“Chỉ có mỗi lựa chọn đeo nhẫn thôi sao?” Quan Miên khoanh tay nhìn anh.
Ám Hắc Đại Công cười đáp: “Mắt tôi chỉ nhìn thấy mỗi thứ này thôi.”
Quan Miên nói: “Tôi có thể từ chối.”
Ám Hắc Đại Công nhún vai bảo: “Tôi không có cách nào ép đằng ấy làm chuyện đằng ấy không muốn làm. Chẳng qua hai người cùng làm nhiệm vụ chẳng phải thú vị hơn sao?”
Quan Miên nói: “Tôi muốn gấp đôi kinh nghiệm của anh.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Lúc chọn có thể không đánh dấu phần của tôi.”
Quan Miên im lặng nhìn anh như muốn phân tích thiệt hơn trong chuyện này.
“Đeo nhẫn chỉ làm đằng ấy thấy hơi cấn tí xíu thôi mà, không phải sao?” Ám Hắc Đại Công hỏi.
Quan Miên đáp: “Tôi chỉ không thích cái cảm giác ngu ngơ nhảy vào bẫy người khác đặt sẵn.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Tôi đứng trong bẫy chờ đằng ấy.”
Quan Miên cúi đầu xuống. Bàn tay của Ám Hắc Đại Công vẫn đang chìa ra, tự tin đến mức khiến người ta chỉ muốn đánh cho một cái.
“Đằng ấy nói xem trong hai chúng ta ai mới là người nghĩ nhiều?” Ám Hắc Đại Công cười mỉm chi mà bổ sung.
Nếu đánh tức là cậu nghĩ nhiều, tưởng ai cũng yêu mình ư? Khóe miệng Quan Miên khẽ nhoẻn lên, như cười lại như chẳng phải cười mà đánh nhẹ để gạt tay anh đi.
Ám Hắc Đại Công không hề bất ngờ với kết quả này, “Được rồi. Đằng ấy làm nhiệm vụ, tôi đi theo.”
Quan Miên dùng ngón tay chỉ vào bàn tay còn lại của anh.
Ám Hắc Đại Công cau mày, giơ bàn tay cầm nhẫn lên.
Quan Miên lấy một chiếc đeo vào ngón trỏ của mình.
Ám Hắc Đại Công mỉm cười, thuận tay đeo vào chiếc nhẫn còn lại, sau đó kéo bảng điều khiển chỉnh tới cửa sổ chia sẻ nhiệm vụ, lập tức nhìn thấy cột nhiệm vụ của mình tăng thêm một cái tên “Tìm Kiếm Tinh Thể Bốn Màu”. Anh nhìn chung quanh, chợt hỏi: “Bắt đầu từ đâu nhỉ?”
Quan Miên đáp: “Jeffrey ở ven hồ, chúng ta đi dọc theo bờ hồ tìm đi.”
Cảnh sắc bờ bên này của hồ Huyễn Cảnh so với bên còn lại lung linh hơn nhiều. Rừng cây rậm rạp um tùm hệt như một dải lụa xanh thẫm uốn lượn quanh hồ nước màu lam, lặng lẽ bảo vệ cho nước hồ mãi trong xanh.
Quan Miên cùng Ám Hắc Đại Công thong thả rảo bước trên lớp bùn mềm mại quanh hồ, dáng vẻ nhàn hạ cứ như tản bộ sau khi dùng cơm. Phía sau hai người là hàng dấu chân ngay ngắn, không ngừng kéo dài.
“Cuối tháng này…” Ám Hắc Đại Công mới nói được nửa câu thì một thiếu niên tóc màu nâu nhạt đột nhiên từ trong rừng chạy ù ra, quỳ rạp xuống bên hồ, lấy ra một mẩu tinh thể nhỏ bằng móng tay dùng nước hồ tẩy rửa.
Quan Miên và Ám Hắc Đại Công liếc nhau, sóng vai bước tới, “Xin hỏi, cậu có phải là Jeffrey không?”
Thiếu niên cả kinh ngước lên, cả người lùi ngay về sau, đôi mắt cùng màu với màu tóc tràn ngập đề phòng và sợ hãi, “Các người là ai?”
