“Edward? Cậu sao vậy?” Harry vừa mới tan lớp liền thấy Edward bịt mũi lại phẫn nộ.
“Hắc, Harry, đừng ngăn cản tớ, tớ muốn đi đổi khóa!” Edward nổi giận đùng đùng trừng Harry. Harry lập tức nghiêng người tránh ra.
“Emmett, anh ta làm sao vậy?” Harry có chút không rõ, “Edward chưa bao giờ nóng nảy lung tung vậy.Điểm đó còn hơn cả Carlisle.”
Alice liếc Harry một cái, chỉ có cậu mới nói Carlisle nóng nảy lung tung.”Tớ nghĩ chắc là do cô gái hồi trưa? Edward sẽ không yêu cô ta chứ?” Alice cười với Harry, “Jasper? Gì chứ.”
Nhìn Jasper kéo Alice đi, Harry nhún vai, “Yêu cô ấy? Tùy. Hôm nay Carlisle không tới đón tớ. Rosalie chúng mình cùng về đi.”
“Harry.” Emmett oán giận nhìn cậu, “Sao cậu không lái xe đi học? Carlisle rất sẵn lòng dạy cậu đó. Cha cũng rất sẵn lòng mua cho cậu một chiếc xe thể thao.”
“Không, tớ muốn Carlisle chở tớ cơ!” Harry cười với Emmett, kéo Rosalie tới bãi đỗ xe.
“Nga, baby.” Emmett bất đắc dĩ nhìn trời, “Được rồi, được rồi. Hôm nay sao Carlisle không tới đón cậu.” Hắn đuổi theo.
“Anh ấy nói là có một cuộc điều trị gấp.Cậu biết anh ấy là bác sĩ đứng đầu trấn mà.” Harry nháy mắt, “Emmett, của cậu đâu sao không lái?”
“À ờm.” Emmett ấp úng, “Nó nói nó muốn ngủ ở gara. Ha ha.” Cười mỉa hai cái, mọi người lên xe ngồi.
oOo
“A Carlisle. Anh về rồi sao?!” Harry nhảy xuống xe, chạy đến bên cạnh Carlisle, bất mãn nhìn y, “Về cũng không chịu đi đón em, hại em bị người ghét bỏ.”
Từ khi Carlisle cùng Harry phát sinh quan hệ, hình thức ở chung của hai người liền thay đổi.
“Anh mới về. Edward có gọi cho anh.” Carlisle hôn trán Harry, “Tình huống của nó không tốt lắm. Cha nghĩ cô gái kia là con gái của Charlie nhỉ?” Y nhìn về phía Alice.
“Ừm, đúng vậy.” Alice gật gật đầu, “Con biết trước được là cô ấy sẽ cùng con làm bạn tốt.” Alice kéo Jasper, “Con nghĩ cô ấy là người ca hát của Edward.”
“A, người ca hát.” Carlsile có chút mất tự nhiên, “Thật sự là một phiền toái mỹ lệ. Cha nghĩ cha cần đi nói chuyện với Edward.” Y nhìn về phía Harry, “Harry,lên lầu trước. Một lát anh đi tìm em.”
Edward ngồi trong phòng, nhìn rừng cây ngoài cửa sổ, “Carlisle. Con biết cha sẽ đến, Alice nói cho cha.”
“Ừ. Edward, cha nghĩ có lẽ con muốn nói chuyện với cha?” Carlisle đứng ở cửa, y không xác định Edward có cần y hay không. Edward là một đứa độc lập, đương nhiên đây có khi cũng là một ít phiền toái.
“Vâng. Đúng vậy. Con nghĩ cô ấy là người ca hát của con. Carlisle. Con gần như không có biện pháp khống chế bản thân.” Edward đau khổ cúi đầu, vẻ mặt có chút uể oải.
“Edward, cha nghĩ là con có thể.” Carlisle dựa lên cửa sổ, nhìn Edward ở đối diện, “Đứa nhỏ, con biết con là ai. Cha tin con.” Carlisle vỗ vỗ vai anh, “Đương nhiên, con cũng phải tin tưởng bản thân, đúng không? Đi ra ngoài săn bắn đi, cha sẽ giúp con xin vắng mặt vài ngày. Được không?”
Edward gật gật đầu, “Tốt, cha nghĩ nếu cha không đi, Harry sẽ lại phát cáu mất. Một người yêu nhỏ tuổi có khi thật là làm người ta chịu không nổi. Ha ha.” Carlisle cười cười, rời khỏi phòng Edward.
oOo
“Harry, anh vào nhé.” Carlisle đẩy cửa phòng.
