“Trưởng nữ gia tộc Lý thị Hoa quốc —— Lý Nhan Mạt, bị mất mạng.”
Đồng thời khi câu nói này của Mục Trường Sinh hạ xuống, ở một thành thị khác cách xa, trong đại trạch Lý gia trang hoàng cổ kính, Lý Nhan Mạt đang nằm trong sân dưới bóng mát dàn hoa bồ đào, đột nhiên thân thể chấn động co giật, phun ra một ngụm máu lớn rồi hôn mê bất tỉnh.
Người nhà họ Lý kinh hãi biến sắc, bảo tiêu lập tức đem Lý Nhan Mạt ôm trở về phòng ngủ, đồng thời thông báo bác sĩ lập tức chạy tới.
Nhưng mà không đợi bác sĩ lại đây, Lý Nhan Mạt đã tỉnh rồi, cô lau máu trên môi, lấy tay chống đỡ từ trên giường ngồi xuống, gương mặt thường ngày diễm quang bắn ra bốn phía giờ khắc này cực kỳ nhợt nhạt.
“Đại tiểu thư, ngài thế nào rồi?” Lão quản gia một thân đường trang đầy mặt lo lắng nói.
“Đi… Lấy búp bê của ta tới.” Lý Nhan Mạt dùng âm thanh khàn khàn ra lệnh.
“Dạ!” Quản gia lập tức đem đồ vật Lý Nhan Mạt giấu ở nơi bí ẩn lấy ra, hai tay dâng cho Lý Nhan Mạt.
Lý Nhan Mạt sắc mặt tái nhợt nhìn hộp bạch ngọc trước mặt, thò tay nhẹ nhàng gõ bên trên một cái, hộp từ từ mở ra, bên trong, là ba cái búp bê sứ mượt mà khả ái, mà bây giờ, một cái trong đó đã bể vài miếng.
Lý Nhan Mạt thay đổi sắc mặt, dị năng của cô là vô hạn trọng sinh, nghe không tệ, nhưng tiền đề là cô nhất định phải có năng lực chế ra búp bê con rối không ngừng thay cô chết, mà mới vừa rồi, cô đã bị giết chết một lần.
Là ai? Rốt cuộc là ai có năng lực lặng yên không một tiếng động giết chết cô?
(Cái năng lực này…..cảm giác đánh ả như đánh gián ấy….thiệt mệt!!!)
========
“Mục ca, có thể ăn cơm.” Ứng Thiên dọn bàn xong, cười hô một tiếng, nhìn đặc biệt vui vẻ.
Trên bàn bày ba món một canh, thoạt nhìn đơn giản, màu sắc rất tốt, thơm vô cùng, khiến người nhìn không nhịn được thèm ăn nhỏ dãi.
Ánh mắt Mục Trường Sinh xẹt lên ba món một canh.
Ở trước mặt hắn là một đĩa cá cuốn, đĩa cá cuốn ước chừng có ba mươi cái, mỗi một cái to nhỏ đồng dạng, xếp thành một vòng chỉnh tề vây quanh hoa mẫu đơn dùng cà rốt khắc thành đặt trong đĩa, nhìn qua vô cùng vui tai vui mắt.
Mục Trường Sinh nhấc đũa, gắp lên cuộn cá gần nhất, vào miệng rất mềm, rất tươi, rất trơn, còn có một mùi thơm sữa bò nhàn nhạt, vị ngon tan ngay trên đầu lưỡi, hắn hưởng thụ nheo mắt lại, gắp lên thêm một cái.
Ứng Thiên ngồi một bên, hai tay chống cằm xem phản ứng Mục Trường Sinh, khóe miệng vẫn luôn cong lên, thấy Mục Trường Sinh liên tiếp gắp ba cái, y âm thầm đem món ăn này ghi lại.
Lưu lại Ứng Thiên thật sự là quyết định sáng suốt, cho dù y lòng mang ý xấu, nhưng y có tay nghề tốt như vậy thì nhất định phải đem người lưu lại! Mục Trường Sinh ăn cuộn cá thứ tư, một bên suy nghĩ làm sao để không dùng Ngôn Linh thuật mà khiến Ứng Thiên thần phục, một bên đem đũa đưa về phía món thứ hai, mà khi thấy rõ món thứ hai là cái gì, hắn hơi sững sờ.
