Đêm nhạc kết thúc, chậm rãi đi theo dòng người ra khỏi sân vận động. Lâm Tây đi ở phía trước, Giang Tục đi sau lưng cô. Giang Tục cao lớn, có thể ngăn trụ một phần đám người chen lấn. Tuy rằng bị Giang Tục ghét bỏ dáng vẻ thấp bé của mình, nhưng Lâm Tây không thể không thừa nhận, cao vẫn là có chỗ dùng hơn.
Ra ngoài sân vận động, Lâm Tây đã hoàn toàn không tìm thấy Lâm Minh Vũ rồi. Giang Tục cũng không nói chuyện, hai tay bỏ vào túi quần không động đậy.
Lâm Tây nhìn khắp nơi, cũng không biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể ngượng ngùng châm chọc một câu: Lâm Minh Vũ thật sự là rất không đáng tin rồi.
Ừm.
Cô âm thầm đánh giá Giang Tục, thấy anh không có biểu cảm gì, lại thử hỏi một câu: Về lại trường sao?
Giang Tục nhìn thoáng đám người hỗn loạn xung quanh, gật gật đầu: Ừ.
Trên xe công cộng người đông như cá mòi, chen lấn đến mức không còn chỗ chen được nữa, hai người chỉ có thể đi bộ chậm rãi về. Tản bộ từng bước dưới trời đêm, nhìn sân vận động càng ngày càng xa. Gió thu thổi từng trận, Lâm Tây lại không có cảm giác lạnh, tựa hồ những bài hát trong đêm nhạc vẫn còn vang vọng bên tai.
Giờ phút này, mặc dù đều không nói chuyện, cũng bất giác ngượng ngập. Đi tới đi lui cũng sắp đến, vừa tới dưới chân cầu vượt bộ hành, chân Lâm Tây bất động.
Dưới chân cầu vượt có người bán bong bóng hơi đang đứng. Người bán hàng rong trung niên này không cao, những quả bóng in hình đủ kiểu nhân vật nhiều màu sắc cơ hồ nhấn chìm ông. Hình ảnh này làm Lâm Tây có cảm giác quen thuộc.
Đời trước, cô từng vô số lần một mình đi ngang qua người bán bóng hơi, lại một lần đều không mua, thời điểm mua nó khi chỉ có một mình, thật sự rất tịch mịch rồi.
Giang Tục thấy lâm tây đột nhiên bất động cũng không nói chuyện, nhìn theo tầm mắt của cô.
Muốn mua sao? Giang Tục nhẹ hỏi.
Lâm Tây xấu hổ liếc nhìn Giang Tục một cái, rõ ràng tràn ngập mong chờ, ngoài miệng vẫn nói lời chế nhạo: Sao lại không biết ngượng vậy chứ?
Giang Tục nhìn thoáng qua bảng ghi giá tiền trước mặt người bán hàng rong, từ trong ví lấy tiền đưa cho người bán. Người bán hàng đối với từng khách hàng đều vui vẻ ra mặt, lập tức hỏi: Lấy cái nào?
Lâm tây chỉ chỉ cái bong bóng màu vàng xấu xấu kia: Pikachu.
Lâm Tây cột con Pikachu xấu xí kia sau lưng, cô đi phía trước, bong bóng bay bay phía sau cô, hình ảnh này nhìn qua trông rất buồn cười.
Thật vất vả mới về tới trường, một đêm này rốt cục gần hết. Lâm Tây nhìn bong bóng, không khỏi có loại cảm giác Giang Tục cũng không phải người xấu lắm .
Nói, Giang Tục, tại sao chưa quen ai? Anh có thích con gái không? Nếu không, tôi có thể giới thiệu cho anh.
Giang Tục thẳng lưng, hai tay nhét vào túi, mặc cho Lâm Tây bước chậm rãi đi tới.
Không cần. Giọng của anh rất bình tĩnh, không có cảm xúc gì.
Sau khi bị Giang Tục từ chối, Lâm Tây xấu hổ xoay người lại, vội giải vây cho bản thân: Cũng phải, anh được nhiều người yêu thích như vậy, khẳng định không cần toi giới thiệu cho rồi.
Thấy Giang Tục không hứng thú với đề tài này, Lâm Tây nhịn không được lại nói một câu: Nhưng mà tôi cảm thấy anh nên yêu một ai đó đi.
Nếu Giang Tục yêu đương, thật sự là làm cho người ta bớt được nhiều chuyện. Về sau cùng anh ta lui tới cũng sẽ không có gánh nặng, không bao giờ sợ bị người nói là An xuyến* nữa. (*Tên một nhân vật trong phim “Thâm cung nội chiến”).
Gió đêm thổi tới, thổi qua hàng cây trong trường, lá khô bị cuốn lấy, cô tịch rơi xuống, dập dờn.
Giang Tục đi tới đi lui, đột nhiên quay đầu, đôi mắt thâm trầm làm người không thấy rõ cảm xúc.
Anh hỏi Lâm Tây: Vậy còn em?
Tôi? Lâm Tây chỉ chỉ bản thân: Chẳng phải tôi vẫn chưa yêu đương sao? Cô nói xong lại nhẹ thở dài một hơi: Anh không hiểu đâu, kiểu người bình thường như tôi khi ném vào trong một đám người, cũng tìm không ra được, thật sự là rất khó tìm đối tượng.
Sẽ không.
