Lương Yên nhìn mấy chữ “Bán bánh gạo nếp” rơi vào trầm tư.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng thực tế lại vô cùng phủ phàng, các nữ nghệ sĩ trong làng giải trí này đều dựa vào tuổi thanh xuân và sắc đẹp của mình để kiếm cơm, ba mươi tuổi còn được, bốn mươi tuổi những vai diễn phù hợp với mình rõ ràng sẽ càng lúc càng ít, đến năm mươi tuổi nếu còn đam mê với nghề diễn viên thì chỉ có thể đóng những vai lớn tuổi như mẹ như bà người ta mà thôi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói không chừng nếu như bây giờ xây dựng một thương hiệu bánh gạo nếp cho riêng mình thì có lẽ vẫn có thể ăn nên làm ra cũng nên.
Lương Yên đang chăm chú xem điện thoại thì đột nhiên có người ở bên cạnh lên tiếng: “Em đang xem gì vậy?”
Lương Yên giật cả mình, ngẩng đầu nhìn lên thì chạm vào ánh mắt của Lục Lâm Thành.
“Không có gì.” Lương Yên cất điện thoại di động vào trong túi.
Từ lúc biết được nữ chính trong câu chuyện bát quái mà cô nghe trộm được trong cửa hàng thịt nướng kia lại chính là bản thân mình, bây giờ Lương Yên nhìn thấy Lục Lâm Thành sẽ cảm thấy không được tự nhiên, đặc biệt khi biết mình là người phụ nữ duy nhất của người nào đó, Lương Yên hoảng hốt phát hiện trong lòng mình lại trào dâng một cảm giác vui vẻ mơ hồ.
Lương Yên chỉ có thể an ủi chính mình rằng nếu là bất cứ người nào cũng sẽ cảm thấy cao hứng, thử thay đổi vị trí và suy nghĩ một chút mà xem, nếu như cô là một người đàn ông, biết được mình là người đàn ông duy nhất của một người phụ nữ nào đó trong lòng chắc chắn sẽ vô cùng vui sướng, không cần quan tâm đến việc thích hay không thích. Đây chính là căn bệnh ung thư của các thẳng nam luôn theo chủ nghĩa nam tử hán đại trượng phu, nếu đổi lại ở trên người cô, chắc hẳn cũng là căn bệnh ung thư của các thẳng nữ theo chủ nghĩa nữ quyền cũng nên.
Lương Yên âm thầm khinh bỉ chính mình một cái.
Lục Lâm Thành chỉ vào cuốn kịch bản trong tay cô: “Tập thoại đi”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Yên nhích người sang một bên: “Ừ.”
Từ lúc “Tiên Quân động lòng người” chính thức khai máy cho đến tận bây giờ đã được gần ba tháng, tiến độ quay phim cũng đã chuyển sang giai đoạn sau khi Tiên Quân đánh bại đại boss, Tiểu yêu nữ mất hết pháp lực bị Tiên Quân ép buộc mang về Thanh Nguyên cung của mình. Những tình tiết câu chuyện trong giai đoạn này chủ yếu là các yếu tố ngược tâm ngọt ngào đan xen lẫn nhau, Tiểu yêu nữ không chịu tha thứ cho hành động nhẫn tâm vứt bỏ mình sau khi lịch kiếp kết thúc khôi phục lại thân phận của Tiên Quân lúc trước. Nhưng sau đó khi nàng đã nản chí ngã lòng đồng ý gả cho Thái tử Ma giới, trong lúc đang cử hành hôn lễ thì Tiên Quân lại đột nhiên xuất hiện ở động phủ cướp dâu rồi mang nàng trở về giam lỏng trong Thanh Nguyên cung của mình. Lúc này Tiên nữ đã mất hết pháp lực bị vây trên Tiên giới có muốn chạy cũng không thể chạy thoát nên chỉ có thể ngày ngày cố ý gây ra đủ mọi rắc rối, hy vọng chọc giận Tiên Quân, cãi nhau ầm ĩ với hắn một trận rồi bị đá xuống Thiên cung, trở về động phủ của mình, tiếp tục trải qua cuộc sống một mình tự do nhàn nhã.
Đáng tiếc mọi chuyện lại không như mong muốn của nàng, bất kể Tiểu yêu nữ cố ý gây ra bao nhiêu tai họa rắc rối đi chăng nữa Tiên Quân vẫn luôn nở một nụ cười cưng chiều với nàng, sau đó sử dụng uy nghiêm của một Tiên Quân giúp Tiểu yêu nữ giải quyết tốt hậu quả. Mỗi ngày đều làm không biết chán, đừng nói là cãi nhau gây gổ, ngay cả một câu nặng lời cũng chưa từng nói.
