Quan Miên nhìn quanh quất.
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Đằng ấy đang tìm gì thế?”
Quan Miên đáp: “Hiện trường đầu tiên của vụ án.”
Ám Hắc Đại Công: “Ồ?”
Quan Miên hỏi: “Hay anh đã hủy thi diệt tích sạch sẽ gọn gàng hết rồi?”
Ám Hắc Đại Công cười bảo: “Tôi chỉ nói một câu rất hợp với tình hình mà thôi, xem như anh ta biết điều, bỏ chạy nhanh ghê.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Quan Miên nói: “Nếu cần thì lần sau tôi có thể dụ anh ta đến nữa.”
“Cách giải quyết trong game tuyệt đối không phải là cách giải quyết triệt để.” Ám Hắc Đại Công thoáng ngừng rồi tiếp, “Đằng ấy có quen biết anh ta trong đời thực không?”
Quan Miên ngẫm nghĩ rồi quyết định lảng tránh vấn đề này. Dù cậu càng lúc càng cảm thấy gắn bó với game, bao gồm những con người trong ấy, nhưng không có nghĩa cậu muốn dây dưa với họ ngoài đời.
“Đằng ấy không cần trả lời.” Hai mắt Ám Hắc Đại Công nhìn thẳng về trước, “Nếu đáp án là phủ định thì đằng ấy đã trả lời rất nhanh.”
Quan Miên mím môi như không mấy vui vẻ với việc Ám Hắc Đại Công có thể từ phản ứng mà đoán được suy nghĩ của mình, “Tôi chỉ mất chút thời gian nuốt nước bọt thôi.”
Ám Hắc Đại Công cười khẽ, “Được rồi. Trở lại chuyện chính, đằng ấy đánh giá bướm và hoa trong khe núi thế nào?”
Quan Miên đáp: “Bọn chúng rất có quy luật.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Đồng ý.”
Quan Miên nói: “Lúc trước tôi vẫn luôn không chắc về cự ly tấn công của bướm.”
“Ừm.” Ám Hắc Đại Công dùng một chữ trả lời để cổ vũ cậu nói tiếp.
Quan Miên nói: “Sau đó tôi phát hiện ra một quy luật. Nếu trong phạm vi mười mét chỉ có một con bướm, phạm vi tấn công của nó ước khoảng hai mét. Nếu có hai con thì lấy hai mét nhân hai cộng mười bảy xăng-ti-mét, ba con thì hai mét nhân ba cộng mười tám, cứ thế mà suy. Công thức hóa một cách đơn giản, lấy X là số bướm, X=1 thì phạm vi = 2 mét, nếu X ≥ 2 thì phạm vi = 2X + (0.15+0.01X).”
Ám Hắc Đại Công nghiêng đầu nhìn cậu.
Quan Miên nói tiếp: “Sự biến dị của hoa thành quái nhìn bề ngoài có vẻ bừa bãi nhưng thật ra lại theo quy luật. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện cả vườn hoa được tạo bởi những cửu cung cách lớn nhỏ khác nhau. Thứ tự biến dị của chúng là từ một đến chín. Sau khi hoa trong cửu cung cách nhỏ biến dị sẽ tổ thành cửu cung cách lớn, tiếp theo cứ thế mà biến dị.”
Ám Hắc Đại Công sâu xa nói: “Người bình thường sẽ không chú ý những điểm này.”
Quan Miên làm lơ, nói tiếp: “Khe núi này rất có khả năng do giáo viên trung học thiết kế.”
Ám Hắc Đại Công bật cười, “Còn là giáo viên Số học.”
“Ừm. Điểm trung bình trong lớp ông ta chắc khoảng năm mươi chín.”
“Sau lưng rất có khả năng bị học sinh gọi là quỷ thâm độc.”
Quan Miên tiếp: “Rất có khả năng đầu ổng bị hói.”