Harry nằm trên giường xem một quyển sách nhỏ, cậu ngẩng đầu nhìn Carlisle, “Đây là sách giải thích về vampire.”
“Có gì không thể hỏi anh sap?” Carlisle cười cười, không thèm để ý ngồi ở trên giường, nhìn Harry, “Em luôn chú ý tới cái giường như thế, có khi anh còn thật sự ghen tị với nó.”
Carlisle rút quyển sách trong tay Harry ra, “Hắc, Carlisle, anh ôn nhu với nó chút đi, anh sẽ phá hư nó mất.” Harry bất mãn đô đô miệng, sau đó ngồi dậy.
“Được rồi, Harry. Em muốn biết gì?” Carlisle có chút bất đắc dĩ nhìn cậu.
“Người ca hát là có ý gì? Vì sao cái gì em cũng không hiểu?” Harry bất mãn nhìn Carlisle, trong ánh mắt tràn ngập u oán.
“Anh không phải không muốn nói cho em nhưng em biết là cái này rất khó gặp.Anh nghĩ giờ nói cho em cũng không chậm, đúng không? Harry.” Carlisle nhìn Harry, y có chút bất đắc dĩ, từ khi hai người xảy ra quan hệ, Harry tựa hồ vẫn kề cận y, nhìn qua quan hệ tốt thật, chứ thật ra Harry luôn chỉnh y. Carlisle cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười.
“E hèm.” Harry quay đầu chờ Carlisle giải thích.
“Được rồi. Máu của người ca hát có sự hấp dẫn trí mạng đối với vampire, hơn nữa máu nó có thể tăng năng lực của vampire. Mỗi vampire đều có một người ca hát. Nhưng đó cũng không dễ gặp tí nào.” Carlisle nhìn Harry, lúc y đang giải thích Harry cũng đã quay đầu nhìn lại y.
“Em cũng có?” Harry có chút kinh ngạc hỏi.
“Ừ, đúng vậy. Nhưng anh nghĩ em không cần, không phải sao?” Ánh mắt Carlisle lóe lên.
“A, không, Carlisle, bây giờ còn là ban ngày.” Harry có chút kinh ngạc, cậu lùi về sau một chút.
Carlisle bắt lấy Harry, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải kia, “Anh nghĩ em sẽ không ngại, đúng không?”
“Carlisle, đồ vô lại. Lúi trước anh rút cuộc đã hôn bao nhiêu người hả? A ưm?!” Harry bất mãn.
“Anh nghĩ em là người đứng đầu đó. Harry.” Carlisle hôn cổ Harry.
“Anh không lo cho Edward sao? Carlisle, đứng lên.” Harry đẩy Carlisle ra.
“Tin anh đi, Edward sẽ có quyết định tốt thôi. Làm người nhà, chúng ta chỉ cần giúp đỡ nó, sau đó giúp nó giải quyết phiền toái. Harry.” Carlisle vẫn chuyên tâm hôn Harry.
“Nếu anh ta ăn luôn Bella kia thì sao?” Thanh âm Harry dần dần nhiễm mị sắc.
“Tin anh, nó sẽ không. Harry, em nên tập trung chút đi.” Carlisle bất mãn cắn lên ngực Harry.
“Ưmm, a.” Carlisle vừa lòng nghe Harry đáp lại.
“Harry, anh yêu em.” Carlisle ngồi xuống, cởi chiếc áo sơmi của mình ra.
“Hức, Carlisle. Anh tên hỗn đản này. Anh biết là em không có cách nào phản kháng anh mà.” Harry hung hăng đạp Carlisle một cước, sau đó nhâm mệnh bị Carlisle đặt dưới thân.
(không có xôi thịt đâu nhé)
oOo
“He, Harry.Hôm qua chúng ta ra ngoài săn, con với Carlisle cũng không thèm xuống. Con biết mà nhỉ ” Esme cười cười với Harry, đưa túi máu cho cậu.
“Cám ơn, Esme. Hèm.” Harry có chút xấu hổ.
“A, mẹ còn muốn nghe con kêu là mẹ cơ.” Esme ra vẻ tiếc nuối.
“A.Mẹ biết mà, Carlisle.” Harry gật đầu với Esme, uống hết túi máu to, “Con đi học.” Harry chạy lên xe Carlisle.