Dần dà, tất cả mọi người trên Thanh Nguyên cung này vừa nghe được cái tên Tiểu yêu nữ đã mất hồn mất mía chạy trốn khắp nơi, mặc dù Tiểu yêu nữ kia đã mất hết pháp lực nhưng ai mà không biết sau lưng nàng ta còn có một Tiên Quân làm chỗ dựa vững chắc, mỗi lần bảo vệ bao che khuyết điểm cho người của mình thì ngay cả phải trái đúng sai cũng không thèm quan tâm.
Những lúc Lương Yên diễn cảnh Tiểu yêu nữ ra ngoài gây họa để chọc tức Tiên Quân vô cùng thuận buồm xuôi gió. Hình tượng một con trung khuyển cỡ lớn khi đứng trước mặt Tiên Quân ngày xưa cũng buông trôi bỏ mặc, khôi phục lại bản tính chanh chua thích chơi xấu và hay nổi giận trước kia. Tiểu yêu nữ còn cho rằng sau khi mình bộc lộ bản tính thực sự thì Tiên Quân sẽ không thích nữa, kết quả Tiên Quân lại cảm thấy người tình trong mắt hóa Tây Thi, càng nhìn càng yêu thích không thể buông tay. Sau đó trong bụng Tiểu yêu nữ đang mang thai Tiểu Tiên Quân nhưng mỗi ngày vẫn khóc lóc cãi nhau ồn ào đòi trở về động phủ của mình.
Cảnh quay hôm nay là đoạn Tiểu yêu nữ phát hiện trong bụng mình đã hoài thai đứa nhỏ, tức giận chạy đi tìm Tiên Quân tính sổ.
Phân đoạn này tương đối khó, một là do lời thoại quá dài, hai là phải thể hiện được những thay đổi tinh tế trong cảm xúc, tâm trạng của Tiểu yêu nữ trong quá trình tranh cãi với Tiên Quân, ba là phía sau còn có một đoạn phải diễn cảnh khóc rất nhiều, vừa khóc vừa đọc lời thoại.
Cảnh quay đầu tiên là phân cảnh Tiểu yêu nữ sau khi biết được mình mang thai đã chạy đến Thanh Nguyên cung, Lương Yên đứng bên ngoài ống kính bắt đầu chuẩn bị cảm xúc.
Lục Lâm Thành cũng đã ngồi vào vị trí, anh ngồi trong chính điện, tay cầm bút lông luyện chữ.
Hai người vừa mới tập thoại hai lần nên cũng đã có một sự hiểu biết nhất định với những thay đổi trong tuyến cảm xúc của nhân vật.
Đạo diễn vừa hô “action”, Lương Yên hít một hơi thật sâu, vẻ mặt vô cùng bi phẫn chạy vào đại điện Thanh Nguyên cung. Cô đã nghĩ rồi, nếu như là trước kia, nếu Tiểu yêu nữ biết được mình đang mang thai đứa nhỏ nàng chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ hạnh phúc chạy đến nói cho Tiên Quân tin vui này nhưng bây giờ sau khi trải qua nhiều thăng trầm đau khổ trong chuyện tình cảm, rồi lại bị bắt về giam lỏng trên Tiên giới, Tiểu yêu nữ đã trưởng thành hơn rất nhiều. Mỗi ngày nàng đều vắt óc suy nghĩ làm cách nào mới có thể thoát khỏi cái thế giới băng giá lạnh lẽo này, ngay cả Tiên Quân cũng không cần nữa, bây giờ lại đột nhiên phát hiện mình đang mang thai đứa nhỏ, hơn nữa sự xuất hiện của đứa nhỏ không hề nằm trong sự liệu của nàng, điều này đồng nghĩa với việc giữa nàng và Tiên Quân có thể sẽ một xiềng xích dây dưa không rõ ràng, cho nên biểu cảm không thể nào vui sướng cho nổi, chỉ có thể là bi phẫn.
Hai máy quay phim một cái quay lại bóng lưng gấp gáp của Tiểu yêu nữ, một cái ghi lại cận cảnh biểu cảm trên khuôn mặt, theo bước chân nàng đi đến Thanh Nguyên cung.
Tiểu yêu nữ đứng trước bàn sách của Tiên Quân.
Tiên Quân vừa mới ngẩng đầu nhìn lên, Tiểu yêu nữ đã lập tức quét sạch những đồ vật trên bàn sách xuống, tựa như đang tức giận đến cùng cực nhưng lại không nói một lời chỉ bi phẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Tiên Quân nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Tiểu yêu nữ, đứng lên nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì vậy?’’
Tiểu yêu nữ hít hít mũi: “Thả ta đi, ta muốn trở về động phủ, ta muốn trở về.”
