Lâm Tây thề, đây là lần gặp mặt đáng xấu hổ nhất trong đời cô
Sự xấu hổ khi còn đi học lúc đang ăn vụn bị bắt đứng lên, so với việc khi đang trong nhà tắm, vừa cởi quần áo thì cửa bị đẩy ra, cũng như việc xấu hổ khi đi nhầm vào toilet nam
Mà các loại chuyện xấu hổ này, tất cả đều là Giang Tục ban tặng
Lâm Tây nhịn không được yên lặng ném mấy cái liếc mắt như đao qua, nhưng Giang Tục hoàn toàn không tiếp chiêu, cô phảng phất như nghe được âm thấy mấy thanh đao này rơi xuống đất
Mẹ Giang cao một mét bảy, dáng người yểu điệu, tuy là đã trung niên, nhưng vẫn xinh đẹp làm người ta không thể dời mắt, thoạt nhìn còn tưởng rằng là một minh tinh nào đó. Một thân áo khoác dài bành tô màu xanh, phối với một khăn choàng lông cừu vàng nhạt, dáng vẻ hơn người
Dường như cuộc sống đã bỏ quên bà, nhìn qua còn có vài phần cảm giác như thiếu nữ hoạt bát, tuy gương mặt nhìn rất giống Giang Tục, nhưng lại làm người ta có cảm giác hoàn toàn bất đồng. Mẹ Giang là phiên bản ấm áp của Giang Tục, trên mặt vẫn luôn mang theo tươi cười, cảm giác này thật đúng là kỳ diệu
Từ tủ quần áo ra ngoài, bà cũng không nói lời nào làm Lâm Tây xấu hổ, đối với việc này Lâm Tây rất cảm kích
Bà nhìn như còn có chút hưng phấn, hai mắt nhìn quanh bàn ăn, xem ra bữa ăn của hai đứa cũng rất đơn giản, nhiệt tình hỏi: “Hai đứa có muốn ra ngoài ăn không?”
Giang Tục từ chối đề nghị của bà: “Con làm thêm hai món, vậy được rồi.”
Lâm Tây vừa nghe Giang Tục nói sẽ vào bếp, này chẳng phải là để cô lại một mình với mẹ Giang hay sao? Cô không cần đâu! Ngay lúc Giang Tục muốn đi, Lâm Tây vội ngăn lại, xung phong nhận việc: “Để tôi, tôi sẽ làm.” Nói xong, bỏ chạy vào bếp
Những việc khác không biết thế nào, nhưng nấu ăn thì Lâm Tây làm khá tốt. Đời trước là môt cẩu độc thân, sống một mình lâu như vậy, chút kỹ năng ấy vẫn luyện được
Mở tủ lạnh ra, lại quét qua kệ bếp của Giang Tục, rất nhanh đã quyết định nấu món gì
Trong bếp truyền đên thanh âm có tiết tấu, chỉ chốc lát sau, máy hút khói được mở lên, đồ ăn cho vào nồi, xì xèo, tiếng muôi xào qua lại, sạch sẽ lưu loát, không khó để biết được có bao nhiêu thành thục
Ý cười nơi khóe miệng mẹ Giang quả thực không thu lại được: “Dáng vẻ cô bé này thật ngoan, còn biết nấu ăn, thời đại bây giờ cũng không được bao nhiêu người, thật sự là càng nhìn càng thích.”
Giang Tục có chút đăm chiêu đưa mắt nhìn về phía phòng bếp, không nói gì
Mẹ Giang còn đang thao thao bất tuyệt: “Công ty bên kia đã chuẩn bị xong rồi, cậu con biết con muốn đưa một cô gái đến công ty, nói là muốn nhanh đến xem.”
Nghe đến đây, Giang Tục nhịn không được có chút bất mãn: “Mọi người là nghĩ con không cưới được vợ sao? Có cần kích động vậy không?”
“Ui!” Mẹ Giang nhìn anh trêu chọc: “Người như tảng đá hầm cầu vừa thối vừa ngang ngạnh như con thì ai thèm để ý? Con như này có biêt gọi là gì không? Tự tin thái quá! Cùng cái đức hạnh thối của ba con!”
“Vậy mẹ cũng không phải gả cho ba sao?”
“Tâm ta thiện, phổ độ chúng sinh.”
Mẹ Giang còn muốn nói chuyện, Lâm Tây đã bưng một mâm đồ ăn ra, tay chân nhanh nhẹn, làm mẹ con nhà họ Giang có chút ngoài ý muôn
Lâm Tây đặt đồ ăn lên bàn, cười cười: “Dì à, hai người ăn trước đi, còn một món nữa.”
....
Trong phòng bếp bận rộn một vòng, khi chính thức ngồi vào bàn ăn thời gian đã ngắn lại rất nhiều, Lâm Tây cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, mẹ Giang cũng là người hay nói, trên cơ bản bà hỏi cái gì, Lâm Tây đều lễ phép trả lời
Lúc mẹ Giang về, Lâm Tây cũng lễ phép theo Giang Tục đưa bà xuống lầu, trước lúc bà lên xe, đột nhiên nắm tay Lâm Tây, cười tủm tỉm nói: “Sau này không cần trốn tránh ta, trong tủ quần áo rất bí bách. Cháu yên tâm, ta rất thoáng, người trẻ tuổi mà, huyết khí sôi trào là bình thường.”
