“Biến trở lại đi!” Mục Trường Sinh vỗ vỗ ngón út màu đen bên người tráng kiện như thân cây kia, nói với y.
Hắc Cự Long như là vào lúc này mới phản ứng được, cái đầu cực lớn lắc nhẹ, sau đó trong một trận bạch quang nhu hòa dần dần thu nhỏ, biến thành dáng dấp Ứng Thiên, mà vẫn là bộ dáng thân thể trần truồng, Mục Trường Sinh quét mắt nhìn chung quanh, đem ngoài bào Túc Thanh Nguyên lúc trước bị vứt trên mặt tuyết đưa tới, Ứng Thiên vội vã tiếp nhận, vây nửa người dưới.
Trong đất trời ngập tràn băng tuyết, Ứng Thiên để trần nửa người trên, nhưng không cảm thấy lạnh, lồng ngực tinh tráng rắn chắc và cơ bụng bằng phẳng rắn chắc lộ trong không khí, nhân ngư tuyến nửa ẩn dưới ngoại bào, đặc biệt làm người khác chú ý.
Mục Trường Sinh không nhịn được nhìn qua, mới bên tai ửng đỏ dời tầm mắt. Đem lực chú ý từ Ứng Thiên dời đi, Mục Trường Sinh lúc này mới phát hiện dị thường trên thân thể.
Trước hắn bị mấy câu nói của Diêm Tức khiến khí huyết hỗn loạn, hai lần khiến cơ thể không chịu nổi mà hôn mê, nhưng bây giờ, hắn lại không cảm giác được thân thể có nửa điểm không khỏe, hai tay luôn luôn lạnh lẽo ấn lên mặt còn có thể cảm giác được rõ ấm áp, thân thể cũng giống như được tân sinh, hắn không còn cảm thấy chứng khí hư từ trước, đi đường nhẹ nhàng cực kỳ, rốt cuộc không còn cảm giác trầm trọng như trước, càng làm cho hắn giật mình là, hắn cư nhiên ở trong cơ thể cảm thấy linh lực phun trào. Tuy rằng chỉ có từng tia cực kỳ nhỏ ở trong kinh mạch chậm rãi di chuyển, nhưng đúng là tồn tại.
Mục Trường Sinh xoa bóp lồng ngực mình, nơi đó tim đập vững vàng mạnh mẽ, toả ra sinh cơ trước nay chưa từng có. Hắn rút về phòng hộ quanh thân, tùy ý gió lạnh đập vào mặt mình, lạnh lẽo, mà không phải giống như trước bị đông cứng đến lạnh thấu xương.
“Chuyện này… Đây là…” Mục Trường Sinh chần chờ nhìn về phía Ứng Thiên.
Ứng Thiên đang vì Mục Trường Sinh say mê vóc người của mình mà hớn hở, tâm lúc này đang đắc ý, nghe thấy Mục Trường Sinh dò hỏi, y đem việc cho Mục Trường Sinh uống bản nguyên huyết tóm gọn lại, nói thẳng: “Tôi và anh ký kết cộng sinh khế ước, từ nay về sau, chúng ta sinh mệnh cùng hưởng, họa phúc cùng chia. Chỉ cần tôi sống một ngày, anh sẽ không phải chết. Vô luận anh đi nơi nào, tôi đều có thể rất nhanh tìm được anh. Anh đau, tôi cũng đau, anh vui vẻ, tôi cũng vui sướng theo.”
Ứng Thiên nhìn Mục Trường Sinh, đôi mắt màu vàng óng dần dần biến thành đen huyền thâm thúy, ánh mắt của y không nhúc nhích, dị thường nghiêm túc nói: “Ứng Long sinh mệnh dài lâu, anh có thể bồi tiếp tôi, chúng ta cùng đi quá tháng năm dài đằng đẵng, sau đó đồng thời già rồi chết đi.”
Mục Trường Sinh lẳng lặng nhìn lại y, ánh sáng nhu hòa trong tròng mắt hóa thành từng vòng sợi tơ, một tầng lại một tầng quấn lên người Ứng Thiên, trong lòng hắn động dung, lời nói ra khỏi miệng cũng mang theo mấy phần lưu luyến ôn nhu xưa nay chưa từng có, “Đây là lời tâm tình êm tai nhất tôi từng nghe được.”
Không biết sao, Ứng Thiên trước đó nói nhiều lời như vậy đều hiện ra vẻ vô cùng trấn định, nghe Mục Trường Sinh nói câu này lại đỏ mặt.
Mục Trường Sinh theo dõi mạt đỏ ửng rõ ràng trên mặt y, chậm rãi nói: “Tôi không hề làm gì cả, cậu lại vì tôi trả giá nhiều như vậy, bây giờ còn phân cho tôi một nửa tuổi thọ, cậu…”
Ứng Thiên hai mắt sáng ngời, vội vàng nói: “Vậy thì đem chính anh thưởng cho tôi đi!”
