Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Đại ca, chúng ta đi đến đâu rồi?
Thu Trảm Ngư hỏi.
Phi hành liên tục mấy ngày, đã cách Hoàng Thiên Thành rất xa rồi, nếu tìm kiếm lung tung không có mục đích, không biết khi nào mới tìm được.
- Không vội, nên có thì sẽ có, ta cũng không tin không gặp được.
Lâm Phàm nói.
Vô Tận đại lục thật sự quá lớn, nhiều ngày như vậy, ngay cả một bóng ma cũng không gặp được.
- Ồ, phía trước có người.
Đôi mắt Nấm Kim Châm luôn tinh tường nhất, sớm phát hiện phía trước có một đám người.
Lâm Phàm nhất thời vui vẻ, sau đó nhìn qua.
- Những người này có chút âm tà, dường như người của Ma Tông.
- Ta biết, đây là người của Tiên Thiên Ma Phủ.
Thu Trảm Ngư nói.
- Sao ngươi biết?
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi.
- Ta đã từng thấy người Tiên Thiên Ma Phủ, quần áo của bọn họ chính là như thế này, người của Tiên Thiên Ma Phủ đều rất khủng bố, thủ đoạn tàn nhẫn, nếu như ai rơi vào tay bọn họ, chắc chắn sống không bằng chết.
Thu Trảm Ngư nói.
Lâm Phàm có biết Tiên Thiên Ma Phủ, cũng là một tông môn cường đại trên Vô Tận đại lục.
Chín tông, Lục phủ, ba động, bảy mươi hai phái.
Đây đều là những thế lực cường đại nổi danh trong Vô Tận đại lục, đặc biệt là người lãnh đạo những thế lực này, thực lực họ càng cực kỳ kinh khủng.
Lâm Phàm không biết bọn họ đang làm gì, nhưng nhất định đã có chuyện gì đó, nếu không cũng sẽ không tụ tập ở đây.
Xèo!
Lúc này, từ nơi chân trời lại xuất hiện mấy bóng người, những người này đều có ma khí ngút trời, tuy không phải người của Tiên Thiên Ma Phủ, sau khi nghe những lời đối thoại của bọn họ, Lâm Phàm rốt cuộc đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Hôm nay đến tế bái Vô Dục Ma Tổ lão nhân gia, có cừu có oán gì đều phải buông xuống.
....
Tình huống khác Lâm Phàm cũng không thèm để ý, nhưng câu nói này lại khiến hắn nhớ kỹ, chuyện này có nên tận dụng một chút không.
Lâm Phàm suy tư, mình nên như thế nào để trà trộn vào đám người kia nhỉ.
Lúc này, Lâm Phàm đưa ánh mắt nhìn hai người Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm.
Hai người lập tức ngưng trọng, nội tâm hơi căng thẳng.
- Đại ca, huynh nhìn bọn ta làm gì?
Lâm Phàm lộ nụ cười xán lạn, nụ cười này trong mắt Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm lại vô cùng khủng bố.
....
Xèo!
Một cơn chấn động, dẫn tới sự chú ý của mọi người.
- Là ai?
- Ta tới tế bái Vô Dục Ma Tổ lão nhân gia.
Lúc này, Lâm Phàm từ hư không đi ra, trong tay cầm một thanh trường thương trực tiếp đâm xuyên thân thể Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm.
Giờ khắc này, trong lòng Nấm Kim Châm và Thu Trảm Ngư cảm thấy vô cùng đau đớn, bọn họ cảm thấy lão đại thật ác độc, lần nào cũng bắt bọn họ chịu những cơn đau thể xác thế này.
Những người này đều là người của Ma Tông, đối với việc Lâm Phàm đột nhiên xuất hiện cũng không nghi hoặc nhiều.
Vô Dục Ma Tổ là đạo sư của bọn hắn, tuy Vô Dục Ma Tổ đã ngã xuống nhưng trong giấc mộng của bọn hắn đều xuất hiện một bóng người, bóng người này có thể dạy cho bọn họ võ đạo thần thông, tự xưng Vô Dục Ma Tổ.
