Khi Kinh Sở đến nơi, trời vẫn còn mưa như trút nước. Phương Viễn đang cùng các cảnh viên chuẩn bị kỹ càng, dự định sẽ nhờ bên kiểm lâm dẫn đường lên núi. Nhác thấy bóng dáng Kinh Sở, gương mặt căng thẳng của anh ta bất giác thả lỏng: “Cậu đến rồi?”
“Chuẩn bị lên núi sao?”, Kinh Sở từ trong tay người cảnh viên lấy chiếc áo mưa mặc vào người, “Tôi cũng đi!”
Phương Viễn gật gù: “Vậy tôi không khách sáo, cám ơn cậu đến chi viện!”
“Đừng bận tâm!”, Kinh Sở lướt qua đồng đội của mình điểm danh, “Vũ Đào cậu đi cùng chúng tôi, Bạch Bình và Liễu Ngọc ở đây chi viện, Thường Nhạn …”
Chưa chờ anh nói dứt lời, Thường Nhạn cũng khoác chiếc áo mưa lên người: “Bọn anh cần người đàm phán!”
“Vậy … đi thôi!”, Kinh Sở không nói nhiều lời, hiện tại mỗi giây mỗi phút trôi qua đều rất quý báu.
Đường lên núi khó khăn hơn so với tưởng tượng của mọi người, thanh âm của nhân viên kiểm lâm xuyên qua màn mưa: “Đường ngày càng khó đi!”
Kinh Sở lấy điện thoại, liếc nhìn, sóng còn một vạch, nhưng lại không có bất cứ tin nhắn nào.
Hai tiếng sau, bọn họ đến được nông trang, ông chủ lấy nhiều đồ dùng chặn cửa lớn phía trong, bọn họ không cách nào mở ra được, Kinh Sở đành phải gọi điện thoại cho thầy Trương.
Trên đường đến đây Phương Viễn cũng tìm hiểu tình hình cụ thể: “Xem ra tên Ngô Chí Hoa vẫn chưa quay lại đây!”. Điều anh ta lo lắng nhất là hắn bắt mọi người ở nông trang làm con tin.
Kinh Sở đưa mắt nhìn vào phía rừng núi âm u: “Ở đây có tất cả bao nhiêu đường xuống núi?”
“Chỉ một đường!”, câu trả lời vang lên từ miệng của bà chủ: “Xung quanh khu vực này chỉ có thể leo lên ngọn núi này, còn tất cả đều là đường núi quanh co hiểm trở. Trừ khi tài giỏi leo qua được mấy ngọn phía bên kia; bằng không muốn xuống núi chỉ có duy nhất một con đường này”, bà ta chỉ vào dãy núi ở phía xa giải thích.
Phương Viễn nở nụ cười: “Xem ra lần này hắn cùng đường mạt lộ rồi”. Anh ta theo dấu vết của Ngô Chí Hoa đã nhiều năm, bây giờ nghĩ đến cảnh tượng bắt hắn về quy án, bao nhiêu nỗi cực nhọc đều tan biến, khắp cơ thể tràn đầy hưng phấn.
Nhưng trong lòng Kinh Sở lại trầm xuống.
Phương Viễn lập tức sắp xếp đoàn người tìm kiếm xung quanh. Một lượng lớn cảnh viên được phái đi, trong phút chốc đã có được kết quả: “Ở đây tìm thấy một người!”
Kinh Sở quay đầu đi đến, chỉ nhìn thấy một anh cảnh sát đang cõng một cô gái, cô ta mặc chiếc áo mưa sẫm màu, cả người tơi tả, nhóm thầy Trương chạy đến, chỉ thấy có một mình cô ta liền hỏi: “Là Tự Tiểu Văn? Dương Miên Miên đâu rồi?”
Tự Tiểu Văn thở hổn hển, thanh âm run rẩy: “Bạn ấy đi với tên đàn ông kia rồi!”
Tất cả mọi người im bặt, không gian chìm vào yên tĩnh.
Kinh Sở bước đến, ngồi chồm hổm trước mặt cô ta: “Dương Miên Miên đi theo tên đó sao?”
