Người dịch: Hoangforever
Chỉnh sửa: Le Hoang
Mạc Phàm không muốn tiếp tục dây dưa nữa, xoay người bỏ chạy về phía khu vực gần một toà nhà.
La Tống, Trầm Minh Tiếu, Phó Thiên Minh, Cổ Văn Thanh, đám người này cũng không ngờ tới được tên Mạc Phàm này lại không có cốt khí như vậy. Nói chạy liền chạy luôn. Bọn hắn hét ầm lên, xông lên đuổi theo hướng Mạc Phàm chạy trốn.
Mạc Phàm vừa chạy vừa sử dụng Độn Ảnh. Tốc độ di chuyển so với bọn họ nhanh hơn rất là nhiều. Chỉ có điều Trầm Minh Tiếu và Cổ Văn Thanh đều có được năng lực Phong Hệ. Cho nên hai người bọn hắn giẫm lên Phong Quỹ, tốc độ đuổi theo cũng không hề chậm so với tốc độ chạy trốn của hắn là bao.
Mà La Tống và Phó Thiên Minh lại đều có ma cụ. Tốc độ đuổi theo của hai người so với hai người kia cũng chậm hơn có một chút mà thôi. Mặt khác bên trong 6 người kia cũng có một tên Ma pháp sư Phong Hệ cho nên nhóm này vẫn bám sát được nhóm truy đuổi.
Mạc Phàm vừa chạy tới phía trước một cầu thang của một toà nhà. Hắn vừa định đi lên thì đột nhiên có hàn băng xung quanh ngưng tụ nổi lên, không khí lạnh lẽo đến mức muốn xuyên qua da vào thẳng sâu trong xương thịt.
Hắn vừa quay đầu lại liền phát hiện thấy 4-5 đạo Băng Tỏa to lớn không khác gì mấy con trăn đang uốn lượn hung hăng đánh tới. Mà ở đầu Băng Tỏa bên kia, La Tống nở ra một nụ cười lạnh lẽo.
La Tống là một tên Ma pháp sư Thổ hệ cộng thêm với việc hắn sử dụng giày ma cụ và kỹ năng Sơ cấp ma pháp Thổ hệ. Cho nên hắn trở thành kẻ đầu tiên đuổi kịp Mạc Phàm.
“Xem ngươi chạy đi đâu!”
La Tống thành thạo điều khiển những dây xiềng xích bằng băng vừa thô vừa to kia. Ngay lập tức những phiến đá hoa cương trên cầu thang liền xuất hiện rất nhiều vết nứt sâu do bị đập.
“Kỳ lạ, hắn đâu rồi??”
Trong sương mù tối đen, La Tống tưởng rằng hắn sử dụng kỹ năng Băng Tỏa thì sẽ trói chặt được Mạc phàm. Ai ngờ vừa chạy tới kiểm tra thì không thấy bóng dáng của Mạc Phàm đâu.
“Hắn chắc chắn trốn vào bên trong rồi. Nhanh! Đừng để hắn bắt được con Hắc Ám Yêu thú mang ra ngoài.”
Trầm Minh Tiếu đạp trên Phong quỹ lướt đi như bay, hơn nữa phương hướng lại đều dựa hết vào trực giác của mình để phán đoán ra.
Toàn bộ đám người đều thi triển ra bản lĩnh của mình. Tất cả đều chạy vào bên trong tòa nhà được xây từ những tảng đá to chồng lên nhau này.
Toà nhà này được xây dựng từ những tảng đá lớn. Đây là một kiến trúc để chứa thú triệu hoán. Trên căn bản giáo viên nhà trường chỉ cần tùy tiện thuê một tên ma pháp sư Thổ hệ xây dựng là được. Giống như kiến trúc này, truyện được update mới nhất tại truyenhoangdung.xyz. Các trang khác là copy nhìn bên ngoài thì có vẻ hùng vĩ. Nhưng trên thực tế thì cho dù có bị hủy hoại đi chăng nữa thì cũng không có ai cảm thấy tiếc nuối. Bởi vì muốn xây dựng lại nó một lần nữa cũng chỉ là hao phí một chút ma năng mà thôi.
Chỗ sâu nhất bên trong kiến trúc này chính là một cái lồng sắt thuần phục thú. Cái lồng sắt này chính là mục tiêu cuối cùng của cuộc thi này.