Trong tô sứ trắng in hoa văn xanh chứa một khối đậu phụ lớn, này không có gì ngạc nhiên, ly kỳ là khối đậu phụ này được điêu khắc ra đình đài lầu các cùng hòn non bộ trông rất sống động…
Đậu phụ mềm như vậy non như vậy, làm thế nào khắc ra được? Chẳng lẽ năng lực thiên phú của Ứng Thiên là làm đồ ăn?
(Phụt…..há há há…..anh Thiên dùng mỹ thực dụ vợ, ai dè lại bị hiểu lầm ra cái năng lực yếu nhớt vầy =]]])
Hắn nghiêng đầu xem Ứng Thiên ngồi ở một bên, đối phương lại không nhìn hắn, mà là nâng một bát cơm chiên, đứng đắn ngồi ăn.
Hắn lại nhìn một món một canh còn lại, một cái là thịt kho tàu, một cái là canh xương sườn nấu với củ từ, hai cái này thoạt nhìn phổ thông hơn, không biết tại sao, Mục Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không đi chọt khối đậu phụ như tác phẩm nghệ thuật kia, mà là cầm lấy thìa nhấp một hớp canh, sau đó… Không dừng lại được…
Ăn cơm trưa xong, hắn thấy Ứng Thiên thu thập bát đũa, chậm rãi đứng dậy, mở cửa, đi ra ngoài tiêu cơm, từ khi có Ứng Thiên, hắn mỗi ngày đều ăn đến có chút khó chống đỡ, tật xấu khẩu vị không tốt từ trước ở Mục gia không cần uống thuốc mà khỏi bệnh.
Mà từ sau hôm nay, Mục Trường Sinh rốt cuộc không còn gặp được món có đậu phụ xuất hiện trên bàn ăn, đây là nói sau.
(Khổ, có phải không thích đâu, tại đẹp quá không dám đụng thôi mk….)
Gió đầu hè hết sức mát mẻ, mấy ngày nay Mục Trường Sinh luôn luôn tản bộ bên hồ lầu dưới, bất quá hôm nay giải quyết Lý Nhan Mạt, vì Trường Phong báo thù, cũng là thời điểm tìm kiếm đường về Khánh quốc.
Nhớ đến đây, bước chân hắn nhanh hơn, dùng thang máy lên sân thượng.
Tòa nhà này có ba mươi tầng, đứng ở trên sân thượng có thể trông thấy hơn nửa thành thị, nhà cao tầng xa xa cùng tháp đèn ở trong tầm mắt co lại thành từng cây từng cây cột tinh tế cao dài, xe cộ qua lại không dứt hóa thành điểm nhỏ rậm rạp chằng chịt.
Hắn khép lại hai mắt, linh thức dùng hắn làm trung tâm khuếch tán ra, rất nhanh đã xác định mấy nơi linh khí tập trung nhất trong thành phố này, một là hoàng cung Hoa quốc, bốn cái là dinh thự tứ đại gia tộc, cái cuối cùng…
Mục Trường Sinh nhìn về phía tây, nơi đó cũng là lầu cao san sát, tựa hồ cùng bất luận nơi nào ở thành phố này cũng không hề có sự khác biệt.
“Nơi đó có cái gì?” Mục Trường Sinh lầm bầm lầu bầu, sau một khắc, âm thanh Ứng Thiên từ phía sau truyền đến.
“Mục ca, anh đang nhìn cái gì á?” Ứng Thiên mang một đôi guốc gỗ, đi trên đường vang vọng tiếng cộc cộc, như là chỉ lo người khác không biết y đến.
Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn y, hỏi: “Chỗ đó, có thứ gì đặc biệt?” Hắn duỗi tay chỉ về hướng chính tây.
Phạm vi này có chút rộng, Ứng Thiên nghĩ một hồi, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, mở miệng nói: “Có, nơi đó có một phố đồ cổ, cửa hàng Lục lão đầu là ở chỗ đó.”
Mục Trường Sinh nhíu mày, “Lục lão đầu?”
“Há, Mục ca không biết sao?” Ứng Thiên thuận miệng hỏi một câu, không chờ Mục Trường Sinh đáp lại liền lập tức nói: “Chính là Lục Yên Chí, ổng là luyện khí đại sư nổi danh trong Linh giới. Chính là tính khí có điểm lạ.”