Quan Miên đáp: “Chúng tôi muốn thu thập tinh thể nguyên tố, cho hỏi…”
Cậu còn chưa nó xong Jeffrey đã bật dậy phóng thẳng vào rừng.
Quan Miên cùng Ám Hắc Đaị Công theo phản xạ đuổi theo.
Do tốc độ của Quan Miên mãi mãi thua xa Ám Hắc Đại Công nên cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng hai người khuất dần khỏi tầm mắt. Dù sao cũng không đuổi kịp, cậu từ từ giảm tốc độ, tìm một gốc cây ngồi nghỉ.
Trên không vang lên tiếng vỗ cánh.
Quan Miên ngẩng đầu nhìn, không phải là huyết tinh linh mà chỉ là một tiểu tinh linh bình thường. Cậu nhận thư từ tay tiểu tinh linh, là thư Tội Lỗi Quá Xá gửi đến: “Tinh Phi Ngân lên mạng. Tình thế khẩn cấp, tới mau anh ơi!”
Đây là lần đầu tiên Tội Lỗi Quá Xá gửi thư mà không dùng những lời thừa thải viết cho đủ số chữ.
Quan Miên lấy tiểu tinh linh trong túi ra gửi thư giải thích với Ám Hắc Đại Công rồi chạy về phía bến tàu.
Không có thú cưỡi, từ Học viện St. Paders về thành Baute là một hành trình dài dằng dặc hết sức tẻ nhạt. Sau ngày Baute biến thành đống đổ nát, trận truyền tống cũng biến thành bãi hoang tàn, vì vậy nếu muốn đến Baute phải đi vòng sang nơi khác rồi đi bộ về Baute.
Lúc Quan Miên về tới nơi đã có không ít thành viên Tinh Nguyệt bắt đầu dọn dẹp phế tích. “Những người đó đâu?” Quan Miên nhận ra người đang đứng gần mình nhất chính là tác giả bài văn “Thích Khách, Lại Gặp Thích Khách” Nấm Mèo Xào Thịt.
Nấm Mèo Xào Thịt trả lời: “Hội trưởng dẫn anh ta vào thôn rồi?”
“Anh ta?”
Nấm Mèo Xào Thịt đáp: “Hội trưởng lên xong thì lặng lẽ nói chuyện với người dẫn đầu kia một lát, sau đó anh ta bảo bọn họ logout hết.”
Nếu đã giải quyết riêng xong xuôi thì Tội Lỗi Quá Xá căng thẳng cái gì?
Quan Miên cau mày quay về thôn trang. Với những gì cậu hiểu về Tội Lỗi Quá Xá, tính cách cậu ta tuy hơi tinh nghịch, hoạt bát nhưng vẫn chưa đến mức rảnh rỗi sinh nông nỗi, không có chuyện gì đi vẽ chuyện gây sự.
Thôn trang vẫn như lần trước lúc cậu rời khỏi, mọi thứ gọn gàng ngay ngắn.
Quan Miên đi thẳng đến bộ chỉ huy lâm thời. Nếu hai người họ muốn tìm một nơi nghiêm túc lại không bị quấy rầy thì nơi đó là thích hợp nhất.
Ngoài cửa bộ chỉ huy toàn người với người.
Trong số đó người thò đầu hóng chuyện lộ liễu nhất không ai khác ngoài Bị Thịt Rỗng.
“Hay không?” Giọng nói của Quan Miên thình lình vang lên khiến cậu ta giật thót, đầu đập vào cửa cái cốp.
“Oái!” Bị Thịt Rỗng ôm trán, đau khổ quay lại, “Anh đi đứng không phát ra tiếng động hả?”
Quan Miên vặn lại: “Làm sao phát ra tiếng? Vừa đi vừa hát Tiến Quân Ca sao?”
Bị Thịt Rỗng vốn chẳng ôm hy vọng tranh hơn thua miệng lưỡi với Quan Miên. Cậu ta đành chuyển đề tài, “Anh có định vào không?”
Quan Miên hỏi: “Tình hình ra sao rồi?”
Bị Thịt Rỗng đáp: “Không biết, hiệu quả cách âm của cửa tốt quá.”
Quan Miên nói: “Nãy cậu nhoi lên nhoi xuống để làm cái gì?”
