Edit: Khỉ | Beta: Kha
Đám Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Trần Quả và Đường Nhu đều muốn thử cảm giác ở bên này. Ba cô gái ở hai phòng, Diệp Tu bèn sang ở cùng phòng với Ngụy Sâm. Đúng như Ngụy Sâm đã phán, phòng này sương khói mờ nhân ảnh, nhưng Diệp Tu chẳng có vẻ gì là không quen cả.
“Mọi người tập hợp cả rồi”. Ngụy Sâm đưa một điếu cho Diệp Tu rồi chép miệng ngậm ngùi.
“Tuyệt nhỉ.” Diệp Tu cười bảo.
“Nếu đối thủ không phải Gia Thế thì càng tuyệt hơn.” Trong lòng Ngụy Sâm vẫn lo lắng điều này, không làm sao thả lỏng được. Bởi gã cần cơ hội này hơn ai hết. Lắm lúc gã cũng bực mình, sớm biết thế này, vì sao lại lãng phí nhiều năm như thế? Vì sao mấy năm trước không quay lại thử một lần?
“Không thì ông sang Bá Đồ thử, xem tụi nó có chịu nhận ông không, rồi lập thành hội người cao tuổi luôn.” Diệp Tu châm điếu thuốc rít một hơi.
“Thôi đi, lớn tuổi rồi, lăn lộn thế đéo nào nữa” Ngụy Sâm vẫn tiếp tục ướt át.
“Ông lo bọn nó không thèm nhận mình chứ gì?” Diệp Tu cười.
“Hừ!” Ngụy Sâm đốp lại ngay, “Thế mày thì sao? Mày có thể chả cần làm gì, trình độ của mày vốn duy trì rất tốt, cuối năm trở về còn lo không có ai rước sao.”
“Không có mục tiêu phấn đấu, tui làm sao giữ được trình độ chơi game thế này?” Diệp Tu nói.
“Đến nước này rồi còn nghĩ nhiều làm gì? Cứ thế đi tiếp thôi.” Ngụy Sâm nói.
“Thế rốt cuộc thằng nào mới nghĩ nhiều đây?”
“Rảnh rỗi sinh nông nổi đó mà.” Ngụy Sâm lại than thở, quả thật bó tay mà.
“Ai mà chả thế” Diệp Tu rít một hơi, dõi mắt về phía cửa sổ.
“Nếu khiêu chiến thất bại, mày định làm gì?” Ngụy Sâm đột ngột hỏi.
“Đến lúc đấy tính tiếp.” Diệp Tu đáp.
“Mày chưa từng nghĩ đến?”
“Đúng là chưa từng nghĩ”. Diệp Tu lại đáp.
“Không nghĩ gì lại tốt.” Ngụy Sâm khẽ thở dài. Có vẻ gã bị mấy chuyện này quần cho thê thảm rồi.
“Thật ra ông có gì phải lo chứ, cứ coi như thua, ông cũng có mười tám củ đút túi, còn lo không đủ để vênh váo với đời à?” Diệp Tu cười.
“Lòng không cam, bao nhiêu tiền cũng không xóa được” Ngụy Sâm nói.
“Hay ông cứ chi tiền thuê mấy tay sát thủ, làm thịt sạch cả đám Gia Thế thì tụi mình thắng chắc rồi?” Diệp Tu nói.
“Ờ, tao có quen biết mấy đứa cũng được lắm.”
“Đệt!” Diệp Tu không ngờ Ngụy Sâm định làm thật.
“Tao cũng đùa thôi mà.” Ngụy Sâm bất bình.
“Gia Thế đúng là một đối thủ khó chơi.” Diệp Tu nói, “Nhưng chúng ta vẫn còn cơ hội.”
“Mày định dạy đời tao đấy hả?” Ngụy Sâm nói.
“Nhưng ông anh quá phế, cứ đi lo mấy chuyện hiển nhiên. Hôm nay mấy chén rượu nó kích thích ông à?”