Mục Trường Sinh nói: “Linh giới?”
Ứng Thiên trả lời: “Mục ca anh còn chưa biết a, trong vòng tròn thức tỉnh giả gọi Linh giới, tôi cũng là đánh bậy đánh bạ mới biết Linh giới cùng cửa hàng pháp khí, thời điểm mới vừa thức tỉnh bọn họ cực lực mời tôi gia nhập một cái gọi là cái gì đó minh, còn nói sau khi gia nhập miễn phí cấp pháp khí còn cung cấp các loại tiện lợi, nào có chuyện tốt như vậy, tôi mới không ngốc, liền cự tuyệt. Mục ca anh nếu muốn đi xem một chút, tôi ngày mai có thể dẫn anh đi.”
Mục Trường Sinh: “…”
Ý muốn nói đều bị Ứng Thiên nói, hắn cũng chỉ đành gật đầu. Trước đây hắn suy đoán Ứng Thiên là quý tộc, thế nhưng vẫn luôn không cảm ứng được linh áp trên người y, cũng không phát hiện được y sử dụng năng lực đặc thù, bởi vậy vẫn luôn không nhắc, không nghĩ tới Ứng Thiên vào lúc này tự mình nói luôn.
Môi Ứng Thiên phác họa nét cười, mắt sáng ngời hữu thần, còn ngậm mấy phần thân cận, giống như Mục Trường Sinh chính là người y tin cậy nhất, cho dù là bọn họ rõ ràng quen biết không được mấy ngày.
Ứng Thiên rốt cuộc là ai?
Mục Trường Sinh suy đoán, ánh mắt không khỏi dừng trên mặt Ứng Thiên, sau đó, đối phương đỏ mặt, ánh mắt sáng lấp lánh đối diện hắn.
(Óa há há =))) tiểu công siêu cấp đáng yêu)
Mục Trường Sinh: “…”
Ngày thứ hai trước khi ra ngoài, Mục Trường Sinh gọi điện thoại cho Vinh Thành, điện thoại di động là của Mộ Trường Phong, sim là hai ngày trước Vinh Thành dùng chứng minh thư Trường Phong làm cho hắn.
Điện thoại đô bíp bíp vài tiếng sau đó được Vinh Thành nhận, âm thanh Vinh Thành có chút uể oải, “Trường Sinh? Có chuyện gì không?”
“Tôi phải đi ra ngoài một chuyến.” Miễn cho Vinh Thành tới tìm hắn lại vồ hụt.
Mấy ngày nay Vinh Thành vô cùng bận rộn, lo xong thẻ sim thì chưa từng tới nhà trọ, nghe Mục Trường Sinh muốn đi ra ngoài, anh đương nhiên sẽ không ngăn, nhân tiện nói: “Tốt lắm, phải chú ý an toàn, nếu có cái gì không hiểu thì hỏi Ứng Thiên, cậu ấy khẳng định biết.” Vinh Thành đến bây giờ cũng không biết Mục Trường Sinh hấp thu ký ức một tiểu lưu manh, còn đem vị công tử ca dị thế xem là trẻ sơ sinh mà đối xử, mỗi lần nhìn thấy một thứ đều muốn giới thiệu với hắn nửa ngày, hiện tại Mục Trường Sinh muốn đi ra ngoài, anh tuy rằng có chút không yên lòng, thế nhưng nghĩ có Ứng Thiên bồi ở bên cạnh hắn, chính mình liền thực sự quá bận, vì vậy dặn dò tốt mấy phút mới cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Mục Trường Sinh đang muốn đi ra ngoài, Ứng Thiên bỗng nhiên nói: “Chờ đã, anh còn chưa đem tiền!”
Tiền? Mục gia chủ sửng sốt một chút, mới nhớ tới hiện tại phía sau hắn không có tôi tớ xử lý hết thảy, Ứng Thiên rút trong túi quần ra mấy trăm khối, bỏ vào trong túi áo khoác Mục Trường Sinh, liền đi lấy dù, đeo ba lô, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị xong.
Hai người đi xuống lầu, lúc này là chín giờ sáng, ánh nắng mặt trời dần tăng cao, tuy rằng còn chưa vào hạ, nhưng lộ ra dưới ánh mặt trời, vẫn có thể khiến người ta cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng.
