Yến Thư Hằng cho rằng mình thắng chắc rồi, nhưng thật tình không biết đám người Tô Tín còn kém chờ chê cười hắn đấy.
Trên thực tế Yến Thư Hằng thật sự chọc ra trò cười lớn.
Vì muốn bán Huyền Nguyên Trọng Thiết trong tay của mình, hắn còn cố ý mời hơn mười thương đội có danh tiếng tới, nhưng đợi người ta hô giá tiền và chuẩn bị chia cắt với nhau, vài tên thủ hạ của Yến Thư Hằng lúc này mới phát hiện không đúng.
Bọn họ không phải hai tai không nghe tin tức như Yến Thư Hằng, bọn họ biết rõ đặc tính của Huyền Nguyên Trọng Thiết, cho nên vừa nghĩ tới phải phân cách Huyền Nguyên Trọng Thiết thì bọn họ lập tức kịp phản ứng, bọn họ không ngờ phạm sai lầm to lớn như thế.
Hiện tại lâm vào tình huống thế này đương nhiên không ai có thể một ngụm nuốt nhiều Huyền Nguyên Trọng Thiết như thế, kết quả là Yến Thư Hằng chỉ có thể ai oán nhìn đồ vật giá trị nhất của mình, thương phẩm lãi lớn nhất không thể bán đi.
Tuy trong tay Yến Thư Hằng nắm mấy thương lộ nhưng mấy thương lộ này không có gì đặc biệt chú ý, hắn cho rằng Huyền Nguyên Trọng Thiết của mình vừa xuất hiện, những người khác khẳng định sẽ bị miểu sát, cho nên hắn cũng bảo thủ hạ tùy tiện xử lý mấy thương lộ kia.
Cho nên đồ vật của mấy thương lộ kia không cách nào sánh bằng đồ vật của đám người Yến Thịnh Hằng.
Ba ngày sau đó, đám người Yến Thịnh Hằng mang đồ trở về cũng bán sạch sẽ.
Thuộc hạ của Yến Thịnh Hằng có khá nhiều người tài ba, hắn mang vật tư trở về trải qua bọn họ thao tác đã bán được bảy trăm vạn.
Yến Kế Hằng bán đi hơn năm trăm vạn, giá cả kém quá nhiều.
Nhìn thấy kết quả như vậy, Yến Thịnh Hằng lúc này tươi cười vui vẻ.
Yến Thư Hằng đem đồ vật trở về là thứ tầm thường, Yến Trọng Hằng chủ động buông tha, mà đệ đệ chỉ là kẻ chí lớn tài mọn, lần này cũng chỉ còn một mình Yến Khuynh Tuyết.
Nhưng nàng đến bây giờ vẫn không bán hàng hóa trong tay ra, có lẽ cũng chủ động buông tha, vị trí người thừa kế cơ bản là vật trong tay của hắn.
Nhưng Yến Thư Hằng từng nói qua với hắn, dù cho có được vị trí người thừa kế cũng không có nghĩa lý gì, dù sao về sau còn phải tranh đoạt một phen.
Nhưng ngay cả như vậy, hiện tại đạt được vị trí người thừa kế xem như kiếm trước tiên cơ, cho dù sau này có tranh đoạt một phen, thân phận này cũng trợ giúp hắn rất lớn.
Nhìn thấy đám người Yến Thịnh Hằng đã có kết quả, mà bọn họ không có động tĩnh nào, Yến Khuynh Tuyết cũng có chút lo lắng.
- Mạnh công tử, bây giờ còn còn ba tháng nữa là tới kỳ hạn một năm, chúng ta không bán hàng hóa ra ngoài có phải không kịp hay không?
Tô Tín tự tin nói:
- Yên tâm, cũng sắp rồi, khẳng định tới kịp, huống hồ tới thời điểm cho dù những thương nhân kia cầu chúng ta bán cho bọn họ, chúng ta cũng không dễ dàng bán ra đâu, tối thiểu cũng phải làm thịt bọn chúng một phen.
Đã có ý định lũng đoạn, Tô Tín liền chuẩn bị chơi một đòn thật hung ác.