“Dạ!”, Tự Tiểu Văn gật đầu, viền mắt đỏ hoe, “Cậu ấy nói chân em bị thương vô dụng, mang hai người chi bằng bắt một mình cậu ấy thôi. Sau đó, hai người bọn họ đi mất!”. Nói xong những lời này, bản thân cô ta cũng cảm thấy mình thật ích kỷ, đành vụng về giải thích thêm: “Cậu ấy nói để em ở đây mọi người sẽ dễ tìm thấy em hơn … Xin lỗi!”
Cô ta cảm giác đầu óc lộn tùng phèo, cũng chẳng hiểu thật ra mình đang suy nghĩ gì nữa.
Cách đây một tiếng, trong lúc nhóm người của Kinh Sở còn đang trèo đèo lội suối, tên Ngô Chí Hoa đã tóm được Dương Miên Miên và Tự Tiểu Văn.
Vừa trông thấy hắn, Dương Miên Miên biết vận đen của mình đã đến, cô đành nói với Tự Tiểu Văn: “Tớ sẽ thuyết phục hắn thả cậu đi, cậu cứ ở lại đây. Chân cậu đang bị thương, hắn sẽ không bắt cậu đâu. Chẳng mấy chốc cảnh sát sẽ đến. Sau khi cảnh sát tìm thấy cậu, nhớ nói cho họ biết tớ đã bị tên này bắt đi, tạm thời sẽ không sao, nhớ chưa?”
Tự Tiểu Văn gật đầu, sau đó nhìn theo hướng Dương Miên Miên chạy ra ngoài, cùng tên đàn ông đó thầm thầm thì thì, cô không nghe rõ nhưng ngay sau đó hai bọn họ liền rời đi.
Lúc ấy, Tự Tiểu Văn cho rằng mình bị vứt bỏ, cô rất sợ, muốn chạy thoát nhưng lại không dám, chỉ còn cách cuộn người nằm yên trong động, mãi cho đến khi thanh âm của cảnh sát truyền đến, cô mới lớn tiếng kêu cứu.
Xong!
Kinh Sở gật gù, anh mở miệng nói với cô gái đang run lẩy bẩy trước mặt mình: “Không sao! Chúng tôi sẽ tìm ra cô bé!”
Tự Tiểu Văn khịt khịt mũi: “Bạn ấy sẽ không sao chứ!”
“Không biết trước!”, Kinh Sở thật không thể đoán bước tiếp theo Dương Miên Miên sẽ làm gì. Nếu như cô ngoan ngoãn làm con tin của tên Ngô Chí Hoa vậy tạm thời cô sẽ được an toàn.
Nhưng Dương Miên Miên sẽ chịu để yên sao? Trong lòng anh luôn có suy nghĩ Dương Miên Miên bỏ Tự Tiểu Văn lại đã để thực hiện kế hoạch riêng của mình.
Có bạn gái vừa có IQ cao, vừa có lá gan to bằng trời thật khổ.
Phương Viễn điều một cảnh sát đưa Tự Tiểu Văn về, còn những người khác vẫn tiếp tục tìm kiếm. Nhưng bọn họ không mất nhiều thời gian. Đi được một đoạn, họ tìm thấy một túi nilon, phía trong là điện thoại của Dương Miên Miên.
Trong điện thoại có một đoạn băng ghi âm.
“Con bé này đang ở trong tay tao. Tao yêu cầu trong vòng một tiếng lũ cảnh sát chúng mày cút hết, bằng không, đợi mà gánh lấy hậu quả đi!”, đây là giọng của Ngô Chí Hoa, sau khi nói hết câu, ngừng hai giây, lại nói tiếp: “Mau nói đi!”
Dương Miên Miên rất phối hợp chỉ nói hai chữ: “Ha ha!”
Ngô Chí Hoa không thèm để ý đến vẻ mặt khiêu khích của Dương Miên Miên: “Không thương lượng! Lập tức cút hết bằng không tao không đảm bảo điều chúng mày nhìn thấy tiếp theo sẽ là thi thể của con bé này!”
Đoạn ghi âm kết thúc.
Thường Nhạn nhíu mày: “Hắn chỉ ghi âm, không phải là trực tiếp nói chuyện, hắn không muốn đàm phán với chúng ta!”
“Hay là do tín hiệu ở đây quá kém!”, Phương Viễn đi đến, nói: “Nhưng tôi hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của cảnh sát Thường Nhạn. Hắn không muốn đàm phán với chúng ta. Hắn chỉ đưa ra yêu cầu, không chấp nhận kì kèo, đây là tính cách của hắn!”