Tiên Quân còn tưởng rằng Tiêu yêu nữ lại đang cáu kính nổi nóng giống như trước kia, mỉm cười nói: “Chẳng phải nương tử đã từng nói chỉ cần phu quân ta đi đến đâu thì sẽ đi theo đến đó sao? Tại sao bây giờ nàng lại nói lời mà không giữ lời rồi?’’
Lúc trước khi Tiên Quân vẫn còn là một người phàm đang trong quá trình lịch kiếp, vì muốn nhanh chóng kết thúc lịch kiếp nên đã miệt mài đi tìm đủ mọi cách, hắn đi đến đâu Tiểu yêu nữ sẽ đi đến đó, suốt cả đường đi đều bảo vệ chăm sóc hắn vô cùng chu đáo.
Tiểu yêu nữ tức giận: “Ai là nương tử của ngươi chứ! Trước kia khi ngươi lựa chọn vứt bỏ ta ở lại nơi đó thì đã không còn là phu quân của ta nữa rồi!’’
Tiên Quân khẽ rũ mắt, sau đó lại ngẩng đầu lên một lần nữa: “Chúng ta đã bái thiên địa, không thể không giữ lời.”
Vẻ mặt Tiểu yêu nữ tựa như rất muốn khóc nhưng lại bị nàng cố gắng nhịn xuống, quay lưng lại: “Ta mặc kệ, ta nói không là không, ngươi nhanh thả ta ra khỏi nơi này đi, ta muốn trở về động phủ, ta không muốn ở lại đây chút nào cả, nếu như ngươi còn không thả ta ra nữa, ta sẽ… Ta sẽ…”
Tiên Quân đi đến trước mặt Tiểu yêu nữ, nắm chặt lấy bàn tay nàng, bất đắc dĩ vỗ về: “Sẽ làm gì?’’
Tiểu yêu nữ nhìn Tiên Quân hoàn toàn không xem lời nói của mình ra gì, mấy ngày nay bất kể nàng bày tỏ mình đau khổ và phẫn nộ như thế nào đi chăng nữa hắn đều luôn cảm thấy nàng đang cáu kỉnh nổi nóng, như thể trong bất cứ chuyện gì chỉ cần hắn cúi đầu nhún nhường thì nàng sẽ tha thứ vậy, cho dù trong lòng nàng càng thêm tổn thương sâu sắc. Hơn nữa bây giờ vừa mới biết được mình đang mang thai tâm trạng chập chờn hoang mang, vì thế khi đối mặt với Tiên Quân, đột nhiện lại mếu máo chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn: “Ta sẽ không sinh nữa hu hu hu…”
Tiên Quân nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, trong thoáng chốc đã trở nên vô cùng khẩn trương: “Nàng nói nàng sinh… Cái gì?’’
Tiểu yêu nữ: "Ta sẽ không sinh con cho ngươi nữa hu hu hu…”
Tiên Quân dường như không thể tin nổi, giọng nói hơi run rẩy: “Nàng… Nàng đang mang thai hài tử?’’
Tiểu yêu nữ hít nước mắt nước mũi, quay mặt sang chỗ khác không thèm để ý đến hắn, coi như là đã ngầm thừa nhận.
Tiên Quân đưa tay bắt mạch đập trên cổ tay Tiểu yêu nữ, quả nhiên phát hiện là hỉ mạch, lập tức chìm đắm trong cảm giác mừng như điên, kéo Tiểu yêu nữ ôm chặt vào trong ngực mình, cúi đầu muốn hôn nhưng lại bị Tiểu yêu nữ dùng sức đẩy ra.
Nụ hôn của Tiên Quân rơi vào trong khoảng không, khó hiểu mở mắt ra.
Tiểu yêu nữ: “Ngươi tránh ra, đứa nhỏ này cũng không cần ngươi phải lo, ta muốn về nhà.”
