Edit: Hwan | Beta: Tử Hạ + Zencest
“Dù có bản vẽ cũng phải xem ông có đủ vật liệu hay không nữa.” Diệp Tu nói.
“Đương nhiên là đủ rồi.” Lâu Quan Ninh tự tin vài phần, việc tranh giành BOSS hoang dã bên Thần Chi Lĩnh Vực đang mở rộng không ngừng, có thu hoạch ổn định. Mà bên khu thường, Nghĩa Trảm Thiên Hạ đã sớm thành lập nên thế lực của mình, hơn nữa còn trải rộng mười khu, vẫn có sức cạnh tranh. Huống chi Thần Chi Lĩnh Vực chỉ có một, mà khu thường lại có mười. Mặc dù BOSS đổi mới là như nhau, nhưng số vật liệu từ khu thường gấp mười lần Thần Chi Lĩnh Vực. Tính tổng lại, vật liệu ở khu thường lớn hơn Thần Chi Lĩnh Vực nhiều.
Nghĩa Trảm Thiên Hạ được thành lập không phải do một phút ngẫu hứng, đương nhiên phải sớm tích lũy vốn liếng ở khu thường. Nếu bên Đại Thần có phương pháp làm trang bị bạc, không hao tốn tiền của quá mức, thì chuyện chỉ bỏ chút vật liệu là có ngay trang bị bạc này quả thật không khác gì của trời ban.
“Vậy thì được, tui sẽ xem giúp ông sau. Nếu vật liệu bên ông đầy đủ, bên tui có cần gì thì nhớ giúp đỡ đấy!” Diệp Tu nói.
“Không thành vấn đề!” Lâu Quan Ninh đồng ý. Đây cũng không phải nghiên cứu bất chấp tiền của gì, nếu ngay lần đầu mà ra được thành phẩm, vậy chút phí tổn cho một món đồ bạc chẳng đáng là bao với một công hội tư sản như họ. Diệp Tu thế đơn lực mỏng, quá trình nâng cấp Ô Thiên Cơ mới khổ cực như vậy. Còn rơi vào tay các câu lạc bộ chuyên nghiệp, bản vẽ có sẵn, trang bị ra lò chỉ trong một phút đồng hồ.
Sau khi cả hai thỏa thuận xong, Lâu Quan Ninh vui vẻ rời đi, gã lại một lần nữa thấy được lợi ích khi quen được đại thần. Chuyện này cho dù có tiền cũng đành bó tay. Lâu Quan Ninh quả thực hi vọng bên mình vung tiền mà hốt được một nhân tài toàn diện như vậy.
Diệp Tu mượn được trang bị từ bên Nghĩa Trảm Thiên Hạ, liền tùy ý phân phát cho mọi người. Trang bị được chia như hồi thứ hai tuần trước, sau đó cho nhân vật thay đổi trang bị tiến hành tập quen.
Một đêm bình yên, buổi sáng ngày hôm sau lại tập luyện điều chỉnh trước khi thi đấu. Tính ra Hưng Hân đã bước vào trận đấu thứ tư, tiến độ tập huấn đã không cần Diệp Tu tận tay chỉ đạo nữa. Tất cả mọi người đều đã nắm rõ, mỗi ngày đều tự giác hoàn thành.
Tám giờ tối đêm ấy, lượt về trận đấu khiêu chiến thứ hai chính thức bắt đầu. Sân nhà lần này thuộc về chiến đội Hưng Hân, bản đồ do bên Hưng Hân chọn.
Trong phòng huấn luyện của chiến đội Vô Cực, ông chủ của Vô Cực đích thân xuống giám sát, sắc mặt của mọi người đều vô cùng nặng nề. Lần trước sau khi trận đấu kết thúc, ông chủ Vô Cực cũng đã thông báo cho đám tuyển thủ: Nếu họ lại bị đào thải lần nữa, chiến đội Vô Cực khó lòng tiếp tục được.
