Dịch: Hoangforever
Mọi người đi vào trong thôn. Một đống hỗn độn liền hiện ra trên con đường nhỏ trước mặt mọi người. Nào là nhà gỗ bị phá hủy, nào là đống cỏ khô nằm rải rác lăn long lóc. Ngoài ra còn cả cả vệt máu đã khô, vẽ loạn trên đường nữa….
Rất hiển nhiên, nơi này đã bị thứ gì đó tấn công. Nhưng tại sao lại không có một ai?
“Mẹ! Khát nước thế! Mong sao cái giếng nước này không có bị bẩn.”
Tên lùn thấy giữa thôn có một cái giếng, liền nói. Sau đó, lập tức chạy tới.
Khi hắn thò đầu xuống nhìn cái giếng, thì thấy cái giếng này rất sâu, đen nhánh một mảnh. Trong lúc hắn đang còn tự hỏi trong đầu rằng làm sao múc nước lên được đây?? Đột nhiên một khuôn mặt từ dưới giếng hiện ra, gần như dính vào mặt tên lùn này.
Hai khuôn mặt dính sát vào nhau làm cho tên lùn sợ hết hồn. Hắn sợ hãi tới nỗi, ngã chỏng vó ra sau. Mà bên trong giếng, từng tiếng “tóc tóc boong boong” nặng nề truyền ra!
Mọi người thấy tên lùn ngã chỏng vó liền biết trong giếng có người. Vì vậy, nhanh chóng tụ tập lại cái giếng này.
……………..
Sau khi mọi người đem người bị rơi xuống giếng này lôi ra ngoài. Một tên nam tử trẻ tuổi cả người “tong tong” nước liền ngẩng đầu lên nhìn mọi người. Thấy mọi người đều là người sống, hắn liền thở phào một cái thật to.
“Ngươi là Hồng Tuấn?”
Tên to cao nhận ra người thanh niên này, vội vàng hỏi.
“Ngươi là… A, ngươi là Ấu Miên thôn bên cạnh!”
Hồng Tuấn nhận ra tên to cao này.
“Rốt cuộc thôn ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao không thấy một ai? Ngươi có biết mọi người trong thôn Dương Dương của tôi đi đâu hết rồi không?”
Tên to cao Ấu Miên hỏi.
“Người trong thôn của ngươi đi đâu thì ta chịu. Ta bởi vì dân làng kêu nhảy xuống giếng, cho nên mới từ trong giếng chui ra như thế này. Cũng may dưới này thoáng khí, chứ không mọi người đã ngạt thở mà chết rồi.”
Hồng Tuấn nói.
……………
Một cái giếng không to. Nhưng bên trong có đến trăm người dân lần lượt trèo ra ngoài. Nhìn cảnh này Mạc Phàm không khỏi há hốc miệng, trợn to mắt ra mà nhìn. Rốt cuộc cái giếng này phải sâu bao nhiêu thì mới đủ chứa từng này người cơ chứ?
Sau khi thôn dân lần lượt trèo ra ngoài hết. Mọi người liền tụ tập xung quanh cái giếng này. Họ cũng không dám tùy tiện di chuyển sang thôn khác ở bên cạnh.
Cuối cùng, khi có một chàng trai và một cô gái trèo từ trong giếng ra. Mạc Phàm liền mở to hai con mắt ra nhìn. Hắn nhìn chằm chằm vào chàng trai này.
Vốn Mạc Phàm nghĩ rằng, chàng trai kia sẽ lập tức chạy về phía hắn. Ai mà ngờ được, hắn cũng không có chạy tới, mà cứ lẽo đẽo đi theo bên cạnh cô gái kia. Hắn cứ như vậy đi qua người Mạc Phàm, không có một chút nào gọi là động lòng, giống như kiểu Mạc Phàm là một người xa lạ vậy.
Mạc Phàm còn chưa kịp từ trong vui mừng phục hồi lại tinh thần thì đã phải ngẩn người ra. Nhân lúc Trương Tiểu Hầu còn chưa kịp đi xa, hắn liền nhanh tay túm hắn lại.
“Ngươi… ngươi làm cái gì thế?”
Ngươi lên tiếng chính là Tô Tiểu Lạc. Nàng trừng mắt, liếc nhìn Trương Tiểu Hầu ra tay với người tới từ bên ngoài này.
