Đường Nguyệt, Trương Kiến Quốc, Trần Vĩ Lượng đều ngây ngẩn cả người.
Huấn luyện viên trưởng Trảm Không vừa mới bay tới hang động, cũng không thể giết chết U Lang Thú nhanh như vậy được chứ?
Vậy, con U Lang Thú nó chết như thế nào vậy???
“ Thú cưng của Triệu hoán sư tử vong, thì tinh thần và linh hồn của hắn cũng sẽ bị trọng thương nhất định, con U Lang Thú có khả năng đích thực đã chết.”
Đường Nguyệt nói.
Nhìn bộ dạng vừa rồi của Bạch Dương, thì chính xác đó là bộ dạng của triệu hoán sư khi thú cưng tử vong, chắc chắn không sai vào đâu được.
“ U Lang Thú không phải đuổi theo Mạc Phàm vào trong động quật sao?”
“ Đúng vậy. Tại sao nó đột nhiên lại chết??”
“ Chẳng lẽ là do huyệt động quá tối, nên con U Lang Thú không thấy đường đâm vào tảng đá mà chết???”
Trần Vĩ Lương nói.
Bạch Dương quay mặt lại, trên đôi mắt hắn hằn lên sự oán hận.
Thằng cứt thối nhà ngươi mới là kẻ bị đâm chết. Cả nhà ngươi đều bị đâm chết.
U Lang Thú của lão tử không phải là con thỏ ngu xuẩn đến nỗi tự đâm đầu mình vào tảng đá chết. U Lang Thú của ta có năng lực nhìn xuyên màn đêm. Thân hình của nó cực kỳ mạnh mẽ, sao có thể có chuyện nó đâm vào tảng đá chết được cơ chứ!!!
Cho dù là 40 người học sinh, tất cả đều đồng loạt thi triển ra ma pháp của mình thì cũng chưa chắc giết chết được con U Lang Thú mạnh mẽ của lão tử đâu!!!
“ Chúng ta qua đó nhìn xem thế nào.”
Đường Nguyệt lão sư nói.
“ Đúng, đúng, chúng ta nhanh qua đó đi.”
“ Chi viện rất nhanh sẽ tới đây. Bọn họ sẽ đem những học sinh này trở về.”
………………
Trong hang động.
Huấn luyện viên trưởng Trảm Không vẫn như cũ đứng ngây ngốc ở nơi đó. Hắn căn bản không tin vào mắt của mình khi nhìn thấy một màn như vậy.
Cái người học sinh tên là Mạc Phàm này cũng không có chết. Giờ phút này hắn đang cõng một người bạn đang bị thương đầy mình.
Còn con U Lang Thú phát cuồng kia đáng lẽ là do đích thân hắn hạ thủ giết chết thì giờ phút này nó đang đứng bất động ở kia… Chính xác mà nói nó bất động là do một cây thạch nhũ đâm xuyên người từ trên xuống dưới…
Sinh mệnh của nó cũng đã tắt ngúm.
U Lang Thú đã chết!
Sức chiến đấu của con U Lang Thú này hoàn toàn không thua kém gì một con yêu ma chân chính. Trảm Không cho nó tới đây với mục đích là để rèn luyện cho bọn học sinh, cho bọn hắn trải nghiệm chân thực khi chân chính đối mặt với con yêu ma có cấp bậc đáng sợ này. Cho nên bọn hắn chắc chắn không thể đánh bại được nó.
Thế mà con U Lang Thú này bị đánh bại???
Đây là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, dù cho đó có là tiểu đội thợ săn chân chính đi chăng nữa, thì cũng sẽ bị con yêu ma này tiêu diệt hết, chứ nói chi tới bọn học sinh này, khi nhìn thấy yêu ma liền chân yếu tay mềm.
Cho nên khi hắn đuổi tới tận đây, Trảm Không hắn chỉ dám hy vọng trong khoảng thời gian mà hắn chạy tới đây, con U Lang Thú này mới chỉ giết chết được vài đứa học sinh.
Do vậy, khi hắn nhìn thấy một màn này thì hắn cũng không dám tin vào mắt mình nữa.
