Tông môn sau lưng đám người Yến Trọng Hằng đều phái người tới Thương Sơn thành, tin tức này cũng vừa mới truyền vào tai đám người Tô Tín.
Dù sao Thương Sơn thành lớn như vậy, bọn chúng hùng hổ vào thành như thế cũng truyền bá khắp nơi.
Ban đầu Tô Tín còn tưởng rằng Yến Hoàng Cửu cũng định ra Yến Khuynh Tuyết thành người thừa kế, nhìn thấy thế lực võ lâm Tương Nam ra tay trợ giúp đám người Yến Trọng Hằng thì hắn sẽ đứng ra xử lý một phen.
Không nghĩ tới một ngày qua đi, Yến Hoàng Cửu lại làm như không thấy, hắn vẫn không phát biểu ý kiến gì, việc này làm nội tâm Tô Tín rất khinh bỉ cách làm của hắn.
Ngươi đã xác lập Yến Khuynh Tuyết thành người thừa kế, nói rõ chính là không muốn thế lực võ lâm Tương Nam nhúng tay vào trong Thương Sơn thành, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác không quyết liệt với thế lực võ lâm Tương Nam, kiểu tư thái do dự không quyết này làm cho các thế lực võ lâm Tương Nam nhìn thấy cơ hội.
Cũng không biết có phải bởi vì già cả hay không, dù sao Tô Tín xem ra Yến Hoàng Cửu làm việc do dự đã không còn khí khái sát phạt quả quyết năm xưa.
Đúng lúc này Phương Hạo vội vàng hấp tấp chạy vào nói:
- Công tử, không hay rồi! Cửu công tử mang người đánh tới.
Tô Tín lúc này cười vui vẻ:
- Không chờ được nhanh như thế sao? Đi, đi chiếu cố bọn chúng.
Lúc này bên ngoài cửa, Yến Thịnh Hằng mang theo một đám đệ tử Thiên Cơ Thần Đao môn tới cửa ra vào, đầu lĩnh chính là Thiên Cơ Thần Đao môn Lăng Đào.
Lăng Đào suy nghĩ giống như đám người Mạc Thiên Lan, đầu tiên phải thanh trừ toàn bộ thế lực bên người Yến Khuynh Tuyết trước rồi nói sau.
Nhưng nơi này là Thương Sơn thành, cũng không phải là tông môn bọn họ, cho dù đánh tới tận cửa cũng phải tìm cái cớ thật tốt mới được.
Lăng Đào và đệ tử Thiên Cơ Thần Đao môn suy nghĩ cả buổi, rốt cục nghĩ đến một cái cớ không tồi chính là Đào Thiên.
Nói thật bọn họ suýt nữa quên đi tiểu nhân vật như Đào Thiên, nhờ Yến Thịnh Hằng nhắc nhở thì bọn họ mới biết thì ra có tiểu nhân vật như vậy từng có thù với bọn họ.
Như vậy càng dễ xử lý, bọn họ trực tiếp cái cớ Đào Thiên và đánh tới tận cửa.
Ngăn ở cửa ra vào, Lăng Đào lạnh lùng nói:
- Yến tiểu thư, Đào Thiên có thù hận với Thiên Cơ Thần Đao môn chúng ta, ngươi có biết hay không? Ngươi thu lưu hắn chính là công khai đối địch với Thiên Cơ Thần Đao môn.
- Hiện tại ta cũng không làm khó ngươi, ngươi giao Đào Thiên cho ta, khi đó mọi người có thể đàng hoàng nói chuyện với nhau.
Hai mắt Đào Thiên đỏ thẫm, hắn căm hận nói:
- Lăng Đào! Thiên Cơ Thần Đao môn các ngươi khinh người quá đáng!
- Lúc trước ta chỉ vô tình đánh nhi tử trưởng lão Thiên Cơ Thần Đao môn, các ngươi lại hại ta nhà tan cửa nát, thủ đoạn như thế còn không bằng cả ma đạo.
Lăng Đào căn bản không quan tâm tới hắn, hắn nói với Yến Khuynh Tuyết:
- Yến tiểu thư ngươi cũng nhìn thấy, Đào Thiên còn không phục lắm ah.
- Ta vẫn câu nói kia, giao Đào Thiên ra đây, ta lập tức mang người rời đi, nhưng ngươi nếu không giao người thì đừng trách ta không khách khí.
