Edit: Bông | Beta: Vẹt
Tiêu Thời Khâm giật mình, Kiều Nhất Phàm hiện là đối tượng bị ông chủ đề phòng, giờ tới gần định… định làm gì hả?
Tiêu Thời Khâm không chớp mắt nhìn Kiều Nhất Phàm từng bước từng bước tới gần, đi tới cạnh máy nước nóng lạnh, cầm một cốc rót đầy, sau đó quay người, đặt lên bàn nhỏ trước mặt Tiêu Thời Khâm, nói: “Tiền bối, mời uống nước.” Sau đó quay về chỗ ngồi.
Hả… Tiêu Thời Khâm cẩn thận suy nghĩ mất năm phút, hành động này của Kiều Nhất Phàm thật sự không ám chỉ gì phải không, không có vấn đề gì đâu ha?!
Nhưng hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, đang định mở miệng, bỗng dưng nhận ra toàn bộ căn phòng im lặng tới đáng sợ, vô cùng đáng sợ. Mấy tiếng lạch cạch rất nhỏ đang phát ra kia, tới từ một hướng duy nhất: từ chỗ Diệp Tu.
Đang nâng cấp vũ khí bạc sao?
Tiêu Thời Khâm theo bản năng muốn tới xem, mông nhấc lên được nửa mới nhận ra không ổn, đành câm nín ngồi xuống, học theo những người khác, cả thở mạnh cũng không dám, một mực giữ im lặng.
Cấp bậc của Ô Thiên Cơ đang tăng lên…
Chưa nói tới mức độ phức tạp của các bộ phận, chỉ kể tới số lượng vật liệu hiếm dùng tới thôi, Ô Thiên Cơ đã vượt trội hơn hẳn các vũ khí bạc thông thường. Có điều vật liệu dùng hơn cũng không giúp thuộc tính tăng cao, mà nó chỉ nâng cấp sự biến hóa đa dạng đến quái dị kia. Hơn nữa, để đảm bảo biến hóa giữa từng loại, độ phức tạp của các bộ phận còn quá quắt hơn. Vũ khí thông thường chỉ duy trì một hình dáng là được, làm gì có cái nào giống Ô Thiên Cơ, có đủ mọi bộ phận có thể thiên biến vạn hóa? Trang bị loại súng cũng có một số bộ phận chuyển động, nhưng chẳng thứ nào rối rắm phức tạp như Ô Thiên Cơ.
Biết Diệp Tu chuẩn bị nâng cấp Ô Thiên Cơ, phòng huấn luyện an tĩnh hơn cả lúc Ngụy Sâm nâng cấp Bàn Tay Tử Vong.
Tiêu Thời Khâm không thể chạy tới chỗ Diệp Tu xem, đành an vị trên sô pha, không thể nhìn thấy gì nhiều. Đường Nhu, Bánh Bao và Kiều Nhất Phàm đều quay lưng về phía hắn, màn hình bị cơ thể họ che gần hết. Ngụy Sâm, Diệp Tu và Trần Quả phía đối diện thì bị máy tính che hoàn toàn, chẳng thấy được gì. Tiêu Thời Khâm chỉ có thể thấy vẻ mặt Tô Mộc Tranh đang đứng cạnh Diệp Tu.
Nhưng Tô Mộc Tranh? Cô ấy chăm chú nhìn màn hình của Diệp Tu, chẳng đọc được tin tức gì từ nét mặt đó.
Tiêu Thời Khâm thấy mình khổ quá.
Lên tiếng thì e làm phiền người ta sửa vũ khí bạc. Người ta cho hắn vào, không đuổi thẳng đi đã là chừa đường lui cho hắn, giờ mà cố tình quấy rối, chuyện đê tiện như thế Tiêu Thời Khâm không làm được.
Nhưng hắn cũng không thể nín nhịn vậy được, hắn không cùng phe với họ, không hiểu nổi người ta sốt ruột chờ đợi điều gì, lại phải cẩn thận giống người ta, thật chẳng dễ chịu chút nào.