Lồng sắt thuần phục thú vô cùng to lớn. Nó không kém gì đấu trường của giải đấu tân sinh viên lúc trước. Diện tích của nó ước chừng ít nhất bằng một cái sân bóng đá.
Lồng sắt cao đến 20 m. Thành bên ngoài được dựng lên bởi các thanh cốt thép được hàn chắc chắn. đồng thời nó còn được cường hoá bởi một ít ma pháp. Yêu ma từ cấp thống lĩnh trở xuống đừng mong có thể phá được cái lồng sắt với lớp phòng thủ cực kỳ kiên cố này trong thời gian ngắn được.
Toà nhà này cũng ở bên trong đại trận Ty Dạ Thống Trị. Bất quá chỗ này rõ ràng là ở gần rìa của nó rồi. Ở đây cũng chỉ có một chút sương mù bóng tối bao phủ mà thôi.
Sương mù tràn ngập toàn bộ kiến trúc không có mái vòm này. Hơn nữa nó còn bao phủ xung quanh cái lồng sắt cực lớn đã rỉ sét kia. Kết quả là khiến cho mọi người khi bước vào cái lồng sắt thuần phục thú liền có cảm giác như bước vào hang ổ một con thú khổng lồ, kinh khủng không biết tên nào ở trong đó vậy.
Mạc Phàm điên cuồng chạy một mạch. Trong bóng tối tầm nhìn của hắn vô cùng hạn chế. Vì vậy hắn cần phải tìm một nơi để ẩn nấp, vô tình hắn chạy vào bên trong cái lồng sắt thuần phục thú kia.
Cánh cửa lớn của lồng sắt thuần phục thú treo lơ lửng ở phía trên, bị sương mù tối tăm che mất. Mạc Phàm căn bản không hề hay biết rằng mình đã xông nhầm vào cái lồng lắt cực lớn này.
“Keng!!!!!!!”
Đột nhiên, tựa như có một vật nặng nào đó làm bằng kim loại từ trên trời rơi xuống mặt đất!
Mạc Phàm xoay người lại. Rõ ràng sau lưng hắn chính là một cánh cửa sắt to lớn cao tầm 20 m. Nó phát ra âm thanh vang vọng, nặng nề kia khi va chạm với mặt đất. Sau đó nó cứ như vậy đứng sừng sững ở đó.
Mới đầu Mạc Phàm không hiểu vì sao cánh cửa sắt này đột nhiên lại rơi xuống. Chờ tới khi sương mù tối đen xung quanh hắn chậm rãi tản đi. Lúc này Mạc Phàm mới phát hiện ra mình đã bị nhốt bên trong cái lồng sắt thuần phục thú khổng lồ này rồi!!
Tầm nhìn trong sương mù không đến 20m. Trên thực tế trong vòng 20m hắn không có cách nào nhìn thấy mặt bên kia của lồng sắt được!!
Đây là lần đầu tiên Mạc Phàm tới nơi này. Ai mà ngờ được cái lồng sắt này lớn như vậy. Và hắn càng không thể ngờ hơn chính là cái lối ra duy nhất đã bị cái cửa sắt nặng nề kia rơi xuống khoá kín lại rồi!
Những thanh thép tựa như thân cây cùng đứng song song cạnh nhau. Khoảng cách giữa chúng khiến cho bất cứ ai cũng không thể thoát ra ngoài được!
Phía trên lồng sắt có kẽm gai quấn chằng chịt xung quanh mái vòm. Nó tạo thành một hình tròn. Có nghĩa rằng tất cả phương hướng để trốn thoát đều bị bịt kín lại hết rồi.
Cái lồng sắt chết tiệt này! Thằng khốn kiếp nào thiết kế ra nó vậy?? Rõ ràng nó được dùng để nhốt thú. Tại sao đến cả người cũng không thể chui ra được???
“Ha ha ha ha, ngươi có biết bây giờ ngươi trông giống cái gì không??”
Đột nhiên, một giọng nói truyền ra từ trong đám sương mù đang dần dần tản đi kia.
Giọng nói này khàn khàn, the thé, rất là khó nghe. Âm thanh phát ra không khác gì tiếng của ma quỷ vậy, khiến cho ai nghe được cũng phải tóc gáy dựng đứng lên.