Tiên Quân: "Ta là cha của đứa nhỏ, sao có thể mặc kệ được? Nàng ngoan ngoãn dưỡng thai rồi sinh con ra thật khỏe mạnh, ở lại Thanh Nguyên cung này đi, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”
Bàn tay hắn đặt trên bụng Tiểu yêu nữ nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác kỳ lạ lần đầu tiên được làm cha bao phủ lấy toàn thân, cái gì mà Thượng Thần cao quý thanh tao của giới thần tiên lúc này chân mày khóe mắt đều tràn ngập hạnh phúc
Tiểu yêu nữ nhìn Tiên Quân cao hứng vuốt ve bụng mình, từ khi hai người quen biết nhau cho đến nay đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn cao hứng đến vậy, càng nghĩ càng đau lòng, đột nhiên ôm lấy cổ Tiên Quân nhào vào trong ngực hắn bật khóc: “Ta không muốn, ta không cáu kỉnh, từ trước đến giờ ta vẫn luôn nghiêm túc. Dựa vào cái gì mà luôn luôn là ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, lúc ấy ngươi vừa khôi phục lại thân phận Tiên Quân của mình đã lập tức vứt bỏ ta đang trọng thương nằm ở đó hu hu hu hu…” Tiêu yêu nữ lau sạch nước mắt nước mũi lên vạt áo trước ngực Tiên Quân, “Nếu đã vứt bỏ thì tại sao ngươi còn đi tìm ta làm gì nữa, lúc ta đối tốt với ngươi thì ngươi lại không cần, tại sao bây giờ lại giam ta ở chỗ này, tại sao ngươi còn để ta mang thai đứa nhỏ, ta muốn rời khỏi nơi này tại sao ngươi không nghe, dựa vào cái gì mà chỉ cần ngươi cúi đầu thì ta sẽ phải tha thứ cho ngươi tất cả mọi chuyện. Từ trước đến nay ngươi đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của ta dẫu chỉ là một lần chưa hu hu hu, trước kia là ta ngu ngốc nên mới bị ngươi đùa bỡn chà đạp hết lần này đến lượt khác, bây giờ ngươi cần ta, nhưng ta đã suy nghĩ kỹ càng rồi, ta…Ta không cần ngươi nữa.”
Tiên Quân ôm lấy Tiểu yêu nữ, nghe nàng khóc lóc kể lể mà trái tim đau đớn tựa như bị dao cắt, chỉ biết liên tục nói “Xin lỗi.”
Tiểu yêu nữ dần dần nín khóc: “Ta không muốn lời xin lỗi của ngươi, ta không muốn sống trên Tiên giới lạnh lẽo này nữa, ta muốn quay về, ta muốn về nhà.”
Tiên Quân nhắm mắt, cổ họng nghẹn ngào: “Nếu như ta để nàng quay về, nàng bảo ta phải sống tiếp như thế nào bây giờ?’’
Ống kính cuối cùng dừng lại ở hình ảnh hai bóng người đứng đối mặt nhau.
Cảnh khóc này Lương Yên diễn nhập tâm đến mức mặc kệ hình tượng, cho đến đạo diễn đã hô dừng cũng không thể dừng lại, không ngừng lấy tay lau nước mắt nấc nở nghẹn ngào.
Phân cảnh này cảm xúc của hai người thể hiện vô cùng phù hợp, đạo diễn xem phần phát lại trong máy theo dõi vẫn không ngừng gật đầu hài lòng, hơn nữa dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm trong nghề có thể dễ dàng nhận ra được rằng, lúc Lục Lâm Thành và Lương Yên diễn cảnh này, dấu vết diễn xuất rất ít, thay vào đó là tình cảm chân thực bộc lộ tương đối nhiều.
Lục Lâm Thành đưa khăn giấy cho Lương Yên lau nước mắt trên mặt, anh đưa tay ra nhưng lại bị Lương Yên nghiêng đầu né tránh, nhận lấy khăn giấy mà trợ lý mình đưa tới.
Lục Lâm Thành nhìn khăn giấy trong tay mình, im lặng một lúc rồi mở miệng nói: “Xin lỗi.”
“Lương Yên, em thực sự không cần anh nữa sao?’’
** ** ** **
Bành Bành không thể ngờ được rằng mình chỉ chạy đến đưa khăn giấy thôi mà cũng có thể chứng kiến được cảnh tượng này, ngạc nhiên mức cằm cũng rơi xuống đất.
Mẹ ơi!
Với dáng vẻ ngoan ngoãn nhận sai này của Lục Lâm Thành, chỉ cần là phụ nữ đều sẽ không thể nào kiềm chế được lòng mình, sao Lương Yên có thể nhẫn nhịn không bổ nhào vào trong lồng ngực anh ta gọi chồng yêu ơi vậy???
A a a a a a!
Muốn chứ! Tất nhiên là muốn rồi!
Lương Yên đang chuẩn bị mở miệng thì người nào đó ở bên cạnh mình đã không thể kiềm chế được nội tâm kịch động của mình, vô thức hét lớn: “Em muốn!!’’
Lúc Bành Bành nhận ra được mình đã vô tình nói ra suy nghĩ trong lòng lập tức che miệng lại.
Lục Lâm Thành nhìn thoáng qua trợ lý của Lương Yên: “…”
Lương Yên không nói một lời đứng trước mặt Lục Lâm Thành, dáng vẻ cực kỳ giống như đang bảo vệ thức ăn của mình, ánh mắt cực kỳ không thân thiện.
