Edit: Tùm | Beta: Kha
Âm thanh đột nhiên vang lên, không phải của người quen, nhưng lúc này ai cũng biết đó là người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Bởi cái chất giọng the thé non choẹt đó không lẫn đi đâu được.
Lưu Vân của Lưu Hãn Văn, trên đầu mang tên Lam Khê Các, vừa gào thét vừa xông ra như cơn lốc, đi theo chính đường máu mà tiểu đội Diệp Tu đã tạo thành. Đám người bị đánh ngã trái ngã phải làm sao chống được Lư Hãn Văn? Chỉ thấy ánh kiếm nhá lên, Lưu Vân đã sấn sổ tới.
“Chú em khá lắm đó, tự do xông lên đi nào.” Diệp Tu vừa thấy thằng oắt này đến cũng bất ngờ. Kỹ thuật? Dame to? Lưu Vân đang mặc set đồ cam, là set đồ cao nhất trong game online. Vốn dĩ họ chỉ thiếu một DPS, nay có thêm thằng nhóc này bù vào, nhất định đủ sức chống cự.
“Ế, sao mấy người ở đây?” Lưu Hãn Văn nhìn thấy nhóm Diệp Tu thì ngạc nhiên hỏi.
“Đến nửa ngày giời rồi, là chú em đến muộn đó, tranh thủ bắt cơ hội đê.” Diệp Tu kêu lên. Giờ hắn chỉ sợ thằng lỏi này không khống chế được cảm xúc, thấy họ như thấy kẻ thù mà xông vào tấn công thôi, thế chẳng những chả giúp ích được gì mà còn gây thêm rắc rối.
Nhưng may mắn là tuy Lưu Hãn Văn mới chỉ là thằng nhóc 14 tuổi, nhưng không hành động như mấy thằng trẻ trâu, rất bình tĩnh hỏi, “Nghe nói chỉ huy của đối phương là tiền bối Trương Tân Kiệt hả.”
“Đúng vậy.” Diệp Tu đáp.
“Vậy mình không thể khinh địch được.” Lư Hãn Văn nói xong, Lưu Vân của cậu ta đã xông lên, dịch chuyển, phát động Kiếm Ảnh Bước, nhân vật nhoáng lên, tức thì tách ra một, hai, ba, bốn, năm, sáu ảnh ảo.
Kiếm Ảnh Bước của Lư Hãn Văn lúc này chỉ dùng 6 ảnh, nhưng kể cả là Diệp Tu nhìn qua cũng không thể nhận ra đâu thật đâu giả ngay, sáu ảnh ảo này đã được Lư Hãn Văn thao tác chuẩn đến từng minimet.
“Thằng nhóc này” Diệp Tu lấy làm kinh ngạc, không phải vì Lư Hãn Văn có thể thao túng tốt 6 ảnh của Kiếm Ảnh Bước, mà bởi suy nghĩ của cậu ta.
Lần này, Lư Hãn Văn không dùng lại kỷ lục Kiếm Ảnh Bước 8 ảnh từng tạo ra trước đó, mà dùng 6 ảnh, điều này chứng tỏ thằng bé cũng rất rõ sự thiếu hụt kỹ năng của mình trong đó. Vậy nên sau khi hỏi Diệp Tu, xác định đối thủ là đại thần Trương Tân Kiệt, cậu không dùng Kiếm Ảnh Bước 8 ảnh, mà dùng 6. Bởi khi giao chiến với Diệp Tu đã giúp Lư Hãn Văn hiểu rằng, đứng trước các đại thần, Kiếm Ảnh Bước 8 ảnh cũng y chang 4 ảnh thôi.
Thằng bé tưởng như láu ta láu táu, nhưng khi đối mặt với trận đấu thực thụ lại rất ổn định.