Lông mày Mục Trường Sinh nhăn lại một chút, giống như vô cùng khổ sở nói: “Vậy cũng không được.” Mắt thấy Ứng Thiên lộ ra vẻ sốt ruột, hắn nói tiếp: “Tôi sớm đã là của cậu, làm sao có thể lại tặng cho cậu nữa?”
Ứng Thiên nở nụ cười xán lạn, hai hàm răng trắng như có thể phát ra ánh sáng, “Tôi cũng là của anh!”
Lúc này mặt đất vẫn còn tiếp tục chấn động, Mục Trường Sinh biết không gian này không được nữa, muốn thật sự sụp đổ, vì vậy chỉ cùng Ứng Thiên nói mấy câu nói này, liền quay người nhìn về phía không gian hỗn loạn không thôi trước mắt, mở miệng nói: “Từ giờ trở đi, không gian này do ta tiếp quản. Tại trong không gian nơi ta đặt chân này, không cho phép bất kỳ hư hao náo loạn nào.”
Như là kỳ tích, tay phút chốc lau sạch hết thảy loạn lạc, mặt đất nứt dần dần hợp lại, bầu trời sụp xuống vài khối cũng dần dần được đắp lại.
===
Quý Trạch đang mượn cớ hôn môi đem Mục Trường Phong vững vàng bảo hộ ở dưới thân, muốn gạt cậu vì cậu chặn lại nguy hiểm. Nhưng mà sau khi anh đem hết toàn lực dùng linh lực ngưng tụ thành đôi cánh mở ra, lại chỉ chặn lại mấy khối đá vụn, tiếp… tiếp theo bên ngoài liền hoàn toàn không có động tĩnh.
Mục Trường Phong đẩy anh, nói: “Không phải nói chỉ một chút sao? Lại tiếp tục trì hoãn chúng ta sẽ chạy không ra được nữa!”
Quý Trạch không rõ ràng được bây giờ là tình huống thế nào, không thể làm gì khác hơn là đem Mục Trường Phong chặt chẽ ấn ở phía dưới, dùng linh thức quan sát được tình huống bên ngoài xác thực dần dần ổn định lại, mới buông cậu ra.
Mục Trường Phong đẩy nửa ngày không đẩy được, khi phát hiện Quý Trạch cam lòng đem cậu thả ra còn sửng sốt một chút, bất quá lúc này cậu cũng không có công phu đi xoắn xuýt chuyện đó, trong lòng bàn tay ngưng tụ chút linh lực đem tuyết che ở cửa động đẩy một cái, tia sáng từ bên ngoài xuyên thấu vào, cậu cẩn thận hướng bên ngoài nhìn, lại phát hiện phía ngoài tuyết ngừng, động đất cũng hết…
===
Túc Thanh Nguyên cùng yêu linh bám vào trên người Triệu Thành An đang cật lực tu bổ lại trận pháp, bọn họ cơ hồ muốn tiêu hao hết tất cả sức mạnh, nhưng đối với không gian này mà nói, lại vẫn như cũ chỉ có thể coi là như muối bỏ biển, không khỏi lòng sinh tuyệt vọng.
Yêu linh bám vào người Triệu Thành An liếc mắt nhìn không gian đang từ từ đổ nát, nghiêng đầu, nhìn Túc Thanh Nguyên bên người.
Hai tay của đối phương chặt chẽ đặt trên trận văn, đạo bào trên người vẫn là kiểu khi năm đó bọn họ gặp gỡ, lại thiếu một kiện ngoại bào màu đen, thắt lưng màu đen bao lấy trường bào âm dương màu trắng, bị gió thổi ngổn ngang phấp phới phía sau hắn, tóc dài dĩ vãng luôn quy củ buộc lên lúc này bị gió thổi ngổn ngang. Dung mạo thật ra thì vẫn trẻ tuổi như lần đầu gặp gỡ năm đó, đuôi mắt lại bị năm tháng nhiễm lên phong sương…
Mà vô luận người này thay đổi ra sao, ở trong mắt y, thật ra thì vẫn là tiểu đạo sĩ có chút ngây thơ lỗ mãng năm đó.
Yêu linh cười nói: “Tuyệt vọng?”
Túc Thanh Nguyên sững sờ, phân tâm nhìn vào hai mắt màu hổ phách của yêu linh, trong thể xác Triệu Thành An, chỉ có đôi mắt này là hắn quen thuộc nhất. Hắn lắc đầu một cái, một câu cũng không nói. Liền tiếp tục cắn răng chịu đựng.
Nếu là trước, hắn có lẽ đã sớm không chịu đựng nổi, nhưng mà bây giờ, người hắn chờ đợi đã tỉnh rồi, như vậy thì coi như hắn đem hết toàn lực, cũng phải cật lực vi tương lai của bọn họ giãy giụa một cơ hội!
Yêu linh thấy đáy mắt Túc Thanh Nguyên một lần nữa dấy lên hi vọng, khẽ thở ra một hơi, y một bên áp chế ý thức thuộc về Triệu Thành An, một bên lấy ra sức mạnh Triệu Thành An rót vào trong trận pháp.
