Sau khi rời công ty, Tần Hoài Sơ còn tham gia một bữa tiệc xã giao.
Sau khi kết thúc quay về nhà, mẹ Tần đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đọc tạp chí.
TV đang bật và phát sóng một bản tin.
Một cô gái trở về nhà sau khi tan sở vào ban đêm đã bị một số tên đàn ông sống sát vách cưỡng b/ức kéo vào nhà.
May mắn là bạn cùng phòng đã nghe thấy tiếng động và chạy tới cứu nên cô ấy mới được cứu khỏi bị cưỡn.g hiếp.
Mẹ Tần chỉ vào TV, cảm khái với Tần Hoài Sơ: "Đôi khi con người ta thật sự không thể quá tiết kiệm. Những căn chung cư sinh viên đại học giá rẻ đó thường được xây ở mấy vùng ngoại ô rất hẻo lánh, an ninh cũng không bằng những nơi khác. Mỗi tầng lại nhiều phòng như vậy, nam nữ ở hỗn tạp, còn có đủ thể loại rác rưởi, thực sự không an toàn."
Tần Hoài Sơ chợt nhớ tới Tiết Văn nói chỗ ở hiện tại của Thẩm Băng Đàn là khu chung cư sinh viên đại học ở ngõ hẻm Tây Hạng.
Trợ lý Tề cho biết giá ở đó là 20 tệ một đêm, rất rẻ nhưng môi trường sống vô cùng tệ.
Công ty lại cách xa ngõ Tây Hạng như vậy...
Tần Hoài Sơ liếc nhìn đồng hồ.
Lúc Thẩm Băng Đàn tan sở thì đã rất muộn, dựa theo khoảng cách thì có lẽ bây giờ cô vừa mới về đến nhà.
Những chuyện trên bản tin khiến anh không khỏi rùng mình, Tần Hoài Sơ không quan tâm sau đó mẹ Tần đã nói gì với mình, sải bước lên tầng trở về phòng.
Anh tra số điện thoại trong lý lịch của Thẩm Băng Đàn rồi lưu vào điện thoại, không chút do dự bấm gọi.
Kết quả lại không gọi được.
Sự bất an mãnh liệt bao trùm toàn thân anh, nhịp tim cũng bất giác tăng tốc.
Lại thử gọi thêm vài lần nữa nhưng vẫn không liên lạc được.
Tần Hoài Sơ đứng ngồi không yên, vội vội vàng vàng lao xuống tầng.
Nhìn thấy chìa khóa xe trong tay anh, mẹ Tần đứng dậy hỏi: "Trễ thế này con đi đâu vậy?"
"Con có chút việc." Anh ra khỏi nhà, nhanh chóng lên xe, thắt dây an toàn.
Mở định vị, tìm kiếm vị trí nơi ở của Thẩm Băng Đàn, trước khi xuất phát, anh lại nhẫn nại bấm số gọi lại.
Lần này đã bắt máy, một giọng nói lạnh nhạt bình tĩnh từ bên trong truyền đến: "Xin chào."
Nỗi lo lắng trong lòng Tần Hoài Sơ dần dần bình tĩnh lại, khi ngẩng đầu lên mới kinh ngạc nhận ra mình đã toát mồ hôi lạnh mà không hề hay biết.
Đang im lặng thì trong điện thoại lại "Alo" một tiếng.
Tần Hoài Sơ yếu ớt dựa lưng vào ghế, nhéo nhéo mi tâm mấy cái, miễn cưỡng lên tiếng: "Là tôi, Tần Hoài Sơ."
Hai người im lặng khoảng nửa phút, Thẩm Băng Đàn mới chậm rãi hỏi: "Tần tổng, anh gọi tôi có chuyện gì không?"
Vừa rồi Tần Hoài Sơ chỉ lo lắng cho an nguy của Thẩm Băng Đàn, lúc gọi điện cũng không suy nghĩ nhiều, lúc này bị Thẩm Băng Đàm hỏi thì mới phát giác, anh tựa hồ có chút xúc động.
Anh hạ cửa sổ xe xuống, để làn gió mát lạnh thổi qua giúp mình bình tĩnh lại một lúc, rồi mới không nhanh không chậm hỏi: "Sao vừa rồi không có ai nghe máy vậy?"
"Vừa rồi điện thoại của tôi để ở chế độ im lặng trong túi nên không nghe thấy."
Thẩm Băng Đàn trả lời, quay lại chủ đề ban đầu, "Tần tổng muộn thế này còn gọi cho tôi, là có chuyện gì sao?"
"Công ty có quy định mới cấm hẹn hò chốn công sở. Với tư cách là sếp của cô, tôi cảm thấy cần phải đích thân nói cho cô biết."
Không có gì kì lạ khi các công ty lớn lại có những quy định như vậy.
