Nụ hôn kia thực nhiễu loạn tâm tư của Thất Nương, đêm đó nàng không tài nào ngủ ngon được, sáng hôm sau hai mắt thâm đen khiến nàng băn khoăn, không biết có nên ra khỏi phòng không đây.
“Ra, không ra, ra, không ra, ra, không ra...” Những bông cúc hôm trước Xú Đậu Hũ hái về đều bất hạnh tử trận dưới ma trảo của Thất Nương, “... Ra, không ra, ra.” Thất Nương nhìn cánh hoa lẫn lá bị bứt sạch trơn, u sầu đầy mặt.
Do dự hồi lâu rồi nàng nhìn vào bông hoa cúc cuối cùng còn sót lại trong lọ, khẽ nói, “Hay là làm lại lần nữa nhỉ...”
“Ra, không ra, ra, không ra, ra, không ra...”
“Cốc cốc cốc...” Tiếng gõ cửa vang lên thật không đúng lúc chút nào.
“Ai vậy... Ai vậy hả?” Mạc Thất Nương sợ hết hồn, không phải là Sở Khanh Vũ chứ?
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...
“Bà chủ, là em! Người làm gì trong đó vậy hả? Sao giờ mà còn chưa chịu ra? Sắp trưa rồi đó, lầu rất nhiều khách dưới lầu hỏi người đâu đó!” Thanh âm của Xú Đậu Hũ truyền từ ngoài cửa vào, trái tim đang treo trên cuống họng của Mạc Thất Nương khẽ rơi xuống.
“Biết... Biết rồi! Ta xuống ngay đây!” Mạc Thất Nương đáp đại một câu. “Nhưng nếu đi xuống lại thấy hắn thì phải sao bây giờ? Chả lẽ lại giả vờ như không thấy hắn sao…” Suy nghĩ một chút, Thất Nương vội lắc đầu, “Làm vậy không được, cúi đầu không thấy ngẩng đầu cũng sẽ thấy thôi, sao mà giả vờ mãi được…” Mặt Thất Nương nhăn lại thành một đống.
“Bà chủ! Bà chủ!” Tiếng gào của Xú Đậu Hũ kéo Thất Nương ra khỏi vấn đề nan giải, trở về với thực tại, “Bà chủ à, chị làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Xú Đậu Hũ cảm thấy hôm nay bà chủ rất là lạ nha, có khi nào là vì hôm qua mình không chịu đi mua bánh Trùng Dương cho tỷ ấy, nên tỷ ấy giận, trốn trong phòng hờn dỗi hay không?
“Cái gì, cái gì đấy? Gọi hồn hả?” Mạc Thất Nương đành ra mở cửa.
“Á…” Xú Đậu Hũ bị bản mặt gấu trúc cộng thêm một cái đầu tổ quạ bù xù không được chải của Mạc Thất Nương làm cho giật mình, “Bà, bà, bà…”
“Bà, bà , bà cái gì mà bà? Ta già đến vậy sao?” Thất Nương không có chỗ trút giận liền chém hết lên người của tiểu nhị đáng thương.
“Không có! Em đâu có ý đó!” Xú Đậu Hũ vội vàng giải thích, giậm giậm hai chân, “Sao sắc mặt người lại kém như vậy? Không phải là bị ốm chứ? Để em đi tìm…”
“Không cần, không cần, không cần...” Mạc Thất Nương sốt ruột khoát tay, “Cần làm gì thì cứ đi làm đi, ta xuống ngay bây giờ đó!” Dứt lời liền vội vàng đóng cửa lại, thiếu chút nữa là kẹt nát mặt Xú Đậu Hũ.
“Phiền chết đi được!” Thất Nương gãi gãi đầu, trong lòng một mảnh rối ren, không còn chút gì là dáng vẻ trầm tĩnh của ngày thường, nàng ngồi xuống ghế, thở dài một hơi. Đột nhiên nàng thốt lên một tiếng“Á!”, cô gái xấu xí trong gương kia là ai vậy? Một khuôn mặt trắng bệch, vành mắt đen thui, tóc tai rối bù giống như đống rơm rạ…
“Ta…” Thất Nương ủ rũ cúi đầu, “Mạc Thất Nương, ngươi sao thế? Không phải là…” Nàng không dám nói tiếp nữa, mặt thoáng ửng đỏ, ngoại trừ Kỷ hình Phong ra, nàng chưa từng hôn bất cứ người đàn ông nào khác, loại cảm giác này thật…
Kỷ Hình Phong! Thiếp phải làm gì bây giờ… Thiếp phải làm gì bây giờ…
Thất Nương gục xuống bàn, vùi đầu thật sâu vào hai cánh tay, nàng rất khó chịu, nhưng lại không thể nói được vì sao lại khó chịu, giống như trong tim có một tảng đá đè nặng lên vậy, buồn bực đến phát sợ.
