Thời điểm Giang Tục đưa Lâm Tây về nhà, đã sắp mười giờ tối. Vừa thấy Lâm Tây say đến bất tỉnh nhân sự, Lâm Minh Vũ cực kỳ tức giận
“Không phải cậu nói là liên hoan sao? Thế nào lại uống thành như vậy?” Lâm Minh Vũ đỡ Lâm Tây từ trên lưng Giang Tục xuống, đặt lên giường: “Sao không gọi tôi đến giúp? Có phải cậu có suy nghĩ xấu xa gì không?”
Giang Tục mặc kệ anh, trái lại tự cởi giày cho Lâm Tây
Lâm Minh Vũ luôn cảnh giác nhìn chằm chằm Giang Tục: “Sao còn không về phòng cậu đi?”
Anh cởi áo khoác cho Lâm Tây, sau đó lại đắp chăn cho cô. Một bên Giang Tục muốn đến phòng tắm lấy khăn nóng lau mặt cho cô, cũng bị Lâm Minh Vũ đoạt trước
Động tác của Lâm Minh Vũ khá thô lỗ, quả thật giống như lấy miếng chùi nồi chà sát dưới đáy xoong, Lâm Tây không thoải mái, theo bản năng muốn né tránh. Giang Tục thấy một màn như vậy, nhíu mày lại, lấy khăn lông, lại nhẹ nhàng lau cho cô
Làm hết mọi việc, hai người ra khỏi phòng, để Lâm Tây ngủ
Giang Tục đi hai bước, đột nhiên gọi Lâm Minh Vũ lại: “Này.”
Lâm Minh Vũ một mặt khó chịu: “Ông đây tên Này sao?”
Giang Tục nhấp nhấp môi, cuối cùng nói một câu: “Thôi, cậu cũng không biết.”
“.... Muốn ăn đòn mà.”
- -- ---
Từ khi Lâm Tây trùng sinh đến nay, hoặc là không uống rượu, nếu uống, cũng không nhiều
Buổi sáng tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, cả người có chút choáng váng. Về chuyện tối qua, chỉ nhớ được vài chuyện nhỏ nhặt, chuyện sau đó, chỉ loáng thoáng nhớ được hình như là Giang Tục cõng cô về
Rõ ràng đang rất khó chịu, nhưng lại phải dậy đi làm. Tắm rửa một cái, mặt sưng phù và vết thâm vùng mắt vẫn còn khá nghiêm trọng, vội trang điểm lại, rốt cuộc nhìn khá hơn một chút
Từ phòng đi ra, Lâm Minh Vũ đã đi làm, trong công ty anh phụ trách chủ yếu là viết báo cáo, nhiệm vụ gần đây liên quan đến bữa sáng, mỗi ngày đều phải đi làm lúc năm sáu giờ. Giang Tục bên kia đã ăn mặc chỉnh tề, đang ăn điểm tâm trên bàn. Thấy Lâm Tây đến, chuyển một ly nước mật ong cho cô
“Cảm ơn.” Lâm Tây nói
Giang Tục nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn thoáng qua Lâm Tây: “Sao đột nhiên lại trang điểm?”
Lâm Tây trang điểm là vì che dấu vết tích say rượu của mình, lại không đề phòng bị Giang Tục hỏi một câu, cảm giác hơi ngượng ngùng và xấu hổ, giải thích: “Cảm thấy đi làm thì nên trang điểm một chút cho lịch sự.”
Giang Tục nhàn nhạt lườm một cái: “Để tự nhiên là được rồi.”
“Không phải Tô Duyệt Văn cũng trang điểm đó sao? Mỗi ngày đều trang điêm, tôi thấy mấy đồng nghiệp nam đều rất thích. Sau khi trang điểm cũng khá xinh.” Sau khi Tô Duyệt Văn vào công ty đều vẫn luôn trang điểm, hoàn toàn làm mặt mộc của Lâm Tây bị lép vế. Sớm biết vậy cô cũng sẽ trang điểm
“Không thấy đẹp.” Trong mắt Giang Tục không có một tia sáng, tựa hồ là cảm thấy như vậy thật
“Này...”