Có người nêu lên câu hỏi mấu chốt nhất: “Vậy phải làm sao đây?”
Phương Viễn trầm tư một lúc, ra lệnh: “Toàn bộ rút hết, tiến vào trong nông trại. Chỉ có một con đường duy nhất xuống núi, cứ chờ hắn xuống núi đi, chúng ta tiến hành đuổi bắt sau!”
Tất cả mọi người không ai có ý kiến.
Về phía nông trại, đám học sinh đang say giấc, hưng phấn chờ chuyến leo núi ngày mai thì bất ngờ bị thày Trương và cô Chu gọi dậy, yêu cầu tất cả nhanh chóng thay quần áo trong vòng mười phút, sau đó tập trung tại phòng khách.
Tập trung tại phòng khách, đám học sinh đã nhìn thấy Tự Tiểu Văn và Trịnh Gia Dân ở đó. Tự Tiểu Văn đã thay quần áo, ôm tách nước ấm trong lòng bàn tay nhưng không uống. Trong đầu óc của cô ta lúc này chỉ toàn là hình ảnh của Dương Miên Miên khi rời đi cùng tên tội phạm. Vẻ mặt Dương Miên Miên cực kỳ bình tĩnh, giống như cô đã đoán trước tất cả mọi chuyện phát sinh.
Tự Tiểu Văn biết lời của Dương Miên Miên nói là đúng. Ngay thời điểm ấy, trong tay bọn họ chẳng có gì làm sao có thể đối mặt với tên tội phạm có súng? Đảm bảo được tính mạng đã là chuyện đáng vui mừng rồi.
Nhưng còn Dương Miên Miên thì sao?
“Gia Dân! ‘Họa hại hoạt thiên niên’, Dương Miên Miên chắc chắn bình an vô sự đúng không?”, Tự Tiểu Văn ngẩng đầu, tròng mắt đỏ au.
* Họa hại hoạt thiên niên ~ Gặp họa sống ngàn năm
Trịnh Gia Dân khẽ gật đầu một cái.
Những bạn học khác không biết đang xảy ra chuyện gì, nửa đêm bị dựng dậy nên ai ai cũng khó chịu. Bây giờ lại còn nghe tin phải xuống núi nên mở miệng trách móc, kêu ca. Cho thầy Trương đã nói trước ở đây có tội phạm, nhưng mọi người chẳng ai sợ sệt, ngược lại còn tỏ vẻ ngạc nhiên, có người còn nói: “Cảnh sát không phải ở đây rồi sao, bọn họ không thể bảo vệ chúng ta à?”
Dù như vậy, nhưng cũng chẳng dám ở lại trên này, đành ngoan ngoãn nghe lời cảnh sát đưa xuống núi.
Đặng Mạn Linh nhìn quanh quất, phát hiện nhóm người của Kinh Sở nhưng lại không thấy bóng dáng của Dương Miên Miên đâu. Cô ta đẩy đẩy Tự Tiểu Văn: “Này cậu có mặt ở đây trước tiên, cậu có thấy Dương Miên Miên không? Tớ không thấy cậu ấy.”
Tự Tiểu Văn không lên tiếng.
Đặng Mạn Linh hồ nghi đã có chuyện không hay xảy ra, cô ta liền chạy lại hỏi Kinh Sở: “Dương Miên Miên đâu? Có phải đang ở cùng với anh không?”
Kinh Sở nhớ ra cô gái này, sắc mặt trở lại bình thường: “Dương Miên Miên không sao đâu. Em cùng mọi người xuống núi trước đi!”
Trực giác của Đặng Mạn Linh không thể khinh thường, cô biết Kinh Sở chỉ nói cho qua chuyện. Cô muốn truy tận gốc rễ xem đã phát sinh chuyện gì, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng nhịn xuống, không nói ra, chỉ là cặp mắt ửng đỏ.
Mưa cũng từ từ ngớt hạt.
Thầy Trương thương lượng với nhóm cảnh sát của Phương Viễn: “Phía chúng tôi quá nhiều người, trời tối đường lại trơn, không an toàn, chúng ta có thể chờ đến khi trời sáng không?”
Phương Viễn ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, đám học sinh đâu phải cảnh sát, chưa từng trải qua huấn luyện, cho bọn họ đi trong rừng ban đêm lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không biết giải quyết thế nào, vì vậy anh ta gật đầu đồng ý: “Được! Chúng ta ở lại đây, trời vừa sáng mọi người nhất định phải xuống núi.”