Thoáng một chút, Ứng Thiên đã căng ra cái dù màu lam đậm, đem hắn che khuất, rồi mở ra ba lô.
Thời điểm y mở ra ba lô Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn, phát hiện bên trong chứa hai bình nước khoáng, một cốc giữ ấm không biết chứa gì, một gói khăn giấy, một cái khăn lông, còn có một chiếc ghế gập.
Mấy ngày nay Mục Trường Sinh luôn luôn ở trong căn hộ tu dưỡng, Ứng Thiên ngược lại thì thường xuyên đi ra ngoài, mua chút nguyên liệu nấu ăn và vân vân, ngoại trừ tiền cũng không có mang những vật khác, bây giờ đem này đó, rõ ràng cho thấy là chuẩn bị cho hắn.
Nhìn thấy những thứ đồ này, thần sắc Mục Trường Sinh có chút phức tạp, nhất thời không biết nên nói cái gì, Ứng Thiên ngược lại là không chú ý tới, y che dù nhìn đường phố trước mặt, bỗng nhiên nghiêng đầu dò hỏi Mục Trường Sinh: “Phố đồ cổ cách nơi này có chút xa, ngồi taxi khoảng nửa giờ, đi xe buýt khoảng hơn một giờ. Xe taxi nói có thể sẽ gặp gỡ hắc tài xế, hơn nữa thu lệ phí cao, xe công cộng giá cả vừa phải, bất quá người tương đối nhiều, khả năng có chút chen lấn. Mục ca anh muốn ngồi taxi hay là ngồi xe buýt?”
Lúc Ứng Thiên nói chuyện với hắn, trên mặt luôn mang theo nét cười, ánh mắt sáng ngời nhu hòa, phảng phất mỗi một lần khi đối mặt hắn đều vừa vặn đang ở trạng thái tinh thần phấn chấn.
Mục Trường Sinh tuy rằng hấp thu ký ức tên lưu manh kia, nhưng với thế giới này vẫn không thể tránh khỏi thấy xa lạ, nghe Ứng Thiên nói, sẽ đối chiếu cùng ký ức tiểu lưu manh một chút, phát hiện xác thực như vậy, liền nói: “Ngồi xe buýt đi!” Mục gia chủ hiện tại nghèo rớt mùng tơi, có thể tiết kiệm điểm nào liền tiết kiệm điểm nấy. Bất quá chỉ là chen lấn, nhớ năm đó khi hắn chưa khôi phục Mục gia thì có hoàn cảnh xấu nào còn chưa trải qua?
Nhưng mà mới vừa ngồi trên xe bus công cộng không bao lâu, Mục gia chủ liền hối hận rồi, bởi vì trên xe buýt chen, cùng hắn cho là chen không giống nhau, cùng Ứng Thiên nói “Có chút chen” cũng không giống nhau, mà là rất chen chúc rất chen chúc, phi thường chen.
Khi bọn họ mới vừa ngồi lên, trên xe còn có mấy cái ghế trống, tài xế lái cũng coi như vững vàng, nhưng mà theo thời gian trôi qua, người lên xe càng ngày càng nhiều, xuống xe lại không thấy mấy ai.
Trong xe mở máy điều hòa, nhưng bởi vì quá nhiều người nên không có bao nhiêu tác dụng. Bên trong xe càng ngày càng oi bức, không ít người một bên oán giận một bên ra sức chen lấn vào trong.
Mục Trường Sinh nhìn cả xe người chất thành một đống này, cảm thấy được sau gáy bắt đầu mơ hồ đau, cũng không lâu lắm, hắn ngồi trên xe bus chạy lảo đảo, tựa lưng vào ghế mà ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, bên tai rít lên một tiếng làm hắn thức tỉnh.
“Phi lễ a! Có ai không!”
Mông lung trong mắt Mục Trường Sinh cấp tốc biến mất, ngồi ở bên cạnh hắn đã không phải là Ứng Thiên, đổi thành người một thai phụ trẻ. Lúc này nàng một tay bưng bụng của mình, khàn giọng kêu khóc.
Mà tay phải Ứng Thiên nắm thật chặt tay phụ nhân.
Mục Trường Sinh híp mắt lại, như có điều suy nghĩ liếc nhìn phụ nhân còn đang gào khóc.