Lâm Tây cũng không biết nói tiếp thế nào, cảm thấy có chút xấu hổ, ngửa đầu uống nước, sau dó ngồi xuống ăn điểm tâm Giang Tục làm, trứng gà chân giò hun khói, ăn trong miệng cũng không cảm thấy vị gì, không biết có phải vì khẩu vị còn bị rượu ảnh hưởng hay không
Giang Tục lịch sự cắt miếng lạp xưởng trong dĩa, phảng phất như đưa mình vào trong hậu viện của một khu nhà cao cấp đầy hoa, trái lại Lâm Tây dùng nĩa găm xuống trực tiếp đưa lên miệng cắn, hoàn toàn không chú ý đến con dao bên cạnh
Lâm Tây tùy tiện ăn hai miếng, đột nhiên nhớ đến chuyện tối qua, hỏi Giang Tục: “Hôm qua tôi có làm ra chuyện gì mất mặt không?”
Dao trên tay Giang Tục hơi dừng một chút, thuận miệng trả lười: “Quấy rầy người khác khắp nơi, nhặt lon trên đất làm micro, chuyện này có tính không?”
Lâm Tây: “... Này... Cậu cũng không ngăn tôi lại sao?”
Giang Tục vẫn luôn ít nói, nhưng lần này lại không muốn tha cho cô: “Còn có, khi dễ tôi, nói thích tôi, đặc biệt thích, không cách nào kiềm chế, nếu tôi không chấp nhận, cậu sẽ tự tử.”
“Không thể nào?” Lâm Tây rất hoài nghi với chuyện này: “Cậu không gạt tôi đó chứ.”
Giang Tục buông dao nĩa, hai tay chống trên bàn, nhìn Lâm Tây, cười nhẹ: “Xem ra cũng không say đến mức ấy. Chỉ đùa một chút thôi.”
“...”
- -- -------
Hôm nay Lâm Tây đi làm chiếm không ít đãi ngộ. Vài nam đồng nghiệp lúc trước chưa từng nói chuyện, hôm nay đều chủ động ngại ngùng đến bắt chuyện, còn giúp cô chuyển thư chuyển tài liệu. Thời điểm tìm đề tài nói chuyện còn khen cô có kỹ năng nền tảng rất tốt, chút thì cười híp mắt lúc thì kéo ngón tay, làm mắt người đối diện sáng ngời, hẳn là nên sớm giả vờ như vậy thì tốt rồi
Trái lại Bùi Giác Đình, lại làm người ta cảm thấy khá bình thản, mặc kệ là xấu hay đẹp, miễn là nữ thì anh ta cũng đối xử như vậy, ‘không nặng bên này nhẹ bên kia.’
Tóm lại, đàn ông, chính là nông cạn đến làm người ta không buồn châm chọc
Sửa sang lại tư liệu hơn một giờ, dựa theo ngày tháng đem ra phân loại lại rồi sắp xếp vào phòng tư liệu
Một lần nữa trở về bàn làm việc, liếc mắt thấy Tô Duyệt Văn đang vây quanh bàn Giang Tục, cũng không biết là nói chuyện gì, hai người dựa vào rất gần nhau. Đam Mỹ Hay
Lần này Tô Duyệt Văn đến đơn vị thực tập, đã xác định mục đích, là vì Giang Tục, so với Lâm Tây, cô ta quả thực can đảm hơn rất nhiều, và cũng tự tin hơn rất nhiều
Không thể không nói, hình ảnh Tô Duyệt Văn và Giang Tục ở cùng nhau, trông rất hài hòa, và cũng rất xứng đôi
Điều này làm cho Lâm Tây có chút sốt ruột, kế hoạch trả thù của cô còn chưa bắt đầu mà? Chẳng lẽ lại thua như vậy?
Sau đó Giang Tục cũng không nhắc đến chuyện muốn xác định quan hệ với cô, nên tâm sẽ không thay đổi chứ?
Chẳng may Tô Duyệt Văn theo đuổi được Giang Tục, thì chẳng phải cô không còn cơ hội nữa sao?
Hơn mười giờ sáng, là thời gian mua cà phê, Lâm Tây xung phong nhận việc đi mua, trong thời gian này sẽ nghĩ đối sách đối phó bọn họ
Đi một lát, bụng bắt đầu đánh trống. Buổi sáng Giang Tục làm điểm tâm theo kiểu Âu Tây không hợp khẩu vị, thừa dịp thời gian mua cà phê, Lâm Tây đến khu phố gần đó tìm đồ ăn
Đi tới đi lui, đột nhiên nhìn thấy hình ảnh bánh bao thịt dán trên cửa của một cửa hàng, Lâm Tây nhìn thôi đã không nhịn được nước bọt chảy ròng ròng
“Lâm Tây?!” Người bán thấy Lâm Tây, đột nhiên một mặt kinh hỉ kêu lên
“Không phải cậu nói là liên hoan sao? Thế nào lại uống thành như vậy?” Lâm Minh Vũ đỡ Lâm Tây từ trên lưng Giang Tục xuống, đặt lên giường: “Sao không gọi tôi đến giúp? Có phải cậu có suy nghĩ xấu xa gì không?”