Được cái Tiêu Thời Khâm là người hiền hậu, không thoải mái nhưng vẫn nín nhịn. Phòng huấn luyện Hưng Hân yên ắng hơn một tiếng mới thấy lông mày Tô Mộc Tranh giãn ra, dáng người thẳng lên, Tiêu Thời Khâm thầm đoán: Có lẽ được rồi…
Tiêu Thời Khâm độc thoại nội tâm, Trần Quả thì hỏi thẳng: “Được rồi?”
“Ừ…” Diệp Tu đáp lại. Được rồi, chỉ là lắp ghép xong xuôi mọi bộ phận thôi, nhưng thành công không? Diệp Tu tắt hệ thống chỉnh sửa trang bị, quay lại game.
Quân Mạc Tiếu, Ô Thiên Cơ lẳng lặng nằm trong khung vật phẩm.
Con chuột chậm rãi di lên, thuộc tính Ô Thiên Cơ màu bạc lập tức được phơi bày trước mắt mọi người.
Ô Thiên Cơ, cấp 55.
Tốc độ tấn công 5, khối lượng 2,3 kg, độ bền 23.
Công kích vật lí 592, công kích pháp thuật 592, thể lực +13, sức lực +13, trí lực +13, tinh thần +13.
Những thuộc tính này, Ngụy Sâm bên phải và Trần Quả bên trái đã nhú đầu sang nhìn. Nhìn một hồi, Trần Quả mới dè dặt hỏi: “Được rồi?”
Nếu nói tăng cấp, từ thuộc tính cơ bản như công kích vật lí hay công kích pháp thuật, tới bốn thuộc tính chính đều tăng rõ rệt. Nhưng Trần Quả biết lúc Ô Thiên Cơ tăng từ cấp 45 lên 50 đã nảy sinh biến hóa rõ rệt. Vốn chỉ là các số liệu thông thường ngang bằng vũ khí trắng, lên cấp 50 lại đột ngột nâng cao bốn thuộc tính chính, có phải cấp 55 cũng sẽ có gì mới không? Hay giữ nguyên hình dạng nhưng tăng thuộc tính cũng là thành công rồi?
“Hiện tại không tệ lắm.” Diệp Tu đáp.
Quá trình kiểm tra Ô Thiên Cơ vẫn chưa kết thúc.
Quân Mạc Tiếu rời đấu trường, tiến nhập trạng thái có thể hoạt động tự do, vũ khí Ô Thiên Cơ trên tay khẽ động, biến thành hình thái mâu.
Diệp Tu nhìn nhanh, Ô Thiên Cơ lại biến đổi, tiếp tục biến hóa.
Biến biến biến, đổi đổi đổi.
Hình thái vũ khí của sáu hệ nghề nghiệp đều được Ô Thiên Cơ bày ra, nét mặt căng thẳng của Diệp Tu rốt cuộc cũng thả lỏng.
“Xong rồi.” Diệp Tu nói.
“Ngon!” Trần Quả đập mạnh lên bàn.
“Mới cấp 55 thôi, còn thấp.” Diệp Tu cười nói.
“Nhưng cậu bảo tới cấp 55, cậu không còn tư liệu để làm theo nữa, phải tự thân tìm tòi, nguy hiểm rất cao. Giờ cậu chỉ cần một lần đã thành công, lẽ nào không tuyệt sao?” Trần Quả hỏi.
“Nếu tất cả giai đoạn tiếp theo đều tăng cấp thành công, lúc đó khen cũng chưa muộn.” Diệp Tu nói. Tăng lên được cấp 55 đương nhiên đáng mừng, nhưng Diệp Tu hiểu rõ, đây chỉ là một bước tiến nhỏ. Cực hạn trang bị là cấp 70, chưa đạt tới cực hạn 70 thì tất cả đều là số 0.
Bây giờ dù sao chỉ mới cấp 55 mà thôi.
Bàn Tay Tử Vong của Ngụy Sâm đã đạt tới cấp 65, so với những trang bị khác, cấp nhiêu đó đã đủ xài rồi. Dù gì, vũ khí bạc cấp 65 sánh ngang với vũ khí cam cấp 70. Trong Liên minh Vinh Quang hiện tại, nhiều chiến đội vẫn chưa nghiên cứu được những bộ phận thích hợp cho trang bị của vũ khí bạc, phải xài tạm vũ khí cam thích hợp trong game.