Sau này, những người này càng được nhiều thứ tốt, đương nhiên mỗi năm đều sẽ đến đây tế bái Ma tôn.
Nguyên nhân chủ yếu là vì mỗi lần đến tế bái đều có thể đi vào một không gian quỷ dị.
Trong vùng không gian kia, có rất nhiều bảo bối, mỗi lần đi ra đều thu hoạch được kha khá.
- Hai người này là ai?
Một ông lão sắc mặt âm trầm, cảnh giác nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm cười cợt.
- Hai người này là thần tử của Thiên Địa Tông, đều là ma đầu, muốn trừ ma vệ đạo, nên ta tiện tay xuất thủ.
Lệnh bài Thần tử treo trên người Thu Trảm Ngư, trong Vô Tận đại lục, Thiên Địa Tông là một tông môn lớn, tất cả mọi người đều biết lệnh bài Thần tử.
- Mẹ nó, huynh đệ này có chút bá đạo, Thần tử Thiên Địa Tông mà cũng dám giết, lại còn một lúc giết liền hai tên.
- Ha ha, trừ ma vệ đạo, lời nói rỗng tuếch của những tông môn này nghe thật tức cười, muốn trừ khử chúng ta, cũng phải nhìn xem có bản lãnh này hay không.
- Thì ra là người một nhà, ta cũng đã từng chịu thiệt thòi trong tay đệ tử Thiên Địa Tông, không nghĩ tới vị huynh đài này đã giúp ta báo thù.
- Nếu đều nhận được ân huệ của Vô Dục Ma Tổ, như vậy chính là người của mình rồi.
Lâm Phàm cười nói.
- Đây là đương nhiên, nên giữ mạng của hai người này lại, lát nữa ta sẽ luyện chế bọn họ thành con rối, để bọn họ nằm vùng trong Thiên Địa Tông.
- Vị huynh đài này xưng hô như thế nào, huynh có loại chí hướng này thật sự khiến người khác khâm phục.
Lâm Phàm cười cợt, vừa muốn mở miệng nói tiếp nhưng trong chớp mắt đó, không khí vốn dĩ không có bất kỳ dấu hiệu gì, giờ đột nhiên xuất hiện gợn sóng.
- Vô Dục Ma Tổ đã mở không gian, chúng ta vào thôi.
Lúc này, mọi người không còn quan tâm Lâm Phàm nữa, trên người đột nhiên tỏa ra một loại khí tức quỷ dị, những khí tức này dường như có liên hệ với hư không, một người lại một người xếp hàng đi vào.
Lâm Phàm thấy cảnh này, nhất thời kinh sợ, chỉ đi vào không gian thôi mà vẫn còn có thủ đoạn loại này, lão tử cũng không có khả năng này nha.
Nhìn người khác từng người từng người đều đã đi vào, Lâm Phàm có chút luống cuống.
Sau đó, hắn đứng sau lưng một người.
Người đứng trước nhìn Lâm Phàm một chút, khóe miệng lộ vẻ tươi cười.
- Huynh đài, lát nữa đi ra, không bằng chúng ta kết giao một phen.
Nam tử nói.
Lâm Phàm cười cợt.
- Được, không thành vấn đề, bốn biển đều là huynh đệ.
Nam tử sững sờ, không ngờ Lâm Phàm sẽ nói như thế, nhất thời vui vẻ.
- Tốt, huynh đài không bằng ngươi đi trước đi.
Lâm Phàm lập tức xua tay.
- Đừng, đừng, ngươi vẫn nên đi trước, ta theo phía sau.
- Tốt lắm.
Nam tử cười khẽ, sau đó quay đầu.
Lâm Phàm nhìn phía trước chỉ có một mình hắn, khi nam tử kia vừa chuẩn bị đi vào, Lâm Phàm cầm một viên gạch đánh hắn bất tỉnh, sau đó triệu hồi Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm.
