Mục gia chủ này vừa ngủ đã thẳng tới mười giờ sáng ngày thứ hai, rèm cửa sổ không có kéo lên, dương quang không kiêng kị mà bắn vào, đem nội thất chiếu lên sáng loáng một mảnh.
Sau khi tỉnh lại, bên người không có người hầu hầu hạ, cũng không có nhã các hương huân, càng không có người đem ánh sáng bên trong phòng cùng nhiệt độ duy trì tại điểm làm cho hắn thư thích nhất, làm Mục gia chủ quá quen cuộc sống phú quý rồi hơi có chút không thích ứng.
Hắn đưa tay ra ấn ấn sau đầu, vẫn còn hơi đau, là kết quả tinh lực hao tổn quá độ.
Hắn từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, bỏ ra mười mấy phút đem đồ vật trong phòng rửa tay kiểm tra một lần, mới chậm rãi bắt đầu rửa mặt.
Mới vừa thu thập xong, Vinh Thành đã tới rồi.
“Tôi theo lời cậu nói, đem sự tình dựa theo tình hình thực tế nói cùng đại ca, không nghĩ tới hắn ngoại trừ kinh ngạc lúc đầu kinh ngạc, rất nhanh liền tiếp nhận.” Vinh Thành vô cùng bất ngờ, anh vẫn cảm thấy đại ca mình là nam nhân vô cùng cứng nhắc, không nghĩ tới đối với thể loại xuyên không cùng huyền huyễn chỉ có thể gặp trong tiểu thuyết này lại có độ chấp nhận cao như vậy.
“Anh của tôi tuy rằng đáp ứng, thế nhưng hắn nói muốn gặp mặt cậu một lần mới có thể yên tâm.” Vinh Thành nói.
Mục Trường Sinh gật đầu nói: “Nên như vậy.” Ngày hôm qua cùng Vinh Thành nói chuyện, Vinh Thành đã nói cho Mục Trường Sinh không ít sự tình liên quan với Trường Phong. Trường Phong là đệ đệ của hắn, ở thế giới này tự nhiên không thể có người thân gì, vì vậy hắn vừa bắt đầu liền bị xem như bị vứt bỏ đưa vào cô nhi viện, nếu như không phải gặp Vinh Thành, nếu như không phải hai huynh đệ Vinh gia giúp đỡ, hắn ngay cả cơ hội học đại học cũng không có, ngay cả phòng ở hiện tại này, cũng là Vinh Thành giúp hắn tranh thủ được, cũng không phải Trường Phong tự mua. Mục Trường Sinh chỉ cần vừa nghĩ tới thời điểm hắn ở Mục gia hưởng thụ giường cao gối mềm, nô bộc hầu hạ, có lẽ đệ đệ Trường Phong còn phải dựa vào rửa chén ở quán cơm mới có thể có một chút sinh hoạt phí, tâm lý liền thương tiếc không thôi, hận không thể lập tức đem đồ tốt nhất trên thế giới đều nâng đến trước mặt hắn.
Mà nếu như không có hai huynh đệ Vinh gia, chỉ sợ cuộc sống hiện tại của Trường Phong cũng không khá lên nổi. Nhớ đến đây, hào cảm của Mục Trường Sinh với hai huynh đệ Vinh gia chà xát cọ tăng vài độ, bởi vậy nghe đến đại ca Vinh Thành muốn gặp hắn, hắn thu thập một chút, đổi quần áo ngày hôm qua Vinh Thành mua cho hắn, liền đi theo.
Dù sao cũng là Hoành Nghệ giải trí giúp Trường Phong an bài phòng ở, nhà trọ cách công ty cũng không xa, lái xe nửa giờ đã đến.
Vinh Thành vừa lái xe, một bên xuyên qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Mục Trường Sinh một cái, thấy đối phương ngồi ở trong xe bộ dáng vẫn đoan chính như trước, không nhịn được cùng thẳng người lên.
Hắn một tay vỗ vỗ vô-lăng, đôi mắt lại dừng trên mặt đường, trong miệng có chút thấp thỏm nói: “Kỳ thực anh của tôi vốn là định tự mình lại đây nhìn cậu, thế nhưng bị tôi ngăn trở.” Kỳ thực thời điểm ngày hôm qua Vinh Thành đem sự tình nói cho đại ca, vốn là làm tốt chuẩn bị bị đòn, kết quả đại ca sửng sốt một hồi, trái lại lại tin, còn vô cùng nhiệt tình muốn đi qua bái kiến Mục Trường Sinh, thật sự là bái kiến a! Vinh Thành đến bây giờ còn có thể nhớ tới biểu tình thấp thỏm lại hưng phấn cùng từng tia nịnh nọt của đại ca mình.
