Dịch: Hoangforever
” Đương nhiên là nàng?”
Trầm Sơn Hà nhìn cô gái xuất chúng đang chậm rãi đi tới lối vào khiêu chiến với một vẻ mặt kinh ngạc.
Bạch Tàng Phong cũng ngây ngẩn cả người.
Đương nhiên đệ tử thế gia như bọn họ làm sao có thể không nhận ra người này được cơ chứ. Chỉ là bọn họ không ngờ đến ngay cả nàng cũng đứng dậy khiêu chiến.
Tiếng xôn xao bàn luận nổi lên liên tiếp. Không có ai đoán ra được người cuối cùng xuất chiến lại sẽ là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như thế này.
Thật ra cô gái này có rất nhiều người biết tới nàng. Bởi vì ngày đầu tiên nhập học nàng chính là người khiến đám con trai phải kinh hô lên. Hơn nữa chỉ trong vòng ngắn ngủi có mấy ngày nàng nhanh chóng được truyền tụng là nữ thần.
Mạc Phàm có lẽ là người không quan tâm tới cô gái này. Nhưng hắn ở trong phòng ký túc xá của hắn thông qua cánh cửa sổ vào đêm khuya vẫn thường nghe mọi người bàn tán về cô gái này.
Khi cô gái bước vào trong lồng sắt kết giới, Mạc Phàm không khỏi cẩn thận đánh giá nàng một phen.
Hắn phát hiện ra một điều rằng những tin đồn mà hắn nghe được thông qua mọi người bàn tán cũng chưa đủ để hoàn toàn hình dung ra được dung nhan tuyệt sắc thật sự của nàng. Nàng có khí chất cao quý, lại ung dung khiến cho người khác chỉ dám đứng xa ngắm nhìn nàng. Cho nên nàng dễ dàng khiến cho mọi người nhìn vào nàng mà tê dại con tim.
Quả thật nàng đẹp tựa trăng rằm. Nữ nhân như thế này, nếu như có thấy lấy được làm vợ thì cho dù có trả giá bất cứ thứ gì cũng đáng.
“Húuu úuuuuuu ~~~~~~~~~~~~!!”
Quả nhiên con U Lang Thú đúng là không biết thưởng thức mỹ nữ thật. Hai con mắt xanh biếc của nó nhìn chằm chằm vào Mục Nô Kiều với một thái độ rất là cảnh giác và thù địch.
Hiển nhiên là U Lang Thú cũng cảm nhận ra được cô gái này khác xa cái đám ô hợp lúc trước rồi!
” Cô là Mục Nô Kiều?”
Mạc Phàm nhìn chằm chằm vào nàng, rồi cũng nổi hứng lên hỏi.
Mục Nô Kiều khẽ gật đầu. Ngoài ra không có hành động gì khác nữa. Tất cả tâm tư của nàng lúc này là giành cho trận chiến này.
Nàng là một cô gái xinh đẹp, duyên dáng. Hai con mắt của nàng sáng ngời như mặt trăng. Thế nhưng trong đôi mắt ấy lại phóng ra một luồng khí rất là sắc bén. Nó hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài xinh đẹp, ôn nhu của nàng. Điều này cho thấy cô gái xinh đẹp được mọi người tôn sùng như nữ thần này cũng không phải dạng người dễ trêu chọc.
” Chúng ta thương lượng chuyện này một chút được không?”
Mạc Phàm giữ một khoảng cách vừa đủ với Mục Nô Kiều, tránh cho việc trong lúc hắn và nàng đang còn nói chuyện thì nàng ra tay đánh lén hắn. Mặc dù nàng xinh đẹp như nữ thần thì những chuyện như thế này chắc chắn sẽ không xảy ra. Nhưng hắn cũng phải đề phòng cho chắc. Bởi vì chương trước hắn cũng từng làm như vậy mà. Biết đâu được.
” Ok!”
Trong đôi mắt Mục Nô Kiều liền hiện ra một tia hồ đồ.