“Em không nhận ra anh à?”
Mạc Phàm thấy Trương Tiểu Hầu hành động như vậy liền kinh ngạc, hỏi.
Trương Tiểu Hầu cũng nhìn Mạc Phàm. Trong con mắt hiện ra sự mê mang.
“Ngươi biết hắn?”
Tô Tiểu Lạc thấy người từ bên ngoài biết Trương Tiểu Hầu liền vui mừng trong lòng. Nàng vội vàng hỏi.
Còn Mạc Phàm thì há miệng tỏ vẻ kinh ngạc. Hắn nhìn thoáng qua gương mặt ngơ ngác của Trương Tiểu Hầu. Sau đó lại nhìn phản ứng kỳ lạ của cô nàng bên cạnh hắn. Chẳng lẽ là chứng mất trí nhớ trong truyền thuyết???
Đúng vậy! Người đang đứng trước mặt hắn lúc này rõ ràng chính là Trương Tiểu Hầu. Mặc dù hiện tại hắn rất gầy, gầy như con khỉ khô vậy. Nhưng cho dù Trương Tiểu Hầu có biến thành que tăm, hắn cũng chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay được.
Hắn nhận ra Trương Tiểu Hầu căn bản không có nhận ra hắn. Cho dù Trương Tiểu Hầu có mất trí nhớ thật đi chăng nữa, thì Mạc Phàm vẫn kéo hắn lại. Sau đó choàng tay, ôm chầm lấy hắn thật chặt.
“Không chết là tốt rồi! Con mẹ nhà người! Không chết là tốt rồi!”
Mạc Phàm vỗ vỗ lưng hắn, thở hổn hển nói.
………………
Ánh bình mình bị mây đen che lấp, mơ hồ tạo thành một đoàn ánh sáng lộng lẫy, khi nó chiếu xuống thôn xóm này liền mờ mịt không rõ.
Mưa đã ngừng, nhưng mây vẫn còn. Nó tích tụ lại ở phía trên mảnh đất mặn trì này cả ngày.
“Phúc Đại…. À, không? Trương Tiểu Hầu! Ta còn tưởng rằng cả đời này người sẽ làm một tên đầu gõ. Thế nhưng lúc này có ngươi tới đón ngươi rồi.”
Tô Tiểu Lạc cười sáng lạng, nói.
“Ta không đi.”
Trương Tiểu Hầu giống như sợ mất đi thứ gì đó, liền vội vàng nói với Tô Tiểu Lạc.
“Như vậy sao được! Bạn của ngươi nói ngươi là một người lính. Hắn còn nói rằng hắn sẽ dẫn người về chữa trị, rất có thể chứng bệnh mất trí nhớ của người sẽ được chữa trị hết đó?”
Tô Tiểu Lạc nói.
“Ta….”
Trương Tiểu Hầu không biết nói như thế nào để biểu đạt suy nghĩ trong lòng ra. Hắn cứ như vậy nhìn chăm chú vào Tô Tiểu Lạc.
Mạc Phàm đứng ở bên cạnh, rất dễ dàng nhận ra sau khi Trương Tiểu Hầu mất trí nhớ liền nương tựa vào cô gái này.
Bất quá, nghĩ lại thì trên người Trương Tiểu Hầu có nhiều vết thương lớn nhỏ ngưng kết lại thành sẹo. Từ chỗ cái ót tới gần gò má bên cạnh còn có một cái sẹo hình con rết thật dài. Hắn có thể sống sót được như thế này, cũng là nhờ vào vận khí tốt gặp được nữ bác sĩ có tên là Tô Tiểu Lạc này.
“Thế nào? Có đi hay không? Chúng tôi quyết định rồi, khi trời vẫn đang còn sáng như thế này, nhanh chóng di chuyển tới Cố Đô….”
Hồng Tuấn đi tới trước mặt Trương Tiểu Hầu và Tô Tiểu Lạc nói.
“Phải rời khỏi thôn sao?”
Tô Tiểu Lạc ngẩng đầu lên hỏi.
“Đúng vậy! Thôn lúc này không còn an toàn nữa. Nếu còn ngu ngốc ở lại đây, tất cả chúng ta sẽ phải chết ở nơi này đấy.”
Hồng Tuấn nói.