“Kệ đi! Cứ coi như là mơ! Không có chuyện gì xảy ra hết, không có chuyện gì…” Thất Nương đứng bật dậy khỏi bàn, gật đầu với cô gái xấu xí trong tấm gương, “Không có chuyện gì xảy ra hết, chả có chuyện gì cả, không có chuyện gì hết…”
Nàng vội vã điểm trang, đem mớ tóc rối chải mượt, rồi búi mái tóc dài lại, xuyên qua một cây trâm bằng gỗ đào, sau đó gật đầu với cô gái đã hoàn toàn biến hình thành một cô gái quyến rũ mà gật đầu lần nữa,“Không cần phải sợ! Chả có chuyện gì xảy ra cả! Tất cả đều là mơ mà thôi!”
Đứng lên, sửa sang lại áo quần trên người, lại khoác thêm một chiếc áo ngoài vào, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa phòng ra.
“Mạc Thất Nương, đã quên chuyện kia!” Nhấn mạnh với bản thân thêm lần nữa, Thất Nương mở mắt, “A!” Nàng lảo đảo lui lại mấy bước, hai mắt mở trừng trừng, cánh tay giơ lên có chút run rẩy,“Ngươi, ngươi, ngươi...”
“Thất Nương, sao vậy?” Sở Khanh Vũ đứng bên ngoài, một thân mặc trường sam bằng gấm màu lục, phong lưu, phóng khoáng khác thường, chiếc quạt được thu lại, nắm trong tay, đầu mày tỏa ra ý cười. Tất cả phản ứng của Thất Nương y đều thấy hết, Sở Khanh Vũ mừng thầm, bản thân mình đối với nàng cũng có ảnh hưởng cụ thể.
“Không có... Không có chuyện gì, đại nhân đột nhiên đứng ở cửa thế này nên có hơi giật mình.” Kinh sợ qua đi, Thất Nương ý thức được mình đã thất thố, vội vàng kiếm cớ che đậy, “Sở đại nhân... Có chuyện gì không?” Nàng dè dặt hỏi, sợ để lộ tâm tình.
“Ta nghe Xú Đậu Hũ nói hình như nàng bị bệnh, cho nên đến xem sao.”
“Ta không sao...” Thất Nương thầm mắng Xú Đậu Hũ miệng rộng, lật đật giải thích, “Ta chỉ dậy hơi trễ thôi…” Nàng không dám nhìn thẳng vào Sở Khanh Vũ, vừa nhìn vào khuôn mặt của y, Thất Nương lại vô thức mà chú ý đến bờ môi của y, lập tức trên môi nàng lại xuất hiện loại cảm giác mềm mại, ấm nóng khiến cho mặt nàng cũng phải nóng lên.
“Không có chuyện gì là tốt rồi...” Sở Khanh Vũ cười cười, đưa vật trên tay ra cho Thất Nương, “Trời lạnh, dễ bị cảm, sáng ta đi qua tiệm lụa có mua cho nàng chiếc áo khoác.”
Tim Thất Nương run lên, đưa mắt nhìn món đồ trên tay y, không biết nên hay không nên nhận đây. Theo lý thuyết mà nói thì đây là lòng tốt của y, song Thất Nương lại sợ ý tốt như vậy, y càng chu đáo, nàng lại càng không biết phải làm gì mới đúng.
“Sao không nhận?” Sở Khanh Vũ có chút mất mát nhưng cũng không để lộ ra.
Do dự hồi lâu, Thất Nương mới thấp giọng từ chối, “Thất Nương sao có thể... Làm phiền đại nhân hao tâm tổn trí được, áo choàng này... Tốt nhất là đại nhân nên trao cho vị hồng nhan tri kỉ nào đó mới đúng!”
“Thất Nương không cần phải khách sáo đâu, áo choàng này Sở mỗ mua vì nàng, nếu đưa cho người khác thì khác nào vứt đi cái tâm trong đó…” Sở Khanh Vũ nói thật chậm, nhưng trong giọng nói tràn đầy kiên định, cánh tay đưa ra cũng vẫn không chịu thu về.