Hình ảnh vị giáo viên dạy Số hói đầu thâm hiểm bỗng hiện lên trong đầu hai người một cách sống động cứ như ông ta thật sự tồn tại.
Ám Hắc Đại Công dừng bước, “Nghĩ ra cách đối phó chúng chưa?”
Ngắm nhìn phong cảnh đẹp như tranh vẽ, Quan Miên quả đoán lắc đầu, “Dù có cách thì tốc độ của tôi cũng không ứng phó nổi.”
Ám Hắc Đại Công lấy từ trong túi ra một quả trứng dơi ném cho cậu.
Quan Miên vươn tay chụp lấy.
Ám Hắc Đại Công nói: “Dùng cho cấp 38.”
Trứng dơi Quan Miên cũng có một quả, chính là quà gặp mặt hồi xưa của Tội Lỗi Quá Xá, chẳng qua quả đó phải cấp 50 mới dùng được nên tới giờ cậu vẫn chưa có thú cưỡi.
“Tốc độ cũng không đến nỗi.” Ám Hắc Đại Công nói, “Nếu đằng ấy không muốn để tôi nhìn thấy dáng vẻ đằng ấy ấp trứng thì tôi có thể nhắm mắt lại.”
Quan Miên cúi đầu nhìn trứng. Với tính cách của cậu, những thứ tiền của không rõ lai lịch từ trên trời rơi xuống Quan Miên chưa từng từ chối. Nhưng vừa nghĩ đến nó là của Ám Hắc Đại Công, tâm lý cậu ít nhiều vẫn thấy có hơi không thoải mái. Cảm giác này xuất hiện từ hôm Ám Hắc Đại Công nói về kế hoạch sau sáu mươi của mình trên phi thuyền. Một món quà bình thường dưới sự ảnh hưởng của kế hoạch lại khó tránh mang chút hơi hướm mờ ám.
“Hoa và trứng, đằng ấy thật sự thấy trứng khó tiếp nhận hơn hoa?” Ám Hắc Đại Công khoanh tay nhìn cậu như đùa như thật.
“Hoa?” Quan Miên thoáng ngẩn ra nhưng lại nghĩ ngay đến hoa hồng hôm lễ tình nhân của Mộng Đại Lục. Lẽ nào đối phương biết người tặng hoa là Phồn Tinh Hữu Độ? Nhưng khả năng này quá nhỏ. Cậu không nghĩ Phồn Tinh Hữu Độ sẽ mang chuyện này đi rêu rao khắp nơi, nhất là đối thủ cũ của anh ta. Nhưng ngoài cậu ra thì chẳng còn ai có mặt ở đó lúc ấy cả.
Ai để lộ tin tức? Hay là…
Một tiểu tinh linh vỗ cánh bay tới.
Quan Miên mượn cớ mở thư đẩy trứng vào lòng Ám Hắc Đại Công.
Thư thế mà lại từ Tội Lỗi Quá Xá, vừa mở đầu đã hỏi liền tù tì mười lần “Anh có nhớ em không?”, sau đó tự biên tự diễn, “Em biết là anh nhớ em lắm. Vì giúp anh giải tỏa nỗi buồn tương tư, em quyết định tự dâng mình tới cửa làm quà. Người ta đang ở trong thôn nè, đợi anh đó nha!”
Quan Miên gấp thư vào, nói với Ám Hắc Đại Công: “Tôi có việc phải về thôn một chuyến.”
Ám Hắc Đại Công khéo léo cất trứng dơi đi rồi gọi rồng có cánh, “Tôi tiễn đằng ấy.”
Quan Miên không từ chối. Ban nãy vừa cự tuyệt trứng dơi, cậu không muốn bày tỏ quá lộ liễu, mặc dù với tâm cơ của Ám Hắc Đại Công thì không thể nào anh không nhận ra.
Rồng có cánh chao liệng trên khe Mitel vài vòng mới bay về hướng Đệ Nhất Thôn Trang của Tinh Nguyệt.
