Edit: Kha | Beta: Na
“Chiến đội Vô Cực được quá chứ.” Sau khi vắt óc tìm cách gợi chuyện, Trần Dạ Huy giả vờ thốt lên.
“Đúng, hay lắm.” Đào Hiên liên tục gật đầu. Trên thực tế, từ khi bị loại khỏi Liên minh Chuyên nghiệp, chiến đội Vô Cực đã trải qua nhiều lần thay đổi thành viên, trình độ sao có thể được một gã khổng lồ như Gia Thế chú ý? Nhưng bây giờ có còn hơn không, chiến đội Vô Cực đang giải quyết khó khăn giúp họ, cả bọn vừa thấy Vô Cực ngăn được Hưng Hân liền tấm tắc khen hay.
“Aish…Tiếc quá…” Trần Dạ Huy theo dõi đến khúc quan trọng, chợt thở dài tiếc nuối.
Hắn cứ gây chú ý liên tục, cuối cùng Đào Hiên không thể cho hắn ăn bơ nữa. Bản thân gã gọi Trần Dạ Huy đến cũng không phải kiếm bạn coi trận đấu chung.
“Gần đây Diệp Thu ăn nên làm ra ở Thần Chi Lĩnh Vực lắm nhỉ?” Đào Hiên nhìn trận đấu một hồi mới bâng quơ hỏi. Có điều càng tỏ ra bâng quơ, càng thể hiện gã quan tâm đến nó. Bởi người gã nhắc chính là Diệp Thu, chứ không phải cả chiến đội Hưng Hân. Sự uy hiếp của Hưng Hân đối với gã chỉ có mình Diệp Thu, người xứng làm nỗi uy hiếp của gã, cũng chỉ duy độc Diệp Thu mà thôi. Diệp Thu ở đấy đã đại biểu cho tất cả rồi.
“A… Nói sao đây ta?” Trần Dạ Huy thoáng đắn đo rồi mở miệng, “Nếu chỉ mỗi sức Diệp Thu thì khủng quá rồi. Nhưng ổng lại gom thêm bốn công hội, tính cả ổng là năm nhà cạnh tranh cùng những người khác. Chiến lợi phẩm kiếm được sẽ chia đều cho mọi người, thành quả có lẽ cũng kha khá.”
“Có lẽ cũng kha khá là sao hả?” Đào Hiên không hài lòng với câu nói mơ hồ này, nhưng trận đấu đang diễn ra theo chiều hướng tốt, gã cũng không làm lớn chuyện, chỉ liếc nhìn Trần Dạ Huy thúc gã mau nói rõ.
“Thời gian bọn chúng tham gia cạnh tranh không hề dài, bên trong còn có mấy bận lên voi xuống chó, thế nên chúng ta không thể ước lượng chính xác được. Nếu chỉ xét cái lợi trước mắt, cả năm nhà chia nhau cũng kiếm được thành quả tương đương những công hội đứng đầu. Tuy nhiên, còn chưa biết phi vụ của chúng sẽ duy trì được đến đâu.” Trần Dạ Huy vội vàng trả lời.
“Thế thu hoạch gần đây của chúng ta thì sao?” Đào Hiên chợt hỏi.