Nhưng cho dù là thông báo thì cũng phải là chị Văn báo cho cô biết, hẳn là không đến lượt sếp lớn như Tần Hoài Sơ mới phải?
"Mặt khác, bắt đầu từ ngày mai, công việc của cô sẽ do một mình tôi sắp xếp. Từ giờ trở đi, mỗi ngày đi làm về cô không được phép tắt tiếng điện thoại di động, chưa biết chừng còn có công việc cần sắp xếp, nếu không liên lạc được thì ai là người gánh chịu tổn thất đây?"
Nói như vậy, từ nay về sau Tần Hoài Sơ sẽ là cấp trên trực tiếp của cô.
Chẳng trách chính anh là người thông báo với cô về quy định mới này của công ty.
Thẩm Băng Đàn nghĩ nghĩ rồi trả lời điện thoại: "Vâng, tôi hiểu rồi."
"Ừ, vậy cứ thế đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Tần Hoài Sơ bên kia không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Thẩm Băng Đàn trở lại ký túc xá, "Đầu nấm" và "Tóc xám bạc" đã thu dọn đồ đạc định ra ngoài.
Hai người vừa mới bị Thẩm Băng Đàn đánh nhưng không hề tức giận mà ngược lại trở nên nhiệt tình.
"Tóc xám bạc" nói: "Thẩm Băng Đàn, không ngờ mày lại đánh đấm cừ như vậy, hay là đi chơi với tụi này đi, đi kiếm tiền."
"Đúng đúng đúng." "Đầu nấm" phụ họa theo, "Tối nay hội mình đi đánh một trận, nếu thắng thì có thể kiếm được rất nhiều tiền đấy."
"Không có hứng thú." Thẩm Băng Đàn trực tiếp đi đến bên giường mình, thu dọn đồ đạc bừa bộn, mang đồ vệ sinh cá nhân vào phòng tắm.
Khi tắm xong đi ra thì hai người kia đã rời đi, những người khác đã đi ngủ từ lâu.
Thẩm Băng Đàn nhìn điện thoại, thấy thông báo WeChat có thêm một người bạn.
Hình đại diện là logo của Tư bản Quân Nghị, ID chỉ có một chữ "Tần", hiển nhiên là Tần Hoài Sơ.
Thẩm Băng Đàn bấm đồng ý và thay đổi ghi chú của anh: Sếp lớn.
Chờ khoảng năm phút, Tần Hoài Sơ vẫn không gửi tin nhắn gì tới.
Thẩm Băng Đàn tắt điện thoại, chui vào chăn.
Nằm trên giường, không hiểu sao cô lại nghĩ đến Tần Hoài Sơ.
Nói đến đây, hẳn là giữa cô và Tần Hoài Sơ phải có duyên phận lắm.
Hai người là bạn học ở trường mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở và cả trung học phổ thông.
Thẩm Băng Đàn đã để ý tới Tần Hoài Sơ từ khi còn học tiểu học.
Xuất thân từ gia đình giàu có, ngoại hình xuất chúng, là chúng tinh phủng nguyệt*, hô mưa gọi gió, được coi là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường.
*Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng
Trên thực tế, trước khi học cấp ba, Thẩm Băng Đàn và Tần Hoài Sơ không có tiếp xúc gì.
Ngoài việc học, mỗi ngày cô đều tập múa, độc vãng độc lai*, không có bạn bè, cũng chưa từng quan tâm đến cuộc sống của người khác.
*Độc vãng độc lai: một mình đến một mình đi
Vào năm thứ ba của cấp 2, cô nghe được từ các bạn cùng lớp rằng Tần Hoài Sơ thích cô, còn gây gổ với các bạn nam lớp khác vì mình.
Thẩm Băng Đàn đối với chuyện này không mấy quan tâm, thậm chí còn chẳng chút tin tưởng.
Cô và Tần Hoài Sơ thậm chí còn chưa từng nói chuyện, có thể nói là chưa từng gặp nhau, căn bản như hai người đến từ hai thế giới khác nhau.
Sao Tần Hoài Sơ có thể thích cô được?
Chắc hẳn đó là tin đồn.
Sau đó, cô được nhận vào trường cấp 3 trực thuộc Đại học C, là bạn cùng lớp của Tần Hoài Sơ.
Cô dần phát hiện mỗi lần đi học về đều có người đi theo mình.
Đối phương không ai khác chính là lão đại không ai dám trêu chọc trong trường, Tần Hoài Sơ.
Anh chỉ đi theo sau cô, không nói năng gì cả, cũng chưa từng trêu chọc cô.
Thẩm Băng Đàn từng có ý định xông tới chất vấn anh, nhưng sau đó lại từ bỏ.
