“Cộc cộc cộc cộc ~~~~ ”
Từ bên trong vết nứt không gian truyền ra tiếng vó ngựa càng lúc càng gần….
Một giây sau, Mạc Phàm đang đứng ở xa thở dốc liền thấy một con chiến mã đầy ma mị, màu đen, cao to uy vũ, cả người bao trùm bởi một bộ lông màu đen phất phới trong gió.
Trên đầu nó có một cái sừng, cũng là màu đen, phía trên bề mặt lập lòe điện quang. Mà ở phía trên, một thân ảnh đang ngồi sừng sững trên lưng nó, mặc giáp đen bóng loáng, hình dạng tương tự như con người, thế nhưng bên trong chiến giáp nặng nề không hề thấy có xương thịt gì!!!
“Đây là cái thứ gì?” Mạc Phàm kinh ngạc nói.
Đều là triệu hoán hệ, Mạc Phàm triệu hoán bất quá chỉ là một con ma sói, cường hóa nó đến cấp bậc hiện tại là xem như xuất sắc lắm rồi. Mạc Phàm không ngờ được rằng Diệp Mộng lại gọi ra một sinh vật rất khác với đa số như thế, Kỵ Sĩ Hắc Ám?
Nhìn tổng thể như một vị kỹ sĩ cưỡi tuấn mã, trên tay cầm một cây cự kiếm, chỉ là không biết tại sao khi mưa rơi xuống trên người nọ lập tức bốc hơi mất.
“Tư Dạ Kỵ Sĩ!”
Diệp Mộng tùy ý giải thích. sau đó liền lệnh cho vị kỵ sĩ uy phong này đánh tới đao phủ Thi Tướng.
Mạc Phàm cũng không triệu hồi Tật Tinh Lang ra, bởi vì con soi của hắn quá yếu, không phải là đối thủ của Thi Tướng, không cẩn thận còn có thể chết oan uổng, mà Diệp Mộng triệu hồi ra Tư Dạ Kỹ Sĩ này nhìn thoáng qua cũng đủ để đối chọi rồi, nhưng đây là phép triệu hoán cấp thấp, sinh vật được triệu hoán cũng không nhất định sẽ mạnh mẽ như Thi Tướng được.
Chắc là nữ nhân này chỉ đang kéo dài thời gian thôi!
Mạc Phàm vẫn đang ôm ngực lăn lộn, Huyền Xà chiến giáp đã đỡ được phần lớn thương tổn cho hắn, nhớ tới câu châm ngôn, công kích vật lý đánh tới hơn phân nửa vẫn là pháp sư tự thân chịu đựng.
Tạm thời không thể làm ra hành động nào khác, hắn chỉ có thể đứng nhìn Diệp Mộng từ đằng xa, hy vọng là nàng có thể chống đỡ đến khi mình hồi phục lại trạng thái.
“Hí hí ~~~~~~~~~!”
Chiến mã hí lên một tiếng, tên kỵ sĩ kéo cương, chiến mã liền giơ cao hai chân trước lên trời, một mảng bùn đất bắn lên tung tóe, bọt nước chưa chạm đất thì đã thấy chiến mã hóa thành một mũi tên màu đen to lớn, hướng về phía Thi Tướng mà lao tới, cuốn theo một trận gió lốc xung quanh.
Về phần tên kỵ sĩ thì giương cây cự kiếm ra phía sau, thân thể chúi về phía trước….
Về phía Thi Tướng, nó cũng giơ cao bốn cây đao phủ lên, chờ sinh vật bóng đêm này tới chịu chết!
“Bạch!!!!”
Kỵ Sĩ cùng chiến mã hầu như hòa thành một thể. như một mũi tên sắc bén lóe lên cắt ngang cơn mưa.
Thi Tướng chém mạnh đao phủ xuống,không biết từ lúc nào, Tư Dạ Kỵ Sĩ trong chớp mắt vòng ra sau lưng nó….
Kiếm ra khỏi vỏ, màn mưa bị cắt ra làm đôi, Thi Tướng căn bản không nhận ra được thân thể mình đã bị xuyên thủng một lỗ lớn, thân thể cường tráng của nó run lên, một giây sau, máu từ trên thân thể nó phun trào!!!
Mạc Phàm hít một hơi đầy kinh ngạc.
Tốc độ của Tư Dạ Kỵ Sĩ này không khỏi quá nhanh đi, mới chớp mắt một cái đã công kích xong.
Tật Tinh Lang đã được xưng tụng là sinh vật tốc độ, nhưng so với Kỵ Sĩ này còn kém đến vài đẳng cấp.
“Chém!”
