Lâm Tây muốn lấy tay ra, nhưng lại bị Giang Tục đè chặt lại
Giang Tục ép Lâm Tây vào ghế phụ, dư quang khóe mắt cô bất an nhìn lại kín chắn gió. Kín chắn gió không bị che, bất luận từ ngoài vào trong, hay từ trong ra ngoài đều có thể nhìn thấy rõ
Tuy rằng bây giờ trong khuôn viên khu công nghiệp không có ai. Nhưng đây cũng là tuyến đường chính, chẳng may có người hay xe đi tới, thì rất xấu hổ
Lâm Tây vùng vẫy tay, không thoát ra được, cuối cùng chỉ có thể giả bộ tức giận: “Làm loạn nữa thì mình sẽ giận đó.”
“Không có ai đến hết.”
“Cậu cũng biết vậy.” Lâm Tây vừa nói xong, có một chiếc xe tải từ xa chạy đến, điều này làm Lâm Tây càng hoảng, mặt đỏ bừng lên, lấy khủy tay đánh Giang Tục: “Buông tay ra nhanh.”
Giang Tục lườm cái xe tải đang chạy phía xa, cuối cùng thở gấp hai tiếng, buông Lâm Tây ra
Sau khi xe tải đã chạy xa, Lâm Tây lại nhịn không được mà trừng mắt liếc nhìn Giang Tục: “Cậu không thể kiềm chế một chút sao?”
Giang Tục vân vê áo khoác, khụ khụ hai tiếng: “Kiềm chế cũng mấy chục năm rồi.”
Lâm Tây nghĩ đến đời trước, Giang Tục đã đến ba mươi tuổi cũng chưa có bạn gái. Với thái độ đói khát này của anh, đời trước sao có thể nhịn được nhỉ?
Nghĩ như vậy, lại nhịn không được mà hỏi: “... Này chẳng may... Cậu không có bạn gái, thì cậu làm sao?”
“Bây giờ không phải có rồi sao?”
“Mình nói là, nếu không có thì sao?” Lâm Tây nghĩ đến những chuyện thực tế sau này. Mọi người đều nói muốn để đàn ông quản được nửa người dưới của họ, thì còn khó hơn lên trời nữa. Vậy thì sao Giang Tục có thể vượt qua được?
Nghe Lâm Tây hỏi vậy, Giang Tục nhíu mày lại: “Có lúc sẽ không nghĩ đến, nhưng nếu không nghĩ đến thì không phải đàn ông.”
Lâm Tây nghi ngờ liếc nhìn anh: “Mình cảm thấy cậu bây giờ giống hệt như quỷ háo sắc. Chẳng may mình về nhà ăn tết, cậu không nhịn được, có phải sẽ đi tìm cô gái khác đúng không?”
“Cũng không nhất thiết phải là nữ.” Giang Tục bị đánh giá như vậy, trừng mắt liếc nhìn Lâm Tây. Anh im lặng vài giây, cuối cùng quy mặt đi, ngượng ngùng nói nhỏ: “Mình không có tay sao?”
Lâm Tây im lặng hai giây, tưởng tượng hình ảnh này một chút, nhịn không được mà cười lên ha hả: “Ha ha ha ha Giang Tục à, cậu thật sự là người đàn ông tốt mà, vừa đúng giờ lại độc lập nữa!”
Trên mặt Giang Tục nổi lên hai vệt đỏ, cực kỳ tức giận nhưng cũng không thể đánh cái cô ngốc này. Anh cũng đoán được Lâm Tây sẽ không bỏ qua cơ hội để cười nhạo anh, nhưng để cô suy nghĩ lung tung thì, bị cười nhạo cũng không sao
Ai bảo anh là đàn ông cơ chứ?
Chuyện này vừa khơi ra, Lâm Tây lập tức động não
“Nếu, mình nói là nếu nhé, cậu đến ba mươi tuổi cũng không có bạn gái, chẳng lẽ cậu cũng thủ thân đến ba mươi năm?”
“Nếu không thì sao?”
Lâm Tây nghĩ nghĩ: “Cậu có thể yêu đương mà.”
“Mình thích cậu, nên mới mong muốn được gần gũi cậu hơn.” Giang Tục quay mặt lại, ánh mắt kiên định, vẻ mặt nghiêm túc: “Vì loại chuyện này, làm với người mình không yêu, thì người và động vật có khác gì nhau?”
Lúc Giang Tục nói lời này, tam trạng Lâm Tây từ chế nhạo chuyển sang nghiêm túc suy nghĩ. Sau một lúc lâu, cô thu lại chút cười đùa nơi khóe miệng
“Mình cho rằng chỉ có con gái mới nghĩ như vậy.”
Nghĩ đến tình cảnh đời trước, Lâm Tây có vài phần thương cảm: “Thôi, nói cậu cũng không hiểu. Miệng nói thì rất dễ còn không phải mỗi ngày đều suy nghĩ về loại chuyện này sao?”