Sáu ảnh vừa xuất hiện, không ai có thể phân biệt đâu thật đâu giả, người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo chỉ có thể tấn công dò thử. Nhưng dưới thao tác siêu việt của Lư Hãn Văn, sáu ảnh biến hóa khôn lường, vừa mới bị phát hiện đã lập tức thay đổi vị trí, ẩn nấp góc xó xỉnh nào. Sáu ảnh vẫn khó phân thật giả như trước. Lưu Vân đã vọt đến trước mặt, người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo không biết nên phòng ngự chỗ nào cho chính xác. Sáu ảnh, chỉ có một cái là thật, quả là khó đoán.
“Ai đây?” Lúc Trương Tân Kiệt vừa thấy người đến, trên đầu để tên Lam Khê Các, cũng không quá để ý. Còn tưởng là người chơi của Lam Khê Các lạc sang bên này, sẽ bị người của Mưu Đồ Bá Đạo nhanh chóng xử êm. Nhưng chờ đến khi thấy Lưu Vân xông vào theo chính con đường Diệp Tu đi qua, sau đó sử dụng Kiếm Ảnh Bước phân thân thành 6 ảnh mà ngay cả hắn cũng không thể phân biệt, trợ lực cho tiểu đội của Diệp Tu, thì bấy giờ hắn mới nhận ra: Có biến rồi.
“Thứ ba bên trái.”
Kiếm Ảnh Bước của Lư Hãn Văn biến hóa giao thoa, những người khác đã bị hoa mắt không phân biệt được thật giả, nhưng dưới con mắt của đẳng cấp đại thần như Trương Tân Kiệt, có kinh nghiệm và huấn luyện chuyên nghiệp, cuối cùng cũng dán mắt vào một trong sáu ảnh. Trương Tân Kiệt cũng không dám khẳng định 100%, nhưng dù sao cũng phải chọn ra một, không thể chú ý cả sáu được.
Phán đoán thứ ba bên trái là hoàn toàn chính xác.
Nhưng khi hắn vừa hô lên, người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo đếm đến hình thể đứng thứ ba bên trái, thì Lưu Vân đã sớm xông tới. Đường kiếm chém xuống như thác, đội hình của Mưu Đồ Bá Đạo bị rối loạn đôi chút.
“Xông lên!” Sao Diệp Tu bỏ được cơ hội trời cho này, lệnh vừa ra, tiểu đội đã nhằm thẳng về phía rối loạn.
“Phối hợp hay ta.” Lư Hãn Văn kêu to.
“Vào đội nhận buff.” Diệp Tu dứt khoát chuyển chế độ đoàn đội. Bên họ vì tròn mười một người, dư ra một người theo tiêu chuẩn đội, nên kỳ thật là hai đội trong cả đoàn, giờ chỉ cần điều chỉnh thêm một vị trí, Diệp Tu nhanh chóng gửi cho Lưu Vân một lời mời.
“OK.” Lư Hãn Văn chấp nhận luôn không phải nghĩ, vừa vào đội, trị liệu của Diệp Tu cũng đồng thời phủ xuống.
“Buff cùi thế.” Vừa thấy lượng máu hồi phục là Lư Hãn Văn đã kinh ngạc kêu lên, xuất thân từ đội chuyên nghiệp, mắt cũng độc, lượng trị liệu từ set đồ cùi của Ngộ Đạo Quân đương nhiên khiến Lư Hãn Văn thấy khó coi.
“Oắt con ăn nói thế à.” Nhất thời, Trảm Lâu Lan rất chi là khó chịu. Đây là đại thần Diệp Tu được mọi người tôn trọng đó, thế mà thằng oắt này dám nói đại thần buff yếu?
“Không phải do kỹ thuật, là do đồ mà.” Lư Hãn Văn giải thích.
“Ngưng chém gió về tui, mấy người rảnh rỗi ghê ha?” Diệp Tu nói. Tuy đột phá thuận lợi, nhưng dù sao cũng là lực lượng phòng thủ kiên cố của Mưu Đồ Bá Đạo. Xông được tới đây chỉ là bước khởi đầu, kế tiếp mới là phá rối chính thức, không thể chần chừ.