Từ trên trời nhìn xuống Mộng Đại Lục là một cảnh tượng khác hẳn. Một trong những nguyên nhân có lẽ do sự truy cầu hoàn hảo với những game quy mô lớn của người chơi mà phong cảnh nơi đây mang đậm sắc thái trái ngược với hiện thực.
Mộng Đại Lục mà một vùng đất không có thật, tất cả đều là cảnh sắc ban sơ chưa chịu ảnh hưởng của ô nhiễm công nghiệp. Loài người tốn hàng trăm tu bổ lại những khu vực chịu ảnh hưởng bởi ô nhiễm nhưng vẫn không thể phục hồi chúng hoàn toàn, bởi lẽ Mộng Đại Lục chính là vùng đất chỉ có trong mơ.
Rồng có cánh chẳng bao lâu đã bay đến vùng trời trên Đệ Nhất Thôn Trang.
Tuy game thủ cưỡi thú bay lượn trên trời nhiều vô số kể nhưng toàn thân đen như mực như rồng có cánh không phải loại thường thấy. Không ít kẻ trong thôn đều ngước lên nhìn.
Rồng có cánh lướt qua thôn trang rồi dừng ngay trước cửa thôn.
Quan Miên từ lưng rồng nhảy xuống, nói: “Cảm ơn.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Bậc cha chú trong nhà từng dạy tôi, hẹn hò xong đưa đối tượng về nhà là nghĩa vụ của mỗi người đàn ông.”
Quan Miên nói: “Lúc dạy anh chắc các bác ấy hẳn phải tiện thể tìm luôn cho anh một gái hiền lành để anh thực tập.”
Ám Hắc Đại Công cười bảo: “Đúng. Bởi vậy tôi đành phải tự tìm lấy.”
Quan Miên nói: “Vậy tôi chúc anh sẽ tìm được trong tương lai.”
Ám Hắc Đại Công nhướng mày nói: “Tôi cảm thấy tương lai ấy mỗi lúc một gần.” Nhìn hội viên Công hội Tinh Nguyệt hùng dũng tiến ra từ thôn trang, anh mỉm cười bảo: “Hôm nay tôi vui lắm, lần sau cùng luyện nữa nhé. Bye bye!”
Rồng có cánh lại vút lên không, chầm chậm biến thành một chấm đen.
“Mộng Xuân Không Tỉnh!”
Quan Miên quay lại, bắt gặp Tội Lỗi Quá Xá đang dùng tư thế vô cùng khoa trương mà bổ nhào tới, “Thi đậu rồi?”
Tội Lỗi Quá Xá đứng hình ngay tại chỗ, nửa ngày mới thở dài than: “Anh đừng sát muối lên vết thương của người ta không được sao?”
Quan Miên đáp: “Tôi tưởng câu đó rất phổ biến trong giới học sinh.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Em chính là người bảo vệ chân lý trong cái giới đó.”
Quan Miên: “Thì ra người thời nay không thích nói lý cũng có nguyên nhân.”
“…” Tội Lỗi Quá Xá đột nhiên nhào tới, “À phải, em còn chưa hỏi quan hệ của anh và Ám Hắc Đại Công từ bao giờ lại tốt đến thế? Lại còn liền cùng bay như chim liền cánh?!”
Quan Miên đáp: “Ngữ văn kỳ này cậu rớt chắc rồi.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Em học đại học.”
Quan Miên hết sức phối hợp mà chữa lại, “Môn Ngữ văn đại học của cậu rớt chắc rồi.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Em học Kế toán.”
Quan Miên nhìn cậu một cách kinh ngạc, “Tốt nghiệp xong cậu có định đi làm không?”
“…Không đi làm thì đi học làm cái quái gì?” Tội Lỗi Quá Xá ngừng một chút rồi tiếp: “Dù em không muốn đi làm thì chính phủ cũng đâu có cho phép. Em đâu có đủ tiền đóng khoảng thuế tự do khổng lồ kia.”