Kinh Sở vốn dĩ cũng muốn mọi người xuống núi nhưng đột nhiên ngay lúc này anh cũng thuận theo: “Vậy chúng ta ở lại!”
Phương Viễn đương nhiên không có ý kiến: “Vậy thì phiền cậu thêm chút nữa!”
Vũ Đào cũng tiến đến trợ giúp với nhóm của Phương Viễn, vì anh cũng là xạ thủ bắn tỉa rất có lợi cho việc phục kích. Thường Nhạn từ chối việc lưu lại: “Tại sao lại ở đây?”
“Trời mưa lớn như vậy, cậu nghĩ xem nếu ở trong rừng tên Ngô Chí Hoa sẽ trốn chỗ nào?”, Kinh Sở hỏi ngược lại.
Thường Nhạn sững người: “Ý của cậu là …”
Kinh Sở lắc lắc đầu: “Tớ chưa dám khẳng định nhưng với người to gan như hắn mà nói có thể đang lẩn nấp ngay trước mắt chúng ta.”
Kinh Sở đoán không sai.
Căn bản Ngô Chí Hoa và Dương Miên Miên không ở trong rừng mà trốn ngay trong nông trại, rất gần với nhóm người bọn họ. Trước khi cảnh sát đến đây, Ngô Chí Hoa đã bắt Dương Miên Miên xuống phía hầm dưới mặt đất, quan sát động tĩnh của cảnh sát.
Hắn đâu có ngu. Nếu như một mình xuống núi, trở thành mục tiêu sờ sờ trước mắt cảnh sát sao? Cách tốt nhất là ‘vàng thau lẫn lộn’, lẫn vào đám học sinh này, lên xe rồi trốn thoát. Ai ngờ Phương Viễn đột nhiên xuất hiện, khiến kế hoạch của hắn bị xáo trộn. Trong lúc Ngô Chí Hoa chuẩn bị ra tay, lời đề nghị của thầy Trương khiến mọi tính toán của hắn mất hết.
Vì vậy, lúc này, tên Ngô Chí Hoa cũng không dám đánh rắn động cỏ, hắn đành án binh bất động chờ cơ hội lẩn lên xe buýt.
Thông qua vẻ mặt của hắn Dương Miên Miên đại khái cũng nắm được sơ kế hoạch hắn đang toan tính trong đầu. Cô cực kỳ phối hợp, trói cũng không la ó ầm ĩ, chỉ im lặng nhìn hắn.
Thái độ này của Dương Miên Miên khiến tên Ngô Chí Hoa rất hài lòng: “Nếu mày biết vâng lời, tao sẽ không làm hại mày.”
Có trời mới tin, Dương Miên Miên cũng không tin nhưng bề ngoài vẫn ngoan ngoãn thuận theo. Cô gật đầu, yên lặng cuộn mình ở một góc nhẩm tính bước kế tiếp nên làm gì.
Khi còn ở trong rừng, Dương Miên Miên chủ động xuất hiện trước mặt hắn đồng thời không hề nói ra chuyện thi thể trong cốp xe. Dĩ nhiên, điều này không khiến cô có thể chạy thoát thân, chỉ là cô muốn cho hắn biết cô không biết hắn là trùm ma túy, không để hắn có lý do ra tay giết người giệt khẩu.
Quả thật, tên Ngô Chí Hoa đương nhiên không có ý định thả cô ra, Dương Miên Miên lại nêu lên ý muốn ở bên cạnh hắn, chỉ mong hắn thả Tự Tiểu Văn, bởi chân cô ta bị thương, lại còn đang lên cơn sốt, nếu trúng mưa sẽ chết vì viêm phổi.
Lời nói này có dụng ý, nếu như tên Ngô Chí Hoa không muốn tử thi của Hạ Tuyền bị mọi người bắt gặp, hắn sẽ từ chối ý kiến này. Nhưng may thay, tên Ngô Chí Hoa lại chưa nghĩ đến việc Tự Tiểu Văn có bị cảnh sát tìm ra hay không mà trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ đó chính là có được con tin. Bởi vậy khi biết Tự Tiểu Văn bị thương ở chân, còn sốt cao nên hắn quyết định gạt bỏ người này, ngược lại kèm chặt Dương Miên Miên, sẽ khiến hắn bớt đi ít nhiều phiền phức.