“Mày thấy mấy đứa bên mình có ok không?” Ngụy Sâm không tâm sự hai người đờn ông với Diệp Tu nữa, bắt đầu đi thẳng vào thực tế.
“Ông cũng chơi với tụi nó rồi, ông thấy thế nào?” Diệp Tu hỏi lại.
“Đường Nhu với Bánh Bao cực kì có tiềm năng, mày nhặt được hai đứa này ngang với vớ được báu vật, tao thề. Sau vòng khiêu chiếu, đảm bảo hai đứa nó sẽ nhận được nhiều lời mời vào chiến đội chuyên nghiệp.” Ngụy Sâm nói.
“Sao phải đợi đến khi đó?” Diệp Tu cười, “Vương Kiệt Hi đã đánh tiếng với Tiểu Đường lâu rồi.”
“Có chuyện này à.” Ngụy Sâm ngạc nhiên vô cùng.
“Sao không.” Diệp Tu bâng quơ đáp.
“Ẻm từ chối rồi? Thế ẻm nghĩ sao?” Ngụy Sâm sốt ruột hỏi.
“Đây chính là vấn đề lớn nhất của Tiểu Đường. Nhiệt huyết và tình yêu của em ấy với Vinh Quang không hề giống với anh em mình. Mới đầu vì em ấy đánh thua tui, cũng vì muốn so đấu với tui nên mới tập chơi Vinh Quang. Em ấy không có mục tiêu làm tuyển thủ chuyên nghiệp, nên ban đầu lúc Vương Kiệt Hi mời, em ấy không hề để ý.” Diệp Tu nói.
“Thế giờ thì sao?” Ngụy Sâm hỏi.
“Giờ à? Giờ thì chơi lâu, thấy em ấy có vẻ bắt đầu thích Vinh Quang rồi. Giới chuyên nghiệp vẫn còn nhiều người mạnh đáng cho em ấy cố gắng đánh bại, tui nghĩ đây là động lực chính để em ấy tiếp tục.” Diệp Tu nói.
“He he, lý do này tuyệt đấy. Tính cách cô bé thật sự rất thích hợp đi đấu giải. Tao nghĩ cô bé sẽ tiến xa đó.” Ngụy Sâm nói.
“Cũng chưa chắc.” Diệp Tu nói.
“Sao thế?”
“Tiểu Đường còn nhỏ, hơn nữa, lai lịch của em ấy cũng khá bí hiểm. Ông anh xem tố chất em nó thế, lúc tui đến đây, em ấy còn là nhân viên trông tiệm cho Hưng Hân, ông nói thử xem?” Diệp Tu hỏi ngược lại.
“Đệt, không phải chứ?” Ngụy Sâm kinh ngạc.
“Tui cực kì nghi ngờ em gái này cũng bỏ nhà đi bụi giống mình.” Diệp Tu phán.
“Mày bỏ nhà đi bụi à?” Ngụy Sâm tiếp tục há hốc miệng.
“Đệt, lỡ mồm rồi. Quên mất ông không biết.” Diệp Tu nói.
“Lỡ rồi cho lỡ luôn đi.” Ngụy Sâm thúc giục.
“Chuyện cũ rích từ đời nào rồi, nói chi nữa.” Diệp Tu khinh bỉ Ngụy Sâm đang hóng hớt.
Thực sự Ngụy Sâm không phải dân buôn chuyện, thấy Diệp Tu không muốn kể cũng không hỏi thêm nữa. Gã tiếp tục kiểm lại thực lực của các thành viên chiến đội Hưng Hân: “Nói gì thì nói, Đường Nhu tính ra đã là người xuất sắc nhất bọn. Bánh Bao cũng không tệ, nhưng rất không ổn định. Bình thường nó tưng tửng không nói làm gì, nhỡ những lúc quan trọng mà lên cơn thì xác cmn định.”
“Không sai, đây là điểm yếu của Bánh Bao.” Diệp Tu nói.