Quan Miên nhìn cậu và hỏi: “Tốt nghiệp xong sẽ theo kế toán?”
Dưới ánh nhìn nóng bỏng của Quan Miên, Tội Lỗi Quá Xá bắt đầu lung lay, “Đại khái, chắc thế.”
Quan Miên im lặng.
Tội Lỗi Quá Xá bổ sung thêm một câu, “Đổi ngành cũng có thể.”
“Lúc rảnh ráng trau dồi thêm môn Văn của đại học.” Quan Miên đề nghị.
Tội Lỗi Quá Xá: “…” Lúc về nhà thề sẽ bán hết sách Ngữ văn giữ từ thời tiểu học đến giờ!
Trong thôn đột nhiên vang lên một trận ồn ào.
Tội Lỗi Quá Xá và Quan Miên nhìn nhau, cùng bước vào thôn.
Đến trước cửa thần điện Quang Minh, hai người nhìn thấy Vô Song bị vây giữa đám đông, hình như ai cũng đang chúc mừng anh ta.
Vô Song đỏ mặt cảm ơn, khó giấu được sự mừng rỡ ra mặt.
“Vô Song, anh sắp phải gả đi sao?” Tội Lỗi Quá Xá cố len lỏi vào giữa đám đông.
Vô Song chỉnh lại: “Là lấy vợ!”
Tội Lỗi Quá Xá ngạc nhiên, “Thiệt hả? Ngoài đời ấy à?”
Vô Song lườm cậu ta một cái rồi đáp: “Đương nhiên, trong game có kết hôn được đâu.”
Theo đà phát triển của game online đa chiều, kết hôn trên mạng từng thịnh hành một thời. Có điều vấn đề càng lúc càng trở nên nghiêm trọng. Kết hôn qua mạng chỉ được game công nhận nhưng không được chính phủ công nhận, như vậy có được xem là vượt rào hay không? Dù cho hai bên không hề tiếp xúc với nhau trong đời thực nhưng lúc trị số chân thật của giác quan được chỉnh lên mức 95%, sóng điện não sẽ tạo ra cảm giác như đang tiếp xúc thật sự, với nhiều người mà nói, đây đã chẳng khác đời thực là bao.
Bởi lẽ vào tháng thứ bảy sau ngày game online đa chiều bắt đầu thịnh hành, chính phủ cưỡng chế các công ty game tháo bỏ chế độ kết hôn, đồng thời nhấn mạnh Cục Dân chính là cơ cấu duy nhất để đăng ký kết hôn hợp pháp.
Tội Lỗi Quá Xá ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vậy sau này còn vào nữa không?”
Vô Song do dự, “Chắc chắn sẽ ít đi nhiều.”
Tội Lỗi Quá Xá ủ rũ cúi đầu. Cái kiểu thưa dần thế này chẳng mấy chốc sẽ trở thành hoàn toàn biến mất. Vô Song là tay lão làng của Công hội Tinh Nguyệt, tuy hai người không quá thân thiết nhưng nghĩ đến chuyện anh ta rút dần khỏi game, trong lòng Tội Lỗi Quá Xá vẫn thấy có gì thiêu thiếu.
Bầu không khí náo nhiệt bị nỗi buồn chia tay làm phai mất vài phần.
Mọi người trở nên im lặng.
Quan Miên nghiêng mình lách vào, chìa tay với Vô Song và nói: “Chúc mừng.” Câu chúc mừng này của cậu pha lẫn chút gì đó như là hâm mộ. Chẳng phải hâm mộ anh ta tìm được vợ, mà là hâm mộ anh ta có thể dễ dàng tìm được lý do để từ bỏ sự ký sinh vào internet trong đời thực. Dù cho cuộc sống trong game có huy hoàng, có ngoạn mục thế nào chăng nữa nhưng con người vẫn phải sống trong hiện thực.
Vô Song cầm lấy tay cậu, xấu hổ cười đáp: “Cảm ơn.” Đăng bởi: admin
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Đằng ấy đang tìm gì thế?”
