"Hoá ra là anh nhờ chủ nhà tặng găng tay cho em sao." Thẩm Băng Đàn kinh hãi, đồng thời trái tim như được thứ gì đó mềm mại dịu dàng bao bọc, phủ đầy mật ngọt.
Lại nghĩ đến điều gì, cô hoang mang nhìn sang: "Làm sao anh biết lúc đó em thuê nhà ở đâu?"
Tần Hoài Sơ dựa vào lưng ghế sô pha, không nặng không nhẹ nắn nắn đốt ngón tay của cô, hờ hững cười: "Từ lúc em thuê nhà, anh đã biết rồi."
Anh nghiêng đầu nhìn cô: "Em quên Viễn Thương làm gì sao?"
Tập đoàn Viễn Thương là công ty dẫn đầu trong lĩnh vực bất động sản, không chỉ giới hạn ở Trường Hoàn mà còn đang phát triển vượt bậc ở nhiều thành phố.
Tần Hoài Sơ nói như vậy, xem ra khu nhà nơi cô thuê lúc đó cũng là sản nghiệp của nhà họ Tần rồi.
Thì ra anh ấy vẫn luôn thầm lặng chú ý đến mình.
Tần Hoài Sơ nhẹ nhàng kéo cô qua: "Tuy rằng anh không thể đến đó ở bên em, nhưng sao anh nỡ để em đón năm mới cô đơn một mình. Anh luôn muốn bù đắp chút gì đó, cho dù điều đó chỉ khiến em vui vẻ thêm một chút thôi cũng được."
"Nếu chủ nhà tặng cho em thứ gì đó quá đắt, e là em sẽ không nhận, anh lại nghĩ em đi làm part-time kiếm tiền, mỗi tháng đều chuyển một khoản cho anh, chẳng có mấy tiền tiết kiệm trong tay nữa, trời lạnh giá như thế đạp xe đi làm thêm, chắc chắn cũng không nỡ chi một khoản để mua một đôi găng tay tốt hơn cho bản thân."
Tần Hoài Sơ vuốt ve mu bàn tay trắng nõn mịn màng của cô, hôn lên từng đầu ngón tay của cô: "Đôi bàn tay này năm nay được bảo dưỡng khá tốt đấy."
Hốc mắt Thẩm Băng Đàn nóng lên, cô ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, tựa cằm vào lồng ngực anh, chậm rãi nhướng mi: "Ông xã, sao anh lại tốt như vậy chứ?"
Tần Hoài Sơ nhếch khóe môi: "Anh không tốt với em thì tốt với ai?"
Suy nghĩ một lúc, anh bỗng nhiên nói: "Quà Tết năm nay vẫn chưa tặng em, em có điều ước gì không?"
"Em chỉ có một điều ước trong năm mới." Thẩm Băng Đàn dựa vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, "Em chỉ mong chân anh sẽ nhanh chóng lành, khỏi bệnh hoàn toàn."
Tần Hoài Sơ nhướng mày: "Chỉ thế thôi à?"
Anh thở ra một hơi, hơi thở ấm áp khẽ hất tung mấy sợi tóc mai trên trán cô, "Vậy để điều ước của em thành hiện thực, sau này anh nhất định phải rèn luyện nhiều hơn mới được, cố gắng càng nhanh càng tốt."
Editor: quattutuquat
—————
Kỳ nghỉ đông ngắn ngủi nhoáng cái đã hết, Tần Hoài Sơ vẫn đến công ty làm việc như thường lệ.
Kẹo cưới Thẩm Băng Đàn hứa với phòng thư ký vẫn chưa được thực hiện, ngày đầu tiên đi làm, cô cũng nhờ Tần Hoài Sơ mang tới phân phát cho mọi người luôn.
Cô không quay lại Tư bản Quân Nghị làm thư ký nữa mà đăng ký vào một trường dạy lái xe, hàng ngày đi tập lái và dành thời gian còn lại để viết luận văn.
Đương nhiên, mỗi ngày cũng không quên luyện tập vũ đạo một đến hai tiếng.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đông qua xuân tới.
Sau vài đợt mưa xuân, chân của Tần Hoài Sơ không còn đau nữa, anh tiếp tục điều trị phục hồi chức năng mỗi ngày, tình trạng đã được cải thiện rõ rệt.
Đến tháng năm, anh đã có thể đi lại bình thường mà không cần đến nạng.
Tạm biệt những trận đau đớn giày vò, Thẩm Băng Đàn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô thi lấy bằng lái xe khá suôn sẻ, vừa nhận bằng Tần Hoài Sơ liền mua cho cô một chiếc ô tô mới.
Trước đó Thẩm Băng Đàn từng nói muốn làm tài xế cho anh, có xe cái, mỗi ngày cô đều đưa đón Tần Hoài Sơ đi làm đúng giờ.
