Edit: Graycat2411
Kinh Sở thấy mặt Dương Miên Miên mặt đột nhiên đỏ ửng, sau đó làm bộ tự nhiên ngồi dậy, hành động nhỏ này làm anh cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ: Kỳ thật, anh cảm thấy em diễn tiểu đạo cô đó cũng khá tốt.
Ai? Dương Miên Miên còn tưởng rằng hắn căn bản sẽ không đi chú ý chuyện đó đâu, bởi vì Kinh Sở khu xem TV vĩnh viễn chỉ nhìn vào chế tiết mục.
Kinh Sở đem điện thoại đưa cho cô, Dương Miên Miên lúc này mới phát hiện hóa ra anh đang xem trailer của 《 Đại hiệp 》, còn đem tất cả hình của cô trong 10 giây đó chụp lại lưu vào máy.
Vuốt vuốt lương tâm nói, Dương Miên Miên kỳ thật không cảm thấy bản thân chụp thật tốt, so sánh với nữ nhị có mấy chục bộ quần áo đổi tới đổi lui mà nói, quần áo của Tố Tâm từ đầu đến cuối chỉ duy độc mỗi bộ đạo bào, chưa mặc qua quần áo có màu sắc tươi sáng bao giờ, mà bởi vì lâm thời đổi giác, nên suất diễn của cô bị giảm đi, trên cơ bản cùng nữ với nữ phụ thứ tư không khác lắm.
Đặc biệt là, nữ chính cùng nữ thứ lớn lên đều rất xinh đẹp, nếu không cũng không có khả năng nổi như vậy, cho nên cô cảm giác sự xuất hiện của mình trong trailer vẫn có chút cảm giác như không tồn tại, trên cơ bản chỉ diễn mấy màn nhỏ, không lộ mặt quá vài lần.
Em cảm thấy em còn khá xinh đẹp. Cô cầm di động của anh và ngắm nghía mấy bức hìn được anh chụp lại trong chốc lát, cảm thấy nhan sắc của cô, ừm... cũng khá dễ nhìn.
Kinh Sở ừ một tiếng, không phủ nhận, nhưng lại bồi thêm một câu: Đáng tiếc kỹ thuật diễn chẳng ra gì.
Dương Miên Miên nhìn nhìn anh, theo bản năng mà cảm thấy lời anh nói thật ra không đơn giản như vậy: Thật sự?
Chính em còn không biết? Kinh Sở nhướng mày, ý vị thâm trường nhìn cô.
Dương Miên Miên trong khoảnh khắc nhìn thẳng vào mắt anh, cảm xúc trong lòng chính là run rẩy một trận -- anh không phải đã biết cô lúc trước ở trong vụ án của Chu Đại Chí có dính líu vào.
Cô cảm thấy cái này khả năng này rất lớn, đừng nói tới cảnh sát, mấy người này thường mắc bệnh đa nghi nghề nghiệp. Kinh Sở vốn dĩ đặc biệt cẩn thận, hơn nữa việc che dấu anh cũng giỏi hơn cô rất nhiều, mà cô lại không biết thuật đọc tâm nên hiện tại không có cách nào đoán được anh đang nghĩ gì.
Điều này cùng với chỉ số thông minh hoàn toàn không có quan hệ, cô vẫn luôn cảm thấy chính mình EQ cùng IQ đều cao như nhau, sau mới phát hiện hóa ra mình nghĩ nhiều rồi.
Nếu mà so sánh với Kinh Sở, cô thật chả là cái quỷ gì. Huống chi kỹ thuật diễn gì gì đó, lúc ban đầu cũng có đấy, cao lắm luôn, nhưng từ khi ở bên nhau....Dương Miên Miên hồi tưởng một chút khoảng thời gian hai người bên nhau, phát hiện bản thân cô đến lớp vỏ bọc mỏng nhất cũng dần tan biến, chưa từng phí tâm tư ngụy trang.
Làm cô lộ quá nhiều sơ hở mất rồi.
_(:3 ∠)_
Vậy, có nên nhân cơ hội này nói thẳng ra luôn. Nhưng anh ấy cũng không trực tiếp hỏi, cô làm sao mở miệng trước đây.... thật khó để làm tốt chuyện này mà.