Quan Miên đáp: “Hiện trường đầu tiên của vụ án.”
Ám Hắc Đại Công: “Ồ?”
Quan Miên hỏi: “Hay anh đã hủy thi diệt tích sạch sẽ gọn gàng hết rồi?”
Ám Hắc Đại Công cười bảo: “Tôi chỉ nói một câu rất hợp với tình hình mà thôi, xem như anh ta biết điều, bỏ chạy nhanh ghê.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Quan Miên nói: “Nếu cần thì lần sau tôi có thể dụ anh ta đến nữa.”
“Cách giải quyết trong game tuyệt đối không phải là cách giải quyết triệt để.” Ám Hắc Đại Công thoáng ngừng rồi tiếp, “Đằng ấy có quen biết anh ta trong đời thực không?”
Quan Miên ngẫm nghĩ rồi quyết định lảng tránh vấn đề này. Dù cậu càng lúc càng cảm thấy gắn bó với game, bao gồm những con người trong ấy, nhưng không có nghĩa cậu muốn dây dưa với họ ngoài đời.
“Đằng ấy không cần trả lời.” Hai mắt Ám Hắc Đại Công nhìn thẳng về trước, “Nếu đáp án là phủ định thì đằng ấy đã trả lời rất nhanh.”
Quan Miên mím môi như không mấy vui vẻ với việc Ám Hắc Đại Công có thể từ phản ứng mà đoán được suy nghĩ của mình, “Tôi chỉ mất chút thời gian nuốt nước bọt thôi.”
Ám Hắc Đại Công cười khẽ, “Được rồi. Trở lại chuyện chính, đằng ấy đánh giá bướm và hoa trong khe núi thế nào?”
Quan Miên đáp: “Bọn chúng rất có quy luật.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Đồng ý.”
Quan Miên nói: “Lúc trước tôi vẫn luôn không chắc về cự ly tấn công của bướm.”
“Ừm.” Ám Hắc Đại Công dùng một chữ trả lời để cổ vũ cậu nói tiếp.
Quan Miên nói: “Sau đó tôi phát hiện ra một quy luật. Nếu trong phạm vi mười mét chỉ có một con bướm, phạm vi tấn công của nó ước khoảng hai mét. Nếu có hai con thì lấy hai mét nhân hai cộng mười bảy xăng-ti-mét, ba con thì hai mét nhân ba cộng mười tám, cứ thế mà suy. Công thức hóa một cách đơn giản, lấy X là số bướm, X=1 thì phạm vi = 2 mét, nếu X ≥ 2 thì phạm vi = 2X + (0.15+0.01X).”
Ám Hắc Đại Công nghiêng đầu nhìn cậu.
Quan Miên nói tiếp: “Sự biến dị của hoa thành quái nhìn bề ngoài có vẻ bừa bãi nhưng thật ra lại theo quy luật. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện cả vườn hoa được tạo bởi những cửu cung cách lớn nhỏ khác nhau. Thứ tự biến dị của chúng là từ một đến chín. Sau khi hoa trong cửu cung cách nhỏ biến dị sẽ tổ thành cửu cung cách lớn, tiếp theo cứ thế mà biến dị.”
Ám Hắc Đại Công sâu xa nói: “Người bình thường sẽ không chú ý những điểm này.”
Quan Miên làm lơ, nói tiếp: “Khe núi này rất có khả năng do giáo viên trung học thiết kế.”
Ám Hắc Đại Công bật cười, “Còn là giáo viên Số học.”
“Ừm. Điểm trung bình trong lớp ông ta chắc khoảng năm mươi chín.”
“Sau lưng rất có khả năng bị học sinh gọi là quỷ thâm độc.”
Quan Miên tiếp: “Rất có khả năng đầu ổng bị hói.”
Hình ảnh vị giáo viên dạy Số hói đầu thâm hiểm bỗng hiện lên trong đầu hai người một cách sống động cứ như ông ta thật sự tồn tại.
