Chương 6: Về nhà với ba (2)
Editor: May
Nhìn nhìn tay mình, vừa rồi lúc cô bé cọ vào, rất mềm, trước kia chưa từng có cảm giác này, ngoài ý muốn, anh cũng không cảm thấy chán ghét.
Chỉ là…… nước mắt cô nhóc đều cọ trên tay anh.
Chú lùn nhỏ Nhuyễn Nhuyễn bịch bịch chạy đến trước mặt bà lão, lấy ra một quả táo đỏ rực từ trong ba lô của mình đưa cho bà.
Cô đưa xong quả táo ngước đầu nhỏ, nghiêm túc nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn bà vừa rồi giúp cháu nói chuyện, bà Ngô, Nhuyễn Nhuyễn tìm được ba, muốn đi theo ba trở về, bà phải bảo vệ tốt thân thể của mình, Nhuyễn Nhuyễn sẽ thường xuyên trở về thăm bà nha.”
Bà lão nhìn đứa bé trước mặt, trong lòng mềm mại không thôi, ngồi xổm xuống dùng tay sờ sờ đầu trọc của cô, nếp nhăn trên mặt càng sâu theo nụ cười của bà.
“Tốt tốt, tìm được ba thì tốt rồi, cháu đi theo ba phải ngoan ngoãn, như vậy ba mới có thể thích cháu biết không? Nếu như bị khi dễ thì tới tìm bà, về sau bà nuôi cháu, tuy rằng bà không có tiền, nhưng vẫn có thể để cháu không đói bụng.”
Nhuyễn Nhuyễn nghiêm túc gật đầu, sau đó lại móc móc trong ba lô, lấy hết một ít trái cây bên trong, đưa cho những thôn dân vừa rồi giúp đỡ cô nói chuyện, đưa mỗi một người, cô đều nghiêm túc nói lời cảm tạ.
Mọi người đều bị thái độ này của tiểu hòa thượng la,f cảm động, vốn chỉ là không quen nhìn hành động của người phụ nữ kia, không nghĩ tới đứa bé này hiểu chuyện tri ân như vậy.
Người bên này vui vẻ, mà hai vợ chồng kêu gào đến lợi hại lúc trước lại nhanh chóng mang theo con trai xám xịt chạy đi.
Những người này cô đều không thể trêu vào, đặc biệt là ở khi nghe được Nhuyễn Nhuyễn gọi người đàn ông kia là ba, bọn họ sợ tới mức hồn đều sắp không còn.
Nói cảm ơn xong, bên người Nhuyễn Nhuyễn đi theo một cục bông màu trắng, cùng nhau chạy về phía Mục Thâm.
“Ba, chúng ta đi thôi.” Nhuyễn Nhuyễn chạy tới hạnh phúc lôi kéo bàn tay to của Mục Thâm, tay ba thật lớn rất mềm ấm.
Nhuyễn Nhuyễn kéo tay lớn của ba cười đến càng vui vẻ, trong ánh mắt sáng ngời giống như đựng đầy ánh sao, chớp chớp tầm mắt làm người không dời đi được.
Nhưng mà những người khác lại bị hành động này của Nhuyễn Nhuyễn dọa tới rồi, trái tim đều nhấc lên, trợ lý và thư ký càng là nhắc mãi a di đà phật ở trong lòng, sợ tiểu hòa thượng sẽ bị tổng giám đốc vô tình ném văng ra.
Trợ lý thậm chí còn nghĩ chờ lát nữa phải an ủi cô bé như thế nào.
Nhưng mà…… chuyện bọn họ lo lắng cũng không có phát sinh.
Mục Thâm chỉ là nhìn nhìn cô bé lôi kéo tay anh một cái, sau đó giống như không có việc gì đi rồi, ở nơi người khác không nhìn thấy, ngón tayMục Thâm hơi nắm thật chặt, tay nhỏ trong lòng bàn tay, thật mềm, giống như tên của cô, mềm mại.
Chân Mục Thâm quá dài, đi một bước tiểu hòa thượng phải chạy chậm lên mới có thể theo kịp, đi trong chốc lát, khuôn mặt nhỏ của tiểu hòa thượng đỏ bừng, cái mũi và trên trán đều toát ra mồ hôi lấm tấm.
Mục Thâm nhìn cô một cái, cô nhóc thở hổn hển, nhìn dáng vẻ rõ ràng rất mệt, nhưng cô lại không hề kêu mệt, chỉ là lôi kéo anh tay, nỗ lực dùng bước chân ngắn nhỏ đuổi kịp bước chân anh.
Mục Thâm dừng một chút, dừng lại chờ cô.
Nhuyễn Nhuyễn lôi kéo bàn tay to của anh đứng vững, phát hiện anh dừng lại, ngẩng đầu để lộ ra một khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào.
/790
|