Lâm Tây xấu hổ mím môi: “Dì à... Chúng cháu không phải...”
Mẹ Giang ngắt lười giải thích của Lâm Tây, ý vị thâm trường mà nói: “Về sau sẽ phải.”
Lâm Tây: “...”
Mẹ Giang đi rồi, Giang Tục và Lâm Tây một trước một sau lên lầu
Lâm Tây ngẫm lại những việc đã qua trong ngày lại cảm thấy bực tức. Vốn nghỉ đông, về nhà sẽ được nghỉ ngơi. Đều do Lâm Minh Vũ nói hưu nói vượn trước mặt ba mẹ cô, làm họ cũng ép cô đi thực tập. Vốn thời gian thực tập còn chưa đến, nhưng bây giờ, cô và Lâm Minh Vũ đều lâm vào thế bị động, rõ ràng là bị Giang Tục gài bẫy
Một người chưa từng yêu đương như cô, không hiểu sao lại ở chung với hai người đàn ông, lại phải ứng phó mẹ của chủ nhà. Ngẫm đi ngẫm lại Lâm Tây vẫn thấy mình mệnh khổ. Nhưng nếu lúc này quay về nhà, với tính cách của bác trai bác gái, biết được việc này, chân của Lâm Minh Vũ có khi cũng không giữ được. Dù sao cũng là anh em, không thể đẩy anh mình xuống địa ngục được
Haiz
“Không thích mẹ tôi sao?” Giang Tục thấy cô thở dài, đột nhiên hỏi một câu
“Sao có thể?” Lâm Tây nghĩ mẹ Giang là người hiền lành như vậy, Giang Tục thì ngược lại với bà, nhịn không được ghét bỏ: “Một người tốt, làm người ta rất có cảm tình, còn cậu thì hoàn toàn chẳng giống chút nào.”
Giang Tục nhẹ nhàng nhếch môi, “Cho nên cậu cố hết sức biểu hiện như vậy?”
Lâm Tây nhíu nhíu mày: “Ra sức biểu hiện?”
“Sợ mẹ tôi sẽ phản đối sao?” Giang Tục một mặt tự cho là đúng: “Yên tâm, bà ấy sẽ không.”
“...Giang Tục, bệnh tự kỷ của cậu lại tái phát hả?”
Nấu hai món ăn chính là ra sức biểu hiện trước mặt mẹ Giang?
Cô bị điên sao?!
Tức giận lên lầu, vừa vào cửa đã đi thẳng về phòng, toàn bộ quá trình cũng không thèm liếc nhìn Giang Tục
Mở máy tính, vào trò chơi chém giết một hồi, vẫn không thể nguôi giận. Nghĩ lại kẻ thù truyền kiếp đời trước, sống lại đời này, chẳng lẽ lại vẫn bị cậu ta chỉnh như vậy, ngồi im chờ chết sao? Đây không phải là tính cách của Lâm Tây
Càng nghĩ càng khó chịu, mở máy tính, vào diễn đàn trường
Tài khoản trên diễn đàn, vẫn là tài khoản tạo khi khai giảng, đã lâu không đăng nhập, chỉ là phải nhập đến lần thứ ba, mới vào lại được. Cư nhiên lại không cho cô cô đăng bài. Để bài được duyệt, phải đăng tới năm bài, mới được một bài
Trách không được cái diễn đàn kiểu này sau này bị đào thải, này cũng quá cmn khó rồi!
Thật vất vả mới được đăng bài. Lúc gõ chữ Lâm Tây có chút kích động. Vội gõ bùm bùm tiêu đề trong khung đăng
[Xin giúp đỡ: Làm thế nào để trả thù một tên con trai vừa giỏi vừa đẹp lại có tiền, cái gì cũng không thiếu, cái gì cũng giỏi?]
Bài vừa mới đăng, cứ mỗi năm phút lại có thêm bài đăng mới, nhưng vẫn có người trả lời, nhưng câu trả lời cũng chẳng ra sao
[Có kiểu con trai này sao, giới thiệu cho tôi đi]
[Vừa cao vừa đẹp lại thông minh, giàu có, chủ top nên giữ chặt đi!]
[Sao mọi người không hỏi chủ top là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bề ngoài đẹp trai lại có tiền đều là đàn ông tốt hết à? Ý này có phải là dù là Ngô Ngạn Tổ có cưỡng gian ai, đều là do họ tự tìm hả?]
Bình luận này lại nhận được mấy câu trả lời
[Chẳng lẽ không đúng?]
[Cầu Ngô Ngạn Tổ cưỡng gian]
Tất nhiên phía dưới là vô hạn tuần hoàn +n lần, làm Lâm Tây nhìn muốn hoa mắt
Shit, cái diễn đàn chó má gì vậy, một chút ý kiến mang tính xây dựng cũng không có, không hiểu nổi bình thường Phó Tiểu Phương lướt cái gì trong này
Ngày thứ hai, mới sáng sớm Lâm Tây đã bị Lâm Minh Vũ gọi dậy
Muốn đến công ty nhận chức. Vì muốn chỉnh chu, Lâm Tây mặc một thân tây trang trang trọng, chất liệu mát, mặc vào có hơi lạnh. Tuy còn khoác thêm áo bành tô khá dày, cũng quấn thêm một cái khăn choàng, nhưng vừa ra khỏi cửa, vẫn cảm thấy cái khó chịu khi gió lạnh thổi vào trong người thấm vào xương
Quả nhiên như lời Giang Tục nói, công ty này cách nhà anh rất gần, chỉ mất bảy tám phút đi đường. Công ty nằm trong tòa nhà văn phòng gần nhất, 28 tầng, công ty chiếm đến năm tầng, ở Giang Bắc năm 2007 mà nói, quy mô cũng không tính là nhỏ. Từ thang máy đi ra, Lâm Tây liếc nhìn logo công ty – “Thời khắc thực khách”
Nhìn đến bốn chữ này, Lâm Tây cảm thấy có chút quen, nhớ lại, này không phải sau này sẽ trở thành một tập đoàn đa ngành lớn sao?