Rốt cuộc em còn muốn công việc này nữa không?
Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng thực tế lại vô cùng phủ phàng, các nữ nghệ sĩ trong làng giải trí này đều dựa vào tuổi thanh xuân và sắc đẹp của mình để kiếm cơm, ba mươi tuổi còn được, bốn mươi tuổi những vai diễn phù hợp với mình rõ ràng sẽ càng lúc càng ít, đến năm mươi tuổi nếu còn đam mê với nghề diễn viên thì chỉ có thể đóng những vai lớn tuổi như mẹ như bà người ta mà thôi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói không chừng nếu như bây giờ xây dựng một thương hiệu bánh gạo nếp cho riêng mình thì có lẽ vẫn có thể ăn nên làm ra cũng nên.
Lương Yên đang chăm chú xem điện thoại thì đột nhiên có người ở bên cạnh lên tiếng: “Em đang xem gì vậy?”
Lương Yên giật cả mình, ngẩng đầu nhìn lên thì chạm vào ánh mắt của Lục Lâm Thành.
“Không có gì.” Lương Yên cất điện thoại di động vào trong túi.
Từ lúc biết được nữ chính trong câu chuyện bát quái mà cô nghe trộm được trong cửa hàng thịt nướng kia lại chính là bản thân mình, bây giờ Lương Yên nhìn thấy Lục Lâm Thành sẽ cảm thấy không được tự nhiên, đặc biệt khi biết mình là người phụ nữ duy nhất của người nào đó, Lương Yên hoảng hốt phát hiện trong lòng mình lại trào dâng một cảm giác vui vẻ mơ hồ.
Lương Yên chỉ có thể an ủi chính mình rằng nếu là bất cứ người nào cũng sẽ cảm thấy cao hứng, thử thay đổi vị trí và suy nghĩ một chút mà xem, nếu như cô là một người đàn ông, biết được mình là người đàn ông duy nhất của một người phụ nữ nào đó trong lòng chắc chắn sẽ vô cùng vui sướng, không cần quan tâm đến việc thích hay không thích. Đây chính là căn bệnh ung thư của các thẳng nam luôn theo chủ nghĩa nam tử hán đại trượng phu, nếu đổi lại ở trên người cô, chắc hẳn cũng là căn bệnh ung thư của các thẳng nữ theo chủ nghĩa nữ quyền cũng nên.
Lương Yên âm thầm khinh bỉ chính mình một cái.
Lục Lâm Thành chỉ vào cuốn kịch bản trong tay cô: “Tập thoại đi”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Yên nhích người sang một bên: “Ừ.”
Từ lúc “Tiên Quân động lòng người” chính thức khai máy cho đến tận bây giờ đã được gần ba tháng, tiến độ quay phim cũng đã chuyển sang giai đoạn sau khi Tiên Quân đánh bại đại boss, Tiểu yêu nữ mất hết pháp lực bị Tiên Quân ép buộc mang về Thanh Nguyên cung của mình. Những tình tiết câu chuyện trong giai đoạn này chủ yếu là các yếu tố ngược tâm ngọt ngào đan xen lẫn nhau, Tiểu yêu nữ không chịu tha thứ cho hành động nhẫn tâm vứt bỏ mình sau khi lịch kiếp kết thúc khôi phục lại thân phận của Tiên Quân lúc trước. Nhưng sau đó khi nàng đã nản chí ngã lòng đồng ý gả cho Thái tử Ma giới, trong lúc đang cử hành hôn lễ thì Tiên Quân lại đột nhiên xuất hiện ở động phủ cướp dâu rồi mang nàng trở về giam lỏng trong Thanh Nguyên cung của mình. Lúc này Tiên nữ đã mất hết pháp lực bị vây trên Tiên giới có muốn chạy cũng không thể chạy thoát nên chỉ có thể ngày ngày cố ý gây ra đủ mọi rắc rối, hy vọng chọc giận Tiên Quân, cãi nhau ầm ĩ với hắn một trận rồi bị đá xuống Thiên cung, trở về động phủ của mình, tiếp tục trải qua cuộc sống một mình tự do nhàn nhã.
Đáng tiếc mọi chuyện lại không như mong muốn của nàng, bất kể Tiểu yêu nữ cố ý gây ra bao nhiêu tai họa rắc rối đi chăng nữa Tiên Quân vẫn luôn nở một nụ cười cưng chiều với nàng, sau đó sử dụng uy nghiêm của một Tiên Quân giúp Tiểu yêu nữ giải quyết tốt hậu quả. Mỗi ngày đều làm không biết chán, đừng nói là cãi nhau gây gổ, ngay cả một câu nặng lời cũng chưa từng nói.