“Tao nghĩ, trong những trận quan trọng, tuyển thủ kiểu này thường sẽ được chiến đội xếp vào vị trí thứ sáu.” Ngụy Sâm nói.
“Mình không làm được chuyện xa xỉ ấy bây giờ đâu.” Diệp Tu đáp.
“Mày nói đúng.” Ngụy Sâm lại thở dài. “Mấy đứa còn lại trình độ kém xa hai đứa này.”
“Mạc Phàm cũng giỏi lắm.” Diệp Tu nhắc.
“Đậu, cái thằng mặt liệt đó. Mày không nhắc tao còn đách để ý, mày vừa nhắc tao lại muốn đập cho nó một trận.” Ngụy Sâm nói.
“Quả thật không yên tâm với tên này được, chả biết cậu ta chơi Vinh Quang kiểu gì. Mong là ở cạnh tụi mình, cậu ta có thể thay đổi được quan điểm.” Diệp Tu nói.
“Mày xem nó cứ kiểu như chống lại cả thế giới ấy, tao thấy khó giải quyết lắm.” Ngụy Sâm nói.
“Cậu ta chỉ chống lại mấy thứ mình lạ lẫm, chứ Vinh Quang thì cậu ta quen lắm, giờ cũng như tìm hiểu thêm về Vinh Quang vậy. Cứ quan sát trước rồi tính sau.” Diệp Tu nói.
“Còn La Tập và An Văn Dật,” Ngụy Sâm chỉ vào hai tên mới đến ngày hôm nay: “Buổi chiều tao cũng xem qua tình hình của La Tập, trong thời gian ngắn sợ là nó không lên sàn được, về sau còn phải xem nó tiến bộ được đến đâu. Trình của nó hiện nay so với hồi mới gặp mày thế nào?”
“Có tiến bộ đó, nhưng không bằng Đường Nhu và Bánh Bao. Hơn nữa tui cũng chưa dạy được gì nhiều, để tháng này tăng cường luyện tập xem sao.” Diệp Tu nói.
“An Văn Dật thì sao? Bình thường bọn mày vẫn dẫn nó theo khắp nơi, tao còn chưa biết trình độ của nó thế nào.” Ngụy Sâm nói.
“Cũng cần luyện thêm. Phán đoán và phản xạ của cậu ấy không tồi, nếu chỉ đấu solo đứng yên thì có thể để cậu ấy thêm máu, khả năng kiểm soát đúng chuẩn chuyên nghiệp. Thế nhưng nếu để cậu ấy phụ trách nhiều mục tiêu, một người lo cho cả đội, cậu ấy chắc chắn sẽ bị loạn.” Diệp Tu nói.
“Ài dà, lại để hết tháng xem thế nào vậy.” Ngụy Sâm nói.
“Chả còn gì để xem nữa, đây đều là những người có thể dùng được rồi.” Diệp Tu nói.
“Tiểu Kiều cũng được đấy. Tao nghe nó bảo mày gợi ý nó chuyển sang chơi trận quỷ hả?” Ngụy Sâm hỏi.
“Tui thấy phong cách của cậu ta khá thích hợp với trận quỷ.” Diệp Tu nói.
“Nhóc ta rất vững mấy thứ căn bản, giờ đang bước vào giai đoạn thích ứng và củng cố khi chuyển nghề. Tao thấy thằng nhóc này hơi bị được. Nhưng cu cậu cũng không có thiên phú nổi trội, mong là nó có thể cần cù bù thông minh.”
“Tui nhặt được hai em có thiên phú là may lắm rồi.” Diệp Tu nói.
“Nói cũng đúng, thật sự khá may mắn.”
“Thôi luyện tập cho tốt, trông cậy cả vào tụi nó.” Ngụy Sâm rít hơi thuốc cuối cùng, dụi điếu thuốc một cách tàn bạo, “Đi ngủ”.
“Ừ.” Diệp Tu đáp, cũng nằm xuống.
Im lặng một lúc, đột nhiên Ngụy Sâm hỏi: “Bà chủ chắc không tính là tuyển thủ chính thức đâu nhỉ?”