Đường rộng như vậy, có thể người ta chỉ là cùng đường với mình thôi.
Không lâu sau, trong lớp truyền ra tin đồn.
Có người nói, Thẩm Băng Đàn thầm mến lão đại cấp cao tính khí thất thường, cáu kỉnh ngỗ ngược—— Tần Hoài Sơ.
Nhưng vì tự ti nên không dám tỏ tình.
Vừa nghe thấy tin đồn này, Thẩm Băng Đàn chỉ cảm thấy thật hoang đường, vốn không thèm để ý.
Không ngờ tin đồn ngày càng lan rộng, dần dần cả trường đều biết.
Cuối cùng, một ngày nọ, trên đường đi học về, cô không nhịn được mà quay lại nhìn chàng thiếu niên đang đi theo mình.
Cô đến gần anh: "Các bạn cùng lớp nói tớ thích thầm cậu, có phải là do cậu tung tin không?"
Tần Hoài Sơ không hề ngạc nhiên khi cô đến tìm mình, mí mắt hơi rũ xuống, đáy mắt hiện lên ý cười vô lại: "Thẩm Băng Đàn, mỗi ngày ông đây đều lẽo đẽo theo cậu như cái đuôi nhỏ, đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện với tớ đấy."
Thẩm Băng Đàn không ngờ rằng anh lại thẳng thắn thừa nhận mình đang đi theo cô, nghẹn họng trong giây lát, hơn nửa ngày mới ấp úng: "Cậu, cậu, sao cậu lại đi theo tớ?"
Khi đó, Tần Hoài Sơ vẫn còn là một chàng thiếu niên học trung học, khắp người đều mang theo khí chất lưu manh du côn.
Anh sửa sang lại mái tóc loà xoà, hơi nghiêng người lại gần cô, giọng nói mang ý cười, cà lơ phất phơ nói: "Ông đây theo đuổi người khác, chẳng phải rất rõ ràng sao?"
Thẩm Băng Đàn: "..."
Sau này Thẩm Băng Đàn cẩn thận suy nghĩ, nếu không phải do anh có diện mạo đẹp trai, thì bị một tên lưu manh vô lại như vậy ngày ngày đi theo mình, cô đã báo cảnh sát từ lâu rồi.
Nói cho cùng, bản thân cô cũng là kẻ nghiện sắc đẹp mà.
Thực sự không thể nhẫn tâm làm gì với gương mặt kia của Tần Hoài Sơ.
Sau ngày hôm đó, Tần Hoài Sơ công khai theo đuổi cô, oanh tạc lại bá đạo, mỗi ngày đều vây quanh cô hỏi han ân cần, quan tâm đến cô, hoàn toàn khinh thường ánh mắt của người khác.
Anh dùng hành động thực tế để chứng minh cho mọi người biết, rằng anh mới là người theo đuổi.
Editor: quattutuquat
—————
Đêm đó, Tần Hoài Sơ trằn trọc mãi không ngủ được.
Cuối cùng, anh dứt khoát không ngủ nữa, bật đèn ngủ, ngồi dậy, mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
Anh đứng cuối hành lang châm một điếu thuốc.
Cửa sổ mở to, gió đêm thu mang đến cảm giác lạnh thấu xương, dòng sông nhỏ trong khu biệt thự bên ngoài đang chảy róc rách, phản chiếu những làn sóng lấp lánh.
Cánh cửa phòng ngủ bên cạnh bị người từ bên trong mở ra, một cô gái với mái tóc buông xõa mặc bộ đồ ngủ tai thỏ bông xù, tay cầm cốc nước, ngáp dài bước ra.
Sau khi ngửi thấy mùi khói thuốc, cô khựng lại, bần thần một lúc rồi mới chậm rãi đưa ánh mắt về phía bóng dáng cao lớn đang đứng trước cửa sổ.
Ngay sau đó cô ôm ngực lùi về phía sau mấy bước: "Đêm hôm khuya khoắt, sao anh lại ra ngoài hù dọa người ta? Em còn tưởng mình gặp ma đấy."
Tần Hoài Sơ lười để ý đến cô, hơi nghiêng người đến trước cửa sổ, ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc đưa đến bên miệng, rít một hơi, đầu điếu thuốc sáng lên ánh sao.
Sơ Niệm đi tới, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh, anh có chuyện gì không vui à? Em có thể biết không?"
Tần Hoài Sơ xì khẽ một tiếng, dập tắt tàn thuốc trong tay: "Có cái gì để nói với mày hả?"
Sơ Niệm bĩu môi: "Anh nói ra thì sẽ giúp em vui vẻ đôi chút, cũng coi như là làm một việc thiện đấy."
Tần Hoài Sơ: "..."