Vừa nói xong, Hồng Tuấn liền chỉ tay về một phía khác. Theo hướng chỉ tay này của hắn liền thấy trưởng thôn Tạ Tang đang động viên mọi người trong thôn thu xếp đồ đạc hành lý để rời thôn.
“Ta thấy hắn nói đúng đấy. Các ngươi nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt thì sẽ tốt hơn.”
Mạc Phàm gật đầu đồng ý với ý kiến của Hồng Tuấn.
“Được rồi! Trương Tiểu Hầu, chúng ta sẽ cùng đi.”
Tô Tiểu Lạc nở một nụ cười nói.
Trương Tiểu Hầu nghe thấy Tô Tiểu Lạc nói như vậy liền gật đầu. Mạc Phàm nhận ra được Trương Tiểu Hầu đã hóa thành một tên người hầu của Tô Tiểu Lạc rồi. Nàng đi đâu, hắn đi theo đó.
Nhìn cái bộ dạng giống như heo con theo mẹ kia của Trương Tiểu Hầu, Mạc Phàm bất đắc dĩ lắc đầu.
Lão tử vất vả trăm đắng nghìn cay tới nơi này tìm người. Còn ngươi thì ở nơi này tán gái!!
…………….
Trong thôn xuất hiện nhiều ý kiến khác nhau. Có người thì cố chấp kiên quyết không muốn rời bỏ nơi này. Bọn họ tình nguyện cuộc sống núp trong giếng, cố gắng chịu đựng qua cửa ải khó khăn này cũng không có nguyện ý rời khỏi thôn này tới một nơi khác ở.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy rằng, đi ra ngoài thôn không khéo còn bị chết nhanh hơn.
Trưởng thôn Tạ Tang thì hài lòng với việc di chuyển sang nơi khác ở. Vì vậy, hắn tập hợp lại những người có ý định rời thôn lại.
Nhưng, người dân chân chính nguyện ý rời khỏi thôn cũng không có nhiều như trong tưởng tượng. Gần như tất cả mọi người lựa chọn ở lại nơi này.
“Thôn đã như thế này rồi?? Các ngươi không đi ở lại chờ chết sao?”
Tô Tiểu Lạc có chút tức giận nói to với mấy người cố chấp kia.
“Đúng vậy! Mọi người cùng đi đi! Ở lại trong thôn chỉ có bị vong linh giết chết thôi! Chúng ta đã mất đi sự che chở rồi!”
Tên thanh niên có tên là Cẩu Tử nói.
“Chúng ta đã quyết định.”
Một nam tử trung niên đặt mông lên thành giếng nói.
“Từ nơi này tới Cố Đô đi kiểu gì cũng phải mất hai ngày đường. Chúng ta ở bên ngoài dừng lại hai buổi tối đó, khác nào đi chịu chết đâu.”
Một bác gái nói.
“Bạn của Trương Tiểu Hầu sẽ hộ tống chúng ta tới Cố Đô. Chỉ cần tới được ngoài thành, chúng ta liền sẽ được an toàn.”
Tô Tiểu Lạc tiếp tục khuyên nhủ.
“Mấy đứa trẻ ranh này, làm sao có thể đối phó lại được cái đám quái vật ở ngoài kia được chứ?? Dù sao chúng ta cũng không đi!”
“Bầu trời không còn sớm tinh mơ nữa, các ngươi muốn đi thì nhanh lên đường đi. Trì hoãn lâu hơn nữa thì càng thêm nguy hiểm hơn…”
Một ông lão nói.
Tô Tiểu Lạc cắn môi. Nhất thời không biết nên nói gì vào lúc này.
Ở chắc chắn là sẽ chết. Cái đám vong linh kia căn bản không có để ý tới chuyện mọi người có phải uống nước giếng hay không? Cũng không thèm để ý tới những cọc gỗ hôi thối kia. Cho dù mọi người trốn vào trong hầm giếng thì bất quá cũng chỉ là kế hoãn binh, cũng không có cách nào bảo vệ được tính mạng.
“Bọn họ đã quyết định như vậy rồi. Có khuyên nữa cũng vô dụng. Những ai muốn đi, tới trước cửa thôn tập hợp. 10 phút sau chúng ta sẽ xuất phát. Nhớ mang theo tỏi hôi!”
Trưởng thôn Tạ Tang quyết đoán nói.
