Giang Tục thấy Lâm Tây khẩn trương, khóe miệng cười cuời
“Cậu sợ à?”
Kỳ thực Lâm Tây rất sợ, việc chưa trãi qua bao giờ, thình lình được nếm thử, trong lòng không khỏi có chút băn khoăn, nhưng nghe Giang Tục nói vậy, cô lại có cảm giác như bị khinh bỉ
Cô tăng thêm can đảm, hất tay Giang Tục đang chống một bên, cố nói: “Mình có gì phải sợ, mình lại không mệt. Cho dù sau này chúng ta chia tay, mình cũng có thể ba hoa với con cháu, năm đó bà các cháu đã từng ngủ với một anh đẹp trai.”
Giang Tục nghe thấy hai từ ‘Chia tay’, khẽ cau mày
Trong mắt vốn mang theo vài phần trêu chọc, đột nhiên tăng thêm vài phần nghiêm nghị. Bỗng Giang Tục từ trên người Lâm Tây đứng lên, Lâm Tây thấy anh đi rồi, vừa nhẹ nhõm thở dài một hơi, người không kịp phòng bị bị anh bế lên. Chờ lúc cô kịp phản ứng, Giang Tục đã một cước đá văng cửa phòng ngủ chính
Lâm Tây ôm cổ Giang Tục, mang theo vài phần sợ sệt: “Cậu tính làm thật hả?”
“Để con cháu càng thêm tôn kính cậu.”
“...”
Lần đầu tiên Lâm Tây cảm thấy, chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính lại mềm mại như vậy, cô nằm ngửa trên giường, cảm thấy bản thân như đã lún vào rất sâu
Giang Tục chống tay nhìn Lâm Tây, cũng không vội làm đến bước tiếp theo
Trong mắt anh không còn vẻ ham muốn nào, mà nhìn Lâm Tây như môt món bảo bối vô cùng quý giá, dịu dàng vuốt ve
“Cậu sợ tôi sao?” Giọng anh mang theo vài phần khàn khàn, nhàn nhạt gợi cảm
Tim Lâm Tây đập như sấm
Nghiêm túc suy xét vấn đề Giang Tục hỏi, cuối cùng, cô nâng tay lên, miêu tả hàng mi tinh tế của Giang Tục. Hồi lâu, cô trịnh trọng trả lời: “Mình không sợ cậu.”
“Cậu biết không, năm trước, à không, năm kia, cũng không đúng, chính là trong cái đêm Giáng sinh trước đó, mình còn đang trong tình trạng như chó nhà có tang (Ý nói khổ sở). người khác đều có đôi có cặp, còn mình, hai bàn tay trắng. Lúc còn đang ủ rũ, những câu chuyện cổ tích cũng không tin, khi ấy cảm thấy cái gì mà ông già Noel, đều là gạt người. Có giỏi thì cho mình một người bạn trai đi, để mình trãi qua ngày lễ tình nhân. Thế rồi sau đó... Cậu xuất hiện. Cậu nói xem, có phải ông già Noel đã mang cậu đến không?” Lâm Tây nói đến đây, đột nhiên nở nụ cười: “Có đôi khi cảm giác mọi thứ giống như một giấc mơ vậy.”
“Không phải mơ.” Giang Tục nói
Anh nắm tay Lâm Tây, dẫn tay cô miêu tả gương mặt anh: “Tôi ở đây.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, phảng phất như tâm hồn cả người đang kề bên nhau, làm Lâm Tây có cảm giác kiên định
“Trước khi kết hôn, tôi sẽ không làm chuyện khiến cậu không có cảm giác an toàn.” Giang Tục cúi đầu hôn lên mi tâm Lâm Tây: “Ngủ thôi nào”
Rõ ràng không phải không muốn, nhưng khi nnghe Giang Tục nói những lời này, Lâm Tây cảm thấy cảm động, cổ họng không nhịn được mà nghẹn ngào. Cô nhìn Giang Tục, hồi lâu, mới có chút ngượng ngùng nói: “Mình còn chưa tẩy trang.”
“Vậy để tôi về phòng.”
Lâm Tây thấy anh đứng lên muốn đi, lại có chút luyến tiếc: “Nếu không cậu ở đây giúp mình được không?”
Giang Tục cúi đầu nhìn cô, cười nhẹ: “Quyến rũ tôi?”
“Không phải.” Lâm Tây thấy anh hiểu sai, vội giải thích: “Chính là muốn nói chuyện phiếm với cậu.”