Trần Dạ Huy sợ nhất hỏi câu này. Thu hoạch gần đây của Gia Vương Triều quả thật thảm chưa từng thấy. Nếu họ chỉ là một công hội vừa và nhỏ thì không sao, đằng này họ đã từng là một công hội huy hoàng, trụ cột đủ vững dù bị loại một năm. Thêm nữa, một công hội có thể mời được vị tuyển thủ hạng sao như Tiêu Thời Khâm thì sẽ càng không bị ảnh hưởng gì mới phải. Thế nhưng lúc này đây, công hội Gia Vương Triều lại gặp nhiều trắc trở trên con đường cướp BOSS. May mà kẻ gặp hạn không chỉ có mình họ. Trần Dạ Huy lại nhanh chóng bổ sung những tuyển thủ từng thó chân vào việc cướp BOSS trong kỳ nghỉ hè này, còn thêm việc Diệp Thu không ngừng hoạt động nữa…
Đào Hiên nghe xong, im lặng không nói gì. Gã bất chợt nhớ tới Liên minh thưở ban đầu. Lúc đó làm gì có kỳ nghỉ hè, Liên minh cũng không gồm 20 đội ngũ như hiện tại. Mùa giải ngắn ngủi, ngày nghỉ lại nhiều. Nhưng chỉ cần ngày nghỉ vừa đến, gần như tất cả tuyển thủ đều tự động vào game, hăng hái giúp chiến đội giành vật liệu và trang bị. Liên minh của những ngày ấy, trang bị bạc chưa chiếm đa số, đồ cam mới là mặt hàng cao cấp nhất mà mọi người sử dụng.
Gia Thế có thể giữ vững vương triều ba năm quán quân liên tiếp của mình, cũng là nhờ tranh thủ thời điểm này ra sức tích lũy, gầy dựng nền móng kiên cố. Mà nay, người đội trưởng hết lòng tận tụy vì Gia Thế ngày đó lại trở thành nỗi phiền não của Đào Hiên.
Nghĩ vậy, Đào Hiên lại cảm thấy rối ren. Gã không còn nghe rõ Trần Dạ Huy nói gì nữa. Thôi Lập lại như phối hợp với Trần Dạ Huy đẩy tài liệu tới. Đào Hiên cầm lấy, hời hợt lướt sơ qua, rồi nhanh chóng bảo: “Cứ xem trận đấu trước đã, anh nghĩ trận này cậu ta không qua cửa dễ dàng đâu.”
Là cậu ta, mà không phải bọn họ. Cả chiến đội Hưng Hân, Đào Hiên chỉ chú ý duy nhất một người.
“Chiến đội Vô Cực rất thành thạo bản đồ này.” Thôi Lập cũng thuận miệng nhận xét, “Lợi dụng cờ bay che dấu hành tung nhân vật, tuy mỗi người một nơi, nhưng lại có sự gắn kết cùng nhau. Những kỹ năng diện rộng bao phủ khắp nơi hình thành vòng vây.”
“Nếu Vô Cực dám chơi liều hơn, thật ra có thể đẩy nhân vật dự bị thứ sáu lên thế chỗ cho mục sư, góp phần nâng cao sức tấn công. Thành viên Hưng Hân còn đang bị mất tập trung vì đặc điểm bản đồ cơ mà.” Trần Dạ Huy góp miệng.
“Có lẽ chúng đang định làm vậy.” Thôi Lập quan sát trận đấu, có góc nhìn bao quát toàn cảnh, họ có thể nhìn thấy mục sư của chiến đội Vô Cực đang tiến về khu cứu viện dưới sự yểm trợ của những lá cờ. Hệt như những gì Trần Dạ Huy nói, rõ ràng trong trường hợp chiếm ưu thế này, Vô Cực lựa chọn bỏ qua việc trợ máu, tăng khả năng tấn công, dồn hết sức gây đả kích cho đối thủ.
Năm tay công kích am hiểu những kỹ năng diện rộng, hỏa lực bao phủ bản đồ của chiến đội Vô Cực thoáng chốc đạt đến cực hạn. Chiêu chiêu rải đều thỉnh thoảng quét ngang những lá cờ, kích động hiệu ứng của khu vực cờ đang ghim. Hố lửa hố nước trên bản đồ ngày càng nhiều. Những khu vực bị bại lộ cũng không xuất hiện cờ chắn mới, trái lại thuận lợi cho việc nhìn đường hơn.