“Xem ra ngươi ở nơi này chờ ta rất lâu rồi.”
Mạc Phàm nhìn xuyên qua cửa sắt nói.
“Là ngươi tự chui đầu vào lưới thôi. Ta đã bắt được Hắc Ám Yêu thú rồi. Thế thì tiết mục tiếp theo chính là buổi biểu diễn đặc sắc nhất, chân thực nhất, kích thích nhất dành cho toàn bộ mọi người ở đây.”
Giọng nói này truyền tới tai Mạc Phàm.
Mạc Phàm xoay người lại. Lúc này hắn mới phát hiện ra trên một thềm đá ở bên ngoài lồng sắt có một người đứng trên đó.
Hắn đeo một cái mặt nạ cơ hồ muốn che kín hết con mắt của mình. Từ trước tới giờ hắn vẫn luôn giữ kiểu tóc cắt ngang trán như vậy. Mái tóc đen che một nửa bên mặt còn lại…
Vì vậy cả khuôn mặt của tên này cũng chỉ thể nhìn thấy được hốc mắt cùng với lông mi mà thôi. Từ đôi mắt này toát ra sự điên cuồng, nham hiểm tràn ngập!
“Ngươi là ai?”
Mạc Phàm đứng ở bên trong lồng sắt, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn hắn.
“Ngươi không nhận ra ta? Ngươi không nhận ra ta??…. Ha ha ha ha ha “
Tên đeo mặt nạ phá lên cười, âm thanh kia vọng vào lồng sắt nghe rất là thê lương.
“Cái giọng giống như tiếng quạ kêu này, nghe có vẻ quen tai.”
Mạc Phàm đáp.
“Bớt giả bộ dùm ta. Lần trước ở Bác Thành, ngươi chạy thoát được cũng coi như là ngươi phúc lớn mạng lớn. Hôm nay ta sẽ cho ngươi phải hối hận tại sao lúc đó mình còn sống!!!!”
Tên đeo mặt nạ nói.
“Ngươi nói thế này thì ta biết người là ai rồi. Ta nói cho người nghe này, tại sao đến bây giờ người vẫn giữ lại cái mặt xấu xí đó làm gì vậy? Không phải chỉ cần sang Hàn Quốc làm một cuộc chỉnh hình là xong sao?? Cần gì phải canh cánh trong lòng đối với ta mãi vậy. Giống như ngươi vậy đó, cam tâm tình nguyện làm con nuôi nhà người ta suốt 10 năm trời, tại sao tới cả việc chỉnh lại khuôn mặt cũng không làm được.”
Thật ra thì Mạc Phàm khi nghe thấy giọng nói này phát ra, hắn đã biết tên này là ai rồi.
“Ha ha ha, nhanh thôi người sẽ cầu xuống van xin ta, van xin ta giữ lại cho người một miếng da hoàn chỉnh!”
Giọng nói Vũ Ngang run lên.
“Vũ Ngang, ta có một vấn đề thắc mắc.”
Mạc Phàm mở miệng hỏi.
Vũ Ngang lạnh lùng cười cười.
“Giả sử nhiệm vụ lần này ngươi lại thất bại nữa, không biết cấp trên của ngươi có phá huỷ luôn một nửa khuôn mặt còn lại của ngươi hay không?”
Mạc Phàm chậm rãi hỏi.
Vũ Ngang cười lạnh, dần dần lạnh tới cực điểm, thậm chí trong nụ cười còn mang theo một chút dữ tợn!!!!
Vũ Ngang thề cái tên hỗn đản này còn dám nhắc tới một chữ liên quan tới khuôn mặt của hắn nữa. Hắn sẽ đem cái tên Mạc phàm còn tươi sống này nấu thành cháo thịt. Sau đó để cho người thân của hắn ăn hết từng miếng từng miếng một!!
Không phải lúc trước cái tên Hứa Chiêu Đình cũng giống như cái tên hỗn đản Mạc Phàm này đều muốn ta chết sao?? Đến cuối cùng không phải bị ta hành hạ cho sống không bằng chết à!!!
Cái tên Mạc Phàm này, Vũ Ngang càng hận thấu xương. Hơn nữa hắn càng muốn hành hạ, tra tấn hắn gấp bội gấp bội lần!!
