Tại một cánh đồng hoang bát ngát, bao la rộng lớn và vô cùng thoáng đãng kia, có một khu rừng rậm. Ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống khu rừng rậm này. Xuyên qua cánh rừng là ánh sáng lấp lánh của một khe suối nhỏ.
Từ trong khe suối nhỏ tỏa ra một mùi hương thơm ngát. Mùi hương thơm ngát này bắt nguồn từ mấy bộ quần áo được đặt trên một tảng đá bên cạnh khe suối. Mỗi một bộ có một màu sắc riêng, không cái nào giống với cái nào. Kiểu dáng của bọn chúng rất là đẹp mắt, có cái thì thời thượng, có cái thì mỏng tanh, có cái thì hoa văn, có cái thì bó sát người, có cái thì mềm mượt....
Dưới ánh trăng, bên trong khe suối nhỏ kia, các tiên nữ trông giống như những chú tinh linh nhỏ bé đang dùng nước của khe suối này kỳ cọ làn da trơn bóng, mịn màng của mình. Mái tóc đen dài buông ra, ướt át, kiều diễm, thướt tha, đẹp không gì có thể sánh được. Thỉnh thoảng, bên trong khe suối này lại truyền ra tiếng cười khúc khích, khúc khích, khiến cho cánh rừng đang còn yên tĩnh này liền trở nên tươi đẹp hơn.
Nước suối trong suốt, lóng lánh, chậm rãi trôi theo dòng nước. Mặc dù có chút lạnh, nhưng lại thoải mái vô cùng.
Chán sống!
Đột nhiên, một âm thanh lạnh lẽo như băng vang lên trong rừng cây. Ngay sau đó, một đoàn bóng đen lấy một tốc độ cực nhanh di chuyển ra khỏi nơi này.
A!! A!!
Triệu Minh Nguyệt, Bạch Đình Đình, Mục Nô Kiều, Tinh Tinh, mấy cô nương này liền hét lên một tiếng. Sau đó vội vàng đem thân thể mềm mại của mình chìm vào trong dòng nước. Hai con mắt của các nàng mở to ra, thất kinh nhìn xung quanh một vòng.
Sao vậy? Sao vậy?
Tống Hà ở trên bờ đang còn trông chừng, nghe thấy tiếng hét, liền vội vàng chạy tới, không hiểu hỏi.
Hình như có người.
Có hơi thở Ám Ảnh hệ ba động.
Ai có Ám Ảnh hệ.
Bành Lượng. Chắc chắn là Bành Lượng!!!
..................
Lúc này, các nam nhân vẫn đang còn quây quần bên đống lửa trò chuyện. Mọi người trò chuyện với nhau, kể cho nhau nghe về những câu chuyện mà họ đã trải qua trong cuộc sống. Hay nói trắng ra thì mọi người đang còn khoe khoang về thành tích của mình.
Không lâu sau đó, một khuôn mặt lạnh lùng liền xuất hiện. Ánh mắt nàng giống như có thể nhìn thấu hết nội tâm mọi người đang ở đây vậy.
Mới vừa rồi là ai??
Tống Hà cũng không có khách khí, trực tiếp chỉ thẳng vào đám nam nhân đang ngồi bên cạnh đống lửa này hỏi.
Còn có thể là ai vào đây nữa??? Trong đội ngũ chúng ta, người có năng lực Ám Ảnh hệ chỉ có một....
Tinh Tinh trợn mắt lên, nhìn thẳng về phía Bành Lượng nói.
Bành Lượng nghe thấy vậy liền biến sắc, vội vội vàng vàng đứng dậy giải thích:
Tôi không có à. Mới vừa rồi tôi chỉ có tới trong rừng thôi. Còn chưa tới bên cạnh dòng suối thì đã bị các người phát hiện ra rồi. Tôi thật sự cái gì cũng không có nhìn thấy.
Khụ Khụ! Bành Lượng ơi là Bành Lượng. Không ngờ ngươi lại là người như vậy. Người khiến cho một người bạn như ta cũng phải cảm thấy sỉ nhục thay cho ngươi a.
Triệu Mãn Duyên ho khan một tiếng, chánh nghĩa nói.
Triệu Mãn Duyên, ngươi....