Đồng thời khi câu nói này của Mục Trường Sinh hạ xuống, ở một thành thị khác cách xa, trong đại trạch Lý gia trang hoàng cổ kính, Lý Nhan Mạt đang nằm trong sân dưới bóng mát dàn hoa bồ đào, đột nhiên thân thể chấn động co giật, phun ra một ngụm máu lớn rồi hôn mê bất tỉnh.
Người nhà họ Lý kinh hãi biến sắc, bảo tiêu lập tức đem Lý Nhan Mạt ôm trở về phòng ngủ, đồng thời thông báo bác sĩ lập tức chạy tới.
Nhưng mà không đợi bác sĩ lại đây, Lý Nhan Mạt đã tỉnh rồi, cô lau máu trên môi, lấy tay chống đỡ từ trên giường ngồi xuống, gương mặt thường ngày diễm quang bắn ra bốn phía giờ khắc này cực kỳ nhợt nhạt.
“Đại tiểu thư, ngài thế nào rồi?” Lão quản gia một thân đường trang đầy mặt lo lắng nói.
“Đi… Lấy búp bê của ta tới.” Lý Nhan Mạt dùng âm thanh khàn khàn ra lệnh.
“Dạ!” Quản gia lập tức đem đồ vật Lý Nhan Mạt giấu ở nơi bí ẩn lấy ra, hai tay dâng cho Lý Nhan Mạt.
Lý Nhan Mạt sắc mặt tái nhợt nhìn hộp bạch ngọc trước mặt, thò tay nhẹ nhàng gõ bên trên một cái, hộp từ từ mở ra, bên trong, là ba cái búp bê sứ mượt mà khả ái, mà bây giờ, một cái trong đó đã bể vài miếng.
Lý Nhan Mạt thay đổi sắc mặt, dị năng của cô là vô hạn trọng sinh, nghe không tệ, nhưng tiền đề là cô nhất định phải có năng lực chế ra búp bê con rối không ngừng thay cô chết, mà mới vừa rồi, cô đã bị giết chết một lần.
Là ai? Rốt cuộc là ai có năng lực lặng yên không một tiếng động giết chết cô?
(Cái năng lực này…..cảm giác đánh ả như đánh gián ấy….thiệt mệt!!!)
========
“Mục ca, có thể ăn cơm.” Ứng Thiên dọn bàn xong, cười hô một tiếng, nhìn đặc biệt vui vẻ.
Trên bàn bày ba món một canh, thoạt nhìn đơn giản, màu sắc rất tốt, thơm vô cùng, khiến người nhìn không nhịn được thèm ăn nhỏ dãi.
Ánh mắt Mục Trường Sinh xẹt lên ba món một canh.
Ở trước mặt hắn là một đĩa cá cuốn, đĩa cá cuốn ước chừng có ba mươi cái, mỗi một cái to nhỏ đồng dạng, xếp thành một vòng chỉnh tề vây quanh hoa mẫu đơn dùng cà rốt khắc thành đặt trong đĩa, nhìn qua vô cùng vui tai vui mắt.
Mục Trường Sinh nhấc đũa, gắp lên cuộn cá gần nhất, vào miệng rất mềm, rất tươi, rất trơn, còn có một mùi thơm sữa bò nhàn nhạt, vị ngon tan ngay trên đầu lưỡi, hắn hưởng thụ nheo mắt lại, gắp lên thêm một cái.
Ứng Thiên ngồi một bên, hai tay chống cằm xem phản ứng Mục Trường Sinh, khóe miệng vẫn luôn cong lên, thấy Mục Trường Sinh liên tiếp gắp ba cái, y âm thầm đem món ăn này ghi lại.
Lưu lại Ứng Thiên thật sự là quyết định sáng suốt, cho dù y lòng mang ý xấu, nhưng y có tay nghề tốt như vậy thì nhất định phải đem người lưu lại! Mục Trường Sinh ăn cuộn cá thứ tư, một bên suy nghĩ làm sao để không dùng Ngôn Linh thuật mà khiến Ứng Thiên thần phục, một bên đem đũa đưa về phía món thứ hai, mà khi thấy rõ món thứ hai là cái gì, hắn hơi sững sờ.