- Đại ca, tuy đan dược rất tốt, nhưng bọn ta bị đâm thật sự rất đau a.
Thu Trảm Ngư nói.
- Được rồi, không nên phí lời nữa, mau mau hành động.
Lâm Phàm nói xong trực tiếp soát người, nếu như không tìm ra đồ vật gì trên người tên này, thì sẽ độ hóa hắn, nhìn xem có quỷ kế gì hay không.
Lúc này, Lâm Phàm phát hiện trong nhẫn trữ vật đối phương có một hạt hình cầu màu đen, hình cầu này chỉ lớn cỡ bằng nắm đấm, nhưng trong đó lại tích lũy không ít khí tức u ám.
Khí tức này có liên hệ rất lớn với những gợn sóng trong không khí kia, dường như phải có vật này mới có thể đi vào.
Lâm Phàm nhấc tên này lên rồi ném vào gợn sóng trong hư không.
Cách cách!
Điều khiến Lâm Phàm teo dái xảy ra, nam tử vừa va chạm với những gợn sóng liền bị xoắn thành từng mảnh nhỏ.
Khủng bố!
Thật kinh khủng.
Thời khắc này, Lâm Phàm đã hiểu.
Muốn vào được, phải nhờ vào thứ đồ chơi này.
Vậy Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm không vào được, xem ra chỉ có mình mới có thể đi vào.
- Hai người các ngươi nghe đây, dùng Thiên La Địa Võng niêm phong lại lối vào, chờ bọn họ sa lưới.
Lâm Phàm nói.
- Đại ca yên tâm đi, chúng ta làm việc ngươi rất cẩn thận, loại việc ôm cây đợi thỏ này bọn ta am hiểu nhất.
Thu Trảm Ngư nói như đinh đóng cột.
Lâm Phàm hài lòng gật đầu, lần này, một tên cũng không tha.
Sau đó, hắn không chút do dự bước vào gợn sóng, thân thể dần biến mất.
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Đại ca, chúng ta đi đến đâu rồi?
Thu Trảm Ngư hỏi.
Phi hành liên tục mấy ngày, đã cách Hoàng Thiên Thành rất xa rồi, nếu tìm kiếm lung tung không có mục đích, không biết khi nào mới tìm được.
- Không vội, nên có thì sẽ có, ta cũng không tin không gặp được.
Lâm Phàm nói.
Vô Tận đại lục thật sự quá lớn, nhiều ngày như vậy, ngay cả một bóng ma cũng không gặp được.
- Ồ, phía trước có người.
Đôi mắt Nấm Kim Châm luôn tinh tường nhất, sớm phát hiện phía trước có một đám người.
Lâm Phàm nhất thời vui vẻ, sau đó nhìn qua.
- Những người này có chút âm tà, dường như người của Ma Tông.
- Ta biết, đây là người của Tiên Thiên Ma Phủ.
Thu Trảm Ngư nói.
- Sao ngươi biết?
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi.
- Ta đã từng thấy người Tiên Thiên Ma Phủ, quần áo của bọn họ chính là như thế này, người của Tiên Thiên Ma Phủ đều rất khủng bố, thủ đoạn tàn nhẫn, nếu như ai rơi vào tay bọn họ, chắc chắn sống không bằng chết.
Thu Trảm Ngư nói.
Lâm Phàm có biết Tiên Thiên Ma Phủ, cũng là một tông môn cường đại trên Vô Tận đại lục.
Chín tông, Lục phủ, ba động, bảy mươi hai phái.
Đây đều là những thế lực cường đại nổi danh trong Vô Tận đại lục, đặc biệt là người lãnh đạo những thế lực này, thực lực họ càng cực kỳ kinh khủng.
Lâm Phàm không biết bọn họ đang làm gì, nhưng nhất định đã có chuyện gì đó, nếu không cũng sẽ không tụ tập ở đây.
Xèo!