Giang Tục mặc kệ anh, trái lại tự cởi giày cho Lâm Tây
Lâm Minh Vũ luôn cảnh giác nhìn chằm chằm Giang Tục: “Sao còn không về phòng cậu đi?”
Anh cởi áo khoác cho Lâm Tây, sau đó lại đắp chăn cho cô. Một bên Giang Tục muốn đến phòng tắm lấy khăn nóng lau mặt cho cô, cũng bị Lâm Minh Vũ đoạt trước
Động tác của Lâm Minh Vũ khá thô lỗ, quả thật giống như lấy miếng chùi nồi chà sát dưới đáy xoong, Lâm Tây không thoải mái, theo bản năng muốn né tránh. Giang Tục thấy một màn như vậy, nhíu mày lại, lấy khăn lông, lại nhẹ nhàng lau cho cô
Làm hết mọi việc, hai người ra khỏi phòng, để Lâm Tây ngủ
Giang Tục đi hai bước, đột nhiên gọi Lâm Minh Vũ lại: “Này.”
Lâm Minh Vũ một mặt khó chịu: “Ông đây tên Này sao?”
Giang Tục nhấp nhấp môi, cuối cùng nói một câu: “Thôi, cậu cũng không biết.”
“.... Muốn ăn đòn mà.”
- -- ---
Từ khi Lâm Tây trùng sinh đến nay, hoặc là không uống rượu, nếu uống, cũng không nhiều
Buổi sáng tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, cả người có chút choáng váng. Về chuyện tối qua, chỉ nhớ được vài chuyện nhỏ nhặt, chuyện sau đó, chỉ loáng thoáng nhớ được hình như là Giang Tục cõng cô về
Rõ ràng đang rất khó chịu, nhưng lại phải dậy đi làm. Tắm rửa một cái, mặt sưng phù và vết thâm vùng mắt vẫn còn khá nghiêm trọng, vội trang điểm lại, rốt cuộc nhìn khá hơn một chút
Từ phòng đi ra, Lâm Minh Vũ đã đi làm, trong công ty anh phụ trách chủ yếu là viết báo cáo, nhiệm vụ gần đây liên quan đến bữa sáng, mỗi ngày đều phải đi làm lúc năm sáu giờ. Giang Tục bên kia đã ăn mặc chỉnh tề, đang ăn điểm tâm trên bàn. Thấy Lâm Tây đến, chuyển một ly nước mật ong cho cô
“Cảm ơn.” Lâm Tây nói
Giang Tục nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn thoáng qua Lâm Tây: “Sao đột nhiên lại trang điểm?”
Lâm Tây trang điểm là vì che dấu vết tích say rượu của mình, lại không đề phòng bị Giang Tục hỏi một câu, cảm giác hơi ngượng ngùng và xấu hổ, giải thích: “Cảm thấy đi làm thì nên trang điểm một chút cho lịch sự.”
Giang Tục nhàn nhạt lườm một cái: “Để tự nhiên là được rồi.”
“Không phải Tô Duyệt Văn cũng trang điểm đó sao? Mỗi ngày đều trang điêm, tôi thấy mấy đồng nghiệp nam đều rất thích. Sau khi trang điểm cũng khá xinh.” Sau khi Tô Duyệt Văn vào công ty đều vẫn luôn trang điểm, hoàn toàn làm mặt mộc của Lâm Tây bị lép vế. Sớm biết vậy cô cũng sẽ trang điểm
“Không thấy đẹp.” Trong mắt Giang Tục không có một tia sáng, tựa hồ là cảm thấy như vậy thật
“Này...”