Hoàn hảo Vinh Thành ngăn trở, bằng không để cho người khác nhìn thấy hắn đại ca nhấc theo lễ vật tiểu tâm dực dực đi bái phỏng “Trường Phong”, không biết muốn ồn ào ra cái gì. Phải biết ở tiểu khu kia cũng không chỉ Trường Phong, còn có mấy vị trụ cột hiện nay của Hoành Nghệ giải trí.
Tuy rằng Vinh Thành cảm thấy được chính mình làm không sai, thế nhưng thời điểm đối mặt Mục Trường Sinh lại vô cùng thấp thỏm, dù sao hắn là Mục Trường Sinh, không phải Mộ Trường Phong.
Mục gia chủ trải qua nhiều năm mưa gió như vậy, sao có thể không nhìn ra Vinh Thành là có ý gì, hắn hơi gật đầu, cũng không nói lời nào, sự tình phát sinh ngày hôm qua xung kích quá lớn với người bình thường như Vinh Thành, y vừa bắt đầu sẽ không suy nghĩ nhiều, chỉ có thể cứ theo ý tứ hắn đi, thế nhưng chờ sau khi trở về, cùng người khác tỷ như ca y thương lượng, khẳng định sẽ sản sinh tâm tư khác.
Thế giới này quý tộc ẩn giấu rất sâu, thời điểm đấu pháp đều sẽ tách ra đoàn người, tránh khỏi gây nên chú ý của người bình thường, đối với Vinh Thành mà nói, hắn biểu hiện ra, đủ khiến y lòng sinh chấn động, còn chấn động qua đi, là sợ hãi hay là kính nể sùng bái, còn phải xem tâm tính cá nhân.
Nửa giờ sau, hai người tới công ty giải trí Hoành Nghệ. Vừa vào đại môn, liền lục tục có người cùng hai người chào hỏi, chỉ có điều khi thấy mái tóc dài của Mục Trường Sinh đi theo phía sau Vinh Thành, ánh mắt ai cũng hơi quái dị.
Vinh Thành không để ý bọn họ, mang thẳng Mục Trường Sinh lên lầu hai, hắn vừa đi vừa thấp giọng nói cho Mục Trường Sinh một ít thường thức, chỉ lo vị công tử cổ đại này làm ra chuyện kỳ quái gì.
Mục Trường Sinh một bên nghe, một bên không dấu vết đem bất luận đồ vật nào trong tầm mắt nhét vào đầu óc.
Ánh đèn chiếu xuống gách sứ trên vách tường gạch sứ hiện ra nét tráng lệ, phản chiếu rõ ràng ra hắn mặc áo len dài tay cùng quần jean xanh, dáng dấp tóc buộc cao, hết sức… Kỳ lạ!
Mục Trường Sinh có chút mới mẻ, tuy rằng cảm thấy trang phục thế giới này quá mức cởi mở, mà không thể phủ nhận, y phục như thế vô luận mặc hằng ngày hay là hoạt động, đều so với quần áo trước của hắn dễ dàng hơn, huống chi quần áo chính mình chỉ có một bộ, cũng không thể mỗi ngày đều mặc, thử xem trang phục thế giới này, dường như cũng không tồi.
Mục Trường Sinh vừa định dời ánh mắt, lại đột nhiên phát hiện thời điểm nào một bên cái bóng của mình có bóng một nữ tử, cái bóng kia có mái tóc dài, quần áo hình như có hơi quái dị.
Không, nói chính xác, cái bóng kia không phải theo chân chính mình, mà là theo chân đi ở bên cạnh Vinh Thành.
Mục Trường Sinh không khỏi nghiêng đầu liếc nhìn Vinh Thành đang nghiêm túc dẫn đường cho mình, đối phương hiển nhiên không chút nào nhận ra.
Nếu như giờ khắc này có người chú ý tới tình cảnh này, nhất định sẽ giật mình, bởi vì bên cạnh hai người cũng không có bất kỳ người nào, mà bên cạnh hai cái bóng của bọn họ, lại có một cái bóng của nữ nhân!
“Chính là chỗ này.” Vinh Thành dừng tại một chỗ, mở cánh cửa ra, mang theo Mục Trường Sinh đi vào.”Tiểu Lưu.”