U Lang Thú chết rồi!
Nó bị thạch nhũ đâm xuyên chết đứng ở đó.
Trên thế gian này làm gì có chuyện ngẫu nhiên như vậy được. Không có khả năng thạch nhũ bong ra lại vừa vặn rơi đúng ngay người con U Lang Thú đang phát cuồng được. Huống chi lấy tốc độ của con U Lang Thú, khi thạch nhũ rơi xuống nó hoàn toàn có thể tránh né được.
“ Ngươi…. là do người làm ư??”
Huấn luyện viên trưởng Trảm Không ngây ngốc một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại được. Cuối cùng hắn nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm hỏi.
Người học sinh này nhìn qua thì cũng bình thường. Đầu tóc có phần sạch sẽ gọn gàng. Khuôn mặt tạm cho là anh tuấn đi. Thân thể và biểu tình hắn thì toát lên sự mệt mỏi. Đôi tay hắn thì đang gắt gao ôm chặt lấy một vị thiếu niên thân mình đầy máu kia. Hắn đang định từng bước từng bước cõng vị thiếu niên này ra ngoài hang động.
Mạc Phàm ngẩng đầu lên nhìn. Trên đôi mắt hắn hiện lên sự chấn động tràn ngập.
Cánh!!!
Vị huấn luyện viên trưởng này có cánh!!!
Phong Chi Dực, Mạc Phàm hắn biết cái này chắc chắn là Phong Chi Dực, nhưng hắn không nghĩ được rằng bản thân hắn lại có ngày chân chính được tận mắt nhìn thấy Phong Chi Dực ở gần thế này.
Thân ảnh kia lơ lửng trong không trung, ở sau lưng hắn còn có một đôi cánh Phong Chi Dực giống như là Thiên sứ… Mẹ nó chứ, quá khủng khiếp!
“ Ngươi làm chuyện đó như thế nào?”
Huấn luyện viên trưởng Trảm Không mang theo sự khó tin hỏi Mạc Phàm.
Khi nói ra câu này, Trảm Không bỗng nhiên cảm thấy tự nhiên mình hỏi câu thừa thãi.
Từ dấu vết trên hiện trường mà suy ra thì thạch nhũ này là do học sinh tên là Mạc Phàm này đã lợi dụng Hỏa Tử để đốt.Chính vì vậy, thạch nhũ mới rơi xuống và xuyên qua người U Lang Thú.
Nhưng trong lòng Trảm Không hắn vẫn có vô số nghi hoặc cùng vô số kinh ngạc.
Đầu tiên, tên học sinh này hắn có thể bình tĩnh đến trình độ như thế nào mới có thể nghĩ ra được phương pháp dẫn dụ con U Lang Thú vào nơi này rồi dùng thạch nhũ làm vũ khí. Tiếp theo hắn làm sao có thể khiến cho U Lang Thú đứng im không nhúc nhích ở nơi đó để rồi bị thạch nhũ đâm xuyên qua.
Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Cảm ơn bạn đã ghé thăm.
Tóm lại, đối với chuyện này hắn thật sự khó tiếp thu sự thật rằng: Một học sinh cao trung lại dám đơn độc một mình giết chết một con U Lang Thú. Mà con U Lang Thú đó có thực lực còn mạnh mẽ hơn yêu ma vài phần!
“ Huấn luyện viên trưởng, ta ở trong hang động tình cờ phát hiện thấy vòng tay màu lam này, không biết ta có được tính là đã hoàn thành nhiệm vụ hay không? Ma cụ của ta đâu?”
Mạc Phàm đi tới trước mặt Huấn luyện viên trưởng Trảm Không, lộ ra một nụ cười tươi.
Trảm Không lắc lắc đầu mấy cái thật mạnh. Sau đó hắn mới ý thức được Mạc Phàm đang nói điều gì!
Ma cụ cái con khỉ ấy!
Ngay từ đầu ta làm gì có chuẩn bị giải thưởng Ma cụ cơ chứ!