Tư Dạ Kỵ Sĩ cũng không đứng xem, ngay khi hoàn thành một chiêu kiếm xuyên thấu đó, nó liền xoay tròn thân ngựa, mượn sự vặn vẹo của chiến mã mà mạnh mẽ chém ra một đao!!!
“Bá ~~~~!!!”
Cây cự kiếm mang theo tiếng gió chém ra, dưới cơn mưa có ánh kim lấp lánh Mạc Phàm đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cây kiếm hết sức sắc bén này chém vào một cánh tay của Thi Tướng, quả thực là chém sắt như chém bùn, xuyên qua chiến giáp của Thi Tướng, chém bay mất cánh tay!!!
“Băng!”
Cánh tay của nó rơi trên mặt đất, con sinh vật xấu xí này liền gào thét dữ dội, không biết là đau đớn hay phẫn nộ, ba cánh tay còn lại chém về phía Kỵ Sĩ.
Tư Dạ Kỵ Sĩ múa kiếm như gió, đối đầu với ba cánh tay như thế lại không yếu thế, ngược lại dưới đường kiếm của mình đã ngăn cản được thế tấn công hung mãnh của Thi Tướng.
Mạc Phàm kinh sợ không nói ra lời, Tư Dạ Kỵ Sĩ này thực lực cũng không khỏi quá kinh khủng, liên tục chém hai lần đều đánh cho đao phủ trọng thương, chưa kể còn ngăn được sự tiến công hung bạo của nó.
“Ngươi mau chóng điều tức đi, tu vi ta không đủ, thời gian triệu hoán ra nó có hạn.” Diệp Mộng vội nhắc nhở Mạc Phàm.
Nghe được câu này, Mạc Phàm cảm thấy hơi cân bằng một chút.
Nàng vừa nãy rõ ràng sử dụng Triệu Hoán sơ cấp, nếu một cái phép thuật cấp thấp có thể triệu hoán ra sinh vật chiến đấu kinh khủng như thế thì nàng không cần thiết phải e ngại Thi Tướng.
Quả nhiên, cường đại sinh vật sẽ có hạn chế, Tư Dạ Kỵ Sĩ đấu với Thi Tướng không chỉ không sợ hãi mà còn có vẻ chiếm ưu thế, điều đó chứng tỏ đầu Kỵ Sĩ này là một chủng tộc cực kỳ cường đại ở vị diện trung cấp, loại chủng tộc này rất khó gọi ra được!.
” Bạo kiếm áo nghĩa!”
Tư Dạ Kỵ Sĩ nói chính là tiếng Anh, Mạc Phàm nghe không hiểu nhưng rất hiển nhiên, sinh vật triệu hồi này dùng ngôn ngữ nhân loại!
Trải qua mười mấy hiệp, Tư Dạ Kỵ Sĩ lần thứ hai tìm được thời cơ phản công thích hợp, nó chớp thời cơ xuất kích, sau đó nhanh chóng lùi lại…
Sau khi nó lùi lại, trên cánh tay bị đâm trúng của Thi Tướng, bỗng phun ra năng lượng hắc ám màu bạc, năng lượng này bùng lên, đem cánh tay Thi Tướng nổ cho nát bét!!
Lại một cánh tay nữa bị hạ xuống!!
Đến bây giờ, xem như Thi Tướng đã bị thương khá nặng, ngay khi Mạc Phàm đang hy vọng Tư Dạ Kỵ Sĩ có thể một phát giết chết nó đi thì đột nhiên tên kỵ sĩ này cất kiếm đi, quay ngựa chạy về phía bóng tối.
Thân thể nó hòa vào cơn mưa, từ từ biến mất, rõ ràng nhìn như rất gần nhưng thật ra đã cách nhau một không gian khác, nó đã rời khỏi vùng đất này….
Nếu không phải xung quanh có máu tươi, còn có cánh tay bị đứt, thì Tư Dạ Kỵ Sĩ này giống như một giấc mơ thoáng qua vậy, xuất hiện thần bí ngắn ngủi, rời đi vội vàng!
Thời gian cũng quá ngắn rồi!
Tư Dạ Kỵ Sĩ dù mạnh mẽ nhưng thời gian xuất hiện chưa bằng một phần mười Tật Tinh Lang!
“Nó đã bị trọng thương, đừng để nó có cơ hội tới gần chúng ta.”
Diệp Mộng nói.
“Để ta!”
Mạc Phàm tiếp tục phác họa Tinh Đồ.
“Phích Lịch!!”
Sấm sét lại tái hiện, lần này được Mạc Phàm vận dụng một cách hoàn hảo.
Uy lực của Phích Lịch hoàn toàn đủ khả năng gây tổn thương cho Thi Tướng, sấm sét mạnh mẽ oanh xuống làm cho vết máu và lỗ thủng trên người nó run rẩy kịch liệt!!