Giằng co như vậy một lúc lâu, Thất Nương cũng cảm thấy xấu hổ, đành đưa tay nhận ấy áo choàng, “Vậy Thất Nương… Cảm tạ đại nhân…”
“Thất Nương không cần cảm tạ ta, Sở mỗ ở khách sạn lâu như vậy may mà có Thất Nương chiếu cố, phải là ta cảm ơn Thất Nương mới đúng.” Nhìn Thất Nương nhận chiếc áo choàng kia, tâm tình Sở Khanh Vũ lập tức trở nên sáng sủa, giọng nói cũng nhẹ đi không ít.
Sở Khanh Vũ đem áo choàng đưa cho Thất Nương cũng không làm ra hành động gì quá đáng, cùng Thất Nương nói tiếng tạm biệt liền phe phẩy cây quạt đi xuống lầu. Thất Nương ngây ngốc ngồi trong phòng, nhìn bọc vải bố bao lấy chiếc áo choàng kia, rốt cục không đủ can đảm để mà mở ra, nàng đặt áo choàng lên đầu giường, thở dài mà đi xuống lầu.
Ngày này Thất Nương không uống rượu, nàng chỉ đứng ở quầy hàng trong đại sảnh mà luôn tay tính toán sổ sách, thế nhưng những mục rõ ràng vốn rất dễ tính toán, hôm nay sao lại đáng ghét vô cùng. Nàng len lén ngẩng đầu, dùng đuôi mắt nhìn lướt qua Sở Khanh Vũ đang ngồi trong góc kia, lại phát hiện y cũng đang nhìn nàng liền lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục tính sổ.
Sổ sách này mãi cho đến lúc khách nhân về hết cũng chưa xem xong, những chữ to chữ nhỏ trong sổ loạn hết cả lên, Thất Nương chẳng nhìn được chữ nào. Nhưng lòng nàng so với những con chữ này còn loạn gấp mấy lần, trong đầu toàn là khuôn mặt của Sở Khanh Vũ, không tài nào nghĩ đến những thứ khác được.
“Thất Nương...” Một tiếng gọi khẽ, cây bút trong tay Thất Nương run rẩy để lại một vết mực thật lớn trên cuốn sổ.
“Đi nghỉ sớm đi, đừng làm mình mệt…” Sở Khanh Vũ dịu dàng cười với Thất Nương, rồi quay lên lầu, tim Thất Nương run lên theo từng tiếng bước chân của y.
Đêm đó Thất Nương lại mất ngủ, nàng nằm ở trên giường lăn tới lăn lui, cuối cùng nhịn không được liền bật dậy thắp đèn. Sau khi thở dài một hơi, nàng vô lực tựa đầu lên giường, “Kỷ Hình Phong, thiếp bị sao vậy? Nói cho thiếp biết, rốt cục là có chuyện gì……..” Đột nhiên bọc áo Sở Khanh Vũ tặng hồi trưa rơi vào trong mắt Thất Nương, băn khoan một lúc lâu, rốt cục nàng cũng đưa tay cầm lấy bọc áo kia.
Cơ hồ là run rẩy mà mở ra, một đóa hoa dâm bụt thêu trên áo đập vào mắt nàng, tim đột nhiên bị thứ gì đó đập vào thật mạnh, ngơ ngác nhìn đóa dâm bụt kia.
“Hình Phong, lúc chàng về mang cho thiếp một chiếc áo choàng được không?”
“Được, nàng thích áo thế nào?”
“Màu sắc không quan trọng, chỉ cần bên trên có thêu hình hoa dâm bụt là được rồi.”
“Được, ta ra ngoài sẽ cẩn thận để ý cho nàng…”
Mạc Thất Nương khóc, ôm chiếc áo choàng thêu hoa dâm bụt mà khóc, rồi nàng dần dần thiếp đi, nàng mơ, trong giấc mơ ấy Kỷ Hình Phong trở về, hắn đem về cho Thất Nương một chiếc áo choàng. Thất Nương khoác áo lên người, ngẩng đầu hỏi Kỷ Hình Phong có đẹp hay không. Đột nhiên, Kỷ Hình Phong biến thành Sở Khanh Vũ, y cười khen, “Rất đẹp…”
“A!” Thất Nương choàng tỉnh khỏi cơn mơ, chiếc áo choàng kia còn đang ôm trong lòng, nàng liền ném chiếc áo kia xuống đất, hai tay bưng mặt, nước mắt chảy xuống theo kẽ tay, từng giọt, từng giọt nước mắt nhẹ nhàng in lên tấm nệm.
