“Ba, ngươi cứ ăn đi, coi như ăn bổ thận cũng có thể, khi nào ngươi chán sống, ta trực tiếp thành toàn cho ngươi, cần gì phải nói lời như vậy”.
Mạc Phàm cười hắc hắc đê tiện một đoàn.
Hắn xác thực là bận không thể đến thăm Mạc Gia Hưng thường xuyên.
Nhưng hắn vốn dĩ là không cần a.
Ngoài 300 dặm luôn có một vị hắc ám sứ giả từ xa bảo hộ Mạc Gia Hưng, còn không phải là Vu Hậu đại nương phái người trực thuộc thế giới ma pháp quản lý đi.
Mạc Gia Hưng sẽ không cô đơn, mình cầu mong hắn sống, nhưng có người một mực chờ hắn chết, hắn tại lúc tắt thở, sớm muộn sẽ gặp lại nàng.
Asha Corea đã sớm nói cho Mạc Phàm biết, chung quanh Mạc Gia Hưng thường xuyên có vị này tương đối cường đại Hắc Ám Sứ Giả âm thầm thủ hộ, không đạt tới cấp bậc đại cấm chú, cơ bản cũng không làm gì được Mạc Gia Hưng.
“Được rồi, ta gọt cho các ngươi ăn”.
Mạc Gia Hưng thở dài nói, cũng đã quen với khẩu ngữ của Mạc Phàm.
Trên bàn đồ ăn đặc biệt phong phú, có trà xanh mới nóng hổi, còn có bánh ngọt đủ loại kiểu dáng ở xứ sở sương mù, có mâm cơm truyền thống Hoa Hạ, thủ pháp đầu bếp của Mạc Gia Hưng như cũ để người khác trầm trồ.
“Ông nội, ta muốn ăn bánh pudding”.
10 tuổi Thiên Hy xinh xắn ngồi trên ghế cao, một dạng đáng yêu hài tử giương tay lên gọi thêm món.
“Thiên Hy, không được vòi ông”.
Mục Ninh Tuyết chỉnh đốn nghiêm khắc nói.
“Không sao, pudding gia gia còn nhiều, ngươi muốn bao nhiêu, gia gia cho bấy nhiêu”.
Mạc Gia Hưng cười ôn hòa, xoa đầu Thiên Hy nói.
Chỉ thấy Thiên Hy hí hứng rộn ràng lên, đôi tay lắc lắc hoan hô: “Nha, ông là nhất”.
“Ba, ta giúp ngươi đi”.
Tâm Hạ dịu dàng nói.
“Không cần không cần, các ngươi đều ngồi đàng hoàng cho ta, đây chính là địa bàn của ta, ta nói quyết định, đều ngồi cho ta, ta có thể làm được!” Mạc Gia Hưng vội vàng ngăn cản nói.
“Lánh lánh ~~~!” Viêm Cơ ở bên cạnh Thiên Hy, tay cũng giơ lên đại biểu tương tự muốn ăn pudding.
Lão lang hóa thành tiểu tuyết Samoyed ngồi ngoan ngoãn ở trên đùi Thiên Hy, ngẩng lên đầu cún liếm liếm thành bàn.
Nó cái này cũng muốn kháng nghị thèm thịt bò Kobe, nhưng sợ sau đó tên chủ tồi phóng cho ánh mắt ghét bỏ, nó đành im lặng chơi với Thiên Hy.
Tốt cho một cái gia đình coi Đế Vương làm gác cổng!!
Mac Gia Hưng đối với Thiên Hy rất yêu thích, cháu duy nhất của hắn, lại làm sao không yêu thích đâu.
Mạc Phàm sao cũng được, đối với Mạc Gia Hưng, Mạc Phàm bây giờ chết được rồi, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.
Cháu gái đáng yêu như thế, nơi nào cần thằng nghịch tử này???
Nói thật, một trận kia hủy diệt thế giới của Mạc Phàm, Mạc Gia Hưng bay màu hai năm tiền kinh doanh, mất bốn mẩu hoa viên...ài...
Nói liền tức giận.
Vẫn là nhìn mặt Thiên Hy yêu đời hơn tiểu tử thối!
Lại nói, Thiên Hy quả nhiên đã định là thiên kiêu của thế hệ tương lai, thật giống Aliénor một dạng, 10 tuổi đã thức tỉnh ma pháp, trời sinh đại hồn chủng.
Nàng có thiên phú Mục Ninh Tuyết truyền thừa, nhưng lại bởi vì sớm bị một phần Hỏa chu tước chảy vào người sưởi ấm cùng một phần ấn ký Thần Hồn Thần Nữ ở giữa xoa chịu cho trung hòa, băng tính rốt cuộc tan chảy thành nước.
Thiên Hy có thiên phú Thủy hồn, mệnh thủy.
Thậm chí, đến màu tóc của Thiên Hy cũng là màu hồng nhạt, này không phải là DNA vấn đề, mà là quá nhiều phản ứng ma pháp trên người Thiên Hy nảy sinh vấn đề, tạo ra một loại mệnh trung hòa, mệnh cách thay đổi.
May mắn là, nàng xuất sinh ở trong một gia đình không có gì ngoài tiền và yêu ma đế vương, từ nhỏ uống sữa Đế Vương, ăn đồ bổ nhất nhì Côn Lôn, nuốt sinh mệnh quả Amazon Thần Thụ, cho nên Thiên Hy không bị giày vò bởi thiên phú của mình quá nhiều.
Nàng lỡ có mà khóc một tiếng, Tiểu Mei, tất cả pháp sư Parthenon Thần Miếu sẽ bị gọi đến.
Mà Mạc Phàm thì nhất định cũng vì nàng san bằng một lãnh thổ bộ lạc Yêu Ma để mua vui.