“Tìm chỗ ván cửa nào mỏng mỏng tí xíu ấy mà.” Bị Thịt Rỗng đáp.
“Tìm được chưa?”
“Trước mắt vẫn chưa.”
Quan Miên hỏi: “Biết sự khác biệt giữa ngoài đời và trong game chưa?”
Bị Thịt Rỗng nhanh nhảu trả lời: “Trong game đấu võ mồm em chưa từng thắng, đời thực đấu võ mồm em chưa thua bao giờ.”
“Đời thực của cậu nghe có vẻ hão huyền quá.” Quan Miên nói: “Có điều trong game mà đi tìm vấn đề về chất lượng thì cậu cũng hão huyền luôn.”
Bị Thịt Rỗng ngẩn ra.
Quan Miên nói: “Lúc cậu bước vào thế giới game, game đã mặc định trong sóng điện não của cậu những thứ này vừa chân thật vừa hoàn hảo. Nói cách khác, nếu cậu có thể tìm được vấn đề về chất lượng trong cánh cửa này tức là não cậu có vấn đề.”
Bị Thịt Rỗng khẽ tránh, nhường đường cho cậu như muốn bảo anh vào lẹ cho khuất mắt em.
“Có cần tôi để hở cửa một tí không?” Quan Miên vừa đẩy cửa bước vào vừa hỏi.
Bị Thịt Rỗng hai mắt sáng rỡ, toan nói “được” thì cửa đã đóng sầm lại ngay trước mặt cậu ta.
“…”
Ba người chia thành hai phe rõ rệt.
Người dẫn đầu ngồi ở vị trí Quan Miên thường ngồi, lưng thẳng tắp, sắc mặt ung dung.
Tội Lỗi Quá Xá đứng trước mặt gã, hai tay chống lên bàn, cậy vào tư thế cao hơn mà trừng mắt người ta, miệng thì liến thoắng không ngừng nhưng nội dung nghe có vẻ nổi da gà, “Bồn cầu phát ra tiếng ùng ục cứ như một cái miệng to tướng đang nuốt nước miếng. Lúc anh đặt mông lên cái miệng đó… Anh đoán xem sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Tiếng chất lỏng va chạm với chất lỏng vang lên, hoặc cũng có thể là tiếng chất rắn va chạm với chất lỏng.”
Tội Lỗi Quá Xá rầu rĩ quay đầu lại, “Tí nữa thôi là anh ta bị dọa cho són ra quần rồi! Mắc gì tự dưng phá hỏng hết bầu không khí?”
Quan Miên nói: “Tôi tưởng cậu đang chọc cho anh ta cười.”
“…Không đáng sợ sao?” Tội Lội Quá Xá tổn thương nặng nề.
Quan Miên đáp: “Tôi chỉ có thể nói, câu này của cậu rất buồn cười.”
“…”
“Chẳng phải cậu bảo đang căng thẳng lắm à?” Quan Miên hỏi.
Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Lúc anh bước vào có phải nhìn thấy ba người không?”
Quan Miên cau mày, “Còn nữa?”
“Không, ý em là anh hãy gạt em đi rồi xem bầu không khí lúc đó giữa hai người bọn họ kìa.” Tội Lỗi Quá Xá lùi lại vài bước.
Sau lưng cậu ta là Tinh Phi Ngân đang đứng đối diện người nọ.
Hai người không ai nói lời nào, không hề động đậy, chẳng khác nào hai ngọn núi tuyết, chỉ cần một trong hai khẽ nhúc nhích là đối phương sẽ có cơ hội đâm vào!
Tội Lỗi Quá Xá thở dài, “Giờ anh hiểu chưa?”
Quan Miên hỏi: “Họ đang làm gì vậy?”
Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Có trời mới biết. Ban đầu anh í đến nói mấy câu với cái anh kia, sau đó anh ta giải tán đội ngũ, rồi hai người cứ ngồi như chết rồi ở đây.”
Quan Miên hỏi: “Ngồi như chết rồi được xem là tình hình căng thẳng hả?”
Tội Lỗi Quá Xá mặt lộ vẻ xấu hổ, “Hồi đầu em tưởng họ tính đánh nhau.”