Nhất thời, Bành Lượng có cảm giác như mình bị bán đứng vậy.
Mới chỉ lúc nãy thôi, không phải mỗi thằng đàn ông ở đây đều nhao nhao lên, kêu hắn đi nhìn lén đám con gái cho đã con mắt sao?? Ai ngờ khi các nàng vừa tới chất vấn mọi người, ngay lập tức liền trở mặt, giả bộ quân tử rồi???!! Cái hợi gì vậy???
Bành Lượng cảm thấy quá là oan ức đi mà.
Hắn thừa nhận hắn có động tác rình mò. Đó là sự thật. Hắn cũng không có chối cãi. Nhưng bắt hắn thừa nhận hành động nhìn lén kia, có đánh chết hắn, hắn cũng không có thừa nhận. Bởi vì hắn thực sự còn chưa tới được cái khe suối kia để nhìn lén. Có tiếng thì cũng phải được miếng chớ.
Cứ cho là như vậy đi. Tống Hà. Có phải cậu là người trông chừng khu vực xung quanh này đúng không?? Mà cái tên này từ nãy tới giờ quanh quẩn xung quanh khu vực khe suối kia. Cho dù hắn không có nhìn lén, thì cũng có ý định nhìn lén, đúng không?
Hừ! Không biết xấu hổ!
Lòng người dạ thú.
Ngụy công tử!!!!
Các cô nương tức giận, thở hồng hộc, quay lại lều của mình. Còn các nam nhân đang ngồi quây quầy xung quanh đống lửa kia thì liều mạng gật đầu, tỏ rõ thái độ đồng tình của mình. Bọn họ muốn bán đứng tên Bành Lượng này, muốn rũ bỏ sạch tội lỗi của mình lên người tên Bành Lượng này.
Bành Lượng nhìn thấy như vậy, cảm giác cuộc sống của minh coi như xong rồi. Hắn khóc không ra nước mắt.
Rất nhanh, chuyện này rồi cũng chìm xuống. Đến khuya, khi mọi người muốn đi ngủ. Liền bắt đầu cắt trực, thay phiên nhau canh gác.
Mạc Phàm, mới vừa rồi người đi đâu vậy?
Người chịu trách nhiệm gác đêm đầu tiên chính là cặp đôi Mạc Phàm và Triệu Mãn Duyên nhà chúng ta. Đột nhiên, Triệu Mãn Duyên như nhớ ra điều gì. Hình như lúc trước, tên Mạc Phàm này có rời đi một chút thì phải. Vì vậy, hắn hỏi Mạc Phàm một câu.
Tao quen cảnh giác, đề phòng mọi thứ. Nên đi xung quanh xem xét một chút.
Mạc Phàm trả lời rất là đường hoàng.
Hả, thật không.....nếu như tao nhớ không lầm, mày hình như có ma cụ Ám Ảnh hệ hoặc đại loại thứ gì như vậy đi.
Triệu Mãn Duyên nhếch lông mày lên, thờ ơ nói một câu.
Khụ khụ ~~~
Mạc Phàm nghe thấy Triệu Mãn Duyên nói như vậy, liền lúng túng. Hắn vốn nghĩ rằng hắn hành động rất là kín đáo, không chê vào đâu được rồi. Kết quả là bị cái tên Triệu Mãn Duyên, cái loại sắc quỷ này nhìn thấu.
Thế nào, ai có vóc người nhìn ngon nhất???
Ánh mắt Triệu Mãn Duyên liền sáng rực lên. Mặc dù hắn không có tận mắt nhìn thấy. Nhưng hắn cũng có thể thông qua Mạc Phàm miêu tả, tưởng tượng ra một phen được a.
Hiện tại tao có thể nói cho mày biết một điều chắc chắn. Đó là. Mục Nô Kiều thật sự là D. (1)
(1): D ở đây là D cup, ý chỉ kích cỡ vòng ngực.
Đệt con mẹ, thật hay giả vậy. Vóc người của nàng ta dù sao đi chăng nữa thì cũng thuộc loại thướt tha, eo ót rồi. Nàng đạt được C chính là dáng người ma quỷ rồi. Còn nếu như là D thì, sách sách sách!
Còn một người nữa, quả thật không ngờ tới.
Mạc Phàm thần thần bí bí nói.