Đã ở trong tình huống như thế này thì thương lượng cái con khỉ gì nữa. Đáng lẽ ra Mục Nô Kiều cũng không muốn xuất chiến trong cuộc ” Đấu thú so tài” lần này. Thế nhưng chuyện này lại có quan hệ tới tất cả mọi người. Cho nên nàng cũng không thể trơ mắt nhìn làm ngơ chuyện này được. Chẳng lẽ nàng cứ để im như vậy cho cái người này cướp đoạt hết tài nguyên của hệ nàng sao?
” Người chính là người khiêu chiến cuối cùng của ta. Ta chỉ cần đem người đánh bại là có thể dễ dàng, thuận lợi đem một lượng lớn tài nguyên về trên tay mình. Khi người vừa bước vào sân quyết đấu, ta có thể cảm nhận thấy thực lực của người rất là mạnh…Nói như vậy chắc người cũng hiểu. Nếu như người thắng. Thì người cũng chỉ giúp cho hệ của người có được thêm một chút xíu tài nguyên nữa. Nhưng nếu ta thắng. Thì tài nguyên ta nhận được lại chính là tất cả các hệ đấy.”
Mạc Phàm long lanh đôi mắt nói.
Mục Nô Kiều cũng là một người thông minh. Cho nên những lời Mạc Phàm nói liền hiểu ngay Mạc Phàm muốn nói tới chuyện gì. Cho nên từ trong đôi mắt sắc bén kia thoáng cái liền hiện ra một nụ cười. Ngay sau đó nó liền khôi phục như cũ, nói:
” Vì thế cho nên?”
” Người chắc chắn là hiểu những điều ta nói. Chúng ta chia 3-7. Người thấy thế nào. Ha ha ha…?”
Mạc Phàm cười lớn không khác gì một tên gian thương kiếm được con mồi béo bở vậy, chỉ thiếu mỗi cái hành động chà chà lòng bàn tay nữa là đủ bộ.
Lời nói này không chỉ có mình Mục Nô Kiều nghe thấy. Mà còn có Tiêu Viện Trưởng, các giáo viên chủ nhiệm khoa, Cố Hàm lão sư và tất cả mọi người trên khán đài đều nghe được. Lúc này, biểu hiện trên khuôn mặt của bọn họ rất là phong phú và đa dạng….
Sinh viên Mạc Phàm, Người cũng nên giữ nhân phẩm cho mình một chút chứ!
Cái điệu bố kiêu ngạo lúc trước của người đâu rồi?? Cái khí phách muốn cướp đoạt toàn bộ tài nguyên của mọi người đâu rồi???
Đang vừa hào khí ngất trời chỉ trong vòng 1 giây liền biến thành thương nhân là làm sao??!!
Mục Nô Kiều đứng ở đó mà cảm thấy vừa buồn cười, vừa bực mình. Ở đâu ra cái loại người không biết tới xấu hổ như thế này cơ chứ?? Mà cũng làm gì có ai không biết tới xấu hổ như cái gã tên là Mạc Phàm này. Quả thật cốt khí của hắn đã bị chó nó gặm mất rồi!
” Người vất vả, lao tâm khổ tứ chiến đấu cho đến tận bây giờ. Thế mà lúc này người lại đem thành quả thắng lợi vất vả đó tặng cho ta 3 phần, trong khi ta không có công gì?”
Mục Nô Kiều nhìn Mạc Phàm hỏi lại.
” Ha ha… Có gì đâu. Chỉ là ta muốn kết giao bằng hữu thôi. Người sinh đẹp như thiên thần thế kia. Mà ta chính là một nam nhân theo đuổi những thứ đẹp đẽ, những thứ cao quý giống như người. Cho nên đối với một người xinh đẹp như người, ta dâng tặng người những vật ngoài thân như thế này có đáng là bao đâu.”
Mạc Phàm thẳng thắn, ung dung trả lời lại.