Mọi người đi vào trong thôn. Một đống hỗn độn liền hiện ra trên con đường nhỏ trước mặt mọi người. Nào là nhà gỗ bị phá hủy, nào là đống cỏ khô nằm rải rác lăn long lóc. Ngoài ra còn cả cả vệt máu đã khô, vẽ loạn trên đường nữa….
Rất hiển nhiên, nơi này đã bị thứ gì đó tấn công. Nhưng tại sao lại không có một ai?
“Mẹ! Khát nước thế! Mong sao cái giếng nước này không có bị bẩn.”
Tên lùn thấy giữa thôn có một cái giếng, liền nói. Sau đó, lập tức chạy tới.
Khi hắn thò đầu xuống nhìn cái giếng, thì thấy cái giếng này rất sâu, đen nhánh một mảnh. Trong lúc hắn đang còn tự hỏi trong đầu rằng làm sao múc nước lên được đây?? Đột nhiên một khuôn mặt từ dưới giếng hiện ra, gần như dính vào mặt tên lùn này.
Hai khuôn mặt dính sát vào nhau làm cho tên lùn sợ hết hồn. Hắn sợ hãi tới nỗi, ngã chỏng vó ra sau. Mà bên trong giếng, từng tiếng “tóc tóc boong boong” nặng nề truyền ra!
Mọi người thấy tên lùn ngã chỏng vó liền biết trong giếng có người. Vì vậy, nhanh chóng tụ tập lại cái giếng này.
……………..
Sau khi mọi người đem người bị rơi xuống giếng này lôi ra ngoài. Một tên nam tử trẻ tuổi cả người “tong tong” nước liền ngẩng đầu lên nhìn mọi người. Thấy mọi người đều là người sống, hắn liền thở phào một cái thật to.
“Ngươi là Hồng Tuấn?”
Tên to cao nhận ra người thanh niên này, vội vàng hỏi.
“Ngươi là… A, ngươi là Ấu Miên thôn bên cạnh!”
Hồng Tuấn nhận ra tên to cao này.
“Rốt cuộc thôn ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao không thấy một ai? Ngươi có biết mọi người trong thôn Dương Dương của tôi đi đâu hết rồi không?”
Tên to cao Ấu Miên hỏi.
“Người trong thôn của ngươi đi đâu thì ta chịu. Ta bởi vì dân làng kêu nhảy xuống giếng, cho nên mới từ trong giếng chui ra như thế này. Cũng may dưới này thoáng khí, chứ không mọi người đã ngạt thở mà chết rồi.”
Hồng Tuấn nói.
……………
Một cái giếng không to. Nhưng bên trong có đến trăm người dân lần lượt trèo ra ngoài. Nhìn cảnh này Mạc Phàm không khỏi há hốc miệng, trợn to mắt ra mà nhìn. Rốt cuộc cái giếng này phải sâu bao nhiêu thì mới đủ chứa từng này người cơ chứ?
Sau khi thôn dân lần lượt trèo ra ngoài hết. Mọi người liền tụ tập xung quanh cái giếng này. Họ cũng không dám tùy tiện di chuyển sang thôn khác ở bên cạnh.
Cuối cùng, khi có một chàng trai và một cô gái trèo từ trong giếng ra. Mạc Phàm liền mở to hai con mắt ra nhìn. Hắn nhìn chằm chằm vào chàng trai này.
Vốn Mạc Phàm nghĩ rằng, chàng trai kia sẽ lập tức chạy về phía hắn. Ai mà ngờ được, hắn cũng không có chạy tới, mà cứ lẽo đẽo đi theo bên cạnh cô gái kia. Hắn cứ như vậy đi qua người Mạc Phàm, không có một chút nào gọi là động lòng, giống như kiểu Mạc Phàm là một người xa lạ vậy.
Mạc Phàm còn chưa kịp từ trong vui mừng phục hồi lại tinh thần thì đã phải ngẩn người ra. Nhân lúc Trương Tiểu Hầu còn chưa kịp đi xa, hắn liền nhanh tay túm hắn lại.
“Ngươi… ngươi làm cái gì thế?”
Ngươi lên tiếng chính là Tô Tiểu Lạc. Nàng trừng mắt, liếc nhìn Trương Tiểu Hầu ra tay với người tới từ bên ngoài này.
