thứ hai, bàn quay dừng lại ở ô tiêu hao phẩm, trên màn hình lớn xuất hiện một hoạn quan già áo bào đỏ.
- Chúc mừng kí chủ rút ra tiêu hoa phẩm sử dụng một lần, Triêu Thiên Nhất côn, tương ứng nhân vật Mễ Thương Khung, đánh giá đẳng cấp công pháp tam tinh nửa.
Vẻ mặt Tô Tín khó hiểu, không ngờ rút ra thái giám, thái giám chính là một sự tồn tại khác loài trong tất cả tiểu thuyết võ hiệp.
Cao thủ trong hoàng cung mười thành có chín thành rưỡi là thái giám, Mễ Thương Khung chính là nhân vật trong “Anh hùng thuyết anh hùng”, là đệ nhất cao thủ nội cung, được hoàng đế tự mình ban tên Mễ Hữu Kiều, hắn kêt thành đoàn phái lợi ích với Phương Ứng Khán.
Nói Mễ Thương Khung khác loài là vì võ công của hắn.
Võ công của thái giám trong tất cả tiểu thuyết võ hiệp đều thiên về hướng âm tà tàn nhẫn, chỉ có võ công như vậy mới phát huy ra tính cách vặn vẹo và thiếu thốn thân thể thái giám mà thôi.
Nhưng Mễ Thương Khung lại khác.
Hắn là đệ tử đích truyền của Trảm Kinh đường tổng đường chủ Hoài Âm Trương Hầu, học được Phương Đao Sương kiếm của Hoài Âm Trương Hầu và tổng kết thành “Triêu Thiên Nhất côn”.
Luận bối phận, Mễ Thương Khung là đồng bối với Nguyên Thập Tam Hạn, Gia Cát Chính Ngã.
Biệt lão thái giám võ công âm tà ác độc nhưng Triêu Thiên Nhất côn của Mễ Thương Khung khí thế kinh thiên, cương mãnh vô song.
Lần đầu ra tay liền đánh chết Thiên Cơ long đầu Trương Tam Phụ, uy chấn hắc bạch hai nhà, hắn dựa vào Triêu Thiên Nhất côn khí thế kinh thiên.
Chỉ bằng vào đẳng cấp của Triêu Thiên Nhất côn đạt tới tam tinh nửa, đã biết rõ uy lực của nó mạnh bao nhiêu.
Triêu Thiên Nhất côn làm át chủ bài bảo vệ tính mạng đúng là không tồi, điểm không tốt duy nhất chính là vũ khí.
Trong nguyên tác Mễ Thương Khung sử dụng binh khí Triêu Thiên Nhất côn, nhưng hiện tại người sử dụng là Tô Tín, muốn phát huy uy lực tới mức tận cùng, Tô Tín cần phải có một cây côn mới được.
Trong không gian hệ thống không thể bỏ đồ vật không thuộc hệ thống vào, Tô Tín cũng không có khả năng vì tiêu hao phẩm như vậy là chuẩn bị một cây côn.
Cho nên hắn có ý định lúc sử dụng Triêu Thiên Nhất côn sẽ vào trong không gian hệ thống hối đoái một cây côn.
Cây côn bằng thép tinh đánh giá nửa tinh trong không gian chỉ cần 20 điểm phản phái trị là có thể đổi.
Rời khỏi không gian hệ thống, Tô Tín xuyên qua rừng rậm Tương Nam và lên đường đi tới phủ Thường Ninh.
Cũng không biết có phải lần trước hắn giết chóc đã dọa đám đạo phủ rừng rậm Tương Nam sợ hãi run rẩy hay không, trên đường tới đây vô cùng yên ổn, ven đường không có gió thổi cỏ lay.
Đi ra khỏi rừng rậm Tương Nam, Tô Tín phát hiện có không ít võ giả đang đi lại trên đường.
Có một mình cỡi ngựa, có tốp năm tốp ba liên tục chạy tới hướng phủ Đông Lâm.
Tương Nam trừ phủ Thường Ninh đã từng là đô thành ra, diện tích phủ Đông Lâm còn lớn hơn phủ Thường Ninh gấp đôi, trước kia Đào Thiên mở võ quán tại phủ Đông Lâm.
Tô Tín tùy ý giữ một người lại nói:
- Tại sao trên đường có nhiều người đi tới phủ Đông Lâm thế? Tại phủ Đông Lâm xảy ra đại sự gì hay sao?
Võ giả bị giữ lại chỉ có cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ, mà Tô Tín tỏa ra uy áp Tiên Thiên không che giấu, thiếu chút nữa làm võ giả kia sợ hãi ngất đi.
Tên võ giả kia vội cung kính nói:
- Tranh Kiếm Minh Địch Vân Phi Địch công tử ở tại phủ Đông Lâm quảng mời hào kiệt Tương Nam gia nhập dưới trướng hắn, hơn nữa lúc này trong phủ Đông Lâm còn có cường giả Nhân Bảng trẻ tuổi của Niên bang, Nhữ Nam Thượng Quan thị, bọn họ đều nhận người tại đây, chúng ta đương nhiên phải đi tới gia nhập dưới trướng bọn họ.
Tô Tín cau mày nói:
- Bọn chúng là võ giả Trung Nguyên, các ngươi an tâm đầu nhập bọn chúng?
Tên võ giả kia cẩn thận nói:
- Vị tiền bối này lời nói không dễ nghe, võ giả tán tu chúng ta muốn gia nhập môn phái nhưng người ta trướng mắt, hiện tại thế lực võ lâm như Tranh Kiếm Minh tới Tương Nam mời chào nhân thủ là hiếm thấy, huống hồ Địch Vân Phi Địch công tử người ta là cao thủ thứ năm mươi bảy trên Nhân Bảng đấy.
- Đi, ngươi đi đi.
Tô Tín buông tên võ giả ra.
Hắn vẫn xem thường sức hấp dẫn của cường giả Nhân Bảng và đại phái Trung Nguyên với những tán tu này.
Căn cứ tư liệu của Thiết Vô Tình, những thế lực nhất lưu phái đệ tử tới Tương Nam tôi luyện, như vậy bọn họ sẽ ít trợ giúp.
Nếu bên cạnh ngươi không có Nguyên Thần cảnh võ đạo tông sư đi theo thiếp thân bảo hộ thì tôi luyện làm gì?
Có thể nói bọn họ chỉ có lẻ loi một mình đi vào Tương Nam, vài ngày qua chỉ bằng mượn thanh danh của mình tạo thành oanh động thu hút nhiều võ giả Tương Nam tới đầu nhập, thanh danh có đôi khi cũng là một phần của thực lực.
/773
|