Đào Thiên không đợi Yến Khuynh Tuyết trả lời đã nói:
- Yến tiểu thư, ân tình của ngươi Đào Thiên ta ghi nhớ, hôm nay Thiên Cơ Thần Đao môn tới đây vì ta, ta không thể liên lụy tới các ngươi.
- Ta làm rùa đen rụt đầu nhiều năm như vậy, chỉ có thể kéo dài hơi tàn trong Thương Sơn thành quá lâu, hiện tại ta không muốn trốn nữa.
Yến Khuynh Tuyết kiên định lắc lắc đầu nói:
- Không được! Đào quán chủ ngươi không thể đi! Cho dù không có ngươi, bọn chúng cũng tìm cớ đánh tới đây thôi.
Đào Thiên còn muốn nói cái gì đó nhưng có giọng nói từ phía sau vang lên:
- Đào quán chủ, ngươi phải tin tưởng thế gian này vẫn có công đạo, có ít người muốn một tay che trời, bọn chúng muốn đùa nghịch uy phong giống như lúc còn ở tông môn, nhưng nơi này là Thương Sơn thành, còn không phải nơi bọn chúng hoành hành bá đạo.
Tô Tín đẩy ra mọi người đi tới, nhìn thấy Tô Tín đi ra, không biết vì sao mọi người thở ra một hơi giống như tìm thấy người tâm phúc.
Trong mắt Lăng Đào bắn ra hàn quang lạnh buốt.
- Ngươi chính là Mạnh Thanh Trạch? Tốt lắm, ngươi muốn xuất đầu vì Đào Thiên sao?
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Ta chỉ xuất đầu vì công đạo, Thiên Cơ Thần Đao môn các ngươi làm có chút quá phận, một lời không hợp muốn diệt cả nhà người ta, uy phong thật lớn, sát khí thật to.
Lăng Đào lãnh đạm nói:
- Mạnh Thanh Trạch, ít nói nhảm nhiều như vậy, ngươi nên biết ý đồ của ta khi tới đây, ngay ở chỗ này, chúng ta tranh tài một hồi, ngươi có dám hay không?
Tô Tín thản nhiên nói:
- Nếu ta thắng ngươi làm thế nào?
Lăng Đào cười lạnh nói:
- Nếu ngươi thắng, Thiên Cơ Thần Đao môn lập tức mang người rời đi, nếu ngươi thua, vị trí cường giả Nhân Bảng của ngươi phải nhường lại rồi.
Nghe thấy Lăng Đào nói như vậy, Yến Thịnh Hằng bên cạnh lập tức hoảng hốt.
Trong thế hệ trẻ trong Thiên Cơ Thần Đao môn hiện tại, Lăng Đào có thực lực mạnh nhất, nhưng hắn có một nhược điểm quá mức rõ ràng chính là bảo thủ.
Hắn làm người quá tự phụ, ngộ nhỡ hôm nay hắn không thắng Tô Tín thì làm sao bây giờ? Thực sự mang người rời khỏi Thương Sơn thành sao?
Yến Thịnh Hằng nghĩ tới Thiên Cơ Thần Đao môn lần này phái tới hơn mười tên võ giả Tiên Thiên, một đám người xông lên giải quyết thủ hạ của Yến Khuynh Tuyết là xong việc, giờ lại bày ra đổ ước và một đấu một với Mạnh Thanh Trạch làm gì kia chứ?
Yến Thịnh Hằng xem ra cách làm này quá ngu xuẩn.
Nhưng dù cho biết rõ như vậy, Yến Thịnh Hằng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng nhìn.
Tính cách Lăng Đào nổi danh trong Thiên Cơ Thần Đao môn, hắn đã nhận chuẩn bị gì thì không ai có thể khuyên được, cho dù sư môn trưởng bối cũng có lúc không cản được.
Tô Tín đi đến đối diện Lăng Đào, lạnh nhạt nói:
- Vị trí Nhân Bảng không phải ai muốn lên cũng có thể lên, ta đứng ở nơi này, ngươi có bản lĩnh thì đến đây lấy đi.
Lăng Đào cười ngạo nghễ, hắn rút song đao vàng bạc ra.
Như nếu như đối phương là đệ nhất Nhân Bảng ‘đạo si’ Lâm Trường Hà, Lăng Đào không nói hai lời sẽ xoay người rời đi.