Ám Hắc Đại Công dừng bước, “Nghĩ ra cách đối phó chúng chưa?”
Ngắm nhìn phong cảnh đẹp như tranh vẽ, Quan Miên quả đoán lắc đầu, “Dù có cách thì tốc độ của tôi cũng không ứng phó nổi.”
Ám Hắc Đại Công lấy từ trong túi ra một quả trứng dơi ném cho cậu.
Quan Miên vươn tay chụp lấy.
Ám Hắc Đại Công nói: “Dùng cho cấp 38.”
Trứng dơi Quan Miên cũng có một quả, chính là quà gặp mặt hồi xưa của Tội Lỗi Quá Xá, chẳng qua quả đó phải cấp 50 mới dùng được nên tới giờ cậu vẫn chưa có thú cưỡi.
“Tốc độ cũng không đến nỗi.” Ám Hắc Đại Công nói, “Nếu đằng ấy không muốn để tôi nhìn thấy dáng vẻ đằng ấy ấp trứng thì tôi có thể nhắm mắt lại.”
Quan Miên cúi đầu nhìn trứng. Với tính cách của cậu, những thứ tiền của không rõ lai lịch từ trên trời rơi xuống Quan Miên chưa từng từ chối. Nhưng vừa nghĩ đến nó là của Ám Hắc Đại Công, tâm lý cậu ít nhiều vẫn thấy có hơi không thoải mái. Cảm giác này xuất hiện từ hôm Ám Hắc Đại Công nói về kế hoạch sau sáu mươi của mình trên phi thuyền. Một món quà bình thường dưới sự ảnh hưởng của kế hoạch lại khó tránh mang chút hơi hướm mờ ám.
“Hoa và trứng, đằng ấy thật sự thấy trứng khó tiếp nhận hơn hoa?” Ám Hắc Đại Công khoanh tay nhìn cậu như đùa như thật.
“Hoa?” Quan Miên thoáng ngẩn ra nhưng lại nghĩ ngay đến hoa hồng hôm lễ tình nhân của Mộng Đại Lục. Lẽ nào đối phương biết người tặng hoa là Phồn Tinh Hữu Độ? Nhưng khả năng này quá nhỏ. Cậu không nghĩ Phồn Tinh Hữu Độ sẽ mang chuyện này đi rêu rao khắp nơi, nhất là đối thủ cũ của anh ta. Nhưng ngoài cậu ra thì chẳng còn ai có mặt ở đó lúc ấy cả.
Ai để lộ tin tức? Hay là…
Một tiểu tinh linh vỗ cánh bay tới.
Quan Miên mượn cớ mở thư đẩy trứng vào lòng Ám Hắc Đại Công.
Thư thế mà lại từ Tội Lỗi Quá Xá, vừa mở đầu đã hỏi liền tù tì mười lần “Anh có nhớ em không?”, sau đó tự biên tự diễn, “Em biết là anh nhớ em lắm. Vì giúp anh giải tỏa nỗi buồn tương tư, em quyết định tự dâng mình tới cửa làm quà. Người ta đang ở trong thôn nè, đợi anh đó nha!”
Quan Miên gấp thư vào, nói với Ám Hắc Đại Công: “Tôi có việc phải về thôn một chuyến.”
Ám Hắc Đại Công khéo léo cất trứng dơi đi rồi gọi rồng có cánh, “Tôi tiễn đằng ấy.”
Quan Miên không từ chối. Ban nãy vừa cự tuyệt trứng dơi, cậu không muốn bày tỏ quá lộ liễu, mặc dù với tâm cơ của Ám Hắc Đại Công thì không thể nào anh không nhận ra.
Rồng có cánh chao liệng trên khe Mitel vài vòng mới bay về hướng Đệ Nhất Thôn Trang của Tinh Nguyệt.
