Toàn Chức Cao Thủ

Chương 97 - Ngu Ngơ Gà Mờ

/1726


Nhiệm vụ chuyển nghề có lẽ sẽ hơi gây khó khăn với người mới trong thao tác, thường phải làm mấy lần mới được. Nhưng với người có tốc độ thao thác tay không tầm thường như Đường Nhu thì lại chẳng khó chút nào, thuận lợi làm xong nhiệm vụ chuyển nghề, Hàn Yên Nhu chính thức trở thành một pháp sư chiến đấu.

“Anh đang ở đâu?” Đường Nhu hỏi Diệp Tu.

Diệp Tu nhắn tọa độ vị trí sang, hắn cùng Điền Thất và Nguyệt Trung Miên đang tới chỗ phó bản, mặt khác cũng nhắn Bánh Bao Xâm Lấn cùng tới phó bản.

Kết quả Bánh Bao Xâm Lấn lại nghiện làm Độc Cô Cầu Bại trong đấu trường, đến phó bản cũng không muốn đi. Diệp Tu thật sự bó tay với bạn gà mờ này, chơi cái gì cũng nhanh nghiện, chơi cái gì cũng cảm thấy thú vị.

Diệp Tu vừa chạy vừa nhắn tin hỏi hội trưởng Mưu Đồ Bá Đạo là Dạ Độ Hàn Đàm, hỏi xem thông tin về năm người của Gia Vương Triều đã có chưa.

“Chưa có đâu, trang bị khó tìm hiểu lắm.” Dạ Độ Hàn Đàm đáp. Trong Vinh Quang không có chế độ xem trực tiếp thông tin của người chơi khác. Muốn biết trang bị của một người xa lạ, phải hiểu biết về các loại trang bị, sau đó quan sát trang bị trên người nhân vật. Dạ Độ Hàn Đàm cũng rất để bụng việc này, phái người có vốn hiểu sâu rộng về trang bị đi nghiên cứu trang bị của năm người kia

“Nghề gì? Chắc cũng phải biêt nghề gì rồi nhỉ?” Diệp Tu hỏi, chuyện này độ khó cũng không cao.

“Ừ, chuyện này thì biết được rồi, Khôi Hắc Sắc là ma kiếm sĩ, Gió Biển là thiện xạ, Tử Bất Ngữ là nhà quyền pháp, Không Có Chỗ Trốn là ma đạo học giả, Túi Tiền Lớn là pháp sư nguyên tố.” Dạ Độ Hàn Đàm nói.

“Được tui đã biết.” Diệp Tu trả lời, khóe miệng lơ đãng nở nụ cười.

Ma kiếm sĩ, nhà quyền pháp và thiện xạ, vừa hay là ba nhân vật mà Lưu Hạo, Vương Trạch và Phương Phong Nhiên chuyên dùng. Nhìn ba người này và Trần Dạ Huy chuyên phụ trách công hội Vương Triều ở cùng nhau thì Diệp Tu cũng đã suy đoán thử. Hiện tại vừa thấy, quả nhiên, kỷ lục phó bản Rừng Rậm Băng Sương của khu 10 là do tuyển thủ chuyên nghiệp tạo nên.

Nhưng ba người này cũng rảnh thật. Tự nhiên lập kỷ lục của phó bản cấp thấp Rừng Rậm Băng Sương, rốt cuộc có ý đồ gì? Đùa chút chơi? Diệp Tu nhất thời không nghĩ được tại sao. Dù có lấy việc cày phó bản làm niềm vui, thì cũng có thể đi Thần Chi Lĩnh Vực mà.

Chẳng lẽ chỉ vì khoái cảm lập kỷ lục? Nếu thật sự là thế thì Diệp Tu phải thay bọn họ xấu hổ một chút, khiêu chiến kỷ lục mà lại tới Rừng Rậm Băng Sương của khu mới, giống như tuyển thủ NBA toàn quốc quyết phân thắng bại với học sinh trung học, không biết xấu hổ à?