Uy danh Lâm Trường Hà là dùng chiến tích đánh ra, không ai có thể hoài nghi nữa phần.
Tuy Mạnh Thanh Trạch chỉ đánh một trận là có thể đứng hàng Nhân Bảng, việc này làm hắn không phục, huống hồ cảnh giới Mạnh Thanh Trạch còn thấp hơn hắn một bậc.
Lăng Đào sử dụng thủ pháp kỳ quái, tay trái kim đao chính nắm, tay phải ngân đao cầm ngược, song đao giao nhau bắn ra hai tia lửa màu vàng và bạc sau đó oanh kích Tô Tín!
Trong mắt Tô Tín hiện tại, hắn nhìn rõ động tác của Lăng Đào.
Song đao hắn giao nhau, đao thế một chính một phản, một âm một dương, cả hai hợp nhất dẫn phát biến hóa và dung hợp.
Thiên Cơ Thần Đao môn, cái gọi là thiên cơ chính là đao pháp thiên biến vạn hóa.
Loong coong!
Tô Tín dùng Kinh Thần chỉ, khí kình cường đại bộc phát đánh thẳng vào giữa kim đao của Lăng Dào, động tác Lăng Đào hơi dừng lại một lúc.
Lúc này chỉ kình oanh kích đầy trời giống như sấm sét mưa bão, đây là Kinh Chập.
- Hợp!
Lăng Đào nổi giận gầm lên một tiếng, song đao xác nhập vào nhau, chân khí ầm ầm bộc phát tạo thành thái cực âm dương ngư sau đó nổ tung!
Đám người đứng ngoài cảm nhận được khí thế và chân khí bạo phát, đá xanh trên đường dài rạn nứt theo bước chân của hắn, phạm vi hơn mười trượng biến thành một đống bừa bộn.
Nhưng Tô Tín đứng ở trung tâm của khí tràng cường đại không biến sắc một chút, tay phải hắn sờ lên thanh kiếm, từng tơ máu xuất hiện ở mũi kiếm, bởi vì có chân khí hai màu vàng bạc của Lăng Đào sinh ra hào quang che lấp tơ máu nên không ai phát hiện ra.
- Âm dương tương hợp, thiên kỳ bách biến. Đao pháp này rất thú vị đó, tuy đại đạo tối giản, muôn vàn biến hóa, một kiếm của ta có thể phá vạn pháp.
Huyết Hà Thần Kiếm ra khỏi vỏ!
Dùng máu dưỡng kiếm, lần trước Tô Tín đồ sát bảy sơn trại trong rừng rậm Tương Nam cũng uẩn dưỡng ra huyết khí cường đại trong Huyết Hà Thần Kiếm.
Bởi vì che dấu tai mắt mọi người, Tô Tín không ra tay toàn lực, hắn vừa sử dụng kiếm này, Lăng Đào lại cảm giác được sát cơ cường đại bao phủ hắn vào trong, dường như hắn đang rơi vào biển máu vô biên.
Mũi kiếm đánh thẳng vào trung tâm âm dương ngư, lực lượng Huyết Hà Thần Kiếm bộc phát đáng sợ, Du long kiếm sinh ra kiếm khí bao phủ bốn phía, không chỉ đánh nát âm dương ngư, nó còn đánh nát cả song đao vàng bạc của Lăng Đào một cách dễ dàng, cổ tay của Lăng Đào rách tả tơi sau đó bay ra ngoài.
Hàn quang xuất hiện trong mắt Tô Tín, cho dù hắn thắng nhưng đối phương quá khinh địch, bằng không hắn cũng khó thắng dễ dàng như thế.
Yến Hoàng Cửu bây giờ không phải còn do dự sao? Ta sẽ đổ thêm dầu vào lửa.
Tô Tín âm thầm bắn ra một đạo chỉ kình, đây là Xuân Phân trong Nhị Thập Tứ Tiết Khí Chỉ, chỉ kình giống như gió xuân, nhu nhược và lặng lẽ, gần như không có người nào phát hiện bắn vào ngực Lăng Đào, thời điểm hắn bay ngược về phía sau đã thổ huyết rất nhiều.
Chỉ có điều người khác xem ra đây không phải Tô Tín cố ý nặng tay, chẳng qua là Lăng Đào bởi vì chân khí cắn trả mà bị thương, nhưng kỳ thật kinh mạch trong người hắn bị Tô Tín đánh nát một nửa, hắn xem như nửa phế nhân.