Kỳ thật trước kia tại Thường Ninh phủ, Tô Tín liên hợp tất cả đại bang phái nâng giá cả đặc sản Nam Man cũng là hành vi lũng đoạn.
Chỉ có điều khi đó bọn họ không dám làm quá phận, Tô Tín chỉ tăng giá một chút mà thôi, cam đoan những thương nhân kia cũng có lợi nhuận, bọn họ cũng lười phí sức đi so đo với rắn rít địa phương như Tô Tín.
Nếu như khi đó Tô Tín dám tăng giá quá cao, nói không chừng đám thương nhân đó dám bỏ số tiền lớn mời võ giả Tiên Thiên trực tiếp tiêu diệt mấy đại bang hội tại Thường Ninh phủ.
Nhưng hiện tại không giống, Tô Tín hiện tại đại biểu cho Yến gia Thương Sơn thành cho dù hắn nâng giá lên cao nhất, những thương nhân kia hoặc là bóp mũi mua hàng, hoặc là tức giận rời đi mà thôi.
Thế lực Thương Sơn thành không là gì khi so với Trung Nguyên, nhưng nó là thế lực nhất lưu tại Tương Nam.
Lúc này những thương đội Trung Nguyên thiên tân vạn khổ đi vào Thường Ninh phủ, kết quả đến Thường Ninh phủ vừa hỏi, tất cả đặc sản Nam Man đều không còn, ngay cả cọng lông cũng không lưu cho bọn họ.
Những thương nhân kia lúc này tức giận, bởi vì cái gọi là đoạt tài lộ không khác gì thù giết phụ mẫu, bọn họ một năm mới tới Tương Nam một lần, chi phí mời hộ vệ cảnh giới Tiên Thiên cũng tốn hơn mười vạn lượng, hiện tại ngươi nói với ta là không còn đồ vật.
Hoàng Bỉnh Thành dựa theo Tô Tín phân phó, căn bản cũng không có giấu diếm, hắn nói đồ vật bị Thương Sơn thành Yến Khuynh Tuyết lấy đi nói với các thương nhân.
Nhưng những thương nhân này chưa từ bỏ ý đồ, đi Thiết Đao Hội hỏi thăm tình huống.
Huyết Y Hội cũng không cần hỏi, những thương nhân này cũng biết bối cảnh Huyết Y Hội, cũng biết người ta sẽ không tham dự vào chuyện này.
Những thương nhân kia còn muốn tự mình đi vào rừng rậm Nam Man tìm kiếm dị tộc Nam Man mua sắm đồ vật, đáng tiếc những dị tộc Nam Man cầm bạc của Tô Tín cho nên ngoan ngoãn trốn sâu vào trong rừng rậm…
Rừng rậm Nam Man nguy cơ tứ phía, cho dù võ giả Tiên Thiên cũng không dám dễ dàng tiến vào trong, những thương nhân kia chỉ có thể oán hận mà thôi.
Những châu phủ khác tại Tương Nam cũng có thể mua được một ít đặc sản, sức sản xuất của những địa phương này khi so sánh với Thường Ninh phủ chỉ là chín châu mất cọng lông.
Nếu là một thương đội thì số hàng này đủ rồi, nhưng thời điểm này thương đội đi Tương Nam lại là mười mấy nhà.
Rơi vào đường cùng, phần đông thương đội đành phải phẫn hận quay về Thương Sơn thành, đồng thời cũng mắng to Yến Khuynh Tuyết và Mạnh Thanh Trạch không thôi.
Các ngươi sớm thu sạch đồ vật tại Thường Ninh phủ nhưng không nói lời nào làm bọn họ phí công đi một chuyến, quả thực làm bọn họ tức giận không nhỏ.
Sau khi trở lại Thương Sơn thành, người cầm đầu những thương đội kia chen chúc tới trước cửa nhà Yến Khuynh Tuyết, hô to gọi nhỏ muốn mua sản vật Nam Man từ bọn họ.
Trên mặt Yến Khuynh Tuyết lúc này vui mừng, rốt cục không cần lại lo lắng, nàng muốn bảo Lương bá đi ra ngoài mời những thương nhân kia vào nhưng bị Tô Tín ngăn cản:
- Không cần gấp gáp, lại cho bọn chúng chờ thêm hai ngày lại nói sau, đối với đám thương nhân kia, ngươi không thể cho bọn chúng sắc mặt tốt.