” Chuyện này…. nếu như ta muốn bảy thành thì sao?? Dù sao thì người cũng nói những thứ đó cũng chỉ là vật ngoài thân mà. Đúng không?”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Mục Nô Kiều liền hiện ta một tia như nhìn thấu những điều Mạc Phàm suy nghĩ trong lòng.
Mạc Phàm liền cứng miệng, không biết nói sao nữa.
Mẹ kiếp. Nữ nhân chết bầm này tại sao không biết thức thời cơ chứ? Mình đã là đại nhân rộng lượng không muốn cùng một nữ nhi như nàng đánh nhau rồi. Nếu như nàng cầm ba thành bước xuống có phải xong chuyện rồi không. Đằng này nàng lại được voi đòi tiên. Nàng muốn tận bảy thành cơ?? Nàng có nhất thiết phải ép Mạc Phàm đánh ” bốp bốp” lên người như vậy hay không??
” Đừng có dùng mấy cái tiểu xảo con con đó trêu đùa ta nữa. Chiến đi!”
Mục Nô Kiều liền nói rõ ra ý định của mình.
Đúng vậy! Nàng xuống đây để chiến chứ không phải để tán phét.
Thật ra cuộc ” Đấu thú so tài” này đối với nàng – một vị Trung cấp Ma pháp sư mà nói quả thật không có gì gọi là thú vị. Căn bản là không có hứng thú để nàng xuất đầu lộ diện. Thế nhưng, hiện giờ Mạc Phàm lại chính là người có lực chiến đấu quét ngang toàn bộ các hệ. Vì vậy cho nên, Mạc Phàm đã khơi dậy nên chiến tâm của nàng.
Thật ra những người biết Mục Nô Kiều cho tới bây giờ. Bọn họ có thể dùng 8 chữ để nói về con người nàng.
Xinh đẹp như tiên, hiếu chiếu như ma!
………………
“Mẹ kiếp! Rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt!”
Mạc Phàm có thể cảm nhận được một cơn cuồng phong cuồng bạo đang bay xung quanh cơ thể Mục Nô Kiều. Hắn liền chửi mắng một câu.
Nếu không phải nữ nhân này hình như còn có tu vi cao hơn hắn. Thì hắn cũng đâu cần phải thương lượng, chia cho nàng ba phần làm chi!
Tu vi cao hơn nên người tưởng rằng người giỏi lắm sao???
Muốn chiến?? Tốt thôi. Ta sẽ đánh cho người phải kinh ngạc thốt lên mới thôi!
” Huýt Huýt Huýt Huýt Huýt Huýt~~~~~~~~~~~~”
Không khí trong đấu trường đột nhiên bị rút hết đi. Một cơn cuồng phong khổng lồ liền xuất hiện.
Nó lấy thần hình kiêu ngạo của Mục Nô Kiều làm trung tâm vòng xoáy. Tốc độ xoay tròn của Phong hệ Tinh Đồ màu xanh càng trở nên nhanh chóng, dữ dội hơn. Nó nhanh chóng biến thành một cơn cuồng phong khổng lồ chứa cát bụi mịt mờ ở giữa sân quyết đấu!!
Cơn cuồng phong này rất là lớn. Chiều cao của nó có thể đạt tới tòa nhà hai tầng. Đường kính của nó rộng có lẽ hơn 2 thước lận!!
” Phong bàn – Long quyển!”
Từ trên đôi môi xinh đẹp của Mục Nô Kiều liền phun ra tên của cơn cuồng phong này.
Long quyển cuốn dần dần lên. Phong vốn là vô hình vô sắc. Thế nhưng sau khi nó cuốn đất đá, cát bụi thì nó liền trở thành một con quái vật khổng lồ, ai nhìn vào cũng phải chấn động nội tâm.
Phong Bàn này như đang giãy cơ thể tiến dần lên cao. Kết giới trong đấu trường va chạm với Phong Bàn này phát ra tiếng ” rít rít….” rất là chói tai. Cảm giác như lung lay sắp bị đổ vỡ ra vậy. Giống như kiểu chuyện này đối với nó cũng chỉ là một chuyện vặt vẵn. Nó tùy ý bay lượn, tùy ý xé nát mọi thứ vậy!