- Sư huynh!
Nhìn thấy Lăng Đào bị Tô Tín dùng mười chiêu đánh trọng thương, đám đệ tử Thiên Cơ Thần Đao môn lập tức chạy tới xem thương thế Lăng Đào.
Phát hiện Lăng Đào không bị nguy hiểm tính mạng, lập tức liền có người đề đao muốn xông lên dốc sức liều mạng với Tô Tín nhưng lại bị Yến Kế Hằng ngăn cản.
Nói đùa gì vậy? Lăng Đào đả thông nhãn khiếu còn không tiếp được mười chiêu của Mạnh Thanh Trạch, các ngươi đi lên chẳng phải chịu chết hay sao?
- Như thế nào? Một đánh một không lại nên muốn quần chiến sao?
Tô Tín cười lạnh nói:
- Sinh tử bất luận, Mạnh mỗ ta vô cùng hoan nghênh.
- Ha ha ha! Nói đúng, Thiên Cơ Thần Đao môn các ngươi có Cửu Cung Thiên Cơ Đao Trận rất nổi danh nha, hôm nay không định phơi bày một ít sao?
Lúc này có một giọng nói trào phúng vang lên, lập tức làm rất nhiều đệ tử Thiên Cơ Thần Đao môn tức giận nhìn sang.
Phương Trầm Vũ mang theo Yến Kế Hằng chậm rãi đi tới, trên con phố bên kia, Mạc Thiên Lan cùng Lan Vũ Điệp cũng mang theo Yến Thư Hằng còn có Yến Trọng Hằng chạy đến.
Lăng Đào lỗ mãng đi xung phong không giấu diếm được tai mắt bọn họ, bọn họ càng không có lý do ngăn cản, vừa vặn bọn họ muốn xem Mạnh Thanh Trạch có bao nhiêu cân lương.
Nhưng sau khi nhìn thấy trận chiến thì bọn họ cả kinh, bọn họ chưa lộ diện thì trận đấu đã xong rồi.
Hơn nữa thực lực Mạnh Thanh Trạch tuyệt đối không phải Tiên Thiên Khí Hải Cảnh, hắn đã tiến vào Linh Khiếu Cảnh, tối thiểu đả thông nhãn khiếu và nhĩ khiếu!
Dù sao Thương Sơn thành lớn như vậy, bọn chúng hùng hổ vào thành như thế cũng truyền bá khắp nơi.
Ban đầu Tô Tín còn tưởng rằng Yến Hoàng Cửu cũng định ra Yến Khuynh Tuyết thành người thừa kế, nhìn thấy thế lực võ lâm Tương Nam ra tay trợ giúp đám người Yến Trọng Hằng thì hắn sẽ đứng ra xử lý một phen.
Không nghĩ tới một ngày qua đi, Yến Hoàng Cửu lại làm như không thấy, hắn vẫn không phát biểu ý kiến gì, việc này làm nội tâm Tô Tín rất khinh bỉ cách làm của hắn.
Ngươi đã xác lập Yến Khuynh Tuyết thành người thừa kế, nói rõ chính là không muốn thế lực võ lâm Tương Nam nhúng tay vào trong Thương Sơn thành, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác không quyết liệt với thế lực võ lâm Tương Nam, kiểu tư thái do dự không quyết này làm cho các thế lực võ lâm Tương Nam nhìn thấy cơ hội.
Cũng không biết có phải bởi vì già cả hay không, dù sao Tô Tín xem ra Yến Hoàng Cửu làm việc do dự đã không còn khí khái sát phạt quả quyết năm xưa.
Đúng lúc này Phương Hạo vội vàng hấp tấp chạy vào nói:
- Công tử, không hay rồi! Cửu công tử mang người đánh tới.
Tô Tín lúc này cười vui vẻ:
- Không chờ được nhanh như thế sao? Đi, đi chiếu cố bọn chúng.
Lúc này bên ngoài cửa, Yến Thịnh Hằng mang theo một đám đệ tử Thiên Cơ Thần Đao môn tới cửa ra vào, đầu lĩnh chính là Thiên Cơ Thần Đao môn Lăng Đào.
Lăng Đào suy nghĩ giống như đám người Mạc Thiên Lan, đầu tiên phải thanh trừ toàn bộ thế lực bên người Yến Khuynh Tuyết trước rồi nói sau.