Lâm Tây dừng một chút lại nói: “Người mà mình quen biết, chỉ thấy con gái sẽ vì tình yêu mà thủ thân như ngọc, chưa nghe nói đàn ông cũng sẽ vì tình yêu mà thủ thân như ngọc.”
Giang Tục không nói gì, chỉ im lặng khởi động xe, tiếng động cơ êm dịu rời khỏi khu công nghiệp
Phong cảnh ngoài cửa sổ cứ ngược xuôi, yên tĩnh và lặp lại
Trong xe cũng yên tĩnh, cũng rất ấm áp
Lâm Tây dậy sớm, lại chạy qua chạy lại cả ngày, bắt đầu có chút buồn ngủ
Lúc sau, sau khi lâm tây đã ngủ, đột nhiên Giang Tục nói:
“Thật ra, có một người như vậy, chỉ là cậu không biết mà thôi.”
Trở lại công ty, Lâm Tây cũng tỉnh dậy, bước xuống xe, gió lạnh thổi vù vù dưới bãi đậu xe, Lâm Tây bị thổi đến run người, Giang Tục cởi áo khoác khoác lên cho cô
Giang Tục lên trả chìa khóa, Lâm Tây từ bãi giữ xe lên tầng trệt, chờ dưới sảnh công ty
Trên tay mang theo hai túi giấy từ trong xe ra, lúc này Lâm Tây mới nhớ quên đưa quà của Bùi Giác Đinh
Bên ngoài hai túi giấy nhìn hoàn toàn giống nhau, vốn Lâm Tây cầm quà của Bùi Giác Đinh bên tay trái, của Phó Tiểu Phương trả cho Lâm Minh Vũ bên tay phải, sau đó do Giang Tục làm loạn, hai túi giấy cũng bị lộn xộn, lúc này cũng không phân biệt được
Để phòng ngừa đưa sai quà, Lâm Tây suy đi nghĩ lại, mở hai túi quà ra xem thử
Không mở thì thôi, vừa mở ra, cũng làm cô phát hoảng
Trong phần quà đó, có thứ Lâm Tây rất quen thuộc
Bì vì đời trước, Lâm Tây cũng thay Phó Tiểu Phương đưa trả một thứ như vậy
Là đoạn thời gian họ tốt nghiệp, Lâm Minh Vũ cũng vì bạn gái cũ mà đánh nhau một trận, ở bệnh viện vài ngày, làm người nhà họ Lâm lo lắng
Cũng bởi vì chuyện đánh nhau này, bác trai bác
Giang Tục ép Lâm Tây vào ghế phụ, dư quang khóe mắt cô bất an nhìn lại kín chắn gió. Kín chắn gió không bị che, bất luận từ ngoài vào trong, hay từ trong ra ngoài đều có thể nhìn thấy rõ
Tuy rằng bây giờ trong khuôn viên khu công nghiệp không có ai. Nhưng đây cũng là tuyến đường chính, chẳng may có người hay xe đi tới, thì rất xấu hổ
Lâm Tây vùng vẫy tay, không thoát ra được, cuối cùng chỉ có thể giả bộ tức giận: “Làm loạn nữa thì mình sẽ giận đó.”
“Không có ai đến hết.”
“Cậu cũng biết vậy.” Lâm Tây vừa nói xong, có một chiếc xe tải từ xa chạy đến, điều này làm Lâm Tây càng hoảng, mặt đỏ bừng lên, lấy khủy tay đánh Giang Tục: “Buông tay ra nhanh.”
Giang Tục lườm cái xe tải đang chạy phía xa, cuối cùng thở gấp hai tiếng, buông Lâm Tây ra
Sau khi xe tải đã chạy xa, Lâm Tây lại nhịn không được mà trừng mắt liếc nhìn Giang Tục: “Cậu không thể kiềm chế một chút sao?”
Giang Tục vân vê áo khoác, khụ khụ hai tiếng: “Kiềm chế cũng mấy chục năm rồi.”
Lâm Tây nghĩ đến đời trước, Giang Tục đã đến ba mươi tuổi cũng chưa có bạn gái. Với thái độ đói khát này của anh, đời trước sao có thể nhịn được nhỉ?
Nghĩ như vậy, lại nhịn không được mà hỏi: “... Này chẳng may... Cậu không có bạn gái, thì cậu làm sao?”
“Bây giờ không phải có rồi sao?”
“Mình nói là, nếu không có thì sao?” Lâm Tây nghĩ đến những chuyện thực tế sau này. Mọi người đều nói muốn để đàn ông quản được nửa người dưới của họ, thì còn khó hơn lên trời nữa. Vậy thì sao Giang Tục có thể vượt qua được?
Nghe Lâm Tây hỏi vậy, Giang Tục nhíu mày lại: “Có lúc sẽ không nghĩ đến, nhưng nếu không nghĩ đến thì không phải đàn ông.”