Nữ nhân ngốc ở bên trong phòng một thân quần áo thể dục hồng nhạt, tướng mạo xinh đẹp, nghe tiếng liền nghiêng đầu lại, nhìn thấy Vinh Thành liền hỏi thăm một chút, “Vinh ca, anh tới rồi!” Thời điểm nhìn thấy Mục Trường Sinh đứng ở bên người Vinh Thành, ánh mắt của nàng cũng có chút quái dị giống những người kia, “Trường Phong? Cậu không phải bị bệnh sao?”
Cũng không trách Tiểu Lưu cảm thấy kỳ quái, Mộ Trường Phong là hạt giống tốt gần đây công ty tận lực bồi dưỡng, làm người cũng không tồi, Tiểu Lưu vẫn đang đảm đương trách nhiệm chuyên gia trang điểm kiêm nhà tạo mẫu tóc dành riêng cho hắn, mỗi ngày toàn nghiên cứu trang điểm kiểu gì mới có thể bày ra mị lực càng tốt hơn trên gương mặt cậu, trước Vinh Thành nói Mộ Trường Phong bị bệnh xin nghỉ nửa năm, cô còn sợ hết hồn, muốn đi thăm viếng Vinh Thành cũng không cho phép cô đi, hại cô cho là Mộ Trường Phong đắc tội đại nhân vật gì cũng bị đóng băng, nhưng là bây giờ Vinh Thành lại mang theo hắn lại đây, không thể trách được ánh mắt cô quái dị.
Vinh Thành thấp giọng giải thích cùng Mục Trường Sinh: “Trường Phong bây giờ không có ở đây, lại không thể đi cục cảnh sát báo mất tích, không thể làm gì khác hơn là nói với bọn họ Trường Phong xin nghỉ ốm nửa năm.”
“Vậy nửa năm sau?” Mục Trường Sinh nhìn Vinh Thành.
Vinh Thành sắc mặt cứng đờ, nhẹ giọng nói: “Nửa năm sau nếu là cậu ấy còn chưa có trở lại, lại xin nửa năm nữa.”
Vinh Thành cùng Tiểu Lưu cũng là người quen cũ, thấy con ngươi cô đảo một vòng anh liền biết cô đang suy nghĩ gì, cùng Mục Trường Sinh sau khi giải thích xong liền cười nói; “Nghĩ gì thế? Đây là ca ca song sinh của Trường Phong, Mục Trường Sinh.”
“Mộ, Trường, Sinh…” Tiểu Lưu trợn mắt lên, ánh mắt vòng tới vòng lui trên người Mục Trường Sinh, “Vinh ca anh đừng gạt em, ngày hôm nay không phải Cá Tháng Tư nha! Đây chắc chắn là Trường Phong.”
Mục Trường Sinh lắc đầu nói: “Vinh Thành không lừa ngươi, ta đích xác là huynh trưởng Trường Phong, Mục Trường Sinh. Lần đầu gặp gỡ, ngươi hảo.”
“Ngươi, hảo.” Tiểu Lưu có chút lắp bắp nói, không biết tại sao, nhìn thấy thần sắc Trường Phong nghiêm túc chuyên chú như vậy, cô dĩ nhiên không nhịn được hoài nghi phán đoán của chính mình.
Mãi đến tận lúc Vinh Thành ấn Mục Trường Sinh ngồi trước gương hoá trang, mãi đến tận khi tay cô nắm chặt tóc Mục Trường Sinh…”Ngọa tào, tóc này là thật! Vinh ca anh không gạt em, đây thật sự là huynh đệ Trường Phong?” Không phải tóc giả cũng không phải nối tóc, thật sự là tự nhiên! Thật sự!
Vinh Thành lườm một cái, “Chớ nói nhảm, nhanh chóng giúp cậu ấy chỉnh chỉnh tóc.”
Tiểu Lưu không để ý Vinh Thành, mà là một bên cầm kéo lên một bên hỏi, “Suất ca cậu gọi Trường Sinh a, tên cùng Trường Phong thật giống, lớn lên cũng giống như vậy, các cậu là muốn cùng nhau xuất hiện, đem fan hậm mộ doạ sửng sốt một chút… A!”
Tiểu Lưu rít lên một tiếng, làm Vinh Thành ngồi bên ghế sa lon xem tạp chí sợ hết hồn, anh vội vã ngẩng đầu lên, đã thấy đến Mục Trường Sinh nắm chặt lấy cái tay Tiểu Lưu cầm kéo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô.