“Trương Tân Kiệt ở đâu?” Lư Hãn Văn hỏi.
“Hắn tên là Vọng Sơn Vân Vụ, đụng phải thì nhớ đừng khách sáo.” Diệp Tu hăm hở bán đứng Trương Tân Kiệt.
“Giết kỵ sĩ kia.” Cuối cùng, Lưu Vân của Lư Hãn Văn là người đầu tiên nhảy vào giữa trận chiến, nhắm thẳng về phía kỵ sĩ đang giữ thù hận của Mưu Đồ Bá Đạo. Dưới mấy kiếm chớp nhoáng, kỵ sị kia muốn đỡ, nhưng nào phải đối thủ của Lư Hãn Văn. Chẳng qua trên người hắn liên tục có ánh sáng trị liệu lóe lên, dù Lư Hãn Văn tấn công mãnh liệt, sinh mệnh của kỵ sĩ vẫn không giảm xuống, kể cả khi tên này đang chịu cả sát thương từ BOSS.
“Có cao thủ trị liệu.” Lư Hãn Văn kêu lên.
“Chứ sao, có Trương Tân Kiệt ở đó mà.” Diệp Tu đáp.
“Trốn đâu rồi?” Lưu Vân của Lư Hãn Văn vừa đâm một người vừa dáo dác nhìn xung quanh.
“Đừng tìm, tấn công BOSS đi.” Bỗng nhiên Diệp Tu nói.
“BOSS?” Lư Hãn Văn không rõ chiến thuật này, nhưng cậu nhóc cũng không hoàn toàn nghe lời Diệp Tu.
“Anh vừa xem hướng dẫn…”
“Sặc…” Trảm Lâu Lan không chịu nổi phải sặc một tiếng. Đang là lúc nước sôi lửa bỏng cỡ nào rồi mà còn đi xem hướng dẫn, tuy đại thần đáng tin thật, nhưng vẫn có cảm giác tưng tửng kiểu gì.
“Xem điều kiện cuồng bạo của BOSS, chú em làm được đó, làm nó cuồng bạo đi.” Diệp Tu nói nốt nửa câu sau.
“Em phải làm gì?” Lư Hãn Văn hỏi.
“Tấn công, tấn công hết sức có thể.” Diệp Tu nói, sau đó chỉ huy những người khác, “Yểm trợ tấn công. Tiểu Kiều mở Đao Trận, Thiên Diệp dùng Ánh Sáng Thánh Giới.”
Mọi người lập tức làm theo chỉ thị, ngay khi Ánh Sáng Thánh Giới của Thiên Diệp Ly Nhược vừa hạ xuống, Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm đã triệu hồi Đao Trận xong, Lưu Vân của Lư Hãn Văn đồng thời ra tay, Đâm Liên Chớp, Thăng Long Trảm, Kiếm Kích Trường Không, Lạc Phượng Trảm, Đâm Ngược Gió… chiêu thức của kiếm khách ùn ùn bổ xuống, ánh kiếm vót lên người BOSS Gia Nạp Đai Đỏ từng vệt máu tươi. Công kích như vũ bão khiến BOSS không thể không để mắt đến sự hiện hữu của Lư Hãn Văn, xoay người muốn túm lấy Lưu Vân. Gia Nạp Đai Đỏ là BOSS nhu đạo, có các kỹ năng bắt lấy vô cùng bá đạo.
“Né thêm một ô đi, phạm vi bắt lớn lắm.” Diệp Tu vội vàng nhắc nhở, với người chơi trẻ măng như Lư Hãn Văn, có lẽ chưa từng tiếp xúc qua BOSS hoang dã cấp 55 của Thần Chi Lĩnh Vực bao giờ.
“Không hổ là BOSS” Lư Hãn Văn nhanh nhảu đáp, Lưu Vân cũng né với biên độ cao hơn, Gia Nạp Đai Đỏ vồ hụt, vung tay muốn quét ngang. Thao tác của Lư Hãn Văn nhanh không kém, Lưu Vân nhạy bén cúi người lăn một vòng dưới cánh tay của Gia Nạp Đai Đỏ quay về chỗ cũ, rồi đảo tay tiếp tục tung chiêu.