Nhưng mặc kệ có biết xấu hổ hay không, đúng tuyển thủ chuyên nghiệp ra tay có khác, kỷ lục Rừng Rậm Băng Sương của cả mười khu đều bị họ phá rồi. Kỳ thật ở các khu cũ, ít nhiều cũng đều có kỷ lục cuối cùng của phó bản do tuyển thủ chuyên nghiệp lập, sau này trở thành kỷ lục cao nhất của tất cả các khu.

Nhưng kỷ lục này lại chẳng được ngưỡng mộ, ngược lại đều rước lấy chửi rủa của những người chơi khác. Kỷ lục do tuyển thủ chuyên nghiệp tạo nên, rõ ràng khác xa một trời một vực với người chơi bình thường, người bình thường cố gắng cách nào cũng không vượt qua, vô duyên cô cớ liền mất đi một cơ hội lên bảng lấy thưởng, đương nhiên sẽ khó chịu.

Tuyển thủ chuyên nghiệp bị sao vậy? Không đến Liên minh so tài, chạy vào game online bắt nạt người thường à?

Đây là chủ đề từng được được bàn tán đầy trong khu thảo luận, khiến tuyển thủ chuyên nghiệp lập kỷ lục mặt xám mày tro, hoàn toàn không dám lộ ra phó bản này do mình đánh. Nhân vật lập kỷ lục cũng chẳng dám dùng nữa, cơ bản tất thảy đều thành người mang tiếng xấu. Thật ra tuyển thủ chuyên nghiệp cũng khá vô ý, chỉ nhàm chán chơi chút thôi mà, ai ngờ lại náo loạn thành như vậy.

Vài người theo thuyết âm mưu còn cho rằng công ty trò chơi cố ý mời tuyển thủ chuyên nghiệp lập kỷ lục thật cao để không người chơi bình thường nào phá được mà lấy thưởng.

Công ty trò chơi đúng là nằm thôi cũng trúng đạn, oan uất tựa như Thị Kính*, hồi ấy làm lớn chuyện đến nỗi công ty phải đứng ra giải thích. Sau này đến Liên minh Chuyên nghiệp cũng phải nhúng tay vào, Liên minh cũng quy định tuyển thủ chuyên nghiệp không được vào game online để làm ba cái thứ như thế nữa. Nhưng quy định cũng chỉ là quy định, cũng không có biện pháp gì giám sát, vì vậy chủ yếu là dựa vào tự giác của tuyển thủ chuyên nghiệp. Thực tế đám tuyển thủ cũng chẳng hứng thú tạo loại kỷ lục nhảm nhí này, càng về sau càng ít thấy.

Dù sao tạo nên một kỷ lục mà đẳng cấp chuyên nghiệp quá rõ ràng sẽ bị hàng vạn người chơi chửi cha mắng mẹ sau lưng , loại cảm giác này, chỉ có mấy tên tâm lý vặn vẹo mới thích thôi.

Thế nên đối với việc bọn Lưu Hạo lập kỷ lục Diệp Tu cũng không nghĩ gì sâu xa, nhìn bọn họ và Trần Dạ Huy qua lại với nhau, có khi là Trần Dạ Huy nhắc tới, ba người cũng tùy tay đánh một lần. Phó bản cấp thấp cũng có cái lợi của nó, tuy rằng nếu bị vạch trần thì càng mất mặt, nhưng kỷ lục của phó bản cấp thấp thường không gây nhiều chú ý lắm.

“Có đến không?” Diệp Tu quay đầu nhìn màn hình của Đường Nhu, bọn họ bên này ba người đã đến, đang đợi Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn.

“Trên đường.” Đường Nhu nói.

“Biết đường không?” Đường Nhu kỳ thật cũng là gà mờ, Diệp Tu sợ cô mù đường.

“Biết chứ” Đường Nhu cũng không có mờ đến vậy.