Dần dà, tất cả mọi người trên Thanh Nguyên cung này vừa nghe được cái tên Tiểu yêu nữ đã mất hồn mất mía chạy trốn khắp nơi, mặc dù Tiểu yêu nữ kia đã mất hết pháp lực nhưng ai mà không biết sau lưng nàng ta còn có một Tiên Quân làm chỗ dựa vững chắc, mỗi lần bảo vệ bao che khuyết điểm cho người của mình thì ngay cả phải trái đúng sai cũng không thèm quan tâm.
Những lúc Lương Yên diễn cảnh Tiểu yêu nữ ra ngoài gây họa để chọc tức Tiên Quân vô cùng thuận buồm xuôi gió. Hình tượng một con trung khuyển cỡ lớn khi đứng trước mặt Tiên Quân ngày xưa cũng buông trôi bỏ mặc, khôi phục lại bản tính chanh chua thích chơi xấu và hay nổi giận trước kia. Tiểu yêu nữ còn cho rằng sau khi mình bộc lộ bản tính thực sự thì Tiên Quân sẽ không thích nữa, kết quả Tiên Quân lại cảm thấy người tình trong mắt hóa Tây Thi, càng nhìn càng yêu thích không thể buông tay. Sau đó trong bụng Tiểu yêu nữ đang mang thai Tiểu Tiên Quân nhưng mỗi ngày vẫn khóc lóc cãi nhau ồn ào đòi trở về động phủ của mình.
Cảnh quay hôm nay là đoạn Tiểu yêu nữ phát hiện trong bụng mình đã hoài thai đứa nhỏ, tức giận chạy đi tìm Tiên Quân tính sổ.
Phân đoạn này tương đối khó, một là do lời thoại quá dài, hai là phải thể hiện được những thay đổi tinh tế trong cảm xúc, tâm trạng của Tiểu yêu nữ trong quá trình tranh cãi với Tiên Quân, ba là phía sau còn có một đoạn phải diễn cảnh khóc rất nhiều, vừa khóc vừa đọc lời thoại.
Cảnh quay đầu tiên là phân cảnh Tiểu yêu nữ sau khi biết được mình mang thai đã chạy đến Thanh Nguyên cung, Lương Yên đứng bên ngoài ống kính bắt đầu chuẩn bị cảm xúc.
Lục Lâm Thành cũng đã ngồi vào vị trí, anh ngồi trong chính điện, tay cầm bút lông luyện chữ.
Hai người vừa mới tập thoại hai lần nên cũng đã có một sự hiểu biết nhất định với những thay đổi trong tuyến cảm xúc của nhân vật.
Đạo diễn vừa hô “action”, Lương Yên hít một hơi thật sâu, vẻ mặt vô cùng bi phẫn chạy vào đại điện Thanh Nguyên cung. Cô đã nghĩ rồi, nếu như là trước kia, nếu Tiểu yêu nữ biết được mình đang mang thai đứa nhỏ nàng chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ hạnh phúc chạy đến nói cho Tiên Quân tin vui này nhưng bây giờ sau khi trải qua nhiều thăng trầm đau khổ trong chuyện tình cảm, rồi lại bị bắt về giam lỏng trên Tiên giới, Tiểu yêu nữ đã trưởng thành hơn rất nhiều. Mỗi ngày nàng đều vắt óc suy nghĩ làm cách nào mới có thể thoát khỏi cái thế giới băng giá lạnh lẽo này, ngay cả Tiên Quân cũng không cần nữa, bây giờ lại đột nhiên phát hiện mình đang mang thai đứa nhỏ, hơn nữa sự xuất hiện của đứa nhỏ không hề nằm trong sự liệu của nàng, điều này đồng nghĩa với việc giữa nàng và Tiên Quân có thể sẽ một xiềng xích dây dưa không rõ ràng, cho nên biểu cảm không thể nào vui sướng cho nổi, chỉ có thể là bi phẫn.
Hai máy quay phim một cái quay lại bóng lưng gấp gáp của Tiểu yêu nữ, một cái ghi lại cận cảnh biểu cảm trên khuôn mặt, theo bước chân nàng đi đến Thanh Nguyên cung.
Tiểu yêu nữ đứng trước bàn sách của Tiên Quân.
Tiên Quân vừa mới ngẩng đầu nhìn lên, Tiểu yêu nữ đã lập tức quét sạch những đồ vật trên bàn sách xuống, tựa như đang tức giận đến cùng cực nhưng lại không nói một lời chỉ bi phẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Tiên Quân nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Tiểu yêu nữ, đứng lên nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì vậy?’’
Tiểu yêu nữ hít hít mũi: “Thả ta đi, ta muốn trở về động phủ, ta muốn trở về.”