“Em không nhận ra anh à?”
Mạc Phàm thấy Trương Tiểu Hầu hành động như vậy liền kinh ngạc, hỏi.
Trương Tiểu Hầu cũng nhìn Mạc Phàm. Trong con mắt hiện ra sự mê mang.
“Ngươi biết hắn?”
Tô Tiểu Lạc thấy người từ bên ngoài biết Trương Tiểu Hầu liền vui mừng trong lòng. Nàng vội vàng hỏi.
Còn Mạc Phàm thì há miệng tỏ vẻ kinh ngạc. Hắn nhìn thoáng qua gương mặt ngơ ngác của Trương Tiểu Hầu. Sau đó lại nhìn phản ứng kỳ lạ của cô nàng bên cạnh hắn. Chẳng lẽ là chứng mất trí nhớ trong truyền thuyết???
Đúng vậy! Người đang đứng trước mặt hắn lúc này rõ ràng chính là Trương Tiểu Hầu. Mặc dù hiện tại hắn rất gầy, gầy như con khỉ khô vậy. Nhưng cho dù Trương Tiểu Hầu có biến thành que tăm, hắn cũng chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay được.
Hắn nhận ra Trương Tiểu Hầu căn bản không có nhận ra hắn. Cho dù Trương Tiểu Hầu có mất trí nhớ thật đi chăng nữa, thì Mạc Phàm vẫn kéo hắn lại. Sau đó choàng tay, ôm chầm lấy hắn thật chặt.
“Không chết là tốt rồi! Con mẹ nhà người! Không chết là tốt rồi!”
Mạc Phàm vỗ vỗ lưng hắn, thở hổn hển nói.
………………
Ánh bình mình bị mây đen che lấp, mơ hồ tạo thành một đoàn ánh sáng lộng lẫy, khi nó chiếu xuống thôn xóm này liền mờ mịt không rõ.
Mưa đã ngừng, nhưng mây vẫn còn. Nó tích tụ lại ở phía trên mảnh đất mặn trì này cả ngày.
“Phúc Đại…. À, không? Trương Tiểu Hầu! Ta còn tưởng rằng cả đời này người sẽ làm một tên đầu gõ. Thế nhưng lúc này có ngươi tới đón ngươi rồi.”
Tô Tiểu Lạc cười sáng lạng, nói.
“Ta không đi.”
Trương Tiểu Hầu giống như sợ mất đi thứ gì đó, liền vội vàng nói với Tô Tiểu Lạc.
“Như vậy sao được! Bạn của ngươi nói ngươi là một người lính. Hắn còn nói rằng hắn sẽ dẫn người về chữa trị, rất có thể chứng bệnh mất trí nhớ của người sẽ được chữa trị hết đó?”
Tô Tiểu Lạc nói.
“Ta….”
Trương Tiểu Hầu không biết nói như thế nào để biểu đạt suy nghĩ trong lòng ra. Hắn cứ như vậy nhìn chăm chú vào Tô Tiểu Lạc.
Mạc Phàm đứng ở bên cạnh, rất dễ dàng nhận ra sau khi Trương Tiểu Hầu mất trí nhớ liền nương tựa vào cô gái này.
Bất quá, nghĩ lại thì trên người Trương Tiểu Hầu có nhiều vết thương lớn nhỏ ngưng kết lại thành sẹo. Từ chỗ cái ót tới gần gò má bên cạnh còn có một cái sẹo hình con rết thật dài. Hắn có thể sống sót được như thế này, cũng là nhờ vào vận khí tốt gặp được nữ bác sĩ có tên là Tô Tiểu Lạc này.
“Thế nào? Có đi hay không? Chúng tôi quyết định rồi, khi trời vẫn đang còn sáng như thế này, nhanh chóng di chuyển tới Cố Đô….”
Hồng Tuấn đi tới trước mặt Trương Tiểu Hầu và Tô Tiểu Lạc nói.
“Phải rời khỏi thôn sao?”
Tô Tiểu Lạc ngẩng đầu lên hỏi.
“Đúng vậy! Thôn lúc này không còn an toàn nữa. Nếu còn ngu ngốc ở lại đây, tất cả chúng ta sẽ phải chết ở nơi này đấy.”
Hồng Tuấn nói.