Ngay tại khi bọn họ thống khổ vì cái này quá trình kéo dài quá lâu này, toàn bộ không gian bỗng nhiên tự động chữa trị tốt.
Túc Thanh Nguyên: “Chuyện gì thế này?”
Yêu linh nói: “Sớm biết sẽ như vậy chúng ta vừa nãy nên tiêu hao ít khí lực chút.”
===
Diêm Tức cảm thấy mình ngày hôm nay thực sự là xui xẻo cực độ, cũng là đáng đời xui xẻo. Nguyên bản anh cầm bản chép tay tổ tiên lưu lại liền có thể trực tiếp đi, cố tình phải kiên trì đi chọc Mục Trường Sinh một hồi, kết quả làm trễ nãi thời gian, cũng bị vây ở chỗ này.
Tay phải của anh giữ chặt một tảng đá, cả người lại lơ lửng rơi vào hư vô.
Trước đó anh dựa mặt sau một tảng đá lớn, mặt đất bỗng nhiên nứt ra, nếu không phải đúng lúc bắt được một tảng đá, chỉ sợ hiện tại đã ngã vào hư vô phía ngoài không gian. Đến khi đó hô hấp cũng không cách nào được, anh chỉ có thể bị tươi sống nghẹn chết.
Mặt đất lại một lần nữa chấn động, anh lỏng tay khỏi tảng đá đang bám, rơi xuống một tấc, cả người lung lay một chút, suýt nữa ngã xuống.
Diêm Tức cắn răng nhìn chằm chằm phía trên, một tay khác nắm tảng đá khác, ý đồ leo lên.
Ngay tại lúc này, rãnh đất nứt bỗng nhiên bắt đầu sáp nhập.
Diêm Tức lúc này chỉ có một tay vịn lên đá, đầu cách mặt đất còn một khoảng cách, nếu như để cho đất này sáp nhập, anh chẳng phải là muốn bị bấm gãy, toàn thân chỉ có cánh tay có thể lưu ở phía trên.
Cái này bảo anh làm sao cam tâm. Anh không sợ chết, nhưng trước khi anh nhìn thấy Mục Trường Sinh chết, làm sao cũng không thể chết trước!
Diêm Tức vốn là bị trận pháp phản phệ, giờ khắc này linh lực tổn thất lớn, ngay tại lúc anh dự định tạm thời tiêu hao sức sống lấy ra sức mạnh bay lên, một nguồn sức mạnh nắm lấy tay phải anh bám ở trên mặt đất, đem anh lôi lên, rãnh nứt cơ hồ là sáp nhập lại sát mũi chân anh.
Vào lúc này, có thể cứu anh, còn có ai?
Ứng Thiên đem Diêm Tức kéo lên liền ném tới trên đất, khiến Diêm Tức vốn bị thương làm cho khí huyết dâng trào, suýt nữa nôn ra một ngụm máu.
“Trường Sinh, người này lúc trước chọc anh thành như vậy, chúng ta mắc gì còn cứu?” Ứng Thiên vô cùng không cam lòng.
Diêm Tức không ngờ tới vào lúc này cứu anh lại là Mục Trường Sinh, anh dùng tay chống đỡ thân thể từ dưới đất ngồi dậy, dựa vào tảng đá lớn ngẩng đầu nhìn Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên, nhìn giữa hai người này mơ hồ có khí tức liên kết, lập tức hiểu rõ, anh cười lạnh nói: “Ta còn tưởng rằng mấy câu lúc trước của ta có thể đem ngươi tức chết, không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy đã khôi phục, vận may thực sự là tốt ha ha.”
Mục Trường Sinh có thể nào không phải là vận khí tốt. Mười lăm năm trước nhà hắn bị diệt tộc, còn chưa kịp chịu khổ gì liền được đại ca anh Diêm Quy cứu về, tám năm trước hắn bị Tán Ách Quân phát hiện, chờ khi Tán Ách Quân muốn giết hắn, hắn liền vừa vặn thức tỉnh Ngôn Linh, thuận thuận lợi lợi mà giết kẻ thù diệt tộc.
Xui xẻo nhất là đại ca của anh, vì hắn lo lắng hết lòng dốc hết gia sản, cuối cùng lại lạc đến kết cục như vậy.
“Mục Trường Sinh, ngươi bây giờ cứu ta, là muốn biểu thị ngươi khoan dung rộng lượng, sau đó dùng điều này cảm hóa ta, hi vọng ta bỏ qua hiềm khích lúc trước?” Diêm Tức chống tảng đá đứng lên, ngữ khí trào phúng.
“Mày…”
Ứng Thiên đang muốn nói chuyện liền bị Mục Trường Sinh chặn lại.