Tô Tín có không ít kinh nghiệm khi liên hệ với đám thương nhân.
Thời điểm tại Thường Ninh phủ hắn đã sửa trị đám thương nhân dễ bảo.
Những thương nhân có thực lực tới Thường Ninh phủ đều là đám người thực lực mạnh, thậm chí có người phát ngôn của các đại phái võ lâm, nhưng cuối cùng cũng là thương nhân cho nên có chung đức hạnh với nhau.
Quả nhiên sau khi chờ thêm hai ngày, những thương nhân kia càng sốt ruột, còn kém xông tới trước phòng ngủ Yến Khuynh Tuyết chờ đợi đấy.
Đợi đến lúc Tô Tín mở cửa ra, một đám người lập tức ào tới.
- Yến tiểu thư, ngươi bán đặc sản Nam Man cho ta đi, giá tiền thương lượng là được, sau này chúng ta sẽ hợp tác lâu dài.
- Yến tiểu thư, ta chỉ muốn một nửa, giá tiền có thể thương lượng. Còn nữa Mạnh công tử, chúng ta có mang tới ba con Xích Diễm mã đặc sản Tây Lương, chỉ cần Mạnh công tử ngươi mở miệng, ba con Xích Diễm mã giá trị liên thành sẽ là của ngươi.
Một đám người kêu loạn, Tô Tín quát lên:
- Đều yên tĩnh!
Võ giả Tiên Thiên gầm lên làm đám thương nhân yên tĩnh lại.
Tô Tín vung tay lên, đám người Đào Thiên đẩy đặc sản thu mua từ Nam Man ra ngoài.
- Các vị, đặc sản Nam Man năm nay đều tập trung tại chỗ của ta, các ngươi cần, rất đơn giản, người trả giá cao được, đây là giá quy định của ngày hôm nay, nếu ai muốn mua thì dựa theo giá tiến này, nếu có người cạnh tranh thì cần phải đấu giá.
Tô Tín vừa dứt lời, Phương Hạo lập tức cơ linh dẫn mấy người cầm sách nhỏ giao cho đám thương nhân, những sách nhỏ này đều có đánh dấu giá cả các đặc sản Nam Man.
Đám thương nhân vừa nhìn giá cả đặc sản Nam Man liền cảm giác trời đất tối sầm.
Yến Khuynh Tuyết và Mạnh Thanh Trạch dôi cẩu nam nữ tâm quá đen? Quả thực là không lưu cho bọn họ chút cơ hội động tay chân.
Tỷ như một ít đặc sản Thất Diệp Thảo trong rừng rậm Nam Man, nó là tài liệu luyện chế đan dược huyền cấp, thứ này chỉ có rừng rậm Nam Man mới có thể sản xuất, sản lượng hàng năm không cao.
Trước kia bọn họ trực tiếp mua sắm trong tay dị tộc Nam Man có giá cả không ổn định, có đôi khi mấy túi gạo là có thể đổi láy một cây, có đôi khi cần phải dùng mười lượng vàng đổi.
Những dị tộc Nam Man rất hiếm thấy, giao dịch với bọn họ phải là thứ bọn họ cần, nếu giao dịch với đám thủ lĩnh Nam Man lại khác, người ta rất ưa thích vàng, không nhận bạc, không dùng vàng là không giao dịch.
Tuy giá cả rất không ổn định nhưng bọn họ cũng tính là kiếm được, về sau những đặc sản Nam bị bang phái trong Thường Ninh phủ lũng đoạn, giá cả Thất Diệp Thảo biến thành một ngàn lượng một cây.
Tuy cái giá này đắt một chút nhưng tối thiểu số lượng nhiều hơn trước kia nhiều, huống hồ này một cây Thất Diệp Thảo vận chuyển tới Trung Nguyên sẽ bán được với giá gấp mười lần.
Hơn nữa nếu vận chuyển tới Đông Tấn và Tây Vực ba mươi sáu nước lại tăng thêm gấp mười lần lần nữa cũng không phải không có khả năng.