Sơ Niệm đứng đấy không chịu đi, áp sát tai vào Tần Hoài Sơ, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
Tần Hoài Sơ khẽ cau mày, đẩy đầu cô ra: "Tần Niệm Sơ, mày ngứa đòn à?"
Anh dùng sức lớn, Sơ Niệm vô cùng đáng thương xoa xoa da đầu đau nhức: "Em tên Sơ Niệm nhá!"
Ba của Tần Hoài Sơ họ Tần, mẹ họ Sơ.
Vì thế tên của anh với em gái được đặt rất qua loa, một người là Tần Hoài Sơ, một người là Tần Niệm Sơ.
Sau này, mẹ của họ là Sơ Nịnh muốn con gái theo họ mình nên đã đổi tên Tần Niệm Sơ thành Sơ Niệm.
Vì lẽ đó, ngày hôm sau con nhóc này mới xuất hiện trước mặt Tần Hoài Sơ khoe khoang, tên của cô cuối cùng cũng không phải lấy lệ nữa nha.
Tần Hoài Sơ xoay người, dựa lưng vào cửa sổ, nâng cằm hướng về phía cô, dùng giọng điệu đừng có xía vào chuyện của người khác, nói: "Trở về ngủ đi."
Sơ Niệm làm như không nghe thấy gì, tiếp tục trò chuyện với anh: "Anh à, sắp đến sinh nhật của em rồi, anh đã chuẩn bị quà sinh nhật chưa?"
"Chuẩn bị quà sinh nhật làm cái gì, đưa thẳng bao lì xì cho mày không được hả?"
"Dù sao thì năm nay em cũng lên mười tám, anh như thế cũng quá lấy lệ rồi, tốt xấu gì anh cũng phải chọn cho em một món quà đàng hoàng chứ."
"Anh bận lắm, không có thời gian."
"Anh thì có gì mà bận cơ chứ, anh thậm chí còn chưa yêu mà—— "
Sơ Niệm dừng một chút, sau đó có chút ghét bỏ nói tiếp, "Anh à, anh mỗi ngày đều đi làm rồi lại về nhà, cứ ru rú như thế thì sao có thể đưa chị dâu về được? Đến một cô bạn gái cũng chẳng có, mẹ sốt ruột lắm rồi đấy, sợ anh sẽ độc thân cả đời."
Cô nàng rất khéo hiểu lòng người hỗ trợ bày mưu tính kế: "Anh phải dọn ra ngoài ở riêng, biết đâu gặp được cô hàng xóm xinh đẹp hay gì đó, phát sinh tiến triển, em sẽ có chị dâu liền hà."
Lông mi Tần Hoài Sơ run lên mấy cái, nhìn thoáng qua Sơ Niệm, tùy ý vân vê tàn thuốc đã tắt trên tay, trầm ngâm như có điều suy nghĩ.
Thấy anh không nói lời nào, Sơ Niệm vẫn hơi lo lắng, liếm môi dưới, thận trọng hỏi: "Anh, anh nói xem ngoài công việc ra, ngày nào anh cũng đi chơi với anh Lê Hân với anh Dĩ Tắc. Anh Dĩ Tắc cũng độc thân, hai anh không phải là có khuynh hướng gay đấy chứ?"
Tần Hoài Sơ ném tàn thuốc vào thùng rác, rất không dịu dàng kéo đôi tai thỏ sau áo ngủ của cô lên che kín đầu.
Sau đó đẩy người vào phòng ngủ, đang định đóng cửa lại, Sơ Niệm liền ôm lấy cánh tay Tần Hoài Sơ: "Em ra ngoài lấy nước, em còn chưa uống mà!"
"Chết khát đi." Anh đẩy người vào rồi đóng cửa lại.
Trở về phòng, Tần Hoài Sơ tựa vào đầu giường suy tư gì đó, cầm điện thoại bấm mở vào nhóm chat thân thiết trên WeChat, soạn tin nhắn gửi qua: 【 Bọn mày có ai có nhà ở Vịnh Thủy Vân không, loại hai căn một tầng ấy. 】
Doãn Lê Hân: 【 Ai lại mua nhà hai căn một tầng ở đấy? Một căn một tầng chẳng phải là phê hơn à? 】
Khương Dĩ Tắc: 【 Hình như tao có một người bạn có nhà ở đó, hỏi hộ mày nhé? 】
Tần Hoài Sơ: 【 Ok 】
Tần Hoài Sơ: 【 Mỗi nhà một cầu thang, hay là hai nhà một cầu thang? 】
Khương Dĩ Tắc: 【 Mày muốn loại nào? 】
Tần Hoài Sơ: 【 Hai nhà một cầu thang. 】
Khương Dĩ Tắc: 【 Ok, để lát nữa tao hỏi xem cậu ấy có chịu bán không 】
Tần Hoài Sơ: 【 Bao nhiêu tiền cũng được, càng sớm càng tốt nhé 】
Sau khi kết thúc quay về nhà, mẹ Tần đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đọc tạp chí.