Lúc này, từ nơi chân trời lại xuất hiện mấy bóng người, những người này đều có ma khí ngút trời, tuy không phải người của Tiên Thiên Ma Phủ, sau khi nghe những lời đối thoại của bọn họ, Lâm Phàm rốt cuộc đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Hôm nay đến tế bái Vô Dục Ma Tổ lão nhân gia, có cừu có oán gì đều phải buông xuống.
....
Tình huống khác Lâm Phàm cũng không thèm để ý, nhưng câu nói này lại khiến hắn nhớ kỹ, chuyện này có nên tận dụng một chút không.
Lâm Phàm suy tư, mình nên như thế nào để trà trộn vào đám người kia nhỉ.
Lúc này, Lâm Phàm đưa ánh mắt nhìn hai người Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm.
Hai người lập tức ngưng trọng, nội tâm hơi căng thẳng.
- Đại ca, huynh nhìn bọn ta làm gì?
Lâm Phàm lộ nụ cười xán lạn, nụ cười này trong mắt Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm lại vô cùng khủng bố.
....
Xèo!
Một cơn chấn động, dẫn tới sự chú ý của mọi người.
- Là ai?
- Ta tới tế bái Vô Dục Ma Tổ lão nhân gia.
Lúc này, Lâm Phàm từ hư không đi ra, trong tay cầm một thanh trường thương trực tiếp đâm xuyên thân thể Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm.
Giờ khắc này, trong lòng Nấm Kim Châm và Thu Trảm Ngư cảm thấy vô cùng đau đớn, bọn họ cảm thấy lão đại thật ác độc, lần nào cũng bắt bọn họ chịu những cơn đau thể xác thế này.
Những người này đều là người của Ma Tông, đối với việc Lâm Phàm đột nhiên xuất hiện cũng không nghi hoặc nhiều.
Vô Dục Ma Tổ là đạo sư của bọn hắn, tuy Vô Dục Ma Tổ đã ngã xuống nhưng trong giấc mộng của bọn hắn đều xuất hiện một bóng người, bóng người này có thể dạy cho bọn họ võ đạo thần thông, tự xưng Vô Dục Ma Tổ.
Sau này, những người này càng được nhiều thứ tốt, đương nhiên mỗi năm đều sẽ đến đây tế bái Ma tôn.
Nguyên nhân chủ yếu là vì mỗi lần đến tế bái đều có thể đi vào một không gian quỷ dị.
Trong vùng không gian kia, có rất nhiều bảo bối, mỗi lần đi ra đều thu hoạch được kha khá.
- Hai người này là ai?
Một ông lão sắc mặt âm trầm, cảnh giác nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm cười cợt.
- Hai người này là thần tử của Thiên Địa Tông, đều là ma đầu, muốn trừ ma vệ đạo, nên ta tiện tay xuất thủ.
Lệnh bài Thần tử treo trên người Thu Trảm Ngư, trong Vô Tận đại lục, Thiên Địa Tông là một tông môn lớn, tất cả mọi người đều biết lệnh bài Thần tử.
- Mẹ nó, huynh đệ này có chút bá đạo, Thần tử Thiên Địa Tông mà cũng dám giết, lại còn một lúc giết liền hai tên.
- Ha ha, trừ ma vệ đạo, lời nói rỗng tuếch của những tông môn này nghe thật tức cười, muốn trừ khử chúng ta, cũng phải nhìn xem có bản lãnh này hay không.
- Thì ra là người một nhà, ta cũng đã từng chịu thiệt thòi trong tay đệ tử Thiên Địa Tông, không nghĩ tới vị huynh đài này đã giúp ta báo thù.
- Nếu đều nhận được ân huệ của Vô Dục Ma Tổ, như vậy chính là người của mình rồi.
Lâm Phàm cười nói.
- Đây là đương nhiên, nên giữ mạng của hai người này lại, lát nữa ta sẽ luyện chế bọn họ thành con rối, để bọn họ nằm vùng trong Thiên Địa Tông.