Bằng cách này, kỹ thuật lái xe của cô cũng được nâng cao.
Ngày hôm đó, cô tiễn Tần Hoài Sơ đến trước cửa công ty, nói: "Bạn cùng phòng đại học của em, Đường Hân ấy ạ, đến Trường Hoàn, hẹn em buổi chiều đi dạo phố và uống cà phê, chắc là lúc anh tan làm sẽ phải chờ em ở phòng làm việc rồi."
Tần Hoài Sơ tháo dây an toàn, buồn cười nhìn cô: "Thật sự muốn làm tài xế của anh mãi sao?"
"Tháng sau em tốt nghiệp, sau đó sẽ đi theo cô Phương Viện luyện múa luôn, đến lúc đó anh muốn được em đưa đón cũng chẳng có cơ hội nữa đâu."
"Vậy đến lúc đó anh đưa đón em." Chân Tần Hoài Sơ gần như đã khỏi, hiện tại chỉ là để đảm bảo an toàn nên mới không lái xe, một thời gian nữa sẽ không có vấn đề gì.
"Đến lúc đó tính sau." Thẩm Băng Đàn cười ngọt ngào, đẩy cánh tay anh thúc giục, "Anh mau vào đi, em đi đây."
Tần Hoài Sơ nghiêng người lại gần, chỉ vào má mình: "Hôn tạm biệt anh nào."
Đang là giờ hành chính, trước cửa người ra kẻ vào, mặt Thẩm Băng Đàn hơi phiếm hồng.
Biết rằng nếu không đồng ý, anh có thể sẽ ngồi đây mãi.
Thẩm Băng Đàn hít sâu một hơi, vội vàng rướn người hôn anh một cái rồi ngồi thẳng lại: "Được rồi."
Xúc cảm mềm mại ấm áp vừa chạm vào lập tức rời đi, trong mắt Tần Hoài Sơ chứa đầy ý cười, nói: "Anh đi nhé."
Anh mở cửa xe, bước vào.
Thẩm Băng Đàn nhìn bóng người biến mất, lúc này mới nổ máy lái xe đi.
Bạn cùng phòng của Thẩm Băng Đàn - Đường Hân, có một thần tượng gần đây tổ chức buổi hòa nhạc ở Trường Hoàn, đúng lúc lại rảnh rỗi không có việc gì làm trong thời gian này, còn giật được vé xem buổi hòa nhạc nên lúc này mới chạy tới Trường Hoàn chơi mấy ngày, nhân tiện gặp Thẩm Băng Đàn.
Buổi chiều hai người đi dạo phố rất lâu, đến chạng vạng tối đã thấm mệt nên tìm quán cà phê nghỉ chân.
Đường Hân thỉnh thoảng cầm điện thoại lướt qua các group chat, đôi lúc lại kích động giơ điện thoại lên cho Thẩm Băng Đàn xem: "Nhìn này, nam thần của tớ đẹp trai chết mất thôi! Cậu có hứng thú không!"
Thẩm Băng Đàn nhìn qua thì thấy trong ảnh là bìa tạp chí, người đàn ông trên đó có đôi mắt hai mí, cặp mắt hoa đào, sống mũi cao thẳng, gương mặt tuấn tú.
Cô từng gặp người này khi được mời tham dự bữa tiệc đêm giao thừa của đài truyền hình Trường Hoàn, là một ca sĩ rất nổi tiếng.
"Không ngờ cậu còn đu idol đấy." Thẩm Băng Đàn khuấy cà phê trước mặt.
Đường Hân cười: "Không cuồng nhiệt đến thế đâu, chỉ là thỉnh thoảng đi xem hòa nhạc mà thôi, đúng rồi, trước đó cậu nói cậu với Tần Hoài Sơ đã đăng ký kết hôn hả? Trên mạng đồn thổi cậu kết hôn là thật sao?"
Thẩm Băng Đàn gật đầu: "Ừ, sau khi quay lại với nhau liền đi đăng ký luôn."
Đường Hân không thể tin nổi tiến độ của cô: "Các cậu nhanh như tên lửa ấy, nhận giấy đăng ký kết hôn còn trước cả nhận bằng tốt nghiệp, cơ mà chồng cậu đẹp trai như vậy, lại đối xử tốt với cậu như thế, đúng là cần phải kết hôn càng sớm càng tốt."
Thẩm Băng Đàn nghi hoặc ngẩng đầu: "Cậu từng gặp anh ấy rồi sao?"
Cô cẩn thận nhớ lại, tấm ảnh trên mạng chụp không rõ ràng, Tần Hoài Sơ cũng không lộ mặt.