Diệp Tu biết kỹ thật của thằng nhóc này đủ đối phó với BOSS, không quan tâm nữa, thị giác không ngừng di chuyển, quan sát toàn cục diện.
“Tấn công kiếm khách kia, kỵ sĩ cưỡng chế kéo co.” Trương Tân Kiệt thấy hành động của Lưu Vân, sau khi ngẩn ra thì đột nhiên ý thức cậu ta muốn làm gì, vội vàng ra lệnh.
Kỵ sĩ cưỡng chế kéo co, ý chỉ hai người cùng sử dụng kỹ năng cưỡng chế thù hận, mỗi người kéo một bên. Nhưng hôm nay Lư Hãn Văn đã bị kỹ năng này troll thảm, rất chi là để ý. Vừa thấy động tác của kỵ sĩ, nhân vật đã lập tức dịch chuyển loạn xạ, khiến người ta không thể nào bắt giữ.
Bất ngờ đúng lúc này, Diệp Tu đột nhiên gọi, “Di chuyển sang trái 2 ô.”
Lư Hãn Văn không biết đây là ý gì, nhưng bản năng vẫn thao tác theo, kết quả là chợt nghe thấy tiếng gầm rú, đã bị kỵ sĩ Gầm Rú trúng.
“Bị Gầm Rú rồi.” Lư Hãn Văn bực tức bảo.
“Cố ý mà.” Diệp Tu trả lời.
Lư Hãn Văn tỉnh táo lại cũng nhận ra, tức thì hớn hở. Bị dính chiêu là thật, nhưng cả cậu và BOSS cùng bị Gầm Rú, cả hai cùng chạy về một phía, đồng nghĩa không thể tách nhau ra. Diệp Tu vừa bảo cậu dịch trái 2 ô cũng là để Lưu Vân cùng tiến vào phạm vi Gầm Rú của kỵ sĩ.
Kỵ sĩ của Mưu Đồ Bá Đạo đang điều chỉnh lại lần nữa thì bất chợt Diệp Tu gào tướng lên, “Sắp cuồng bạo rồi, chúng ta rút lui trước, Tiểu Lư bảo trọng nha.”
“Sao bất nhân bất nghĩa vậy?” Lư Hãn Văn tức giận đến dậm chân.
“Đừng quên chúng ta cũng là đối thủ.” Diệp Tu nói xong, mười một người đã dứt khoát xông ra ngoài. Lưu Vân của Lư Hãn Văn vừa gây ra tình trạng cuồng bạo của BOSS, hai cánh tay của Gia Nạp Đai Đỏ đã vung ra gào thét, rách toách cả áo.
“Chí ít cũng cho em biết kỹ năng cuồng bạo của nó là gì chứ.” Quả nhiên, Lư Hãn Văn chả biết gì về BOSS hoang dã cấp 55 của Thần Chi Lĩnh Vực.
“Không rảnh, tự search đê.” Diệp Tu đáp, đội ngũ mười một người cấp tốc xông ra. Người của Mưu Đồ Bá Đạo cũng vội vàng tránh né dưới sự chỉ huy của Trương Tân Kiệt. Lư Hãn Văn thấy vậy cũng biết đại chiêu cuồng bạo của BOSS phải tránh càng xa càng tốt, vội vã bứt ra. Nhưng cậu là người gây ra trạng thái cuồng bạo cho BOSS, bây giờ đang bị BOSS chăm sóc vô cùng chu đáo. Gia Nạp Đai Đỏ vung cánh tay áo đã rách te tua, nhảy lên cao, hai tay ôm thành quyền, đuổi theo Lưu Vân đập xuống.
Kỹ năng cuồng bạo của BOSS hoang dã cấp 55 Gia Nạp Đai Đỏ: Đất Rung Núi Chuyển.