“Đấu mắt cũng là đấu nhỉ.” Quan Miên đi đến cạnh Tinh Phi Ngân, “Bước tiếp theo cần bọn tôi phối hợp thế nào?”
Tinh Phi Ngân đáp: “Không cần. Đây là chuyện riêng của tôi.”
Quan Miên nói: “Hội trưởng lần trước hình như cũng nói vậy.”
Tinh Phi Ngân mím chặt môi.
Tội Lỗi Quá Xá vỗ vai Quan Miên, “Sao trực tiếp quá vậy anh?”
Quan Miên đáp: “Bởi vì tôi vừa phí hết nửa tiếng chạy không một chuyến tới đây.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Lúc nào rồi mà còn tính từng giây từng phút hở anh.”
Quan Miên không trả lời cậu ta, ánh mắt cậu đã bị tiếng động bên cửa sổ thu hút. Một tiểu tinh linh lách mình qua khe cửa từ từ bay vào đậu lên vai Quan Miên.
Tội Lỗi Quá Xá chế nhạo: “Ủa? Lần này không phải huyết tinh linh nhỉ.”
Tuy cậu đang đợi hồi âm của Ám Hắc Đại Công nhưng cũng không có nghĩa là những người khác sẽ không viết thư cho cậu. Quan Miên thầm đoán đây là thư Bản Chất Minh Mẫn gửi cho mình, bởi vì ngoài Tội Lỗi Quá Xá, Bản Chất Minh Mẫn và Bị Thịt Rỗng là hai người thường dùng tiểu tinh linh gửi thư cho cậu nhất. Cậu mở thư ra xem, mặt lập tức biến sắc.
Tội Lỗi Quá Xá thấy cậu đột nhiên kéo bảng điều khiển ra thì trong lòng đánh thót một cái, “Xảy ra chuyện gì sao anh?”
Quan Miên hỏi: “Dưới tình huống thế nào thì thư mình gửi đi bị trả về lại cho mình?”
“Hả?” Tội Lỗi Quá Xá ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nếu người đó không online tiểu tinh linh sẽ đợi đến khi người đó lên rồi gửi. Còn như thư bị trả lại… Trừ phi tài khoản không tồn tại!”
Quan Miên gấp thư bỏ vào trong túi, xoay lưng bỏ đi.
Tội Lỗi Quá Xá bấy giờ mới kịp phản ứng, chạy theo hỏi: “Thư đó anh gửi ai vậy?”
Trả lời cậu ta là tiếng đóng cửa.
Việc đầu tiên Quan Miên làm sau khi bước ra khỏi phòng chính là viết thư cho Lòng Son Chiếu Sử Xanh hỏi thăm tung tích của Ám Hắc Đại Công.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nhanh chóng hồi âm, bảo rằng không biết.
Quan Miên lại viết thư cho Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta không hồi âm mà chạy thẳng tới gặp cậu. “Xảy ra chuyện gì?” Cậu ta không thân với Quan Miên lắm nhưng cậu ta biết Quan Miên tuyệt đối là loại người chỉ tìm đến kẻ khác khi thật sự cần thiết.Trước hết là tìm Lòng Son Chiếu Sử Xanh, sau lại tìm cậu ta, cái kiểu chưa tìm thấy người cần tìm là không chịu thôi chứng tỏ đã có chuyện lớn phát sinh.
Quan Miên đáp: “Thư tôi gửi Ám Hắc Đại Công bị gửi trả về.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta ngẩn người, cười hỏi: “Đừng nói là chia tay à nha?”
Quan Miên im lặng liếc cậu ta.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta chợt tỉnh ra, “Ủa kỳ vậy. Mộng Đại Lục không có hệ thống từ chối nhận thư.”
Quan Miên hỏi: “Cậu cảm thấy dưới tình huống thế nào sẽ xảy ra chuyện như vậy?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cúi đầu ngẫm nghĩ, mặt mày tỏ vẻ nghiêm trọng hẳn lên, “Xóa tài khoản?”
Quan Miên cau tít mày lại.
Tội Lỗi Quá Xá và Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đều là game thủ kỳ cựu trong Mộng Đại Lục, nếu cả hai đã có cùng suy nghĩ vậy tức là dù sự thật không phải như thế thì cũng gần đến tám, chín mươi phần trăm.