” Cái con mẹ nó chứ! Ngũ thành! Nhiều nhất là ngũ thành!”
Mạc Phàm đứng ở đó có thể nghe thấy âm thanh rít gào của cơn cuồng phong. Thế nhưng âm thanh lại càng lúc càng xa.
Trong đôi mắt lúc này của Mục Nô Kiều không hề có bất cứ một tia dao động nào. Nào tiếp tục khống chế Phong Bàn – Long Quyển của mình đi về phía Mạc Phàm và U Lang Thú.
Một cơn Cuồng Phong màu vàng gào thét, từ từ đi về phía Mạc Phàm. Mọi người ở bên trong sân quyết đấu lúc này gần như là không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì. Giống như cơn cuồng phong bạo ngược của Mục Nô Kiều đã chiếm hết tất cả mọi thứ ở nơi này rồi vậy.
Trung tâm của Phong Bàn – Long Quyển có lẽ có đường kính tầm 2 thước. Thế nhưng đối với một người bình thường mà nói. Chỉ cần đứng trong phạm vị 10 thước thì hơn phần nửa là sẽ bị cơn cuồng phong này cuốn vào bên trong. Còn nếu như đứng trong phạm vi 5 thước, thì ngay đến cả một chiếc ô tô cũng sẽ bị thổi bay lên không trung một cách dễ dàng.
Mạc Phàm nhìn mà cảm thấy khó chịu trong lòng.
Lúc Mục Nô Kiều vừa bước vào sân quyết đấu, hắn đã cảm thấy nàng rất là mạnh rồi.
Quả nhiên, đúng là như vậy! Hắn vừa mới vẽ ra được 2-3 phần Lôi hệ Tinh Đồ, thì nàng đã hoàn thành xong kỹ năng trung cấp ma pháp rồi…
” Đương nhiên là nàng?”
Trầm Sơn Hà nhìn cô gái xuất chúng đang chậm rãi đi tới lối vào khiêu chiến với một vẻ mặt kinh ngạc.
Bạch Tàng Phong cũng ngây ngẩn cả người.
Đương nhiên đệ tử thế gia như bọn họ làm sao có thể không nhận ra người này được cơ chứ. Chỉ là bọn họ không ngờ đến ngay cả nàng cũng đứng dậy khiêu chiến.
Tiếng xôn xao bàn luận nổi lên liên tiếp. Không có ai đoán ra được người cuối cùng xuất chiến lại sẽ là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như thế này.
Thật ra cô gái này có rất nhiều người biết tới nàng. Bởi vì ngày đầu tiên nhập học nàng chính là người khiến đám con trai phải kinh hô lên. Hơn nữa chỉ trong vòng ngắn ngủi có mấy ngày nàng nhanh chóng được truyền tụng là nữ thần.
Mạc Phàm có lẽ là người không quan tâm tới cô gái này. Nhưng hắn ở trong phòng ký túc xá của hắn thông qua cánh cửa sổ vào đêm khuya vẫn thường nghe mọi người bàn tán về cô gái này.
Khi cô gái bước vào trong lồng sắt kết giới, Mạc Phàm không khỏi cẩn thận đánh giá nàng một phen.
Hắn phát hiện ra một điều rằng những tin đồn mà hắn nghe được thông qua mọi người bàn tán cũng chưa đủ để hoàn toàn hình dung ra được dung nhan tuyệt sắc thật sự của nàng. Nàng có khí chất cao quý, lại ung dung khiến cho người khác chỉ dám đứng xa ngắm nhìn nàng. Cho nên nàng dễ dàng khiến cho mọi người nhìn vào nàng mà tê dại con tim.
Quả thật nàng đẹp tựa trăng rằm. Nữ nhân như thế này, nếu như có thấy lấy được làm vợ thì cho dù có trả giá bất cứ thứ gì cũng đáng.