Vừa nói xong, Hồng Tuấn liền chỉ tay về một phía khác. Theo hướng chỉ tay này của hắn liền thấy trưởng thôn Tạ Tang đang động viên mọi người trong thôn thu xếp đồ đạc hành lý để rời thôn.
“Ta thấy hắn nói đúng đấy. Các ngươi nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt thì sẽ tốt hơn.”
Mạc Phàm gật đầu đồng ý với ý kiến của Hồng Tuấn.
“Được rồi! Trương Tiểu Hầu, chúng ta sẽ cùng đi.”
Tô Tiểu Lạc nở một nụ cười nói.
Trương Tiểu Hầu nghe thấy Tô Tiểu Lạc nói như vậy liền gật đầu. Mạc Phàm nhận ra được Trương Tiểu Hầu đã hóa thành một tên người hầu của Tô Tiểu Lạc rồi. Nàng đi đâu, hắn đi theo đó.
Nhìn cái bộ dạng giống như heo con theo mẹ kia của Trương Tiểu Hầu, Mạc Phàm bất đắc dĩ lắc đầu.
Lão tử vất vả trăm đắng nghìn cay tới nơi này tìm người. Còn ngươi thì ở nơi này tán gái!!
…………….
Trong thôn xuất hiện nhiều ý kiến khác nhau. Có người thì cố chấp kiên quyết không muốn rời bỏ nơi này. Bọn họ tình nguyện cuộc sống núp trong giếng, cố gắng chịu đựng qua cửa ải khó khăn này cũng không có nguyện ý rời khỏi thôn này tới một nơi khác ở.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy rằng, đi ra ngoài thôn không khéo còn bị chết nhanh hơn.
Trưởng thôn Tạ Tang thì hài lòng với việc di chuyển sang nơi khác ở. Vì vậy, hắn tập hợp lại những người có ý định rời thôn lại.
Nhưng, người dân chân chính nguyện ý rời khỏi thôn cũng không có nhiều như trong tưởng tượng. Gần như tất cả mọi người lựa chọn ở lại nơi này.
“Thôn đã như thế này rồi?? Các ngươi không đi ở lại chờ chết sao?”
Tô Tiểu Lạc có chút tức giận nói to với mấy người cố chấp kia.
“Đúng vậy! Mọi người cùng đi đi! Ở lại trong thôn chỉ có bị vong linh giết chết thôi! Chúng ta đã mất đi sự che chở rồi!”
Tên thanh niên có tên là Cẩu Tử nói.
“Chúng ta đã quyết định.”
Một nam tử trung niên đặt mông lên thành giếng nói.
“Từ nơi này tới Cố Đô đi kiểu gì cũng phải mất hai ngày đường. Chúng ta ở bên ngoài dừng lại hai buổi tối đó, khác nào đi chịu chết đâu.”
Một bác gái nói.
“Bạn của Trương Tiểu Hầu sẽ hộ tống chúng ta tới Cố Đô. Chỉ cần tới được ngoài thành, chúng ta liền sẽ được an toàn.”
Tô Tiểu Lạc tiếp tục khuyên nhủ.
“Mấy đứa trẻ ranh này, làm sao có thể đối phó lại được cái đám quái vật ở ngoài kia được chứ?? Dù sao chúng ta cũng không đi!”
“Bầu trời không còn sớm tinh mơ nữa, các ngươi muốn đi thì nhanh lên đường đi. Trì hoãn lâu hơn nữa thì càng thêm nguy hiểm hơn…”
Một ông lão nói.
Tô Tiểu Lạc cắn môi. Nhất thời không biết nên nói gì vào lúc này.
Ở chắc chắn là sẽ chết. Cái đám vong linh kia căn bản không có để ý tới chuyện mọi người có phải uống nước giếng hay không? Cũng không thèm để ý tới những cọc gỗ hôi thối kia. Cho dù mọi người trốn vào trong hầm giếng thì bất quá cũng chỉ là kế hoãn binh, cũng không có cách nào bảo vệ được tính mạng.
“Bọn họ đã quyết định như vậy rồi. Có khuyên nữa cũng vô dụng. Những ai muốn đi, tới trước cửa thôn tập hợp. 10 phút sau chúng ta sẽ xuất phát. Nhớ mang theo tỏi hôi!”
Trưởng thôn Tạ Tang quyết đoán nói.
/411
|