TV đang bật và phát sóng một bản tin.
Một cô gái trở về nhà sau khi tan sở vào ban đêm đã bị một số tên đàn ông sống sát vách cưỡng b/ức kéo vào nhà.
May mắn là bạn cùng phòng đã nghe thấy tiếng động và chạy tới cứu nên cô ấy mới được cứu khỏi bị cưỡn.g hiếp.
Mẹ Tần chỉ vào TV, cảm khái với Tần Hoài Sơ: "Đôi khi con người ta thật sự không thể quá tiết kiệm. Những căn chung cư sinh viên đại học giá rẻ đó thường được xây ở mấy vùng ngoại ô rất hẻo lánh, an ninh cũng không bằng những nơi khác. Mỗi tầng lại nhiều phòng như vậy, nam nữ ở hỗn tạp, còn có đủ thể loại rác rưởi, thực sự không an toàn."
Tần Hoài Sơ chợt nhớ tới Tiết Văn nói chỗ ở hiện tại của Thẩm Băng Đàn là khu chung cư sinh viên đại học ở ngõ hẻm Tây Hạng.
Trợ lý Tề cho biết giá ở đó là 20 tệ một đêm, rất rẻ nhưng môi trường sống vô cùng tệ.
Công ty lại cách xa ngõ Tây Hạng như vậy...
Tần Hoài Sơ liếc nhìn đồng hồ.
Lúc Thẩm Băng Đàn tan sở thì đã rất muộn, dựa theo khoảng cách thì có lẽ bây giờ cô vừa mới về đến nhà.
Những chuyện trên bản tin khiến anh không khỏi rùng mình, Tần Hoài Sơ không quan tâm sau đó mẹ Tần đã nói gì với mình, sải bước lên tầng trở về phòng.
Anh tra số điện thoại trong lý lịch của Thẩm Băng Đàn rồi lưu vào điện thoại, không chút do dự bấm gọi.
Kết quả lại không gọi được.
Sự bất an mãnh liệt bao trùm toàn thân anh, nhịp tim cũng bất giác tăng tốc.
Lại thử gọi thêm vài lần nữa nhưng vẫn không liên lạc được.
Tần Hoài Sơ đứng ngồi không yên, vội vội vàng vàng lao xuống tầng.
Nhìn thấy chìa khóa xe trong tay anh, mẹ Tần đứng dậy hỏi: "Trễ thế này con đi đâu vậy?"
"Con có chút việc." Anh ra khỏi nhà, nhanh chóng lên xe, thắt dây an toàn.
Mở định vị, tìm kiếm vị trí nơi ở của Thẩm Băng Đàn, trước khi xuất phát, anh lại nhẫn nại bấm số gọi lại.
Lần này đã bắt máy, một giọng nói lạnh nhạt bình tĩnh từ bên trong truyền đến: "Xin chào."
Nỗi lo lắng trong lòng Tần Hoài Sơ dần dần bình tĩnh lại, khi ngẩng đầu lên mới kinh ngạc nhận ra mình đã toát mồ hôi lạnh mà không hề hay biết.
Đang im lặng thì trong điện thoại lại "Alo" một tiếng.
Tần Hoài Sơ yếu ớt dựa lưng vào ghế, nhéo nhéo mi tâm mấy cái, miễn cưỡng lên tiếng: "Là tôi, Tần Hoài Sơ."
Hai người im lặng khoảng nửa phút, Thẩm Băng Đàn mới chậm rãi hỏi: "Tần tổng, anh gọi tôi có chuyện gì không?"
Vừa rồi Tần Hoài Sơ chỉ lo lắng cho an nguy của Thẩm Băng Đàn, lúc gọi điện cũng không suy nghĩ nhiều, lúc này bị Thẩm Băng Đàm hỏi thì mới phát giác, anh tựa hồ có chút xúc động.
Anh hạ cửa sổ xe xuống, để làn gió mát lạnh thổi qua giúp mình bình tĩnh lại một lúc, rồi mới không nhanh không chậm hỏi: "Sao vừa rồi không có ai nghe máy vậy?"
"Vừa rồi điện thoại của tôi để ở chế độ im lặng trong túi nên không nghe thấy."
Thẩm Băng Đàn trả lời, quay lại chủ đề ban đầu, "Tần tổng muộn thế này còn gọi cho tôi, là có chuyện gì sao?"
"Công ty có quy định mới cấm hẹn hò chốn công sở. Với tư cách là sếp của cô, tôi cảm thấy cần phải đích thân nói cho cô biết."
Không có gì kì lạ khi các công ty lớn lại có những quy định như vậy.