Chiến đội Vô Cực cũng không giống như những chiến đội tép riu lập đại. Những chiến đội khác là do bạn bè tụ tập chơi đùa, không nói đến chuyện tiền lương hay quyền lợi. Còn bên Vô Cực, ngoại trừ tuyển thủ chuyên nghiệp, câu lạc bộ còn có các nhân viên khác. Mỗi ngày đều phải chi không ít tiền nhân công, rồi đủ loại phí linh tinh khác như tiền điện nước ăn ngủ vân vân. Tuy vòng khiêu chiến năm nay có Gia Thế, hi vọng đột phá của họ cũng rất xa vời, thế nhưng chỉ cần kiên trì đến phần đấu offline, họ có thể chống đỡ qua hết mùa giải này.
Bởi lúc vòng offline bắt đầu, các trận đấu khiêu chiến sẽ được trực tiếp, từ đó thu hút các nhà tài trợ bỏ tiền quảng cáo, các đội ngũ tham gia sẽ được chia hoa hồng. Tuy kém xa giải đấu chuyên nghiệp, nhưng đó cũng là một phần thu nhập, chiến đội Vô Cực vẫn có thể gắng gượng vượt qua mùa giải vô ích này. Còn đối với những đội ngũ tép riu sống được đến đây, phần tiền đó chẳng khác gì món quà trời ban cả.
Cũng từ lúc bắt cặp đấu loại offline này, tiền hoa hồng sẽ tăng lên sau mỗi vòng. Những chiến đội chuyên nghiệp như Vô Cực dù không địch lại Gia Thế, chỉ cần không chạm phải Gia Thế hoặc các chiến đội chuyên nghiệp khác trước đó là có thể vượt qua vòng loại dễ dàng. Mà bây giờ, mới đợt thứ hai, chiến đội Vô Cực đã phải đối mặt với nguy cơ đào thải, chuyện xảy ra quá sớm. Ông chủ Vô Cực không thể lãng phí tiền bạc cho một mùa giải nữa.
Ông chủ bèn nói thẳng tình trạng hiện tại cho đám tuyển thủ chiến đội. Cả chiến đội Vô Cực lúc này đều mang tâm trạng liều mạng. Sống chết trước mắt, mọi người đều đặc biệt chăm chỉ, chất lượng huấn luyện tuần này cực kỳ cao. Sau buổi sáng thoáng điều chỉnh hôm nay, thời khắc quyết định vận mệnh cuối cùng của họ rốt cuộc đã đến.
Chiến đội Hưng Hân sẽ xếp người ra sao? Chọn bản đồ thế nào?
Tuần này Chiến đội Vô Cực nghiên cứu chiến đội Hưng Hân cả ngày lẫn đêm. Hưng Hân có bao nhiêu tuyển thủ đều bị bọn họ nghiên cứu hết. Căn cứ vào những đặc điểm của đám tuyển thủ này, suy đoán khả năng bài binh bố trận của Hưng Hân, cuối cùng quyết định phương án xuất trận bên mình.
Trận đấu tiến vào giai đoạn chuẩn bị. Cuộc chiến sinh tử này lại không được nhiều người quan tâm như trước. Phần lớn khán giả có mặt đều là fan chân chính, ở cạnh cổ vũ cho Vô Cực vào giây phút sống còn. Với đám chân phụ luôn chờ cơ hội chê cười Hưng Hân, trận đấu này có tỷ số quá ảo, nghịch chuyển dễ dàng sao? Nhóm antifan không đến, những người có hứng thú với Hưng Hân cũng không đến. Những người này một phần là vì muốn chê cười đám antifan, đám kia không đến, họ cũng lười qua. Số khác lại vì kết quả lần trước chênh nhau quá xa mà lười không đi. Mọi chuyện lại lần nữa chứng minh thể chế đấu loại hiện nay của Vinh Quang dễ rơi vào cảnh bế tắc, làm giảm sức hút của lượt kế tiếp.
Người không nghĩ vậy có lẽ chỉ có hai đội tham gia cùng fan hâm mộ của chiến đội Vô Cực.