Kinh Sở thấy biểu tình của cô thay đổi xoành xoạch chỉ trong một phít, thoạt nhìn cực kì bối rối, một bên muốn nói, bên lại không, biết nên nói như nào, anh cũng không làm khó cô, dời đề tài:
Tiểu Dương...... Lời còn chưa nói xong, đã bị Dương Miên Miên đánh gãy: Em có chuyện vẫn luôn giấu anh.
Ồ, là sáng hôm nay em cố ý giả bộ ngủ không cho anh lên, là việc em ăn nhiều thêm nửa chén kem, à mà chắc là việc em nhìn lén thứ anh cất ở ngăn tủ đầu tiên? Kinh Sở dựa vào sô pha, mười ngón giao nhau, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô.
Dương Miên Miên:...... Anh ấy biết tất cả! Đây có được xem là hậu quả của việc có bạn trai là cảnh sát điều tra không vậy〒▽〒
Em không phải cố ý nhìn lén. Dương Miên Miên có chút xấu hổ, cô hôm nay ở thư phòng tìm sách thì nghe thấy có tiếng oán giận rõ ràng của chiếc kẹp và vạt, hiện tại lại bị đặt ở trong một góc tủ ăn không ngồi rồi nên không vui, nên mới nhất thời tò mò đem cái hộp nhét trong ngăn tủ lấy ra.
Ai biết được đây bên trong lại là quà mấy bạn gái trước tặng anh, cái gì mà kẹp cà vạt, ví tiền, bật lửa, vừa thấy có vài cái năm đầu.
Thậm chí còn có một phong thơ, hẳn do mối tình đầu của anh ấy viết, thực sự rất là văn thơ dạt dào, cô còn nhớ được câu cuối: Em kiếp này may mắn gặp được anh, nhưng lại không đủ duyên phận cùng anh nắm tay đi đến bạc đầu, nguyện sau này chúng ta đều biết trân trọng người phía sau.
Cảm giác như là một phong thư chia tay.
Cô cúi đầu, lại trộm đoạn anh đáp: Tôi không phải cố ý...... Tuy rằng trong lòng có điểm không thoải mái, nhưng nhìn lén đồ của anh dù sao cũng không phải điều tốt.
Kinh Sở bật cười: Anh lại không trách em, cũng không phải không cho em xem, chính là sợ em nhìn rồi lại ghen, bình dấm nhỏ ạ.
Ghen là chắc rồi, còn giữ đồ của bạn gái cũ gì đó chứ. Miên Miên nhỏ giọng nói thầm.
Kinh Sở nghĩ nghĩ, nói: Bỏ đi thật rất dễ dàng, dù gì cũng không phải là loại thâm cừu đại hận gì đó, cũng không phải nói về sau liền cả đời không qua lại với nhau, đây càng giống một loại ký ức, nhưng giờ đã không còn ý nghĩa đặc biệt rồi. Nếu em không thích, anh đi vứt chúng ngay.
Đừng đừng, cứ cất ở đó đi. Tuy rằng chúng nó thực đáng thương bị giấu ở trong hộp ăn hôi, nhưng Dương Miên Miên thật không đành lòng nhìn chúng nó bị ném đi, dù sao cũng không phải nhìn qua nhiều.
Kinh Sở tâm bình khí hòa: Dù sao em cũng biết nơi chúng đặt, một ngày nào đó nếu muốn ném, cứ ném vào sọt rác. Ngưng một lát, anh lại bổ sung, Trong nhà này mỗi một thứ em đều coa quyền quyết định.
Vậy...... Cô chợt hỏi một điều xấu, Nếu ngày nào đó chúng ta chia tay, anh liệu coa giữ đồ vật em tặng không?
Kinh Sở liếc cô một cái: Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Vì cái gì chứ! Cônhảy dựng lên.
Em dù cho là người hay quỷ ma đều là tiểu Dương của anh. Kinh Sở xoa nhẹ đầu cô, Cho nên, đừng nghĩ linh tinh, ngoan.