Lần trước Tần Hoài Sơ đến đại học A tìm cô, anh cũng đâu có chạm mặt bạn cùng phòng của cô.
Sao Đường Hân lại biết chồng mình rất đẹp trai?
Đường Hân bị Thẩm Băng Đàn hỏi thì khẽ giật mình, im lặng nhấp một ngụm cà phê, do dự nói: "Thật ra thì, bọn tớ đều đã từng gặp chồng cậu rồi."
Thẩm Băng Đàn nghe không hiểu: ""Bọn tớ" là cậu với ai?"
Đường Hân suy nghĩ một chút, dứt khoát kể toàn bộ cho cô nghe: "Có một chuyện mà tớ, Quách Điền Duyệt và Vu Mộng Lạc vẫn luôn không biết có nên nói cho cậu hay không, bây giờ chủ đề đã đến nước này, tớ cảm thấy cậu có quyền được biết chuyện này."
Thẩm Băng Đàn: "?"
"Chính là từ khi tụi mình vừa mới vào đại học A ấy, cậu không hòa đồng, bình thường cũng không nói chuyện với bọn tớ, ba người bọn tớ đầu cảm thấy cậu rất lạnh lùng, cũng chưa bao giờ cố ý tiếp cận cậu. Rồi một ngày nọ, có một anh chàng rất đẹp trai đến trường, đại khái là lúc đó chân bị thương, phải chống nạng. Người đó tên Tần Hoài Sơ, đến gặp ba người bọn tớ và nói muốn mời bọn tớ một bữa, lúc ấy tớ còn tưởng đối phương để ý tớ cơ, kích động một hồi lâu luôn."
Đường Hân thở dài, "Kết quả lúc ăn cơm mới biết anh ấy tới là vì cậu, ảnh nói cậu chỉ là không biết cách chủ động hòa nhập với người khác nên mới luôn giữ im lặng, chứ thực ra cậu rất tốt, anh ấy hi vọng bọn tớ có thể quan tâm tới cậu hơn, còn nói nếu bọn tớ có gì cần hỗ trợ có thể tìm anh ấy. Lúc ấy đúng lúc ba tớ bị sa thải, anh ấy còn giúp ba tớ tìm được một công việc rất tốt."
Đường Hân cảm khái nói tiếp: "Cậu là người ngoài lạnh trong nóng, tính tình ôn hòa, bốn năm đại học chưa từng thấy cậu nổi cáu, lại học rất giỏi, còn chủ động giảng bài cho bọn tớ, thực ra tớ rất thích cậu, nhưng việc chúng ta có thể trở thành bạn bè, quan tâm hỗ trợ lẫn nhau, tất cả đều nhờ vào chồng của cậu. Nếu không có anh ấy, bọn tớ đều cho rằng cậu là kiểu người lạnh lùng xa cách ấy."
Thẩm Băng Đàn cụp mi xuống, hai tay bưng ly cà phê.
Chẳng trách cô cứ cảm thấy kỳ lạ.
Cô không biết cách kết bạn với người khác, từ tiểu học đến cấp hai cho đến cấp ba, cô chưa bao giờ thân thiết với bất cứ ai, sao vừa lên đại học A, lại thấy mọi người dễ dàng hòa đồng đến vậy?
Hóa ra Tần Hoài Sơ đang giúp cô.
Lúc trước bà ngoại mất, cô và Tần Hoài Sơ cũng chia tay, cô thực sự cô độc ở An Cầm, không có ai để nương tựa.
Chính nhờ những người bạn cùng phòng này mà cô mới cảm thấy cuộc sống đại học cũng không quá khó khăn.
Tần Hoài Sơ giúp cô tìm bạn bè để có thể chăm sóc cô khi học đại học, hàng năm vào mùng một Tết, anh sẽ mượn tay chủ nhà để tặng cô một món quà năm mới, nói với cô năm mới vui vẻ.
Ngay cả sau khi họ chia tay, anh vẫn mang đến cho cô hơi ấm ở một nơi mà cô không hề hay biết.
Thế nhưng trong suốt bốn năm qua, chân anh bị thương, phải trải qua vô số lần phẫu thuật cùng đả kích.
Cô lại chẳng biết gì về tất cả nỗi tuyệt vọng và bất lực ấy cả.
Hơi nóng bốc lên của tách cà phê lan tới vành mắt, tầm nhìn của Thẩm Băng Đàm trở nên mơ hồ.
Sau khi tạm biệt Đường Hân, Thẩm Băng Đàn ngồi một mình trong quán cà phê một lúc rồi mới lái xe đến công ty.
Đi lên tầng 47, ra khỏi thang máy.
Đã quá giờ tan làm, hành lang vắng lặng, cô trực tiếp đẩy cửa đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Trước bàn làm việc, Tần Hoài Sơ vừa kết thúc cuộc họp video, thân mang âu phục giày da, khí chất phi phàm.