“Húuu úuuuuuu ~~~~~~~~~~~~!!”
Quả nhiên con U Lang Thú đúng là không biết thưởng thức mỹ nữ thật. Hai con mắt xanh biếc của nó nhìn chằm chằm vào Mục Nô Kiều với một thái độ rất là cảnh giác và thù địch.
Hiển nhiên là U Lang Thú cũng cảm nhận ra được cô gái này khác xa cái đám ô hợp lúc trước rồi!
” Cô là Mục Nô Kiều?”
Mạc Phàm nhìn chằm chằm vào nàng, rồi cũng nổi hứng lên hỏi.
Mục Nô Kiều khẽ gật đầu. Ngoài ra không có hành động gì khác nữa. Tất cả tâm tư của nàng lúc này là giành cho trận chiến này.
Nàng là một cô gái xinh đẹp, duyên dáng. Hai con mắt của nàng sáng ngời như mặt trăng. Thế nhưng trong đôi mắt ấy lại phóng ra một luồng khí rất là sắc bén. Nó hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài xinh đẹp, ôn nhu của nàng. Điều này cho thấy cô gái xinh đẹp được mọi người tôn sùng như nữ thần này cũng không phải dạng người dễ trêu chọc.
” Chúng ta thương lượng chuyện này một chút được không?”
Mạc Phàm giữ một khoảng cách vừa đủ với Mục Nô Kiều, tránh cho việc trong lúc hắn và nàng đang còn nói chuyện thì nàng ra tay đánh lén hắn. Mặc dù nàng xinh đẹp như nữ thần thì những chuyện như thế này chắc chắn sẽ không xảy ra. Nhưng hắn cũng phải đề phòng cho chắc. Bởi vì chương trước hắn cũng từng làm như vậy mà. Biết đâu được.
” Ok!”
Trong đôi mắt Mục Nô Kiều liền hiện ra một tia hồ đồ.
Đã ở trong tình huống như thế này thì thương lượng cái con khỉ gì nữa. Đáng lẽ ra Mục Nô Kiều cũng không muốn xuất chiến trong cuộc ” Đấu thú so tài” lần này. Thế nhưng chuyện này lại có quan hệ tới tất cả mọi người. Cho nên nàng cũng không thể trơ mắt nhìn làm ngơ chuyện này được. Chẳng lẽ nàng cứ để im như vậy cho cái người này cướp đoạt hết tài nguyên của hệ nàng sao?
” Người chính là người khiêu chiến cuối cùng của ta. Ta chỉ cần đem người đánh bại là có thể dễ dàng, thuận lợi đem một lượng lớn tài nguyên về trên tay mình. Khi người vừa bước vào sân quyết đấu, ta có thể cảm nhận thấy thực lực của người rất là mạnh…Nói như vậy chắc người cũng hiểu. Nếu như người thắng. Thì người cũng chỉ giúp cho hệ của người có được thêm một chút xíu tài nguyên nữa. Nhưng nếu ta thắng. Thì tài nguyên ta nhận được lại chính là tất cả các hệ đấy.”
Mạc Phàm long lanh đôi mắt nói.
Mục Nô Kiều cũng là một người thông minh. Cho nên những lời Mạc Phàm nói liền hiểu ngay Mạc Phàm muốn nói tới chuyện gì. Cho nên từ trong đôi mắt sắc bén kia thoáng cái liền hiện ra một nụ cười. Ngay sau đó nó liền khôi phục như cũ, nói:
” Vì thế cho nên?”
” Người chắc chắn là hiểu những điều ta nói. Chúng ta chia 3-7. Người thấy thế nào. Ha ha ha…?”
Mạc Phàm cười lớn không khác gì một tên gian thương kiếm được con mồi béo bở vậy, chỉ thiếu mỗi cái hành động chà chà lòng bàn tay nữa là đủ bộ.