Hiện tại Tô Tín giao cho bọn họ quyển sách, giá cả Thất Diệp Thảo biến thành tám ngàn lượng một cây.
Cái giá này quá đen, nếu mua với giá này, bọn họ đi tới Tương Nam hao phí tiền tài không nhỏ, sau khi trừ chi phí đi sẽ không còn lời bao nhiêu.
- Mạnh công tử, giá tiền của ngươi quá không hợp thói thường rồi.
- Đúng thế, lão Chu ta lui tới thương lộ Tương Nam hơn mười năm, ta chưa bao giờ gặp cái giá không hợp thói thường như thế.
- Đúng vậy! Lão tử không mua.
Đám người phía dưới ồn ào nhao nhao, Yến Khuynh Tuyết cảm thấy bối rối, dù sao nàng chưa từng trải qua tình huống như vậy.
Nhưng Tô Tín lại cười cười lạnh lùng, nói:
- Không mua? Có thể! Không mua thì cút cho ta, không ai ép các ngươi mua cả.
Một đám thương nhân tức giận chỉ vào Tô Tín nhưng nói không ra lời, cũng không dám làm càn tại đây.
Nơi này không phải Trung Nguyên, nơi này là Tương Nam, là Thương Sơn thành, đối phương là cường giả Nhân Bảng, phía sau chính là con gái thành chủ Thương Sơn thành.
Nếu bọn họ dám nháo sự tại nơi này, đoán chừng ngày thứ hai đã bị treo đầu ngoài cửa thành.
Cho dù thương nhân có đại phái võ lâm Trung Nguyên sau lưng cũng giống như vậy.
Dù sao nơi này cũng là Tương Nam, nếu là đệ tử đại phái võ lâm Trung Nguyên cũng bỏ đi, bọn họ chỉ là tiểu thương nhân mà thôi, tương đương với con chó đại phái võ lâm nuôi dưỡng.
Bọn họ bị giết tại Tương Nam, những đại phái võ lâm biết rõ chân tướng cũng sẽ mắng bọn họ một tiếng không hiểu chuyện, sau đó đổi một người phát ngôn, tuyệt đối không bao giờ phí công sức phái cường giả đi Tương Nam báo thù vì bọn họ.
Trên thực tế Yến Thư Hằng thật sự chọc ra trò cười lớn.
Vì muốn bán Huyền Nguyên Trọng Thiết trong tay của mình, hắn còn cố ý mời hơn mười thương đội có danh tiếng tới, nhưng đợi người ta hô giá tiền và chuẩn bị chia cắt với nhau, vài tên thủ hạ của Yến Thư Hằng lúc này mới phát hiện không đúng.
Bọn họ không phải hai tai không nghe tin tức như Yến Thư Hằng, bọn họ biết rõ đặc tính của Huyền Nguyên Trọng Thiết, cho nên vừa nghĩ tới phải phân cách Huyền Nguyên Trọng Thiết thì bọn họ lập tức kịp phản ứng, bọn họ không ngờ phạm sai lầm to lớn như thế.
Hiện tại lâm vào tình huống thế này đương nhiên không ai có thể một ngụm nuốt nhiều Huyền Nguyên Trọng Thiết như thế, kết quả là Yến Thư Hằng chỉ có thể ai oán nhìn đồ vật giá trị nhất của mình, thương phẩm lãi lớn nhất không thể bán đi.
Tuy trong tay Yến Thư Hằng nắm mấy thương lộ nhưng mấy thương lộ này không có gì đặc biệt chú ý, hắn cho rằng Huyền Nguyên Trọng Thiết của mình vừa xuất hiện, những người khác khẳng định sẽ bị miểu sát, cho nên hắn cũng bảo thủ hạ tùy tiện xử lý mấy thương lộ kia.
Cho nên đồ vật của mấy thương lộ kia không cách nào sánh bằng đồ vật của đám người Yến Thịnh Hằng.
Ba ngày sau đó, đám người Yến Thịnh Hằng mang đồ trở về cũng bán sạch sẽ.
Thuộc hạ của Yến Thịnh Hằng có khá nhiều người tài ba, hắn mang vật tư trở về trải qua bọn họ thao tác đã bán được bảy trăm vạn.