Chỉnh sửa: Le Hoang
Mạc Phàm không muốn tiếp tục dây dưa nữa, xoay người bỏ chạy về phía khu vực gần một toà nhà.
La Tống, Trầm Minh Tiếu, Phó Thiên Minh, Cổ Văn Thanh, đám người này cũng không ngờ tới được tên Mạc Phàm này lại không có cốt khí như vậy. Nói chạy liền chạy luôn. Bọn hắn hét ầm lên, xông lên đuổi theo hướng Mạc Phàm chạy trốn.
Mạc Phàm vừa chạy vừa sử dụng Độn Ảnh. Tốc độ di chuyển so với bọn họ nhanh hơn rất là nhiều. Chỉ có điều Trầm Minh Tiếu và Cổ Văn Thanh đều có được năng lực Phong Hệ. Cho nên hai người bọn hắn giẫm lên Phong Quỹ, tốc độ đuổi theo cũng không hề chậm so với tốc độ chạy trốn của hắn là bao.
Mà La Tống và Phó Thiên Minh lại đều có ma cụ. Tốc độ đuổi theo của hai người so với hai người kia cũng chậm hơn có một chút mà thôi. Mặt khác bên trong 6 người kia cũng có một tên Ma pháp sư Phong Hệ cho nên nhóm này vẫn bám sát được nhóm truy đuổi.
Mạc Phàm vừa chạy tới phía trước một cầu thang của một toà nhà. Hắn vừa định đi lên thì đột nhiên có hàn băng xung quanh ngưng tụ nổi lên, không khí lạnh lẽo đến mức muốn xuyên qua da vào thẳng sâu trong xương thịt.
Hắn vừa quay đầu lại liền phát hiện thấy 4-5 đạo Băng Tỏa to lớn không khác gì mấy con trăn đang uốn lượn hung hăng đánh tới. Mà ở đầu Băng Tỏa bên kia, La Tống nở ra một nụ cười lạnh lẽo.
La Tống là một tên Ma pháp sư Thổ hệ cộng thêm với việc hắn sử dụng giày ma cụ và kỹ năng Sơ cấp ma pháp Thổ hệ. Cho nên hắn trở thành kẻ đầu tiên đuổi kịp Mạc Phàm.
“Xem ngươi chạy đi đâu!”
La Tống thành thạo điều khiển những dây xiềng xích bằng băng vừa thô vừa to kia. Ngay lập tức những phiến đá hoa cương trên cầu thang liền xuất hiện rất nhiều vết nứt sâu do bị đập.
“Kỳ lạ, hắn đâu rồi??”
Trong sương mù tối đen, La Tống tưởng rằng hắn sử dụng kỹ năng Băng Tỏa thì sẽ trói chặt được Mạc phàm. Ai ngờ vừa chạy tới kiểm tra thì không thấy bóng dáng của Mạc Phàm đâu.
“Hắn chắc chắn trốn vào bên trong rồi. Nhanh! Đừng để hắn bắt được con Hắc Ám Yêu thú mang ra ngoài.”
Trầm Minh Tiếu đạp trên Phong quỹ lướt đi như bay, hơn nữa phương hướng lại đều dựa hết vào trực giác của mình để phán đoán ra.
Toàn bộ đám người đều thi triển ra bản lĩnh của mình. Tất cả đều chạy vào bên trong tòa nhà được xây từ những tảng đá to chồng lên nhau này.
Toà nhà này được xây dựng từ những tảng đá lớn. Đây là một kiến trúc để chứa thú triệu hoán. Trên căn bản giáo viên nhà trường chỉ cần tùy tiện thuê một tên ma pháp sư Thổ hệ xây dựng là được. Giống như kiến trúc này, truyện được update mới nhất tại truyenhoangdung.xyz. Các trang khác là copy nhìn bên ngoài thì có vẻ hùng vĩ. Nhưng trên thực tế thì cho dù có bị hủy hoại đi chăng nữa thì cũng không có ai cảm thấy tiếc nuối. Bởi vì muốn xây dựng lại nó một lần nữa cũng chỉ là hao phí một chút ma năng mà thôi.
Chỗ sâu nhất bên trong kiến trúc này chính là một cái lồng sắt thuần phục thú. Cái lồng sắt này chính là mục tiêu cuối cùng của cuộc thi này.