Cầu xin ngươi, đừng làm cho ta quên mất Kỷ Hình Phong mà, có được không?
“Ra, không ra, ra, không ra, ra, không ra...” Những bông cúc hôm trước Xú Đậu Hũ hái về đều bất hạnh tử trận dưới ma trảo của Thất Nương, “... Ra, không ra, ra.” Thất Nương nhìn cánh hoa lẫn lá bị bứt sạch trơn, u sầu đầy mặt.
Do dự hồi lâu rồi nàng nhìn vào bông hoa cúc cuối cùng còn sót lại trong lọ, khẽ nói, “Hay là làm lại lần nữa nhỉ...”
“Ra, không ra, ra, không ra, ra, không ra...”
“Cốc cốc cốc...” Tiếng gõ cửa vang lên thật không đúng lúc chút nào.
“Ai vậy... Ai vậy hả?” Mạc Thất Nương sợ hết hồn, không phải là Sở Khanh Vũ chứ?
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...
“Bà chủ, là em! Người làm gì trong đó vậy hả? Sao giờ mà còn chưa chịu ra? Sắp trưa rồi đó, lầu rất nhiều khách dưới lầu hỏi người đâu đó!” Thanh âm của Xú Đậu Hũ truyền từ ngoài cửa vào, trái tim đang treo trên cuống họng của Mạc Thất Nương khẽ rơi xuống.
“Biết... Biết rồi! Ta xuống ngay đây!” Mạc Thất Nương đáp đại một câu. “Nhưng nếu đi xuống lại thấy hắn thì phải sao bây giờ? Chả lẽ lại giả vờ như không thấy hắn sao…” Suy nghĩ một chút, Thất Nương vội lắc đầu, “Làm vậy không được, cúi đầu không thấy ngẩng đầu cũng sẽ thấy thôi, sao mà giả vờ mãi được…” Mặt Thất Nương nhăn lại thành một đống.
“Bà chủ! Bà chủ!” Tiếng gào của Xú Đậu Hũ kéo Thất Nương ra khỏi vấn đề nan giải, trở về với thực tại, “Bà chủ à, chị làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Xú Đậu Hũ cảm thấy hôm nay bà chủ rất là lạ nha, có khi nào là vì hôm qua mình không chịu đi mua bánh Trùng Dương cho tỷ ấy, nên tỷ ấy giận, trốn trong phòng hờn dỗi hay không?
“Cái gì, cái gì đấy? Gọi hồn hả?” Mạc Thất Nương đành ra mở cửa.
“Á…” Xú Đậu Hũ bị bản mặt gấu trúc cộng thêm một cái đầu tổ quạ bù xù không được chải của Mạc Thất Nương làm cho giật mình, “Bà, bà, bà…”
“Bà, bà , bà cái gì mà bà? Ta già đến vậy sao?” Thất Nương không có chỗ trút giận liền chém hết lên người của tiểu nhị đáng thương.
“Không có! Em đâu có ý đó!” Xú Đậu Hũ vội vàng giải thích, giậm giậm hai chân, “Sao sắc mặt người lại kém như vậy? Không phải là bị ốm chứ? Để em đi tìm…”
“Không cần, không cần, không cần...” Mạc Thất Nương sốt ruột khoát tay, “Cần làm gì thì cứ đi làm đi, ta xuống ngay bây giờ đó!” Dứt lời liền vội vàng đóng cửa lại, thiếu chút nữa là kẹt nát mặt Xú Đậu Hũ.
“Phiền chết đi được!” Thất Nương gãi gãi đầu, trong lòng một mảnh rối ren, không còn chút gì là dáng vẻ trầm tĩnh của ngày thường, nàng ngồi xuống ghế, thở dài một hơi. Đột nhiên nàng thốt lên một tiếng“Á!”, cô gái xấu xí trong gương kia là ai vậy? Một khuôn mặt trắng bệch, vành mắt đen thui, tóc tai rối bù giống như đống rơm rạ…
“Ta…” Thất Nương ủ rũ cúi đầu, “Mạc Thất Nương, ngươi sao thế? Không phải là…” Nàng không dám nói tiếp nữa, mặt thoáng ửng đỏ, ngoại trừ Kỷ hình Phong ra, nàng chưa từng hôn bất cứ người đàn ông nào khác, loại cảm giác này thật…
Kỷ Hình Phong! Thiếp phải làm gì bây giờ… Thiếp phải làm gì bây giờ…
Thất Nương gục xuống bàn, vùi đầu thật sâu vào hai cánh tay, nàng rất khó chịu, nhưng lại không thể nói được vì sao lại khó chịu, giống như trong tim có một tảng đá đè nặng lên vậy, buồn bực đến phát sợ.