Mục Trường Sinh nhìn Diêm Tức, nhẹ giọng nói: “Ta để Ứng Thiên cứu ngươi, cũng không phải là muốn cùng ngươi hòa hảo.” Hắn biết rõ, coi như hắn và Diêm Tức đều có ý hòa hảo, cũng vĩnh viễn không bước qua được ngăn cách giữa bọn họ, càng khỏi nói đến Diêm Tức rõ ràng hận hắn. Tự vấn lòng, nếu là có người hại chết huynh đệ Mục Trường Sinh hắn, coi như bọn họ trước đó tình cảm tốt bao nhiêu, coi như đối phương không phải cố ý, bọn họ cũng vĩnh viễn còn lâu mới có thể giống như trước đây.
Diêm Tức cười lạnh, “Hóa ra ngươi cũng biết ta không thể thả xuống cừu hận. Vậy ngươi còn tới cứu ta làm cái gì? Làm sao không cho ta đi đoàn tụ cùng đại ca ta?”
Mục Trường Sinh cũng không đáp hắn, trái lại nói: “Năm năm trước, trong Vọng Thiên Nhai, ta đã cứu ngươi một mạng.”
Diêm Tức nghe vậy ngẩn ra. Năm năm trước anh đi Vọng Thiên Nhai hái linh thảo, không cẩn thận ngã xuống đáy vực, đáy vực che kín khí độc, anh vốn cho là mình chắc chắn phải chết, ai biết ngày thứ hai lại nằm an ổn ở nhà. Anh vẫn luôn không biết là vị cao nhân nào cứu anh, ra là Mục Trường Sinh! Hồi tưởng lại chuyện cũ này, ánh mắt Diêm Tức nhìn về phía Mục Trường Sinh càng phức tạp, mà hận ý lại không giảm lấy nửa phần.
“Tính cả lần này, tổng cộng là hai lần.” Mục Trường Sinh nói: “Diêm Tử Ninh, ta đã không nợ ngươi. Còn Tử Quy đại ca, ta dùng Ngôn Linh đưa hắn đi đầu thai, nếu có duyên, không bao lâu nữa, ngươi có lẽ có thể nhìn thấy hắn.”
Diêm Tức vốn là đã bình tâm nhưng khi nghe đến đại ca lại bị khơi dậy gợn sóng, anh quát: “Đầu thai thì thế nào? Hắn vẫn là đại ca ta sao?”
Mục Trường Sinh ngẩn ra, một hồi lâu sau mới lắc đầu nói: “Không phải.” Chính là bởi vì biết đến người sau khi đầu thai, cùng người ban đầu đã không phải là cùng một người, cho nên hắn mới áy náy nhiều năm như vậy. Chết nghĩa là chết, cho dù đầu thai tái thế, Tử Quy không thể trở lại.
Diêm Tức hừ lạnh một tiếng, “Nếu ngươi biết không phải, nói với thì có ích lợi gì?”
“Ngươi cảm thấy không có tác dụng, ta lại không thể vì không có tác dụng liền không nói cho ngươi.” Mục Trường Sinh nói: “Tử Ninh, đừng lại muốn giằng co, ta sẽ không giết ngươi, ngươi cũng giết không được ta, như vậy thì có ý nghĩa gì?”
“Ai nói không có ý tứ?” Diêm Tức lớn tiếng phản bác: “Anh của ta chỉ còn dư lại một người thân là ta, ta để yên, sau này còn ai nhớ tới y? Y là một người ôn nhu như vậy…” Diêm Tức nói nói, dần dần nghẹn ngào. Năm đó khi đại ca anh mới vừa chết, anh hận Mục Trường Sinh, qua một thời gian lâu sau, anh lại bắt đầu hận đại ca, hận y tại sao muốn đưa về tai tinh Mục Trường Sinh kia, hận y tại sao muốn chăm sóc Mục Trường Sinh như vậy, hận y tại sao sớm chết như thế, để một mình anh lẻ loi lưu lại trên đời này…
“Mục Trường Sinh, ta hiện tại không giết được ngươi, không có nghĩa là sau này không thể, một ngày nào đó, ta sẽ thay đại ca báo thù.” Báo thù thống khổ mất đi thân nhân như ta!
Diêm Tức bỏ lại câu nói này, quay người rời đi.
Mục Trường Sinh đứng tại chỗ một lúc lâu, nhìn bóng lưng Diêm Tức tập tễnh rời đi, không lại mở miệng.
Ứng Thiên bỗng nhiên nói: “Ai nói tái thế đầu thai sẽ không phải là người ban đầu?” Vậy y đời đời kiếp kiếp nhìn thấy Trường Sinh há cũng không là cùng một người?
Mục Trường Sinh nhìn về phía y, “Nghĩa là sao?”
Ứng Thiên cười nhìn hắn, “Linh hồn đều là giống nhau, các ngươi vì sao lại cho là không là cùng một người?”
Mục Trường Sinh ngơ ngác nói: “Đại để, là ý thức không giống nhau đi!”
“Ý thức?” Ứng Thiên nhìn gò má Mục Trường Sinh ở trong trời tuyết càng lộ vẻ thanh yên, suy nghĩ nửa ngày mới hơi mờ mịt lắc đầu một cái. Không quản không quản, cái gì ý thức không ý thức, ngược lại y chỉ nhận định một linh hồn trước mắt này!