( Vẫn giữ xưng hô mẹ – con của Esme với Harry như thường nhé các bạn ^^)
“Esme.” Carlisle cúi đầu gọi, “Esme.”
“À, được rồi, của anh, cầm.” Esme đưa túi máu cho Carlisle.
“Cám ơn.” Nhận túi máu, Carlisle lên xe ngồi, Harry theo dõi túi máu trong tay y, Carlisle cười cười, đem túi máu đưa cho Harry.
“Ừm. Không. Em không cần.” Harry cố gắng nhìn về phía trước, “Đó là bữa sáng của anh.”
Carlisle nhìn Harry bất đắc dĩ cười cười, “Anh nghĩ anh chưa đói bụng đâu.” Y đưa tay lắc lắc Harry trước mặt.
“Không.Esme có nói, không thể lấy bữa của anh. Anh phải làm việc ở bệnh viện. Không thể đói.” Ánh mắt Harry thường bay bay tới túi máu trong tay Carlisle.
“Được rồi, uống nhanh.” Carlisle đặt nó vào trong tay Harry, “Anh cũng không đói. Huống hồ ngày hôm qua, là anh không tốt.”
Miệng Harry lập tức cắn trên cái túi to, đôi môi hông dính máu dán chặt trên túi, ánh mắt lại nhìn Carlisle, biểu tình thỏa mãn.
Carlisle cúi đầu hôn đôi môi dính máu kia, sau đó lái xe tới trường trung học Forks.
“A, Carlisle luôn hữu tình như thế.” Alice nhìn Rosalie, hai người nhìn nhau cười.
“Carlisle đúng là thật sự thương yêu Harryy từ trong xương cốt.” Esme hâm mộ nhìn chiếc xe của Carlisle rời đi.”Mấy đứa, các con cũng phải đi học.”
“Edward khi nào thì về?” Ngải mĩ đặc biệt hỏi.
“Carlisle đã xin nghỉ giúp cậu ta rồi.” Alice hâm mộ nói.
oOo
“Ha, Edward.” Harry thấy Edward, đi qua chỗ anh.”Cô ấy là? Bella?” Harry chớp mắt với Edward.
“À ờ. Bella. Em của anh, Harry.” Edward mất tự nhiên giới thiệu.
“Xin chào, Bella. Tớ là Harry.” Harry chào hỏi với Bella.
“Harry. Hôm nay Carlisle không tới đón cậu sao?” Edward có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Ừm. Không biết nữa. Có lẽ lát nữa.A, tớ ra ngoài chờ anh ấy đây.” Harry liếc Edward, sau đó phẫn nộ nói, “Vậy thì Bella, hẹn gặp lại.”
“Được. Hẹn gặp lại.” Bella gật đầu với Harry.
“Ừ.” Edward chỉa chỉa Harry, sau đó thật có lỗi liếc nhìn Bella, đuổi theo.
“Edward, Bella lại nhìn cậu nha.” Harry lách dưới cái ô của Rosalie, cậu cũng không thích bị mưa xối.
“Ừ.” Edward nhún nhún vai.
“A.” Harry mở to hai mắt nhìn một chiếc xe không khống chế được sắp đâm vào Bella, Edward lập tức vọt qua, chặn lại trước đầu xe.
Alice nhìn thoáng qua Jasper, mấy người lập tức lên xe.
“Rosalie, chúng ta đi bệnh viện đi. Tớ nghĩ Carlisle không thể đến đây.” Harry có chút lo lắng, “Edward, a. Bella.” Harry có chút đau đầu.
“Được, chúng ta đi.” Hiển nhiên Rosalie cũng tức giận.
Hy vọng Carlile không giận, Harry trong lòng yên lặng khẩn cầu. Tuy cậu không nghĩ Carlisle sẽ giận, nhưng là ít nhất là Edward đã chọc đến phiền toái. Hy vọng Bella không cần truy vấn mới tốt.
Harry đứng bên cạnh Carlisle, nhìn Rosalie gầm nhỏ với Edward, cậu có chút đồng tình với Edward, nếu đổi là cậu, cậu cũng sẽ cứu Bella.
Carlisle đột nhiên nhìn về phía Bella đang đứng ở góc, “Tớ có thể nói chuyện với cậu được không? Edward.”
Carlisle đưa Harry và Rosalie đi.
“Carlisle, anh nghĩ Bella sẽ nói gì với Edward?” Harry có chút lo lắng.
“Đương nhiên là chuyện của chúng ta. Edward sẽ làm chúng ta bại lộ thân phận.” Rosalie đứng ở trong văn phòng gào lên.