Lồng sắt thuần phục thú vô cùng to lớn. Nó không kém gì đấu trường của giải đấu tân sinh viên lúc trước. Diện tích của nó ước chừng ít nhất bằng một cái sân bóng đá.
Lồng sắt cao đến 20 m. Thành bên ngoài được dựng lên bởi các thanh cốt thép được hàn chắc chắn. đồng thời nó còn được cường hoá bởi một ít ma pháp. Yêu ma từ cấp thống lĩnh trở xuống đừng mong có thể phá được cái lồng sắt với lớp phòng thủ cực kỳ kiên cố này trong thời gian ngắn được.
Toà nhà này cũng ở bên trong đại trận Ty Dạ Thống Trị. Bất quá chỗ này rõ ràng là ở gần rìa của nó rồi. Ở đây cũng chỉ có một chút sương mù bóng tối bao phủ mà thôi.
Sương mù tràn ngập toàn bộ kiến trúc không có mái vòm này. Hơn nữa nó còn bao phủ xung quanh cái lồng sắt cực lớn đã rỉ sét kia. Kết quả là khiến cho mọi người khi bước vào cái lồng sắt thuần phục thú liền có cảm giác như bước vào hang ổ một con thú khổng lồ, kinh khủng không biết tên nào ở trong đó vậy.
Mạc Phàm điên cuồng chạy một mạch. Trong bóng tối tầm nhìn của hắn vô cùng hạn chế. Vì vậy hắn cần phải tìm một nơi để ẩn nấp, vô tình hắn chạy vào bên trong cái lồng sắt thuần phục thú kia.
Cánh cửa lớn của lồng sắt thuần phục thú treo lơ lửng ở phía trên, bị sương mù tối tăm che mất. Mạc Phàm căn bản không hề hay biết rằng mình đã xông nhầm vào cái lồng lắt cực lớn này.
“Keng!!!!!!!”
Đột nhiên, tựa như có một vật nặng nào đó làm bằng kim loại từ trên trời rơi xuống mặt đất!
Mạc Phàm xoay người lại. Rõ ràng sau lưng hắn chính là một cánh cửa sắt to lớn cao tầm 20 m. Nó phát ra âm thanh vang vọng, nặng nề kia khi va chạm với mặt đất. Sau đó nó cứ như vậy đứng sừng sững ở đó.
Mới đầu Mạc Phàm không hiểu vì sao cánh cửa sắt này đột nhiên lại rơi xuống. Chờ tới khi sương mù tối đen xung quanh hắn chậm rãi tản đi. Lúc này Mạc Phàm mới phát hiện ra mình đã bị nhốt bên trong cái lồng sắt thuần phục thú khổng lồ này rồi!!
Tầm nhìn trong sương mù không đến 20m. Trên thực tế trong vòng 20m hắn không có cách nào nhìn thấy mặt bên kia của lồng sắt được!!
Đây là lần đầu tiên Mạc Phàm tới nơi này. Ai mà ngờ được cái lồng sắt này lớn như vậy. Và hắn càng không thể ngờ hơn chính là cái lối ra duy nhất đã bị cái cửa sắt nặng nề kia rơi xuống khoá kín lại rồi!
Những thanh thép tựa như thân cây cùng đứng song song cạnh nhau. Khoảng cách giữa chúng khiến cho bất cứ ai cũng không thể thoát ra ngoài được!
Phía trên lồng sắt có kẽm gai quấn chằng chịt xung quanh mái vòm. Nó tạo thành một hình tròn. Có nghĩa rằng tất cả phương hướng để trốn thoát đều bị bịt kín lại hết rồi.
Cái lồng sắt chết tiệt này! Thằng khốn kiếp nào thiết kế ra nó vậy?? Rõ ràng nó được dùng để nhốt thú. Tại sao đến cả người cũng không thể chui ra được???
“Ha ha ha ha, ngươi có biết bây giờ ngươi trông giống cái gì không??”
Đột nhiên, một giọng nói truyền ra từ trong đám sương mù đang dần dần tản đi kia.
Giọng nói này khàn khàn, the thé, rất là khó nghe. Âm thanh phát ra không khác gì tiếng của ma quỷ vậy, khiến cho ai nghe được cũng phải tóc gáy dựng đứng lên.