Hắc Cự Long như là vào lúc này mới phản ứng được, cái đầu cực lớn lắc nhẹ, sau đó trong một trận bạch quang nhu hòa dần dần thu nhỏ, biến thành dáng dấp Ứng Thiên, mà vẫn là bộ dáng thân thể trần truồng, Mục Trường Sinh quét mắt nhìn chung quanh, đem ngoài bào Túc Thanh Nguyên lúc trước bị vứt trên mặt tuyết đưa tới, Ứng Thiên vội vã tiếp nhận, vây nửa người dưới.
Trong đất trời ngập tràn băng tuyết, Ứng Thiên để trần nửa người trên, nhưng không cảm thấy lạnh, lồng ngực tinh tráng rắn chắc và cơ bụng bằng phẳng rắn chắc lộ trong không khí, nhân ngư tuyến nửa ẩn dưới ngoại bào, đặc biệt làm người khác chú ý.
Mục Trường Sinh không nhịn được nhìn qua, mới bên tai ửng đỏ dời tầm mắt. Đem lực chú ý từ Ứng Thiên dời đi, Mục Trường Sinh lúc này mới phát hiện dị thường trên thân thể.
Trước hắn bị mấy câu nói của Diêm Tức khiến khí huyết hỗn loạn, hai lần khiến cơ thể không chịu nổi mà hôn mê, nhưng bây giờ, hắn lại không cảm giác được thân thể có nửa điểm không khỏe, hai tay luôn luôn lạnh lẽo ấn lên mặt còn có thể cảm giác được rõ ấm áp, thân thể cũng giống như được tân sinh, hắn không còn cảm thấy chứng khí hư từ trước, đi đường nhẹ nhàng cực kỳ, rốt cuộc không còn cảm giác trầm trọng như trước, càng làm cho hắn giật mình là, hắn cư nhiên ở trong cơ thể cảm thấy linh lực phun trào. Tuy rằng chỉ có từng tia cực kỳ nhỏ ở trong kinh mạch chậm rãi di chuyển, nhưng đúng là tồn tại.
Mục Trường Sinh xoa bóp lồng ngực mình, nơi đó tim đập vững vàng mạnh mẽ, toả ra sinh cơ trước nay chưa từng có. Hắn rút về phòng hộ quanh thân, tùy ý gió lạnh đập vào mặt mình, lạnh lẽo, mà không phải giống như trước bị đông cứng đến lạnh thấu xương.
“Chuyện này… Đây là…” Mục Trường Sinh chần chờ nhìn về phía Ứng Thiên.
Ứng Thiên đang vì Mục Trường Sinh say mê vóc người của mình mà hớn hở, tâm lúc này đang đắc ý, nghe thấy Mục Trường Sinh dò hỏi, y đem việc cho Mục Trường Sinh uống bản nguyên huyết tóm gọn lại, nói thẳng: “Tôi và anh ký kết cộng sinh khế ước, từ nay về sau, chúng ta sinh mệnh cùng hưởng, họa phúc cùng chia. Chỉ cần tôi sống một ngày, anh sẽ không phải chết. Vô luận anh đi nơi nào, tôi đều có thể rất nhanh tìm được anh. Anh đau, tôi cũng đau, anh vui vẻ, tôi cũng vui sướng theo.”
Ứng Thiên nhìn Mục Trường Sinh, đôi mắt màu vàng óng dần dần biến thành đen huyền thâm thúy, ánh mắt của y không nhúc nhích, dị thường nghiêm túc nói: “Ứng Long sinh mệnh dài lâu, anh có thể bồi tiếp tôi, chúng ta cùng đi quá tháng năm dài đằng đẵng, sau đó đồng thời già rồi chết đi.”
Mục Trường Sinh lẳng lặng nhìn lại y, ánh sáng nhu hòa trong tròng mắt hóa thành từng vòng sợi tơ, một tầng lại một tầng quấn lên người Ứng Thiên, trong lòng hắn động dung, lời nói ra khỏi miệng cũng mang theo mấy phần lưu luyến ôn nhu xưa nay chưa từng có, “Đây là lời tâm tình êm tai nhất tôi từng nghe được.”
Không biết sao, Ứng Thiên trước đó nói nhiều lời như vậy đều hiện ra vẻ vô cùng trấn định, nghe Mục Trường Sinh nói câu này lại đỏ mặt.
Mục Trường Sinh theo dõi mạt đỏ ửng rõ ràng trên mặt y, chậm rãi nói: “Tôi không hề làm gì cả, cậu lại vì tôi trả giá nhiều như vậy, bây giờ còn phân cho tôi một nửa tuổi thọ, cậu…”
Ứng Thiên hai mắt sáng ngời, vội vàng nói: “Vậy thì đem chính anh thưởng cho tôi đi!”