Từ trên trời nhìn xuống Mộng Đại Lục là một cảnh tượng khác hẳn. Một trong những nguyên nhân có lẽ do sự truy cầu hoàn hảo với những game quy mô lớn của người chơi mà phong cảnh nơi đây mang đậm sắc thái trái ngược với hiện thực.
Mộng Đại Lục mà một vùng đất không có thật, tất cả đều là cảnh sắc ban sơ chưa chịu ảnh hưởng của ô nhiễm công nghiệp. Loài người tốn hàng trăm tu bổ lại những khu vực chịu ảnh hưởng bởi ô nhiễm nhưng vẫn không thể phục hồi chúng hoàn toàn, bởi lẽ Mộng Đại Lục chính là vùng đất chỉ có trong mơ.
Rồng có cánh chẳng bao lâu đã bay đến vùng trời trên Đệ Nhất Thôn Trang.
Tuy game thủ cưỡi thú bay lượn trên trời nhiều vô số kể nhưng toàn thân đen như mực như rồng có cánh không phải loại thường thấy. Không ít kẻ trong thôn đều ngước lên nhìn.
Rồng có cánh lướt qua thôn trang rồi dừng ngay trước cửa thôn.
Quan Miên từ lưng rồng nhảy xuống, nói: “Cảm ơn.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Bậc cha chú trong nhà từng dạy tôi, hẹn hò xong đưa đối tượng về nhà là nghĩa vụ của mỗi người đàn ông.”
Quan Miên nói: “Lúc dạy anh chắc các bác ấy hẳn phải tiện thể tìm luôn cho anh một gái hiền lành để anh thực tập.”
Ám Hắc Đại Công cười bảo: “Đúng. Bởi vậy tôi đành phải tự tìm lấy.”
Quan Miên nói: “Vậy tôi chúc anh sẽ tìm được trong tương lai.”
Ám Hắc Đại Công nhướng mày nói: “Tôi cảm thấy tương lai ấy mỗi lúc một gần.” Nhìn hội viên Công hội Tinh Nguyệt hùng dũng tiến ra từ thôn trang, anh mỉm cười bảo: “Hôm nay tôi vui lắm, lần sau cùng luyện nữa nhé. Bye bye!”
Rồng có cánh lại vút lên không, chầm chậm biến thành một chấm đen.
“Mộng Xuân Không Tỉnh!”
Quan Miên quay lại, bắt gặp Tội Lỗi Quá Xá đang dùng tư thế vô cùng khoa trương mà bổ nhào tới, “Thi đậu rồi?”
Tội Lỗi Quá Xá đứng hình ngay tại chỗ, nửa ngày mới thở dài than: “Anh đừng sát muối lên vết thương của người ta không được sao?”
Quan Miên đáp: “Tôi tưởng câu đó rất phổ biến trong giới học sinh.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Em chính là người bảo vệ chân lý trong cái giới đó.”
Quan Miên: “Thì ra người thời nay không thích nói lý cũng có nguyên nhân.”
“…” Tội Lỗi Quá Xá đột nhiên nhào tới, “À phải, em còn chưa hỏi quan hệ của anh và Ám Hắc Đại Công từ bao giờ lại tốt đến thế? Lại còn liền cùng bay như chim liền cánh?!”
Quan Miên đáp: “Ngữ văn kỳ này cậu rớt chắc rồi.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Em học đại học.”
Quan Miên hết sức phối hợp mà chữa lại, “Môn Ngữ văn đại học của cậu rớt chắc rồi.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Em học Kế toán.”
Quan Miên nhìn cậu một cách kinh ngạc, “Tốt nghiệp xong cậu có định đi làm không?”
“…Không đi làm thì đi học làm cái quái gì?” Tội Lỗi Quá Xá ngừng một chút rồi tiếp: “Dù em không muốn đi làm thì chính phủ cũng đâu có cho phép. Em đâu có đủ tiền đóng khoảng thuế tự do khổng lồ kia.”