Hai chữ nói ra rất mạnh, làm Lâm Tây hơi dừng bước chân một chút.
Cái gì sẽ không?
Nếu ném em vào một đám người, tôi liếc mắt một cái có thể tìm ra.
Ra ngoài sân vận động, Lâm Tây đã hoàn toàn không tìm thấy Lâm Minh Vũ rồi. Giang Tục cũng không nói chuyện, hai tay bỏ vào túi quần không động đậy.
Lâm Tây nhìn khắp nơi, cũng không biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể ngượng ngùng châm chọc một câu: Lâm Minh Vũ thật sự là rất không đáng tin rồi.
Ừm.
Cô âm thầm đánh giá Giang Tục, thấy anh không có biểu cảm gì, lại thử hỏi một câu: Về lại trường sao?
Giang Tục nhìn thoáng đám người hỗn loạn xung quanh, gật gật đầu: Ừ.
Trên xe công cộng người đông như cá mòi, chen lấn đến mức không còn chỗ chen được nữa, hai người chỉ có thể đi bộ chậm rãi về. Tản bộ từng bước dưới trời đêm, nhìn sân vận động càng ngày càng xa. Gió thu thổi từng trận, Lâm Tây lại không có cảm giác lạnh, tựa hồ những bài hát trong đêm nhạc vẫn còn vang vọng bên tai.
Giờ phút này, mặc dù đều không nói chuyện, cũng bất giác ngượng ngập. Đi tới đi lui cũng sắp đến, vừa tới dưới chân cầu vượt bộ hành, chân Lâm Tây bất động.
Dưới chân cầu vượt có người bán bong bóng hơi đang đứng. Người bán hàng rong trung niên này không cao, những quả bóng in hình đủ kiểu nhân vật nhiều màu sắc cơ hồ nhấn chìm ông. Hình ảnh này làm Lâm Tây có cảm giác quen thuộc.
Đời trước, cô từng vô số lần một mình đi ngang qua người bán bóng hơi, lại một lần đều không mua, thời điểm mua nó khi chỉ có một mình, thật sự rất tịch mịch rồi.
Giang Tục thấy lâm tây đột nhiên bất động cũng không nói chuyện, nhìn theo tầm mắt của cô.
Muốn mua sao? Giang Tục nhẹ hỏi.
Lâm Tây xấu hổ liếc nhìn Giang Tục một cái, rõ ràng tràn ngập mong chờ, ngoài miệng vẫn nói lời chế nhạo: Sao lại không biết ngượng vậy chứ?
Giang Tục nhìn thoáng qua bảng ghi giá tiền trước mặt người bán hàng rong, từ trong ví lấy tiền đưa cho người bán. Người bán hàng đối với từng khách hàng đều vui vẻ ra mặt, lập tức hỏi: Lấy cái nào?
Lâm tây chỉ chỉ cái bong bóng màu vàng xấu xấu kia: Pikachu.
Lâm Tây cột con Pikachu xấu xí kia sau lưng, cô đi phía trước, bong bóng bay bay phía sau cô, hình ảnh này nhìn qua trông rất buồn cười.
Thật vất vả mới về tới trường, một đêm này rốt cục gần hết. Lâm Tây nhìn bong bóng, không khỏi có loại cảm giác Giang Tục cũng không phải người xấu lắm .
Nói, Giang Tục, tại sao chưa quen ai? Anh có thích con gái không? Nếu không, tôi có thể giới thiệu cho anh.
Giang Tục thẳng lưng, hai tay nhét vào túi, mặc cho Lâm Tây bước chậm rãi đi tới.
Không cần. Giọng của anh rất bình tĩnh, không có cảm xúc gì.
Sau khi bị Giang Tục từ chối, Lâm Tây xấu hổ xoay người lại, vội giải vây cho bản thân: Cũng phải, anh được nhiều người yêu thích như vậy, khẳng định không cần toi giới thiệu cho rồi.
Thấy Giang Tục không hứng thú với đề tài này, Lâm Tây nhịn không được lại nói một câu: Nhưng mà tôi cảm thấy anh nên yêu một ai đó đi.
Nếu Giang Tục yêu đương, thật sự là làm cho người ta bớt được nhiều chuyện. Về sau cùng anh ta lui tới cũng sẽ không có gánh nặng, không bao giờ sợ bị người nói là An xuyến* nữa. (*Tên một nhân vật trong phim “Thâm cung nội chiến”).
Gió đêm thổi tới, thổi qua hàng cây trong trường, lá khô bị cuốn lấy, cô tịch rơi xuống, dập dờn.
Giang Tục đi tới đi lui, đột nhiên quay đầu, đôi mắt thâm trầm làm người không thấy rõ cảm xúc.
Anh hỏi Lâm Tây: Vậy còn em?
Tôi? Lâm Tây chỉ chỉ bản thân: Chẳng phải tôi vẫn chưa yêu đương sao? Cô nói xong lại nhẹ thở dài một hơi: Anh không hiểu đâu, kiểu người bình thường như tôi khi ném vào trong một đám người, cũng tìm không ra được, thật sự là rất khó tìm đối tượng.
Sẽ không.
Hai chữ nói ra rất mạnh, làm Lâm Tây hơi dừng bước chân một chút.
Cái gì sẽ không?
Nếu ném em vào một đám người, tôi liếc mắt một cái có thể tìm ra.
/83
|