“Tất nhiên rồi.” Diệp Tu đáp.
“Ừ” Ngụy Sâm đáp, sau đó không nói thêm tiếng nào nữa.
Suốt một tháng tập quen với việc quẩy thâu đêm, giờ muốn yên giấc cũng khó. Ngụy Sâm hơi xỉn, bảo ngủ là ngủ luôn. Diệp Tu chỉ nằm trên giường, chả thấy buồn ngủ tẹo nào. Cứ nằm như thế nhìn chằm chằm khung cảnh đen tuyền ngoài cửa sổ, không biết qua bao lâu mới dần thiếp đi.
Ngụy Sâm mượn rượu ngủ sớm, thức dậy cũng sớm. Gã vừa dậy đã quay sang đánh thức Diệp Tu dậy luôn.
“Nhanh, dậy đi. Tranh thủ hôm nay không bận gì lập kế hoạch và phương án luyện tập, không thể nuôi thả thế được.” Ngụy Sâm gọi ời ời.
“Nuôi thả gì ba? Tui rõ ràng đã lên bài tập thích hợp cho từng đứa rồi.” Diệp Tu đáp.
“Mày lập xong rồi vứt đấy cho tụi nó tự luyện mà coi được à? Chúng ta phải thực hiện bài bản hơn, từ thời gian, nội dung đến trình độ. Mọi người phải thống nhất hành động, để nhịp độ tập luyện nâng cùng nhau.” Ngụy Sâm giảng đạo, “Chúng ta phải tích cực chuẩn bị cho trận khiêu chiến này, không chỉ riêng gì trang bị, gia tăng trình độ thực lực của mỗi cá nhân cũng vô cùng quan trọng.”
“Được, ông nói hay lắm. Thế thì khoản luyện tập nâng cao thực lực thành viên giao cho ông, trang bị cứ để tui lo. Ông đừng làm phiền tui nữa, tui đang có ý tưởng, cần suy ngẫm một chút.” Diệp Tu xoay người.
“Đù má, hôm nay mày dậy ngay cho tao. Tao với mày cùng sửa lại kế hoạch luyện tập, kêu cả Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm sang nữa, hai đứa đều có kinh nghiệm trong chiến đội.” Ngụy Sâm la làng.
Diệp Tu bất lực đành phải thức dậy. Hôm qua không biết mấy giờ hắn mới ngủ được, trông chả có tinh thần tí nào. Nhưng nhìn thấy Ngụy Sâm đột nhiên dâng cao tinh thần, hắn cũng thấy vui lây, bèn cố hết sức bò dậy.
“Hiện tại, chúng ta không có những phần mềm luyện tập do chính các chiến đội đích thân nghiên cứu. Tuy nhiên, với tư cách những người chơi tiên phong thưở đầu, chúng ta không cần để ý. Những chiến đội đầu tiên không có mấy cái này, ai cũng phải dựa vào game online luyện tập như nhau.” Ngụy Sâm nói.
“Cái này mà ông cũng phải nói ra à?” Diệp Tu đáp.
“Được, giờ nói chuyện cần thiết, tụi bây nôn hết tất cả những chương trình tập luyện thường sử dụng trong các câu lạc bộ ra đây, chúng ta tìm cách thay thế thích hợp áp dụng trong game.” Ngụy Sâm nói.
“Tui biết chứ, tui vẫn làm thế mà.” Diệp Tu tiếp lời.
“Giờ có anh mày rồi, tao sẽ giúp chú mày chỉnh sửa lại hết trong vòng một ngày.” Ngụy Sâm nói.
“Ông đợi tí, ông có biết giờ các câu lạc bộ dùng những phương án tập luyện nào không?” Diệp Tu hỏi.
“Biết thế đéo nào được. Thế nên, mày phải nhanh chóng nôn hết nguyên lí và phương án của tất cả chương trình mày từng biết cho tao.” Trông Ngụy Sâm giờ không khác gì phường ăn cướp.