Nghe thấy động tĩnh, anh ngước mắt nhìn qua.
Anh cởi chiếc cà vạt ngay ngắn trước ngực, tựa người vào lưng ghế, liếc nhìn đồng hồ, khẽ cong môi: "Lần nào sau giờ tan làm em cũng mới đến, sợ người trong phòng thư ký ăn thịt em hả?"
Thẩm Băng Đàn trước đây cũng có ý nghĩ này, nhưng hôm nay cô không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ là lúc đến trùng hợp đã quá giờ làm thôi.
Cô đi tới đứng cạnh anh, "Anh xong việc chưa? Em tới đón anh về nhà."
"Sắp xong rồi." Tần Hoài Sơ vừa nói xong, cô đột nhiên ôm lấy cổ anh.
Hiếm khi cô chủ động như vậy, Tần Hoài Sơ sửng sốt một lát, kéo cô ngồi vào lòng mình, cà lơ phất phơ nói: "Mới có mấy tiếng không gặp mà đã nhớ anh đến vậy sao? Nói cho em biết nhé, tối nay trợ lý Tề và Tiết Văn tăng ca, còn chưa đi đâu, chưa biết chừng lát nữa sẽ đi vào đấy."
Thẩm Băng Đàn vẫn im lặng, tựa như không thèm để ý tới lời đe dọa của anh, cảm xúc trông có vẻ sa sút.
Tần Hoài Sơ thu hồi ý cười, trên mặt hiện lên sự lo lắng: "Sao vậy em, ở bên ngoài bị ai ức hiếp à?"
Thẩm Băng Đàn lắc đầu, ôm chặt lấy anh: "Đường Hân kể cho em nghe, anh đến đại học A tìm các cậu ấy."
Tần Hoài Sơ đã quên mất chuyện này từ lâu, nay nghe cô nhắc tới, anh liền căng thẳng, nhớ tới trước đó đã hứa sẽ không lừa dối cô nữa, cuống quít giải thích: "Anh không cố ý lừa em đâu, tại lâu quá rồi nên anh quên mất là phải thẳng thắn nói với em."
"Em biết." Thẩm Băng Đàn ngoan ngoãn tựa vào vai anh, nhỏ giọng nói, "Em đã lớn từng này rồi, thế mà anh còn đến trường em nhờ bọn họ làm bạn với em, anh coi em như một đứa trẻ mẫu giáo sao? Giờ em mới biết, xấu hổ chết mất."
Tần Hoài Sơ bất đắc dĩ cười khẽ, vỗ vỗ lưng cô an ủi: "Lúc đó anh không thể ở bên em, chỉ mong em ở bên đó có người giúp đỡ. Mà lại, khả năng kết bạn của em chẳng phải rất giống trẻ mẫu giáo sao, với tư cách là người nhà, sao anh có thể không ra mặt cho được?"
Tần Hoài Sơ mổ nhẹ lên môi cô một cái, thấy hốc mắt cô phiếm hồng, đầu ngón tay quét qua khóe mắt ướt át, giọng nói dịu dàng lại cưng chiều: "Sao lại khóc rồi?"
Ngón trỏ của anh chạm vào khóe miệng cô, kéo vành môi cô lên thành đường cong, "Chẳng phải anh đã bảo em không được tùy tiện khóc sao?"
Môi anh kề sát bên tai cô, giọng điệu có chút càn rỡ, rất không đứng đắn, "Chỉ có buổi tối bị anh ép thì mới được khóc thôi."
Thẩm Băng Đàn xấu hổ, vỗ vào ngực anh: "Em không có khóc."
Cô nâng khuôn mặt lạnh lùng sắc sảo kia lên, đầu ngón tay lướt qua da thịt trên má anh, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp: "Chỉ là em mới chợt phát hiện, kể cả trước kia hai chúng ta chia tay, em vẫn luôn được anh cưng chiều, như thế thật tốt."
Tần Hoài Sơ dùng ngón trỏ gõ nhẹ mi tâm cô, giọng điệu tùy ý lười biếng nói: "Anh đã sớm nhận định em là vợ anh, anh không cưng chiều em thì còn có thể cưng chiều ai?"
Bàn tay rộng lớn của anh chụp lấy gáy cô, cúi xuống hôn lên môi cô, chóp mũi hai người chạm nhau, hơi thở quấn quýt.
Ánh mắt Tần Hoài Sơ sâu thẳm mà nghiêm túc, tựa như đang hứa hẹn với cô, trìu mến nói: "Sau này anh vẫn sẽ tiếp tục cưng chiều em, cả đời sủng ái."