Từ bên trong vết nứt không gian truyền ra tiếng vó ngựa càng lúc càng gần….
Một giây sau, Mạc Phàm đang đứng ở xa thở dốc liền thấy một con chiến mã đầy ma mị, màu đen, cao to uy vũ, cả người bao trùm bởi một bộ lông màu đen phất phới trong gió.
Trên đầu nó có một cái sừng, cũng là màu đen, phía trên bề mặt lập lòe điện quang. Mà ở phía trên, một thân ảnh đang ngồi sừng sững trên lưng nó, mặc giáp đen bóng loáng, hình dạng tương tự như con người, thế nhưng bên trong chiến giáp nặng nề không hề thấy có xương thịt gì!!!
“Đây là cái thứ gì?” Mạc Phàm kinh ngạc nói.
Đều là triệu hoán hệ, Mạc Phàm triệu hoán bất quá chỉ là một con ma sói, cường hóa nó đến cấp bậc hiện tại là xem như xuất sắc lắm rồi. Mạc Phàm không ngờ được rằng Diệp Mộng lại gọi ra một sinh vật rất khác với đa số như thế, Kỵ Sĩ Hắc Ám?
Nhìn tổng thể như một vị kỹ sĩ cưỡi tuấn mã, trên tay cầm một cây cự kiếm, chỉ là không biết tại sao khi mưa rơi xuống trên người nọ lập tức bốc hơi mất.
“Tư Dạ Kỵ Sĩ!”
Diệp Mộng tùy ý giải thích. sau đó liền lệnh cho vị kỵ sĩ uy phong này đánh tới đao phủ Thi Tướng.
Mạc Phàm cũng không triệu hồi Tật Tinh Lang ra, bởi vì con soi của hắn quá yếu, không phải là đối thủ của Thi Tướng, không cẩn thận còn có thể chết oan uổng, mà Diệp Mộng triệu hồi ra Tư Dạ Kỹ Sĩ này nhìn thoáng qua cũng đủ để đối chọi rồi, nhưng đây là phép triệu hoán cấp thấp, sinh vật được triệu hoán cũng không nhất định sẽ mạnh mẽ như Thi Tướng được.
Chắc là nữ nhân này chỉ đang kéo dài thời gian thôi!
Mạc Phàm vẫn đang ôm ngực lăn lộn, Huyền Xà chiến giáp đã đỡ được phần lớn thương tổn cho hắn, nhớ tới câu châm ngôn, công kích vật lý đánh tới hơn phân nửa vẫn là pháp sư tự thân chịu đựng.
Tạm thời không thể làm ra hành động nào khác, hắn chỉ có thể đứng nhìn Diệp Mộng từ đằng xa, hy vọng là nàng có thể chống đỡ đến khi mình hồi phục lại trạng thái.
“Hí hí ~~~~~~~~~!”
Chiến mã hí lên một tiếng, tên kỵ sĩ kéo cương, chiến mã liền giơ cao hai chân trước lên trời, một mảng bùn đất bắn lên tung tóe, bọt nước chưa chạm đất thì đã thấy chiến mã hóa thành một mũi tên màu đen to lớn, hướng về phía Thi Tướng mà lao tới, cuốn theo một trận gió lốc xung quanh.
Về phần tên kỵ sĩ thì giương cây cự kiếm ra phía sau, thân thể chúi về phía trước….
Về phía Thi Tướng, nó cũng giơ cao bốn cây đao phủ lên, chờ sinh vật bóng đêm này tới chịu chết!
“Bạch!!!!”
Kỵ Sĩ cùng chiến mã hầu như hòa thành một thể. như một mũi tên sắc bén lóe lên cắt ngang cơn mưa.
Thi Tướng chém mạnh đao phủ xuống,không biết từ lúc nào, Tư Dạ Kỵ Sĩ trong chớp mắt vòng ra sau lưng nó….
Kiếm ra khỏi vỏ, màn mưa bị cắt ra làm đôi, Thi Tướng căn bản không nhận ra được thân thể mình đã bị xuyên thủng một lỗ lớn, thân thể cường tráng của nó run lên, một giây sau, máu từ trên thân thể nó phun trào!!!
Mạc Phàm hít một hơi đầy kinh ngạc.
Tốc độ của Tư Dạ Kỵ Sĩ này không khỏi quá nhanh đi, mới chớp mắt một cái đã công kích xong.
Tật Tinh Lang đã được xưng tụng là sinh vật tốc độ, nhưng so với Kỵ Sĩ này còn kém đến vài đẳng cấp.
“Chém!”
Tư Dạ Kỵ Sĩ cũng không đứng xem, ngay khi hoàn thành một chiêu kiếm xuyên thấu đó, nó liền xoay tròn thân ngựa, mượn sự vặn vẹo của chiến mã mà mạnh mẽ chém ra một đao!!!