Nhưng cho dù là thông báo thì cũng phải là chị Văn báo cho cô biết, hẳn là không đến lượt sếp lớn như Tần Hoài Sơ mới phải?
"Mặt khác, bắt đầu từ ngày mai, công việc của cô sẽ do một mình tôi sắp xếp. Từ giờ trở đi, mỗi ngày đi làm về cô không được phép tắt tiếng điện thoại di động, chưa biết chừng còn có công việc cần sắp xếp, nếu không liên lạc được thì ai là người gánh chịu tổn thất đây?"
Nói như vậy, từ nay về sau Tần Hoài Sơ sẽ là cấp trên trực tiếp của cô.
Chẳng trách chính anh là người thông báo với cô về quy định mới này của công ty.
Thẩm Băng Đàn nghĩ nghĩ rồi trả lời điện thoại: "Vâng, tôi hiểu rồi."
"Ừ, vậy cứ thế đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Tần Hoài Sơ bên kia không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Thẩm Băng Đàn trở lại ký túc xá, "Đầu nấm" và "Tóc xám bạc" đã thu dọn đồ đạc định ra ngoài.
Hai người vừa mới bị Thẩm Băng Đàn đánh nhưng không hề tức giận mà ngược lại trở nên nhiệt tình.
"Tóc xám bạc" nói: "Thẩm Băng Đàn, không ngờ mày lại đánh đấm cừ như vậy, hay là đi chơi với tụi này đi, đi kiếm tiền."
"Đúng đúng đúng." "Đầu nấm" phụ họa theo, "Tối nay hội mình đi đánh một trận, nếu thắng thì có thể kiếm được rất nhiều tiền đấy."
"Không có hứng thú." Thẩm Băng Đàn trực tiếp đi đến bên giường mình, thu dọn đồ đạc bừa bộn, mang đồ vệ sinh cá nhân vào phòng tắm.
Khi tắm xong đi ra thì hai người kia đã rời đi, những người khác đã đi ngủ từ lâu.
Thẩm Băng Đàn nhìn điện thoại, thấy thông báo WeChat có thêm một người bạn.
Hình đại diện là logo của Tư bản Quân Nghị, ID chỉ có một chữ "Tần", hiển nhiên là Tần Hoài Sơ.
Thẩm Băng Đàn bấm đồng ý và thay đổi ghi chú của anh: Sếp lớn.
Chờ khoảng năm phút, Tần Hoài Sơ vẫn không gửi tin nhắn gì tới.
Thẩm Băng Đàn tắt điện thoại, chui vào chăn.
Nằm trên giường, không hiểu sao cô lại nghĩ đến Tần Hoài Sơ.
Nói đến đây, hẳn là giữa cô và Tần Hoài Sơ phải có duyên phận lắm.
Hai người là bạn học ở trường mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở và cả trung học phổ thông.
Thẩm Băng Đàn đã để ý tới Tần Hoài Sơ từ khi còn học tiểu học.
Xuất thân từ gia đình giàu có, ngoại hình xuất chúng, là chúng tinh phủng nguyệt*, hô mưa gọi gió, được coi là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường.
*Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng
Trên thực tế, trước khi học cấp ba, Thẩm Băng Đàn và Tần Hoài Sơ không có tiếp xúc gì.
Ngoài việc học, mỗi ngày cô đều tập múa, độc vãng độc lai*, không có bạn bè, cũng chưa từng quan tâm đến cuộc sống của người khác.
*Độc vãng độc lai: một mình đến một mình đi
Vào năm thứ ba của cấp 2, cô nghe được từ các bạn cùng lớp rằng Tần Hoài Sơ thích cô, còn gây gổ với các bạn nam lớp khác vì mình.
Thẩm Băng Đàn đối với chuyện này không mấy quan tâm, thậm chí còn chẳng chút tin tưởng.
Cô và Tần Hoài Sơ thậm chí còn chưa từng nói chuyện, có thể nói là chưa từng gặp nhau, căn bản như hai người đến từ hai thế giới khác nhau.
Sao Tần Hoài Sơ có thể thích cô được?
Chắc hẳn đó là tin đồn.
Sau đó, cô được nhận vào trường cấp 3 trực thuộc Đại học C, là bạn cùng lớp của Tần Hoài Sơ.
Cô dần phát hiện mỗi lần đi học về đều có người đi theo mình.
Đối phương không ai khác chính là lão đại không ai dám trêu chọc trong trường, Tần Hoài Sơ.
Anh chỉ đi theo sau cô, không nói năng gì cả, cũng chưa từng trêu chọc cô.
Thẩm Băng Đàn từng có ý định xông tới chất vấn anh, nhưng sau đó lại từ bỏ.
Đường rộng như vậy, có thể người ta chỉ là cùng đường với mình thôi.