Hoàng hôn ngoài cửa sổ thật đẹp, rực rỡ như một bức tranh màu nước hữu tình, đẹp như thơ.
♪──── [
Lại nghĩ đến điều gì, cô hoang mang nhìn sang: "Làm sao anh biết lúc đó em thuê nhà ở đâu?"
Tần Hoài Sơ dựa vào lưng ghế sô pha, không nặng không nhẹ nắn nắn đốt ngón tay của cô, hờ hững cười: "Từ lúc em thuê nhà, anh đã biết rồi."
Anh nghiêng đầu nhìn cô: "Em quên Viễn Thương làm gì sao?"
Tập đoàn Viễn Thương là công ty dẫn đầu trong lĩnh vực bất động sản, không chỉ giới hạn ở Trường Hoàn mà còn đang phát triển vượt bậc ở nhiều thành phố.
Tần Hoài Sơ nói như vậy, xem ra khu nhà nơi cô thuê lúc đó cũng là sản nghiệp của nhà họ Tần rồi.
Thì ra anh ấy vẫn luôn thầm lặng chú ý đến mình.
Tần Hoài Sơ nhẹ nhàng kéo cô qua: "Tuy rằng anh không thể đến đó ở bên em, nhưng sao anh nỡ để em đón năm mới cô đơn một mình. Anh luôn muốn bù đắp chút gì đó, cho dù điều đó chỉ khiến em vui vẻ thêm một chút thôi cũng được."
"Nếu chủ nhà tặng cho em thứ gì đó quá đắt, e là em sẽ không nhận, anh lại nghĩ em đi làm part-time kiếm tiền, mỗi tháng đều chuyển một khoản cho anh, chẳng có mấy tiền tiết kiệm trong tay nữa, trời lạnh giá như thế đạp xe đi làm thêm, chắc chắn cũng không nỡ chi một khoản để mua một đôi găng tay tốt hơn cho bản thân."
Tần Hoài Sơ vuốt ve mu bàn tay trắng nõn mịn màng của cô, hôn lên từng đầu ngón tay của cô: "Đôi bàn tay này năm nay được bảo dưỡng khá tốt đấy."
Hốc mắt Thẩm Băng Đàn nóng lên, cô ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, tựa cằm vào lồng ngực anh, chậm rãi nhướng mi: "Ông xã, sao anh lại tốt như vậy chứ?"
Tần Hoài Sơ nhếch khóe môi: "Anh không tốt với em thì tốt với ai?"
Suy nghĩ một lúc, anh bỗng nhiên nói: "Quà Tết năm nay vẫn chưa tặng em, em có điều ước gì không?"
"Em chỉ có một điều ước trong năm mới." Thẩm Băng Đàn dựa vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, "Em chỉ mong chân anh sẽ nhanh chóng lành, khỏi bệnh hoàn toàn."
Tần Hoài Sơ nhướng mày: "Chỉ thế thôi à?"
Anh thở ra một hơi, hơi thở ấm áp khẽ hất tung mấy sợi tóc mai trên trán cô, "Vậy để điều ước của em thành hiện thực, sau này anh nhất định phải rèn luyện nhiều hơn mới được, cố gắng càng nhanh càng tốt."
Editor: quattutuquat
—————
Kỳ nghỉ đông ngắn ngủi nhoáng cái đã hết, Tần Hoài Sơ vẫn đến công ty làm việc như thường lệ.
Kẹo cưới Thẩm Băng Đàn hứa với phòng thư ký vẫn chưa được thực hiện, ngày đầu tiên đi làm, cô cũng nhờ Tần Hoài Sơ mang tới phân phát cho mọi người luôn.
Cô không quay lại Tư bản Quân Nghị làm thư ký nữa mà đăng ký vào một trường dạy lái xe, hàng ngày đi tập lái và dành thời gian còn lại để viết luận văn.
Đương nhiên, mỗi ngày cũng không quên luyện tập vũ đạo một đến hai tiếng.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đông qua xuân tới.
Sau vài đợt mưa xuân, chân của Tần Hoài Sơ không còn đau nữa, anh tiếp tục điều trị phục hồi chức năng mỗi ngày, tình trạng đã được cải thiện rõ rệt.
Đến tháng năm, anh đã có thể đi lại bình thường mà không cần đến nạng.
Tạm biệt những trận đau đớn giày vò, Thẩm Băng Đàn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô thi lấy bằng lái xe khá suôn sẻ, vừa nhận bằng Tần Hoài Sơ liền mua cho cô một chiếc ô tô mới.
Trước đó Thẩm Băng Đàn từng nói muốn làm tài xế cho anh, có xe cái, mỗi ngày cô đều đưa đón Tần Hoài Sơ đi làm đúng giờ.
Bằng cách này, kỹ thuật lái xe của cô cũng được nâng cao.