Trong thời gian chuẩn bị, fan hâm mộ của Vô Cực đồng loạt spam kênh, đăng những lời cầu chúc cho chiến đội Vô Cực. Trần Quả rất thấu hiểu tâm trạng của fan, bất chợt cũng có chút đồng tình với đám fan nhà người. Bởi cô tin chiến đội Vô Cực nhất định sẽ bị họ đánh bại, đừng hòng có kỳ tích.
Trong giai đoạn chuẩn bị, tuyển thủ của hai bên được xếp theo thứ tự lên sân, chủ nhà chọn sân, sau khi tất cả hoàn thành, trận đấu chính thức bắt đầu.
Phần đấu cá nhân.
Khi mà công bố bản đồ, chiến đội Vô Cực đồng loạt ồ lên.
Bản đồ Võ Đài.
Đúng, chính là Võ Đài. Một bản đồ được sử dụng thường xuyên trong đấu trường game nhưng lại hiếm được ưa chuộng trong giới chuyên nghiệp.
Bản đồ này tuy đơn giản nhưng nó lại lãng phí ưu thế sân nhà. Ưu thế sân nhà mấu chốt ở việc chọn bản đồ. Chọn bản đồ mà mình thường luyện tập, quen thuộc và am hiểu để cường hóa thực lực bên ta. Nhưng còn Võ Đài này thì sao? Một bục đấu phẳng trơn không hề có tí địa thế nào.
Chọn bản đồ này chẳng khác nào vứt đi ưu thế sân nhà, làm chiến đội Vô Cực cực kỳ khó hiểu. Nhưng trận đấu đã bắt đầu, tuyển thủ mà hai bên cho ra sân đầu tiên cũng đã vào vị trí chiến đấu, Bánh Bao Xâm Lấn bên Hưng Hân và Hiểu Thương bên Vô Cực.
Thành viên đầu tiên cũng giống như hồi lượt đi. Chỉ là ở lượt đi, chiến đội Vô Cực chỉ muốn ra oai phủ đầu, còn lượt về, tất cả đều muốn cẩn thận bảo vệ từng điểm số.
Vì vậy, đội trưởng Ngũ Thần của chiến đội Vô Cực, tuyển thủ đáng tin nhất với ba năm kinh nghiệm trong giới chuyên nghiệp lại là người đầu tiên ra trận.
Hiểu Thương đứng lên, Ngũ Thần hít một hơi thật sâu, nhìn 3 giây đếm ngược.
3, 2, 1.
Trận đấu bắt đầu!
Pháo vang!
Ngay giây đầu tiên hình ảnh được ghi lại, Ngũ Thần đã phát động tiến công. Võ đài vừa nhỏ vừa không có chướng ngại vật, thanh trọng pháo trên vai Hiểu Thương nổ vang, một phát pháo bay thẳng ra ngoài.
Ngũ Thần chẳng dám xem thường Bánh Bao Xâm Lấn chút nào. Tuy lần trước hắn thắng khá dễ dàng, nhưng nguyên nhân không rõ ngược lại làm hắn cảm thấy hoang mang. Từ tư liệu và biểu hiện khi đấu đoàn đội của người này, Bánh Bao Xâm Lấn không phải một tuyển thủ ngu ngốc!
Phải dốc hết sức ứng phó!
Lúc này, Ngũ Thần đã quên mất những trò con bò của Bánh Bao Xâm Lấn ở lượt đi, hắn chỉ một lòng muốn đánh bại đối thủ mà thôi.
Bánh Bao vẫn phản ứng nhanh nhạy như trước, đuổi giết từ khoảng cách xa không uy hiếp được cậu. Bánh Bao Xâm Lấn khẽ nghiêng người, đạn pháo xẹt qua. Nhưng đây chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi, đòn tấn công nối gót được chuẩn bị trước của Ngũ Thần đã liên tiếp đuổi giết. Trên Võ Đài, Bánh Bao đương nhiên không mù đường nữa, mà dần dà áp sát Hiểu Thương trong quá trình né tránh.