Yến Kế Hằng bán đi hơn năm trăm vạn, giá cả kém quá nhiều.
Nhìn thấy kết quả như vậy, Yến Thịnh Hằng lúc này tươi cười vui vẻ.
Yến Thư Hằng đem đồ vật trở về là thứ tầm thường, Yến Trọng Hằng chủ động buông tha, mà đệ đệ chỉ là kẻ chí lớn tài mọn, lần này cũng chỉ còn một mình Yến Khuynh Tuyết.
Nhưng nàng đến bây giờ vẫn không bán hàng hóa trong tay ra, có lẽ cũng chủ động buông tha, vị trí người thừa kế cơ bản là vật trong tay của hắn.
Nhưng Yến Thư Hằng từng nói qua với hắn, dù cho có được vị trí người thừa kế cũng không có nghĩa lý gì, dù sao về sau còn phải tranh đoạt một phen.
Nhưng ngay cả như vậy, hiện tại đạt được vị trí người thừa kế xem như kiếm trước tiên cơ, cho dù sau này có tranh đoạt một phen, thân phận này cũng trợ giúp hắn rất lớn.
Nhìn thấy đám người Yến Thịnh Hằng đã có kết quả, mà bọn họ không có động tĩnh nào, Yến Khuynh Tuyết cũng có chút lo lắng.
- Mạnh công tử, bây giờ còn còn ba tháng nữa là tới kỳ hạn một năm, chúng ta không bán hàng hóa ra ngoài có phải không kịp hay không?
Tô Tín tự tin nói:
- Yên tâm, cũng sắp rồi, khẳng định tới kịp, huống hồ tới thời điểm cho dù những thương nhân kia cầu chúng ta bán cho bọn họ, chúng ta cũng không dễ dàng bán ra đâu, tối thiểu cũng phải làm thịt bọn chúng một phen.
Đã có ý định lũng đoạn, Tô Tín liền chuẩn bị chơi một đòn thật hung ác.
Kỳ thật trước kia tại Thường Ninh phủ, Tô Tín liên hợp tất cả đại bang phái nâng giá cả đặc sản Nam Man cũng là hành vi lũng đoạn.
Chỉ có điều khi đó bọn họ không dám làm quá phận, Tô Tín chỉ tăng giá một chút mà thôi, cam đoan những thương nhân kia cũng có lợi nhuận, bọn họ cũng lười phí sức đi so đo với rắn rít địa phương như Tô Tín.
Nếu như khi đó Tô Tín dám tăng giá quá cao, nói không chừng đám thương nhân đó dám bỏ số tiền lớn mời võ giả Tiên Thiên trực tiếp tiêu diệt mấy đại bang hội tại Thường Ninh phủ.
Nhưng hiện tại không giống, Tô Tín hiện tại đại biểu cho Yến gia Thương Sơn thành cho dù hắn nâng giá lên cao nhất, những thương nhân kia hoặc là bóp mũi mua hàng, hoặc là tức giận rời đi mà thôi.
Thế lực Thương Sơn thành không là gì khi so với Trung Nguyên, nhưng nó là thế lực nhất lưu tại Tương Nam.
Lúc này những thương đội Trung Nguyên thiên tân vạn khổ đi vào Thường Ninh phủ, kết quả đến Thường Ninh phủ vừa hỏi, tất cả đặc sản Nam Man đều không còn, ngay cả cọng lông cũng không lưu cho bọn họ.
Những thương nhân kia lúc này tức giận, bởi vì cái gọi là đoạt tài lộ không khác gì thù giết phụ mẫu, bọn họ một năm mới tới Tương Nam một lần, chi phí mời hộ vệ cảnh giới Tiên Thiên cũng tốn hơn mười vạn lượng, hiện tại ngươi nói với ta là không còn đồ vật.
Hoàng Bỉnh Thành dựa theo Tô Tín phân phó, căn bản cũng không có giấu diếm, hắn nói đồ vật bị Thương Sơn thành Yến Khuynh Tuyết lấy đi nói với các thương nhân.
Nhưng những thương nhân này chưa từ bỏ ý đồ, đi Thiết Đao Hội hỏi thăm tình huống.
