Chương 3: Thôn nhỏ náo nhiệt (2)
Editor: May
Nhuyễn Nhuyễn nhìn chân trắng nõn của mình, đã quên mang dép, vội vàng đặt gót chân nhỏ vào trong dép lê Tiểu Bạch Bạch kéo lại đây.
“Tiểu Bạch Bạch thật ngoan.” Ngoài miệng khích lệ hai câu, sói con vui sướng kêu hai tiếng.
Bà lão ở một bên xem đến ngạc nhiên “Chú chó nhỏ rất thông minh.”
Nhuyễn Nhuyễn gật đầu, xoa xoa cái mũi nhỏ còn đỏ rực, nói ra lời nói mang theo giọng mũi
“Tiểu Bạch Bạch rất thông minh.”
Mới vừa nói xong bụng nhỏ của cô kêu lên ùng ục, bà lão cười, mang theo người đi xuống ăn cơm.
“Đồ bà nấu không có ngon bằng đại sư nấu, tiểu sư phụ tạm chấp nhận một chút nha?”
Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu, bới vài vá cơm nghiêm túc phát biểu ý kiến.
“Ăn ngon.”
Cô tự mình ăn cũng không quên còn có một Tiểu Bạch Bạch ở đây, lấy cặp sách của mình lại đây, bên trong có thịt khô chuyên môn làm cho Tiểu Bạch Bạch.
Sói con đặc biệt thích ăn, Nhuyễn Nhuyễn ném một khối xuống, nó ngao ô một tiếng nhào qua liền bắt đầu gặm lên.
Sau khi cơm nước xong Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn chủ động giúp đỡ thu dọn rửa chén, bà lão nhìn bộ dáng nghiêm túc làm việc của cô bé, trong lòng mềm mại không thôi, thật sự là quá ngoan, đây nếu là cháu bà, khẳng định sẽ yêu thích không thôi.
Nhuyễn Nhuyễn ăn cơm chiều giúp bà lão làm một vài việc, sau đó bưng băng ghế nhỏ ngồi ở trong sân, trong tay cầm di động lại bắt đầu phát ngốc lên.
Bên ngoài thôn nhỏ, sáng sớm hôm nay toàn bộ người trong thôn đều bị oanh động.
Cũng không kỳ quái, trên đường cái bên ngoài thôn nhỏ ngừng mấy chiếc siêu xe.
Rất nhiều người đều chỉ từng nhìn tháy những chiếc xe đó ở trên TV, hôm nay đột nhiên tới nhiều như vậy, không ít thôn dân đều lại đây vây xem.
Cửa xe mở ra, mấy người vệ sĩ đồ đen thân thể to lớn dẫn đầu đi ra, khí thế làm cho người ta sợ hãi làm các thôn dân vốn còn ồn ào nhốn nháo đều an tĩnh xuống.
Cuối cùng người đàn ông đi ra cũng là một thân tây trang màu đen, thân hình cao lớn nghiêng dài, ngũ quan lập thể góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt lạnh lùng, một đôi mắt lãnh lệ đảo qua, người bị anh quét đến lập tức cảm nhận được một cảm giác áp bách.
“Mục tổng, chính là nơi này, nhưng còn phải đi một chặng đường.”
Lý Ngạn đi đến bên người Mục Thâm hơi nghiêng người nói một câu.
“Ừ.” Mục Thâm lạnh như băng đáp lại, chân dài vừa vượt lên đi đến mục đích.
Chỉ chừa hai vệ sĩ ở lại canh giữ chỗ này, những người còn lại vội vàng đi theo.
“Hoan nghênh hoan nghênh, ông chủ Lý, các người tới sớm như vậy sao, có muốn ăn cơm xong lại trở lên xem không?”
Thôn trưởng thôn nhỏ vội vàng sửa sang lại quần áo của mình, một khuôn mặt cười đến nếp nhăn đều sâu một chút, vội vàng tiến lên nghênh đón.
“Cảm ơn thôn trưởng, ăn cơm thì không cần, chúng ta vẫn là đi nhìn xem suối nước nóng và địa hình nơi đó đi.”
Lý Ngạn cười tủm tỉm bắt tay với thôn trưởng.
“Được được được, vậy tôi dẫn các người qua, không phải ông lão tôi thổi phòng, phong cảnh nơi đó thật sự đẹp, trẻ con trong thôn này, đều thích tới đó chơi……”
Một đám người dần dần đi xa, lưu lại người vây xem lúc trước lập tức nổ tung nồi.
“Đây là ông chủ lớn mua mảnh đát suối nước nóng gì đó ở sau núi chúng ta đi, quá lợi hại, vừa rồi tôi cũng không dám nhìn anh ta.”
“Đúng vậy, nhiều vệ sĩ như vậy, còn có siêu xe, đây là phải có tiền bao nhiêu.”
/790
|