Cái nhiệm vụ treo thưởng này khó khăn rất là lớn. Bởi vì trong hang động này có U Lang Thú trấn thủ. Vòng tay màu lam muốn lấy được thì phải chạy sâu vào trong này, do vậy chuyện học sinh có thể lấy được là hoàn toàn không thể nào xảy ra.
Trảm Không hắn đã tính toán rằng, một nửa học sinh sẽ bị rớt ở mấy cửa ải phía trước. Còn lại một nửa thì con U Lang Thú này sẽ xử lý nốt!
Nhưng hắn không bao giờ nghĩ tới rằng… lại có một học sinh nghịch thiên đem U Lang Thú giết chết!
Người này rốt cuộc là yêu nghiệt kiểu gì!!!
Dù là lão sư cùng các giáo viên cũng không địch lại U Lang Thú thế mà nó lại bị một người học sinh nho nhỏ giết chết!!!
Lại còn đòi Ma cụ??
Ma cụ là một đồ vật rất là quý giá, Trảm Không hắn sao có thể đưa nó ra được cơ chứ???
Nhưng chuyện này….
Rõ ràng người học sinh này đã hoàn thành nhiệm vụ hắn treo thưởng.
Mạc Phàm nhìn vị huấn luyện viên trưởng. Sắc mặt của hắn đang còn vô cùng quái dị, hắn định thò tay vào người lấy ra ma cụ.
“ Khụ khụ…. Trước tiên cứu người cái đã, cứu người cái đã!”
Rốt cuộc, Huấn luyện viên trưởng Trảm Không xấu hổ nói.
“ Uk, Uk, cũng đúng….Ta nhớ rõ giải thưởng người đưa ra là ma cụ phòng ngự, giá trị của nó gấp mấy chục vạn ma cụ phòng ngự thông thường!”
Mạc Phàm gật gật đầu, ra vẻ tán đồng.
Thân hình huấn luyện viên trưởng xém tí nữa rơi xuống, thiếu chút nữa hắn đâm sầm vào mấy cây thạch nhũ ở phía trên động……
Đồng học, ta nên tính chuyện cứu người trước!!!
Huấn luyện viên trưởng Trảm Không vừa mới bay tới hang động, cũng không thể giết chết U Lang Thú nhanh như vậy được chứ?
Vậy, con U Lang Thú nó chết như thế nào vậy???
“ Thú cưng của Triệu hoán sư tử vong, thì tinh thần và linh hồn của hắn cũng sẽ bị trọng thương nhất định, con U Lang Thú có khả năng đích thực đã chết.”
Đường Nguyệt nói.
Nhìn bộ dạng vừa rồi của Bạch Dương, thì chính xác đó là bộ dạng của triệu hoán sư khi thú cưng tử vong, chắc chắn không sai vào đâu được.
“ U Lang Thú không phải đuổi theo Mạc Phàm vào trong động quật sao?”
“ Đúng vậy. Tại sao nó đột nhiên lại chết??”
“ Chẳng lẽ là do huyệt động quá tối, nên con U Lang Thú không thấy đường đâm vào tảng đá mà chết???”
Trần Vĩ Lương nói.
Bạch Dương quay mặt lại, trên đôi mắt hắn hằn lên sự oán hận.
Thằng cứt thối nhà ngươi mới là kẻ bị đâm chết. Cả nhà ngươi đều bị đâm chết.
U Lang Thú của lão tử không phải là con thỏ ngu xuẩn đến nỗi tự đâm đầu mình vào tảng đá chết. U Lang Thú của ta có năng lực nhìn xuyên màn đêm. Thân hình của nó cực kỳ mạnh mẽ, sao có thể có chuyện nó đâm vào tảng đá chết được cơ chứ!!!
Cho dù là 40 người học sinh, tất cả đều đồng loạt thi triển ra ma pháp của mình thì cũng chưa chắc giết chết được con U Lang Thú mạnh mẽ của lão tử đâu!!!
“ Chúng ta qua đó nhìn xem thế nào.”
Đường Nguyệt lão sư nói.
“ Đúng, đúng, chúng ta nhanh qua đó đi.”