Đám Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Trần Quả và Đường Nhu đều muốn thử cảm giác ở bên này. Ba cô gái ở hai phòng, Diệp Tu bèn sang ở cùng phòng với Ngụy Sâm. Đúng như Ngụy Sâm đã phán, phòng này sương khói mờ nhân ảnh, nhưng Diệp Tu chẳng có vẻ gì là không quen cả.
“Mọi người tập hợp cả rồi”. Ngụy Sâm đưa một điếu cho Diệp Tu rồi chép miệng ngậm ngùi.
“Tuyệt nhỉ.” Diệp Tu cười bảo.
“Nếu đối thủ không phải Gia Thế thì càng tuyệt hơn.” Trong lòng Ngụy Sâm vẫn lo lắng điều này, không làm sao thả lỏng được. Bởi gã cần cơ hội này hơn ai hết. Lắm lúc gã cũng bực mình, sớm biết thế này, vì sao lại lãng phí nhiều năm như thế? Vì sao mấy năm trước không quay lại thử một lần?
“Không thì ông sang Bá Đồ thử, xem tụi nó có chịu nhận ông không, rồi lập thành hội người cao tuổi luôn.” Diệp Tu châm điếu thuốc rít một hơi.
“Thôi đi, lớn tuổi rồi, lăn lộn thế đéo nào nữa” Ngụy Sâm vẫn tiếp tục ướt át.
“Ông lo bọn nó không thèm nhận mình chứ gì?” Diệp Tu cười.
“Hừ!” Ngụy Sâm đốp lại ngay, “Thế mày thì sao? Mày có thể chả cần làm gì, trình độ của mày vốn duy trì rất tốt, cuối năm trở về còn lo không có ai rước sao.”
“Không có mục tiêu phấn đấu, tui làm sao giữ được trình độ chơi game thế này?” Diệp Tu nói.
“Đến nước này rồi còn nghĩ nhiều làm gì? Cứ thế đi tiếp thôi.” Ngụy Sâm nói.
“Thế rốt cuộc thằng nào mới nghĩ nhiều đây?”
“Rảnh rỗi sinh nông nổi đó mà.” Ngụy Sâm lại than thở, quả thật bó tay mà.
“Ai mà chả thế” Diệp Tu rít một hơi, dõi mắt về phía cửa sổ.
“Nếu khiêu chiến thất bại, mày định làm gì?” Ngụy Sâm đột ngột hỏi.
“Đến lúc đấy tính tiếp.” Diệp Tu đáp.
“Mày chưa từng nghĩ đến?”
“Đúng là chưa từng nghĩ”. Diệp Tu lại đáp.
“Không nghĩ gì lại tốt.” Ngụy Sâm khẽ thở dài. Có vẻ gã bị mấy chuyện này quần cho thê thảm rồi.
“Thật ra ông có gì phải lo chứ, cứ coi như thua, ông cũng có mười tám củ đút túi, còn lo không đủ để vênh váo với đời à?” Diệp Tu cười.
“Lòng không cam, bao nhiêu tiền cũng không xóa được” Ngụy Sâm nói.
“Hay ông cứ chi tiền thuê mấy tay sát thủ, làm thịt sạch cả đám Gia Thế thì tụi mình thắng chắc rồi?” Diệp Tu nói.
“Ờ, tao có quen biết mấy đứa cũng được lắm.”
“Đệt!” Diệp Tu không ngờ Ngụy Sâm định làm thật.
“Tao cũng đùa thôi mà.” Ngụy Sâm bất bình.
“Gia Thế đúng là một đối thủ khó chơi.” Diệp Tu nói, “Nhưng chúng ta vẫn còn cơ hội.”
“Mày định dạy đời tao đấy hả?” Ngụy Sâm nói.
“Nhưng ông anh quá phế, cứ đi lo mấy chuyện hiển nhiên. Hôm nay mấy chén rượu nó kích thích ông à?”