Chiến đội Hưng Hân khó khăn chống chọi hoàn cảnh này, giữa các nhân vật gần như không còn phối hợp gì, mạnh ai nấy trốn bằng khả năng của mình. Thỉnh thoảng Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu còn kiêm thêm nghề trị liệu, quay sang hồi máu cho đồng đội. Chẳng qua trình độ hồi máu của tán nhân còn kém xa nghề trị liệu, quả thực không đáng cho tán nhân hao mana
“Mục sư này kém quá.” Trần Dạ Huy kết luận, nhìn Diệp Thu cố gắng chống đỡ vì đồng đội đang chật vật, gã thầm cảm thấy vui sướng.
“Diệp Thu hồi máu ở đâu, nó liền hồi ở đấy. Có thế mà không tính ra được, vậy còn cần nó làm gì?”
Ai ngờ hắn vừa dứt lời, Đào Hiên và Thôi Lập chợt biến sắc.
Diệp Thu hồi máu ở đâu, nó liền hồi ở đấy.
Đứa hồi máu có ngu tới đâu cũng không cần ai tự tay chỉ dẫn. Mời một kẻ như vậy trở thành một thành viên quan trọng trong chiến đội, trừ khi Diệp Thu bị chập mạch.
Thế nên chỉ có một khả năng, Diệp Thu cố tình an bài đối phương trị liệu theo ý mình.
Quả thật trình độ của tên mục sư này không cao, nhưng cũng không dở quá sức tưởng tượng như vậy. Diệp Thu làm thế, có lẽ đây là cách giúp đoàn đội của họ chống đỡ được lâu nhất?
Nghĩ như vậy, ba người không kiềm lòng được bắt đầu chú ý cách hồi máu của Tay Nhỏ Lạnh Giá.
Từ cách di chuyển hay mục tiêu trị liệu đều bắt chước Quân Mạc Tiếu, nhưng kỹ năng bấm ra sau cùng, Quân Mạc Tiếu không thể nào làm mẫu được. Có lẽ Diệp Thu sẽ nhắc nhở, chỉ là trên kênh chỉ huy đoàn đội lại rất sạch sẽ, không hề có tin nhắn nào từ Quân Mạc Tiếu.
Tất nhiên có thể nhắc miệng tận nơi rồi…
Ba người bất giác nghĩ giống nhau. Trận đấu online không người giám sát, mọi người ngồi cùng một nơi, chuyện hô hào nhắc nhở nhau như đang quây quần chơi game cũng không phải chuyện bất khả thi.
Cả bọn chợt nghĩ đến khả năng vô căn cứ này cũng là vì cách trị liệu của mục sư nọ không hề kém tẹo nào. Cách lựa kỹ năng và thời cơ phóng chiêu đều đạt đến mức cao nhất. Đổi hao tổn thành hiệu quả trị liệu sít sao, không thừa không thiếu.
Mục sư này rất giỏi tính toán, hoặc là… người nọ phán đoán rất cặn kẽ.
Ba kẻ giỏi quan sát đứng đầu câu lạc bộ đều cảm thấy như thế.
Tuy làm vậy có thể kéo dài trận đấu, nhưng mục đích là gì? Chỉ để kéo dài hơi tàn thôi ư?
Không ai trong cả ba sẽ nghĩ thế, bởi mặt trận bên kia còn có người nọ.
Những tên tép riu khác có thể không quen bản đồ này, nhưng người nọ thì làm sao có thể? Dù cho bản đồ trong Vinh Quang rất nhiều, tuyển thủ nhiều kinh nghiệm đến mấy cũng không thể thân kinh bất chiến tất cả bản đồ được. Thế nhưng, không phải bản đồ nào cũng có đặc điểm độc đáo. Nhiều đặc điểm đan xen trên bản đồ, điều chỉnh một chút sẽ tạo nên vô số bản đồ. Thứ những tuyển thủ lão làng quen thuộc không phải từng tấm bản đồ, mà là từng thiết lập, đặc điểm của từng loại địa hình. Họ sẽ không cảm thấy bỡ ngỡ khi gặp phải một bản đồ có đặc điểm và môi trường lạ lẫm chưa từng chơi qua. Họ luôn có thể nhanh chóng hiểu được điều kiện của bản đồ, tìm được thứ có thể lợi dụng hoặc cách để thoát khỏi khốn cảnh.