Nhưng đó là nói vũ khí bạc, chứ vũ khí nói chung thì vẫn có vài khác biệt. Vì điểm sát thương của vũ khí chiếm phần lớn thuộc tính công kích của nhân vật, góp phần nâng cao thực lực, nên vũ khí chắn chắn là thứ có giá trị nhất trong tất cả trang bị, thậm chí còn cao đến không tưởng. Do đó giá cả của nó luôn cao nhất trong game, các chiến đội chuyên nghiệp cũng ưu tiên nghiên cứu vũ khí bạc hơn.
Dù trong giới chuyên nghiệp vẫn còn nhiều người dùng trang bị cam, nhưng nếu chỉ giới hạn ở vũ khí, thì người dùng vũ khí cam thật sự rất ít. Trừ một số trường hợp đặc biệt là vài vũ khí cam chưa nghiên cứu ra thuộc tính của vũ khí bạc, ví dụ như thanh Trảm Phong mà Trảm Lâu Lan đang dùng. Hiện tại, phần lớn vũ khí cam đã không còn chỗ đứng trong giới chuyên nghiệp nữa rồi.
Vũ khí bạc cấp 65 vượt trội hơn hẳn vũ khí cam, thích hợp với tuyển thủ và có nhiều thuộc tính hỗ trợ nhân vật hơn. Thế nhưng giới chuyên nghiệp gần như đều xài vũ khí bạc cấp 70, anh cầm vũ khí bạc cấp 65 tới, thuộc tính kèm theo có cao tới mấy thì vẫn thua người ta.
Còn những trang bị bạc chỉ cần chừng 65 là đủ xài, dù sao có không ít nhân vật đến nay vẫn dùng đồ cam, cam 70 cũng thua bạc 65 thôi. Riêng vũ khí bạc, cấp 65 mà vào giới chuyên nghiệp là thua đối phương cả cây số.
Ô Thiên Cơ tăng lên cấp 55 thành công, Diệp Tu mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn chỉ vui vì giai đoạn này đã tạo ra mẫu ổn định, không cần lãng phí thời gian thêm nữa. Nhưng về giá trị, vũ khí bạc 55 còn lâu mới đủ, cấp 60, 65, 70 vẫn đang chờ hắn kìa.
Diệp Tu từng nghĩ tới những cấp bậc này, nhưng giờ phương án chưa hoàn thiện, vật liệu gom chưa đủ, muốn nhanh cũng không nhanh được. Sau khi kiểm tra vũ khí thành công, Diệp Tu log out Quân Mạc Tiếu, dựa vào ghế nghỉ ngơi. Thao tác hệ thống chỉnh sửa trang bị tốn quá nhiều sức lực, còn mệt hơn việc chỉ huy bốn công hội đấu lại Trương Tân Kiệt. Nhưng biết làm sao được, việc này cực kì cực kì quan trọng.
Tiêu Thời Khâm ngồi trên sofa đã sớm nghe rõ bên kia thành công rồi. Nhìn Diệp Tu đang rất thả lỏng, hắn đứng dậy cười nói: “Thành công rồi à? Chúc mừng nha.”
“Cậu cũng nghe thấy rồi đó, mới cấp 55 thôi, không đáng chúc mừng.” Diệp Tu nói.
“Từng bước từng bước thôi, dục tốc bất đạt mà.” Tiêu Thời Khâm rất biết ăn nói.
“Có lí lắm.” Diệp Tu khen ngợi, rồi đứng dậy đi tới chỗ Tiêu Thời Khâm, lúc này hắn mới bắt đầu tiếp khách thật, mở miệng tỏ vẻ quan tâm, nhưng nghe nhảm tới không thể nhảm hơn: “Ở Gia Thế đã quen chưa?”
“Mới tới mà, đang thích ứng.” Tiêu Thời Khâm cười nói.
“Có gì cần anh hỗ trợ cứ nói.” Diệp Tu nói.
“Tiền bối khách khí quá, mọi thứ đều tốt.” Tiêu Thời Khâm đáp.
“Vòng khiêu chiến phải đối mặt với bọn anh đó, có lòng tin không?”