Rosalie tức giận thật đáng sợ.
“Hắc, Harry, đừng ngăn cản tớ, tớ muốn đi đổi khóa!” Edward nổi giận đùng đùng trừng Harry. Harry lập tức nghiêng người tránh ra.
“Emmett, anh ta làm sao vậy?” Harry có chút không rõ, “Edward chưa bao giờ nóng nảy lung tung vậy.Điểm đó còn hơn cả Carlisle.”
Alice liếc Harry một cái, chỉ có cậu mới nói Carlisle nóng nảy lung tung.”Tớ nghĩ chắc là do cô gái hồi trưa? Edward sẽ không yêu cô ta chứ?” Alice cười với Harry, “Jasper? Gì chứ.”
Nhìn Jasper kéo Alice đi, Harry nhún vai, “Yêu cô ấy? Tùy. Hôm nay Carlisle không tới đón tớ. Rosalie chúng mình cùng về đi.”
“Harry.” Emmett oán giận nhìn cậu, “Sao cậu không lái xe đi học? Carlisle rất sẵn lòng dạy cậu đó. Cha cũng rất sẵn lòng mua cho cậu một chiếc xe thể thao.”
“Không, tớ muốn Carlisle chở tớ cơ!” Harry cười với Emmett, kéo Rosalie tới bãi đỗ xe.
“Nga, baby.” Emmett bất đắc dĩ nhìn trời, “Được rồi, được rồi. Hôm nay sao Carlisle không tới đón cậu.” Hắn đuổi theo.
“Anh ấy nói là có một cuộc điều trị gấp.Cậu biết anh ấy là bác sĩ đứng đầu trấn mà.” Harry nháy mắt, “Emmett, của cậu đâu sao không lái?”
“À ờm.” Emmett ấp úng, “Nó nói nó muốn ngủ ở gara. Ha ha.” Cười mỉa hai cái, mọi người lên xe ngồi.
oOo
“A Carlisle. Anh về rồi sao?!” Harry nhảy xuống xe, chạy đến bên cạnh Carlisle, bất mãn nhìn y, “Về cũng không chịu đi đón em, hại em bị người ghét bỏ.”
Từ khi Carlisle cùng Harry phát sinh quan hệ, hình thức ở chung của hai người liền thay đổi.
“Anh mới về. Edward có gọi cho anh.” Carlisle hôn trán Harry, “Tình huống của nó không tốt lắm. Cha nghĩ cô gái kia là con gái của Charlie nhỉ?” Y nhìn về phía Alice.
“Ừm, đúng vậy.” Alice gật gật đầu, “Con biết trước được là cô ấy sẽ cùng con làm bạn tốt.” Alice kéo Jasper, “Con nghĩ cô ấy là người ca hát của Edward.”
“A, người ca hát.” Carlsile có chút mất tự nhiên, “Thật sự là một phiền toái mỹ lệ. Cha nghĩ cha cần đi nói chuyện với Edward.” Y nhìn về phía Harry, “Harry,lên lầu trước. Một lát anh đi tìm em.”
Edward ngồi trong phòng, nhìn rừng cây ngoài cửa sổ, “Carlisle. Con biết cha sẽ đến, Alice nói cho cha.”
“Ừ. Edward, cha nghĩ có lẽ con muốn nói chuyện với cha?” Carlisle đứng ở cửa, y không xác định Edward có cần y hay không. Edward là một đứa độc lập, đương nhiên đây có khi cũng là một ít phiền toái.
“Vâng. Đúng vậy. Con nghĩ cô ấy là người ca hát của con. Carlisle. Con gần như không có biện pháp khống chế bản thân.” Edward đau khổ cúi đầu, vẻ mặt có chút uể oải.
“Edward, cha nghĩ là con có thể.” Carlisle dựa lên cửa sổ, nhìn Edward ở đối diện, “Đứa nhỏ, con biết con là ai. Cha tin con.” Carlisle vỗ vỗ vai anh, “Đương nhiên, con cũng phải tin tưởng bản thân, đúng không? Đi ra ngoài săn bắn đi, cha sẽ giúp con xin vắng mặt vài ngày. Được không?”
Edward gật gật đầu, “Tốt, cha nghĩ nếu cha không đi, Harry sẽ lại phát cáu mất. Một người yêu nhỏ tuổi có khi thật là làm người ta chịu không nổi. Ha ha.” Carlisle cười cười, rời khỏi phòng Edward.
oOo
“Harry, anh vào nhé.” Carlisle đẩy cửa phòng.