Nhưng nơi này là Thương Sơn thành, cũng không phải là tông môn bọn họ, cho dù đánh tới tận cửa cũng phải tìm cái cớ thật tốt mới được.
Lăng Đào và đệ tử Thiên Cơ Thần Đao môn suy nghĩ cả buổi, rốt cục nghĩ đến một cái cớ không tồi chính là Đào Thiên.
Nói thật bọn họ suýt nữa quên đi tiểu nhân vật như Đào Thiên, nhờ Yến Thịnh Hằng nhắc nhở thì bọn họ mới biết thì ra có tiểu nhân vật như vậy từng có thù với bọn họ.
Như vậy càng dễ xử lý, bọn họ trực tiếp cái cớ Đào Thiên và đánh tới tận cửa.
Ngăn ở cửa ra vào, Lăng Đào lạnh lùng nói:
- Yến tiểu thư, Đào Thiên có thù hận với Thiên Cơ Thần Đao môn chúng ta, ngươi có biết hay không? Ngươi thu lưu hắn chính là công khai đối địch với Thiên Cơ Thần Đao môn.
- Hiện tại ta cũng không làm khó ngươi, ngươi giao Đào Thiên cho ta, khi đó mọi người có thể đàng hoàng nói chuyện với nhau.
Hai mắt Đào Thiên đỏ thẫm, hắn căm hận nói:
- Lăng Đào! Thiên Cơ Thần Đao môn các ngươi khinh người quá đáng!
- Lúc trước ta chỉ vô tình đánh nhi tử trưởng lão Thiên Cơ Thần Đao môn, các ngươi lại hại ta nhà tan cửa nát, thủ đoạn như thế còn không bằng cả ma đạo.
Lăng Đào căn bản không quan tâm tới hắn, hắn nói với Yến Khuynh Tuyết:
- Yến tiểu thư ngươi cũng nhìn thấy, Đào Thiên còn không phục lắm ah.
- Ta vẫn câu nói kia, giao Đào Thiên ra đây, ta lập tức mang người rời đi, nhưng ngươi nếu không giao người thì đừng trách ta không khách khí.
Đào Thiên không đợi Yến Khuynh Tuyết trả lời đã nói:
- Yến tiểu thư, ân tình của ngươi Đào Thiên ta ghi nhớ, hôm nay Thiên Cơ Thần Đao môn tới đây vì ta, ta không thể liên lụy tới các ngươi.
- Ta làm rùa đen rụt đầu nhiều năm như vậy, chỉ có thể kéo dài hơi tàn trong Thương Sơn thành quá lâu, hiện tại ta không muốn trốn nữa.
Yến Khuynh Tuyết kiên định lắc lắc đầu nói:
- Không được! Đào quán chủ ngươi không thể đi! Cho dù không có ngươi, bọn chúng cũng tìm cớ đánh tới đây thôi.
Đào Thiên còn muốn nói cái gì đó nhưng có giọng nói từ phía sau vang lên:
- Đào quán chủ, ngươi phải tin tưởng thế gian này vẫn có công đạo, có ít người muốn một tay che trời, bọn chúng muốn đùa nghịch uy phong giống như lúc còn ở tông môn, nhưng nơi này là Thương Sơn thành, còn không phải nơi bọn chúng hoành hành bá đạo.
Tô Tín đẩy ra mọi người đi tới, nhìn thấy Tô Tín đi ra, không biết vì sao mọi người thở ra một hơi giống như tìm thấy người tâm phúc.
Trong mắt Lăng Đào bắn ra hàn quang lạnh buốt.
- Ngươi chính là Mạnh Thanh Trạch? Tốt lắm, ngươi muốn xuất đầu vì Đào Thiên sao?
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Ta chỉ xuất đầu vì công đạo, Thiên Cơ Thần Đao môn các ngươi làm có chút quá phận, một lời không hợp muốn diệt cả nhà người ta, uy phong thật lớn, sát khí thật to.
Lăng Đào lãnh đạm nói:
- Mạnh Thanh Trạch, ít nói nhảm nhiều như vậy, ngươi nên biết ý đồ của ta khi tới đây, ngay ở chỗ này, chúng ta tranh tài một hồi, ngươi có dám hay không?
Tô Tín thản nhiên nói:
- Nếu ta thắng ngươi làm thế nào?