Cái gì? Còn người nữa, ai?? Nhanh nói.
Triệu Mãn Duyên cảm thấy hưng phấn cả người lên.
Lớn nhất chính là Bạch Đình Đình.
Ta ngất. Cô nàng này đúng là thâm tàng bất lộ à nha. Rất là ăn khớp với hệ chủ tu của nàng!!
Thế còn Mục Ninh Tuyết thì sao? Vóc dáng nàng ta đã nóng bỏng như vậy rồi?? Lại còn Băng Cơ Tuyết Cốt nữa. Có thể nói nàng ta chính là tiên phẩm trong đám phụ nữ ưu tú kia.
Không thấy được. Năng lực cảm giác của nàng quá là mạnh mẽ đi. Còn mạnh mẽ hơn cả trong tưởng tượng của ta nữa. Cũng may nhờ có tên Bành Lượng gánh tội hộ ta.
......
Bên ngoài một căn lều, một bóng người lấy tốc độ cực nhanh, chạy vào trong rừng cây. Nhìn hắn có vẻ rất là lo lắng.
Đến rừng cây, liền có tiếng nước chảy truyền ra. Triệu Mãn Duyên chịu trách nhiệm gác đêm liền đi tới hỏi một câu. Thì ra người này nửa đem mót đái nên đi ra ngoài đái.
Người này sau khi đái xong, cũng không có lập tức quay trở về căn lều của mình. Mà hắn cố tình nhìn về phía Triệu Mãn Duyên đang đi về phía khác tuần tra kia. Sau khi thấy Triệu Mãn Duyên đã đi xa, hắn liền nhanh chóng núp vào một gốc cây ở bên cạnh.
Tích tích ~ tích tích ~~
Bóng người này chậm rãi lấy một cây bút dạ quang từ trong tay áo ra. Sau đó nhanh chóng đem đồ vật này chôn dưới đất.
Sau khi làm xong, người này giả bộ buồn ngủ, ngáp ngáp mấy cái, rồi trở về lều tiếp tục ngủ.
..................
Trời càng lúc càng tối. Đống lửa cũng đã tắt. Một căn lều có thể chứa được 3 người cùng nhau nằm ngủ, lẳng lặng đứng vững trên thảm cỏ. Tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu trong rừng cây cũng biến mất. Hết thảy mọi thứ liền trở về sự yên tĩnh.
Triệu Mãn Duyên chịu trách nhiệm tuần tra xung quanh. Còn Mạc Phàm thì canh gác ở trên cao.
Bên trong một cành cây trên cao, Mạc Phàm lười biếng nằm ngửa ra, tựa người lên thân cây. Hắn có năng lực Ám Ảnh hệ, cho nên hắn cũng không cần phải dùng tới đôi mắt để quan sát mọi thứ xung quanh. Một khi xung quanh có động tĩnh khác thường nào xảy ra. Rất nhanh, hắn sẽ tới vị trí đó, và bắt lấy đối tượng.
Góp nhặt tàn hồn nhiều như vậy rồi. Không biết đã đủ số lượng để cô động ra một cái tinh phách hay chưa?
Mạc Phàm lẩm bẩm nói.
Sở dĩ, hắn rời đường hầm chậm hơi so với mọi người. Nguyên nhân là vì hắn còn phải đem tàn hồn của đám Huyệt Động Ma Nô đã tử vong kia thu thập hết vào trong túi của mình.
Hiện tại, ở phía trên nơi giữa con sông trong không gian Tiểu Nê Thu kia, đang còn trôi nổ, lơ lửng hơn trăm ánh sáng xanh lập lòe. Bọn nó cũng không có nhúc nhích, cũng không biết bọn nó có bị ngưng luyện hay không nữa....
Có phải do số lượng không đủ hay không?
Trên trăm tàn phách rồi mà còn không đủ để ngưng luyện ra được một cái tinh phách hay sao?
A! Bắt đầu ngưng luyện rồi!
Mạc Phàm có chút mừng rỡ nói. Rốt cuộc, những tàn phách mà hắn thu thập vào được trong này cũng bắt đầu có dị động. Từ trong dòng sông kia có một lớp sương mù màu trắng dâng lên. Nó bao bọc lấy, ngưng tụ đám tàn hồn này về một chỗ.