“…” Tiêu Thời Khâm câm nín. Đúng vậy, tuyển thủ thuộc hạng sao, đội trưởng của một đội được liệt vào hàng mạnh như Tiêu Thời Khâm lại bị Diệp Tu hỏi tới cạn lời luôn.
Bởi thật sự thì, “có lòng tin không” nghe kiểu nào cũng giống lời bề trên hỏi kẻ dưới ấy. Tuy bàn về thân phận, địa vị hay thành tựu trong Liên minh, Tiêu Thời Khâm nhận thua cũng không thành vấn đề. Nhưng giờ đang so sánh hai đội đó! Hưng Hân làm thế nào trên cơ Gia Thế được chứ?
Nhưng tên này lại xài giọng người trên cơ hỏi Tiêu Thời Khâm, khiến Tiêu Thời Khâm bất lực không biết nên trả lời thế nào.
“À… Cũng được…” Tiêu Thời Khâm bó chân đành phải trả lời như thế, bao nhiêu lúng túng thể hiện hết ra. “Cũng được” nghe chẳng khác gì “không tốt nhưng phải nói tốt”, hay mang nghĩa là “tốt lắm”, kiểu gì cũng đáp cho có lệ mà thôi.
“Lỡ thua bọn anh thì chết, tới lúc đó cậu tính thế nào? Cậu tới Gia Thế cũng có phải chỉ vì vòng khiêu chiến đâu nhỉ?” Diệp Tu hỏi.
Đòn tâm lí, đây là đòn tâm lí, nhất định đang muốn tạo áp lực tâm lý cho mình!
Tiêu Thời Khâm hiểu rất rõ, nhưng bị hỏi thẳng vẫn có chút bối rối. Bởi lúc hắn quyết định ký hợp đồng với Gia Thế thì họ đã bị loại, hai bên chỉ thống nhất ký hợp đồng một năm. Điều này không được công bố, đó cũng là cách đề phòng nếu Gia Thế hết đường quay lại giới chuyên nghiệp. Sao Tiêu Thời Khâm có thể nói toạc móng heo chứ, nói thế khác nào bảo mình không tin mình sẽ thắng. Thật khó xử quá đi mà.
Tiêu Thời Khâm giật mình, Kiều Nhất Phàm hiện là đối tượng bị ông chủ đề phòng, giờ tới gần định… định làm gì hả?
Tiêu Thời Khâm không chớp mắt nhìn Kiều Nhất Phàm từng bước từng bước tới gần, đi tới cạnh máy nước nóng lạnh, cầm một cốc rót đầy, sau đó quay người, đặt lên bàn nhỏ trước mặt Tiêu Thời Khâm, nói: “Tiền bối, mời uống nước.” Sau đó quay về chỗ ngồi.
Hả… Tiêu Thời Khâm cẩn thận suy nghĩ mất năm phút, hành động này của Kiều Nhất Phàm thật sự không ám chỉ gì phải không, không có vấn đề gì đâu ha?!
Nhưng hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, đang định mở miệng, bỗng dưng nhận ra toàn bộ căn phòng im lặng tới đáng sợ, vô cùng đáng sợ. Mấy tiếng lạch cạch rất nhỏ đang phát ra kia, tới từ một hướng duy nhất: từ chỗ Diệp Tu.
Đang nâng cấp vũ khí bạc sao?
Tiêu Thời Khâm theo bản năng muốn tới xem, mông nhấc lên được nửa mới nhận ra không ổn, đành câm nín ngồi xuống, học theo những người khác, cả thở mạnh cũng không dám, một mực giữ im lặng.
Cấp bậc của Ô Thiên Cơ đang tăng lên…
Chưa nói tới mức độ phức tạp của các bộ phận, chỉ kể tới số lượng vật liệu hiếm dùng tới thôi, Ô Thiên Cơ đã vượt trội hơn hẳn các vũ khí bạc thông thường. Có điều vật liệu dùng hơn cũng không giúp thuộc tính tăng cao, mà nó chỉ nâng cấp sự biến hóa đa dạng đến quái dị kia. Hơn nữa, để đảm bảo biến hóa giữa từng loại, độ phức tạp của các bộ phận còn quá quắt hơn. Vũ khí thông thường chỉ duy trì một hình dáng là được, làm gì có cái nào giống Ô Thiên Cơ, có đủ mọi bộ phận có thể thiên biến vạn hóa? Trang bị loại súng cũng có một số bộ phận chuyển động, nhưng chẳng thứ nào rối rắm phức tạp như Ô Thiên Cơ.