Lời nói này không chỉ có mình Mục Nô Kiều nghe thấy. Mà còn có Tiêu Viện Trưởng, các giáo viên chủ nhiệm khoa, Cố Hàm lão sư và tất cả mọi người trên khán đài đều nghe được. Lúc này, biểu hiện trên khuôn mặt của bọn họ rất là phong phú và đa dạng….
Sinh viên Mạc Phàm, Người cũng nên giữ nhân phẩm cho mình một chút chứ!
Cái điệu bố kiêu ngạo lúc trước của người đâu rồi?? Cái khí phách muốn cướp đoạt toàn bộ tài nguyên của mọi người đâu rồi???
Đang vừa hào khí ngất trời chỉ trong vòng 1 giây liền biến thành thương nhân là làm sao??!!
Mục Nô Kiều đứng ở đó mà cảm thấy vừa buồn cười, vừa bực mình. Ở đâu ra cái loại người không biết tới xấu hổ như thế này cơ chứ?? Mà cũng làm gì có ai không biết tới xấu hổ như cái gã tên là Mạc Phàm này. Quả thật cốt khí của hắn đã bị chó nó gặm mất rồi!
” Người vất vả, lao tâm khổ tứ chiến đấu cho đến tận bây giờ. Thế mà lúc này người lại đem thành quả thắng lợi vất vả đó tặng cho ta 3 phần, trong khi ta không có công gì?”
Mục Nô Kiều nhìn Mạc Phàm hỏi lại.
” Ha ha… Có gì đâu. Chỉ là ta muốn kết giao bằng hữu thôi. Người sinh đẹp như thiên thần thế kia. Mà ta chính là một nam nhân theo đuổi những thứ đẹp đẽ, những thứ cao quý giống như người. Cho nên đối với một người xinh đẹp như người, ta dâng tặng người những vật ngoài thân như thế này có đáng là bao đâu.”
Mạc Phàm thẳng thắn, ung dung trả lời lại.
” Chuyện này…. nếu như ta muốn bảy thành thì sao?? Dù sao thì người cũng nói những thứ đó cũng chỉ là vật ngoài thân mà. Đúng không?”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Mục Nô Kiều liền hiện ta một tia như nhìn thấu những điều Mạc Phàm suy nghĩ trong lòng.
Mạc Phàm liền cứng miệng, không biết nói sao nữa.
Mẹ kiếp. Nữ nhân chết bầm này tại sao không biết thức thời cơ chứ? Mình đã là đại nhân rộng lượng không muốn cùng một nữ nhi như nàng đánh nhau rồi. Nếu như nàng cầm ba thành bước xuống có phải xong chuyện rồi không. Đằng này nàng lại được voi đòi tiên. Nàng muốn tận bảy thành cơ?? Nàng có nhất thiết phải ép Mạc Phàm đánh ” bốp bốp” lên người như vậy hay không??
” Đừng có dùng mấy cái tiểu xảo con con đó trêu đùa ta nữa. Chiến đi!”
Mục Nô Kiều liền nói rõ ra ý định của mình.
Đúng vậy! Nàng xuống đây để chiến chứ không phải để tán phét.
Thật ra cuộc ” Đấu thú so tài” này đối với nàng – một vị Trung cấp Ma pháp sư mà nói quả thật không có gì gọi là thú vị. Căn bản là không có hứng thú để nàng xuất đầu lộ diện. Thế nhưng, hiện giờ Mạc Phàm lại chính là người có lực chiến đấu quét ngang toàn bộ các hệ. Vì vậy cho nên, Mạc Phàm đã khơi dậy nên chiến tâm của nàng.
Thật ra những người biết Mục Nô Kiều cho tới bây giờ. Bọn họ có thể dùng 8 chữ để nói về con người nàng.
Xinh đẹp như tiên, hiếu chiếu như ma!
………………
“Mẹ kiếp! Rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt!”
Mạc Phàm có thể cảm nhận được một cơn cuồng phong cuồng bạo đang bay xung quanh cơ thể Mục Nô Kiều. Hắn liền chửi mắng một câu.