Trong tô sứ trắng in hoa văn xanh chứa một khối đậu phụ lớn, này không có gì ngạc nhiên, ly kỳ là khối đậu phụ này được điêu khắc ra đình đài lầu các cùng hòn non bộ trông rất sống động…
Đậu phụ mềm như vậy non như vậy, làm thế nào khắc ra được? Chẳng lẽ năng lực thiên phú của Ứng Thiên là làm đồ ăn?
(Phụt…..há há há…..anh Thiên dùng mỹ thực dụ vợ, ai dè lại bị hiểu lầm ra cái năng lực yếu nhớt vầy =]]])
Hắn nghiêng đầu xem Ứng Thiên ngồi ở một bên, đối phương lại không nhìn hắn, mà là nâng một bát cơm chiên, đứng đắn ngồi ăn.
Hắn lại nhìn một món một canh còn lại, một cái là thịt kho tàu, một cái là canh xương sườn nấu với củ từ, hai cái này thoạt nhìn phổ thông hơn, không biết tại sao, Mục Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không đi chọt khối đậu phụ như tác phẩm nghệ thuật kia, mà là cầm lấy thìa nhấp một hớp canh, sau đó… Không dừng lại được…
Ăn cơm trưa xong, hắn thấy Ứng Thiên thu thập bát đũa, chậm rãi đứng dậy, mở cửa, đi ra ngoài tiêu cơm, từ khi có Ứng Thiên, hắn mỗi ngày đều ăn đến có chút khó chống đỡ, tật xấu khẩu vị không tốt từ trước ở Mục gia không cần uống thuốc mà khỏi bệnh.
Mà từ sau hôm nay, Mục Trường Sinh rốt cuộc không còn gặp được món có đậu phụ xuất hiện trên bàn ăn, đây là nói sau.
(Khổ, có phải không thích đâu, tại đẹp quá không dám đụng thôi mk….)
Gió đầu hè hết sức mát mẻ, mấy ngày nay Mục Trường Sinh luôn luôn tản bộ bên hồ lầu dưới, bất quá hôm nay giải quyết Lý Nhan Mạt, vì Trường Phong báo thù, cũng là thời điểm tìm kiếm đường về Khánh quốc.
Nhớ đến đây, bước chân hắn nhanh hơn, dùng thang máy lên sân thượng.
Tòa nhà này có ba mươi tầng, đứng ở trên sân thượng có thể trông thấy hơn nửa thành thị, nhà cao tầng xa xa cùng tháp đèn ở trong tầm mắt co lại thành từng cây từng cây cột tinh tế cao dài, xe cộ qua lại không dứt hóa thành điểm nhỏ rậm rạp chằng chịt.
Hắn khép lại hai mắt, linh thức dùng hắn làm trung tâm khuếch tán ra, rất nhanh đã xác định mấy nơi linh khí tập trung nhất trong thành phố này, một là hoàng cung Hoa quốc, bốn cái là dinh thự tứ đại gia tộc, cái cuối cùng…
Mục Trường Sinh nhìn về phía tây, nơi đó cũng là lầu cao san sát, tựa hồ cùng bất luận nơi nào ở thành phố này cũng không hề có sự khác biệt.
“Nơi đó có cái gì?” Mục Trường Sinh lầm bầm lầu bầu, sau một khắc, âm thanh Ứng Thiên từ phía sau truyền đến.
“Mục ca, anh đang nhìn cái gì á?” Ứng Thiên mang một đôi guốc gỗ, đi trên đường vang vọng tiếng cộc cộc, như là chỉ lo người khác không biết y đến.
Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn y, hỏi: “Chỗ đó, có thứ gì đặc biệt?” Hắn duỗi tay chỉ về hướng chính tây.
Phạm vi này có chút rộng, Ứng Thiên nghĩ một hồi, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, mở miệng nói: “Có, nơi đó có một phố đồ cổ, cửa hàng Lục lão đầu là ở chỗ đó.”
Mục Trường Sinh nhíu mày, “Lục lão đầu?”
“Há, Mục ca không biết sao?” Ứng Thiên thuận miệng hỏi một câu, không chờ Mục Trường Sinh đáp lại liền lập tức nói: “Chính là Lục Yên Chí, ổng là luyện khí đại sư nổi danh trong Linh giới. Chính là tính khí có điểm lạ.”