Lâm Tây nghi ngờ liếc nhìn anh: “Mình cảm thấy cậu bây giờ giống hệt như quỷ háo sắc. Chẳng may mình về nhà ăn tết, cậu không nhịn được, có phải sẽ đi tìm cô gái khác đúng không?”
“Cũng không nhất thiết phải là nữ.” Giang Tục bị đánh giá như vậy, trừng mắt liếc nhìn Lâm Tây. Anh im lặng vài giây, cuối cùng quy mặt đi, ngượng ngùng nói nhỏ: “Mình không có tay sao?”
Lâm Tây im lặng hai giây, tưởng tượng hình ảnh này một chút, nhịn không được mà cười lên ha hả: “Ha ha ha ha Giang Tục à, cậu thật sự là người đàn ông tốt mà, vừa đúng giờ lại độc lập nữa!”
Trên mặt Giang Tục nổi lên hai vệt đỏ, cực kỳ tức giận nhưng cũng không thể đánh cái cô ngốc này. Anh cũng đoán được Lâm Tây sẽ không bỏ qua cơ hội để cười nhạo anh, nhưng để cô suy nghĩ lung tung thì, bị cười nhạo cũng không sao
Ai bảo anh là đàn ông cơ chứ?
Chuyện này vừa khơi ra, Lâm Tây lập tức động não
“Nếu, mình nói là nếu nhé, cậu đến ba mươi tuổi cũng không có bạn gái, chẳng lẽ cậu cũng thủ thân đến ba mươi năm?”
“Nếu không thì sao?”
Lâm Tây nghĩ nghĩ: “Cậu có thể yêu đương mà.”
“Mình thích cậu, nên mới mong muốn được gần gũi cậu hơn.” Giang Tục quay mặt lại, ánh mắt kiên định, vẻ mặt nghiêm túc: “Vì loại chuyện này, làm với người mình không yêu, thì người và động vật có khác gì nhau?”
Lúc Giang Tục nói lời này, tam trạng Lâm Tây từ chế nhạo chuyển sang nghiêm túc suy nghĩ. Sau một lúc lâu, cô thu lại chút cười đùa nơi khóe miệng
“Mình cho rằng chỉ có con gái mới nghĩ như vậy.”
Nghĩ đến tình cảnh đời trước, Lâm Tây có vài phần thương cảm: “Thôi, nói cậu cũng không hiểu. Miệng nói thì rất dễ còn không phải mỗi ngày đều suy nghĩ về loại chuyện này sao?”
Lâm Tây dừng một chút lại nói: “Người mà mình quen biết, chỉ thấy con gái sẽ vì tình yêu mà thủ thân như ngọc, chưa nghe nói đàn ông cũng sẽ vì tình yêu mà thủ thân như ngọc.”
Giang Tục không nói gì, chỉ im lặng khởi động xe, tiếng động cơ êm dịu rời khỏi khu công nghiệp
Phong cảnh ngoài cửa sổ cứ ngược xuôi, yên tĩnh và lặp lại
Trong xe cũng yên tĩnh, cũng rất ấm áp
Lâm Tây dậy sớm, lại chạy qua chạy lại cả ngày, bắt đầu có chút buồn ngủ
Lúc sau, sau khi lâm tây đã ngủ, đột nhiên Giang Tục nói:
“Thật ra, có một người như vậy, chỉ là cậu không biết mà thôi.”
Trở lại công ty, Lâm Tây cũng tỉnh dậy, bước xuống xe, gió lạnh thổi vù vù dưới bãi đậu xe, Lâm Tây bị thổi đến run người, Giang Tục cởi áo khoác khoác lên cho cô
Giang Tục lên trả chìa khóa, Lâm Tây từ bãi giữ xe lên tầng trệt, chờ dưới sảnh công ty
Trên tay mang theo hai túi giấy từ trong xe ra, lúc này Lâm Tây mới nhớ quên đưa quà của Bùi Giác Đinh
Bên ngoài hai túi giấy nhìn hoàn toàn giống nhau, vốn Lâm Tây cầm quà của Bùi Giác Đinh bên tay trái, của Phó Tiểu Phương trả cho Lâm Minh Vũ bên tay phải, sau đó do Giang Tục làm loạn, hai túi giấy cũng bị lộn xộn, lúc này cũng không phân biệt được
Để phòng ngừa đưa sai quà, Lâm Tây suy đi nghĩ lại, mở hai túi quà ra xem thử
Không mở thì thôi, vừa mở ra, cũng làm cô phát hoảng
Trong phần quà đó, có thứ Lâm Tây rất quen thuộc
Bì vì đời trước, Lâm Tây cũng thay Phó Tiểu Phương đưa trả một thứ như vậy
Là đoạn thời gian họ tốt nghiệp, Lâm Minh Vũ cũng vì bạn gái cũ mà đánh nhau một trận, ở bệnh viện vài ngày, làm người nhà họ Lâm lo lắng
Cũng bởi vì chuyện đánh nhau này, bác trai bác
/83
|