Tắm rửa xong, mang theo hương sữa tắm, nằm vào chăn trên giường
Loại cảm giác này thật sự rất vi diệu
Hai người thật sự chỉ nói chuyện, hàn huyên rất nhiều chuyện xấu lúc còn nhỏ, đa phần là Lâm Tây nói, Giang Tục chỉ im lặng lắng nghe. Bộ não giá trị ngàn vàng, lại bị Lâm Tây nhồi nhét vào mấy chuyện không đâu vào đâu, nhưng dáng vẻ lại đầy vẻ hứng thú, điều này làm đáy lòng Lâm Tây cảm thấy ấm áp
Rất kỳ quái, nằm tronng lòng Giang Tục, ngược lại Lâm Tây lại ngủ rất nhanh
Lâm Tây đang ngủ, gối lên cánh tay Giang Tục, hơi thở đều đều, hoàn toàn không có chút phòng bị
Đây là lần thứ hai ngủ cùng phòng với môt cô gái, Giang Tục vẫn khó ngủ như trước
Tướng ngủ của Lâm Tây cũng không ngoan, thường hay xoay người, còn gác chân lên đùi Giang Tục, giống như bạch tuộc quấn lấy chân anh
Giang Tục cúi đầu nhìn người trong lòng, lại hít sâu một hơi, thử điều hòa sự khô nóng trong người, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn như Liễu Hạ Huệ, thật không dễ dàng mà....
*****
Một đêm ngon giấc, Lâm Tây ngủ đến khi tự tỉnh
Lúc cô tỉnh lại, Giang Tục đã làm xong điểm tâm, ngồi trên bàn đọc báo
Ánh mặt trời nhè nhẹ, chiếu vào sườn mặt Giang Tục mang theo chút uể oải, làm Lâm Tây có chút ấm áp trong lòng
Lâm Tây từ phòng đi ra, nhìn quanh phòng: “Lâm Minh Vũ còn chưa về sao?”
“Về rồi.” Giang Tục chỉ chỉ phòng tắm: “Đang tắm.”
Lâm Tây duỗi người, ngồi xuống, khẽ hỏi: “Trở về khi nào vậy?”
“Không lâu lắm.”
“May quá.” Nghe đến đây Lâm Tây cảm thấy có vài phần may mắn. Nếu Lâm Minh Vũ về sớm, biết hai người bọn họ ngủ chung giường, không biết lại làm ầm lên thành cái dạng gì nữa
Lâm Minh Vũ tắm xong đi ra, dáng vẻ say rượu uể oải mệt mỏi
Thái độ khác thường, bình thường Lâm Minh Vũ nói nhiều đến không chịu được, hôm nay lại trầm mặc kiệm lời. Thấy bọn họ ăn điểm tâm, nhìn thoáng qua rồi nói: “Anh về phòng ngủ.”
Lâm Tây thấy anh hồn bay phách lạc trở về phòng, có chút lo lắng: “Có phải hôm qua anh ấy phát hiện bản thân bị bất lực, nên bây giờ rất thất vọng không?”
Giang Tục đang uống sữa, nghe xong câu này, thiếu chút nữa là phun ra
Giang Tục trừng mắt nhìn lâm tây: “Cậu biết cũng không ít nhỉ.”
“Khụ khụ.” Lâm Tây chột dạ ngậm miệng lại, ăn sáng...
Sau khi tỉnh ngủ, Lâm Minh Vũ khôi phục lại trạng thái bình thường. Mỗi sáng đều dậy sớm, tối cũng về nhà sớm. Về nhà lại cùng Giang Tục Lâm Tây nói nói cười cười, hoạt bát dị thường, chỉ là không đi tìm Phó Tiểu Phương nữa
Lâm Tây nghĩ, có vẻ lần này Phó Tiểu Phương cự tuyệt anh một cách tàn nhẫn. Nên anh chết tâm thôi
*****
Thời gian trôi nhanh, chỉ mới chớp mắt, đã hết kỳ thực tập
Lúc họp, Trưởng phòng công bố thời gian nghỉ của thực tập sinh, ngày mười một tháng hai, nhằm hai bốn tháng chạp, chính thức nghỉ Tết
Trong nhà Lâm Tây có vài thói quen sinh hoạt cuối năm, nên khi biết được thời gian nghỉ, cô đã sớm báo tin cho ba mẹ Lâm
Một tháng thực
“Cậu sợ à?”