Sau khi tàn hồn bị lớp sương mù màu trắng kia nhốt lại. Bọn chúng bắt đầu sáng rực lên, và va chạm vào nhau.
Mỗi một lần, bọn chúng va chạm vào nhau, bọn chúng liền dung hợp dần lại. Ban đầu ánh sáng còn ảm đảm. Sau dần dần trở nên xinh đẹp hơn.
Có số đang từ hơn 100 tàn hồn. Chỉ trong thoáng chốc đã biến thành hơn 50. Sau đó, 50 điểm sáng này lại bắt đầu sáng lên, bắt đầu va chạm vào nhau, rồi lại dung hợp với nhau....
Quá trình này cứ diễn ra liên tục như vậy. Vào lúc Mạc Phàm đang suy nghĩ xem số lượng tàn phách kia không biết có đủ số lượng không. Nếu như đủ thì kết quả của nó sẽ như thế nào. Đột nhiên, một cái tàn phách to lớn với ánh sáng rực rỡ bắt đầu mở miệng cắn nuốt. Nó đem toàn bộ 7-8 viên tàn phách còn dư lại, toàn bộ cắn nuốt sạch sẽ!
Sau khi nuốt vào, cái tàn phách to lớn ban đầu có màu xanh biếc kia đột nhiên bắt đầu bong ra từng mảnh. Dần dần, nó lột xác biến thành một con đom đóm sáng rực!
Tinh Phách!! Mình vừa luyện ra một cái tinh phách!!
Mạc Phàm vô cùng mừng rỡ, kêu thầm lên trong lòng.
Mạc Phàm cũng không có nghĩ ngợi nhiều, liền đem cái tinh phách cấp nô bộc này tiến về phía hạt sao Lôi hệ thứ hai của hắn. Đem hạt sao này tiến hành cường hóa.
Còn thiếu 5 hạt sao nữa là Lôi Ấn của ta, có thể bước vào cấp bậc thứ 4 rồi. Lôi Ấn cấp 4, không biết hiệu quả của nó sẽ như thế nào đây...Trên cái thế giới này, cũng không có mấy vị Ma Pháp sư có đủ tinh phách cường hóa hạt sao như thế này đâu. Sách sách. Thật là mong đợi quá đi!
Từ trong khe suối nhỏ tỏa ra một mùi hương thơm ngát. Mùi hương thơm ngát này bắt nguồn từ mấy bộ quần áo được đặt trên một tảng đá bên cạnh khe suối. Mỗi một bộ có một màu sắc riêng, không cái nào giống với cái nào. Kiểu dáng của bọn chúng rất là đẹp mắt, có cái thì thời thượng, có cái thì mỏng tanh, có cái thì hoa văn, có cái thì bó sát người, có cái thì mềm mượt....
Dưới ánh trăng, bên trong khe suối nhỏ kia, các tiên nữ trông giống như những chú tinh linh nhỏ bé đang dùng nước của khe suối này kỳ cọ làn da trơn bóng, mịn màng của mình. Mái tóc đen dài buông ra, ướt át, kiều diễm, thướt tha, đẹp không gì có thể sánh được. Thỉnh thoảng, bên trong khe suối này lại truyền ra tiếng cười khúc khích, khúc khích, khiến cho cánh rừng đang còn yên tĩnh này liền trở nên tươi đẹp hơn.
Nước suối trong suốt, lóng lánh, chậm rãi trôi theo dòng nước. Mặc dù có chút lạnh, nhưng lại thoải mái vô cùng.
Chán sống!
Đột nhiên, một âm thanh lạnh lẽo như băng vang lên trong rừng cây. Ngay sau đó, một đoàn bóng đen lấy một tốc độ cực nhanh di chuyển ra khỏi nơi này.
A!! A!!
Triệu Minh Nguyệt, Bạch Đình Đình, Mục Nô Kiều, Tinh Tinh, mấy cô nương này liền hét lên một tiếng. Sau đó vội vàng đem thân thể mềm mại của mình chìm vào trong dòng nước. Hai con mắt của các nàng mở to ra, thất kinh nhìn xung quanh một vòng.
Sao vậy? Sao vậy?
Tống Hà ở trên bờ đang còn trông chừng, nghe thấy tiếng hét, liền vội vàng chạy tới, không hiểu hỏi.