Dương Miên Miên: ...... Ý tứ là mặc kệ có phát sinh cái gì, anh sẽ đi nhặt xác cho em đó sao?
Kinh Sở thiếu chút nữa máu ngừng chảy về tim, hơn nửa ngày mới bóp cằm cô hỏi: Dương Miên Miên, cái trò nhặt xác này chúng ta có thể không chơi không? Nói một lần anh liền lo lắng một lần.
Vì sao? Cô ngược lại khó hiểu, Sau khi chết, anh không muốn cùng em chôn dưới cùng một khối bia mộ ư?
Kinh Sở rốt cuộc bùng nổ: Chết chết chết, em nói ít đi một câu sẽ chết hử, lại nói nữa anh sẽ thật sự đánh em.
Dương Miên Miên đại kinh thất sắc: Không được cởi quần đánh mông em, quá mất mặt! Sẽ bị giễu cợt!
Mina-san: Chúng tôi bảo đảm không lấy cười bạn đâu nha, chúng tôi chỉ cười nhẹ, cười trộm cùng niềm vui sướng giấu trong lòng khi người gặp họa thôi à!
Kinh Sở vốn dĩ toàn thân tức giận nhanh chóng biến hết, đem cô ôm vào lòng: Em đó!
Dương Miên Miên kề sát bên mặt anh, cọ một cái: Em biết anh không bỏ được việc đánh em.
......
Sô pha: Đã nói đi vào trong làm là đi vào trong!! Đừng làm dơ tôi! Tôi rất khó giặt!
Qua hai ngày sau, trong nhà nhiều một bộ sô pha phủ vải bông thêu ho cực kì xinh xắn đâng yêu, Dương Miên Miên nghĩ, cái sô pha mới này chắc sẽ không lải nhải đâu nhỉ?
Kết quả sô pha cũ liền đối sô pha mới tới cùng chiếc khăn phủ đặc biệt thâm tình nói một câu: Cậu cho rằng cậu là để trang trí chống bụi sao? Thật quá ngây thơ rồi!
Thành viên mới mờ mịt: (⊙v⊙) hở?
Kinh Sở thấy mặt Dương Miên Miên mặt đột nhiên đỏ ửng, sau đó làm bộ tự nhiên ngồi dậy, hành động nhỏ này làm anh cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ: Kỳ thật, anh cảm thấy em diễn tiểu đạo cô đó cũng khá tốt.
Ai? Dương Miên Miên còn tưởng rằng hắn căn bản sẽ không đi chú ý chuyện đó đâu, bởi vì Kinh Sở khu xem TV vĩnh viễn chỉ nhìn vào chế tiết mục.
Kinh Sở đem điện thoại đưa cho cô, Dương Miên Miên lúc này mới phát hiện hóa ra anh đang xem trailer của 《 Đại hiệp 》, còn đem tất cả hình của cô trong 10 giây đó chụp lại lưu vào máy.
Vuốt vuốt lương tâm nói, Dương Miên Miên kỳ thật không cảm thấy bản thân chụp thật tốt, so sánh với nữ nhị có mấy chục bộ quần áo đổi tới đổi lui mà nói, quần áo của Tố Tâm từ đầu đến cuối chỉ duy độc mỗi bộ đạo bào, chưa mặc qua quần áo có màu sắc tươi sáng bao giờ, mà bởi vì lâm thời đổi giác, nên suất diễn của cô bị giảm đi, trên cơ bản cùng nữ với nữ phụ thứ tư không khác lắm.
Đặc biệt là, nữ chính cùng nữ thứ lớn lên đều rất xinh đẹp, nếu không cũng không có khả năng nổi như vậy, cho nên cô cảm giác sự xuất hiện của mình trong trailer vẫn có chút cảm giác như không tồn tại, trên cơ bản chỉ diễn mấy màn nhỏ, không lộ mặt quá vài lần.
Em cảm thấy em còn khá xinh đẹp. Cô cầm di động của anh và ngắm nghía mấy bức hìn được anh chụp lại trong chốc lát, cảm thấy nhan sắc của cô, ừm... cũng khá dễ nhìn.