Lăng Đào cười lạnh nói:
- Nếu ngươi thắng, Thiên Cơ Thần Đao môn lập tức mang người rời đi, nếu ngươi thua, vị trí cường giả Nhân Bảng của ngươi phải nhường lại rồi.
Nghe thấy Lăng Đào nói như vậy, Yến Thịnh Hằng bên cạnh lập tức hoảng hốt.
Trong thế hệ trẻ trong Thiên Cơ Thần Đao môn hiện tại, Lăng Đào có thực lực mạnh nhất, nhưng hắn có một nhược điểm quá mức rõ ràng chính là bảo thủ.
Hắn làm người quá tự phụ, ngộ nhỡ hôm nay hắn không thắng Tô Tín thì làm sao bây giờ? Thực sự mang người rời khỏi Thương Sơn thành sao?
Yến Thịnh Hằng nghĩ tới Thiên Cơ Thần Đao môn lần này phái tới hơn mười tên võ giả Tiên Thiên, một đám người xông lên giải quyết thủ hạ của Yến Khuynh Tuyết là xong việc, giờ lại bày ra đổ ước và một đấu một với Mạnh Thanh Trạch làm gì kia chứ?
Yến Thịnh Hằng xem ra cách làm này quá ngu xuẩn.
Nhưng dù cho biết rõ như vậy, Yến Thịnh Hằng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng nhìn.
Tính cách Lăng Đào nổi danh trong Thiên Cơ Thần Đao môn, hắn đã nhận chuẩn bị gì thì không ai có thể khuyên được, cho dù sư môn trưởng bối cũng có lúc không cản được.
Tô Tín đi đến đối diện Lăng Đào, lạnh nhạt nói:
- Vị trí Nhân Bảng không phải ai muốn lên cũng có thể lên, ta đứng ở nơi này, ngươi có bản lĩnh thì đến đây lấy đi.
Lăng Đào cười ngạo nghễ, hắn rút song đao vàng bạc ra.
Như nếu như đối phương là đệ nhất Nhân Bảng ‘đạo si’ Lâm Trường Hà, Lăng Đào không nói hai lời sẽ xoay người rời đi.
Uy danh Lâm Trường Hà là dùng chiến tích đánh ra, không ai có thể hoài nghi nữa phần.
Tuy Mạnh Thanh Trạch chỉ đánh một trận là có thể đứng hàng Nhân Bảng, việc này làm hắn không phục, huống hồ cảnh giới Mạnh Thanh Trạch còn thấp hơn hắn một bậc.
Lăng Đào sử dụng thủ pháp kỳ quái, tay trái kim đao chính nắm, tay phải ngân đao cầm ngược, song đao giao nhau bắn ra hai tia lửa màu vàng và bạc sau đó oanh kích Tô Tín!
Trong mắt Tô Tín hiện tại, hắn nhìn rõ động tác của Lăng Đào.
Song đao hắn giao nhau, đao thế một chính một phản, một âm một dương, cả hai hợp nhất dẫn phát biến hóa và dung hợp.
Thiên Cơ Thần Đao môn, cái gọi là thiên cơ chính là đao pháp thiên biến vạn hóa.
Loong coong!
Tô Tín dùng Kinh Thần chỉ, khí kình cường đại bộc phát đánh thẳng vào giữa kim đao của Lăng Dào, động tác Lăng Đào hơi dừng lại một lúc.
Lúc này chỉ kình oanh kích đầy trời giống như sấm sét mưa bão, đây là Kinh Chập.
- Hợp!
Lăng Đào nổi giận gầm lên một tiếng, song đao xác nhập vào nhau, chân khí ầm ầm bộc phát tạo thành thái cực âm dương ngư sau đó nổ tung!
Đám người đứng ngoài cảm nhận được khí thế và chân khí bạo phát, đá xanh trên đường dài rạn nứt theo bước chân của hắn, phạm vi hơn mười trượng biến thành một đống bừa bộn.
Nhưng Tô Tín đứng ở trung tâm của khí tràng cường đại không biến sắc một chút, tay phải hắn sờ lên thanh kiếm, từng tơ máu xuất hiện ở mũi kiếm, bởi vì có chân khí hai màu vàng bạc của Lăng Đào sinh ra hào quang che lấp tơ máu nên không ai phát hiện ra.
- Âm dương tương hợp, thiên kỳ bách biến. Đao pháp này rất thú vị đó, tuy đại đạo tối giản, muôn vàn biến hóa, một kiếm của ta có thể phá vạn pháp.