Hình như có người.
Có hơi thở Ám Ảnh hệ ba động.
Ai có Ám Ảnh hệ.
Bành Lượng. Chắc chắn là Bành Lượng!!!
..................
Lúc này, các nam nhân vẫn đang còn quây quần bên đống lửa trò chuyện. Mọi người trò chuyện với nhau, kể cho nhau nghe về những câu chuyện mà họ đã trải qua trong cuộc sống. Hay nói trắng ra thì mọi người đang còn khoe khoang về thành tích của mình.
Không lâu sau đó, một khuôn mặt lạnh lùng liền xuất hiện. Ánh mắt nàng giống như có thể nhìn thấu hết nội tâm mọi người đang ở đây vậy.
Mới vừa rồi là ai??
Tống Hà cũng không có khách khí, trực tiếp chỉ thẳng vào đám nam nhân đang ngồi bên cạnh đống lửa này hỏi.
Còn có thể là ai vào đây nữa??? Trong đội ngũ chúng ta, người có năng lực Ám Ảnh hệ chỉ có một....
Tinh Tinh trợn mắt lên, nhìn thẳng về phía Bành Lượng nói.
Bành Lượng nghe thấy vậy liền biến sắc, vội vội vàng vàng đứng dậy giải thích:
Tôi không có à. Mới vừa rồi tôi chỉ có tới trong rừng thôi. Còn chưa tới bên cạnh dòng suối thì đã bị các người phát hiện ra rồi. Tôi thật sự cái gì cũng không có nhìn thấy.
Khụ Khụ! Bành Lượng ơi là Bành Lượng. Không ngờ ngươi lại là người như vậy. Người khiến cho một người bạn như ta cũng phải cảm thấy sỉ nhục thay cho ngươi a.
Triệu Mãn Duyên ho khan một tiếng, chánh nghĩa nói.
Triệu Mãn Duyên, ngươi....
Nhất thời, Bành Lượng có cảm giác như mình bị bán đứng vậy.
Mới chỉ lúc nãy thôi, không phải mỗi thằng đàn ông ở đây đều nhao nhao lên, kêu hắn đi nhìn lén đám con gái cho đã con mắt sao?? Ai ngờ khi các nàng vừa tới chất vấn mọi người, ngay lập tức liền trở mặt, giả bộ quân tử rồi???!! Cái hợi gì vậy???
Bành Lượng cảm thấy quá là oan ức đi mà.
Hắn thừa nhận hắn có động tác rình mò. Đó là sự thật. Hắn cũng không có chối cãi. Nhưng bắt hắn thừa nhận hành động nhìn lén kia, có đánh chết hắn, hắn cũng không có thừa nhận. Bởi vì hắn thực sự còn chưa tới được cái khe suối kia để nhìn lén. Có tiếng thì cũng phải được miếng chớ.
Cứ cho là như vậy đi. Tống Hà. Có phải cậu là người trông chừng khu vực xung quanh này đúng không?? Mà cái tên này từ nãy tới giờ quanh quẩn xung quanh khu vực khe suối kia. Cho dù hắn không có nhìn lén, thì cũng có ý định nhìn lén, đúng không?
Hừ! Không biết xấu hổ!
Lòng người dạ thú.
Ngụy công tử!!!!
Các cô nương tức giận, thở hồng hộc, quay lại lều của mình. Còn các nam nhân đang ngồi quây quầy xung quanh đống lửa kia thì liều mạng gật đầu, tỏ rõ thái độ đồng tình của mình. Bọn họ muốn bán đứng tên Bành Lượng này, muốn rũ bỏ sạch tội lỗi của mình lên người tên Bành Lượng này.
Bành Lượng nhìn thấy như vậy, cảm giác cuộc sống của minh coi như xong rồi. Hắn khóc không ra nước mắt.
Rất nhanh, chuyện này rồi cũng chìm xuống. Đến khuya, khi mọi người muốn đi ngủ. Liền bắt đầu cắt trực, thay phiên nhau canh gác.
Mạc Phàm, mới vừa rồi người đi đâu vậy?