Năm 2007, công ty gia đình làm về mảng ẩm thực, không bao lâu sau, bọn họ đã chuyển đổi mô hình
Ngày đầu nhận việc, cũng không có nhiều việc để làm. Lâm Tây chưa từng làm qua công việc tương tự, được phân vào bộ phận mua hàng, đi theo người có kinh nghiệm, vừa vặn cùng bộ phận với Giang Tục
Hai người cùng đứng trong hàng ngũ nhân lực mới trong phòng nhân sự, Lâm Tây cảm thấy vận may của mình cũng tuyệt quá rồi
Giang Tục đi đến đâu cũng tỏa ra một loại siêu năng lực thích ứng siêu phàm, học gì, làm gì cũng đều trầm ổn lạnh nhạt, giống như không chuyện gì không làm được. Khác với anh, Lâm Tây có chút khẩn trương
Đời trước, ngoại trừ đi thực tập cuối năm 4, Lâm Tây chưa từng đi làm văn phòng ngày nào. Lúc đó công ty cô thực tập là do ba mẹ tìm giúp, được “ưu ái” công việc nhẹ nhàng
Sau tốt nghiệp thì đánh bậy đánh bạ, được người thân giới thiệu đi học trang điểm, lúc đó trong lớp chỉ có mình cô là học Đại học chính quy. Vài năm sau, dựa vào chút tay nghề cũng có đươc chút tiếng tăm trong nghề, ngoại trừ đi trang điểm, ngẫu nhiên còn được mời đến trường dạy nghề giảng dạy. Tuy làm công việc tự do (Freelancer), cũng chưa gặp phải trường hợp lừa đảo nào
Khi vào làm công việc văn phòng, mới được cấp tài khoản internet công ty, Lâm Tây cảm thấy có chút mới mẻ
Từ phòng nhân sự đi ra, kế tiếp chính là tham quan công ty
Người dẫn Lâm Tây và Giang Tục đi tham quan tên là Bùi Giác Đinh, Lâm Tây nhìn bảng tên anh ta, đọc “Giác” thành “Ngọc”, còn cười thầm trong đầu
Bùi Giác Đinh là một người nhiệt tình, nhiệt tình đến mức làm người khác thấy phiền. Vừa tốt nghiệp mấy năm, cùng nhóm Lâm Tây cũng không có cách biệt tuổi tác quá lớn. Luôn nhắc lại chuyện thời còn trong trường với Lâm Tây
Thấy Bùi Giác Đinh vẫn luôn vây quanh Lâm Tây, một đồng nghiệp nữ đi ngang qua, lấy tập hồ sơ đánh lên đầu anh ta: “Để cậu dẫn người mới đi tham quan, không phải tạo cơ hội cho cậu tán gái.” Nói xong, cô lại dặn dò Lâm Tây: “Đừng để ý đến cậu ta, đồng nghiệp trong công ty, chỉ cần là nữ, đều bị cậu ta làm phiền. Thời điểm cậu ta mới vào công ty, lúc chụp hình thẻ nhân viên, thấy trợ lý nhiếp ảnh xinh đẹp, cả quá trình đều nhìn chằm chằm vào người ta, sau đó nhiếp ảnh gia hết chỗ nói, trực tiếp cho cậu ta xoay nghiêng người để chụp ảnh
Bùi Giác Đinh bị người vạch trần, cũng không buồn bực: “Ai mà không thích cái đẹp chứ, đúng không, Lâm Tây?”
Ngay lúc anh ta muốn dán đến gần, Giang Tục vẫn luôn yên lặng đứng phía sau, im lặng đi đến phía trước, thay Lâm Tây ngăn Bùi Giác Đinh đến gần
“Thích hoa tươi, ngoại trừ ong mật, còn có ruồi bọ.”
Ánh mắt Giang Tục lãnh ngạo, nhàn nhạt quét qua Bùi Giác Đinh, dù là không nó gì, nhưng khí thế vẫn làm người khác kinh sợ
Rốt cuộc Bùi Giác Đinh cũng im lặng
Thoáng cái buổi trưa đã tham quan xong, phòng thị trường và căn tin, sau này sẽ là nơi bọn họ thường xuyên lui tới
Lúc tan việc, trời bắt đầu mưa phùn, Lâm Tây và Giang Tục xuống dưới lầu chờ Lâm Minh Vũ đang làm ở phòng hậu cần. Bọn họ không mang dù, chỉ có Lâm Minh Vũ mang theo, từ sau khi anh cạo đầu, thường xuyên nói nước mưa sẽ ăn mòn da đầu của anh
Mưa từng giọt tí tách rơi xuống đấy, bị gió lạnh thổi bay phất phới
Chất liệu quần tây là vải lạnh, Lâm Tây cảm thấy chân có hơi cứng lại. Gió lạnh thổi vào mặt, cô lấy tay vén tóc bị gió thổi dính trên mặt
Dư quang nơi khóe mắt là dáng vẻ cao lớn của Giang Tục đứng dưới mái hiên. Trên mặt anh không có vẻ gì là mất kiên nhẫn, chỉ lẳng lặng đứng cạnh Lâm Tây, vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa
Sườn mặt là vẻ ổn trọng, quanh thân toát lên vẻ người sống chớ lại gần
Nghĩ đến những lời bình luận trong bài đăng của cô, không thể không nói, nhan sắc này thực sự là rất có giá trị trong xã hội
Đợi một lúc dưới lầu, vẫn chưa thấy Lâm Minh Vũ xuống, đã gặp phải Bùi Giác Đinh và các đồng nghiệp phòng thị trường
Bùi Giác Đinh thấy Lâm Tây không mang dù, lập tức bu lại: “Không mang dù sao? Tôi đưa em về? Dù sao cũng tiện đường.”