Tiên Quân còn tưởng rằng Tiêu yêu nữ lại đang cáu kính nổi nóng giống như trước kia, mỉm cười nói: “Chẳng phải nương tử đã từng nói chỉ cần phu quân ta đi đến đâu thì sẽ đi theo đến đó sao? Tại sao bây giờ nàng lại nói lời mà không giữ lời rồi?’’
Lúc trước khi Tiên Quân vẫn còn là một người phàm đang trong quá trình lịch kiếp, vì muốn nhanh chóng kết thúc lịch kiếp nên đã miệt mài đi tìm đủ mọi cách, hắn đi đến đâu Tiểu yêu nữ sẽ đi đến đó, suốt cả đường đi đều bảo vệ chăm sóc hắn vô cùng chu đáo.
Tiểu yêu nữ tức giận: “Ai là nương tử của ngươi chứ! Trước kia khi ngươi lựa chọn vứt bỏ ta ở lại nơi đó thì đã không còn là phu quân của ta nữa rồi!’’
Tiên Quân khẽ rũ mắt, sau đó lại ngẩng đầu lên một lần nữa: “Chúng ta đã bái thiên địa, không thể không giữ lời.”
Vẻ mặt Tiểu yêu nữ tựa như rất muốn khóc nhưng lại bị nàng cố gắng nhịn xuống, quay lưng lại: “Ta mặc kệ, ta nói không là không, ngươi nhanh thả ta ra khỏi nơi này đi, ta muốn trở về động phủ, ta không muốn ở lại đây chút nào cả, nếu như ngươi còn không thả ta ra nữa, ta sẽ… Ta sẽ…”
Tiên Quân đi đến trước mặt Tiểu yêu nữ, nắm chặt lấy bàn tay nàng, bất đắc dĩ vỗ về: “Sẽ làm gì?’’
Tiểu yêu nữ nhìn Tiên Quân hoàn toàn không xem lời nói của mình ra gì, mấy ngày nay bất kể nàng bày tỏ mình đau khổ và phẫn nộ như thế nào đi chăng nữa hắn đều luôn cảm thấy nàng đang cáu kỉnh nổi nóng, như thể trong bất cứ chuyện gì chỉ cần hắn cúi đầu nhún nhường thì nàng sẽ tha thứ vậy, cho dù trong lòng nàng càng thêm tổn thương sâu sắc. Hơn nữa bây giờ vừa mới biết được mình đang mang thai tâm trạng chập chờn hoang mang, vì thế khi đối mặt với Tiên Quân, đột nhiện lại mếu máo chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn: “Ta sẽ không sinh nữa hu hu hu…”
Tiên Quân nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, trong thoáng chốc đã trở nên vô cùng khẩn trương: “Nàng nói nàng sinh… Cái gì?’’
Tiểu yêu nữ: "Ta sẽ không sinh con cho ngươi nữa hu hu hu…”
Tiên Quân dường như không thể tin nổi, giọng nói hơi run rẩy: “Nàng… Nàng đang mang thai hài tử?’’
Tiểu yêu nữ hít nước mắt nước mũi, quay mặt sang chỗ khác không thèm để ý đến hắn, coi như là đã ngầm thừa nhận.
Tiên Quân đưa tay bắt mạch đập trên cổ tay Tiểu yêu nữ, quả nhiên phát hiện là hỉ mạch, lập tức chìm đắm trong cảm giác mừng như điên, kéo Tiểu yêu nữ ôm chặt vào trong ngực mình, cúi đầu muốn hôn nhưng lại bị Tiểu yêu nữ dùng sức đẩy ra.
Nụ hôn của Tiên Quân rơi vào trong khoảng không, khó hiểu mở mắt ra.
Tiểu yêu nữ: “Ngươi tránh ra, đứa nhỏ này cũng không cần ngươi phải lo, ta muốn về nhà.”