Huyết Y Hội cũng không cần hỏi, những thương nhân này cũng biết bối cảnh Huyết Y Hội, cũng biết người ta sẽ không tham dự vào chuyện này.
Những thương nhân kia còn muốn tự mình đi vào rừng rậm Nam Man tìm kiếm dị tộc Nam Man mua sắm đồ vật, đáng tiếc những dị tộc Nam Man cầm bạc của Tô Tín cho nên ngoan ngoãn trốn sâu vào trong rừng rậm…
Rừng rậm Nam Man nguy cơ tứ phía, cho dù võ giả Tiên Thiên cũng không dám dễ dàng tiến vào trong, những thương nhân kia chỉ có thể oán hận mà thôi.
Những châu phủ khác tại Tương Nam cũng có thể mua được một ít đặc sản, sức sản xuất của những địa phương này khi so sánh với Thường Ninh phủ chỉ là chín châu mất cọng lông.
Nếu là một thương đội thì số hàng này đủ rồi, nhưng thời điểm này thương đội đi Tương Nam lại là mười mấy nhà.
Rơi vào đường cùng, phần đông thương đội đành phải phẫn hận quay về Thương Sơn thành, đồng thời cũng mắng to Yến Khuynh Tuyết và Mạnh Thanh Trạch không thôi.
Các ngươi sớm thu sạch đồ vật tại Thường Ninh phủ nhưng không nói lời nào làm bọn họ phí công đi một chuyến, quả thực làm bọn họ tức giận không nhỏ.
Sau khi trở lại Thương Sơn thành, người cầm đầu những thương đội kia chen chúc tới trước cửa nhà Yến Khuynh Tuyết, hô to gọi nhỏ muốn mua sản vật Nam Man từ bọn họ.
Trên mặt Yến Khuynh Tuyết lúc này vui mừng, rốt cục không cần lại lo lắng, nàng muốn bảo Lương bá đi ra ngoài mời những thương nhân kia vào nhưng bị Tô Tín ngăn cản:
- Không cần gấp gáp, lại cho bọn chúng chờ thêm hai ngày lại nói sau, đối với đám thương nhân kia, ngươi không thể cho bọn chúng sắc mặt tốt.
Tô Tín có không ít kinh nghiệm khi liên hệ với đám thương nhân.
Thời điểm tại Thường Ninh phủ hắn đã sửa trị đám thương nhân dễ bảo.
Những thương nhân có thực lực tới Thường Ninh phủ đều là đám người thực lực mạnh, thậm chí có người phát ngôn của các đại phái võ lâm, nhưng cuối cùng cũng là thương nhân cho nên có chung đức hạnh với nhau.
Quả nhiên sau khi chờ thêm hai ngày, những thương nhân kia càng sốt ruột, còn kém xông tới trước phòng ngủ Yến Khuynh Tuyết chờ đợi đấy.
Đợi đến lúc Tô Tín mở cửa ra, một đám người lập tức ào tới.
- Yến tiểu thư, ngươi bán đặc sản Nam Man cho ta đi, giá tiền thương lượng là được, sau này chúng ta sẽ hợp tác lâu dài.
- Yến tiểu thư, ta chỉ muốn một nửa, giá tiền có thể thương lượng. Còn nữa Mạnh công tử, chúng ta có mang tới ba con Xích Diễm mã đặc sản Tây Lương, chỉ cần Mạnh công tử ngươi mở miệng, ba con Xích Diễm mã giá trị liên thành sẽ là của ngươi.
Một đám người kêu loạn, Tô Tín quát lên:
- Đều yên tĩnh!
Võ giả Tiên Thiên gầm lên làm đám thương nhân yên tĩnh lại.
Tô Tín vung tay lên, đám người Đào Thiên đẩy đặc sản thu mua từ Nam Man ra ngoài.
- Các vị, đặc sản Nam Man năm nay đều tập trung tại chỗ của ta, các ngươi cần, rất đơn giản, người trả giá cao được, đây là giá quy định của ngày hôm nay, nếu ai muốn mua thì dựa theo giá tiến này, nếu có người cạnh tranh thì cần phải đấu giá.