Nhưng hắn không hề biết, tiểu cô nương không đáng lo ngại này không đơn giản như vậy.
“Chuẩn bị lên núi sao?”, Kinh Sở từ trong tay người cảnh viên lấy chiếc áo mưa mặc vào người, “Tôi cũng đi!”
Phương Viễn gật gù: “Vậy tôi không khách sáo, cám ơn cậu đến chi viện!”
“Đừng bận tâm!”, Kinh Sở lướt qua đồng đội của mình điểm danh, “Vũ Đào cậu đi cùng chúng tôi, Bạch Bình và Liễu Ngọc ở đây chi viện, Thường Nhạn …”
Chưa chờ anh nói dứt lời, Thường Nhạn cũng khoác chiếc áo mưa lên người: “Bọn anh cần người đàm phán!”
“Vậy … đi thôi!”, Kinh Sở không nói nhiều lời, hiện tại mỗi giây mỗi phút trôi qua đều rất quý báu.
Đường lên núi khó khăn hơn so với tưởng tượng của mọi người, thanh âm của nhân viên kiểm lâm xuyên qua màn mưa: “Đường ngày càng khó đi!”
Kinh Sở lấy điện thoại, liếc nhìn, sóng còn một vạch, nhưng lại không có bất cứ tin nhắn nào.
Hai tiếng sau, bọn họ đến được nông trang, ông chủ lấy nhiều đồ dùng chặn cửa lớn phía trong, bọn họ không cách nào mở ra được, Kinh Sở đành phải gọi điện thoại cho thầy Trương.
Trên đường đến đây Phương Viễn cũng tìm hiểu tình hình cụ thể: “Xem ra tên Ngô Chí Hoa vẫn chưa quay lại đây!”. Điều anh ta lo lắng nhất là hắn bắt mọi người ở nông trang làm con tin.
Kinh Sở đưa mắt nhìn vào phía rừng núi âm u: “Ở đây có tất cả bao nhiêu đường xuống núi?”
“Chỉ một đường!”, câu trả lời vang lên từ miệng của bà chủ: “Xung quanh khu vực này chỉ có thể leo lên ngọn núi này, còn tất cả đều là đường núi quanh co hiểm trở. Trừ khi tài giỏi leo qua được mấy ngọn phía bên kia; bằng không muốn xuống núi chỉ có duy nhất một con đường này”, bà ta chỉ vào dãy núi ở phía xa giải thích.
Phương Viễn nở nụ cười: “Xem ra lần này hắn cùng đường mạt lộ rồi”. Anh ta theo dấu vết của Ngô Chí Hoa đã nhiều năm, bây giờ nghĩ đến cảnh tượng bắt hắn về quy án, bao nhiêu nỗi cực nhọc đều tan biến, khắp cơ thể tràn đầy hưng phấn.
Nhưng trong lòng Kinh Sở lại trầm xuống.
Phương Viễn lập tức sắp xếp đoàn người tìm kiếm xung quanh. Một lượng lớn cảnh viên được phái đi, trong phút chốc đã có được kết quả: “Ở đây tìm thấy một người!”
Kinh Sở quay đầu đi đến, chỉ nhìn thấy một anh cảnh sát đang cõng một cô gái, cô ta mặc chiếc áo mưa sẫm màu, cả người tơi tả, nhóm thầy Trương chạy đến, chỉ thấy có một mình cô ta liền hỏi: “Là Tự Tiểu Văn? Dương Miên Miên đâu rồi?”
Tự Tiểu Văn thở hổn hển, thanh âm run rẩy: “Bạn ấy đi với tên đàn ông kia rồi!”
Tất cả mọi người im bặt, không gian chìm vào yên tĩnh.
Kinh Sở bước đến, ngồi chồm hổm trước mặt cô ta: “Dương Miên Miên đi theo tên đó sao?”
“Dạ!”, Tự Tiểu Văn gật đầu, viền mắt đỏ hoe, “Cậu ấy nói chân em bị thương vô dụng, mang hai người chi bằng bắt một mình cậu ấy thôi. Sau đó, hai người bọn họ đi mất!”. Nói xong những lời này, bản thân cô ta cũng cảm thấy mình thật ích kỷ, đành vụng về giải thích thêm: “Cậu ấy nói để em ở đây mọi người sẽ dễ tìm thấy em hơn … Xin lỗi!”