“Xem ra ngươi ở nơi này chờ ta rất lâu rồi.”
Mạc Phàm nhìn xuyên qua cửa sắt nói.
“Là ngươi tự chui đầu vào lưới thôi. Ta đã bắt được Hắc Ám Yêu thú rồi. Thế thì tiết mục tiếp theo chính là buổi biểu diễn đặc sắc nhất, chân thực nhất, kích thích nhất dành cho toàn bộ mọi người ở đây.”
Giọng nói này truyền tới tai Mạc Phàm.
Mạc Phàm xoay người lại. Lúc này hắn mới phát hiện ra trên một thềm đá ở bên ngoài lồng sắt có một người đứng trên đó.
Hắn đeo một cái mặt nạ cơ hồ muốn che kín hết con mắt của mình. Từ trước tới giờ hắn vẫn luôn giữ kiểu tóc cắt ngang trán như vậy. Mái tóc đen che một nửa bên mặt còn lại…
Vì vậy cả khuôn mặt của tên này cũng chỉ thể nhìn thấy được hốc mắt cùng với lông mi mà thôi. Từ đôi mắt này toát ra sự điên cuồng, nham hiểm tràn ngập!
“Ngươi là ai?”
Mạc Phàm đứng ở bên trong lồng sắt, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn hắn.
“Ngươi không nhận ra ta? Ngươi không nhận ra ta??…. Ha ha ha ha ha “
Tên đeo mặt nạ phá lên cười, âm thanh kia vọng vào lồng sắt nghe rất là thê lương.
“Cái giọng giống như tiếng quạ kêu này, nghe có vẻ quen tai.”
Mạc Phàm đáp.
“Bớt giả bộ dùm ta. Lần trước ở Bác Thành, ngươi chạy thoát được cũng coi như là ngươi phúc lớn mạng lớn. Hôm nay ta sẽ cho ngươi phải hối hận tại sao lúc đó mình còn sống!!!!”
Tên đeo mặt nạ nói.
“Ngươi nói thế này thì ta biết người là ai rồi. Ta nói cho người nghe này, tại sao đến bây giờ người vẫn giữ lại cái mặt xấu xí đó làm gì vậy? Không phải chỉ cần sang Hàn Quốc làm một cuộc chỉnh hình là xong sao?? Cần gì phải canh cánh trong lòng đối với ta mãi vậy. Giống như ngươi vậy đó, cam tâm tình nguyện làm con nuôi nhà người ta suốt 10 năm trời, tại sao tới cả việc chỉnh lại khuôn mặt cũng không làm được.”
Thật ra thì Mạc Phàm khi nghe thấy giọng nói này phát ra, hắn đã biết tên này là ai rồi.
“Ha ha ha, nhanh thôi người sẽ cầu xuống van xin ta, van xin ta giữ lại cho người một miếng da hoàn chỉnh!”
Giọng nói Vũ Ngang run lên.
“Vũ Ngang, ta có một vấn đề thắc mắc.”
Mạc Phàm mở miệng hỏi.
Vũ Ngang lạnh lùng cười cười.
“Giả sử nhiệm vụ lần này ngươi lại thất bại nữa, không biết cấp trên của ngươi có phá huỷ luôn một nửa khuôn mặt còn lại của ngươi hay không?”
Mạc Phàm chậm rãi hỏi.
Vũ Ngang cười lạnh, dần dần lạnh tới cực điểm, thậm chí trong nụ cười còn mang theo một chút dữ tợn!!!!
Vũ Ngang thề cái tên hỗn đản này còn dám nhắc tới một chữ liên quan tới khuôn mặt của hắn nữa. Hắn sẽ đem cái tên Mạc phàm còn tươi sống này nấu thành cháo thịt. Sau đó để cho người thân của hắn ăn hết từng miếng từng miếng một!!
Không phải lúc trước cái tên Hứa Chiêu Đình cũng giống như cái tên hỗn đản Mạc Phàm này đều muốn ta chết sao?? Đến cuối cùng không phải bị ta hành hạ cho sống không bằng chết à!!!
Cái tên Mạc Phàm này, Vũ Ngang càng hận thấu xương. Hơn nữa hắn càng muốn hành hạ, tra tấn hắn gấp bội gấp bội lần!!
/411
|