Biết Diệp Tu chuẩn bị nâng cấp Ô Thiên Cơ, phòng huấn luyện an tĩnh hơn cả lúc Ngụy Sâm nâng cấp Bàn Tay Tử Vong.
Tiêu Thời Khâm không thể chạy tới chỗ Diệp Tu xem, đành an vị trên sô pha, không thể nhìn thấy gì nhiều. Đường Nhu, Bánh Bao và Kiều Nhất Phàm đều quay lưng về phía hắn, màn hình bị cơ thể họ che gần hết. Ngụy Sâm, Diệp Tu và Trần Quả phía đối diện thì bị máy tính che hoàn toàn, chẳng thấy được gì. Tiêu Thời Khâm chỉ có thể thấy vẻ mặt Tô Mộc Tranh đang đứng cạnh Diệp Tu.
Nhưng Tô Mộc Tranh? Cô ấy chăm chú nhìn màn hình của Diệp Tu, chẳng đọc được tin tức gì từ nét mặt đó.
Tiêu Thời Khâm thấy mình khổ quá.
Lên tiếng thì e làm phiền người ta sửa vũ khí bạc. Người ta cho hắn vào, không đuổi thẳng đi đã là chừa đường lui cho hắn, giờ mà cố tình quấy rối, chuyện đê tiện như thế Tiêu Thời Khâm không làm được.
Nhưng hắn cũng không thể nín nhịn vậy được, hắn không cùng phe với họ, không hiểu nổi người ta sốt ruột chờ đợi điều gì, lại phải cẩn thận giống người ta, thật chẳng dễ chịu chút nào.
Được cái Tiêu Thời Khâm là người hiền hậu, không thoải mái nhưng vẫn nín nhịn. Phòng huấn luyện Hưng Hân yên ắng hơn một tiếng mới thấy lông mày Tô Mộc Tranh giãn ra, dáng người thẳng lên, Tiêu Thời Khâm thầm đoán: Có lẽ được rồi…
Tiêu Thời Khâm độc thoại nội tâm, Trần Quả thì hỏi thẳng: “Được rồi?”
“Ừ…” Diệp Tu đáp lại. Được rồi, chỉ là lắp ghép xong xuôi mọi bộ phận thôi, nhưng thành công không? Diệp Tu tắt hệ thống chỉnh sửa trang bị, quay lại game.
Quân Mạc Tiếu, Ô Thiên Cơ lẳng lặng nằm trong khung vật phẩm.
Con chuột chậm rãi di lên, thuộc tính Ô Thiên Cơ màu bạc lập tức được phơi bày trước mắt mọi người.
Ô Thiên Cơ, cấp 55.
Tốc độ tấn công 5, khối lượng 2,3 kg, độ bền 23.
Công kích vật lí 592, công kích pháp thuật 592, thể lực +13, sức lực +13, trí lực +13, tinh thần +13.
Những thuộc tính này, Ngụy Sâm bên phải và Trần Quả bên trái đã nhú đầu sang nhìn. Nhìn một hồi, Trần Quả mới dè dặt hỏi: “Được rồi?”
Nếu nói tăng cấp, từ thuộc tính cơ bản như công kích vật lí hay công kích pháp thuật, tới bốn thuộc tính chính đều tăng rõ rệt. Nhưng Trần Quả biết lúc Ô Thiên Cơ tăng từ cấp 45 lên 50 đã nảy sinh biến hóa rõ rệt. Vốn chỉ là các số liệu thông thường ngang bằng vũ khí trắng, lên cấp 50 lại đột ngột nâng cao bốn thuộc tính chính, có phải cấp 55 cũng sẽ có gì mới không? Hay giữ nguyên hình dạng nhưng tăng thuộc tính cũng là thành công rồi?
“Hiện tại không tệ lắm.” Diệp Tu đáp.
Quá trình kiểm tra Ô Thiên Cơ vẫn chưa kết thúc.