Cô ta cảm giác đầu óc lộn tùng phèo, cũng chẳng hiểu thật ra mình đang suy nghĩ gì nữa.
Cách đây một tiếng, trong lúc nhóm người của Kinh Sở còn đang trèo đèo lội suối, tên Ngô Chí Hoa đã tóm được Dương Miên Miên và Tự Tiểu Văn.
Vừa trông thấy hắn, Dương Miên Miên biết vận đen của mình đã đến, cô đành nói với Tự Tiểu Văn: “Tớ sẽ thuyết phục hắn thả cậu đi, cậu cứ ở lại đây. Chân cậu đang bị thương, hắn sẽ không bắt cậu đâu. Chẳng mấy chốc cảnh sát sẽ đến. Sau khi cảnh sát tìm thấy cậu, nhớ nói cho họ biết tớ đã bị tên này bắt đi, tạm thời sẽ không sao, nhớ chưa?”
Tự Tiểu Văn gật đầu, sau đó nhìn theo hướng Dương Miên Miên chạy ra ngoài, cùng tên đàn ông đó thầm thầm thì thì, cô không nghe rõ nhưng ngay sau đó hai bọn họ liền rời đi.
Lúc ấy, Tự Tiểu Văn cho rằng mình bị vứt bỏ, cô rất sợ, muốn chạy thoát nhưng lại không dám, chỉ còn cách cuộn người nằm yên trong động, mãi cho đến khi thanh âm của cảnh sát truyền đến, cô mới lớn tiếng kêu cứu.
Xong!
Kinh Sở gật gù, anh mở miệng nói với cô gái đang run lẩy bẩy trước mặt mình: “Không sao! Chúng tôi sẽ tìm ra cô bé!”
Tự Tiểu Văn khịt khịt mũi: “Bạn ấy sẽ không sao chứ!”
“Không biết trước!”, Kinh Sở thật không thể đoán bước tiếp theo Dương Miên Miên sẽ làm gì. Nếu như cô ngoan ngoãn làm con tin của tên Ngô Chí Hoa vậy tạm thời cô sẽ được an toàn.
Nhưng Dương Miên Miên sẽ chịu để yên sao? Trong lòng anh luôn có suy nghĩ Dương Miên Miên bỏ Tự Tiểu Văn lại đã để thực hiện kế hoạch riêng của mình.
Có bạn gái vừa có IQ cao, vừa có lá gan to bằng trời thật khổ.
Phương Viễn điều một cảnh sát đưa Tự Tiểu Văn về, còn những người khác vẫn tiếp tục tìm kiếm. Nhưng bọn họ không mất nhiều thời gian. Đi được một đoạn, họ tìm thấy một túi nilon, phía trong là điện thoại của Dương Miên Miên.
Trong điện thoại có một đoạn băng ghi âm.
“Con bé này đang ở trong tay tao. Tao yêu cầu trong vòng một tiếng lũ cảnh sát chúng mày cút hết, bằng không, đợi mà gánh lấy hậu quả đi!”, đây là giọng của Ngô Chí Hoa, sau khi nói hết câu, ngừng hai giây, lại nói tiếp: “Mau nói đi!”
Dương Miên Miên rất phối hợp chỉ nói hai chữ: “Ha ha!”
Ngô Chí Hoa không thèm để ý đến vẻ mặt khiêu khích của Dương Miên Miên: “Không thương lượng! Lập tức cút hết bằng không tao không đảm bảo điều chúng mày nhìn thấy tiếp theo sẽ là thi thể của con bé này!”
Đoạn ghi âm kết thúc.
Thường Nhạn nhíu mày: “Hắn chỉ ghi âm, không phải là trực tiếp nói chuyện, hắn không muốn đàm phán với chúng ta!”
“Hay là do tín hiệu ở đây quá kém!”, Phương Viễn đi đến, nói: “Nhưng tôi hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của cảnh sát Thường Nhạn. Hắn không muốn đàm phán với chúng ta. Hắn chỉ đưa ra yêu cầu, không chấp nhận kì kèo, đây là tính cách của hắn!”
Có người nêu lên câu hỏi mấu chốt nhất: “Vậy phải làm sao đây?”