Đấu với một nghề đánh xa như bậc thầy pháo súng, HP của hai bên không thể nào hơn kém suýt soát trong từng giây được. Nếu là trường hợp cả hai cách nhau một khoảng, bậc thầy pháo súng có thể ép thanh máu của đối phương xuống, nhưng một khi họ bị đối phương tiếp cận, bậc thầy pháo súng sẽ bị mất rất nhiều máu.
HP của hai nhân vật thường sẽ lần lượt tụt xuống một khoảng lớn, kết quả cuối cùng còn phải xem cách hai tuyển thủ chiếm ưu thế như thế nào. Mà ngoài thao tác và hiểu biết, sự tính toán cũng rất cần thiết. Cái này hơi khó cho một Bánh Bao hay lên cơn. Trận này ai cũng không chiếm được ưu thế bản đồ, sau vài lần cà máu nhau, Bánh Bao Xâm Lấn ngã xuống đặt dấu chấm hết cho trận đấu.
Kỹ thuật của Bánh Bao đã không thua gì Ngũ Thần, trận này chỉ thua ở cách kiểm soát toàn cục mà thôi. Tuy HP cả hai thay phiên giảm xuống, nhưng tiến độ trận đấu đã bị Ngũ Thần nắm trong tay. Bánh Bao chỉ biết cắm đầu chém giết, không hề nhận ra chuyện này.
“Ố ồ” Thấy chiến đội Vô Cực giành được điểm trận đầu, fan đương nhiên sôi trào cả lên. Ngay cả trong phòng huấn luyện của Vô Cực, tất cả đều cười toe toét. Tuy một điểm không thể xoay chuyển tình thế, nhưng khởi đầu tốt đẹp này lại làm họ cảm thấy thần may mắn đang mỉm cười với mình.
Tiếp theo, trận thứ hai, bản đồ Miếu Xanh, tuyển thủ xuất chiến bên Hưng Hân: Nghênh Phong Bố Trận.
Nhìn thấy tên này, tuyển thủ Vô Cực đều giật mình, tất cả nhìn về phía tuyển thủ sắp lên sân bên mình với vẻ mặt xoắn xuýt.
“Dù có bản vẽ cũng phải xem ông có đủ vật liệu hay không nữa.” Diệp Tu nói.
“Đương nhiên là đủ rồi.” Lâu Quan Ninh tự tin vài phần, việc tranh giành BOSS hoang dã bên Thần Chi Lĩnh Vực đang mở rộng không ngừng, có thu hoạch ổn định. Mà bên khu thường, Nghĩa Trảm Thiên Hạ đã sớm thành lập nên thế lực của mình, hơn nữa còn trải rộng mười khu, vẫn có sức cạnh tranh. Huống chi Thần Chi Lĩnh Vực chỉ có một, mà khu thường lại có mười. Mặc dù BOSS đổi mới là như nhau, nhưng số vật liệu từ khu thường gấp mười lần Thần Chi Lĩnh Vực. Tính tổng lại, vật liệu ở khu thường lớn hơn Thần Chi Lĩnh Vực nhiều.
Nghĩa Trảm Thiên Hạ được thành lập không phải do một phút ngẫu hứng, đương nhiên phải sớm tích lũy vốn liếng ở khu thường. Nếu bên Đại Thần có phương pháp làm trang bị bạc, không hao tốn tiền của quá mức, thì chuyện chỉ bỏ chút vật liệu là có ngay trang bị bạc này quả thật không khác gì của trời ban.
“Vậy thì được, tui sẽ xem giúp ông sau. Nếu vật liệu bên ông đầy đủ, bên tui có cần gì thì nhớ giúp đỡ đấy!” Diệp Tu nói.
“Không thành vấn đề!” Lâu Quan Ninh đồng ý. Đây cũng không phải nghiên cứu bất chấp tiền của gì, nếu ngay lần đầu mà ra được thành phẩm, vậy chút phí tổn cho một món đồ bạc chẳng đáng là bao với một công hội tư sản như họ. Diệp Tu thế đơn lực mỏng, quá trình nâng cấp Ô Thiên Cơ mới khổ cực như vậy. Còn rơi vào tay các câu lạc bộ chuyên nghiệp, bản vẽ có sẵn, trang bị ra lò chỉ trong một phút đồng hồ.
