Giang Tục đứng dậy đến bên cửa sổ, mở cửa ra, gió lạnh từng cơn lại từng cơn thổi vào phòng. Giang Tục lườm Lâm Minh Vũ đang nằm trên đất một cái, đá mạnh vào mông anh.
Lâm Minh Vũ bị đau, mơ mơ màng màng mở mắt: ... Giang Tục? Cậu đã về rồi sao?
Giang Tục trên cao nhìn xuống, nheo mắt liếc mắt nhìn anh: Cậu còn uống rượu trong phòng nữa, tôi sẽ ném cậu xuống dưới. Từ tầng năm.
... Người chưa từng yêu ai như cậu, sao hiểu được nỗi bi thương của tôi?
Giang Tục quăng một ánh mắt lạnh lùng qua, Lâm Minh Vũ tự giác ngậm miệng lại.
Lâm Minh Vũ một mặt ưu thương từ dưới đất bò lên, đỡ tường chuẩn bị trèo lên giường ngủ.
Đi ngang qua gương, trong gương chợt lóe lên bóng người, hấp dẫn lực chú ý của anh. Anh đứng ở trước gương, nhìn đi nhìn lại, mới phát hiện người trong gương cư nhiên là bản thân.
Dừng vài giây, đột nhiên anh rống lớn một câu: Ai - - ai biến tóc ông đây thành như vậy!
Lâm Minh Vũ thở phì phì mở to hai mắt nhìn, đột nhiên vỗ đầu, tỉnh ngộ lại: Lâm Tây - -
...
****
Gần đây, Lâm Tây mỗi ngày đều dựa vào tài năng đông trốn tây nấp, để thoát chết.
Dè dặt cẩn trọng qua một tuần, Lâm Tây nghĩ, đã lâu như vậy, Lâm Minh Vũ có nổi giận đến mấy cũng sẽ tiêu tan thôi. Vì thế cùng Phó Tiểu Phương đi căn tin, muốn đi ăn món xào.
Trên thế giới này có một số chuyện, lại nói chính là sao mà khéo, hai người có thế vừa mới vào căn tin, chân chỉ vừa mới đặt vào, cũng đã thấy được Lâm Minh Vũ và Giang Tục.
Hiện tại Lâm Minh Vũ so với trước nhìn đỡ hơn rất nhiều, trong một trăm chín mươi cái đầu, với cái đầu láng bóng không một cọng tóc như trái trứng muối này, thật sự là muốn bỏ qua cũng khó.
Lâm Tây vừa nhìn thấy anh, theo bản năng muốn đi hướng ngược lại.
Lâm Tây! Anh đây giết mày! Đứng lại đó. Lâm Minh Vũ hai bước đi tới bắt được cô, xách cổ áo cô lên như xách gà.
Lâm Tây đành phải bắt đầu cầu xin tha thứ với Lâm Minh Vũ: Anh - - anh - -
Một chữ Anh không được lâm tây liên tục gọi hai tiếng, nhưng Lâm Minh Vũ bất vi sở động như trước: Mày thừa dịp anh mày uống say, cạo tóc anh mày, hiện tại anh mày cũng muốn cạo tóc mày!
Lâm Tây giãy dụa nửa ngày không thoát, vội giải thích: Thật ra là do anh tự cạo mà, lúc đó anh cạo thiếu vài chỗ, em nghĩ nên cạo hết cho anh cái tạo hình mới!
Thúi lắm! Lâm Minh Vũ càng nghĩ càng giận: Mẹ nó ở trên đầu anh mày cạo cái 'SB', đây là cái tạo hình gì!
Lâm Minh Vũ vừa dứt lời, Phó Tiểu Phương ở bên cạnh nhìn cuộc chiến giữa hai người, cũng nhịn không được nở nụ cười.
Cười cái rắm - - Lâm Minh Vũ hét lớn một tiếng, túm Lâm Tây đi ra ngoài: Anh mày mặc kệ, mày phải cạo sạch đầu theo anh!
Không muốn đâu! Cứu mạng!
...
Giang Tục nhìn hai anh em trước mắt đùa giỡn nhau, trong mắt lộ ra một tia cười thản nhiên. Anh đưa tay tách hai người ra.
Đừng náo loạn nữa. Giang Tục nói với Lâm Minh Vũ.
Việc này không liên quan đến cậu! Cậu kệ nó! Nói xong, muốn đẩy Giang Tục ra, nhưng Giang Tục cũng có luyện võ, Lâm Minh Vũ đẩy một chút, không chút sứt mẻ.
Giang Tục nhíu nhíu mày: Tôi nói, đừng náo loạn nữa.
Sáu chữ, khí thế khiếp người.
Lâm Minh Vũ nhìn anh một cái, Hừ một tiếng trực tiếp đi khỏi nhà ăn.
Thấy anh đi rồi, Lâm Tây mới thở phào nhẹ nhõm.