Phương Viễn trầm tư một lúc, ra lệnh: “Toàn bộ rút hết, tiến vào trong nông trại. Chỉ có một con đường duy nhất xuống núi, cứ chờ hắn xuống núi đi, chúng ta tiến hành đuổi bắt sau!”
Tất cả mọi người không ai có ý kiến.
Về phía nông trại, đám học sinh đang say giấc, hưng phấn chờ chuyến leo núi ngày mai thì bất ngờ bị thày Trương và cô Chu gọi dậy, yêu cầu tất cả nhanh chóng thay quần áo trong vòng mười phút, sau đó tập trung tại phòng khách.
Tập trung tại phòng khách, đám học sinh đã nhìn thấy Tự Tiểu Văn và Trịnh Gia Dân ở đó. Tự Tiểu Văn đã thay quần áo, ôm tách nước ấm trong lòng bàn tay nhưng không uống. Trong đầu óc của cô ta lúc này chỉ toàn là hình ảnh của Dương Miên Miên khi rời đi cùng tên tội phạm. Vẻ mặt Dương Miên Miên cực kỳ bình tĩnh, giống như cô đã đoán trước tất cả mọi chuyện phát sinh.
Tự Tiểu Văn biết lời của Dương Miên Miên nói là đúng. Ngay thời điểm ấy, trong tay bọn họ chẳng có gì làm sao có thể đối mặt với tên tội phạm có súng? Đảm bảo được tính mạng đã là chuyện đáng vui mừng rồi.
Nhưng còn Dương Miên Miên thì sao?
“Gia Dân! ‘Họa hại hoạt thiên niên’, Dương Miên Miên chắc chắn bình an vô sự đúng không?”, Tự Tiểu Văn ngẩng đầu, tròng mắt đỏ au.
* Họa hại hoạt thiên niên ~ Gặp họa sống ngàn năm
Trịnh Gia Dân khẽ gật đầu một cái.
Những bạn học khác không biết đang xảy ra chuyện gì, nửa đêm bị dựng dậy nên ai ai cũng khó chịu. Bây giờ lại còn nghe tin phải xuống núi nên mở miệng trách móc, kêu ca. Cho thầy Trương đã nói trước ở đây có tội phạm, nhưng mọi người chẳng ai sợ sệt, ngược lại còn tỏ vẻ ngạc nhiên, có người còn nói: “Cảnh sát không phải ở đây rồi sao, bọn họ không thể bảo vệ chúng ta à?”
Dù như vậy, nhưng cũng chẳng dám ở lại trên này, đành ngoan ngoãn nghe lời cảnh sát đưa xuống núi.
Đặng Mạn Linh nhìn quanh quất, phát hiện nhóm người của Kinh Sở nhưng lại không thấy bóng dáng của Dương Miên Miên đâu. Cô ta đẩy đẩy Tự Tiểu Văn: “Này cậu có mặt ở đây trước tiên, cậu có thấy Dương Miên Miên không? Tớ không thấy cậu ấy.”
Tự Tiểu Văn không lên tiếng.
Đặng Mạn Linh hồ nghi đã có chuyện không hay xảy ra, cô ta liền chạy lại hỏi Kinh Sở: “Dương Miên Miên đâu? Có phải đang ở cùng với anh không?”
Kinh Sở nhớ ra cô gái này, sắc mặt trở lại bình thường: “Dương Miên Miên không sao đâu. Em cùng mọi người xuống núi trước đi!”
Trực giác của Đặng Mạn Linh không thể khinh thường, cô biết Kinh Sở chỉ nói cho qua chuyện. Cô muốn truy tận gốc rễ xem đã phát sinh chuyện gì, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng nhịn xuống, không nói ra, chỉ là cặp mắt ửng đỏ.
Mưa cũng từ từ ngớt hạt.
Thầy Trương thương lượng với nhóm cảnh sát của Phương Viễn: “Phía chúng tôi quá nhiều người, trời tối đường lại trơn, không an toàn, chúng ta có thể chờ đến khi trời sáng không?”
Phương Viễn ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, đám học sinh đâu phải cảnh sát, chưa từng trải qua huấn luyện, cho bọn họ đi trong rừng ban đêm lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không biết giải quyết thế nào, vì vậy anh ta gật đầu đồng ý: “Được! Chúng ta ở lại đây, trời vừa sáng mọi người nhất định phải xuống núi.”