“Kệ đi! Cứ coi như là mơ! Không có chuyện gì xảy ra hết, không có chuyện gì…” Thất Nương đứng bật dậy khỏi bàn, gật đầu với cô gái xấu xí trong tấm gương, “Không có chuyện gì xảy ra hết, chả có chuyện gì cả, không có chuyện gì hết…”
Nàng vội vã điểm trang, đem mớ tóc rối chải mượt, rồi búi mái tóc dài lại, xuyên qua một cây trâm bằng gỗ đào, sau đó gật đầu với cô gái đã hoàn toàn biến hình thành một cô gái quyến rũ mà gật đầu lần nữa,“Không cần phải sợ! Chả có chuyện gì xảy ra cả! Tất cả đều là mơ mà thôi!”
Đứng lên, sửa sang lại áo quần trên người, lại khoác thêm một chiếc áo ngoài vào, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa phòng ra.
“Mạc Thất Nương, đã quên chuyện kia!” Nhấn mạnh với bản thân thêm lần nữa, Thất Nương mở mắt, “A!” Nàng lảo đảo lui lại mấy bước, hai mắt mở trừng trừng, cánh tay giơ lên có chút run rẩy,“Ngươi, ngươi, ngươi...”
“Thất Nương, sao vậy?” Sở Khanh Vũ đứng bên ngoài, một thân mặc trường sam bằng gấm màu lục, phong lưu, phóng khoáng khác thường, chiếc quạt được thu lại, nắm trong tay, đầu mày tỏa ra ý cười. Tất cả phản ứng của Thất Nương y đều thấy hết, Sở Khanh Vũ mừng thầm, bản thân mình đối với nàng cũng có ảnh hưởng cụ thể.
“Không có... Không có chuyện gì, đại nhân đột nhiên đứng ở cửa thế này nên có hơi giật mình.” Kinh sợ qua đi, Thất Nương ý thức được mình đã thất thố, vội vàng kiếm cớ che đậy, “Sở đại nhân... Có chuyện gì không?” Nàng dè dặt hỏi, sợ để lộ tâm tình.
“Ta nghe Xú Đậu Hũ nói hình như nàng bị bệnh, cho nên đến xem sao.”
“Ta không sao...” Thất Nương thầm mắng Xú Đậu Hũ miệng rộng, lật đật giải thích, “Ta chỉ dậy hơi trễ thôi…” Nàng không dám nhìn thẳng vào Sở Khanh Vũ, vừa nhìn vào khuôn mặt của y, Thất Nương lại vô thức mà chú ý đến bờ môi của y, lập tức trên môi nàng lại xuất hiện loại cảm giác mềm mại, ấm nóng khiến cho mặt nàng cũng phải nóng lên.
“Không có chuyện gì là tốt rồi...” Sở Khanh Vũ cười cười, đưa vật trên tay ra cho Thất Nương, “Trời lạnh, dễ bị cảm, sáng ta đi qua tiệm lụa có mua cho nàng chiếc áo khoác.”
Tim Thất Nương run lên, đưa mắt nhìn món đồ trên tay y, không biết nên hay không nên nhận đây. Theo lý thuyết mà nói thì đây là lòng tốt của y, song Thất Nương lại sợ ý tốt như vậy, y càng chu đáo, nàng lại càng không biết phải làm gì mới đúng.
“Sao không nhận?” Sở Khanh Vũ có chút mất mát nhưng cũng không để lộ ra.
Do dự hồi lâu, Thất Nương mới thấp giọng từ chối, “Thất Nương sao có thể... Làm phiền đại nhân hao tâm tổn trí được, áo choàng này... Tốt nhất là đại nhân nên trao cho vị hồng nhan tri kỉ nào đó mới đúng!”
“Thất Nương không cần phải khách sáo đâu, áo choàng này Sở mỗ mua vì nàng, nếu đưa cho người khác thì khác nào vứt đi cái tâm trong đó…” Sở Khanh Vũ nói thật chậm, nhưng trong giọng nói tràn đầy kiên định, cánh tay đưa ra cũng vẫn không chịu thu về.