Nếu không phải nữ nhân này hình như còn có tu vi cao hơn hắn. Thì hắn cũng đâu cần phải thương lượng, chia cho nàng ba phần làm chi!
Tu vi cao hơn nên người tưởng rằng người giỏi lắm sao???
Muốn chiến?? Tốt thôi. Ta sẽ đánh cho người phải kinh ngạc thốt lên mới thôi!
” Huýt Huýt Huýt Huýt Huýt Huýt~~~~~~~~~~~~”
Không khí trong đấu trường đột nhiên bị rút hết đi. Một cơn cuồng phong khổng lồ liền xuất hiện.
Nó lấy thần hình kiêu ngạo của Mục Nô Kiều làm trung tâm vòng xoáy. Tốc độ xoay tròn của Phong hệ Tinh Đồ màu xanh càng trở nên nhanh chóng, dữ dội hơn. Nó nhanh chóng biến thành một cơn cuồng phong khổng lồ chứa cát bụi mịt mờ ở giữa sân quyết đấu!!
Cơn cuồng phong này rất là lớn. Chiều cao của nó có thể đạt tới tòa nhà hai tầng. Đường kính của nó rộng có lẽ hơn 2 thước lận!!
” Phong bàn – Long quyển!”
Từ trên đôi môi xinh đẹp của Mục Nô Kiều liền phun ra tên của cơn cuồng phong này.
Long quyển cuốn dần dần lên. Phong vốn là vô hình vô sắc. Thế nhưng sau khi nó cuốn đất đá, cát bụi thì nó liền trở thành một con quái vật khổng lồ, ai nhìn vào cũng phải chấn động nội tâm.
Phong Bàn này như đang giãy cơ thể tiến dần lên cao. Kết giới trong đấu trường va chạm với Phong Bàn này phát ra tiếng ” rít rít….” rất là chói tai. Cảm giác như lung lay sắp bị đổ vỡ ra vậy. Giống như kiểu chuyện này đối với nó cũng chỉ là một chuyện vặt vẵn. Nó tùy ý bay lượn, tùy ý xé nát mọi thứ vậy!
” Cái con mẹ nó chứ! Ngũ thành! Nhiều nhất là ngũ thành!”
Mạc Phàm đứng ở đó có thể nghe thấy âm thanh rít gào của cơn cuồng phong. Thế nhưng âm thanh lại càng lúc càng xa.
Trong đôi mắt lúc này của Mục Nô Kiều không hề có bất cứ một tia dao động nào. Nào tiếp tục khống chế Phong Bàn – Long Quyển của mình đi về phía Mạc Phàm và U Lang Thú.
Một cơn Cuồng Phong màu vàng gào thét, từ từ đi về phía Mạc Phàm. Mọi người ở bên trong sân quyết đấu lúc này gần như là không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì. Giống như cơn cuồng phong bạo ngược của Mục Nô Kiều đã chiếm hết tất cả mọi thứ ở nơi này rồi vậy.
Trung tâm của Phong Bàn – Long Quyển có lẽ có đường kính tầm 2 thước. Thế nhưng đối với một người bình thường mà nói. Chỉ cần đứng trong phạm vị 10 thước thì hơn phần nửa là sẽ bị cơn cuồng phong này cuốn vào bên trong. Còn nếu như đứng trong phạm vi 5 thước, thì ngay đến cả một chiếc ô tô cũng sẽ bị thổi bay lên không trung một cách dễ dàng.
Mạc Phàm nhìn mà cảm thấy khó chịu trong lòng.
Lúc Mục Nô Kiều vừa bước vào sân quyết đấu, hắn đã cảm thấy nàng rất là mạnh rồi.
Quả nhiên, đúng là như vậy! Hắn vừa mới vẽ ra được 2-3 phần Lôi hệ Tinh Đồ, thì nàng đã hoàn thành xong kỹ năng trung cấp ma pháp rồi…
/411
|