Quan Miên nhìn cậu và hỏi: “Tốt nghiệp xong sẽ theo kế toán?”
Dưới ánh nhìn nóng bỏng của Quan Miên, Tội Lỗi Quá Xá bắt đầu lung lay, “Đại khái, chắc thế.”
Quan Miên im lặng.
Tội Lỗi Quá Xá bổ sung thêm một câu, “Đổi ngành cũng có thể.”
“Lúc rảnh ráng trau dồi thêm môn Văn của đại học.” Quan Miên đề nghị.
Tội Lỗi Quá Xá: “…” Lúc về nhà thề sẽ bán hết sách Ngữ văn giữ từ thời tiểu học đến giờ!
Trong thôn đột nhiên vang lên một trận ồn ào.
Tội Lỗi Quá Xá và Quan Miên nhìn nhau, cùng bước vào thôn.
Đến trước cửa thần điện Quang Minh, hai người nhìn thấy Vô Song bị vây giữa đám đông, hình như ai cũng đang chúc mừng anh ta.
Vô Song đỏ mặt cảm ơn, khó giấu được sự mừng rỡ ra mặt.
“Vô Song, anh sắp phải gả đi sao?” Tội Lỗi Quá Xá cố len lỏi vào giữa đám đông.
Vô Song chỉnh lại: “Là lấy vợ!”
Tội Lỗi Quá Xá ngạc nhiên, “Thiệt hả? Ngoài đời ấy à?”
Vô Song lườm cậu ta một cái rồi đáp: “Đương nhiên, trong game có kết hôn được đâu.”
Theo đà phát triển của game online đa chiều, kết hôn trên mạng từng thịnh hành một thời. Có điều vấn đề càng lúc càng trở nên nghiêm trọng. Kết hôn qua mạng chỉ được game công nhận nhưng không được chính phủ công nhận, như vậy có được xem là vượt rào hay không? Dù cho hai bên không hề tiếp xúc với nhau trong đời thực nhưng lúc trị số chân thật của giác quan được chỉnh lên mức 95%, sóng điện não sẽ tạo ra cảm giác như đang tiếp xúc thật sự, với nhiều người mà nói, đây đã chẳng khác đời thực là bao.
Bởi lẽ vào tháng thứ bảy sau ngày game online đa chiều bắt đầu thịnh hành, chính phủ cưỡng chế các công ty game tháo bỏ chế độ kết hôn, đồng thời nhấn mạnh Cục Dân chính là cơ cấu duy nhất để đăng ký kết hôn hợp pháp.
Tội Lỗi Quá Xá ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vậy sau này còn vào nữa không?”
Vô Song do dự, “Chắc chắn sẽ ít đi nhiều.”
Tội Lỗi Quá Xá ủ rũ cúi đầu. Cái kiểu thưa dần thế này chẳng mấy chốc sẽ trở thành hoàn toàn biến mất. Vô Song là tay lão làng của Công hội Tinh Nguyệt, tuy hai người không quá thân thiết nhưng nghĩ đến chuyện anh ta rút dần khỏi game, trong lòng Tội Lỗi Quá Xá vẫn thấy có gì thiêu thiếu.
Bầu không khí náo nhiệt bị nỗi buồn chia tay làm phai mất vài phần.
Mọi người trở nên im lặng.
Quan Miên nghiêng mình lách vào, chìa tay với Vô Song và nói: “Chúc mừng.” Câu chúc mừng này của cậu pha lẫn chút gì đó như là hâm mộ. Chẳng phải hâm mộ anh ta tìm được vợ, mà là hâm mộ anh ta có thể dễ dàng tìm được lý do để từ bỏ sự ký sinh vào internet trong đời thực. Dù cho cuộc sống trong game có huy hoàng, có ngoạn mục thế nào chăng nữa nhưng con người vẫn phải sống trong hiện thực.
Vô Song cầm lấy tay cậu, xấu hổ cười đáp: “Cảm ơn.” Đăng bởi: admin
/171
|