Người chịu trách nhiệm gác đêm đầu tiên chính là cặp đôi Mạc Phàm và Triệu Mãn Duyên nhà chúng ta. Đột nhiên, Triệu Mãn Duyên như nhớ ra điều gì. Hình như lúc trước, tên Mạc Phàm này có rời đi một chút thì phải. Vì vậy, hắn hỏi Mạc Phàm một câu.
Tao quen cảnh giác, đề phòng mọi thứ. Nên đi xung quanh xem xét một chút.
Mạc Phàm trả lời rất là đường hoàng.
Hả, thật không.....nếu như tao nhớ không lầm, mày hình như có ma cụ Ám Ảnh hệ hoặc đại loại thứ gì như vậy đi.
Triệu Mãn Duyên nhếch lông mày lên, thờ ơ nói một câu.
Khụ khụ ~~~
Mạc Phàm nghe thấy Triệu Mãn Duyên nói như vậy, liền lúng túng. Hắn vốn nghĩ rằng hắn hành động rất là kín đáo, không chê vào đâu được rồi. Kết quả là bị cái tên Triệu Mãn Duyên, cái loại sắc quỷ này nhìn thấu.
Thế nào, ai có vóc người nhìn ngon nhất???
Ánh mắt Triệu Mãn Duyên liền sáng rực lên. Mặc dù hắn không có tận mắt nhìn thấy. Nhưng hắn cũng có thể thông qua Mạc Phàm miêu tả, tưởng tượng ra một phen được a.
Hiện tại tao có thể nói cho mày biết một điều chắc chắn. Đó là. Mục Nô Kiều thật sự là D. (1)
(1): D ở đây là D cup, ý chỉ kích cỡ vòng ngực.
Đệt con mẹ, thật hay giả vậy. Vóc người của nàng ta dù sao đi chăng nữa thì cũng thuộc loại thướt tha, eo ót rồi. Nàng đạt được C chính là dáng người ma quỷ rồi. Còn nếu như là D thì, sách sách sách!
Còn một người nữa, quả thật không ngờ tới.
Mạc Phàm thần thần bí bí nói.
Cái gì? Còn người nữa, ai?? Nhanh nói.
Triệu Mãn Duyên cảm thấy hưng phấn cả người lên.
Lớn nhất chính là Bạch Đình Đình.
Ta ngất. Cô nàng này đúng là thâm tàng bất lộ à nha. Rất là ăn khớp với hệ chủ tu của nàng!!
Thế còn Mục Ninh Tuyết thì sao? Vóc dáng nàng ta đã nóng bỏng như vậy rồi?? Lại còn Băng Cơ Tuyết Cốt nữa. Có thể nói nàng ta chính là tiên phẩm trong đám phụ nữ ưu tú kia.
Không thấy được. Năng lực cảm giác của nàng quá là mạnh mẽ đi. Còn mạnh mẽ hơn cả trong tưởng tượng của ta nữa. Cũng may nhờ có tên Bành Lượng gánh tội hộ ta.
......
Bên ngoài một căn lều, một bóng người lấy tốc độ cực nhanh, chạy vào trong rừng cây. Nhìn hắn có vẻ rất là lo lắng.
Đến rừng cây, liền có tiếng nước chảy truyền ra. Triệu Mãn Duyên chịu trách nhiệm gác đêm liền đi tới hỏi một câu. Thì ra người này nửa đem mót đái nên đi ra ngoài đái.
Người này sau khi đái xong, cũng không có lập tức quay trở về căn lều của mình. Mà hắn cố tình nhìn về phía Triệu Mãn Duyên đang đi về phía khác tuần tra kia. Sau khi thấy Triệu Mãn Duyên đã đi xa, hắn liền nhanh chóng núp vào một gốc cây ở bên cạnh.
Tích tích ~ tích tích ~~
Bóng người này chậm rãi lấy một cây bút dạ quang từ trong tay áo ra. Sau đó nhanh chóng đem đồ vật này chôn dưới đất.
Sau khi làm xong, người này giả bộ buồn ngủ, ngáp ngáp mấy cái, rồi trở về lều tiếp tục ngủ.
..................
Trời càng lúc càng tối. Đống lửa cũng đã tắt. Một căn lều có thể chứa được 3 người cùng nhau nằm ngủ, lẳng lặng đứng vững trên thảm cỏ. Tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu trong rừng cây cũng biến mất. Hết thảy mọi thứ liền trở về sự yên tĩnh.