Sau khi tỉnh lại, bên người không có người hầu hầu hạ, cũng không có nhã các hương huân, càng không có người đem ánh sáng bên trong phòng cùng nhiệt độ duy trì tại điểm làm cho hắn thư thích nhất, làm Mục gia chủ quá quen cuộc sống phú quý rồi hơi có chút không thích ứng.
Hắn đưa tay ra ấn ấn sau đầu, vẫn còn hơi đau, là kết quả tinh lực hao tổn quá độ.
Hắn từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, bỏ ra mười mấy phút đem đồ vật trong phòng rửa tay kiểm tra một lần, mới chậm rãi bắt đầu rửa mặt.
Mới vừa thu thập xong, Vinh Thành đã tới rồi.
“Tôi theo lời cậu nói, đem sự tình dựa theo tình hình thực tế nói cùng đại ca, không nghĩ tới hắn ngoại trừ kinh ngạc lúc đầu kinh ngạc, rất nhanh liền tiếp nhận.” Vinh Thành vô cùng bất ngờ, anh vẫn cảm thấy đại ca mình là nam nhân vô cùng cứng nhắc, không nghĩ tới đối với thể loại xuyên không cùng huyền huyễn chỉ có thể gặp trong tiểu thuyết này lại có độ chấp nhận cao như vậy.
“Anh của tôi tuy rằng đáp ứng, thế nhưng hắn nói muốn gặp mặt cậu một lần mới có thể yên tâm.” Vinh Thành nói.
Mục Trường Sinh gật đầu nói: “Nên như vậy.” Ngày hôm qua cùng Vinh Thành nói chuyện, Vinh Thành đã nói cho Mục Trường Sinh không ít sự tình liên quan với Trường Phong. Trường Phong là đệ đệ của hắn, ở thế giới này tự nhiên không thể có người thân gì, vì vậy hắn vừa bắt đầu liền bị xem như bị vứt bỏ đưa vào cô nhi viện, nếu như không phải gặp Vinh Thành, nếu như không phải hai huynh đệ Vinh gia giúp đỡ, hắn ngay cả cơ hội học đại học cũng không có, ngay cả phòng ở hiện tại này, cũng là Vinh Thành giúp hắn tranh thủ được, cũng không phải Trường Phong tự mua. Mục Trường Sinh chỉ cần vừa nghĩ tới thời điểm hắn ở Mục gia hưởng thụ giường cao gối mềm, nô bộc hầu hạ, có lẽ đệ đệ Trường Phong còn phải dựa vào rửa chén ở quán cơm mới có thể có một chút sinh hoạt phí, tâm lý liền thương tiếc không thôi, hận không thể lập tức đem đồ tốt nhất trên thế giới đều nâng đến trước mặt hắn.
Mà nếu như không có hai huynh đệ Vinh gia, chỉ sợ cuộc sống hiện tại của Trường Phong cũng không khá lên nổi. Nhớ đến đây, hào cảm của Mục Trường Sinh với hai huynh đệ Vinh gia chà xát cọ tăng vài độ, bởi vậy nghe đến đại ca Vinh Thành muốn gặp hắn, hắn thu thập một chút, đổi quần áo ngày hôm qua Vinh Thành mua cho hắn, liền đi theo.
Dù sao cũng là Hoành Nghệ giải trí giúp Trường Phong an bài phòng ở, nhà trọ cách công ty cũng không xa, lái xe nửa giờ đã đến.
Vinh Thành vừa lái xe, một bên xuyên qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Mục Trường Sinh một cái, thấy đối phương ngồi ở trong xe bộ dáng vẫn đoan chính như trước, không nhịn được cùng thẳng người lên.
Hắn một tay vỗ vỗ vô-lăng, đôi mắt lại dừng trên mặt đường, trong miệng có chút thấp thỏm nói: “Kỳ thực anh của tôi vốn là định tự mình lại đây nhìn cậu, thế nhưng bị tôi ngăn trở.” Kỳ thực thời điểm ngày hôm qua Vinh Thành đem sự tình nói cho đại ca, vốn là làm tốt chuẩn bị bị đòn, kết quả đại ca sửng sốt một hồi, trái lại lại tin, còn vô cùng nhiệt tình muốn đi qua bái kiến Mục Trường Sinh, thật sự là bái kiến a! Vinh Thành đến bây giờ còn có thể nhớ tới biểu tình thấp thỏm lại hưng phấn cùng từng tia nịnh nọt của đại ca mình.