Lông mày Mục Trường Sinh nhăn lại một chút, giống như vô cùng khổ sở nói: “Vậy cũng không được.” Mắt thấy Ứng Thiên lộ ra vẻ sốt ruột, hắn nói tiếp: “Tôi sớm đã là của cậu, làm sao có thể lại tặng cho cậu nữa?”
Ứng Thiên nở nụ cười xán lạn, hai hàm răng trắng như có thể phát ra ánh sáng, “Tôi cũng là của anh!”
Lúc này mặt đất vẫn còn tiếp tục chấn động, Mục Trường Sinh biết không gian này không được nữa, muốn thật sự sụp đổ, vì vậy chỉ cùng Ứng Thiên nói mấy câu nói này, liền quay người nhìn về phía không gian hỗn loạn không thôi trước mắt, mở miệng nói: “Từ giờ trở đi, không gian này do ta tiếp quản. Tại trong không gian nơi ta đặt chân này, không cho phép bất kỳ hư hao náo loạn nào.”
Như là kỳ tích, tay phút chốc lau sạch hết thảy loạn lạc, mặt đất nứt dần dần hợp lại, bầu trời sụp xuống vài khối cũng dần dần được đắp lại.
===
Quý Trạch đang mượn cớ hôn môi đem Mục Trường Phong vững vàng bảo hộ ở dưới thân, muốn gạt cậu vì cậu chặn lại nguy hiểm. Nhưng mà sau khi anh đem hết toàn lực dùng linh lực ngưng tụ thành đôi cánh mở ra, lại chỉ chặn lại mấy khối đá vụn, tiếp… tiếp theo bên ngoài liền hoàn toàn không có động tĩnh.
Mục Trường Phong đẩy anh, nói: “Không phải nói chỉ một chút sao? Lại tiếp tục trì hoãn chúng ta sẽ chạy không ra được nữa!”
Quý Trạch không rõ ràng được bây giờ là tình huống thế nào, không thể làm gì khác hơn là đem Mục Trường Phong chặt chẽ ấn ở phía dưới, dùng linh thức quan sát được tình huống bên ngoài xác thực dần dần ổn định lại, mới buông cậu ra.
Mục Trường Phong đẩy nửa ngày không đẩy được, khi phát hiện Quý Trạch cam lòng đem cậu thả ra còn sửng sốt một chút, bất quá lúc này cậu cũng không có công phu đi xoắn xuýt chuyện đó, trong lòng bàn tay ngưng tụ chút linh lực đem tuyết che ở cửa động đẩy một cái, tia sáng từ bên ngoài xuyên thấu vào, cậu cẩn thận hướng bên ngoài nhìn, lại phát hiện phía ngoài tuyết ngừng, động đất cũng hết…
===
Túc Thanh Nguyên cùng yêu linh bám vào trên người Triệu Thành An đang cật lực tu bổ lại trận pháp, bọn họ cơ hồ muốn tiêu hao hết tất cả sức mạnh, nhưng đối với không gian này mà nói, lại vẫn như cũ chỉ có thể coi là như muối bỏ biển, không khỏi lòng sinh tuyệt vọng.
Yêu linh bám vào người Triệu Thành An liếc mắt nhìn không gian đang từ từ đổ nát, nghiêng đầu, nhìn Túc Thanh Nguyên bên người.
Hai tay của đối phương chặt chẽ đặt trên trận văn, đạo bào trên người vẫn là kiểu khi năm đó bọn họ gặp gỡ, lại thiếu một kiện ngoại bào màu đen, thắt lưng màu đen bao lấy trường bào âm dương màu trắng, bị gió thổi ngổn ngang phấp phới phía sau hắn, tóc dài dĩ vãng luôn quy củ buộc lên lúc này bị gió thổi ngổn ngang. Dung mạo thật ra thì vẫn trẻ tuổi như lần đầu gặp gỡ năm đó, đuôi mắt lại bị năm tháng nhiễm lên phong sương…
Mà vô luận người này thay đổi ra sao, ở trong mắt y, thật ra thì vẫn là tiểu đạo sĩ có chút ngây thơ lỗ mãng năm đó.
Yêu linh cười nói: “Tuyệt vọng?”
Túc Thanh Nguyên sững sờ, phân tâm nhìn vào hai mắt màu hổ phách của yêu linh, trong thể xác Triệu Thành An, chỉ có đôi mắt này là hắn quen thuộc nhất. Hắn lắc đầu một cái, một câu cũng không nói. Liền tiếp tục cắn răng chịu đựng.
Nếu là trước, hắn có lẽ đã sớm không chịu đựng nổi, nhưng mà bây giờ, người hắn chờ đợi đã tỉnh rồi, như vậy thì coi như hắn đem hết toàn lực, cũng phải cật lực vi tương lai của bọn họ giãy giụa một cơ hội!
Yêu linh thấy đáy mắt Túc Thanh Nguyên một lần nữa dấy lên hi vọng, khẽ thở ra một hơi, y một bên áp chế ý thức thuộc về Triệu Thành An, một bên lấy ra sức mạnh Triệu Thành An rót vào trong trận pháp.