Còn Suối Nước Nóng Phủ Cờ của hiện tại, Diệp Thu đã tìm được biện pháp giải quyết chưa?
Đào Hiên, Thôi Lập và Trần Dạ Huy cũng không hi vọng chuyện này sẽ xảy ra, nhưng trong suy nghĩ tận sâu đáy lòng, họ lại cảm thấy chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra. Người nọ sẽ để trận đấu này thua thảm thế ư?
Cho dù có chết, người ta cũng sẽ hù chết đối thủ trước khi nhắm mắt!
Đùng!
Hiểu Thương của Ngũ Thần thả một quả Phi Đạn xuống, đám khói hình nấm bốc lên, nổ tung hai khu đất. Đất bùn sụp xuống, một khu nhanh chóng bị nguồn suối phun ra nhấn chìm, một khu khác lại nhanh chóng bị cuốn vào biển lửa, biến thành dung nham.
Thế công của chiến đội Vô Cực lại quét ngang hai khu vực ghim cờ. Đây cũng không phải chuyện bất ngờ với họ.
Nhưng khi Ngũ Thần vội vàng thực hiện bước tiếp, hắn nhìn lướt qua rồi bất chợt giật mình.
Trên mặt đất lõm chõm đã phủ đầy vùng nước và hố lửa. Địa hình này có lẽ sẽ quanh co hơn vùng đất bằng trước đó, thế nhưng, vì sao hắn lại cảm thấy bản đồ này trở nên trống trải hơn?
Ngũ Thần quả là một tuyển thủ chuyên nghiệp đích thực, với ba năm trong nghề, kinh nghiệm đối chiến cấp cao của hắn hơn hẳn Hà An.
“Chiến đội Vô Cực được quá chứ.” Sau khi vắt óc tìm cách gợi chuyện, Trần Dạ Huy giả vờ thốt lên.
“Đúng, hay lắm.” Đào Hiên liên tục gật đầu. Trên thực tế, từ khi bị loại khỏi Liên minh Chuyên nghiệp, chiến đội Vô Cực đã trải qua nhiều lần thay đổi thành viên, trình độ sao có thể được một gã khổng lồ như Gia Thế chú ý? Nhưng bây giờ có còn hơn không, chiến đội Vô Cực đang giải quyết khó khăn giúp họ, cả bọn vừa thấy Vô Cực ngăn được Hưng Hân liền tấm tắc khen hay.
“Aish…Tiếc quá…” Trần Dạ Huy theo dõi đến khúc quan trọng, chợt thở dài tiếc nuối.
Hắn cứ gây chú ý liên tục, cuối cùng Đào Hiên không thể cho hắn ăn bơ nữa. Bản thân gã gọi Trần Dạ Huy đến cũng không phải kiếm bạn coi trận đấu chung.
“Gần đây Diệp Thu ăn nên làm ra ở Thần Chi Lĩnh Vực lắm nhỉ?” Đào Hiên nhìn trận đấu một hồi mới bâng quơ hỏi. Có điều càng tỏ ra bâng quơ, càng thể hiện gã quan tâm đến nó. Bởi người gã nhắc chính là Diệp Thu, chứ không phải cả chiến đội Hưng Hân. Sự uy hiếp của Hưng Hân đối với gã chỉ có mình Diệp Thu, người xứng làm nỗi uy hiếp của gã, cũng chỉ duy độc Diệp Thu mà thôi. Diệp Thu ở đấy đã đại biểu cho tất cả rồi.