Quân Mạc Tiếu rời đấu trường, tiến nhập trạng thái có thể hoạt động tự do, vũ khí Ô Thiên Cơ trên tay khẽ động, biến thành hình thái mâu.
Diệp Tu nhìn nhanh, Ô Thiên Cơ lại biến đổi, tiếp tục biến hóa.
Biến biến biến, đổi đổi đổi.
Hình thái vũ khí của sáu hệ nghề nghiệp đều được Ô Thiên Cơ bày ra, nét mặt căng thẳng của Diệp Tu rốt cuộc cũng thả lỏng.
“Xong rồi.” Diệp Tu nói.
“Ngon!” Trần Quả đập mạnh lên bàn.
“Mới cấp 55 thôi, còn thấp.” Diệp Tu cười nói.
“Nhưng cậu bảo tới cấp 55, cậu không còn tư liệu để làm theo nữa, phải tự thân tìm tòi, nguy hiểm rất cao. Giờ cậu chỉ cần một lần đã thành công, lẽ nào không tuyệt sao?” Trần Quả hỏi.
“Nếu tất cả giai đoạn tiếp theo đều tăng cấp thành công, lúc đó khen cũng chưa muộn.” Diệp Tu nói. Tăng lên được cấp 55 đương nhiên đáng mừng, nhưng Diệp Tu hiểu rõ, đây chỉ là một bước tiến nhỏ. Cực hạn trang bị là cấp 70, chưa đạt tới cực hạn 70 thì tất cả đều là số 0.
Bây giờ dù sao chỉ mới cấp 55 mà thôi.
Bàn Tay Tử Vong của Ngụy Sâm đã đạt tới cấp 65, so với những trang bị khác, cấp nhiêu đó đã đủ xài rồi. Dù gì, vũ khí bạc cấp 65 sánh ngang với vũ khí cam cấp 70. Trong Liên minh Vinh Quang hiện tại, nhiều chiến đội vẫn chưa nghiên cứu được những bộ phận thích hợp cho trang bị của vũ khí bạc, phải xài tạm vũ khí cam thích hợp trong game.
Nhưng đó là nói vũ khí bạc, chứ vũ khí nói chung thì vẫn có vài khác biệt. Vì điểm sát thương của vũ khí chiếm phần lớn thuộc tính công kích của nhân vật, góp phần nâng cao thực lực, nên vũ khí chắn chắn là thứ có giá trị nhất trong tất cả trang bị, thậm chí còn cao đến không tưởng. Do đó giá cả của nó luôn cao nhất trong game, các chiến đội chuyên nghiệp cũng ưu tiên nghiên cứu vũ khí bạc hơn.
Dù trong giới chuyên nghiệp vẫn còn nhiều người dùng trang bị cam, nhưng nếu chỉ giới hạn ở vũ khí, thì người dùng vũ khí cam thật sự rất ít. Trừ một số trường hợp đặc biệt là vài vũ khí cam chưa nghiên cứu ra thuộc tính của vũ khí bạc, ví dụ như thanh Trảm Phong mà Trảm Lâu Lan đang dùng. Hiện tại, phần lớn vũ khí cam đã không còn chỗ đứng trong giới chuyên nghiệp nữa rồi.
Vũ khí bạc cấp 65 vượt trội hơn hẳn vũ khí cam, thích hợp với tuyển thủ và có nhiều thuộc tính hỗ trợ nhân vật hơn. Thế nhưng giới chuyên nghiệp gần như đều xài vũ khí bạc cấp 70, anh cầm vũ khí bạc cấp 65 tới, thuộc tính kèm theo có cao tới mấy thì vẫn thua người ta.
Còn những trang bị bạc chỉ cần chừng 65 là đủ xài, dù sao có không ít nhân vật đến nay vẫn dùng đồ cam, cam 70 cũng thua bạc 65 thôi. Riêng vũ khí bạc, cấp 65 mà vào giới chuyên nghiệp là thua đối phương cả cây số.
Ô Thiên Cơ tăng lên cấp 55 thành công, Diệp Tu mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn chỉ vui vì giai đoạn này đã tạo ra mẫu ổn định, không cần lãng phí thời gian thêm nữa. Nhưng về giá trị, vũ khí bạc 55 còn lâu mới đủ, cấp 60, 65, 70 vẫn đang chờ hắn kìa.