Tiên Quân: "Ta là cha của đứa nhỏ, sao có thể mặc kệ được? Nàng ngoan ngoãn dưỡng thai rồi sinh con ra thật khỏe mạnh, ở lại Thanh Nguyên cung này đi, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”
Bàn tay hắn đặt trên bụng Tiểu yêu nữ nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác kỳ lạ lần đầu tiên được làm cha bao phủ lấy toàn thân, cái gì mà Thượng Thần cao quý thanh tao của giới thần tiên lúc này chân mày khóe mắt đều tràn ngập hạnh phúc
Tiểu yêu nữ nhìn Tiên Quân cao hứng vuốt ve bụng mình, từ khi hai người quen biết nhau cho đến nay đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn cao hứng đến vậy, càng nghĩ càng đau lòng, đột nhiên ôm lấy cổ Tiên Quân nhào vào trong ngực hắn bật khóc: “Ta không muốn, ta không cáu kỉnh, từ trước đến giờ ta vẫn luôn nghiêm túc. Dựa vào cái gì mà luôn luôn là ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, lúc ấy ngươi vừa khôi phục lại thân phận Tiên Quân của mình đã lập tức vứt bỏ ta đang trọng thương nằm ở đó hu hu hu hu…” Tiêu yêu nữ lau sạch nước mắt nước mũi lên vạt áo trước ngực Tiên Quân, “Nếu đã vứt bỏ thì tại sao ngươi còn đi tìm ta làm gì nữa, lúc ta đối tốt với ngươi thì ngươi lại không cần, tại sao bây giờ lại giam ta ở chỗ này, tại sao ngươi còn để ta mang thai đứa nhỏ, ta muốn rời khỏi nơi này tại sao ngươi không nghe, dựa vào cái gì mà chỉ cần ngươi cúi đầu thì ta sẽ phải tha thứ cho ngươi tất cả mọi chuyện. Từ trước đến nay ngươi đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của ta dẫu chỉ là một lần chưa hu hu hu, trước kia là ta ngu ngốc nên mới bị ngươi đùa bỡn chà đạp hết lần này đến lượt khác, bây giờ ngươi cần ta, nhưng ta đã suy nghĩ kỹ càng rồi, ta…Ta không cần ngươi nữa.”
Tiên Quân ôm lấy Tiểu yêu nữ, nghe nàng khóc lóc kể lể mà trái tim đau đớn tựa như bị dao cắt, chỉ biết liên tục nói “Xin lỗi.”
Tiểu yêu nữ dần dần nín khóc: “Ta không muốn lời xin lỗi của ngươi, ta không muốn sống trên Tiên giới lạnh lẽo này nữa, ta muốn quay về, ta muốn về nhà.”
Tiên Quân nhắm mắt, cổ họng nghẹn ngào: “Nếu như ta để nàng quay về, nàng bảo ta phải sống tiếp như thế nào bây giờ?’’
Ống kính cuối cùng dừng lại ở hình ảnh hai bóng người đứng đối mặt nhau.
Cảnh khóc này Lương Yên diễn nhập tâm đến mức mặc kệ hình tượng, cho đến đạo diễn đã hô dừng cũng không thể dừng lại, không ngừng lấy tay lau nước mắt nấc nở nghẹn ngào.
Phân cảnh này cảm xúc của hai người thể hiện vô cùng phù hợp, đạo diễn xem phần phát lại trong máy theo dõi vẫn không ngừng gật đầu hài lòng, hơn nữa dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm trong nghề có thể dễ dàng nhận ra được rằng, lúc Lục Lâm Thành và Lương Yên diễn cảnh này, dấu vết diễn xuất rất ít, thay vào đó là tình cảm chân thực bộc lộ tương đối nhiều.
Lục Lâm Thành đưa khăn giấy cho Lương Yên lau nước mắt trên mặt, anh đưa tay ra nhưng lại bị Lương Yên nghiêng đầu né tránh, nhận lấy khăn giấy mà trợ lý mình đưa tới.
Lục Lâm Thành nhìn khăn giấy trong tay mình, im lặng một lúc rồi mở miệng nói: “Xin lỗi.”
“Lương Yên, em thực sự không cần anh nữa sao?’’
** ** ** **
Bành Bành không thể ngờ được rằng mình chỉ chạy đến đưa khăn giấy thôi mà cũng có thể chứng kiến được cảnh tượng này, ngạc nhiên mức cằm cũng rơi xuống đất.
Mẹ ơi!
Với dáng vẻ ngoan ngoãn nhận sai này của Lục Lâm Thành, chỉ cần là phụ nữ đều sẽ không thể nào kiềm chế được lòng mình, sao Lương Yên có thể nhẫn nhịn không bổ nhào vào trong lồng ngực anh ta gọi chồng yêu ơi vậy???
A a a a a a!
Muốn chứ! Tất nhiên là muốn rồi!
Lương Yên đang chuẩn bị mở miệng thì người nào đó ở bên cạnh mình đã không thể kiềm chế được nội tâm kịch động của mình, vô thức hét lớn: “Em muốn!!’’
Lúc Bành Bành nhận ra được mình đã vô tình nói ra suy nghĩ trong lòng lập tức che miệng lại.
Lục Lâm Thành nhìn thoáng qua trợ lý của Lương Yên: “…”
Lương Yên không nói một lời đứng trước mặt Lục Lâm Thành, dáng vẻ cực kỳ giống như đang bảo vệ thức ăn của mình, ánh mắt cực kỳ không thân thiện.
Rốt cuộc em còn muốn công việc này nữa không?
/91
|