Kinh Sở ừ một tiếng, không phủ nhận, nhưng lại bồi thêm một câu: Đáng tiếc kỹ thuật diễn chẳng ra gì.
Dương Miên Miên nhìn nhìn anh, theo bản năng mà cảm thấy lời anh nói thật ra không đơn giản như vậy: Thật sự?
Chính em còn không biết? Kinh Sở nhướng mày, ý vị thâm trường nhìn cô.
Dương Miên Miên trong khoảnh khắc nhìn thẳng vào mắt anh, cảm xúc trong lòng chính là run rẩy một trận -- anh không phải đã biết cô lúc trước ở trong vụ án của Chu Đại Chí có dính líu vào.
Cô cảm thấy cái này khả năng này rất lớn, đừng nói tới cảnh sát, mấy người này thường mắc bệnh đa nghi nghề nghiệp. Kinh Sở vốn dĩ đặc biệt cẩn thận, hơn nữa việc che dấu anh cũng giỏi hơn cô rất nhiều, mà cô lại không biết thuật đọc tâm nên hiện tại không có cách nào đoán được anh đang nghĩ gì.
Điều này cùng với chỉ số thông minh hoàn toàn không có quan hệ, cô vẫn luôn cảm thấy chính mình EQ cùng IQ đều cao như nhau, sau mới phát hiện hóa ra mình nghĩ nhiều rồi.
Nếu mà so sánh với Kinh Sở, cô thật chả là cái quỷ gì. Huống chi kỹ thuật diễn gì gì đó, lúc ban đầu cũng có đấy, cao lắm luôn, nhưng từ khi ở bên nhau....Dương Miên Miên hồi tưởng một chút khoảng thời gian hai người bên nhau, phát hiện bản thân cô đến lớp vỏ bọc mỏng nhất cũng dần tan biến, chưa từng phí tâm tư ngụy trang.
Làm cô lộ quá nhiều sơ hở mất rồi.
_(:3 ∠)_
Vậy, có nên nhân cơ hội này nói thẳng ra luôn. Nhưng anh ấy cũng không trực tiếp hỏi, cô làm sao mở miệng trước đây.... thật khó để làm tốt chuyện này mà.
Kinh Sở thấy biểu tình của cô thay đổi xoành xoạch chỉ trong một phít, thoạt nhìn cực kì bối rối, một bên muốn nói, bên lại không, biết nên nói như nào, anh cũng không làm khó cô, dời đề tài:
Tiểu Dương...... Lời còn chưa nói xong, đã bị Dương Miên Miên đánh gãy: Em có chuyện vẫn luôn giấu anh.
Ồ, là sáng hôm nay em cố ý giả bộ ngủ không cho anh lên, là việc em ăn nhiều thêm nửa chén kem, à mà chắc là việc em nhìn lén thứ anh cất ở ngăn tủ đầu tiên? Kinh Sở dựa vào sô pha, mười ngón giao nhau, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô.
Dương Miên Miên:...... Anh ấy biết tất cả! Đây có được xem là hậu quả của việc có bạn trai là cảnh sát điều tra không vậy〒▽〒
Em không phải cố ý nhìn lén. Dương Miên Miên có chút xấu hổ, cô hôm nay ở thư phòng tìm sách thì nghe thấy có tiếng oán giận rõ ràng của chiếc kẹp và vạt, hiện tại lại bị đặt ở trong một góc tủ ăn không ngồi rồi nên không vui, nên mới nhất thời tò mò đem cái hộp nhét trong ngăn tủ lấy ra.
Ai biết được đây bên trong lại là quà mấy bạn gái trước tặng anh, cái gì mà kẹp cà vạt, ví tiền, bật lửa, vừa thấy có vài cái năm đầu.
Thậm chí còn có một phong thơ, hẳn do mối tình đầu của anh ấy viết, thực sự rất là văn thơ dạt dào, cô còn nhớ được câu cuối: Em kiếp này may mắn gặp được anh, nhưng lại không đủ duyên phận cùng anh nắm tay đi đến bạc đầu, nguyện sau này chúng ta đều biết trân trọng người phía sau.
Cảm giác như là một phong thư chia tay.