Bên ngoài phó bản, năm người gặp nhau. Vừa thấy người mới gia nhập là một nhân vật nữ, nếu bình thường chắc chắn phải trêu chọc một hồi. Nhưng vì đây là người cao thủ đại ca mang tới, Điền Thất cuối cùng vẫn nhịn, Nguyệt Trung Miên thì lại tỏ vẻ khinh thường. Chỉ có bạn gà mờ ngu ngơ Bánh Bao Xâm Lấn mới chạy đến trước mặt Hàn Yên Nhu hớn ha hớn hở: “Hi, mỹ nữ.”

20 cấp trước đó đều là Đường Nhu tự luyện, trước kia ngẫu nhiên thay Trần Quả chơi cũng chỉ thao tác, không giao tiếp nói chuyện với người chơi khác, lần đầu tiên tiếp xúc với hệ thống chat voice của Vinh Quang, giật mình xong, đột nhiên khanh khách cười.

“Cười cái gì?” Diệp Tu kỳ quái quay đầu.

“Cứ như vậy nói chuyện à? Ngốc ngốc thế nào ý” Đường Nhu nói.

Nhìn Bánh Bao Xâm Lấn còn đang hớn trên màn hình, Đường Nhu bên ngoài màn hình vì một câu hỏi thăm đã bật cười, Diệp Tu lần đầu tiên thấy hơi nghi ngờ: Hai đứa này có đáng tin không nhỉ? Kỷ lục phó bản Rừng Rậm Băng Sương do tuyển thủ chuyên nghiệp lập cũng không dễ phá đâu. . . . . .

“Em muốn nói chuyện thì làm thế nào?” Đường Nhu hỏi.

“Hả, chat voice của em không mở à?” Diệp Tu phục hồi tinh thần lại, chỉ Đường Nhu cách mở chat voice.

Đường Nhu “Khụ khụ” hai tiếng, nói một câu “Chào mọi người”, lập tức liền cười lăn lộn.

“Có cái gì buồn cười . . . . . .” Diệp Tu khó hiểu.

“Em cũng chả biết.” Đường Nhu vừa cười vừa nói.

Bánh Bao Xâm Lấn trong trò chơi lại kích động : “Oa, thật sự là mỹ nữ, thanh âm còn rất êm tai. Đại ca Thất, Tiểu Nguyệt Nguyệt mọi người có nghe thấy không?”

“Tiểu Nguyệt Nguyệt em gái mi” Nguyệt Trung Miên nóng nảy, thật đắng lòng sao người mới quen luôn vô tình dùng ngay cái tên này để gọi mình chứ? Chắc chắn là tên khốn nào đó đã bày mưu hãm hại mình! Nguyệt Trung Miên âm thầm suy đoán, gã đương nhiên không biết, hiện tại ở sau lưng gã mọi người chỉ gọi cái tên “Tiểu Nguyệt Nguyệt” này. Bọn Điền Thất giáp mặt vẫn là Nguyệt Trung Miên Nguyệt Trung Miên, Bánh Bao Xâm Lấn lại đâu nghĩ nhiều vậy. Gà mờ vì sao lại kêu “gà” chứ? Chính là vậy đấy.

“Được rồi được rồi đừng làm ồn. Đội mình chuẩn bị vào phó bản đi, Hàn Yên Nhu là lần đầu tiên vào phó bản này, mọi người chiếu cố nhé.” Diệp Tu nói.

“Tên rất êm tai đó mỹ nữ.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Cám ơn.” Đường Nhu ở trong trò chơi cũng giống ngoài đời lễ phép khách khí.

“Mỹ nữ cậu thuộc chòm sao nào vậy?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi.

“Chòm Bạch Dương.” Đường Nhu nói.

“Khụ” Diệp Tu ho khan.

“Mỹ nữ đoán chòm sao của tớ là gì xem ?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi.

“Không biết.” Đường Nhu nói.

“Đoán đi cho cậu đoán 3 lần.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Khụ khụ khụ vào phó bản, hai đứa” Diệp Tu không thể nhẫn nhịn .

