Chương 7: Đi theo ba Mục Thâm về nhà (3)
Editor: May
Nhuyễn Nhuyễn chép miệng nhỏ hai cái, lẩm bẩm gọi một tiếng ba, sau đó trên mặt mang theo ý cười ngủ thật say.
Mục Thâm nhìn chằm chằm bánh bao nhỏ kia một lúc lâu, sau đó dời tầm mắt, dựa vào ghế sau cũng nheo mắt lại.
Chỉ là bàn tay bị Nhuyễn Nhuyễn ôm kia, vẫn luôn không có bị anh rút về.
Trên xe an tĩnh, lại không phải trầm tĩnh khiến người hít thở không thông, tài xế và trợ lý nhìn qua từ kính chiếu hậu, bộ dáng một lớn một nhỏ kia rúc vào nhau cùng nhau ngủ, thật là có vài phần bộ dáng “cha con” .
Không sai, hiện tại những người không rõ nguyên do đó vẫn luôn cho rằng tiểu hòa thượng là một bé trai!
Lý Ngạn yên lặng dời tầm mắt, thật ra trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn, trong đầu không ngừng hiện lên ông chủ lại để cho người dựa vào! Tổng giám đốc lại để người nắm lấy tay anh! Tổng giám đốc lại để người bạn nhỏ kia dựa vào trên người anh ngủ!!
Chẳng lẽ đây thật là con riêng của tổng giám đốc!
Dừng lại dừng lại, không thể nghĩ nữa, lại nghĩ tiếp sẽ xảy ra chuyện.
Lý Ngạn vỗ vỗ đầu mình, nhanh chóng nhắm mắt lại cũng nghỉ ngơi, mấy ngày nay chạy rất nhiều lần, cuối cùng làm xong mọi chuyện, nhưng mà cũng rất mệt mỏi.
Tài xế “…………”
Sao một đám đều ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, xe ngừng lại, Nhuyễn Nhuyễn mơ mơ màng màng mở to mắt, phát hiện cô đã hoàn toàn nằm ở trong một lồng ngực mang theo hương gỗ.
Khuôn mặt nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn chôn ở trong lòng ngực Mục Thâm, cô rất thích mùi hương này, hoàn toàn không giống mùi hương trên người sư phụ, nhưng cũng đặc biệt dễ ngửi.
Lén cong đôi mắt, đầu nhỏ trơn bóng của Nhuyễn Nhuyễn đụng đụng vào lòng ngực Mục Thâm.
Thân thể Mục Thâm căng chặt trong chớp mắt, lúc nghĩ đến muốn ném văng ra cô nhóc to gan lớn mật được một tấc lại muốn tiến một thước này không, Nhuyễn Nhuyễn đã tự mình ngồi dậy.
Trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của tiểu hòa thượng bị đè ép một ít dấu ngủ, đôi mắt mang theo sương mù vừa mới tỉnh ngủ, lông mi cong vút nồng đậm liên tục chớp chớp, giống như là một chiếc bàn chải nhỏ quét ở trên mu bàn tay của anh.
Cô nhóc này, ra khỏi lòng ngực anh, lại ôm tay anh cọ một phen.
Mục Thâm “…………” Lá gan không phải mập bình thường.
“Ngồi yên.” Tiếng cảnh cáo trầm thấp khàn khàn truyền đến, Nhuyễn Nhuyễn lập tức giống như đứa bé ngoan ngoãn ngồi yên, lưng nhỏ ưỡn đến thẳng tắp, mắt to nhìn phía trước.
Thấy Lý Ngạn phía trước nhìn qua, cô lộ ra một mỉm cười ngọt ngào.
“Chào anh ạ.” Cô bé chào hỏi cực kỳ lễ phép.
“Chào bạn nhỏ.” Lý Ngạn cũng nhịn không được lộ ra một tươi cười thiệt tình, đứa nhỏ này quá đáng yêu.
Tiểu Bạch Bạch đã sớm tỉnh, lúc trước thấy Nhuyễn Nhuyễn còn đang ngủ vẫn luôn nằm bò không có động, hiện tại Nhuyễn Nhuyễn tỉnh, nó lập tức đứng lên cọ cọ ở trên đùi Nhuyễn Nhuyễn, đuôi rũ xuống lay động vài cái theo biên độ nhỏ, lỗ tai nhỏ lông xù xù còn có chút mềm oặt đặc biệt tinh thần run run hai cái.
Nhuyễn Nhuyễn cười xoa xoa đầu Tiểu Bạch Bạch, sau đó tầm mắt mới đặt tới bên ngoài.
Tới nơi, Mục Thâm mở cửa xe đi xuống, sau khi đứng yên trực tiếp lạnh lùng nói một câu xuống xe với Nhuyễn Nhuyễn.
Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn gật đầu, ôm Tiểu Bạch Bạch nhảy xuống.
Đứng ở bên chân Mục Thâm, nhìn biệt thự to lớn lại xinh đẹp trước mặt, Nhuyễn Nhuyễn trợn mắt miệng nhỏ há to đến độ có thể nhét vào một quả trứng gà.
/790
|