“Mày thấy mấy đứa bên mình có ok không?” Ngụy Sâm không tâm sự hai người đờn ông với Diệp Tu nữa, bắt đầu đi thẳng vào thực tế.
“Ông cũng chơi với tụi nó rồi, ông thấy thế nào?” Diệp Tu hỏi lại.
“Đường Nhu với Bánh Bao cực kì có tiềm năng, mày nhặt được hai đứa này ngang với vớ được báu vật, tao thề. Sau vòng khiêu chiếu, đảm bảo hai đứa nó sẽ nhận được nhiều lời mời vào chiến đội chuyên nghiệp.” Ngụy Sâm nói.
“Sao phải đợi đến khi đó?” Diệp Tu cười, “Vương Kiệt Hi đã đánh tiếng với Tiểu Đường lâu rồi.”
“Có chuyện này à.” Ngụy Sâm ngạc nhiên vô cùng.
“Sao không.” Diệp Tu bâng quơ đáp.
“Ẻm từ chối rồi? Thế ẻm nghĩ sao?” Ngụy Sâm sốt ruột hỏi.
“Đây chính là vấn đề lớn nhất của Tiểu Đường. Nhiệt huyết và tình yêu của em ấy với Vinh Quang không hề giống với anh em mình. Mới đầu vì em ấy đánh thua tui, cũng vì muốn so đấu với tui nên mới tập chơi Vinh Quang. Em ấy không có mục tiêu làm tuyển thủ chuyên nghiệp, nên ban đầu lúc Vương Kiệt Hi mời, em ấy không hề để ý.” Diệp Tu nói.
“Thế giờ thì sao?” Ngụy Sâm hỏi.
“Giờ à? Giờ thì chơi lâu, thấy em ấy có vẻ bắt đầu thích Vinh Quang rồi. Giới chuyên nghiệp vẫn còn nhiều người mạnh đáng cho em ấy cố gắng đánh bại, tui nghĩ đây là động lực chính để em ấy tiếp tục.” Diệp Tu nói.
“He he, lý do này tuyệt đấy. Tính cách cô bé thật sự rất thích hợp đi đấu giải. Tao nghĩ cô bé sẽ tiến xa đó.” Ngụy Sâm nói.
“Cũng chưa chắc.” Diệp Tu nói.
“Sao thế?”
“Tiểu Đường còn nhỏ, hơn nữa, lai lịch của em ấy cũng khá bí hiểm. Ông anh xem tố chất em nó thế, lúc tui đến đây, em ấy còn là nhân viên trông tiệm cho Hưng Hân, ông nói thử xem?” Diệp Tu hỏi ngược lại.
“Đệt, không phải chứ?” Ngụy Sâm kinh ngạc.
“Tui cực kì nghi ngờ em gái này cũng bỏ nhà đi bụi giống mình.” Diệp Tu phán.
“Mày bỏ nhà đi bụi à?” Ngụy Sâm tiếp tục há hốc miệng.
“Đệt, lỡ mồm rồi. Quên mất ông không biết.” Diệp Tu nói.
“Lỡ rồi cho lỡ luôn đi.” Ngụy Sâm thúc giục.
“Chuyện cũ rích từ đời nào rồi, nói chi nữa.” Diệp Tu khinh bỉ Ngụy Sâm đang hóng hớt.
Thực sự Ngụy Sâm không phải dân buôn chuyện, thấy Diệp Tu không muốn kể cũng không hỏi thêm nữa. Gã tiếp tục kiểm lại thực lực của các thành viên chiến đội Hưng Hân: “Nói gì thì nói, Đường Nhu tính ra đã là người xuất sắc nhất bọn. Bánh Bao cũng không tệ, nhưng rất không ổn định. Bình thường nó tưng tửng không nói làm gì, nhỡ những lúc quan trọng mà lên cơn thì xác cmn định.”
“Không sai, đây là điểm yếu của Bánh Bao.” Diệp Tu nói.
“Tao nghĩ, trong những trận quan trọng, tuyển thủ kiểu này thường sẽ được chiến đội xếp vào vị trí thứ sáu.” Ngụy Sâm nói.