Kinh Sở vốn dĩ cũng muốn mọi người xuống núi nhưng đột nhiên ngay lúc này anh cũng thuận theo: “Vậy chúng ta ở lại!”
Phương Viễn đương nhiên không có ý kiến: “Vậy thì phiền cậu thêm chút nữa!”
Vũ Đào cũng tiến đến trợ giúp với nhóm của Phương Viễn, vì anh cũng là xạ thủ bắn tỉa rất có lợi cho việc phục kích. Thường Nhạn từ chối việc lưu lại: “Tại sao lại ở đây?”
“Trời mưa lớn như vậy, cậu nghĩ xem nếu ở trong rừng tên Ngô Chí Hoa sẽ trốn chỗ nào?”, Kinh Sở hỏi ngược lại.
Thường Nhạn sững người: “Ý của cậu là …”
Kinh Sở lắc lắc đầu: “Tớ chưa dám khẳng định nhưng với người to gan như hắn mà nói có thể đang lẩn nấp ngay trước mắt chúng ta.”
Kinh Sở đoán không sai.
Căn bản Ngô Chí Hoa và Dương Miên Miên không ở trong rừng mà trốn ngay trong nông trại, rất gần với nhóm người bọn họ. Trước khi cảnh sát đến đây, Ngô Chí Hoa đã bắt Dương Miên Miên xuống phía hầm dưới mặt đất, quan sát động tĩnh của cảnh sát.
Hắn đâu có ngu. Nếu như một mình xuống núi, trở thành mục tiêu sờ sờ trước mắt cảnh sát sao? Cách tốt nhất là ‘vàng thau lẫn lộn’, lẫn vào đám học sinh này, lên xe rồi trốn thoát. Ai ngờ Phương Viễn đột nhiên xuất hiện, khiến kế hoạch của hắn bị xáo trộn. Trong lúc Ngô Chí Hoa chuẩn bị ra tay, lời đề nghị của thầy Trương khiến mọi tính toán của hắn mất hết.
Vì vậy, lúc này, tên Ngô Chí Hoa cũng không dám đánh rắn động cỏ, hắn đành án binh bất động chờ cơ hội lẩn lên xe buýt.
Thông qua vẻ mặt của hắn Dương Miên Miên đại khái cũng nắm được sơ kế hoạch hắn đang toan tính trong đầu. Cô cực kỳ phối hợp, trói cũng không la ó ầm ĩ, chỉ im lặng nhìn hắn.
Thái độ này của Dương Miên Miên khiến tên Ngô Chí Hoa rất hài lòng: “Nếu mày biết vâng lời, tao sẽ không làm hại mày.”
Có trời mới tin, Dương Miên Miên cũng không tin nhưng bề ngoài vẫn ngoan ngoãn thuận theo. Cô gật đầu, yên lặng cuộn mình ở một góc nhẩm tính bước kế tiếp nên làm gì.
Khi còn ở trong rừng, Dương Miên Miên chủ động xuất hiện trước mặt hắn đồng thời không hề nói ra chuyện thi thể trong cốp xe. Dĩ nhiên, điều này không khiến cô có thể chạy thoát thân, chỉ là cô muốn cho hắn biết cô không biết hắn là trùm ma túy, không để hắn có lý do ra tay giết người giệt khẩu.
Quả thật, tên Ngô Chí Hoa đương nhiên không có ý định thả cô ra, Dương Miên Miên lại nêu lên ý muốn ở bên cạnh hắn, chỉ mong hắn thả Tự Tiểu Văn, bởi chân cô ta bị thương, lại còn đang lên cơn sốt, nếu trúng mưa sẽ chết vì viêm phổi.
Lời nói này có dụng ý, nếu như tên Ngô Chí Hoa không muốn tử thi của Hạ Tuyền bị mọi người bắt gặp, hắn sẽ từ chối ý kiến này. Nhưng may thay, tên Ngô Chí Hoa lại chưa nghĩ đến việc Tự Tiểu Văn có bị cảnh sát tìm ra hay không mà trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ đó chính là có được con tin. Bởi vậy khi biết Tự Tiểu Văn bị thương ở chân, còn sốt cao nên hắn quyết định gạt bỏ người này, ngược lại kèm chặt Dương Miên Miên, sẽ khiến hắn bớt đi ít nhiều phiền phức.
Nhưng hắn không hề biết, tiểu cô nương không đáng lo ngại này không đơn giản như vậy.
/181
|