“A… Nói sao đây ta?” Trần Dạ Huy thoáng đắn đo rồi mở miệng, “Nếu chỉ mỗi sức Diệp Thu thì khủng quá rồi. Nhưng ổng lại gom thêm bốn công hội, tính cả ổng là năm nhà cạnh tranh cùng những người khác. Chiến lợi phẩm kiếm được sẽ chia đều cho mọi người, thành quả có lẽ cũng kha khá.”
“Có lẽ cũng kha khá là sao hả?” Đào Hiên không hài lòng với câu nói mơ hồ này, nhưng trận đấu đang diễn ra theo chiều hướng tốt, gã cũng không làm lớn chuyện, chỉ liếc nhìn Trần Dạ Huy thúc gã mau nói rõ.
“Thời gian bọn chúng tham gia cạnh tranh không hề dài, bên trong còn có mấy bận lên voi xuống chó, thế nên chúng ta không thể ước lượng chính xác được. Nếu chỉ xét cái lợi trước mắt, cả năm nhà chia nhau cũng kiếm được thành quả tương đương những công hội đứng đầu. Tuy nhiên, còn chưa biết phi vụ của chúng sẽ duy trì được đến đâu.” Trần Dạ Huy vội vàng trả lời.
“Thế thu hoạch gần đây của chúng ta thì sao?” Đào Hiên chợt hỏi.
Trần Dạ Huy sợ nhất hỏi câu này. Thu hoạch gần đây của Gia Vương Triều quả thật thảm chưa từng thấy. Nếu họ chỉ là một công hội vừa và nhỏ thì không sao, đằng này họ đã từng là một công hội huy hoàng, trụ cột đủ vững dù bị loại một năm. Thêm nữa, một công hội có thể mời được vị tuyển thủ hạng sao như Tiêu Thời Khâm thì sẽ càng không bị ảnh hưởng gì mới phải. Thế nhưng lúc này đây, công hội Gia Vương Triều lại gặp nhiều trắc trở trên con đường cướp BOSS. May mà kẻ gặp hạn không chỉ có mình họ. Trần Dạ Huy lại nhanh chóng bổ sung những tuyển thủ từng thó chân vào việc cướp BOSS trong kỳ nghỉ hè này, còn thêm việc Diệp Thu không ngừng hoạt động nữa…
Đào Hiên nghe xong, im lặng không nói gì. Gã bất chợt nhớ tới Liên minh thưở ban đầu. Lúc đó làm gì có kỳ nghỉ hè, Liên minh cũng không gồm 20 đội ngũ như hiện tại. Mùa giải ngắn ngủi, ngày nghỉ lại nhiều. Nhưng chỉ cần ngày nghỉ vừa đến, gần như tất cả tuyển thủ đều tự động vào game, hăng hái giúp chiến đội giành vật liệu và trang bị. Liên minh của những ngày ấy, trang bị bạc chưa chiếm đa số, đồ cam mới là mặt hàng cao cấp nhất mà mọi người sử dụng.
Gia Thế có thể giữ vững vương triều ba năm quán quân liên tiếp của mình, cũng là nhờ tranh thủ thời điểm này ra sức tích lũy, gầy dựng nền móng kiên cố. Mà nay, người đội trưởng hết lòng tận tụy vì Gia Thế ngày đó lại trở thành nỗi phiền não của Đào Hiên.
Nghĩ vậy, Đào Hiên lại cảm thấy rối ren. Gã không còn nghe rõ Trần Dạ Huy nói gì nữa. Thôi Lập lại như phối hợp với Trần Dạ Huy đẩy tài liệu tới. Đào Hiên cầm lấy, hời hợt lướt sơ qua, rồi nhanh chóng bảo: “Cứ xem trận đấu trước đã, anh nghĩ trận này cậu ta không qua cửa dễ dàng đâu.”
Là cậu ta, mà không phải bọn họ. Cả chiến đội Hưng Hân, Đào Hiên chỉ chú ý duy nhất một người.