“Bá ~~~~!!!”
Cây cự kiếm mang theo tiếng gió chém ra, dưới cơn mưa có ánh kim lấp lánh Mạc Phàm đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cây kiếm hết sức sắc bén này chém vào một cánh tay của Thi Tướng, quả thực là chém sắt như chém bùn, xuyên qua chiến giáp của Thi Tướng, chém bay mất cánh tay!!!
“Băng!”
Cánh tay của nó rơi trên mặt đất, con sinh vật xấu xí này liền gào thét dữ dội, không biết là đau đớn hay phẫn nộ, ba cánh tay còn lại chém về phía Kỵ Sĩ.
Tư Dạ Kỵ Sĩ múa kiếm như gió, đối đầu với ba cánh tay như thế lại không yếu thế, ngược lại dưới đường kiếm của mình đã ngăn cản được thế tấn công hung mãnh của Thi Tướng.
Mạc Phàm kinh sợ không nói ra lời, Tư Dạ Kỵ Sĩ này thực lực cũng không khỏi quá kinh khủng, liên tục chém hai lần đều đánh cho đao phủ trọng thương, chưa kể còn ngăn được sự tiến công hung bạo của nó.
“Ngươi mau chóng điều tức đi, tu vi ta không đủ, thời gian triệu hoán ra nó có hạn.” Diệp Mộng vội nhắc nhở Mạc Phàm.
Nghe được câu này, Mạc Phàm cảm thấy hơi cân bằng một chút.
Nàng vừa nãy rõ ràng sử dụng Triệu Hoán sơ cấp, nếu một cái phép thuật cấp thấp có thể triệu hoán ra sinh vật chiến đấu kinh khủng như thế thì nàng không cần thiết phải e ngại Thi Tướng.
Quả nhiên, cường đại sinh vật sẽ có hạn chế, Tư Dạ Kỵ Sĩ đấu với Thi Tướng không chỉ không sợ hãi mà còn có vẻ chiếm ưu thế, điều đó chứng tỏ đầu Kỵ Sĩ này là một chủng tộc cực kỳ cường đại ở vị diện trung cấp, loại chủng tộc này rất khó gọi ra được!.
” Bạo kiếm áo nghĩa!”
Tư Dạ Kỵ Sĩ nói chính là tiếng Anh, Mạc Phàm nghe không hiểu nhưng rất hiển nhiên, sinh vật triệu hồi này dùng ngôn ngữ nhân loại!
Trải qua mười mấy hiệp, Tư Dạ Kỵ Sĩ lần thứ hai tìm được thời cơ phản công thích hợp, nó chớp thời cơ xuất kích, sau đó nhanh chóng lùi lại…
Sau khi nó lùi lại, trên cánh tay bị đâm trúng của Thi Tướng, bỗng phun ra năng lượng hắc ám màu bạc, năng lượng này bùng lên, đem cánh tay Thi Tướng nổ cho nát bét!!
Lại một cánh tay nữa bị hạ xuống!!
Đến bây giờ, xem như Thi Tướng đã bị thương khá nặng, ngay khi Mạc Phàm đang hy vọng Tư Dạ Kỵ Sĩ có thể một phát giết chết nó đi thì đột nhiên tên kỵ sĩ này cất kiếm đi, quay ngựa chạy về phía bóng tối.
Thân thể nó hòa vào cơn mưa, từ từ biến mất, rõ ràng nhìn như rất gần nhưng thật ra đã cách nhau một không gian khác, nó đã rời khỏi vùng đất này….
Nếu không phải xung quanh có máu tươi, còn có cánh tay bị đứt, thì Tư Dạ Kỵ Sĩ này giống như một giấc mơ thoáng qua vậy, xuất hiện thần bí ngắn ngủi, rời đi vội vàng!
Thời gian cũng quá ngắn rồi!
Tư Dạ Kỵ Sĩ dù mạnh mẽ nhưng thời gian xuất hiện chưa bằng một phần mười Tật Tinh Lang!
“Nó đã bị trọng thương, đừng để nó có cơ hội tới gần chúng ta.”
Diệp Mộng nói.
“Để ta!”
Mạc Phàm tiếp tục phác họa Tinh Đồ.
“Phích Lịch!!”
Sấm sét lại tái hiện, lần này được Mạc Phàm vận dụng một cách hoàn hảo.
Uy lực của Phích Lịch hoàn toàn đủ khả năng gây tổn thương cho Thi Tướng, sấm sét mạnh mẽ oanh xuống làm cho vết máu và lỗ thủng trên người nó run rẩy kịch liệt!!
/411
|