Huyết Hà Thần Kiếm ra khỏi vỏ!
Dùng máu dưỡng kiếm, lần trước Tô Tín đồ sát bảy sơn trại trong rừng rậm Tương Nam cũng uẩn dưỡng ra huyết khí cường đại trong Huyết Hà Thần Kiếm.
Bởi vì che dấu tai mắt mọi người, Tô Tín không ra tay toàn lực, hắn vừa sử dụng kiếm này, Lăng Đào lại cảm giác được sát cơ cường đại bao phủ hắn vào trong, dường như hắn đang rơi vào biển máu vô biên.
Mũi kiếm đánh thẳng vào trung tâm âm dương ngư, lực lượng Huyết Hà Thần Kiếm bộc phát đáng sợ, Du long kiếm sinh ra kiếm khí bao phủ bốn phía, không chỉ đánh nát âm dương ngư, nó còn đánh nát cả song đao vàng bạc của Lăng Đào một cách dễ dàng, cổ tay của Lăng Đào rách tả tơi sau đó bay ra ngoài.
Hàn quang xuất hiện trong mắt Tô Tín, cho dù hắn thắng nhưng đối phương quá khinh địch, bằng không hắn cũng khó thắng dễ dàng như thế.
Yến Hoàng Cửu bây giờ không phải còn do dự sao? Ta sẽ đổ thêm dầu vào lửa.
Tô Tín âm thầm bắn ra một đạo chỉ kình, đây là Xuân Phân trong Nhị Thập Tứ Tiết Khí Chỉ, chỉ kình giống như gió xuân, nhu nhược và lặng lẽ, gần như không có người nào phát hiện bắn vào ngực Lăng Đào, thời điểm hắn bay ngược về phía sau đã thổ huyết rất nhiều.
Chỉ có điều người khác xem ra đây không phải Tô Tín cố ý nặng tay, chẳng qua là Lăng Đào bởi vì chân khí cắn trả mà bị thương, nhưng kỳ thật kinh mạch trong người hắn bị Tô Tín đánh nát một nửa, hắn xem như nửa phế nhân.
- Sư huynh!
Nhìn thấy Lăng Đào bị Tô Tín dùng mười chiêu đánh trọng thương, đám đệ tử Thiên Cơ Thần Đao môn lập tức chạy tới xem thương thế Lăng Đào.
Phát hiện Lăng Đào không bị nguy hiểm tính mạng, lập tức liền có người đề đao muốn xông lên dốc sức liều mạng với Tô Tín nhưng lại bị Yến Kế Hằng ngăn cản.
Nói đùa gì vậy? Lăng Đào đả thông nhãn khiếu còn không tiếp được mười chiêu của Mạnh Thanh Trạch, các ngươi đi lên chẳng phải chịu chết hay sao?
- Như thế nào? Một đánh một không lại nên muốn quần chiến sao?
Tô Tín cười lạnh nói:
- Sinh tử bất luận, Mạnh mỗ ta vô cùng hoan nghênh.
- Ha ha ha! Nói đúng, Thiên Cơ Thần Đao môn các ngươi có Cửu Cung Thiên Cơ Đao Trận rất nổi danh nha, hôm nay không định phơi bày một ít sao?
Lúc này có một giọng nói trào phúng vang lên, lập tức làm rất nhiều đệ tử Thiên Cơ Thần Đao môn tức giận nhìn sang.
Phương Trầm Vũ mang theo Yến Kế Hằng chậm rãi đi tới, trên con phố bên kia, Mạc Thiên Lan cùng Lan Vũ Điệp cũng mang theo Yến Thư Hằng còn có Yến Trọng Hằng chạy đến.
Lăng Đào lỗ mãng đi xung phong không giấu diếm được tai mắt bọn họ, bọn họ càng không có lý do ngăn cản, vừa vặn bọn họ muốn xem Mạnh Thanh Trạch có bao nhiêu cân lương.
Nhưng sau khi nhìn thấy trận chiến thì bọn họ cả kinh, bọn họ chưa lộ diện thì trận đấu đã xong rồi.
Hơn nữa thực lực Mạnh Thanh Trạch tuyệt đối không phải Tiên Thiên Khí Hải Cảnh, hắn đã tiến vào Linh Khiếu Cảnh, tối thiểu đả thông nhãn khiếu và nhĩ khiếu!
/773
|