- Vị huynh đài này xưng hô như thế nào, huynh có loại chí hướng này thật sự khiến người khác khâm phục.
Lâm Phàm cười cợt, vừa muốn mở miệng nói tiếp nhưng trong chớp mắt đó, không khí vốn dĩ không có bất kỳ dấu hiệu gì, giờ đột nhiên xuất hiện gợn sóng.
- Vô Dục Ma Tổ đã mở không gian, chúng ta vào thôi.
Lúc này, mọi người không còn quan tâm Lâm Phàm nữa, trên người đột nhiên tỏa ra một loại khí tức quỷ dị, những khí tức này dường như có liên hệ với hư không, một người lại một người xếp hàng đi vào.
Lâm Phàm thấy cảnh này, nhất thời kinh sợ, chỉ đi vào không gian thôi mà vẫn còn có thủ đoạn loại này, lão tử cũng không có khả năng này nha.
Nhìn người khác từng người từng người đều đã đi vào, Lâm Phàm có chút luống cuống.
Sau đó, hắn đứng sau lưng một người.
Người đứng trước nhìn Lâm Phàm một chút, khóe miệng lộ vẻ tươi cười.
- Huynh đài, lát nữa đi ra, không bằng chúng ta kết giao một phen.
Nam tử nói.
Lâm Phàm cười cợt.
- Được, không thành vấn đề, bốn biển đều là huynh đệ.
Nam tử sững sờ, không ngờ Lâm Phàm sẽ nói như thế, nhất thời vui vẻ.
- Tốt, huynh đài không bằng ngươi đi trước đi.
Lâm Phàm lập tức xua tay.
- Đừng, đừng, ngươi vẫn nên đi trước, ta theo phía sau.
- Tốt lắm.
Nam tử cười khẽ, sau đó quay đầu.
Lâm Phàm nhìn phía trước chỉ có một mình hắn, khi nam tử kia vừa chuẩn bị đi vào, Lâm Phàm cầm một viên gạch đánh hắn bất tỉnh, sau đó triệu hồi Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm.
- Đại ca, tuy đan dược rất tốt, nhưng bọn ta bị đâm thật sự rất đau a.
Thu Trảm Ngư nói.
- Được rồi, không nên phí lời nữa, mau mau hành động.
Lâm Phàm nói xong trực tiếp soát người, nếu như không tìm ra đồ vật gì trên người tên này, thì sẽ độ hóa hắn, nhìn xem có quỷ kế gì hay không.
Lúc này, Lâm Phàm phát hiện trong nhẫn trữ vật đối phương có một hạt hình cầu màu đen, hình cầu này chỉ lớn cỡ bằng nắm đấm, nhưng trong đó lại tích lũy không ít khí tức u ám.
Khí tức này có liên hệ rất lớn với những gợn sóng trong không khí kia, dường như phải có vật này mới có thể đi vào.
Lâm Phàm nhấc tên này lên rồi ném vào gợn sóng trong hư không.
Cách cách!
Điều khiến Lâm Phàm teo dái xảy ra, nam tử vừa va chạm với những gợn sóng liền bị xoắn thành từng mảnh nhỏ.
Khủng bố!
Thật kinh khủng.
Thời khắc này, Lâm Phàm đã hiểu.
Muốn vào được, phải nhờ vào thứ đồ chơi này.
Vậy Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm không vào được, xem ra chỉ có mình mới có thể đi vào.
- Hai người các ngươi nghe đây, dùng Thiên La Địa Võng niêm phong lại lối vào, chờ bọn họ sa lưới.
Lâm Phàm nói.
- Đại ca yên tâm đi, chúng ta làm việc ngươi rất cẩn thận, loại việc ôm cây đợi thỏ này bọn ta am hiểu nhất.
Thu Trảm Ngư nói như đinh đóng cột.
Lâm Phàm hài lòng gật đầu, lần này, một tên cũng không tha.
Sau đó, hắn không chút do dự bước vào gợn sóng, thân thể dần biến mất.
/787
|