Âm thanh đột nhiên vang lên, không phải của người quen, nhưng lúc này ai cũng biết đó là người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Bởi cái chất giọng the thé non choẹt đó không lẫn đi đâu được.
Lưu Vân của Lưu Hãn Văn, trên đầu mang tên Lam Khê Các, vừa gào thét vừa xông ra như cơn lốc, đi theo chính đường máu mà tiểu đội Diệp Tu đã tạo thành. Đám người bị đánh ngã trái ngã phải làm sao chống được Lư Hãn Văn? Chỉ thấy ánh kiếm nhá lên, Lưu Vân đã sấn sổ tới.
“Chú em khá lắm đó, tự do xông lên đi nào.” Diệp Tu vừa thấy thằng oắt này đến cũng bất ngờ. Kỹ thuật? Dame to? Lưu Vân đang mặc set đồ cam, là set đồ cao nhất trong game online. Vốn dĩ họ chỉ thiếu một DPS, nay có thêm thằng nhóc này bù vào, nhất định đủ sức chống cự.
“Ế, sao mấy người ở đây?” Lưu Hãn Văn nhìn thấy nhóm Diệp Tu thì ngạc nhiên hỏi.
“Đến nửa ngày giời rồi, là chú em đến muộn đó, tranh thủ bắt cơ hội đê.” Diệp Tu kêu lên. Giờ hắn chỉ sợ thằng lỏi này không khống chế được cảm xúc, thấy họ như thấy kẻ thù mà xông vào tấn công thôi, thế chẳng những chả giúp ích được gì mà còn gây thêm rắc rối.
Nhưng may mắn là tuy Lưu Hãn Văn mới chỉ là thằng nhóc 14 tuổi, nhưng không hành động như mấy thằng trẻ trâu, rất bình tĩnh hỏi, “Nghe nói chỉ huy của đối phương là tiền bối Trương Tân Kiệt hả.”
“Đúng vậy.” Diệp Tu đáp.
“Vậy mình không thể khinh địch được.” Lư Hãn Văn nói xong, Lưu Vân của cậu ta đã xông lên, dịch chuyển, phát động Kiếm Ảnh Bước, nhân vật nhoáng lên, tức thì tách ra một, hai, ba, bốn, năm, sáu ảnh ảo.
Kiếm Ảnh Bước của Lư Hãn Văn lúc này chỉ dùng 6 ảnh, nhưng kể cả là Diệp Tu nhìn qua cũng không thể nhận ra đâu thật đâu giả ngay, sáu ảnh ảo này đã được Lư Hãn Văn thao tác chuẩn đến từng minimet.
“Thằng nhóc này” Diệp Tu lấy làm kinh ngạc, không phải vì Lư Hãn Văn có thể thao túng tốt 6 ảnh của Kiếm Ảnh Bước, mà bởi suy nghĩ của cậu ta.
Lần này, Lư Hãn Văn không dùng lại kỷ lục Kiếm Ảnh Bước 8 ảnh từng tạo ra trước đó, mà dùng 6 ảnh, điều này chứng tỏ thằng bé cũng rất rõ sự thiếu hụt kỹ năng của mình trong đó. Vậy nên sau khi hỏi Diệp Tu, xác định đối thủ là đại thần Trương Tân Kiệt, cậu không dùng Kiếm Ảnh Bước 8 ảnh, mà dùng 6. Bởi khi giao chiến với Diệp Tu đã giúp Lư Hãn Văn hiểu rằng, đứng trước các đại thần, Kiếm Ảnh Bước 8 ảnh cũng y chang 4 ảnh thôi.
Thằng bé tưởng như láu ta láu táu, nhưng khi đối mặt với trận đấu thực thụ lại rất ổn định.