Sau khi cả hai thỏa thuận xong, Lâu Quan Ninh vui vẻ rời đi, gã lại một lần nữa thấy được lợi ích khi quen được đại thần. Chuyện này cho dù có tiền cũng đành bó tay. Lâu Quan Ninh quả thực hi vọng bên mình vung tiền mà hốt được một nhân tài toàn diện như vậy.
Diệp Tu mượn được trang bị từ bên Nghĩa Trảm Thiên Hạ, liền tùy ý phân phát cho mọi người. Trang bị được chia như hồi thứ hai tuần trước, sau đó cho nhân vật thay đổi trang bị tiến hành tập quen.
Một đêm bình yên, buổi sáng ngày hôm sau lại tập luyện điều chỉnh trước khi thi đấu. Tính ra Hưng Hân đã bước vào trận đấu thứ tư, tiến độ tập huấn đã không cần Diệp Tu tận tay chỉ đạo nữa. Tất cả mọi người đều đã nắm rõ, mỗi ngày đều tự giác hoàn thành.
Tám giờ tối đêm ấy, lượt về trận đấu khiêu chiến thứ hai chính thức bắt đầu. Sân nhà lần này thuộc về chiến đội Hưng Hân, bản đồ do bên Hưng Hân chọn.
Trong phòng huấn luyện của chiến đội Vô Cực, ông chủ của Vô Cực đích thân xuống giám sát, sắc mặt của mọi người đều vô cùng nặng nề. Lần trước sau khi trận đấu kết thúc, ông chủ Vô Cực cũng đã thông báo cho đám tuyển thủ: Nếu họ lại bị đào thải lần nữa, chiến đội Vô Cực khó lòng tiếp tục được.
Chiến đội Vô Cực cũng không giống như những chiến đội tép riu lập đại. Những chiến đội khác là do bạn bè tụ tập chơi đùa, không nói đến chuyện tiền lương hay quyền lợi. Còn bên Vô Cực, ngoại trừ tuyển thủ chuyên nghiệp, câu lạc bộ còn có các nhân viên khác. Mỗi ngày đều phải chi không ít tiền nhân công, rồi đủ loại phí linh tinh khác như tiền điện nước ăn ngủ vân vân. Tuy vòng khiêu chiến năm nay có Gia Thế, hi vọng đột phá của họ cũng rất xa vời, thế nhưng chỉ cần kiên trì đến phần đấu offline, họ có thể chống đỡ qua hết mùa giải này.
Bởi lúc vòng offline bắt đầu, các trận đấu khiêu chiến sẽ được trực tiếp, từ đó thu hút các nhà tài trợ bỏ tiền quảng cáo, các đội ngũ tham gia sẽ được chia hoa hồng. Tuy kém xa giải đấu chuyên nghiệp, nhưng đó cũng là một phần thu nhập, chiến đội Vô Cực vẫn có thể gắng gượng vượt qua mùa giải vô ích này. Còn đối với những đội ngũ tép riu sống được đến đây, phần tiền đó chẳng khác gì món quà trời ban cả.
Cũng từ lúc bắt cặp đấu loại offline này, tiền hoa hồng sẽ tăng lên sau mỗi vòng. Những chiến đội chuyên nghiệp như Vô Cực dù không địch lại Gia Thế, chỉ cần không chạm phải Gia Thế hoặc các chiến đội chuyên nghiệp khác trước đó là có thể vượt qua vòng loại dễ dàng. Mà bây giờ, mới đợt thứ hai, chiến đội Vô Cực đã phải đối mặt với nguy cơ đào thải, chuyện xảy ra quá sớm. Ông chủ Vô Cực không thể lãng phí tiền bạc cho một mùa giải nữa.