Harry nằm trên giường xem một quyển sách nhỏ, cậu ngẩng đầu nhìn Carlisle, “Đây là sách giải thích về vampire.”
“Có gì không thể hỏi anh sap?” Carlisle cười cười, không thèm để ý ngồi ở trên giường, nhìn Harry, “Em luôn chú ý tới cái giường như thế, có khi anh còn thật sự ghen tị với nó.”
Carlisle rút quyển sách trong tay Harry ra, “Hắc, Carlisle, anh ôn nhu với nó chút đi, anh sẽ phá hư nó mất.” Harry bất mãn đô đô miệng, sau đó ngồi dậy.
“Được rồi, Harry. Em muốn biết gì?” Carlisle có chút bất đắc dĩ nhìn cậu.
“Người ca hát là có ý gì? Vì sao cái gì em cũng không hiểu?” Harry bất mãn nhìn Carlisle, trong ánh mắt tràn ngập u oán.
“Anh không phải không muốn nói cho em nhưng em biết là cái này rất khó gặp.Anh nghĩ giờ nói cho em cũng không chậm, đúng không? Harry.” Carlisle nhìn Harry, y có chút bất đắc dĩ, từ khi hai người xảy ra quan hệ, Harry tựa hồ vẫn kề cận y, nhìn qua quan hệ tốt thật, chứ thật ra Harry luôn chỉnh y. Carlisle cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười.
“E hèm.” Harry quay đầu chờ Carlisle giải thích.
“Được rồi. Máu của người ca hát có sự hấp dẫn trí mạng đối với vampire, hơn nữa máu nó có thể tăng năng lực của vampire. Mỗi vampire đều có một người ca hát. Nhưng đó cũng không dễ gặp tí nào.” Carlisle nhìn Harry, lúc y đang giải thích Harry cũng đã quay đầu nhìn lại y.
“Em cũng có?” Harry có chút kinh ngạc hỏi.
“Ừ, đúng vậy. Nhưng anh nghĩ em không cần, không phải sao?” Ánh mắt Carlisle lóe lên.
“A, không, Carlisle, bây giờ còn là ban ngày.” Harry có chút kinh ngạc, cậu lùi về sau một chút.
Carlisle bắt lấy Harry, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải kia, “Anh nghĩ em sẽ không ngại, đúng không?”
“Carlisle, đồ vô lại. Lúi trước anh rút cuộc đã hôn bao nhiêu người hả? A ưm?!” Harry bất mãn.
“Anh nghĩ em là người đứng đầu đó. Harry.” Carlisle hôn cổ Harry.
“Anh không lo cho Edward sao? Carlisle, đứng lên.” Harry đẩy Carlisle ra.
“Tin anh đi, Edward sẽ có quyết định tốt thôi. Làm người nhà, chúng ta chỉ cần giúp đỡ nó, sau đó giúp nó giải quyết phiền toái. Harry.” Carlisle vẫn chuyên tâm hôn Harry.
“Nếu anh ta ăn luôn Bella kia thì sao?” Thanh âm Harry dần dần nhiễm mị sắc.
“Tin anh, nó sẽ không. Harry, em nên tập trung chút đi.” Carlisle bất mãn cắn lên ngực Harry.
“Ưmm, a.” Carlisle vừa lòng nghe Harry đáp lại.
“Harry, anh yêu em.” Carlisle ngồi xuống, cởi chiếc áo sơmi của mình ra.
“Hức, Carlisle. Anh tên hỗn đản này. Anh biết là em không có cách nào phản kháng anh mà.” Harry hung hăng đạp Carlisle một cước, sau đó nhâm mệnh bị Carlisle đặt dưới thân.
(không có xôi thịt đâu nhé)
oOo
“He, Harry.Hôm qua chúng ta ra ngoài săn, con với Carlisle cũng không thèm xuống. Con biết mà nhỉ ” Esme cười cười với Harry, đưa túi máu cho cậu.
“Cám ơn, Esme. Hèm.” Harry có chút xấu hổ.
“A, mẹ còn muốn nghe con kêu là mẹ cơ.” Esme ra vẻ tiếc nuối.
“A.Mẹ biết mà, Carlisle.” Harry gật đầu với Esme, uống hết túi máu to, “Con đi học.” Harry chạy lên xe Carlisle.
( Vẫn giữ xưng hô mẹ – con của Esme với Harry như thường nhé các bạn ^^)
“Esme.” Carlisle cúi đầu gọi, “Esme.”