“Mình không làm được chuyện xa xỉ ấy bây giờ đâu.” Diệp Tu đáp.
“Mày nói đúng.” Ngụy Sâm lại thở dài. “Mấy đứa còn lại trình độ kém xa hai đứa này.”
“Mạc Phàm cũng giỏi lắm.” Diệp Tu nhắc.
“Đậu, cái thằng mặt liệt đó. Mày không nhắc tao còn đách để ý, mày vừa nhắc tao lại muốn đập cho nó một trận.” Ngụy Sâm nói.
“Quả thật không yên tâm với tên này được, chả biết cậu ta chơi Vinh Quang kiểu gì. Mong là ở cạnh tụi mình, cậu ta có thể thay đổi được quan điểm.” Diệp Tu nói.
“Mày xem nó cứ kiểu như chống lại cả thế giới ấy, tao thấy khó giải quyết lắm.” Ngụy Sâm nói.
“Cậu ta chỉ chống lại mấy thứ mình lạ lẫm, chứ Vinh Quang thì cậu ta quen lắm, giờ cũng như tìm hiểu thêm về Vinh Quang vậy. Cứ quan sát trước rồi tính sau.” Diệp Tu nói.
“Còn La Tập và An Văn Dật,” Ngụy Sâm chỉ vào hai tên mới đến ngày hôm nay: “Buổi chiều tao cũng xem qua tình hình của La Tập, trong thời gian ngắn sợ là nó không lên sàn được, về sau còn phải xem nó tiến bộ được đến đâu. Trình của nó hiện nay so với hồi mới gặp mày thế nào?”
“Có tiến bộ đó, nhưng không bằng Đường Nhu và Bánh Bao. Hơn nữa tui cũng chưa dạy được gì nhiều, để tháng này tăng cường luyện tập xem sao.” Diệp Tu nói.
“An Văn Dật thì sao? Bình thường bọn mày vẫn dẫn nó theo khắp nơi, tao còn chưa biết trình độ của nó thế nào.” Ngụy Sâm nói.
“Cũng cần luyện thêm. Phán đoán và phản xạ của cậu ấy không tồi, nếu chỉ đấu solo đứng yên thì có thể để cậu ấy thêm máu, khả năng kiểm soát đúng chuẩn chuyên nghiệp. Thế nhưng nếu để cậu ấy phụ trách nhiều mục tiêu, một người lo cho cả đội, cậu ấy chắc chắn sẽ bị loạn.” Diệp Tu nói.
“Ài dà, lại để hết tháng xem thế nào vậy.” Ngụy Sâm nói.
“Chả còn gì để xem nữa, đây đều là những người có thể dùng được rồi.” Diệp Tu nói.
“Tiểu Kiều cũng được đấy. Tao nghe nó bảo mày gợi ý nó chuyển sang chơi trận quỷ hả?” Ngụy Sâm hỏi.
“Tui thấy phong cách của cậu ta khá thích hợp với trận quỷ.” Diệp Tu nói.
“Nhóc ta rất vững mấy thứ căn bản, giờ đang bước vào giai đoạn thích ứng và củng cố khi chuyển nghề. Tao thấy thằng nhóc này hơi bị được. Nhưng cu cậu cũng không có thiên phú nổi trội, mong là nó có thể cần cù bù thông minh.”
“Tui nhặt được hai em có thiên phú là may lắm rồi.” Diệp Tu nói.
“Nói cũng đúng, thật sự khá may mắn.”
“Thôi luyện tập cho tốt, trông cậy cả vào tụi nó.” Ngụy Sâm rít hơi thuốc cuối cùng, dụi điếu thuốc một cách tàn bạo, “Đi ngủ”.
“Ừ.” Diệp Tu đáp, cũng nằm xuống.
Im lặng một lúc, đột nhiên Ngụy Sâm hỏi: “Bà chủ chắc không tính là tuyển thủ chính thức đâu nhỉ?”