Kỳ thực Lâm Tây rất sợ, việc chưa trãi qua bao giờ, thình lình được nếm thử, trong lòng không khỏi có chút băn khoăn, nhưng nghe Giang Tục nói vậy, cô lại có cảm giác như bị khinh bỉ
Cô tăng thêm can đảm, hất tay Giang Tục đang chống một bên, cố nói: “Mình có gì phải sợ, mình lại không mệt. Cho dù sau này chúng ta chia tay, mình cũng có thể ba hoa với con cháu, năm đó bà các cháu đã từng ngủ với một anh đẹp trai.”
Giang Tục nghe thấy hai từ ‘Chia tay’, khẽ cau mày
Trong mắt vốn mang theo vài phần trêu chọc, đột nhiên tăng thêm vài phần nghiêm nghị. Bỗng Giang Tục từ trên người Lâm Tây đứng lên, Lâm Tây thấy anh đi rồi, vừa nhẹ nhõm thở dài một hơi, người không kịp phòng bị bị anh bế lên. Chờ lúc cô kịp phản ứng, Giang Tục đã một cước đá văng cửa phòng ngủ chính
Lâm Tây ôm cổ Giang Tục, mang theo vài phần sợ sệt: “Cậu tính làm thật hả?”
“Để con cháu càng thêm tôn kính cậu.”
“...”
Lần đầu tiên Lâm Tây cảm thấy, chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính lại mềm mại như vậy, cô nằm ngửa trên giường, cảm thấy bản thân như đã lún vào rất sâu
Giang Tục chống tay nhìn Lâm Tây, cũng không vội làm đến bước tiếp theo
Trong mắt anh không còn vẻ ham muốn nào, mà nhìn Lâm Tây như môt món bảo bối vô cùng quý giá, dịu dàng vuốt ve
“Cậu sợ tôi sao?” Giọng anh mang theo vài phần khàn khàn, nhàn nhạt gợi cảm
Tim Lâm Tây đập như sấm
Nghiêm túc suy xét vấn đề Giang Tục hỏi, cuối cùng, cô nâng tay lên, miêu tả hàng mi tinh tế của Giang Tục. Hồi lâu, cô trịnh trọng trả lời: “Mình không sợ cậu.”
“Cậu biết không, năm trước, à không, năm kia, cũng không đúng, chính là trong cái đêm Giáng sinh trước đó, mình còn đang trong tình trạng như chó nhà có tang (Ý nói khổ sở). người khác đều có đôi có cặp, còn mình, hai bàn tay trắng. Lúc còn đang ủ rũ, những câu chuyện cổ tích cũng không tin, khi ấy cảm thấy cái gì mà ông già Noel, đều là gạt người. Có giỏi thì cho mình một người bạn trai đi, để mình trãi qua ngày lễ tình nhân. Thế rồi sau đó... Cậu xuất hiện. Cậu nói xem, có phải ông già Noel đã mang cậu đến không?” Lâm Tây nói đến đây, đột nhiên nở nụ cười: “Có đôi khi cảm giác mọi thứ giống như một giấc mơ vậy.”
“Không phải mơ.” Giang Tục nói
Anh nắm tay Lâm Tây, dẫn tay cô miêu tả gương mặt anh: “Tôi ở đây.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, phảng phất như tâm hồn cả người đang kề bên nhau, làm Lâm Tây có cảm giác kiên định
“Trước khi kết hôn, tôi sẽ không làm chuyện khiến cậu không có cảm giác an toàn.” Giang Tục cúi đầu hôn lên mi tâm Lâm Tây: “Ngủ thôi nào”
Rõ ràng không phải không muốn, nhưng khi nnghe Giang Tục nói những lời này, Lâm Tây cảm thấy cảm động, cổ họng không nhịn được mà nghẹn ngào. Cô nhìn Giang Tục, hồi lâu, mới có chút ngượng ngùng nói: “Mình còn chưa tẩy trang.”
“Vậy để tôi về phòng.”
Lâm Tây thấy anh đứng lên muốn đi, lại có chút luyến tiếc: “Nếu không cậu ở đây giúp mình được không?”
Giang Tục cúi đầu nhìn cô, cười nhẹ: “Quyến rũ tôi?”
“Không phải.” Lâm Tây thấy anh hiểu sai, vội giải thích: “Chính là muốn nói chuyện phiếm với cậu.”