Ngày hôm đó, cô tiễn Tần Hoài Sơ đến trước cửa công ty, nói: "Bạn cùng phòng đại học của em, Đường Hân ấy ạ, đến Trường Hoàn, hẹn em buổi chiều đi dạo phố và uống cà phê, chắc là lúc anh tan làm sẽ phải chờ em ở phòng làm việc rồi."
Tần Hoài Sơ tháo dây an toàn, buồn cười nhìn cô: "Thật sự muốn làm tài xế của anh mãi sao?"
"Tháng sau em tốt nghiệp, sau đó sẽ đi theo cô Phương Viện luyện múa luôn, đến lúc đó anh muốn được em đưa đón cũng chẳng có cơ hội nữa đâu."
"Vậy đến lúc đó anh đưa đón em." Chân Tần Hoài Sơ gần như đã khỏi, hiện tại chỉ là để đảm bảo an toàn nên mới không lái xe, một thời gian nữa sẽ không có vấn đề gì.
"Đến lúc đó tính sau." Thẩm Băng Đàn cười ngọt ngào, đẩy cánh tay anh thúc giục, "Anh mau vào đi, em đi đây."
Tần Hoài Sơ nghiêng người lại gần, chỉ vào má mình: "Hôn tạm biệt anh nào."
Đang là giờ hành chính, trước cửa người ra kẻ vào, mặt Thẩm Băng Đàn hơi phiếm hồng.
Biết rằng nếu không đồng ý, anh có thể sẽ ngồi đây mãi.
Thẩm Băng Đàn hít sâu một hơi, vội vàng rướn người hôn anh một cái rồi ngồi thẳng lại: "Được rồi."
Xúc cảm mềm mại ấm áp vừa chạm vào lập tức rời đi, trong mắt Tần Hoài Sơ chứa đầy ý cười, nói: "Anh đi nhé."
Anh mở cửa xe, bước vào.
Thẩm Băng Đàn nhìn bóng người biến mất, lúc này mới nổ máy lái xe đi.
Bạn cùng phòng của Thẩm Băng Đàn - Đường Hân, có một thần tượng gần đây tổ chức buổi hòa nhạc ở Trường Hoàn, đúng lúc lại rảnh rỗi không có việc gì làm trong thời gian này, còn giật được vé xem buổi hòa nhạc nên lúc này mới chạy tới Trường Hoàn chơi mấy ngày, nhân tiện gặp Thẩm Băng Đàn.
Buổi chiều hai người đi dạo phố rất lâu, đến chạng vạng tối đã thấm mệt nên tìm quán cà phê nghỉ chân.
Đường Hân thỉnh thoảng cầm điện thoại lướt qua các group chat, đôi lúc lại kích động giơ điện thoại lên cho Thẩm Băng Đàn xem: "Nhìn này, nam thần của tớ đẹp trai chết mất thôi! Cậu có hứng thú không!"
Thẩm Băng Đàn nhìn qua thì thấy trong ảnh là bìa tạp chí, người đàn ông trên đó có đôi mắt hai mí, cặp mắt hoa đào, sống mũi cao thẳng, gương mặt tuấn tú.
Cô từng gặp người này khi được mời tham dự bữa tiệc đêm giao thừa của đài truyền hình Trường Hoàn, là một ca sĩ rất nổi tiếng.
"Không ngờ cậu còn đu idol đấy." Thẩm Băng Đàn khuấy cà phê trước mặt.
Đường Hân cười: "Không cuồng nhiệt đến thế đâu, chỉ là thỉnh thoảng đi xem hòa nhạc mà thôi, đúng rồi, trước đó cậu nói cậu với Tần Hoài Sơ đã đăng ký kết hôn hả? Trên mạng đồn thổi cậu kết hôn là thật sao?"
Thẩm Băng Đàn gật đầu: "Ừ, sau khi quay lại với nhau liền đi đăng ký luôn."
Đường Hân không thể tin nổi tiến độ của cô: "Các cậu nhanh như tên lửa ấy, nhận giấy đăng ký kết hôn còn trước cả nhận bằng tốt nghiệp, cơ mà chồng cậu đẹp trai như vậy, lại đối xử tốt với cậu như thế, đúng là cần phải kết hôn càng sớm càng tốt."
Thẩm Băng Đàn nghi hoặc ngẩng đầu: "Cậu từng gặp anh ấy rồi sao?"
Cô cẩn thận nhớ lại, tấm ảnh trên mạng chụp không rõ ràng, Tần Hoài Sơ cũng không lộ mặt.
Lần trước Tần Hoài Sơ đến đại học A tìm cô, anh cũng đâu có chạm mặt bạn cùng phòng của cô.