Ông chủ bèn nói thẳng tình trạng hiện tại cho đám tuyển thủ chiến đội. Cả chiến đội Vô Cực lúc này đều mang tâm trạng liều mạng. Sống chết trước mắt, mọi người đều đặc biệt chăm chỉ, chất lượng huấn luyện tuần này cực kỳ cao. Sau buổi sáng thoáng điều chỉnh hôm nay, thời khắc quyết định vận mệnh cuối cùng của họ rốt cuộc đã đến.
Chiến đội Hưng Hân sẽ xếp người ra sao? Chọn bản đồ thế nào?
Tuần này Chiến đội Vô Cực nghiên cứu chiến đội Hưng Hân cả ngày lẫn đêm. Hưng Hân có bao nhiêu tuyển thủ đều bị bọn họ nghiên cứu hết. Căn cứ vào những đặc điểm của đám tuyển thủ này, suy đoán khả năng bài binh bố trận của Hưng Hân, cuối cùng quyết định phương án xuất trận bên mình.
Trận đấu tiến vào giai đoạn chuẩn bị. Cuộc chiến sinh tử này lại không được nhiều người quan tâm như trước. Phần lớn khán giả có mặt đều là fan chân chính, ở cạnh cổ vũ cho Vô Cực vào giây phút sống còn. Với đám chân phụ luôn chờ cơ hội chê cười Hưng Hân, trận đấu này có tỷ số quá ảo, nghịch chuyển dễ dàng sao? Nhóm antifan không đến, những người có hứng thú với Hưng Hân cũng không đến. Những người này một phần là vì muốn chê cười đám antifan, đám kia không đến, họ cũng lười qua. Số khác lại vì kết quả lần trước chênh nhau quá xa mà lười không đi. Mọi chuyện lại lần nữa chứng minh thể chế đấu loại hiện nay của Vinh Quang dễ rơi vào cảnh bế tắc, làm giảm sức hút của lượt kế tiếp.
Người không nghĩ vậy có lẽ chỉ có hai đội tham gia cùng fan hâm mộ của chiến đội Vô Cực.
Trong thời gian chuẩn bị, fan hâm mộ của Vô Cực đồng loạt spam kênh, đăng những lời cầu chúc cho chiến đội Vô Cực. Trần Quả rất thấu hiểu tâm trạng của fan, bất chợt cũng có chút đồng tình với đám fan nhà người. Bởi cô tin chiến đội Vô Cực nhất định sẽ bị họ đánh bại, đừng hòng có kỳ tích.
Trong giai đoạn chuẩn bị, tuyển thủ của hai bên được xếp theo thứ tự lên sân, chủ nhà chọn sân, sau khi tất cả hoàn thành, trận đấu chính thức bắt đầu.
Phần đấu cá nhân.
Khi mà công bố bản đồ, chiến đội Vô Cực đồng loạt ồ lên.
Bản đồ Võ Đài.
Đúng, chính là Võ Đài. Một bản đồ được sử dụng thường xuyên trong đấu trường game nhưng lại hiếm được ưa chuộng trong giới chuyên nghiệp.
Bản đồ này tuy đơn giản nhưng nó lại lãng phí ưu thế sân nhà. Ưu thế sân nhà mấu chốt ở việc chọn bản đồ. Chọn bản đồ mà mình thường luyện tập, quen thuộc và am hiểu để cường hóa thực lực bên ta. Nhưng còn Võ Đài này thì sao? Một bục đấu phẳng trơn không hề có tí địa thế nào.
Chọn bản đồ này chẳng khác nào vứt đi ưu thế sân nhà, làm chiến đội Vô Cực cực kỳ khó hiểu. Nhưng trận đấu đã bắt đầu, tuyển thủ mà hai bên cho ra sân đầu tiên cũng đã vào vị trí chiến đấu, Bánh Bao Xâm Lấn bên Hưng Hân và Hiểu Thương bên Vô Cực.
Thành viên đầu tiên cũng giống như hồi lượt đi. Chỉ là ở lượt đi, chiến đội Vô Cực chỉ muốn ra oai phủ đầu, còn lượt về, tất cả đều muốn cẩn thận bảo vệ từng điểm số.