Giằng co như vậy một lúc lâu, Thất Nương cũng cảm thấy xấu hổ, đành đưa tay nhận ấy áo choàng, “Vậy Thất Nương… Cảm tạ đại nhân…”
“Thất Nương không cần cảm tạ ta, Sở mỗ ở khách sạn lâu như vậy may mà có Thất Nương chiếu cố, phải là ta cảm ơn Thất Nương mới đúng.” Nhìn Thất Nương nhận chiếc áo choàng kia, tâm tình Sở Khanh Vũ lập tức trở nên sáng sủa, giọng nói cũng nhẹ đi không ít.
Sở Khanh Vũ đem áo choàng đưa cho Thất Nương cũng không làm ra hành động gì quá đáng, cùng Thất Nương nói tiếng tạm biệt liền phe phẩy cây quạt đi xuống lầu. Thất Nương ngây ngốc ngồi trong phòng, nhìn bọc vải bố bao lấy chiếc áo choàng kia, rốt cục không đủ can đảm để mà mở ra, nàng đặt áo choàng lên đầu giường, thở dài mà đi xuống lầu.
Ngày này Thất Nương không uống rượu, nàng chỉ đứng ở quầy hàng trong đại sảnh mà luôn tay tính toán sổ sách, thế nhưng những mục rõ ràng vốn rất dễ tính toán, hôm nay sao lại đáng ghét vô cùng. Nàng len lén ngẩng đầu, dùng đuôi mắt nhìn lướt qua Sở Khanh Vũ đang ngồi trong góc kia, lại phát hiện y cũng đang nhìn nàng liền lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục tính sổ.
Sổ sách này mãi cho đến lúc khách nhân về hết cũng chưa xem xong, những chữ to chữ nhỏ trong sổ loạn hết cả lên, Thất Nương chẳng nhìn được chữ nào. Nhưng lòng nàng so với những con chữ này còn loạn gấp mấy lần, trong đầu toàn là khuôn mặt của Sở Khanh Vũ, không tài nào nghĩ đến những thứ khác được.
“Thất Nương...” Một tiếng gọi khẽ, cây bút trong tay Thất Nương run rẩy để lại một vết mực thật lớn trên cuốn sổ.
“Đi nghỉ sớm đi, đừng làm mình mệt…” Sở Khanh Vũ dịu dàng cười với Thất Nương, rồi quay lên lầu, tim Thất Nương run lên theo từng tiếng bước chân của y.
Đêm đó Thất Nương lại mất ngủ, nàng nằm ở trên giường lăn tới lăn lui, cuối cùng nhịn không được liền bật dậy thắp đèn. Sau khi thở dài một hơi, nàng vô lực tựa đầu lên giường, “Kỷ Hình Phong, thiếp bị sao vậy? Nói cho thiếp biết, rốt cục là có chuyện gì……..” Đột nhiên bọc áo Sở Khanh Vũ tặng hồi trưa rơi vào trong mắt Thất Nương, băn khoan một lúc lâu, rốt cục nàng cũng đưa tay cầm lấy bọc áo kia.
Cơ hồ là run rẩy mà mở ra, một đóa hoa dâm bụt thêu trên áo đập vào mắt nàng, tim đột nhiên bị thứ gì đó đập vào thật mạnh, ngơ ngác nhìn đóa dâm bụt kia.
“Hình Phong, lúc chàng về mang cho thiếp một chiếc áo choàng được không?”
“Được, nàng thích áo thế nào?”
“Màu sắc không quan trọng, chỉ cần bên trên có thêu hình hoa dâm bụt là được rồi.”
“Được, ta ra ngoài sẽ cẩn thận để ý cho nàng…”
Mạc Thất Nương khóc, ôm chiếc áo choàng thêu hoa dâm bụt mà khóc, rồi nàng dần dần thiếp đi, nàng mơ, trong giấc mơ ấy Kỷ Hình Phong trở về, hắn đem về cho Thất Nương một chiếc áo choàng. Thất Nương khoác áo lên người, ngẩng đầu hỏi Kỷ Hình Phong có đẹp hay không. Đột nhiên, Kỷ Hình Phong biến thành Sở Khanh Vũ, y cười khen, “Rất đẹp…”
“A!” Thất Nương choàng tỉnh khỏi cơn mơ, chiếc áo choàng kia còn đang ôm trong lòng, nàng liền ném chiếc áo kia xuống đất, hai tay bưng mặt, nước mắt chảy xuống theo kẽ tay, từng giọt, từng giọt nước mắt nhẹ nhàng in lên tấm nệm.
Cầu xin ngươi, đừng làm cho ta quên mất Kỷ Hình Phong mà, có được không?
/14
|