Có đứa con gái nhỏ, chính là hủy diệt thế giới cũng có thể.
Mạc Phàm nhìn ngó ngang qua một vòng.
Vào cửa chính là một cái hoa viên phi thường thoải mái, vài cái bàn đặt phi thường tùy ý, mấy cây bạch quả nhỏ lá tươi tốt vừa phải, khóm hoa vờn quanh, sắc thái cùng toàn bộ trà viện hoàn mỹ phù hợp, mùi thơm ngát nhàn nhạt cùng mùi thơm đun trà càng là vừa vặn thích hợp lôi kéo người ta vào chỗ...
Mới đi tới, thoáng cảm thụ một phen, liền có một loại ý nghĩ muốn ngồi phệt ở đây cả ngày nơi nào cũng không đi, hoàn mỹ thả không chính mình, chìm đắm trong hoàn cảnh thoải mái hoàn mỹ này.
Mạc Phàm đi ra phía sau hoa viên.
Tại đây, hắn sửng sốt một chút, trái tim đột nhiên đập thình thịch nhảy dựng lên...
Bỉ ngạn...!?
Nơi này trồng thật nhiều hoa Bỉ ngạn a...!?
Chẳng lẽ lão cha thật gặp lại nàng rồi???
Mạc Phàm hơi ngây dại định thử nghiệm mở ra thần thức cảm nhận một phen.
Đột nhiên nghe bộp một tiếng, Mạc Gia Hưng vỗ nhẹ vào vai hắn làm cho hắn bừng tỉnh.
“A”.
Mạc Phàm mở miệng theo bản năng.
“Không cần nhìn, là ngươi mẫu thân, nàng trở về”.
Mạc Gia Hưng nhỏ nhẹ nói.
Mạc Phàm hơi chướng.
Còn có chuyện tốt như này, nàng là Vu Hậu, cấp bậc cực cao trong Ảnh Duệ bộ tộc, bị sáp nhập về sau, làm cách nào có thể từ trong tay U Minh Thần Tộc quản giáo trốn được ra đây?
Nàng từ bỏ chức vụ, vẫn là kháng lại mệnh lệnh?
Mà chuyện đó tạm thời bỏ qua không nói, nàng hẳn bây giờ sẽ không thể trở về lại được Hắc Ám Vị Diện.
Mạc Phàm lập tức mở miệng hỏi: “Vì sao nàng không ra gặp chúng ta?”
“Làm gì có người mẫu thân nào lại không muốn gặp con mình.
Nàng người muốn gặp nhất dĩ nhiên chính là ngươi, nàng rất nhớ ngươi”.
Mạc Gia Hưng mở miệng nói.
“????” Mạc Phàm phất phơ không hiểu được đạo lý.
Hắn nhìn chằm chằm Mạc Gia Hưng, chỉ thấy lão cha cười ôn hòa, ngón tay chỉ về phía trước một gian nhà nhỏ phía sau hoa viên, nhỏ giọng nói:
“Ngươi có dũng khí mở cánh cửa đó ra và bước vào gặp nàng hay không?”
Mạc Phàm sững sờ.
Từ sững sờ đến trầm mặc.
Hắn không tốt mở miệng, chỉ là một bộ lưỡng lự chậm chạp đi đến cái gian nhà nhỏ kia.
Trước cổng có một cái giỏ hoa, giỏ hoa đồng điệu với thiết kế hàng rào gian nhà, đơn giản mà đẹp, rất thanh bình ấm áp.
Hắn mang theo vô vàn chập trùng cảm xúc đi đến ngay cửa, dự định gõ một cái, nhưng hắn đột nhiên mọi động tác bị đình chỉ dừng lại.
Không vì lý do gì cả.
Cứ như vậy một trái tim chìm xuống không thể giải thích được.
Mạc Phàm không có cái dũng khí để gõ cửa...
Đột nhiên có một người phụ nữ 39 năm sau xuất hiện, và lão cha nói đó là mụ mụ của mình.
Mà lại, người này vốn trước đây ở bên dưới Hắc Ám Vị Diện cùng hắn có vài ba lần tiếp xúc, còn cho hắn một cái bạt tai.
Có chút ngượng ngùng cùng xấu hổ...!dạng này xấu hổ, để tâm hắn rối như tơ vò.
Nếu mở cửa ra gặp lại nàng, nên xử lý làm sao càng tốt? nên nói câu gì đầu tiên bây giờ?
Phẫn nộ, vui sướng, phấn kích, tha thứ hay chột dạ?
Mạn Châu Vu Hậu hẳn là cùng hắn tương tự có một cái cảm xúc ân hận cùng đau đớn khó có thể giãi bày này.
Hơn nữa, còn một cái chỉ có Mạc Phàm biết rõ, đó là Mạc Phàm cũng không phải thực sự là Mạc Phàm con trai nàng.
Mạc Phàm run rẩy thoáng chốc, cuối cùng tận lực hít sâu rồi thở dài một hơi.
Hắn nghiêng đầu lễ phép hành lễ trước cửa một cái, sau đó quay người bỏ đi.
Mạc Gia Hưng hiểu hắn, cũng không có giữ lại.
Chỉ nghe thấy tiếng sụt sịt nức nở phía sau cửa phát ra, thế gian phảng phất như muốn nín lặng trầm xuống theo tâm trạng của nàng.
Mạc Phàm không gặp nàng, nhưng hắn sau đó để Thiên Hy đi gặp nàng.
Buổi chiều, Thiên Hy ngây thơ đáng yêu vô cùng mang đến một đóa hoa bông tuyết, chạy đến ngôi nhà phía sau giữa hoa viên gõ cửa, sau lưng Tiểu Viêm Cơ vờn quanh nô đùa..
/1120
|