Triệu Mãn Duyên chịu trách nhiệm tuần tra xung quanh. Còn Mạc Phàm thì canh gác ở trên cao.
Bên trong một cành cây trên cao, Mạc Phàm lười biếng nằm ngửa ra, tựa người lên thân cây. Hắn có năng lực Ám Ảnh hệ, cho nên hắn cũng không cần phải dùng tới đôi mắt để quan sát mọi thứ xung quanh. Một khi xung quanh có động tĩnh khác thường nào xảy ra. Rất nhanh, hắn sẽ tới vị trí đó, và bắt lấy đối tượng.
Góp nhặt tàn hồn nhiều như vậy rồi. Không biết đã đủ số lượng để cô động ra một cái tinh phách hay chưa?
Mạc Phàm lẩm bẩm nói.
Sở dĩ, hắn rời đường hầm chậm hơi so với mọi người. Nguyên nhân là vì hắn còn phải đem tàn hồn của đám Huyệt Động Ma Nô đã tử vong kia thu thập hết vào trong túi của mình.
Hiện tại, ở phía trên nơi giữa con sông trong không gian Tiểu Nê Thu kia, đang còn trôi nổ, lơ lửng hơn trăm ánh sáng xanh lập lòe. Bọn nó cũng không có nhúc nhích, cũng không biết bọn nó có bị ngưng luyện hay không nữa....
Có phải do số lượng không đủ hay không?
Trên trăm tàn phách rồi mà còn không đủ để ngưng luyện ra được một cái tinh phách hay sao?
A! Bắt đầu ngưng luyện rồi!
Mạc Phàm có chút mừng rỡ nói. Rốt cuộc, những tàn phách mà hắn thu thập vào được trong này cũng bắt đầu có dị động. Từ trong dòng sông kia có một lớp sương mù màu trắng dâng lên. Nó bao bọc lấy, ngưng tụ đám tàn hồn này về một chỗ.
Sau khi tàn hồn bị lớp sương mù màu trắng kia nhốt lại. Bọn chúng bắt đầu sáng rực lên, và va chạm vào nhau.
Mỗi một lần, bọn chúng va chạm vào nhau, bọn chúng liền dung hợp dần lại. Ban đầu ánh sáng còn ảm đảm. Sau dần dần trở nên xinh đẹp hơn.
Có số đang từ hơn 100 tàn hồn. Chỉ trong thoáng chốc đã biến thành hơn 50. Sau đó, 50 điểm sáng này lại bắt đầu sáng lên, bắt đầu va chạm vào nhau, rồi lại dung hợp với nhau....
Quá trình này cứ diễn ra liên tục như vậy. Vào lúc Mạc Phàm đang suy nghĩ xem số lượng tàn phách kia không biết có đủ số lượng không. Nếu như đủ thì kết quả của nó sẽ như thế nào. Đột nhiên, một cái tàn phách to lớn với ánh sáng rực rỡ bắt đầu mở miệng cắn nuốt. Nó đem toàn bộ 7-8 viên tàn phách còn dư lại, toàn bộ cắn nuốt sạch sẽ!
Sau khi nuốt vào, cái tàn phách to lớn ban đầu có màu xanh biếc kia đột nhiên bắt đầu bong ra từng mảnh. Dần dần, nó lột xác biến thành một con đom đóm sáng rực!
Tinh Phách!! Mình vừa luyện ra một cái tinh phách!!
Mạc Phàm vô cùng mừng rỡ, kêu thầm lên trong lòng.
Mạc Phàm cũng không có nghĩ ngợi nhiều, liền đem cái tinh phách cấp nô bộc này tiến về phía hạt sao Lôi hệ thứ hai của hắn. Đem hạt sao này tiến hành cường hóa.
Còn thiếu 5 hạt sao nữa là Lôi Ấn của ta, có thể bước vào cấp bậc thứ 4 rồi. Lôi Ấn cấp 4, không biết hiệu quả của nó sẽ như thế nào đây...Trên cái thế giới này, cũng không có mấy vị Ma Pháp sư có đủ tinh phách cường hóa hạt sao như thế này đâu. Sách sách. Thật là mong đợi quá đi!
/411
|