“Tất nhiên rồi.” Diệp Tu đáp.
“Ừ” Ngụy Sâm đáp, sau đó không nói thêm tiếng nào nữa.
Suốt một tháng tập quen với việc quẩy thâu đêm, giờ muốn yên giấc cũng khó. Ngụy Sâm hơi xỉn, bảo ngủ là ngủ luôn. Diệp Tu chỉ nằm trên giường, chả thấy buồn ngủ tẹo nào. Cứ nằm như thế nhìn chằm chằm khung cảnh đen tuyền ngoài cửa sổ, không biết qua bao lâu mới dần thiếp đi.
Ngụy Sâm mượn rượu ngủ sớm, thức dậy cũng sớm. Gã vừa dậy đã quay sang đánh thức Diệp Tu dậy luôn.
“Nhanh, dậy đi. Tranh thủ hôm nay không bận gì lập kế hoạch và phương án luyện tập, không thể nuôi thả thế được.” Ngụy Sâm gọi ời ời.
“Nuôi thả gì ba? Tui rõ ràng đã lên bài tập thích hợp cho từng đứa rồi.” Diệp Tu đáp.
“Mày lập xong rồi vứt đấy cho tụi nó tự luyện mà coi được à? Chúng ta phải thực hiện bài bản hơn, từ thời gian, nội dung đến trình độ. Mọi người phải thống nhất hành động, để nhịp độ tập luyện nâng cùng nhau.” Ngụy Sâm giảng đạo, “Chúng ta phải tích cực chuẩn bị cho trận khiêu chiến này, không chỉ riêng gì trang bị, gia tăng trình độ thực lực của mỗi cá nhân cũng vô cùng quan trọng.”
“Được, ông nói hay lắm. Thế thì khoản luyện tập nâng cao thực lực thành viên giao cho ông, trang bị cứ để tui lo. Ông đừng làm phiền tui nữa, tui đang có ý tưởng, cần suy ngẫm một chút.” Diệp Tu xoay người.
“Đù má, hôm nay mày dậy ngay cho tao. Tao với mày cùng sửa lại kế hoạch luyện tập, kêu cả Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm sang nữa, hai đứa đều có kinh nghiệm trong chiến đội.” Ngụy Sâm la làng.
Diệp Tu bất lực đành phải thức dậy. Hôm qua không biết mấy giờ hắn mới ngủ được, trông chả có tinh thần tí nào. Nhưng nhìn thấy Ngụy Sâm đột nhiên dâng cao tinh thần, hắn cũng thấy vui lây, bèn cố hết sức bò dậy.
“Hiện tại, chúng ta không có những phần mềm luyện tập do chính các chiến đội đích thân nghiên cứu. Tuy nhiên, với tư cách những người chơi tiên phong thưở đầu, chúng ta không cần để ý. Những chiến đội đầu tiên không có mấy cái này, ai cũng phải dựa vào game online luyện tập như nhau.” Ngụy Sâm nói.
“Cái này mà ông cũng phải nói ra à?” Diệp Tu đáp.
“Được, giờ nói chuyện cần thiết, tụi bây nôn hết tất cả những chương trình tập luyện thường sử dụng trong các câu lạc bộ ra đây, chúng ta tìm cách thay thế thích hợp áp dụng trong game.” Ngụy Sâm nói.
“Tui biết chứ, tui vẫn làm thế mà.” Diệp Tu tiếp lời.
“Giờ có anh mày rồi, tao sẽ giúp chú mày chỉnh sửa lại hết trong vòng một ngày.” Ngụy Sâm nói.
“Ông đợi tí, ông có biết giờ các câu lạc bộ dùng những phương án tập luyện nào không?” Diệp Tu hỏi.
“Biết thế đéo nào được. Thế nên, mày phải nhanh chóng nôn hết nguyên lí và phương án của tất cả chương trình mày từng biết cho tao.” Trông Ngụy Sâm giờ không khác gì phường ăn cướp.
/1726
|