“ Chi viện rất nhanh sẽ tới đây. Bọn họ sẽ đem những học sinh này trở về.”
………………
Trong hang động.
Huấn luyện viên trưởng Trảm Không vẫn như cũ đứng ngây ngốc ở nơi đó. Hắn căn bản không tin vào mắt của mình khi nhìn thấy một màn như vậy.
Cái người học sinh tên là Mạc Phàm này cũng không có chết. Giờ phút này hắn đang cõng một người bạn đang bị thương đầy mình.
Còn con U Lang Thú phát cuồng kia đáng lẽ là do đích thân hắn hạ thủ giết chết thì giờ phút này nó đang đứng bất động ở kia… Chính xác mà nói nó bất động là do một cây thạch nhũ đâm xuyên người từ trên xuống dưới…
Sinh mệnh của nó cũng đã tắt ngúm.
U Lang Thú đã chết!
Sức chiến đấu của con U Lang Thú này hoàn toàn không thua kém gì một con yêu ma chân chính. Trảm Không cho nó tới đây với mục đích là để rèn luyện cho bọn học sinh, cho bọn hắn trải nghiệm chân thực khi chân chính đối mặt với con yêu ma có cấp bậc đáng sợ này. Cho nên bọn hắn chắc chắn không thể đánh bại được nó.
Thế mà con U Lang Thú này bị đánh bại???
Đây là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, dù cho đó có là tiểu đội thợ săn chân chính đi chăng nữa, thì cũng sẽ bị con yêu ma này tiêu diệt hết, chứ nói chi tới bọn học sinh này, khi nhìn thấy yêu ma liền chân yếu tay mềm.
Cho nên khi hắn đuổi tới tận đây, Trảm Không hắn chỉ dám hy vọng trong khoảng thời gian mà hắn chạy tới đây, con U Lang Thú này mới chỉ giết chết được vài đứa học sinh.
Do vậy, khi hắn nhìn thấy một màn này thì hắn cũng không dám tin vào mắt mình nữa.
U Lang Thú chết rồi!
Nó bị thạch nhũ đâm xuyên chết đứng ở đó.
Trên thế gian này làm gì có chuyện ngẫu nhiên như vậy được. Không có khả năng thạch nhũ bong ra lại vừa vặn rơi đúng ngay người con U Lang Thú đang phát cuồng được. Huống chi lấy tốc độ của con U Lang Thú, khi thạch nhũ rơi xuống nó hoàn toàn có thể tránh né được.
“ Ngươi…. là do người làm ư??”
Huấn luyện viên trưởng Trảm Không ngây ngốc một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại được. Cuối cùng hắn nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm hỏi.
Người học sinh này nhìn qua thì cũng bình thường. Đầu tóc có phần sạch sẽ gọn gàng. Khuôn mặt tạm cho là anh tuấn đi. Thân thể và biểu tình hắn thì toát lên sự mệt mỏi. Đôi tay hắn thì đang gắt gao ôm chặt lấy một vị thiếu niên thân mình đầy máu kia. Hắn đang định từng bước từng bước cõng vị thiếu niên này ra ngoài hang động.
Mạc Phàm ngẩng đầu lên nhìn. Trên đôi mắt hắn hiện lên sự chấn động tràn ngập.
Cánh!!!
Vị huấn luyện viên trưởng này có cánh!!!
Phong Chi Dực, Mạc Phàm hắn biết cái này chắc chắn là Phong Chi Dực, nhưng hắn không nghĩ được rằng bản thân hắn lại có ngày chân chính được tận mắt nhìn thấy Phong Chi Dực ở gần thế này.
Thân ảnh kia lơ lửng trong không trung, ở sau lưng hắn còn có một đôi cánh Phong Chi Dực giống như là Thiên sứ… Mẹ nó chứ, quá khủng khiếp!
“ Ngươi làm chuyện đó như thế nào?”
Huấn luyện viên trưởng Trảm Không mang theo sự khó tin hỏi Mạc Phàm.