Thế nhưng…
Nguyên nhân là gì? Đăng bởi: admin
Ám Hắc Đại Công cười đáp: “Mắt tôi chỉ nhìn thấy mỗi thứ này thôi.”
Quan Miên nói: “Tôi có thể từ chối.”
Ám Hắc Đại Công nhún vai bảo: “Tôi không có cách nào ép đằng ấy làm chuyện đằng ấy không muốn làm. Chẳng qua hai người cùng làm nhiệm vụ chẳng phải thú vị hơn sao?”
Quan Miên nói: “Tôi muốn gấp đôi kinh nghiệm của anh.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Lúc chọn có thể không đánh dấu phần của tôi.”
Quan Miên im lặng nhìn anh như muốn phân tích thiệt hơn trong chuyện này.
“Đeo nhẫn chỉ làm đằng ấy thấy hơi cấn tí xíu thôi mà, không phải sao?” Ám Hắc Đại Công hỏi.
Quan Miên đáp: “Tôi chỉ không thích cái cảm giác ngu ngơ nhảy vào bẫy người khác đặt sẵn.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Tôi đứng trong bẫy chờ đằng ấy.”
Quan Miên cúi đầu xuống. Bàn tay của Ám Hắc Đại Công vẫn đang chìa ra, tự tin đến mức khiến người ta chỉ muốn đánh cho một cái.
“Đằng ấy nói xem trong hai chúng ta ai mới là người nghĩ nhiều?” Ám Hắc Đại Công cười mỉm chi mà bổ sung.
Nếu đánh tức là cậu nghĩ nhiều, tưởng ai cũng yêu mình ư? Khóe miệng Quan Miên khẽ nhoẻn lên, như cười lại như chẳng phải cười mà đánh nhẹ để gạt tay anh đi.
Ám Hắc Đại Công không hề bất ngờ với kết quả này, “Được rồi. Đằng ấy làm nhiệm vụ, tôi đi theo.”
Quan Miên dùng ngón tay chỉ vào bàn tay còn lại của anh.
Ám Hắc Đại Công cau mày, giơ bàn tay cầm nhẫn lên.
Quan Miên lấy một chiếc đeo vào ngón trỏ của mình.
Ám Hắc Đại Công mỉm cười, thuận tay đeo vào chiếc nhẫn còn lại, sau đó kéo bảng điều khiển chỉnh tới cửa sổ chia sẻ nhiệm vụ, lập tức nhìn thấy cột nhiệm vụ của mình tăng thêm một cái tên “Tìm Kiếm Tinh Thể Bốn Màu”. Anh nhìn chung quanh, chợt hỏi: “Bắt đầu từ đâu nhỉ?”
Quan Miên đáp: “Jeffrey ở ven hồ, chúng ta đi dọc theo bờ hồ tìm đi.”
Cảnh sắc bờ bên này của hồ Huyễn Cảnh so với bên còn lại lung linh hơn nhiều. Rừng cây rậm rạp um tùm hệt như một dải lụa xanh thẫm uốn lượn quanh hồ nước màu lam, lặng lẽ bảo vệ cho nước hồ mãi trong xanh.
Quan Miên cùng Ám Hắc Đại Công thong thả rảo bước trên lớp bùn mềm mại quanh hồ, dáng vẻ nhàn hạ cứ như tản bộ sau khi dùng cơm. Phía sau hai người là hàng dấu chân ngay ngắn, không ngừng kéo dài.
“Cuối tháng này…” Ám Hắc Đại Công mới nói được nửa câu thì một thiếu niên tóc màu nâu nhạt đột nhiên từ trong rừng chạy ù ra, quỳ rạp xuống bên hồ, lấy ra một mẩu tinh thể nhỏ bằng móng tay dùng nước hồ tẩy rửa.
Quan Miên và Ám Hắc Đại Công liếc nhau, sóng vai bước tới, “Xin hỏi, cậu có phải là Jeffrey không?”
Thiếu niên cả kinh ngước lên, cả người lùi ngay về sau, đôi mắt cùng màu với màu tóc tràn ngập đề phòng và sợ hãi, “Các người là ai?”
Quan Miên đáp: “Chúng tôi muốn thu thập tinh thể nguyên tố, cho hỏi…”
Cậu còn chưa nó xong Jeffrey đã bật dậy phóng thẳng vào rừng.