Lâm Tây không muốn quá thân thiết với anh ta, nhích sang bên cạnh, không cẩn thận đụng vào Giang Tục, đang đứng thẳng tắp như cây tùng. Anh cúi đầu nhìn Lâm Tây, lấy người đỡ lấy Lâm Tây, tránh cho cô té xuống bậc thềm
Sai khi ổn định lại, cô xấu hổ nhìn Bùi Giác Đinh: “Anh không biết tôi ở đâu, sao biết có tiện đường hay không?”
Nghe Lâm Tây nói vậy, các đồng nghiệp khác cười lên ha hả, bắt đầu trêu chọc Bùi Giác Đinh: “Anh ta đó hả, dù là từ Bắc đến Nam, toàn bộ đều sẽ tiện đường.”
Lâm Tây: “...”
Bùi Giác Đinh bị người trêu chọc cũng không từ bỏ, lại cúi người đến sát Lâm Tây: “Ở cách đây xa không? Có muốn tôi đưa về không?”
Ngay lúc Lâm Tây bị anh ta nói đến không biết phải làm sao, đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng của người nào đó
“Đi thôi.”
Lâm Tây không hiểu ngẩng đầu lên, chỉ thấy Giang Tục đi trước bước xuống thềm. Dưới màn mưa nhỏ, anh một thân trang phục đen, trong khung cảnh mưa bụi, giống như người từ trong tranh đối diện với cô
Ngay lúc mọi người không đề phòng nói ra một câu như thế, làm mọi người đều an tĩnh trở lại, nhìn hai người họ vẻ dò xét
Lâm Tây bị mọi người nhìn chằm chằm, cũng có chút xấu hổ, hỏi nhỏ Giang Tục: “Làm gì?”
“Mua thức ăn.” Giang Tục vẫn vẻ đương nhiên nhàn nhạt nhìn Lâm Tây, ngữ điệu thân mật: “Cậu không chọn, sao tôi biết tối nay cậu muốn ăn gì?”
Lời này vừa nói ra, đồng nghiệp bên cạnh lập tức xì xào bàn tán
Bùi Giác Đinh ở một bên cũng nhịn không được hỏi một câu: “A! Em có bạn trai rồi sao? Hai người đang ở chung hả?”
Lâm Tây: “...Sự việc không giống như mọi người nghĩ đâu...”
....
Nam nữ trẻ tuổi, về vấn đề ở chung, tuyệt đối là càng tô càng đen. Lâm Tây vừa giải thích vài câu, những người đó vẫn là vẻ mặt “Chúng ta cái gì cũng biết”. Làm Lâm Tây tức giận đến mức không đợi Lâm Minh Vũ nữa, xoay người chạy vào màn mưa
Đi vài phút, cuối cùng vẫn trở về nhà Giang Tục. Cmn, cư nhiên cô ngoại trừ hang hổ này, đến nhà cũng không có để về
Cô đi trước mở cửa, Giang Tục vẫn luôn đi phía sau, hai người đều dầm mưa về nhà
“Không đi mua đồ ăn sao?” Giang Tục hỏi
Lâm Tây trợn mắt nhìn, không để ý anh
Nghĩ lại tình trạng bi thảm ở đời trước đến ba mươi tuổi cũng không ai để ý, theo Giang Tục, mong muốn khó nguôi ngoai, không theo Giang Tục, mỗi ngày cậu ta giở trò, cô cũng có chút mệt mỏi mà ứng phó
Xoay người về phòng, lấy khăn lau đầu, lau một lát, Lâm Tây lại bắt đầu nghĩ, làm sao để thoát khỏi tình huống trước mắt?
Cô nhớ đến bài đăng của mình, vội mở máy tính
Bài đăng đã hơn nửa ngày cũng không có gì mới, kéo xuống vài trang, có thêm vài người trả lời, nhìn xuống từng bình luận, Lâm Tây nhìn thấy một đề nghị
[Theo đuổi cậu ta, rồi bỏ rơi, lại theo đuổi, rồi bỏ rơi tiếp]
Lâm Tây cẩn thận cân nhắc phương pháp của người này, cuối cùng nhịn không được ném chuột
Shit--- Phương pháp quái gì thế này?
Có kẻ ngốc mới làm?
Tắt máy tính, Lâm Tây nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, suy nghĩ hồi lâu, lại từ trên giường bật dậy
Muốn biết được hay không, thử là được mà nhỉ?
