Chương 4: Gặp chuyện không may (2)
Editor: May
Nhuyễn Nhuyễn thở phì phì trừng mắt nhìn người phụ nữ kia.
“Mới không phải, là bọn họ khi dễ Tiểu Bạch Bạch trước, còn muốn dùng cục đá đánh cháu.”
Người phụ nữ lập tức phi một tiếng “Một con súc sinh mà thôi, chết thì chết, có thể so với Tiểu Dũng nhà tao sao? Ngay cả tiểu tiện nhân không ai nuôi như mày cũng không thể so với Tiểu Dũng nhà tao!”
“Lý Miêu cô mau ngậm cái miệng thúi của cô lại, miệng ăn phân hay sao mà nói chuyện khó nghe như vậy, chỉ Tiểu Dũng nhà cô quý giá thôi hả, còn không phải là ngã xuống đất thôi ư, dựa vào gì chỉ cho nó đánh người khác lại không cho phép con người khác phản kích.”
Bà lão che chở Nhuyễn Nhuyễn lập tức mắng lại.
Lý Miêu tức giận đến đôi mắt đỏ lên, tiến lên muốn đánh người, bà lão cũng không sợ.
Nhuyễn Nhuyễn vốn dĩ đã sắp đi ra ngoài che chở của bà lão, lại bị bà kéo lại, ưỡn thân thể trực tiếp tiến đến trước mặt Lý Miêu.
“Tới đây, thân thể bà già này không nhanh nhẹn, nếu chờ lát nữa xảy ra chuyện gì, bà lão ta vào bệnh viện cũng muốn một nhà các người ra tiền thuốc men cho ta, đánh đi!”
Nghe được ra tiền thuốc men, Lý Miêu lập tức bình tĩnh lại, đời này cô ta bảo bối nhất ngoại trừ con trai cô ta thì chính là tiền, thân thể người già vốn là không quá tốt, chờ lát nữa nếu đụng phải thật muốn cô đền tiền, vậy không phải cô sẽ thua thiệt chết sao.
“Đồ chủ chứa đừng nghĩ đổ thừa tôi, giao tiểu tiện nhân kia ra đây, bằng không chuyện này chúng tôi không để yên đâu!”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, Nhuyễn Nhuyễn là đứa bé rất ngoan, Tiểu Dũng nhà cô đả thương chó của nó, không kêu cô đền tiền cô còn ăn vạ nó, đồ bà điên không biết xấu hổ!”
Hai người mắng nhau, ai cũng không nhường ai, thôn dân bên cạnh vội vàng đi lên khuyên can.
Nhuyễn Nhuyễn nhìn bà lão trong lòng áy náy nóng nảy.
“Ai! Ai khi dễ con trai tao!” Lại một giọng nói to lớn vang dội truyền đến.
Lý Miêu nghe thấy giọng nói của người đàn ông nhà mình thì ánh mắt sáng lên, vội vàng bắt đầu thét to.
“Ba thằng nhỏ, mau tới thu thập tiểu tiện nhân không ai muốn này, dám đến chỗ chúng ta khi dễ con trai em, thật đúng là thiếu thu thập.”
Bà lão thấy tình huống này cũng nóng nảy.
“Nhuyễn Nhuyễn con chạy mau, bà già ta tới ngăn cản bọn họ.”
Bà lão đẩy Nhuyễn Nhuyễn một cái, Nhuyễn Nhuyễn không muốn đi, cô sợ chờ lát nữa bà lão sẽ xảy ra chuyện.
“Chạy mau, đi kêu thôn trưởng tới.”
Nhuyễn Nhuyễn dạ một tiếng, đỏ mắt chạy ra ngoài, Lý Miêu thấy thế muốn bắt người, lại bị ngăn cản.
“Nhãi ranh mày đứng lại cho bà.”
“Thôi bỏ đi, đó rốt cuộc còn chỉ là một đứa bé, lại nói Tiểu Dũng nhà cô căn bản là không có việc gì.”
“Ai nói, trên người tôi rất đau.” Thằng nhóc mập mạp lập tức lớn tiếng kêu rên lên, nhưng mà trên mặt hoàn toàn không có thống khổ gì, vừa thấy đã biết là giả vờ, cố tình ba mẹ nó đều tin, hai người đều tâm can bảo bối an ủi Ngô Dũng một phen, thế phải bắt được Nhuyễn Nhuyễn giáo huấn cô trút giận cho con trai nhà mình.
Bên này Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu chạy đi lập tức đụng vào một đôi chân dài, thân thể nhỏ bị đâm cho lảo đảo lùi về sau vài bước.
“Đau……” Nhuyễn Nhuyễn che lại trán bị đụng đỏ, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu.
Nâng đầu nhỏ lên vừa nhìn, nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đằng trước thì lập tức ngây dại.
/790
|