Sáu ảnh vừa xuất hiện, không ai có thể phân biệt đâu thật đâu giả, người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo chỉ có thể tấn công dò thử. Nhưng dưới thao tác siêu việt của Lư Hãn Văn, sáu ảnh biến hóa khôn lường, vừa mới bị phát hiện đã lập tức thay đổi vị trí, ẩn nấp góc xó xỉnh nào. Sáu ảnh vẫn khó phân thật giả như trước. Lưu Vân đã vọt đến trước mặt, người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo không biết nên phòng ngự chỗ nào cho chính xác. Sáu ảnh, chỉ có một cái là thật, quả là khó đoán.
“Ai đây?” Lúc Trương Tân Kiệt vừa thấy người đến, trên đầu để tên Lam Khê Các, cũng không quá để ý. Còn tưởng là người chơi của Lam Khê Các lạc sang bên này, sẽ bị người của Mưu Đồ Bá Đạo nhanh chóng xử êm. Nhưng chờ đến khi thấy Lưu Vân xông vào theo chính con đường Diệp Tu đi qua, sau đó sử dụng Kiếm Ảnh Bước phân thân thành 6 ảnh mà ngay cả hắn cũng không thể phân biệt, trợ lực cho tiểu đội của Diệp Tu, thì bấy giờ hắn mới nhận ra: Có biến rồi.
“Thứ ba bên trái.”
Kiếm Ảnh Bước của Lư Hãn Văn biến hóa giao thoa, những người khác đã bị hoa mắt không phân biệt được thật giả, nhưng dưới con mắt của đẳng cấp đại thần như Trương Tân Kiệt, có kinh nghiệm và huấn luyện chuyên nghiệp, cuối cùng cũng dán mắt vào một trong sáu ảnh. Trương Tân Kiệt cũng không dám khẳng định 100%, nhưng dù sao cũng phải chọn ra một, không thể chú ý cả sáu được.
Phán đoán thứ ba bên trái là hoàn toàn chính xác.
Nhưng khi hắn vừa hô lên, người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo đếm đến hình thể đứng thứ ba bên trái, thì Lưu Vân đã sớm xông tới. Đường kiếm chém xuống như thác, đội hình của Mưu Đồ Bá Đạo bị rối loạn đôi chút.
“Xông lên!” Sao Diệp Tu bỏ được cơ hội trời cho này, lệnh vừa ra, tiểu đội đã nhằm thẳng về phía rối loạn.
“Phối hợp hay ta.” Lư Hãn Văn kêu to.
“Vào đội nhận buff.” Diệp Tu dứt khoát chuyển chế độ đoàn đội. Bên họ vì tròn mười một người, dư ra một người theo tiêu chuẩn đội, nên kỳ thật là hai đội trong cả đoàn, giờ chỉ cần điều chỉnh thêm một vị trí, Diệp Tu nhanh chóng gửi cho Lưu Vân một lời mời.
“OK.” Lư Hãn Văn chấp nhận luôn không phải nghĩ, vừa vào đội, trị liệu của Diệp Tu cũng đồng thời phủ xuống.
“Buff cùi thế.” Vừa thấy lượng máu hồi phục là Lư Hãn Văn đã kinh ngạc kêu lên, xuất thân từ đội chuyên nghiệp, mắt cũng độc, lượng trị liệu từ set đồ cùi của Ngộ Đạo Quân đương nhiên khiến Lư Hãn Văn thấy khó coi.
“Oắt con ăn nói thế à.” Nhất thời, Trảm Lâu Lan rất chi là khó chịu. Đây là đại thần Diệp Tu được mọi người tôn trọng đó, thế mà thằng oắt này dám nói đại thần buff yếu?
“Không phải do kỹ thuật, là do đồ mà.” Lư Hãn Văn giải thích.
“Ngưng chém gió về tui, mấy người rảnh rỗi ghê ha?” Diệp Tu nói. Tuy đột phá thuận lợi, nhưng dù sao cũng là lực lượng phòng thủ kiên cố của Mưu Đồ Bá Đạo. Xông được tới đây chỉ là bước khởi đầu, kế tiếp mới là phá rối chính thức, không thể chần chừ.