Nếu có tác dụng thì sao?
Sự xấu hổ khi còn đi học lúc đang ăn vụn bị bắt đứng lên, so với việc khi đang trong nhà tắm, vừa cởi quần áo thì cửa bị đẩy ra, cũng như việc xấu hổ khi đi nhầm vào toilet nam
Mà các loại chuyện xấu hổ này, tất cả đều là Giang Tục ban tặng
Lâm Tây nhịn không được yên lặng ném mấy cái liếc mắt như đao qua, nhưng Giang Tục hoàn toàn không tiếp chiêu, cô phảng phất như nghe được âm thấy mấy thanh đao này rơi xuống đất
Mẹ Giang cao một mét bảy, dáng người yểu điệu, tuy là đã trung niên, nhưng vẫn xinh đẹp làm người ta không thể dời mắt, thoạt nhìn còn tưởng rằng là một minh tinh nào đó. Một thân áo khoác dài bành tô màu xanh, phối với một khăn choàng lông cừu vàng nhạt, dáng vẻ hơn người
Dường như cuộc sống đã bỏ quên bà, nhìn qua còn có vài phần cảm giác như thiếu nữ hoạt bát, tuy gương mặt nhìn rất giống Giang Tục, nhưng lại làm người ta có cảm giác hoàn toàn bất đồng. Mẹ Giang là phiên bản ấm áp của Giang Tục, trên mặt vẫn luôn mang theo tươi cười, cảm giác này thật đúng là kỳ diệu
Từ tủ quần áo ra ngoài, bà cũng không nói lời nào làm Lâm Tây xấu hổ, đối với việc này Lâm Tây rất cảm kích
Bà nhìn như còn có chút hưng phấn, hai mắt nhìn quanh bàn ăn, xem ra bữa ăn của hai đứa cũng rất đơn giản, nhiệt tình hỏi: “Hai đứa có muốn ra ngoài ăn không?”
Giang Tục từ chối đề nghị của bà: “Con làm thêm hai món, vậy được rồi.”
Lâm Tây vừa nghe Giang Tục nói sẽ vào bếp, này chẳng phải là để cô lại một mình với mẹ Giang hay sao? Cô không cần đâu! Ngay lúc Giang Tục muốn đi, Lâm Tây vội ngăn lại, xung phong nhận việc: “Để tôi, tôi sẽ làm.” Nói xong, bỏ chạy vào bếp
Những việc khác không biết thế nào, nhưng nấu ăn thì Lâm Tây làm khá tốt. Đời trước là môt cẩu độc thân, sống một mình lâu như vậy, chút kỹ năng ấy vẫn luyện được
Mở tủ lạnh ra, lại quét qua kệ bếp của Giang Tục, rất nhanh đã quyết định nấu món gì
Trong bếp truyền đên thanh âm có tiết tấu, chỉ chốc lát sau, máy hút khói được mở lên, đồ ăn cho vào nồi, xì xèo, tiếng muôi xào qua lại, sạch sẽ lưu loát, không khó để biết được có bao nhiêu thành thục
Ý cười nơi khóe miệng mẹ Giang quả thực không thu lại được: “Dáng vẻ cô bé này thật ngoan, còn biết nấu ăn, thời đại bây giờ cũng không được bao nhiêu người, thật sự là càng nhìn càng thích.”
Giang Tục có chút đăm chiêu đưa mắt nhìn về phía phòng bếp, không nói gì
Mẹ Giang còn đang thao thao bất tuyệt: “Công ty bên kia đã chuẩn bị xong rồi, cậu con biết con muốn đưa một cô gái đến công ty, nói là muốn nhanh đến xem.”
Nghe đến đây, Giang Tục nhịn không được có chút bất mãn: “Mọi người là nghĩ con không cưới được vợ sao? Có cần kích động vậy không?”
“Ui!” Mẹ Giang nhìn anh trêu chọc: “Người như tảng đá hầm cầu vừa thối vừa ngang ngạnh như con thì ai thèm để ý? Con như này có biêt gọi là gì không? Tự tin thái quá! Cùng cái đức hạnh thối của ba con!”
“Vậy mẹ cũng không phải gả cho ba sao?”
“Tâm ta thiện, phổ độ chúng sinh.”
Mẹ Giang còn muốn nói chuyện, Lâm Tây đã bưng một mâm đồ ăn ra, tay chân nhanh nhẹn, làm mẹ con nhà họ Giang có chút ngoài ý muôn
Lâm Tây đặt đồ ăn lên bàn, cười cười: “Dì à, hai người ăn trước đi, còn một món nữa.”
....
Trong phòng bếp bận rộn một vòng, khi chính thức ngồi vào bàn ăn thời gian đã ngắn lại rất nhiều, Lâm Tây cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, mẹ Giang cũng là người hay nói, trên cơ bản bà hỏi cái gì, Lâm Tây đều lễ phép trả lời
Lúc mẹ Giang về, Lâm Tây cũng lễ phép theo Giang Tục đưa bà xuống lầu, trước lúc bà lên xe, đột nhiên nắm tay Lâm Tây, cười tủm tỉm nói: “Sau này không cần trốn tránh ta, trong tủ quần áo rất bí bách. Cháu yên tâm, ta rất thoáng, người trẻ tuổi mà, huyết khí sôi trào là bình thường.”
Lâm Tây xấu hổ mím môi: “Dì à... Chúng cháu không phải...”