Sao Đường Hân lại biết chồng mình rất đẹp trai?
Đường Hân bị Thẩm Băng Đàn hỏi thì khẽ giật mình, im lặng nhấp một ngụm cà phê, do dự nói: "Thật ra thì, bọn tớ đều đã từng gặp chồng cậu rồi."
Thẩm Băng Đàn nghe không hiểu: ""Bọn tớ" là cậu với ai?"
Đường Hân suy nghĩ một chút, dứt khoát kể toàn bộ cho cô nghe: "Có một chuyện mà tớ, Quách Điền Duyệt và Vu Mộng Lạc vẫn luôn không biết có nên nói cho cậu hay không, bây giờ chủ đề đã đến nước này, tớ cảm thấy cậu có quyền được biết chuyện này."
Thẩm Băng Đàn: "?"
"Chính là từ khi tụi mình vừa mới vào đại học A ấy, cậu không hòa đồng, bình thường cũng không nói chuyện với bọn tớ, ba người bọn tớ đầu cảm thấy cậu rất lạnh lùng, cũng chưa bao giờ cố ý tiếp cận cậu. Rồi một ngày nọ, có một anh chàng rất đẹp trai đến trường, đại khái là lúc đó chân bị thương, phải chống nạng. Người đó tên Tần Hoài Sơ, đến gặp ba người bọn tớ và nói muốn mời bọn tớ một bữa, lúc ấy tớ còn tưởng đối phương để ý tớ cơ, kích động một hồi lâu luôn."
Đường Hân thở dài, "Kết quả lúc ăn cơm mới biết anh ấy tới là vì cậu, ảnh nói cậu chỉ là không biết cách chủ động hòa nhập với người khác nên mới luôn giữ im lặng, chứ thực ra cậu rất tốt, anh ấy hi vọng bọn tớ có thể quan tâm tới cậu hơn, còn nói nếu bọn tớ có gì cần hỗ trợ có thể tìm anh ấy. Lúc ấy đúng lúc ba tớ bị sa thải, anh ấy còn giúp ba tớ tìm được một công việc rất tốt."
Đường Hân cảm khái nói tiếp: "Cậu là người ngoài lạnh trong nóng, tính tình ôn hòa, bốn năm đại học chưa từng thấy cậu nổi cáu, lại học rất giỏi, còn chủ động giảng bài cho bọn tớ, thực ra tớ rất thích cậu, nhưng việc chúng ta có thể trở thành bạn bè, quan tâm hỗ trợ lẫn nhau, tất cả đều nhờ vào chồng của cậu. Nếu không có anh ấy, bọn tớ đều cho rằng cậu là kiểu người lạnh lùng xa cách ấy."
Thẩm Băng Đàn cụp mi xuống, hai tay bưng ly cà phê.
Chẳng trách cô cứ cảm thấy kỳ lạ.
Cô không biết cách kết bạn với người khác, từ tiểu học đến cấp hai cho đến cấp ba, cô chưa bao giờ thân thiết với bất cứ ai, sao vừa lên đại học A, lại thấy mọi người dễ dàng hòa đồng đến vậy?
Hóa ra Tần Hoài Sơ đang giúp cô.
Lúc trước bà ngoại mất, cô và Tần Hoài Sơ cũng chia tay, cô thực sự cô độc ở An Cầm, không có ai để nương tựa.
Chính nhờ những người bạn cùng phòng này mà cô mới cảm thấy cuộc sống đại học cũng không quá khó khăn.
Tần Hoài Sơ giúp cô tìm bạn bè để có thể chăm sóc cô khi học đại học, hàng năm vào mùng một Tết, anh sẽ mượn tay chủ nhà để tặng cô một món quà năm mới, nói với cô năm mới vui vẻ.
Ngay cả sau khi họ chia tay, anh vẫn mang đến cho cô hơi ấm ở một nơi mà cô không hề hay biết.
Thế nhưng trong suốt bốn năm qua, chân anh bị thương, phải trải qua vô số lần phẫu thuật cùng đả kích.
Cô lại chẳng biết gì về tất cả nỗi tuyệt vọng và bất lực ấy cả.
Hơi nóng bốc lên của tách cà phê lan tới vành mắt, tầm nhìn của Thẩm Băng Đàm trở nên mơ hồ.
Sau khi tạm biệt Đường Hân, Thẩm Băng Đàn ngồi một mình trong quán cà phê một lúc rồi mới lái xe đến công ty.
Đi lên tầng 47, ra khỏi thang máy.
Đã quá giờ tan làm, hành lang vắng lặng, cô trực tiếp đẩy cửa đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Trước bàn làm việc, Tần Hoài Sơ vừa kết thúc cuộc họp video, thân mang âu phục giày da, khí chất phi phàm.