Không lâu sau, trong lớp truyền ra tin đồn.
Có người nói, Thẩm Băng Đàn thầm mến lão đại cấp cao tính khí thất thường, cáu kỉnh ngỗ ngược—— Tần Hoài Sơ.
Nhưng vì tự ti nên không dám tỏ tình.
Vừa nghe thấy tin đồn này, Thẩm Băng Đàn chỉ cảm thấy thật hoang đường, vốn không thèm để ý.
Không ngờ tin đồn ngày càng lan rộng, dần dần cả trường đều biết.
Cuối cùng, một ngày nọ, trên đường đi học về, cô không nhịn được mà quay lại nhìn chàng thiếu niên đang đi theo mình.
Cô đến gần anh: "Các bạn cùng lớp nói tớ thích thầm cậu, có phải là do cậu tung tin không?"
Tần Hoài Sơ không hề ngạc nhiên khi cô đến tìm mình, mí mắt hơi rũ xuống, đáy mắt hiện lên ý cười vô lại: "Thẩm Băng Đàn, mỗi ngày ông đây đều lẽo đẽo theo cậu như cái đuôi nhỏ, đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện với tớ đấy."
Thẩm Băng Đàn không ngờ rằng anh lại thẳng thắn thừa nhận mình đang đi theo cô, nghẹn họng trong giây lát, hơn nửa ngày mới ấp úng: "Cậu, cậu, sao cậu lại đi theo tớ?"
Khi đó, Tần Hoài Sơ vẫn còn là một chàng thiếu niên học trung học, khắp người đều mang theo khí chất lưu manh du côn.
Anh sửa sang lại mái tóc loà xoà, hơi nghiêng người lại gần cô, giọng nói mang ý cười, cà lơ phất phơ nói: "Ông đây theo đuổi người khác, chẳng phải rất rõ ràng sao?"
Thẩm Băng Đàn: "..."
Sau này Thẩm Băng Đàn cẩn thận suy nghĩ, nếu không phải do anh có diện mạo đẹp trai, thì bị một tên lưu manh vô lại như vậy ngày ngày đi theo mình, cô đã báo cảnh sát từ lâu rồi.
Nói cho cùng, bản thân cô cũng là kẻ nghiện sắc đẹp mà.
Thực sự không thể nhẫn tâm làm gì với gương mặt kia của Tần Hoài Sơ.
Sau ngày hôm đó, Tần Hoài Sơ công khai theo đuổi cô, oanh tạc lại bá đạo, mỗi ngày đều vây quanh cô hỏi han ân cần, quan tâm đến cô, hoàn toàn khinh thường ánh mắt của người khác.
Anh dùng hành động thực tế để chứng minh cho mọi người biết, rằng anh mới là người theo đuổi.
Editor: quattutuquat
—————
Đêm đó, Tần Hoài Sơ trằn trọc mãi không ngủ được.
Cuối cùng, anh dứt khoát không ngủ nữa, bật đèn ngủ, ngồi dậy, mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
Anh đứng cuối hành lang châm một điếu thuốc.
Cửa sổ mở to, gió đêm thu mang đến cảm giác lạnh thấu xương, dòng sông nhỏ trong khu biệt thự bên ngoài đang chảy róc rách, phản chiếu những làn sóng lấp lánh.
Cánh cửa phòng ngủ bên cạnh bị người từ bên trong mở ra, một cô gái với mái tóc buông xõa mặc bộ đồ ngủ tai thỏ bông xù, tay cầm cốc nước, ngáp dài bước ra.
Sau khi ngửi thấy mùi khói thuốc, cô khựng lại, bần thần một lúc rồi mới chậm rãi đưa ánh mắt về phía bóng dáng cao lớn đang đứng trước cửa sổ.
Ngay sau đó cô ôm ngực lùi về phía sau mấy bước: "Đêm hôm khuya khoắt, sao anh lại ra ngoài hù dọa người ta? Em còn tưởng mình gặp ma đấy."
Tần Hoài Sơ lười để ý đến cô, hơi nghiêng người đến trước cửa sổ, ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc đưa đến bên miệng, rít một hơi, đầu điếu thuốc sáng lên ánh sao.
Sơ Niệm đi tới, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh, anh có chuyện gì không vui à? Em có thể biết không?"
Tần Hoài Sơ xì khẽ một tiếng, dập tắt tàn thuốc trong tay: "Có cái gì để nói với mày hả?"
Sơ Niệm bĩu môi: "Anh nói ra thì sẽ giúp em vui vẻ đôi chút, cũng coi như là làm một việc thiện đấy."
Tần Hoài Sơ: "..."
Sơ Niệm đứng đấy không chịu đi, áp sát tai vào Tần Hoài Sơ, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
Tần Hoài Sơ khẽ cau mày, đẩy đầu cô ra: "Tần Niệm Sơ, mày ngứa đòn à?"