Hoàn hảo Vinh Thành ngăn trở, bằng không để cho người khác nhìn thấy hắn đại ca nhấc theo lễ vật tiểu tâm dực dực đi bái phỏng “Trường Phong”, không biết muốn ồn ào ra cái gì. Phải biết ở tiểu khu kia cũng không chỉ Trường Phong, còn có mấy vị trụ cột hiện nay của Hoành Nghệ giải trí.
Tuy rằng Vinh Thành cảm thấy được chính mình làm không sai, thế nhưng thời điểm đối mặt Mục Trường Sinh lại vô cùng thấp thỏm, dù sao hắn là Mục Trường Sinh, không phải Mộ Trường Phong.
Mục gia chủ trải qua nhiều năm mưa gió như vậy, sao có thể không nhìn ra Vinh Thành là có ý gì, hắn hơi gật đầu, cũng không nói lời nào, sự tình phát sinh ngày hôm qua xung kích quá lớn với người bình thường như Vinh Thành, y vừa bắt đầu sẽ không suy nghĩ nhiều, chỉ có thể cứ theo ý tứ hắn đi, thế nhưng chờ sau khi trở về, cùng người khác tỷ như ca y thương lượng, khẳng định sẽ sản sinh tâm tư khác.
Thế giới này quý tộc ẩn giấu rất sâu, thời điểm đấu pháp đều sẽ tách ra đoàn người, tránh khỏi gây nên chú ý của người bình thường, đối với Vinh Thành mà nói, hắn biểu hiện ra, đủ khiến y lòng sinh chấn động, còn chấn động qua đi, là sợ hãi hay là kính nể sùng bái, còn phải xem tâm tính cá nhân.
Nửa giờ sau, hai người tới công ty giải trí Hoành Nghệ. Vừa vào đại môn, liền lục tục có người cùng hai người chào hỏi, chỉ có điều khi thấy mái tóc dài của Mục Trường Sinh đi theo phía sau Vinh Thành, ánh mắt ai cũng hơi quái dị.
Vinh Thành không để ý bọn họ, mang thẳng Mục Trường Sinh lên lầu hai, hắn vừa đi vừa thấp giọng nói cho Mục Trường Sinh một ít thường thức, chỉ lo vị công tử cổ đại này làm ra chuyện kỳ quái gì.
Mục Trường Sinh một bên nghe, một bên không dấu vết đem bất luận đồ vật nào trong tầm mắt nhét vào đầu óc.
Ánh đèn chiếu xuống gách sứ trên vách tường gạch sứ hiện ra nét tráng lệ, phản chiếu rõ ràng ra hắn mặc áo len dài tay cùng quần jean xanh, dáng dấp tóc buộc cao, hết sức… Kỳ lạ!
Mục Trường Sinh có chút mới mẻ, tuy rằng cảm thấy trang phục thế giới này quá mức cởi mở, mà không thể phủ nhận, y phục như thế vô luận mặc hằng ngày hay là hoạt động, đều so với quần áo trước của hắn dễ dàng hơn, huống chi quần áo chính mình chỉ có một bộ, cũng không thể mỗi ngày đều mặc, thử xem trang phục thế giới này, dường như cũng không tồi.
Mục Trường Sinh vừa định dời ánh mắt, lại đột nhiên phát hiện thời điểm nào một bên cái bóng của mình có bóng một nữ tử, cái bóng kia có mái tóc dài, quần áo hình như có hơi quái dị.
Không, nói chính xác, cái bóng kia không phải theo chân chính mình, mà là theo chân đi ở bên cạnh Vinh Thành.
Mục Trường Sinh không khỏi nghiêng đầu liếc nhìn Vinh Thành đang nghiêm túc dẫn đường cho mình, đối phương hiển nhiên không chút nào nhận ra.
Nếu như giờ khắc này có người chú ý tới tình cảnh này, nhất định sẽ giật mình, bởi vì bên cạnh hai người cũng không có bất kỳ người nào, mà bên cạnh hai cái bóng của bọn họ, lại có một cái bóng của nữ nhân!
“Chính là chỗ này.” Vinh Thành dừng tại một chỗ, mở cánh cửa ra, mang theo Mục Trường Sinh đi vào.”Tiểu Lưu.”