Hù chết mất, thật sự là kẻ man rợ mà. Lâm Tây nghĩ đến vừa rồi, nhịn không được châm chọc: Một nam sinh, đầu bóng lưởng thì sao đâu, em là nữ sinh, làm sao có thể để cái đầu
Lâm Minh Vũ bị đau, mơ mơ màng màng mở mắt: ... Giang Tục? Cậu đã về rồi sao?
Giang Tục trên cao nhìn xuống, nheo mắt liếc mắt nhìn anh: Cậu còn uống rượu trong phòng nữa, tôi sẽ ném cậu xuống dưới. Từ tầng năm.
... Người chưa từng yêu ai như cậu, sao hiểu được nỗi bi thương của tôi?
Giang Tục quăng một ánh mắt lạnh lùng qua, Lâm Minh Vũ tự giác ngậm miệng lại.
Lâm Minh Vũ một mặt ưu thương từ dưới đất bò lên, đỡ tường chuẩn bị trèo lên giường ngủ.
Đi ngang qua gương, trong gương chợt lóe lên bóng người, hấp dẫn lực chú ý của anh. Anh đứng ở trước gương, nhìn đi nhìn lại, mới phát hiện người trong gương cư nhiên là bản thân.
Dừng vài giây, đột nhiên anh rống lớn một câu: Ai - - ai biến tóc ông đây thành như vậy!
Lâm Minh Vũ thở phì phì mở to hai mắt nhìn, đột nhiên vỗ đầu, tỉnh ngộ lại: Lâm Tây - -
...
****
Gần đây, Lâm Tây mỗi ngày đều dựa vào tài năng đông trốn tây nấp, để thoát chết.
Dè dặt cẩn trọng qua một tuần, Lâm Tây nghĩ, đã lâu như vậy, Lâm Minh Vũ có nổi giận đến mấy cũng sẽ tiêu tan thôi. Vì thế cùng Phó Tiểu Phương đi căn tin, muốn đi ăn món xào.
Trên thế giới này có một số chuyện, lại nói chính là sao mà khéo, hai người có thế vừa mới vào căn tin, chân chỉ vừa mới đặt vào, cũng đã thấy được Lâm Minh Vũ và Giang Tục.
Hiện tại Lâm Minh Vũ so với trước nhìn đỡ hơn rất nhiều, trong một trăm chín mươi cái đầu, với cái đầu láng bóng không một cọng tóc như trái trứng muối này, thật sự là muốn bỏ qua cũng khó.
Lâm Tây vừa nhìn thấy anh, theo bản năng muốn đi hướng ngược lại.
Lâm Tây! Anh đây giết mày! Đứng lại đó. Lâm Minh Vũ hai bước đi tới bắt được cô, xách cổ áo cô lên như xách gà.
Lâm Tây đành phải bắt đầu cầu xin tha thứ với Lâm Minh Vũ: Anh - - anh - -
Một chữ Anh không được lâm tây liên tục gọi hai tiếng, nhưng Lâm Minh Vũ bất vi sở động như trước: Mày thừa dịp anh mày uống say, cạo tóc anh mày, hiện tại anh mày cũng muốn cạo tóc mày!
Lâm Tây giãy dụa nửa ngày không thoát, vội giải thích: Thật ra là do anh tự cạo mà, lúc đó anh cạo thiếu vài chỗ, em nghĩ nên cạo hết cho anh cái tạo hình mới!
Thúi lắm! Lâm Minh Vũ càng nghĩ càng giận: Mẹ nó ở trên đầu anh mày cạo cái 'SB', đây là cái tạo hình gì!
Lâm Minh Vũ vừa dứt lời, Phó Tiểu Phương ở bên cạnh nhìn cuộc chiến giữa hai người, cũng nhịn không được nở nụ cười.
Cười cái rắm - - Lâm Minh Vũ hét lớn một tiếng, túm Lâm Tây đi ra ngoài: Anh mày mặc kệ, mày phải cạo sạch đầu theo anh!
Không muốn đâu! Cứu mạng!
...
Giang Tục nhìn hai anh em trước mắt đùa giỡn nhau, trong mắt lộ ra một tia cười thản nhiên. Anh đưa tay tách hai người ra.
Đừng náo loạn nữa. Giang Tục nói với Lâm Minh Vũ.
Việc này không liên quan đến cậu! Cậu kệ nó! Nói xong, muốn đẩy Giang Tục ra, nhưng Giang Tục cũng có luyện võ, Lâm Minh Vũ đẩy một chút, không chút sứt mẻ.
Giang Tục nhíu nhíu mày: Tôi nói, đừng náo loạn nữa.
Sáu chữ, khí thế khiếp người.
Lâm Minh Vũ nhìn anh một cái, Hừ một tiếng trực tiếp đi khỏi nhà ăn.
Thấy anh đi rồi, Lâm Tây mới thở phào nhẹ nhõm.
Hù chết mất, thật sự là kẻ man rợ mà. Lâm Tây nghĩ đến vừa rồi, nhịn không được châm chọc: Một nam sinh, đầu bóng lưởng thì sao đâu, em là nữ sinh, làm sao có thể để cái đầu
/83
|