“Trương Tân Kiệt ở đâu?” Lư Hãn Văn hỏi.
“Hắn tên là Vọng Sơn Vân Vụ, đụng phải thì nhớ đừng khách sáo.” Diệp Tu hăm hở bán đứng Trương Tân Kiệt.
“Giết kỵ sĩ kia.” Cuối cùng, Lưu Vân của Lư Hãn Văn là người đầu tiên nhảy vào giữa trận chiến, nhắm thẳng về phía kỵ sĩ đang giữ thù hận của Mưu Đồ Bá Đạo. Dưới mấy kiếm chớp nhoáng, kỵ sị kia muốn đỡ, nhưng nào phải đối thủ của Lư Hãn Văn. Chẳng qua trên người hắn liên tục có ánh sáng trị liệu lóe lên, dù Lư Hãn Văn tấn công mãnh liệt, sinh mệnh của kỵ sĩ vẫn không giảm xuống, kể cả khi tên này đang chịu cả sát thương từ BOSS.
“Có cao thủ trị liệu.” Lư Hãn Văn kêu lên.
“Chứ sao, có Trương Tân Kiệt ở đó mà.” Diệp Tu đáp.
“Trốn đâu rồi?” Lưu Vân của Lư Hãn Văn vừa đâm một người vừa dáo dác nhìn xung quanh.
“Đừng tìm, tấn công BOSS đi.” Bỗng nhiên Diệp Tu nói.
“BOSS?” Lư Hãn Văn không rõ chiến thuật này, nhưng cậu nhóc cũng không hoàn toàn nghe lời Diệp Tu.
“Anh vừa xem hướng dẫn…”
“Sặc…” Trảm Lâu Lan không chịu nổi phải sặc một tiếng. Đang là lúc nước sôi lửa bỏng cỡ nào rồi mà còn đi xem hướng dẫn, tuy đại thần đáng tin thật, nhưng vẫn có cảm giác tưng tửng kiểu gì.
“Xem điều kiện cuồng bạo của BOSS, chú em làm được đó, làm nó cuồng bạo đi.” Diệp Tu nói nốt nửa câu sau.
“Em phải làm gì?” Lư Hãn Văn hỏi.
“Tấn công, tấn công hết sức có thể.” Diệp Tu nói, sau đó chỉ huy những người khác, “Yểm trợ tấn công. Tiểu Kiều mở Đao Trận, Thiên Diệp dùng Ánh Sáng Thánh Giới.”
Mọi người lập tức làm theo chỉ thị, ngay khi Ánh Sáng Thánh Giới của Thiên Diệp Ly Nhược vừa hạ xuống, Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm đã triệu hồi Đao Trận xong, Lưu Vân của Lư Hãn Văn đồng thời ra tay, Đâm Liên Chớp, Thăng Long Trảm, Kiếm Kích Trường Không, Lạc Phượng Trảm, Đâm Ngược Gió… chiêu thức của kiếm khách ùn ùn bổ xuống, ánh kiếm vót lên người BOSS Gia Nạp Đai Đỏ từng vệt máu tươi. Công kích như vũ bão khiến BOSS không thể không để mắt đến sự hiện hữu của Lư Hãn Văn, xoay người muốn túm lấy Lưu Vân. Gia Nạp Đai Đỏ là BOSS nhu đạo, có các kỹ năng bắt lấy vô cùng bá đạo.
“Né thêm một ô đi, phạm vi bắt lớn lắm.” Diệp Tu vội vàng nhắc nhở, với người chơi trẻ măng như Lư Hãn Văn, có lẽ chưa từng tiếp xúc qua BOSS hoang dã cấp 55 của Thần Chi Lĩnh Vực bao giờ.
“Không hổ là BOSS” Lư Hãn Văn nhanh nhảu đáp, Lưu Vân cũng né với biên độ cao hơn, Gia Nạp Đai Đỏ vồ hụt, vung tay muốn quét ngang. Thao tác của Lư Hãn Văn nhanh không kém, Lưu Vân nhạy bén cúi người lăn một vòng dưới cánh tay của Gia Nạp Đai Đỏ quay về chỗ cũ, rồi đảo tay tiếp tục tung chiêu.