Mục Trường Sinh nói: “Linh giới?”
Ứng Thiên trả lời: “Mục ca anh còn chưa biết a, trong vòng tròn thức tỉnh giả gọi Linh giới, tôi cũng là đánh bậy đánh bạ mới biết Linh giới cùng cửa hàng pháp khí, thời điểm mới vừa thức tỉnh bọn họ cực lực mời tôi gia nhập một cái gọi là cái gì đó minh, còn nói sau khi gia nhập miễn phí cấp pháp khí còn cung cấp các loại tiện lợi, nào có chuyện tốt như vậy, tôi mới không ngốc, liền cự tuyệt. Mục ca anh nếu muốn đi xem một chút, tôi ngày mai có thể dẫn anh đi.”
Mục Trường Sinh: “…”
Ý muốn nói đều bị Ứng Thiên nói, hắn cũng chỉ đành gật đầu. Trước đây hắn suy đoán Ứng Thiên là quý tộc, thế nhưng vẫn luôn không cảm ứng được linh áp trên người y, cũng không phát hiện được y sử dụng năng lực đặc thù, bởi vậy vẫn luôn không nhắc, không nghĩ tới Ứng Thiên vào lúc này tự mình nói luôn.
Môi Ứng Thiên phác họa nét cười, mắt sáng ngời hữu thần, còn ngậm mấy phần thân cận, giống như Mục Trường Sinh chính là người y tin cậy nhất, cho dù là bọn họ rõ ràng quen biết không được mấy ngày.
Ứng Thiên rốt cuộc là ai?
Mục Trường Sinh suy đoán, ánh mắt không khỏi dừng trên mặt Ứng Thiên, sau đó, đối phương đỏ mặt, ánh mắt sáng lấp lánh đối diện hắn.
(Óa há há =))) tiểu công siêu cấp đáng yêu)
Mục Trường Sinh: “…”
Ngày thứ hai trước khi ra ngoài, Mục Trường Sinh gọi điện thoại cho Vinh Thành, điện thoại di động là của Mộ Trường Phong, sim là hai ngày trước Vinh Thành dùng chứng minh thư Trường Phong làm cho hắn.
Điện thoại đô bíp bíp vài tiếng sau đó được Vinh Thành nhận, âm thanh Vinh Thành có chút uể oải, “Trường Sinh? Có chuyện gì không?”
“Tôi phải đi ra ngoài một chuyến.” Miễn cho Vinh Thành tới tìm hắn lại vồ hụt.
Mấy ngày nay Vinh Thành vô cùng bận rộn, lo xong thẻ sim thì chưa từng tới nhà trọ, nghe Mục Trường Sinh muốn đi ra ngoài, anh đương nhiên sẽ không ngăn, nhân tiện nói: “Tốt lắm, phải chú ý an toàn, nếu có cái gì không hiểu thì hỏi Ứng Thiên, cậu ấy khẳng định biết.” Vinh Thành đến bây giờ cũng không biết Mục Trường Sinh hấp thu ký ức một tiểu lưu manh, còn đem vị công tử ca dị thế xem là trẻ sơ sinh mà đối xử, mỗi lần nhìn thấy một thứ đều muốn giới thiệu với hắn nửa ngày, hiện tại Mục Trường Sinh muốn đi ra ngoài, anh tuy rằng có chút không yên lòng, thế nhưng nghĩ có Ứng Thiên bồi ở bên cạnh hắn, chính mình liền thực sự quá bận, vì vậy dặn dò tốt mấy phút mới cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Mục Trường Sinh đang muốn đi ra ngoài, Ứng Thiên bỗng nhiên nói: “Chờ đã, anh còn chưa đem tiền!”
Tiền? Mục gia chủ sửng sốt một chút, mới nhớ tới hiện tại phía sau hắn không có tôi tớ xử lý hết thảy, Ứng Thiên rút trong túi quần ra mấy trăm khối, bỏ vào trong túi áo khoác Mục Trường Sinh, liền đi lấy dù, đeo ba lô, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị xong.
Hai người đi xuống lầu, lúc này là chín giờ sáng, ánh nắng mặt trời dần tăng cao, tuy rằng còn chưa vào hạ, nhưng lộ ra dưới ánh mặt trời, vẫn có thể khiến người ta cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng.