Diệp Tu từng nghĩ tới những cấp bậc này, nhưng giờ phương án chưa hoàn thiện, vật liệu gom chưa đủ, muốn nhanh cũng không nhanh được. Sau khi kiểm tra vũ khí thành công, Diệp Tu log out Quân Mạc Tiếu, dựa vào ghế nghỉ ngơi. Thao tác hệ thống chỉnh sửa trang bị tốn quá nhiều sức lực, còn mệt hơn việc chỉ huy bốn công hội đấu lại Trương Tân Kiệt. Nhưng biết làm sao được, việc này cực kì cực kì quan trọng.
Tiêu Thời Khâm ngồi trên sofa đã sớm nghe rõ bên kia thành công rồi. Nhìn Diệp Tu đang rất thả lỏng, hắn đứng dậy cười nói: “Thành công rồi à? Chúc mừng nha.”
“Cậu cũng nghe thấy rồi đó, mới cấp 55 thôi, không đáng chúc mừng.” Diệp Tu nói.
“Từng bước từng bước thôi, dục tốc bất đạt mà.” Tiêu Thời Khâm rất biết ăn nói.
“Có lí lắm.” Diệp Tu khen ngợi, rồi đứng dậy đi tới chỗ Tiêu Thời Khâm, lúc này hắn mới bắt đầu tiếp khách thật, mở miệng tỏ vẻ quan tâm, nhưng nghe nhảm tới không thể nhảm hơn: “Ở Gia Thế đã quen chưa?”
“Mới tới mà, đang thích ứng.” Tiêu Thời Khâm cười nói.
“Có gì cần anh hỗ trợ cứ nói.” Diệp Tu nói.
“Tiền bối khách khí quá, mọi thứ đều tốt.” Tiêu Thời Khâm đáp.
“Vòng khiêu chiến phải đối mặt với bọn anh đó, có lòng tin không?”
“…” Tiêu Thời Khâm câm nín. Đúng vậy, tuyển thủ thuộc hạng sao, đội trưởng của một đội được liệt vào hàng mạnh như Tiêu Thời Khâm lại bị Diệp Tu hỏi tới cạn lời luôn.
Bởi thật sự thì, “có lòng tin không” nghe kiểu nào cũng giống lời bề trên hỏi kẻ dưới ấy. Tuy bàn về thân phận, địa vị hay thành tựu trong Liên minh, Tiêu Thời Khâm nhận thua cũng không thành vấn đề. Nhưng giờ đang so sánh hai đội đó! Hưng Hân làm thế nào trên cơ Gia Thế được chứ?
Nhưng tên này lại xài giọng người trên cơ hỏi Tiêu Thời Khâm, khiến Tiêu Thời Khâm bất lực không biết nên trả lời thế nào.
“À… Cũng được…” Tiêu Thời Khâm bó chân đành phải trả lời như thế, bao nhiêu lúng túng thể hiện hết ra. “Cũng được” nghe chẳng khác gì “không tốt nhưng phải nói tốt”, hay mang nghĩa là “tốt lắm”, kiểu gì cũng đáp cho có lệ mà thôi.
“Lỡ thua bọn anh thì chết, tới lúc đó cậu tính thế nào? Cậu tới Gia Thế cũng có phải chỉ vì vòng khiêu chiến đâu nhỉ?” Diệp Tu hỏi.
Đòn tâm lí, đây là đòn tâm lí, nhất định đang muốn tạo áp lực tâm lý cho mình!
Tiêu Thời Khâm hiểu rất rõ, nhưng bị hỏi thẳng vẫn có chút bối rối. Bởi lúc hắn quyết định ký hợp đồng với Gia Thế thì họ đã bị loại, hai bên chỉ thống nhất ký hợp đồng một năm. Điều này không được công bố, đó cũng là cách đề phòng nếu Gia Thế hết đường quay lại giới chuyên nghiệp. Sao Tiêu Thời Khâm có thể nói toạc móng heo chứ, nói thế khác nào bảo mình không tin mình sẽ thắng. Thật khó xử quá đi mà.
/1726
|