Diệp Tu biết kỹ thật của thằng nhóc này đủ đối phó với BOSS, không quan tâm nữa, thị giác không ngừng di chuyển, quan sát toàn cục diện.
“Tấn công kiếm khách kia, kỵ sĩ cưỡng chế kéo co.” Trương Tân Kiệt thấy hành động của Lưu Vân, sau khi ngẩn ra thì đột nhiên ý thức cậu ta muốn làm gì, vội vàng ra lệnh.
Kỵ sĩ cưỡng chế kéo co, ý chỉ hai người cùng sử dụng kỹ năng cưỡng chế thù hận, mỗi người kéo một bên. Nhưng hôm nay Lư Hãn Văn đã bị kỹ năng này troll thảm, rất chi là để ý. Vừa thấy động tác của kỵ sĩ, nhân vật đã lập tức dịch chuyển loạn xạ, khiến người ta không thể nào bắt giữ.
Bất ngờ đúng lúc này, Diệp Tu đột nhiên gọi, “Di chuyển sang trái 2 ô.”
Lư Hãn Văn không biết đây là ý gì, nhưng bản năng vẫn thao tác theo, kết quả là chợt nghe thấy tiếng gầm rú, đã bị kỵ sĩ Gầm Rú trúng.
“Bị Gầm Rú rồi.” Lư Hãn Văn bực tức bảo.
“Cố ý mà.” Diệp Tu trả lời.
Lư Hãn Văn tỉnh táo lại cũng nhận ra, tức thì hớn hở. Bị dính chiêu là thật, nhưng cả cậu và BOSS cùng bị Gầm Rú, cả hai cùng chạy về một phía, đồng nghĩa không thể tách nhau ra. Diệp Tu vừa bảo cậu dịch trái 2 ô cũng là để Lưu Vân cùng tiến vào phạm vi Gầm Rú của kỵ sĩ.
Kỵ sĩ của Mưu Đồ Bá Đạo đang điều chỉnh lại lần nữa thì bất chợt Diệp Tu gào tướng lên, “Sắp cuồng bạo rồi, chúng ta rút lui trước, Tiểu Lư bảo trọng nha.”
“Sao bất nhân bất nghĩa vậy?” Lư Hãn Văn tức giận đến dậm chân.
“Đừng quên chúng ta cũng là đối thủ.” Diệp Tu nói xong, mười một người đã dứt khoát xông ra ngoài. Lưu Vân của Lư Hãn Văn vừa gây ra tình trạng cuồng bạo của BOSS, hai cánh tay của Gia Nạp Đai Đỏ đã vung ra gào thét, rách toách cả áo.
“Chí ít cũng cho em biết kỹ năng cuồng bạo của nó là gì chứ.” Quả nhiên, Lư Hãn Văn chả biết gì về BOSS hoang dã cấp 55 của Thần Chi Lĩnh Vực.
“Không rảnh, tự search đê.” Diệp Tu đáp, đội ngũ mười một người cấp tốc xông ra. Người của Mưu Đồ Bá Đạo cũng vội vàng tránh né dưới sự chỉ huy của Trương Tân Kiệt. Lư Hãn Văn thấy vậy cũng biết đại chiêu cuồng bạo của BOSS phải tránh càng xa càng tốt, vội vã bứt ra. Nhưng cậu là người gây ra trạng thái cuồng bạo cho BOSS, bây giờ đang bị BOSS chăm sóc vô cùng chu đáo. Gia Nạp Đai Đỏ vung cánh tay áo đã rách te tua, nhảy lên cao, hai tay ôm thành quyền, đuổi theo Lưu Vân đập xuống.
Kỹ năng cuồng bạo của BOSS hoang dã cấp 55 Gia Nạp Đai Đỏ: Đất Rung Núi Chuyển.
/1726
|