Mẹ Giang ngắt lười giải thích của Lâm Tây, ý vị thâm trường mà nói: “Về sau sẽ phải.”
Lâm Tây: “...”
Mẹ Giang đi rồi, Giang Tục và Lâm Tây một trước một sau lên lầu
Lâm Tây ngẫm lại những việc đã qua trong ngày lại cảm thấy bực tức. Vốn nghỉ đông, về nhà sẽ được nghỉ ngơi. Đều do Lâm Minh Vũ nói hưu nói vượn trước mặt ba mẹ cô, làm họ cũng ép cô đi thực tập. Vốn thời gian thực tập còn chưa đến, nhưng bây giờ, cô và Lâm Minh Vũ đều lâm vào thế bị động, rõ ràng là bị Giang Tục gài bẫy
Một người chưa từng yêu đương như cô, không hiểu sao lại ở chung với hai người đàn ông, lại phải ứng phó mẹ của chủ nhà. Ngẫm đi ngẫm lại Lâm Tây vẫn thấy mình mệnh khổ. Nhưng nếu lúc này quay về nhà, với tính cách của bác trai bác gái, biết được việc này, chân của Lâm Minh Vũ có khi cũng không giữ được. Dù sao cũng là anh em, không thể đẩy anh mình xuống địa ngục được
Haiz
“Không thích mẹ tôi sao?” Giang Tục thấy cô thở dài, đột nhiên hỏi một câu
“Sao có thể?” Lâm Tây nghĩ mẹ Giang là người hiền lành như vậy, Giang Tục thì ngược lại với bà, nhịn không được ghét bỏ: “Một người tốt, làm người ta rất có cảm tình, còn cậu thì hoàn toàn chẳng giống chút nào.”
Giang Tục nhẹ nhàng nhếch môi, “Cho nên cậu cố hết sức biểu hiện như vậy?”
Lâm Tây nhíu nhíu mày: “Ra sức biểu hiện?”
“Sợ mẹ tôi sẽ phản đối sao?” Giang Tục một mặt tự cho là đúng: “Yên tâm, bà ấy sẽ không.”
“...Giang Tục, bệnh tự kỷ của cậu lại tái phát hả?”
Nấu hai món ăn chính là ra sức biểu hiện trước mặt mẹ Giang?
Cô bị điên sao?!
Tức giận lên lầu, vừa vào cửa đã đi thẳng về phòng, toàn bộ quá trình cũng không thèm liếc nhìn Giang Tục
Mở máy tính, vào trò chơi chém giết một hồi, vẫn không thể nguôi giận. Nghĩ lại kẻ thù truyền kiếp đời trước, sống lại đời này, chẳng lẽ lại vẫn bị cậu ta chỉnh như vậy, ngồi im chờ chết sao? Đây không phải là tính cách của Lâm Tây
Càng nghĩ càng khó chịu, mở máy tính, vào diễn đàn trường
Tài khoản trên diễn đàn, vẫn là tài khoản tạo khi khai giảng, đã lâu không đăng nhập, chỉ là phải nhập đến lần thứ ba, mới vào lại được. Cư nhiên lại không cho cô cô đăng bài. Để bài được duyệt, phải đăng tới năm bài, mới được một bài
Trách không được cái diễn đàn kiểu này sau này bị đào thải, này cũng quá cmn khó rồi!
Thật vất vả mới được đăng bài. Lúc gõ chữ Lâm Tây có chút kích động. Vội gõ bùm bùm tiêu đề trong khung đăng
[Xin giúp đỡ: Làm thế nào để trả thù một tên con trai vừa giỏi vừa đẹp lại có tiền, cái gì cũng không thiếu, cái gì cũng giỏi?]
Bài vừa mới đăng, cứ mỗi năm phút lại có thêm bài đăng mới, nhưng vẫn có người trả lời, nhưng câu trả lời cũng chẳng ra sao
[Có kiểu con trai này sao, giới thiệu cho tôi đi]
[Vừa cao vừa đẹp lại thông minh, giàu có, chủ top nên giữ chặt đi!]
[Sao mọi người không hỏi chủ top là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bề ngoài đẹp trai lại có tiền đều là đàn ông tốt hết à? Ý này có phải là dù là Ngô Ngạn Tổ có cưỡng gian ai, đều là do họ tự tìm hả?]
Bình luận này lại nhận được mấy câu trả lời
[Chẳng lẽ không đúng?]
[Cầu Ngô Ngạn Tổ cưỡng gian]
Tất nhiên phía dưới là vô hạn tuần hoàn +n lần, làm Lâm Tây nhìn muốn hoa mắt
Shit, cái diễn đàn chó má gì vậy, một chút ý kiến mang tính xây dựng cũng không có, không hiểu nổi bình thường Phó Tiểu Phương lướt cái gì trong này
Ngày thứ hai, mới sáng sớm Lâm Tây đã bị Lâm Minh Vũ gọi dậy
Muốn đến công ty nhận chức. Vì muốn chỉnh chu, Lâm Tây mặc một thân tây trang trang trọng, chất liệu mát, mặc vào có hơi lạnh. Tuy còn khoác thêm áo bành tô khá dày, cũng quấn thêm một cái khăn choàng, nhưng vừa ra khỏi cửa, vẫn cảm thấy cái khó chịu khi gió lạnh thổi vào trong người thấm vào xương
Quả nhiên như lời Giang Tục nói, công ty này cách nhà anh rất gần, chỉ mất bảy tám phút đi đường. Công ty nằm trong tòa nhà văn phòng gần nhất, 28 tầng, công ty chiếm đến năm tầng, ở Giang Bắc năm 2007 mà nói, quy mô cũng không tính là nhỏ. Từ thang máy đi ra, Lâm Tây liếc nhìn logo công ty – “Thời khắc thực khách”
Nhìn đến bốn chữ này, Lâm Tây cảm thấy có chút quen, nhớ lại, này không phải sau này sẽ trở thành một tập đoàn đa ngành lớn sao?