Anh dùng sức lớn, Sơ Niệm vô cùng đáng thương xoa xoa da đầu đau nhức: "Em tên Sơ Niệm nhá!"
Ba của Tần Hoài Sơ họ Tần, mẹ họ Sơ.
Vì thế tên của anh với em gái được đặt rất qua loa, một người là Tần Hoài Sơ, một người là Tần Niệm Sơ.
Sau này, mẹ của họ là Sơ Nịnh muốn con gái theo họ mình nên đã đổi tên Tần Niệm Sơ thành Sơ Niệm.
Vì lẽ đó, ngày hôm sau con nhóc này mới xuất hiện trước mặt Tần Hoài Sơ khoe khoang, tên của cô cuối cùng cũng không phải lấy lệ nữa nha.
Tần Hoài Sơ xoay người, dựa lưng vào cửa sổ, nâng cằm hướng về phía cô, dùng giọng điệu đừng có xía vào chuyện của người khác, nói: "Trở về ngủ đi."
Sơ Niệm làm như không nghe thấy gì, tiếp tục trò chuyện với anh: "Anh à, sắp đến sinh nhật của em rồi, anh đã chuẩn bị quà sinh nhật chưa?"
"Chuẩn bị quà sinh nhật làm cái gì, đưa thẳng bao lì xì cho mày không được hả?"
"Dù sao thì năm nay em cũng lên mười tám, anh như thế cũng quá lấy lệ rồi, tốt xấu gì anh cũng phải chọn cho em một món quà đàng hoàng chứ."
"Anh bận lắm, không có thời gian."
"Anh thì có gì mà bận cơ chứ, anh thậm chí còn chưa yêu mà—— "
Sơ Niệm dừng một chút, sau đó có chút ghét bỏ nói tiếp, "Anh à, anh mỗi ngày đều đi làm rồi lại về nhà, cứ ru rú như thế thì sao có thể đưa chị dâu về được? Đến một cô bạn gái cũng chẳng có, mẹ sốt ruột lắm rồi đấy, sợ anh sẽ độc thân cả đời."
Cô nàng rất khéo hiểu lòng người hỗ trợ bày mưu tính kế: "Anh phải dọn ra ngoài ở riêng, biết đâu gặp được cô hàng xóm xinh đẹp hay gì đó, phát sinh tiến triển, em sẽ có chị dâu liền hà."
Lông mi Tần Hoài Sơ run lên mấy cái, nhìn thoáng qua Sơ Niệm, tùy ý vân vê tàn thuốc đã tắt trên tay, trầm ngâm như có điều suy nghĩ.
Thấy anh không nói lời nào, Sơ Niệm vẫn hơi lo lắng, liếm môi dưới, thận trọng hỏi: "Anh, anh nói xem ngoài công việc ra, ngày nào anh cũng đi chơi với anh Lê Hân với anh Dĩ Tắc. Anh Dĩ Tắc cũng độc thân, hai anh không phải là có khuynh hướng gay đấy chứ?"
Tần Hoài Sơ ném tàn thuốc vào thùng rác, rất không dịu dàng kéo đôi tai thỏ sau áo ngủ của cô lên che kín đầu.
Sau đó đẩy người vào phòng ngủ, đang định đóng cửa lại, Sơ Niệm liền ôm lấy cánh tay Tần Hoài Sơ: "Em ra ngoài lấy nước, em còn chưa uống mà!"
"Chết khát đi." Anh đẩy người vào rồi đóng cửa lại.
Trở về phòng, Tần Hoài Sơ tựa vào đầu giường suy tư gì đó, cầm điện thoại bấm mở vào nhóm chat thân thiết trên WeChat, soạn tin nhắn gửi qua: 【 Bọn mày có ai có nhà ở Vịnh Thủy Vân không, loại hai căn một tầng ấy. 】
Doãn Lê Hân: 【 Ai lại mua nhà hai căn một tầng ở đấy? Một căn một tầng chẳng phải là phê hơn à? 】
Khương Dĩ Tắc: 【 Hình như tao có một người bạn có nhà ở đó, hỏi hộ mày nhé? 】
Tần Hoài Sơ: 【 Ok 】
Tần Hoài Sơ: 【 Mỗi nhà một cầu thang, hay là hai nhà một cầu thang? 】
Khương Dĩ Tắc: 【 Mày muốn loại nào? 】
Tần Hoài Sơ: 【 Hai nhà một cầu thang. 】
Khương Dĩ Tắc: 【 Ok, để lát nữa tao hỏi xem cậu ấy có chịu bán không 】
Tần Hoài Sơ: 【 Bao nhiêu tiền cũng được, càng sớm càng tốt nhé 】
/73
|