Khi nói ra câu này, Trảm Không bỗng nhiên cảm thấy tự nhiên mình hỏi câu thừa thãi.
Từ dấu vết trên hiện trường mà suy ra thì thạch nhũ này là do học sinh tên là Mạc Phàm này đã lợi dụng Hỏa Tử để đốt.Chính vì vậy, thạch nhũ mới rơi xuống và xuyên qua người U Lang Thú.
Nhưng trong lòng Trảm Không hắn vẫn có vô số nghi hoặc cùng vô số kinh ngạc.
Đầu tiên, tên học sinh này hắn có thể bình tĩnh đến trình độ như thế nào mới có thể nghĩ ra được phương pháp dẫn dụ con U Lang Thú vào nơi này rồi dùng thạch nhũ làm vũ khí. Tiếp theo hắn làm sao có thể khiến cho U Lang Thú đứng im không nhúc nhích ở nơi đó để rồi bị thạch nhũ đâm xuyên qua.
Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Cảm ơn bạn đã ghé thăm.
Tóm lại, đối với chuyện này hắn thật sự khó tiếp thu sự thật rằng: Một học sinh cao trung lại dám đơn độc một mình giết chết một con U Lang Thú. Mà con U Lang Thú đó có thực lực còn mạnh mẽ hơn yêu ma vài phần!
“ Huấn luyện viên trưởng, ta ở trong hang động tình cờ phát hiện thấy vòng tay màu lam này, không biết ta có được tính là đã hoàn thành nhiệm vụ hay không? Ma cụ của ta đâu?”
Mạc Phàm đi tới trước mặt Huấn luyện viên trưởng Trảm Không, lộ ra một nụ cười tươi.
Trảm Không lắc lắc đầu mấy cái thật mạnh. Sau đó hắn mới ý thức được Mạc Phàm đang nói điều gì!
Ma cụ cái con khỉ ấy!
Ngay từ đầu ta làm gì có chuẩn bị giải thưởng Ma cụ cơ chứ!
Cái nhiệm vụ treo thưởng này khó khăn rất là lớn. Bởi vì trong hang động này có U Lang Thú trấn thủ. Vòng tay màu lam muốn lấy được thì phải chạy sâu vào trong này, do vậy chuyện học sinh có thể lấy được là hoàn toàn không thể nào xảy ra.
Trảm Không hắn đã tính toán rằng, một nửa học sinh sẽ bị rớt ở mấy cửa ải phía trước. Còn lại một nửa thì con U Lang Thú này sẽ xử lý nốt!
Nhưng hắn không bao giờ nghĩ tới rằng… lại có một học sinh nghịch thiên đem U Lang Thú giết chết!
Người này rốt cuộc là yêu nghiệt kiểu gì!!!
Dù là lão sư cùng các giáo viên cũng không địch lại U Lang Thú thế mà nó lại bị một người học sinh nho nhỏ giết chết!!!
Lại còn đòi Ma cụ??
Ma cụ là một đồ vật rất là quý giá, Trảm Không hắn sao có thể đưa nó ra được cơ chứ???
Nhưng chuyện này….
Rõ ràng người học sinh này đã hoàn thành nhiệm vụ hắn treo thưởng.
Mạc Phàm nhìn vị huấn luyện viên trưởng. Sắc mặt của hắn đang còn vô cùng quái dị, hắn định thò tay vào người lấy ra ma cụ.
“ Khụ khụ…. Trước tiên cứu người cái đã, cứu người cái đã!”
Rốt cuộc, Huấn luyện viên trưởng Trảm Không xấu hổ nói.
“ Uk, Uk, cũng đúng….Ta nhớ rõ giải thưởng người đưa ra là ma cụ phòng ngự, giá trị của nó gấp mấy chục vạn ma cụ phòng ngự thông thường!”
Mạc Phàm gật gật đầu, ra vẻ tán đồng.
Thân hình huấn luyện viên trưởng xém tí nữa rơi xuống, thiếu chút nữa hắn đâm sầm vào mấy cây thạch nhũ ở phía trên động……
Đồng học, ta nên tính chuyện cứu người trước!!!
/411
|