Năm 2007, công ty gia đình làm về mảng ẩm thực, không bao lâu sau, bọn họ đã chuyển đổi mô hình
Ngày đầu nhận việc, cũng không có nhiều việc để làm. Lâm Tây chưa từng làm qua công việc tương tự, được phân vào bộ phận mua hàng, đi theo người có kinh nghiệm, vừa vặn cùng bộ phận với Giang Tục
Hai người cùng đứng trong hàng ngũ nhân lực mới trong phòng nhân sự, Lâm Tây cảm thấy vận may của mình cũng tuyệt quá rồi
Giang Tục đi đến đâu cũng tỏa ra một loại siêu năng lực thích ứng siêu phàm, học gì, làm gì cũng đều trầm ổn lạnh nhạt, giống như không chuyện gì không làm được. Khác với anh, Lâm Tây có chút khẩn trương
Đời trước, ngoại trừ đi thực tập cuối năm 4, Lâm Tây chưa từng đi làm văn phòng ngày nào. Lúc đó công ty cô thực tập là do ba mẹ tìm giúp, được “ưu ái” công việc nhẹ nhàng
Sau tốt nghiệp thì đánh bậy đánh bạ, được người thân giới thiệu đi học trang điểm, lúc đó trong lớp chỉ có mình cô là học Đại học chính quy. Vài năm sau, dựa vào chút tay nghề cũng có đươc chút tiếng tăm trong nghề, ngoại trừ đi trang điểm, ngẫu nhiên còn được mời đến trường dạy nghề giảng dạy. Tuy làm công việc tự do (Freelancer), cũng chưa gặp phải trường hợp lừa đảo nào
Khi vào làm công việc văn phòng, mới được cấp tài khoản internet công ty, Lâm Tây cảm thấy có chút mới mẻ
Từ phòng nhân sự đi ra, kế tiếp chính là tham quan công ty
Người dẫn Lâm Tây và Giang Tục đi tham quan tên là Bùi Giác Đinh, Lâm Tây nhìn bảng tên anh ta, đọc “Giác” thành “Ngọc”, còn cười thầm trong đầu
Bùi Giác Đinh là một người nhiệt tình, nhiệt tình đến mức làm người khác thấy phiền. Vừa tốt nghiệp mấy năm, cùng nhóm Lâm Tây cũng không có cách biệt tuổi tác quá lớn. Luôn nhắc lại chuyện thời còn trong trường với Lâm Tây
Thấy Bùi Giác Đinh vẫn luôn vây quanh Lâm Tây, một đồng nghiệp nữ đi ngang qua, lấy tập hồ sơ đánh lên đầu anh ta: “Để cậu dẫn người mới đi tham quan, không phải tạo cơ hội cho cậu tán gái.” Nói xong, cô lại dặn dò Lâm Tây: “Đừng để ý đến cậu ta, đồng nghiệp trong công ty, chỉ cần là nữ, đều bị cậu ta làm phiền. Thời điểm cậu ta mới vào công ty, lúc chụp hình thẻ nhân viên, thấy trợ lý nhiếp ảnh xinh đẹp, cả quá trình đều nhìn chằm chằm vào người ta, sau đó nhiếp ảnh gia hết chỗ nói, trực tiếp cho cậu ta xoay nghiêng người để chụp ảnh
Bùi Giác Đinh bị người vạch trần, cũng không buồn bực: “Ai mà không thích cái đẹp chứ, đúng không, Lâm Tây?”
Ngay lúc anh ta muốn dán đến gần, Giang Tục vẫn luôn yên lặng đứng phía sau, im lặng đi đến phía trước, thay Lâm Tây ngăn Bùi Giác Đinh đến gần
“Thích hoa tươi, ngoại trừ ong mật, còn có ruồi bọ.”
Ánh mắt Giang Tục lãnh ngạo, nhàn nhạt quét qua Bùi Giác Đinh, dù là không nó gì, nhưng khí thế vẫn làm người khác kinh sợ
Rốt cuộc Bùi Giác Đinh cũng im lặng
Thoáng cái buổi trưa đã tham quan xong, phòng thị trường và căn tin, sau này sẽ là nơi bọn họ thường xuyên lui tới
Lúc tan việc, trời bắt đầu mưa phùn, Lâm Tây và Giang Tục xuống dưới lầu chờ Lâm Minh Vũ đang làm ở phòng hậu cần. Bọn họ không mang dù, chỉ có Lâm Minh Vũ mang theo, từ sau khi anh cạo đầu, thường xuyên nói nước mưa sẽ ăn mòn da đầu của anh
Mưa từng giọt tí tách rơi xuống đấy, bị gió lạnh thổi bay phất phới
Chất liệu quần tây là vải lạnh, Lâm Tây cảm thấy chân có hơi cứng lại. Gió lạnh thổi vào mặt, cô lấy tay vén tóc bị gió thổi dính trên mặt
Dư quang nơi khóe mắt là dáng vẻ cao lớn của Giang Tục đứng dưới mái hiên. Trên mặt anh không có vẻ gì là mất kiên nhẫn, chỉ lẳng lặng đứng cạnh Lâm Tây, vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa
Sườn mặt là vẻ ổn trọng, quanh thân toát lên vẻ người sống chớ lại gần
Nghĩ đến những lời bình luận trong bài đăng của cô, không thể không nói, nhan sắc này thực sự là rất có giá trị trong xã hội
Đợi một lúc dưới lầu, vẫn chưa thấy Lâm Minh Vũ xuống, đã gặp phải Bùi Giác Đinh và các đồng nghiệp phòng thị trường
Bùi Giác Đinh thấy Lâm Tây không mang dù, lập tức bu lại: “Không mang dù sao? Tôi đưa em về? Dù sao cũng tiện đường.”