Thoáng một chút, Ứng Thiên đã căng ra cái dù màu lam đậm, đem hắn che khuất, rồi mở ra ba lô.
Thời điểm y mở ra ba lô Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn, phát hiện bên trong chứa hai bình nước khoáng, một cốc giữ ấm không biết chứa gì, một gói khăn giấy, một cái khăn lông, còn có một chiếc ghế gập.
Mấy ngày nay Mục Trường Sinh luôn luôn ở trong căn hộ tu dưỡng, Ứng Thiên ngược lại thì thường xuyên đi ra ngoài, mua chút nguyên liệu nấu ăn và vân vân, ngoại trừ tiền cũng không có mang những vật khác, bây giờ đem này đó, rõ ràng cho thấy là chuẩn bị cho hắn.
Nhìn thấy những thứ đồ này, thần sắc Mục Trường Sinh có chút phức tạp, nhất thời không biết nên nói cái gì, Ứng Thiên ngược lại là không chú ý tới, y che dù nhìn đường phố trước mặt, bỗng nhiên nghiêng đầu dò hỏi Mục Trường Sinh: “Phố đồ cổ cách nơi này có chút xa, ngồi taxi khoảng nửa giờ, đi xe buýt khoảng hơn một giờ. Xe taxi nói có thể sẽ gặp gỡ hắc tài xế, hơn nữa thu lệ phí cao, xe công cộng giá cả vừa phải, bất quá người tương đối nhiều, khả năng có chút chen lấn. Mục ca anh muốn ngồi taxi hay là ngồi xe buýt?”
Lúc Ứng Thiên nói chuyện với hắn, trên mặt luôn mang theo nét cười, ánh mắt sáng ngời nhu hòa, phảng phất mỗi một lần khi đối mặt hắn đều vừa vặn đang ở trạng thái tinh thần phấn chấn.
Mục Trường Sinh tuy rằng hấp thu ký ức tên lưu manh kia, nhưng với thế giới này vẫn không thể tránh khỏi thấy xa lạ, nghe Ứng Thiên nói, sẽ đối chiếu cùng ký ức tiểu lưu manh một chút, phát hiện xác thực như vậy, liền nói: “Ngồi xe buýt đi!” Mục gia chủ hiện tại nghèo rớt mùng tơi, có thể tiết kiệm điểm nào liền tiết kiệm điểm nấy. Bất quá chỉ là chen lấn, nhớ năm đó khi hắn chưa khôi phục Mục gia thì có hoàn cảnh xấu nào còn chưa trải qua?
Nhưng mà mới vừa ngồi trên xe bus công cộng không bao lâu, Mục gia chủ liền hối hận rồi, bởi vì trên xe buýt chen, cùng hắn cho là chen không giống nhau, cùng Ứng Thiên nói “Có chút chen” cũng không giống nhau, mà là rất chen chúc rất chen chúc, phi thường chen.
Khi bọn họ mới vừa ngồi lên, trên xe còn có mấy cái ghế trống, tài xế lái cũng coi như vững vàng, nhưng mà theo thời gian trôi qua, người lên xe càng ngày càng nhiều, xuống xe lại không thấy mấy ai.
Trong xe mở máy điều hòa, nhưng bởi vì quá nhiều người nên không có bao nhiêu tác dụng. Bên trong xe càng ngày càng oi bức, không ít người một bên oán giận một bên ra sức chen lấn vào trong.
Mục Trường Sinh nhìn cả xe người chất thành một đống này, cảm thấy được sau gáy bắt đầu mơ hồ đau, cũng không lâu lắm, hắn ngồi trên xe bus chạy lảo đảo, tựa lưng vào ghế mà ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, bên tai rít lên một tiếng làm hắn thức tỉnh.
“Phi lễ a! Có ai không!”
Mông lung trong mắt Mục Trường Sinh cấp tốc biến mất, ngồi ở bên cạnh hắn đã không phải là Ứng Thiên, đổi thành người một thai phụ trẻ. Lúc này nàng một tay bưng bụng của mình, khàn giọng kêu khóc.
Mà tay phải Ứng Thiên nắm thật chặt tay phụ nhân.
Mục Trường Sinh híp mắt lại, như có điều suy nghĩ liếc nhìn phụ nhân còn đang gào khóc.
/95
|