Tô Tín vừa dứt lời, Phương Hạo lập tức cơ linh dẫn mấy người cầm sách nhỏ giao cho đám thương nhân, những sách nhỏ này đều có đánh dấu giá cả các đặc sản Nam Man.
Đám thương nhân vừa nhìn giá cả đặc sản Nam Man liền cảm giác trời đất tối sầm.
Yến Khuynh Tuyết và Mạnh Thanh Trạch dôi cẩu nam nữ tâm quá đen? Quả thực là không lưu cho bọn họ chút cơ hội động tay chân.
Tỷ như một ít đặc sản Thất Diệp Thảo trong rừng rậm Nam Man, nó là tài liệu luyện chế đan dược huyền cấp, thứ này chỉ có rừng rậm Nam Man mới có thể sản xuất, sản lượng hàng năm không cao.
Trước kia bọn họ trực tiếp mua sắm trong tay dị tộc Nam Man có giá cả không ổn định, có đôi khi mấy túi gạo là có thể đổi láy một cây, có đôi khi cần phải dùng mười lượng vàng đổi.
Những dị tộc Nam Man rất hiếm thấy, giao dịch với bọn họ phải là thứ bọn họ cần, nếu giao dịch với đám thủ lĩnh Nam Man lại khác, người ta rất ưa thích vàng, không nhận bạc, không dùng vàng là không giao dịch.
Tuy giá cả rất không ổn định nhưng bọn họ cũng tính là kiếm được, về sau những đặc sản Nam bị bang phái trong Thường Ninh phủ lũng đoạn, giá cả Thất Diệp Thảo biến thành một ngàn lượng một cây.
Tuy cái giá này đắt một chút nhưng tối thiểu số lượng nhiều hơn trước kia nhiều, huống hồ này một cây Thất Diệp Thảo vận chuyển tới Trung Nguyên sẽ bán được với giá gấp mười lần.
Hơn nữa nếu vận chuyển tới Đông Tấn và Tây Vực ba mươi sáu nước lại tăng thêm gấp mười lần lần nữa cũng không phải không có khả năng.
Hiện tại Tô Tín giao cho bọn họ quyển sách, giá cả Thất Diệp Thảo biến thành tám ngàn lượng một cây.
Cái giá này quá đen, nếu mua với giá này, bọn họ đi tới Tương Nam hao phí tiền tài không nhỏ, sau khi trừ chi phí đi sẽ không còn lời bao nhiêu.
- Mạnh công tử, giá tiền của ngươi quá không hợp thói thường rồi.
- Đúng thế, lão Chu ta lui tới thương lộ Tương Nam hơn mười năm, ta chưa bao giờ gặp cái giá không hợp thói thường như thế.
- Đúng vậy! Lão tử không mua.
Đám người phía dưới ồn ào nhao nhao, Yến Khuynh Tuyết cảm thấy bối rối, dù sao nàng chưa từng trải qua tình huống như vậy.
Nhưng Tô Tín lại cười cười lạnh lùng, nói:
- Không mua? Có thể! Không mua thì cút cho ta, không ai ép các ngươi mua cả.
Một đám thương nhân tức giận chỉ vào Tô Tín nhưng nói không ra lời, cũng không dám làm càn tại đây.
Nơi này không phải Trung Nguyên, nơi này là Tương Nam, là Thương Sơn thành, đối phương là cường giả Nhân Bảng, phía sau chính là con gái thành chủ Thương Sơn thành.
Nếu bọn họ dám nháo sự tại nơi này, đoán chừng ngày thứ hai đã bị treo đầu ngoài cửa thành.
Cho dù thương nhân có đại phái võ lâm Trung Nguyên sau lưng cũng giống như vậy.
Dù sao nơi này cũng là Tương Nam, nếu là đệ tử đại phái võ lâm Trung Nguyên cũng bỏ đi, bọn họ chỉ là tiểu thương nhân mà thôi, tương đương với con chó đại phái võ lâm nuôi dưỡng.
Bọn họ bị giết tại Tương Nam, những đại phái võ lâm biết rõ chân tướng cũng sẽ mắng bọn họ một tiếng không hiểu chuyện, sau đó đổi một người phát ngôn, tuyệt đối không bao giờ phí công sức phái cường giả đi Tương Nam báo thù vì bọn họ.
/773
|