Nữ nhân ngốc ở bên trong phòng một thân quần áo thể dục hồng nhạt, tướng mạo xinh đẹp, nghe tiếng liền nghiêng đầu lại, nhìn thấy Vinh Thành liền hỏi thăm một chút, “Vinh ca, anh tới rồi!” Thời điểm nhìn thấy Mục Trường Sinh đứng ở bên người Vinh Thành, ánh mắt của nàng cũng có chút quái dị giống những người kia, “Trường Phong? Cậu không phải bị bệnh sao?”
Cũng không trách Tiểu Lưu cảm thấy kỳ quái, Mộ Trường Phong là hạt giống tốt gần đây công ty tận lực bồi dưỡng, làm người cũng không tồi, Tiểu Lưu vẫn đang đảm đương trách nhiệm chuyên gia trang điểm kiêm nhà tạo mẫu tóc dành riêng cho hắn, mỗi ngày toàn nghiên cứu trang điểm kiểu gì mới có thể bày ra mị lực càng tốt hơn trên gương mặt cậu, trước Vinh Thành nói Mộ Trường Phong bị bệnh xin nghỉ nửa năm, cô còn sợ hết hồn, muốn đi thăm viếng Vinh Thành cũng không cho phép cô đi, hại cô cho là Mộ Trường Phong đắc tội đại nhân vật gì cũng bị đóng băng, nhưng là bây giờ Vinh Thành lại mang theo hắn lại đây, không thể trách được ánh mắt cô quái dị.
Vinh Thành thấp giọng giải thích cùng Mục Trường Sinh: “Trường Phong bây giờ không có ở đây, lại không thể đi cục cảnh sát báo mất tích, không thể làm gì khác hơn là nói với bọn họ Trường Phong xin nghỉ ốm nửa năm.”
“Vậy nửa năm sau?” Mục Trường Sinh nhìn Vinh Thành.
Vinh Thành sắc mặt cứng đờ, nhẹ giọng nói: “Nửa năm sau nếu là cậu ấy còn chưa có trở lại, lại xin nửa năm nữa.”
Vinh Thành cùng Tiểu Lưu cũng là người quen cũ, thấy con ngươi cô đảo một vòng anh liền biết cô đang suy nghĩ gì, cùng Mục Trường Sinh sau khi giải thích xong liền cười nói; “Nghĩ gì thế? Đây là ca ca song sinh của Trường Phong, Mục Trường Sinh.”
“Mộ, Trường, Sinh…” Tiểu Lưu trợn mắt lên, ánh mắt vòng tới vòng lui trên người Mục Trường Sinh, “Vinh ca anh đừng gạt em, ngày hôm nay không phải Cá Tháng Tư nha! Đây chắc chắn là Trường Phong.”
Mục Trường Sinh lắc đầu nói: “Vinh Thành không lừa ngươi, ta đích xác là huynh trưởng Trường Phong, Mục Trường Sinh. Lần đầu gặp gỡ, ngươi hảo.”
“Ngươi, hảo.” Tiểu Lưu có chút lắp bắp nói, không biết tại sao, nhìn thấy thần sắc Trường Phong nghiêm túc chuyên chú như vậy, cô dĩ nhiên không nhịn được hoài nghi phán đoán của chính mình.
Mãi đến tận lúc Vinh Thành ấn Mục Trường Sinh ngồi trước gương hoá trang, mãi đến tận khi tay cô nắm chặt tóc Mục Trường Sinh…”Ngọa tào, tóc này là thật! Vinh ca anh không gạt em, đây thật sự là huynh đệ Trường Phong?” Không phải tóc giả cũng không phải nối tóc, thật sự là tự nhiên! Thật sự!
Vinh Thành lườm một cái, “Chớ nói nhảm, nhanh chóng giúp cậu ấy chỉnh chỉnh tóc.”
Tiểu Lưu không để ý Vinh Thành, mà là một bên cầm kéo lên một bên hỏi, “Suất ca cậu gọi Trường Sinh a, tên cùng Trường Phong thật giống, lớn lên cũng giống như vậy, các cậu là muốn cùng nhau xuất hiện, đem fan hậm mộ doạ sửng sốt một chút… A!”
Tiểu Lưu rít lên một tiếng, làm Vinh Thành ngồi bên ghế sa lon xem tạp chí sợ hết hồn, anh vội vã ngẩng đầu lên, đã thấy đến Mục Trường Sinh nắm chặt lấy cái tay Tiểu Lưu cầm kéo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô.
/95
|