Lâm Tây cũng không biết nói tiếp thế nào, cảm thấy có chút xấu hổ, ngửa đầu uống nước, sau dó ngồi xuống ăn điểm tâm Giang Tục làm, trứng gà chân giò hun khói, ăn trong miệng cũng không cảm thấy vị gì, không biết có phải vì khẩu vị còn bị rượu ảnh hưởng hay không
Giang Tục lịch sự cắt miếng lạp xưởng trong dĩa, phảng phất như đưa mình vào trong hậu viện của một khu nhà cao cấp đầy hoa, trái lại Lâm Tây dùng nĩa găm xuống trực tiếp đưa lên miệng cắn, hoàn toàn không chú ý đến con dao bên cạnh
Lâm Tây tùy tiện ăn hai miếng, đột nhiên nhớ đến chuyện tối qua, hỏi Giang Tục: “Hôm qua tôi có làm ra chuyện gì mất mặt không?”
Dao trên tay Giang Tục hơi dừng một chút, thuận miệng trả lười: “Quấy rầy người khác khắp nơi, nhặt lon trên đất làm micro, chuyện này có tính không?”
Lâm Tây: “... Này... Cậu cũng không ngăn tôi lại sao?”
Giang Tục vẫn luôn ít nói, nhưng lần này lại không muốn tha cho cô: “Còn có, khi dễ tôi, nói thích tôi, đặc biệt thích, không cách nào kiềm chế, nếu tôi không chấp nhận, cậu sẽ tự tử.”
“Không thể nào?” Lâm Tây rất hoài nghi với chuyện này: “Cậu không gạt tôi đó chứ.”
Giang Tục buông dao nĩa, hai tay chống trên bàn, nhìn Lâm Tây, cười nhẹ: “Xem ra cũng không say đến mức ấy. Chỉ đùa một chút thôi.”
“...”
- -- -------
Hôm nay Lâm Tây đi làm chiếm không ít đãi ngộ. Vài nam đồng nghiệp lúc trước chưa từng nói chuyện, hôm nay đều chủ động ngại ngùng đến bắt chuyện, còn giúp cô chuyển thư chuyển tài liệu. Thời điểm tìm đề tài nói chuyện còn khen cô có kỹ năng nền tảng rất tốt, chút thì cười híp mắt lúc thì kéo ngón tay, làm mắt người đối diện sáng ngời, hẳn là nên sớm giả vờ như vậy thì tốt rồi
Trái lại Bùi Giác Đình, lại làm người ta cảm thấy khá bình thản, mặc kệ là xấu hay đẹp, miễn là nữ thì anh ta cũng đối xử như vậy, ‘không nặng bên này nhẹ bên kia.’
Tóm lại, đàn ông, chính là nông cạn đến làm người ta không buồn châm chọc
Sửa sang lại tư liệu hơn một giờ, dựa theo ngày tháng đem ra phân loại lại rồi sắp xếp vào phòng tư liệu
Một lần nữa trở về bàn làm việc, liếc mắt thấy Tô Duyệt Văn đang vây quanh bàn Giang Tục, cũng không biết là nói chuyện gì, hai người dựa vào rất gần nhau. Đam Mỹ Hay
Lần này Tô Duyệt Văn đến đơn vị thực tập, đã xác định mục đích, là vì Giang Tục, so với Lâm Tây, cô ta quả thực can đảm hơn rất nhiều, và cũng tự tin hơn rất nhiều
Không thể không nói, hình ảnh Tô Duyệt Văn và Giang Tục ở cùng nhau, trông rất hài hòa, và cũng rất xứng đôi
Điều này làm cho Lâm Tây có chút sốt ruột, kế hoạch trả thù của cô còn chưa bắt đầu mà? Chẳng lẽ lại thua như vậy?
Sau đó Giang Tục cũng không nhắc đến chuyện muốn xác định quan hệ với cô, nên tâm sẽ không thay đổi chứ?
Chẳng may Tô Duyệt Văn theo đuổi được Giang Tục, thì chẳng phải cô không còn cơ hội nữa sao?
Hơn mười giờ sáng, là thời gian mua cà phê, Lâm Tây xung phong nhận việc đi mua, trong thời gian này sẽ nghĩ đối sách đối phó bọn họ
Đi một lát, bụng bắt đầu đánh trống. Buổi sáng Giang Tục làm điểm tâm theo kiểu Âu Tây không hợp khẩu vị, thừa dịp thời gian mua cà phê, Lâm Tây đến khu phố gần đó tìm đồ ăn
Đi tới đi lui, đột nhiên nhìn thấy hình ảnh bánh bao thịt dán trên cửa của một cửa hàng, Lâm Tây nhìn thôi đã không nhịn được nước bọt chảy ròng ròng
“Lâm Tây?!” Người bán thấy Lâm Tây, đột nhiên một mặt kinh hỉ kêu lên