Ngay tại khi bọn họ thống khổ vì cái này quá trình kéo dài quá lâu này, toàn bộ không gian bỗng nhiên tự động chữa trị tốt.
Túc Thanh Nguyên: “Chuyện gì thế này?”
Yêu linh nói: “Sớm biết sẽ như vậy chúng ta vừa nãy nên tiêu hao ít khí lực chút.”
===
Diêm Tức cảm thấy mình ngày hôm nay thực sự là xui xẻo cực độ, cũng là đáng đời xui xẻo. Nguyên bản anh cầm bản chép tay tổ tiên lưu lại liền có thể trực tiếp đi, cố tình phải kiên trì đi chọc Mục Trường Sinh một hồi, kết quả làm trễ nãi thời gian, cũng bị vây ở chỗ này.
Tay phải của anh giữ chặt một tảng đá, cả người lại lơ lửng rơi vào hư vô.
Trước đó anh dựa mặt sau một tảng đá lớn, mặt đất bỗng nhiên nứt ra, nếu không phải đúng lúc bắt được một tảng đá, chỉ sợ hiện tại đã ngã vào hư vô phía ngoài không gian. Đến khi đó hô hấp cũng không cách nào được, anh chỉ có thể bị tươi sống nghẹn chết.
Mặt đất lại một lần nữa chấn động, anh lỏng tay khỏi tảng đá đang bám, rơi xuống một tấc, cả người lung lay một chút, suýt nữa ngã xuống.
Diêm Tức cắn răng nhìn chằm chằm phía trên, một tay khác nắm tảng đá khác, ý đồ leo lên.
Ngay tại lúc này, rãnh đất nứt bỗng nhiên bắt đầu sáp nhập.
Diêm Tức lúc này chỉ có một tay vịn lên đá, đầu cách mặt đất còn một khoảng cách, nếu như để cho đất này sáp nhập, anh chẳng phải là muốn bị bấm gãy, toàn thân chỉ có cánh tay có thể lưu ở phía trên.
Cái này bảo anh làm sao cam tâm. Anh không sợ chết, nhưng trước khi anh nhìn thấy Mục Trường Sinh chết, làm sao cũng không thể chết trước!
Diêm Tức vốn là bị trận pháp phản phệ, giờ khắc này linh lực tổn thất lớn, ngay tại lúc anh dự định tạm thời tiêu hao sức sống lấy ra sức mạnh bay lên, một nguồn sức mạnh nắm lấy tay phải anh bám ở trên mặt đất, đem anh lôi lên, rãnh nứt cơ hồ là sáp nhập lại sát mũi chân anh.
Vào lúc này, có thể cứu anh, còn có ai?
Ứng Thiên đem Diêm Tức kéo lên liền ném tới trên đất, khiến Diêm Tức vốn bị thương làm cho khí huyết dâng trào, suýt nữa nôn ra một ngụm máu.
“Trường Sinh, người này lúc trước chọc anh thành như vậy, chúng ta mắc gì còn cứu?” Ứng Thiên vô cùng không cam lòng.
Diêm Tức không ngờ tới vào lúc này cứu anh lại là Mục Trường Sinh, anh dùng tay chống đỡ thân thể từ dưới đất ngồi dậy, dựa vào tảng đá lớn ngẩng đầu nhìn Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên, nhìn giữa hai người này mơ hồ có khí tức liên kết, lập tức hiểu rõ, anh cười lạnh nói: “Ta còn tưởng rằng mấy câu lúc trước của ta có thể đem ngươi tức chết, không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy đã khôi phục, vận may thực sự là tốt ha ha.”
Mục Trường Sinh có thể nào không phải là vận khí tốt. Mười lăm năm trước nhà hắn bị diệt tộc, còn chưa kịp chịu khổ gì liền được đại ca anh Diêm Quy cứu về, tám năm trước hắn bị Tán Ách Quân phát hiện, chờ khi Tán Ách Quân muốn giết hắn, hắn liền vừa vặn thức tỉnh Ngôn Linh, thuận thuận lợi lợi mà giết kẻ thù diệt tộc.
Xui xẻo nhất là đại ca của anh, vì hắn lo lắng hết lòng dốc hết gia sản, cuối cùng lại lạc đến kết cục như vậy.
“Mục Trường Sinh, ngươi bây giờ cứu ta, là muốn biểu thị ngươi khoan dung rộng lượng, sau đó dùng điều này cảm hóa ta, hi vọng ta bỏ qua hiềm khích lúc trước?” Diêm Tức chống tảng đá đứng lên, ngữ khí trào phúng.
“Mày…”
Ứng Thiên đang muốn nói chuyện liền bị Mục Trường Sinh chặn lại.
Mục Trường Sinh nhìn Diêm Tức, nhẹ giọng nói: “Ta để Ứng Thiên cứu ngươi, cũng không phải là muốn cùng ngươi hòa hảo.” Hắn biết rõ, coi như hắn và Diêm Tức đều có ý hòa hảo, cũng vĩnh viễn không bước qua được ngăn cách giữa bọn họ, càng khỏi nói đến Diêm Tức rõ ràng hận hắn. Tự vấn lòng, nếu là có người hại chết huynh đệ Mục Trường Sinh hắn, coi như bọn họ trước đó tình cảm tốt bao nhiêu, coi như đối phương không phải cố ý, bọn họ cũng vĩnh viễn còn lâu mới có thể giống như trước đây.