“À, được rồi, của anh, cầm.” Esme đưa túi máu cho Carlisle.
“Cám ơn.” Nhận túi máu, Carlisle lên xe ngồi, Harry theo dõi túi máu trong tay y, Carlisle cười cười, đem túi máu đưa cho Harry.
“Ừm. Không. Em không cần.” Harry cố gắng nhìn về phía trước, “Đó là bữa sáng của anh.”
Carlisle nhìn Harry bất đắc dĩ cười cười, “Anh nghĩ anh chưa đói bụng đâu.” Y đưa tay lắc lắc Harry trước mặt.
“Không.Esme có nói, không thể lấy bữa của anh. Anh phải làm việc ở bệnh viện. Không thể đói.” Ánh mắt Harry thường bay bay tới túi máu trong tay Carlisle.
“Được rồi, uống nhanh.” Carlisle đặt nó vào trong tay Harry, “Anh cũng không đói. Huống hồ ngày hôm qua, là anh không tốt.”
Miệng Harry lập tức cắn trên cái túi to, đôi môi hông dính máu dán chặt trên túi, ánh mắt lại nhìn Carlisle, biểu tình thỏa mãn.
Carlisle cúi đầu hôn đôi môi dính máu kia, sau đó lái xe tới trường trung học Forks.
“A, Carlisle luôn hữu tình như thế.” Alice nhìn Rosalie, hai người nhìn nhau cười.
“Carlisle đúng là thật sự thương yêu Harryy từ trong xương cốt.” Esme hâm mộ nhìn chiếc xe của Carlisle rời đi.”Mấy đứa, các con cũng phải đi học.”
“Edward khi nào thì về?” Ngải mĩ đặc biệt hỏi.
“Carlisle đã xin nghỉ giúp cậu ta rồi.” Alice hâm mộ nói.
oOo
“Ha, Edward.” Harry thấy Edward, đi qua chỗ anh.”Cô ấy là? Bella?” Harry chớp mắt với Edward.
“À ờ. Bella. Em của anh, Harry.” Edward mất tự nhiên giới thiệu.
“Xin chào, Bella. Tớ là Harry.” Harry chào hỏi với Bella.
“Harry. Hôm nay Carlisle không tới đón cậu sao?” Edward có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Ừm. Không biết nữa. Có lẽ lát nữa.A, tớ ra ngoài chờ anh ấy đây.” Harry liếc Edward, sau đó phẫn nộ nói, “Vậy thì Bella, hẹn gặp lại.”
“Được. Hẹn gặp lại.” Bella gật đầu với Harry.
“Ừ.” Edward chỉa chỉa Harry, sau đó thật có lỗi liếc nhìn Bella, đuổi theo.
“Edward, Bella lại nhìn cậu nha.” Harry lách dưới cái ô của Rosalie, cậu cũng không thích bị mưa xối.
“Ừ.” Edward nhún nhún vai.
“A.” Harry mở to hai mắt nhìn một chiếc xe không khống chế được sắp đâm vào Bella, Edward lập tức vọt qua, chặn lại trước đầu xe.
Alice nhìn thoáng qua Jasper, mấy người lập tức lên xe.
“Rosalie, chúng ta đi bệnh viện đi. Tớ nghĩ Carlisle không thể đến đây.” Harry có chút lo lắng, “Edward, a. Bella.” Harry có chút đau đầu.
“Được, chúng ta đi.” Hiển nhiên Rosalie cũng tức giận.
Hy vọng Carlile không giận, Harry trong lòng yên lặng khẩn cầu. Tuy cậu không nghĩ Carlisle sẽ giận, nhưng là ít nhất là Edward đã chọc đến phiền toái. Hy vọng Bella không cần truy vấn mới tốt.
Harry đứng bên cạnh Carlisle, nhìn Rosalie gầm nhỏ với Edward, cậu có chút đồng tình với Edward, nếu đổi là cậu, cậu cũng sẽ cứu Bella.
Carlisle đột nhiên nhìn về phía Bella đang đứng ở góc, “Tớ có thể nói chuyện với cậu được không? Edward.”
Carlisle đưa Harry và Rosalie đi.
“Carlisle, anh nghĩ Bella sẽ nói gì với Edward?” Harry có chút lo lắng.
“Đương nhiên là chuyện của chúng ta. Edward sẽ làm chúng ta bại lộ thân phận.” Rosalie đứng ở trong văn phòng gào lên.
Rosalie tức giận thật đáng sợ.
/37
|