Vì vậy, đội trưởng Ngũ Thần của chiến đội Vô Cực, tuyển thủ đáng tin nhất với ba năm kinh nghiệm trong giới chuyên nghiệp lại là người đầu tiên ra trận.
Hiểu Thương đứng lên, Ngũ Thần hít một hơi thật sâu, nhìn 3 giây đếm ngược.
3, 2, 1.
Trận đấu bắt đầu!
Pháo vang!
Ngay giây đầu tiên hình ảnh được ghi lại, Ngũ Thần đã phát động tiến công. Võ đài vừa nhỏ vừa không có chướng ngại vật, thanh trọng pháo trên vai Hiểu Thương nổ vang, một phát pháo bay thẳng ra ngoài.
Ngũ Thần chẳng dám xem thường Bánh Bao Xâm Lấn chút nào. Tuy lần trước hắn thắng khá dễ dàng, nhưng nguyên nhân không rõ ngược lại làm hắn cảm thấy hoang mang. Từ tư liệu và biểu hiện khi đấu đoàn đội của người này, Bánh Bao Xâm Lấn không phải một tuyển thủ ngu ngốc!
Phải dốc hết sức ứng phó!
Lúc này, Ngũ Thần đã quên mất những trò con bò của Bánh Bao Xâm Lấn ở lượt đi, hắn chỉ một lòng muốn đánh bại đối thủ mà thôi.
Bánh Bao vẫn phản ứng nhanh nhạy như trước, đuổi giết từ khoảng cách xa không uy hiếp được cậu. Bánh Bao Xâm Lấn khẽ nghiêng người, đạn pháo xẹt qua. Nhưng đây chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi, đòn tấn công nối gót được chuẩn bị trước của Ngũ Thần đã liên tiếp đuổi giết. Trên Võ Đài, Bánh Bao đương nhiên không mù đường nữa, mà dần dà áp sát Hiểu Thương trong quá trình né tránh.
Đấu với một nghề đánh xa như bậc thầy pháo súng, HP của hai bên không thể nào hơn kém suýt soát trong từng giây được. Nếu là trường hợp cả hai cách nhau một khoảng, bậc thầy pháo súng có thể ép thanh máu của đối phương xuống, nhưng một khi họ bị đối phương tiếp cận, bậc thầy pháo súng sẽ bị mất rất nhiều máu.
HP của hai nhân vật thường sẽ lần lượt tụt xuống một khoảng lớn, kết quả cuối cùng còn phải xem cách hai tuyển thủ chiếm ưu thế như thế nào. Mà ngoài thao tác và hiểu biết, sự tính toán cũng rất cần thiết. Cái này hơi khó cho một Bánh Bao hay lên cơn. Trận này ai cũng không chiếm được ưu thế bản đồ, sau vài lần cà máu nhau, Bánh Bao Xâm Lấn ngã xuống đặt dấu chấm hết cho trận đấu.
Kỹ thuật của Bánh Bao đã không thua gì Ngũ Thần, trận này chỉ thua ở cách kiểm soát toàn cục mà thôi. Tuy HP cả hai thay phiên giảm xuống, nhưng tiến độ trận đấu đã bị Ngũ Thần nắm trong tay. Bánh Bao chỉ biết cắm đầu chém giết, không hề nhận ra chuyện này.
“Ố ồ” Thấy chiến đội Vô Cực giành được điểm trận đầu, fan đương nhiên sôi trào cả lên. Ngay cả trong phòng huấn luyện của Vô Cực, tất cả đều cười toe toét. Tuy một điểm không thể xoay chuyển tình thế, nhưng khởi đầu tốt đẹp này lại làm họ cảm thấy thần may mắn đang mỉm cười với mình.
Tiếp theo, trận thứ hai, bản đồ Miếu Xanh, tuyển thủ xuất chiến bên Hưng Hân: Nghênh Phong Bố Trận.
Nhìn thấy tên này, tuyển thủ Vô Cực đều giật mình, tất cả nhìn về phía tuyển thủ sắp lên sân bên mình với vẻ mặt xoắn xuýt.
/1726
|