Cô cúi đầu, lại trộm đoạn anh đáp: Tôi không phải cố ý...... Tuy rằng trong lòng có điểm không thoải mái, nhưng nhìn lén đồ của anh dù sao cũng không phải điều tốt.
Kinh Sở bật cười: Anh lại không trách em, cũng không phải không cho em xem, chính là sợ em nhìn rồi lại ghen, bình dấm nhỏ ạ.
Ghen là chắc rồi, còn giữ đồ của bạn gái cũ gì đó chứ. Miên Miên nhỏ giọng nói thầm.
Kinh Sở nghĩ nghĩ, nói: Bỏ đi thật rất dễ dàng, dù gì cũng không phải là loại thâm cừu đại hận gì đó, cũng không phải nói về sau liền cả đời không qua lại với nhau, đây càng giống một loại ký ức, nhưng giờ đã không còn ý nghĩa đặc biệt rồi. Nếu em không thích, anh đi vứt chúng ngay.
Đừng đừng, cứ cất ở đó đi. Tuy rằng chúng nó thực đáng thương bị giấu ở trong hộp ăn hôi, nhưng Dương Miên Miên thật không đành lòng nhìn chúng nó bị ném đi, dù sao cũng không phải nhìn qua nhiều.
Kinh Sở tâm bình khí hòa: Dù sao em cũng biết nơi chúng đặt, một ngày nào đó nếu muốn ném, cứ ném vào sọt rác. Ngưng một lát, anh lại bổ sung, Trong nhà này mỗi một thứ em đều coa quyền quyết định.
Vậy...... Cô chợt hỏi một điều xấu, Nếu ngày nào đó chúng ta chia tay, anh liệu coa giữ đồ vật em tặng không?
Kinh Sở liếc cô một cái: Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Vì cái gì chứ! Cônhảy dựng lên.
Em dù cho là người hay quỷ ma đều là tiểu Dương của anh. Kinh Sở xoa nhẹ đầu cô, Cho nên, đừng nghĩ linh tinh, ngoan.
Dương Miên Miên: ...... Ý tứ là mặc kệ có phát sinh cái gì, anh sẽ đi nhặt xác cho em đó sao?
Kinh Sở thiếu chút nữa máu ngừng chảy về tim, hơn nửa ngày mới bóp cằm cô hỏi: Dương Miên Miên, cái trò nhặt xác này chúng ta có thể không chơi không? Nói một lần anh liền lo lắng một lần.
Vì sao? Cô ngược lại khó hiểu, Sau khi chết, anh không muốn cùng em chôn dưới cùng một khối bia mộ ư?
Kinh Sở rốt cuộc bùng nổ: Chết chết chết, em nói ít đi một câu sẽ chết hử, lại nói nữa anh sẽ thật sự đánh em.
Dương Miên Miên đại kinh thất sắc: Không được cởi quần đánh mông em, quá mất mặt! Sẽ bị giễu cợt!
Mina-san: Chúng tôi bảo đảm không lấy cười bạn đâu nha, chúng tôi chỉ cười nhẹ, cười trộm cùng niềm vui sướng giấu trong lòng khi người gặp họa thôi à!
Kinh Sở vốn dĩ toàn thân tức giận nhanh chóng biến hết, đem cô ôm vào lòng: Em đó!
Dương Miên Miên kề sát bên mặt anh, cọ một cái: Em biết anh không bỏ được việc đánh em.
......
Sô pha: Đã nói đi vào trong làm là đi vào trong!! Đừng làm dơ tôi! Tôi rất khó giặt!
Qua hai ngày sau, trong nhà nhiều một bộ sô pha phủ vải bông thêu ho cực kì xinh xắn đâng yêu, Dương Miên Miên nghĩ, cái sô pha mới này chắc sẽ không lải nhải đâu nhỉ?
Kết quả sô pha cũ liền đối sô pha mới tới cùng chiếc khăn phủ đặc biệt thâm tình nói một câu: Cậu cho rằng cậu là để trang trí chống bụi sao? Thật quá ngây thơ rồi!
Thành viên mới mờ mịt: (⊙v⊙) hở?
/181
|