Quan Miên cùng Ám Hắc Đaị Công theo phản xạ đuổi theo.
Do tốc độ của Quan Miên mãi mãi thua xa Ám Hắc Đại Công nên cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng hai người khuất dần khỏi tầm mắt. Dù sao cũng không đuổi kịp, cậu từ từ giảm tốc độ, tìm một gốc cây ngồi nghỉ.
Trên không vang lên tiếng vỗ cánh.
Quan Miên ngẩng đầu nhìn, không phải là huyết tinh linh mà chỉ là một tiểu tinh linh bình thường. Cậu nhận thư từ tay tiểu tinh linh, là thư Tội Lỗi Quá Xá gửi đến: “Tinh Phi Ngân lên mạng. Tình thế khẩn cấp, tới mau anh ơi!”
Đây là lần đầu tiên Tội Lỗi Quá Xá gửi thư mà không dùng những lời thừa thải viết cho đủ số chữ.
Quan Miên lấy tiểu tinh linh trong túi ra gửi thư giải thích với Ám Hắc Đại Công rồi chạy về phía bến tàu.
Không có thú cưỡi, từ Học viện St. Paders về thành Baute là một hành trình dài dằng dặc hết sức tẻ nhạt. Sau ngày Baute biến thành đống đổ nát, trận truyền tống cũng biến thành bãi hoang tàn, vì vậy nếu muốn đến Baute phải đi vòng sang nơi khác rồi đi bộ về Baute.
Lúc Quan Miên về tới nơi đã có không ít thành viên Tinh Nguyệt bắt đầu dọn dẹp phế tích. “Những người đó đâu?” Quan Miên nhận ra người đang đứng gần mình nhất chính là tác giả bài văn “Thích Khách, Lại Gặp Thích Khách” Nấm Mèo Xào Thịt.
Nấm Mèo Xào Thịt trả lời: “Hội trưởng dẫn anh ta vào thôn rồi?”
“Anh ta?”
Nấm Mèo Xào Thịt đáp: “Hội trưởng lên xong thì lặng lẽ nói chuyện với người dẫn đầu kia một lát, sau đó anh ta bảo bọn họ logout hết.”
Nếu đã giải quyết riêng xong xuôi thì Tội Lỗi Quá Xá căng thẳng cái gì?
Quan Miên cau mày quay về thôn trang. Với những gì cậu hiểu về Tội Lỗi Quá Xá, tính cách cậu ta tuy hơi tinh nghịch, hoạt bát nhưng vẫn chưa đến mức rảnh rỗi sinh nông nỗi, không có chuyện gì đi vẽ chuyện gây sự.
Thôn trang vẫn như lần trước lúc cậu rời khỏi, mọi thứ gọn gàng ngay ngắn.
Quan Miên đi thẳng đến bộ chỉ huy lâm thời. Nếu hai người họ muốn tìm một nơi nghiêm túc lại không bị quấy rầy thì nơi đó là thích hợp nhất.
Ngoài cửa bộ chỉ huy toàn người với người.
Trong số đó người thò đầu hóng chuyện lộ liễu nhất không ai khác ngoài Bị Thịt Rỗng.
“Hay không?” Giọng nói của Quan Miên thình lình vang lên khiến cậu ta giật thót, đầu đập vào cửa cái cốp.
“Oái!” Bị Thịt Rỗng ôm trán, đau khổ quay lại, “Anh đi đứng không phát ra tiếng động hả?”
Quan Miên vặn lại: “Làm sao phát ra tiếng? Vừa đi vừa hát Tiến Quân Ca sao?”
Bị Thịt Rỗng vốn chẳng ôm hy vọng tranh hơn thua miệng lưỡi với Quan Miên. Cậu ta đành chuyển đề tài, “Anh có định vào không?”
Quan Miên hỏi: “Tình hình ra sao rồi?”
Bị Thịt Rỗng đáp: “Không biết, hiệu quả cách âm của cửa tốt quá.”
Quan Miên nói: “Nãy cậu nhoi lên nhoi xuống để làm cái gì?”
“Tìm chỗ ván cửa nào mỏng mỏng tí xíu ấy mà.” Bị Thịt Rỗng đáp.