Diêm Tức cười lạnh, “Hóa ra ngươi cũng biết ta không thể thả xuống cừu hận. Vậy ngươi còn tới cứu ta làm cái gì? Làm sao không cho ta đi đoàn tụ cùng đại ca ta?”
Mục Trường Sinh cũng không đáp hắn, trái lại nói: “Năm năm trước, trong Vọng Thiên Nhai, ta đã cứu ngươi một mạng.”
Diêm Tức nghe vậy ngẩn ra. Năm năm trước anh đi Vọng Thiên Nhai hái linh thảo, không cẩn thận ngã xuống đáy vực, đáy vực che kín khí độc, anh vốn cho là mình chắc chắn phải chết, ai biết ngày thứ hai lại nằm an ổn ở nhà. Anh vẫn luôn không biết là vị cao nhân nào cứu anh, ra là Mục Trường Sinh! Hồi tưởng lại chuyện cũ này, ánh mắt Diêm Tức nhìn về phía Mục Trường Sinh càng phức tạp, mà hận ý lại không giảm lấy nửa phần.
“Tính cả lần này, tổng cộng là hai lần.” Mục Trường Sinh nói: “Diêm Tử Ninh, ta đã không nợ ngươi. Còn Tử Quy đại ca, ta dùng Ngôn Linh đưa hắn đi đầu thai, nếu có duyên, không bao lâu nữa, ngươi có lẽ có thể nhìn thấy hắn.”
Diêm Tức vốn là đã bình tâm nhưng khi nghe đến đại ca lại bị khơi dậy gợn sóng, anh quát: “Đầu thai thì thế nào? Hắn vẫn là đại ca ta sao?”
Mục Trường Sinh ngẩn ra, một hồi lâu sau mới lắc đầu nói: “Không phải.” Chính là bởi vì biết đến người sau khi đầu thai, cùng người ban đầu đã không phải là cùng một người, cho nên hắn mới áy náy nhiều năm như vậy. Chết nghĩa là chết, cho dù đầu thai tái thế, Tử Quy không thể trở lại.
Diêm Tức hừ lạnh một tiếng, “Nếu ngươi biết không phải, nói với thì có ích lợi gì?”
“Ngươi cảm thấy không có tác dụng, ta lại không thể vì không có tác dụng liền không nói cho ngươi.” Mục Trường Sinh nói: “Tử Ninh, đừng lại muốn giằng co, ta sẽ không giết ngươi, ngươi cũng giết không được ta, như vậy thì có ý nghĩa gì?”
“Ai nói không có ý tứ?” Diêm Tức lớn tiếng phản bác: “Anh của ta chỉ còn dư lại một người thân là ta, ta để yên, sau này còn ai nhớ tới y? Y là một người ôn nhu như vậy…” Diêm Tức nói nói, dần dần nghẹn ngào. Năm đó khi đại ca anh mới vừa chết, anh hận Mục Trường Sinh, qua một thời gian lâu sau, anh lại bắt đầu hận đại ca, hận y tại sao muốn đưa về tai tinh Mục Trường Sinh kia, hận y tại sao muốn chăm sóc Mục Trường Sinh như vậy, hận y tại sao sớm chết như thế, để một mình anh lẻ loi lưu lại trên đời này…
“Mục Trường Sinh, ta hiện tại không giết được ngươi, không có nghĩa là sau này không thể, một ngày nào đó, ta sẽ thay đại ca báo thù.” Báo thù thống khổ mất đi thân nhân như ta!
Diêm Tức bỏ lại câu nói này, quay người rời đi.
Mục Trường Sinh đứng tại chỗ một lúc lâu, nhìn bóng lưng Diêm Tức tập tễnh rời đi, không lại mở miệng.
Ứng Thiên bỗng nhiên nói: “Ai nói tái thế đầu thai sẽ không phải là người ban đầu?” Vậy y đời đời kiếp kiếp nhìn thấy Trường Sinh há cũng không là cùng một người?
Mục Trường Sinh nhìn về phía y, “Nghĩa là sao?”
Ứng Thiên cười nhìn hắn, “Linh hồn đều là giống nhau, các ngươi vì sao lại cho là không là cùng một người?”
Mục Trường Sinh ngơ ngác nói: “Đại để, là ý thức không giống nhau đi!”
“Ý thức?” Ứng Thiên nhìn gò má Mục Trường Sinh ở trong trời tuyết càng lộ vẻ thanh yên, suy nghĩ nửa ngày mới hơi mờ mịt lắc đầu một cái. Không quản không quản, cái gì ý thức không ý thức, ngược lại y chỉ nhận định một linh hồn trước mắt này!
/95
|