“Chiến đội Vô Cực rất thành thạo bản đồ này.” Thôi Lập cũng thuận miệng nhận xét, “Lợi dụng cờ bay che dấu hành tung nhân vật, tuy mỗi người một nơi, nhưng lại có sự gắn kết cùng nhau. Những kỹ năng diện rộng bao phủ khắp nơi hình thành vòng vây.”
“Nếu Vô Cực dám chơi liều hơn, thật ra có thể đẩy nhân vật dự bị thứ sáu lên thế chỗ cho mục sư, góp phần nâng cao sức tấn công. Thành viên Hưng Hân còn đang bị mất tập trung vì đặc điểm bản đồ cơ mà.” Trần Dạ Huy góp miệng.
“Có lẽ chúng đang định làm vậy.” Thôi Lập quan sát trận đấu, có góc nhìn bao quát toàn cảnh, họ có thể nhìn thấy mục sư của chiến đội Vô Cực đang tiến về khu cứu viện dưới sự yểm trợ của những lá cờ. Hệt như những gì Trần Dạ Huy nói, rõ ràng trong trường hợp chiếm ưu thế này, Vô Cực lựa chọn bỏ qua việc trợ máu, tăng khả năng tấn công, dồn hết sức gây đả kích cho đối thủ.
Năm tay công kích am hiểu những kỹ năng diện rộng, hỏa lực bao phủ bản đồ của chiến đội Vô Cực thoáng chốc đạt đến cực hạn. Chiêu chiêu rải đều thỉnh thoảng quét ngang những lá cờ, kích động hiệu ứng của khu vực cờ đang ghim. Hố lửa hố nước trên bản đồ ngày càng nhiều. Những khu vực bị bại lộ cũng không xuất hiện cờ chắn mới, trái lại thuận lợi cho việc nhìn đường hơn.
Chiến đội Hưng Hân khó khăn chống chọi hoàn cảnh này, giữa các nhân vật gần như không còn phối hợp gì, mạnh ai nấy trốn bằng khả năng của mình. Thỉnh thoảng Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu còn kiêm thêm nghề trị liệu, quay sang hồi máu cho đồng đội. Chẳng qua trình độ hồi máu của tán nhân còn kém xa nghề trị liệu, quả thực không đáng cho tán nhân hao mana
“Mục sư này kém quá.” Trần Dạ Huy kết luận, nhìn Diệp Thu cố gắng chống đỡ vì đồng đội đang chật vật, gã thầm cảm thấy vui sướng.
“Diệp Thu hồi máu ở đâu, nó liền hồi ở đấy. Có thế mà không tính ra được, vậy còn cần nó làm gì?”
Ai ngờ hắn vừa dứt lời, Đào Hiên và Thôi Lập chợt biến sắc.
Diệp Thu hồi máu ở đâu, nó liền hồi ở đấy.
Đứa hồi máu có ngu tới đâu cũng không cần ai tự tay chỉ dẫn. Mời một kẻ như vậy trở thành một thành viên quan trọng trong chiến đội, trừ khi Diệp Thu bị chập mạch.
Thế nên chỉ có một khả năng, Diệp Thu cố tình an bài đối phương trị liệu theo ý mình.
Quả thật trình độ của tên mục sư này không cao, nhưng cũng không dở quá sức tưởng tượng như vậy. Diệp Thu làm thế, có lẽ đây là cách giúp đoàn đội của họ chống đỡ được lâu nhất?
Nghĩ như vậy, ba người không kiềm lòng được bắt đầu chú ý cách hồi máu của Tay Nhỏ Lạnh Giá.
Từ cách di chuyển hay mục tiêu trị liệu đều bắt chước Quân Mạc Tiếu, nhưng kỹ năng bấm ra sau cùng, Quân Mạc Tiếu không thể nào làm mẫu được. Có lẽ Diệp Thu sẽ nhắc nhở, chỉ là trên kênh chỉ huy đoàn đội lại rất sạch sẽ, không hề có tin nhắn nào từ Quân Mạc Tiếu.