Nhưng vào phó bản rồi Bánh Bao Xâm Lấn sẽ yên tĩnh sao? Đương nhiên sẽ không, chỉ thấy cậu ta tiếp tục vây quanh Hàn Yên Nhu nói liên mồm: “Mỹ nữ cẩn thận. Phó bản này rất nguy hiểm, cậu đứng sau tớ đi biết chưa? Hồi ngày đầu tớ mới tới đây. . . . . .”

“Bánh Bao Bánh Bao Bánh Bao” Diệp Tu cảm thấy chỉ số thông minh của mình cũng sắp giảm xuống theo, “Rảnh lại tán gẫu sau, anh đi dẫn quái, Hàn Yên Nhu em đi theo anh.”

“Vâng.” Đường Nhu điều khiển Hàn Yên Nhu đuổi kịp Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu.

Ô Thiên Cơ của Quân Mạc Tiếu khi rút ra đã là dạng chiến mâu, cùng loại với vũ khí Hàn Yên Nhu dùng.

“Em xem, tiểu quái của phó bản này. . . . . .” Diệp Tu vừa hướng Đường Nhu nói vừa đi lên dẫn quái. Thực chiến kết hợp các loại quái khác nhau, vừa giảng cho Đường Nhu vừa hướng dẫn bằng hành động xem dẫn và dụ quái thế nào.

Bánh Bao Xâm Lấn lúc này cô đơn vô cùng, hào hứng đến trước Điền Thất cùng Nguyệt Trung Miên: “Mọi người đoán xem chòm sao của tui là gì?”

“Biến” Hai người cùng kêu lên.

Bánh Bao Xâm Lấn buồn bực, ra một xó vẽ vòng tròn, cảm thấy vẫn là mỹ nữ dịu dàng đáng yêu hơn.

Điền Thất và Nguyệt Trung Miên còn đang nhìn Quân Mạc Tiếu dẫn quái, nhưng càng xem càng kinh ngạc. Không phải vì cao thủ đại ca, bọn họ đã kinh ngạc quen với trình độ của cao thủ đại ca rồi. Lần này kinh ngạc bởi cô gái mà cao thủ đại ca mang đến, giảng một chút xong, cô nàng đã bắt đầu tự mình ra trận, kết quả từ di chuyển đến dẫn quái, từ công kích đến né tránh, nào giống người mới vào phó bản Rừng Rậm Băng Sương lần đầu chứ?

“Ai thế này?” Điền Thất nói thầm. Cao thủ nhiều như vậy, khiến cho người chơi tầm trung như họ thật ghen tị, kỳ thật chả những hai, chính tên lưu manh gà mờ đang vẽ vòng tròn kia, hôm bữa được Quân Mạc Tiếu chỉ cho một chút, trình độ đột nhiên tăng mạnh, thao tác rõ ràng đã tiến bộ hơn người.

Con tim Điền Thất tan vỡ, cao thủ đại ca và em gái mới gia nhập đã dẫn theo vài con quái trở lại. Mang tổ đội như thế này Diệp Tu không dám dùng Một Đợt Sóng Xô, nhưng một lần dẫn quái này cũng đã nhiều hơn đội ngũ bình thường rồi .

Ba người Điền Thất vội vàng tiến lên tiếp viện, bên này đánh quái, bên kia Diệp Tu giảng này giảng kia với Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, Nguyệt Trung Miên khó hiểu lắng nghe, hỏi Điền Thất: “Tên đó giảng nhiều thế làm gì?”

Điền Thất nghe xong lại tiếp tục tan nát cõi lòng: “Chuẩn bị khiêu chiến kỷ lục cấp 25 của phó bản này”

“Năm chúng ta?” Nguyệt Trung Miên hỏi.

“Ba người họ à.” Điền Thất nói.

“Ba người? Không thể nào?” Nguyệt Trung Miên kinh ngạc.

Điền Thất bất đắc dĩ, thằng này muốn tự rước nhục à, đành phải nói ra toàn bộ: “Muốn phá kỷ lục này cần cao thủ, Bánh Bao và cô em này là người mà cao thủ đại ca tìm về để giúp đỡ, hai người còn lại là ai thì không biết”


/1726

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status