Lâm Tây không muốn quá thân thiết với anh ta, nhích sang bên cạnh, không cẩn thận đụng vào Giang Tục, đang đứng thẳng tắp như cây tùng. Anh cúi đầu nhìn Lâm Tây, lấy người đỡ lấy Lâm Tây, tránh cho cô té xuống bậc thềm
Sai khi ổn định lại, cô xấu hổ nhìn Bùi Giác Đinh: “Anh không biết tôi ở đâu, sao biết có tiện đường hay không?”
Nghe Lâm Tây nói vậy, các đồng nghiệp khác cười lên ha hả, bắt đầu trêu chọc Bùi Giác Đinh: “Anh ta đó hả, dù là từ Bắc đến Nam, toàn bộ đều sẽ tiện đường.”
Lâm Tây: “...”
Bùi Giác Đinh bị người trêu chọc cũng không từ bỏ, lại cúi người đến sát Lâm Tây: “Ở cách đây xa không? Có muốn tôi đưa về không?”
Ngay lúc Lâm Tây bị anh ta nói đến không biết phải làm sao, đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng của người nào đó
“Đi thôi.”
Lâm Tây không hiểu ngẩng đầu lên, chỉ thấy Giang Tục đi trước bước xuống thềm. Dưới màn mưa nhỏ, anh một thân trang phục đen, trong khung cảnh mưa bụi, giống như người từ trong tranh đối diện với cô
Ngay lúc mọi người không đề phòng nói ra một câu như thế, làm mọi người đều an tĩnh trở lại, nhìn hai người họ vẻ dò xét
Lâm Tây bị mọi người nhìn chằm chằm, cũng có chút xấu hổ, hỏi nhỏ Giang Tục: “Làm gì?”
“Mua thức ăn.” Giang Tục vẫn vẻ đương nhiên nhàn nhạt nhìn Lâm Tây, ngữ điệu thân mật: “Cậu không chọn, sao tôi biết tối nay cậu muốn ăn gì?”
Lời này vừa nói ra, đồng nghiệp bên cạnh lập tức xì xào bàn tán
Bùi Giác Đinh ở một bên cũng nhịn không được hỏi một câu: “A! Em có bạn trai rồi sao? Hai người đang ở chung hả?”
Lâm Tây: “...Sự việc không giống như mọi người nghĩ đâu...”
....
Nam nữ trẻ tuổi, về vấn đề ở chung, tuyệt đối là càng tô càng đen. Lâm Tây vừa giải thích vài câu, những người đó vẫn là vẻ mặt “Chúng ta cái gì cũng biết”. Làm Lâm Tây tức giận đến mức không đợi Lâm Minh Vũ nữa, xoay người chạy vào màn mưa
Đi vài phút, cuối cùng vẫn trở về nhà Giang Tục. Cmn, cư nhiên cô ngoại trừ hang hổ này, đến nhà cũng không có để về
Cô đi trước mở cửa, Giang Tục vẫn luôn đi phía sau, hai người đều dầm mưa về nhà
“Không đi mua đồ ăn sao?” Giang Tục hỏi
Lâm Tây trợn mắt nhìn, không để ý anh
Nghĩ lại tình trạng bi thảm ở đời trước đến ba mươi tuổi cũng không ai để ý, theo Giang Tục, mong muốn khó nguôi ngoai, không theo Giang Tục, mỗi ngày cậu ta giở trò, cô cũng có chút mệt mỏi mà ứng phó
Xoay người về phòng, lấy khăn lau đầu, lau một lát, Lâm Tây lại bắt đầu nghĩ, làm sao để thoát khỏi tình huống trước mắt?
Cô nhớ đến bài đăng của mình, vội mở máy tính
Bài đăng đã hơn nửa ngày cũng không có gì mới, kéo xuống vài trang, có thêm vài người trả lời, nhìn xuống từng bình luận, Lâm Tây nhìn thấy một đề nghị
[Theo đuổi cậu ta, rồi bỏ rơi, lại theo đuổi, rồi bỏ rơi tiếp]
Lâm Tây cẩn thận cân nhắc phương pháp của người này, cuối cùng nhịn không được ném chuột
Shit--- Phương pháp quái gì thế này?
Có kẻ ngốc mới làm?
Tắt máy tính, Lâm Tây nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, suy nghĩ hồi lâu, lại từ trên giường bật dậy
Muốn biết được hay không, thử là được mà nhỉ?
Nếu có tác dụng thì sao?
/83
|