Tất nhiên có thể nhắc miệng tận nơi rồi…
Ba người bất giác nghĩ giống nhau. Trận đấu online không người giám sát, mọi người ngồi cùng một nơi, chuyện hô hào nhắc nhở nhau như đang quây quần chơi game cũng không phải chuyện bất khả thi.
Cả bọn chợt nghĩ đến khả năng vô căn cứ này cũng là vì cách trị liệu của mục sư nọ không hề kém tẹo nào. Cách lựa kỹ năng và thời cơ phóng chiêu đều đạt đến mức cao nhất. Đổi hao tổn thành hiệu quả trị liệu sít sao, không thừa không thiếu.
Mục sư này rất giỏi tính toán, hoặc là… người nọ phán đoán rất cặn kẽ.
Ba kẻ giỏi quan sát đứng đầu câu lạc bộ đều cảm thấy như thế.
Tuy làm vậy có thể kéo dài trận đấu, nhưng mục đích là gì? Chỉ để kéo dài hơi tàn thôi ư?
Không ai trong cả ba sẽ nghĩ thế, bởi mặt trận bên kia còn có người nọ.
Những tên tép riu khác có thể không quen bản đồ này, nhưng người nọ thì làm sao có thể? Dù cho bản đồ trong Vinh Quang rất nhiều, tuyển thủ nhiều kinh nghiệm đến mấy cũng không thể thân kinh bất chiến tất cả bản đồ được. Thế nhưng, không phải bản đồ nào cũng có đặc điểm độc đáo. Nhiều đặc điểm đan xen trên bản đồ, điều chỉnh một chút sẽ tạo nên vô số bản đồ. Thứ những tuyển thủ lão làng quen thuộc không phải từng tấm bản đồ, mà là từng thiết lập, đặc điểm của từng loại địa hình. Họ sẽ không cảm thấy bỡ ngỡ khi gặp phải một bản đồ có đặc điểm và môi trường lạ lẫm chưa từng chơi qua. Họ luôn có thể nhanh chóng hiểu được điều kiện của bản đồ, tìm được thứ có thể lợi dụng hoặc cách để thoát khỏi khốn cảnh.
Còn Suối Nước Nóng Phủ Cờ của hiện tại, Diệp Thu đã tìm được biện pháp giải quyết chưa?
Đào Hiên, Thôi Lập và Trần Dạ Huy cũng không hi vọng chuyện này sẽ xảy ra, nhưng trong suy nghĩ tận sâu đáy lòng, họ lại cảm thấy chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra. Người nọ sẽ để trận đấu này thua thảm thế ư?
Cho dù có chết, người ta cũng sẽ hù chết đối thủ trước khi nhắm mắt!
Đùng!
Hiểu Thương của Ngũ Thần thả một quả Phi Đạn xuống, đám khói hình nấm bốc lên, nổ tung hai khu đất. Đất bùn sụp xuống, một khu nhanh chóng bị nguồn suối phun ra nhấn chìm, một khu khác lại nhanh chóng bị cuốn vào biển lửa, biến thành dung nham.
Thế công của chiến đội Vô Cực lại quét ngang hai khu vực ghim cờ. Đây cũng không phải chuyện bất ngờ với họ.
Nhưng khi Ngũ Thần vội vàng thực hiện bước tiếp, hắn nhìn lướt qua rồi bất chợt giật mình.
Trên mặt đất lõm chõm đã phủ đầy vùng nước và hố lửa. Địa hình này có lẽ sẽ quanh co hơn vùng đất bằng trước đó, thế nhưng, vì sao hắn lại cảm thấy bản đồ này trở nên trống trải hơn?
Ngũ Thần quả là một tuyển thủ chuyên nghiệp đích thực, với ba năm trong nghề, kinh nghiệm đối chiến cấp cao của hắn hơn hẳn Hà An.
/1726
|