“Tìm được chưa?”
“Trước mắt vẫn chưa.”
Quan Miên hỏi: “Biết sự khác biệt giữa ngoài đời và trong game chưa?”
Bị Thịt Rỗng nhanh nhảu trả lời: “Trong game đấu võ mồm em chưa từng thắng, đời thực đấu võ mồm em chưa thua bao giờ.”
“Đời thực của cậu nghe có vẻ hão huyền quá.” Quan Miên nói: “Có điều trong game mà đi tìm vấn đề về chất lượng thì cậu cũng hão huyền luôn.”
Bị Thịt Rỗng ngẩn ra.
Quan Miên nói: “Lúc cậu bước vào thế giới game, game đã mặc định trong sóng điện não của cậu những thứ này vừa chân thật vừa hoàn hảo. Nói cách khác, nếu cậu có thể tìm được vấn đề về chất lượng trong cánh cửa này tức là não cậu có vấn đề.”
Bị Thịt Rỗng khẽ tránh, nhường đường cho cậu như muốn bảo anh vào lẹ cho khuất mắt em.
“Có cần tôi để hở cửa một tí không?” Quan Miên vừa đẩy cửa bước vào vừa hỏi.
Bị Thịt Rỗng hai mắt sáng rỡ, toan nói “được” thì cửa đã đóng sầm lại ngay trước mặt cậu ta.
“…”
Ba người chia thành hai phe rõ rệt.
Người dẫn đầu ngồi ở vị trí Quan Miên thường ngồi, lưng thẳng tắp, sắc mặt ung dung.
Tội Lỗi Quá Xá đứng trước mặt gã, hai tay chống lên bàn, cậy vào tư thế cao hơn mà trừng mắt người ta, miệng thì liến thoắng không ngừng nhưng nội dung nghe có vẻ nổi da gà, “Bồn cầu phát ra tiếng ùng ục cứ như một cái miệng to tướng đang nuốt nước miếng. Lúc anh đặt mông lên cái miệng đó… Anh đoán xem sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Tiếng chất lỏng va chạm với chất lỏng vang lên, hoặc cũng có thể là tiếng chất rắn va chạm với chất lỏng.”
Tội Lỗi Quá Xá rầu rĩ quay đầu lại, “Tí nữa thôi là anh ta bị dọa cho són ra quần rồi! Mắc gì tự dưng phá hỏng hết bầu không khí?”
Quan Miên nói: “Tôi tưởng cậu đang chọc cho anh ta cười.”
“…Không đáng sợ sao?” Tội Lội Quá Xá tổn thương nặng nề.
Quan Miên đáp: “Tôi chỉ có thể nói, câu này của cậu rất buồn cười.”
“…”
“Chẳng phải cậu bảo đang căng thẳng lắm à?” Quan Miên hỏi.
Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Lúc anh bước vào có phải nhìn thấy ba người không?”
Quan Miên cau mày, “Còn nữa?”
“Không, ý em là anh hãy gạt em đi rồi xem bầu không khí lúc đó giữa hai người bọn họ kìa.” Tội Lỗi Quá Xá lùi lại vài bước.
Sau lưng cậu ta là Tinh Phi Ngân đang đứng đối diện người nọ.
Hai người không ai nói lời nào, không hề động đậy, chẳng khác nào hai ngọn núi tuyết, chỉ cần một trong hai khẽ nhúc nhích là đối phương sẽ có cơ hội đâm vào!
Tội Lỗi Quá Xá thở dài, “Giờ anh hiểu chưa?”
Quan Miên hỏi: “Họ đang làm gì vậy?”
Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Có trời mới biết. Ban đầu anh í đến nói mấy câu với cái anh kia, sau đó anh ta giải tán đội ngũ, rồi hai người cứ ngồi như chết rồi ở đây.”
Quan Miên hỏi: “Ngồi như chết rồi được xem là tình hình căng thẳng hả?”
Tội Lỗi Quá Xá mặt lộ vẻ xấu hổ, “Hồi đầu em tưởng họ tính đánh nhau.”
“Đấu mắt cũng là đấu nhỉ.” Quan Miên đi đến cạnh Tinh Phi Ngân, “Bước tiếp theo cần bọn tôi phối hợp thế nào?”