Nghe thấy động tĩnh, anh ngước mắt nhìn qua.
Anh cởi chiếc cà vạt ngay ngắn trước ngực, tựa người vào lưng ghế, liếc nhìn đồng hồ, khẽ cong môi: "Lần nào sau giờ tan làm em cũng mới đến, sợ người trong phòng thư ký ăn thịt em hả?"
Thẩm Băng Đàn trước đây cũng có ý nghĩ này, nhưng hôm nay cô không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ là lúc đến trùng hợp đã quá giờ làm thôi.
Cô đi tới đứng cạnh anh, "Anh xong việc chưa? Em tới đón anh về nhà."
"Sắp xong rồi." Tần Hoài Sơ vừa nói xong, cô đột nhiên ôm lấy cổ anh.
Hiếm khi cô chủ động như vậy, Tần Hoài Sơ sửng sốt một lát, kéo cô ngồi vào lòng mình, cà lơ phất phơ nói: "Mới có mấy tiếng không gặp mà đã nhớ anh đến vậy sao? Nói cho em biết nhé, tối nay trợ lý Tề và Tiết Văn tăng ca, còn chưa đi đâu, chưa biết chừng lát nữa sẽ đi vào đấy."
Thẩm Băng Đàn vẫn im lặng, tựa như không thèm để ý tới lời đe dọa của anh, cảm xúc trông có vẻ sa sút.
Tần Hoài Sơ thu hồi ý cười, trên mặt hiện lên sự lo lắng: "Sao vậy em, ở bên ngoài bị ai ức hiếp à?"
Thẩm Băng Đàn lắc đầu, ôm chặt lấy anh: "Đường Hân kể cho em nghe, anh đến đại học A tìm các cậu ấy."
Tần Hoài Sơ đã quên mất chuyện này từ lâu, nay nghe cô nhắc tới, anh liền căng thẳng, nhớ tới trước đó đã hứa sẽ không lừa dối cô nữa, cuống quít giải thích: "Anh không cố ý lừa em đâu, tại lâu quá rồi nên anh quên mất là phải thẳng thắn nói với em."
"Em biết." Thẩm Băng Đàn ngoan ngoãn tựa vào vai anh, nhỏ giọng nói, "Em đã lớn từng này rồi, thế mà anh còn đến trường em nhờ bọn họ làm bạn với em, anh coi em như một đứa trẻ mẫu giáo sao? Giờ em mới biết, xấu hổ chết mất."
Tần Hoài Sơ bất đắc dĩ cười khẽ, vỗ vỗ lưng cô an ủi: "Lúc đó anh không thể ở bên em, chỉ mong em ở bên đó có người giúp đỡ. Mà lại, khả năng kết bạn của em chẳng phải rất giống trẻ mẫu giáo sao, với tư cách là người nhà, sao anh có thể không ra mặt cho được?"
Tần Hoài Sơ mổ nhẹ lên môi cô một cái, thấy hốc mắt cô phiếm hồng, đầu ngón tay quét qua khóe mắt ướt át, giọng nói dịu dàng lại cưng chiều: "Sao lại khóc rồi?"
Ngón trỏ của anh chạm vào khóe miệng cô, kéo vành môi cô lên thành đường cong, "Chẳng phải anh đã bảo em không được tùy tiện khóc sao?"
Môi anh kề sát bên tai cô, giọng điệu có chút càn rỡ, rất không đứng đắn, "Chỉ có buổi tối bị anh ép thì mới được khóc thôi."
Thẩm Băng Đàn xấu hổ, vỗ vào ngực anh: "Em không có khóc."
Cô nâng khuôn mặt lạnh lùng sắc sảo kia lên, đầu ngón tay lướt qua da thịt trên má anh, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp: "Chỉ là em mới chợt phát hiện, kể cả trước kia hai chúng ta chia tay, em vẫn luôn được anh cưng chiều, như thế thật tốt."
Tần Hoài Sơ dùng ngón trỏ gõ nhẹ mi tâm cô, giọng điệu tùy ý lười biếng nói: "Anh đã sớm nhận định em là vợ anh, anh không cưng chiều em thì còn có thể cưng chiều ai?"
Bàn tay rộng lớn của anh chụp lấy gáy cô, cúi xuống hôn lên môi cô, chóp mũi hai người chạm nhau, hơi thở quấn quýt.
Ánh mắt Tần Hoài Sơ sâu thẳm mà nghiêm túc, tựa như đang hứa hẹn với cô, trìu mến nói: "Sau này anh vẫn sẽ tiếp tục cưng chiều em, cả đời sủng ái."
Hoàng hôn ngoài cửa sổ thật đẹp, rực rỡ như một bức tranh màu nước hữu tình, đẹp như thơ.
♪──── [
/73
|