Tắm rửa xong, mang theo hương sữa tắm, nằm vào chăn trên giường
Loại cảm giác này thật sự rất vi diệu
Hai người thật sự chỉ nói chuyện, hàn huyên rất nhiều chuyện xấu lúc còn nhỏ, đa phần là Lâm Tây nói, Giang Tục chỉ im lặng lắng nghe. Bộ não giá trị ngàn vàng, lại bị Lâm Tây nhồi nhét vào mấy chuyện không đâu vào đâu, nhưng dáng vẻ lại đầy vẻ hứng thú, điều này làm đáy lòng Lâm Tây cảm thấy ấm áp
Rất kỳ quái, nằm tronng lòng Giang Tục, ngược lại Lâm Tây lại ngủ rất nhanh
Lâm Tây đang ngủ, gối lên cánh tay Giang Tục, hơi thở đều đều, hoàn toàn không có chút phòng bị
Đây là lần thứ hai ngủ cùng phòng với môt cô gái, Giang Tục vẫn khó ngủ như trước
Tướng ngủ của Lâm Tây cũng không ngoan, thường hay xoay người, còn gác chân lên đùi Giang Tục, giống như bạch tuộc quấn lấy chân anh
Giang Tục cúi đầu nhìn người trong lòng, lại hít sâu một hơi, thử điều hòa sự khô nóng trong người, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn như Liễu Hạ Huệ, thật không dễ dàng mà....
*****
Một đêm ngon giấc, Lâm Tây ngủ đến khi tự tỉnh
Lúc cô tỉnh lại, Giang Tục đã làm xong điểm tâm, ngồi trên bàn đọc báo
Ánh mặt trời nhè nhẹ, chiếu vào sườn mặt Giang Tục mang theo chút uể oải, làm Lâm Tây có chút ấm áp trong lòng
Lâm Tây từ phòng đi ra, nhìn quanh phòng: “Lâm Minh Vũ còn chưa về sao?”
“Về rồi.” Giang Tục chỉ chỉ phòng tắm: “Đang tắm.”
Lâm Tây duỗi người, ngồi xuống, khẽ hỏi: “Trở về khi nào vậy?”
“Không lâu lắm.”
“May quá.” Nghe đến đây Lâm Tây cảm thấy có vài phần may mắn. Nếu Lâm Minh Vũ về sớm, biết hai người bọn họ ngủ chung giường, không biết lại làm ầm lên thành cái dạng gì nữa
Lâm Minh Vũ tắm xong đi ra, dáng vẻ say rượu uể oải mệt mỏi
Thái độ khác thường, bình thường Lâm Minh Vũ nói nhiều đến không chịu được, hôm nay lại trầm mặc kiệm lời. Thấy bọn họ ăn điểm tâm, nhìn thoáng qua rồi nói: “Anh về phòng ngủ.”
Lâm Tây thấy anh hồn bay phách lạc trở về phòng, có chút lo lắng: “Có phải hôm qua anh ấy phát hiện bản thân bị bất lực, nên bây giờ rất thất vọng không?”
Giang Tục đang uống sữa, nghe xong câu này, thiếu chút nữa là phun ra
Giang Tục trừng mắt nhìn lâm tây: “Cậu biết cũng không ít nhỉ.”
“Khụ khụ.” Lâm Tây chột dạ ngậm miệng lại, ăn sáng...
Sau khi tỉnh ngủ, Lâm Minh Vũ khôi phục lại trạng thái bình thường. Mỗi sáng đều dậy sớm, tối cũng về nhà sớm. Về nhà lại cùng Giang Tục Lâm Tây nói nói cười cười, hoạt bát dị thường, chỉ là không đi tìm Phó Tiểu Phương nữa
Lâm Tây nghĩ, có vẻ lần này Phó Tiểu Phương cự tuyệt anh một cách tàn nhẫn. Nên anh chết tâm thôi
*****
Thời gian trôi nhanh, chỉ mới chớp mắt, đã hết kỳ thực tập
Lúc họp, Trưởng phòng công bố thời gian nghỉ của thực tập sinh, ngày mười một tháng hai, nhằm hai bốn tháng chạp, chính thức nghỉ Tết
Trong nhà Lâm Tây có vài thói quen sinh hoạt cuối năm, nên khi biết được thời gian nghỉ, cô đã sớm báo tin cho ba mẹ Lâm
Một tháng thực
/83
|