Tinh Phi Ngân đáp: “Không cần. Đây là chuyện riêng của tôi.”
Quan Miên nói: “Hội trưởng lần trước hình như cũng nói vậy.”
Tinh Phi Ngân mím chặt môi.
Tội Lỗi Quá Xá vỗ vai Quan Miên, “Sao trực tiếp quá vậy anh?”
Quan Miên đáp: “Bởi vì tôi vừa phí hết nửa tiếng chạy không một chuyến tới đây.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Lúc nào rồi mà còn tính từng giây từng phút hở anh.”
Quan Miên không trả lời cậu ta, ánh mắt cậu đã bị tiếng động bên cửa sổ thu hút. Một tiểu tinh linh lách mình qua khe cửa từ từ bay vào đậu lên vai Quan Miên.
Tội Lỗi Quá Xá chế nhạo: “Ủa? Lần này không phải huyết tinh linh nhỉ.”
Tuy cậu đang đợi hồi âm của Ám Hắc Đại Công nhưng cũng không có nghĩa là những người khác sẽ không viết thư cho cậu. Quan Miên thầm đoán đây là thư Bản Chất Minh Mẫn gửi cho mình, bởi vì ngoài Tội Lỗi Quá Xá, Bản Chất Minh Mẫn và Bị Thịt Rỗng là hai người thường dùng tiểu tinh linh gửi thư cho cậu nhất. Cậu mở thư ra xem, mặt lập tức biến sắc.
Tội Lỗi Quá Xá thấy cậu đột nhiên kéo bảng điều khiển ra thì trong lòng đánh thót một cái, “Xảy ra chuyện gì sao anh?”
Quan Miên hỏi: “Dưới tình huống thế nào thì thư mình gửi đi bị trả về lại cho mình?”
“Hả?” Tội Lỗi Quá Xá ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nếu người đó không online tiểu tinh linh sẽ đợi đến khi người đó lên rồi gửi. Còn như thư bị trả lại… Trừ phi tài khoản không tồn tại!”
Quan Miên gấp thư bỏ vào trong túi, xoay lưng bỏ đi.
Tội Lỗi Quá Xá bấy giờ mới kịp phản ứng, chạy theo hỏi: “Thư đó anh gửi ai vậy?”
Trả lời cậu ta là tiếng đóng cửa.
Việc đầu tiên Quan Miên làm sau khi bước ra khỏi phòng chính là viết thư cho Lòng Son Chiếu Sử Xanh hỏi thăm tung tích của Ám Hắc Đại Công.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nhanh chóng hồi âm, bảo rằng không biết.
Quan Miên lại viết thư cho Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta không hồi âm mà chạy thẳng tới gặp cậu. “Xảy ra chuyện gì?” Cậu ta không thân với Quan Miên lắm nhưng cậu ta biết Quan Miên tuyệt đối là loại người chỉ tìm đến kẻ khác khi thật sự cần thiết.Trước hết là tìm Lòng Son Chiếu Sử Xanh, sau lại tìm cậu ta, cái kiểu chưa tìm thấy người cần tìm là không chịu thôi chứng tỏ đã có chuyện lớn phát sinh.
Quan Miên đáp: “Thư tôi gửi Ám Hắc Đại Công bị gửi trả về.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta ngẩn người, cười hỏi: “Đừng nói là chia tay à nha?”
Quan Miên im lặng liếc cậu ta.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta chợt tỉnh ra, “Ủa kỳ vậy. Mộng Đại Lục không có hệ thống từ chối nhận thư.”
Quan Miên hỏi: “Cậu cảm thấy dưới tình huống thế nào sẽ xảy ra chuyện như vậy?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cúi đầu ngẫm nghĩ, mặt mày tỏ vẻ nghiêm trọng hẳn lên, “Xóa tài khoản?”
Quan Miên cau tít mày lại.
Tội Lỗi Quá Xá và Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đều là game thủ kỳ cựu trong Mộng Đại Lục, nếu cả hai đã có cùng suy nghĩ vậy tức là dù sự thật không phải như thế thì cũng gần đến tám, chín mươi phần trăm.
Thế nhưng…
Nguyên nhân là gì? Đăng bởi: admin
/171
|