Edit: Kha | Beta: Na
Trưởng đoàn hai của Lam Khê Các có tâm sự không biết tỏ cùng ai. Lam Hà chỉ bảo hắn cố hết sức là được, hắn cũng quyết tâm làm vậy, nhưng còn chưa kịp cố gắng, người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo đã nhào lên cướp BOSS Gia Nạp Đai Đỏ đi mất. Cái cảm giác anh hùng không có đất dụng võ kiểu này thật sự tệ lậu hết sức.
Nhóm cướp BOSS của Mưu Đồ Bá Đạo chia làm mấy đội nhỏ, chen chúc nhau xông vào giữa, chỉ thoáng chốc đã chia cuộc chiến đoàn đội này thành nhiều nhóm. Trưởng đoàn hai vội ra chỉ thị, tin còn chưa kịp gửi, phía giết BOSS bên kia đã gửi tin tới: MT đứt rồi, BOSS bị cưỡng ép mang đi.
Cưỡng ép mang đi có nghĩa là thù hận của BOSS không thuộc về Mưu Đồ Bá Đạo, nhưng vì tác động ngoại lực của họ, BOSS không thể tiếp cận mục tiêu của mình. Mà con BOSS cũng không ngu đến mức chỉ quan tâm mục tiêu thù hận, không ra tay với người khác, nó sẽ tấn công các chướng ngại vật để tiếp cận mục tiêu. Và Mưu Đồ Bá Đạo chia uyên rẽ thúy nó với Lam Khê Các chính là mục tiêu xử lý của nó lúc bấy giờ.
Sự cản trở này cũng là nhân tố hình thành thù hận với BOSS, thêm việc người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo không ngừng tấn công, Lam Khê Các mãi không chạm đến BOSS dẫn đến chênh lệch thù hận bị rút ngắn, nếu họ không có biện pháp xử lý kịp thời, BOSS sớm hay muộn cũng bị Mưu Đồ Bá Đạo cướp mất.
Trưởng đoàn hai biết rõ điều này, bèn chỉ huy mọi người nhanh chóng tấn công, nhưng giữa muôn trùng vây của Mưu Đồ Bá Đạo, họ không thể nào lại gần BOSS được. Đáng bực hơn là Luân Hồi và Lâm Hải còn đang định từ bỏ BOSS, đánh đấm như gãi ngứa, không hề mạnh mẽ như hồi chiến đấu với Lam Khê Các.
Dù sao hoàn cảnh hai nhà cũng khác với Lam Khê Các. Lam Khê Các trước đó luôn chiếm thế chủ động trong việc cướp BOSS, nếu cố chơi nhây với Mưu Đồ Bá Đạo thêm chút nữa, cơ hội chiếm được quyền sở hữu cuối cùng vẫn nằm trong tầm tay. Mưu Đồ Bá Đạo hiện tại cũng không tập trung đối phó mình họ, chúng còn phải chia quân đối phó một tên cường địch khác.
Trước đó, công hội Luân Hồi và Lâm Hải luôn ở thế bị động khi tranh giành cùng Lam Khê Các. Giờ có liều mạng xông lên cũng chẳng thay đổi được tình thế này, ngược lại còn giúp Lam Khê Các cũng đang lâm vào tình cảnh bị động. Mà Lam Khê Các còn đang đứng đầu, trong tình cảnh bế tắc này, nếu giữ nguyên hiện trạng sẽ giúp đám Lam Khê Các được lợi, còn nhà mình chẳng xơ múi được gì.
Tất nhiên sao hai nhà lại chịu làm không công chớ? Không thấy bọn họ đang giả vờ giả vịt sao? Biết đâu bọn họ sẽ kiếm được cơ hội khi Lam Khê Các và Mưu Đồ Bá Đạo ôm nhau chết chùm. Có điều nhìn thấy Mưu Đồ Bá Đạo nhanh chóng chiếm thế chủ động, hai công hội cũng mất sạch niềm tin vào Lam Khê Các, chuyển sang ủng hộ quân đồng minh. Liệu đám này có thể vượt qua Mưu Đồ Bá Đạo xoay ngược tình thế không?
“Bốn đoàn đồng loạt xông lên, những người còn lại chú ý tìm sơ hở.”
“Hướng 2 giờ, hướng 2 giờ tập trung bên này.”
“Ài, chậm mất . . .”
Diệp Tu điều binh theo tình hình cuộc chiến, nhưng mệnh lệnh đưa ra luôn gặp vấn đề: Ngay khi cả đoàn hoàn thành chỉ thị của hắn, bên đối thủ cũng đã điều chỉnh xong. Bốn công hội không mò được sơ hở, đành chiếm thế chủ đạo bằng cách xâm nhập trận địa phòng thủ của địch từng chút một. Chỉ là họ vẫn chậm hơn, với tốc độ và cách phá tan hàng rào phòng ngự kiểu này, Mưu Đồ Bá Đạo đã cầm chắc thắng lợi. Chỉ có cách tiêu diệt Trương Tân Kiệt, đoàn đội của hắn hoặc BOSS, thì mới mong cướp được BOSS từ tay Trương Tân Kiệt. Thế nhưng việc nào kể trên cũng khó cả.
“Bánh Bao, Tiểu Đường, Tiểu Kiều, Tay Nhỏ, Trảm Lâu Lan, Tiểu Bắc, Dạ Tịch, Cách Hải và Thiên Diệp, theo anh hết.” Nhìn thấy cả đoàn xáp lá cà kiểu này không thể làm được gì trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Tu bèn kêu gọi những nhân tài nhà mình, dự định gom thành một nhóm thực lực đột kích phe địch. Chín người này, bốn người thuộc Hưng Hân, năm người còn lại đều thuộc chiến đội Nghĩa Trảm.
“Chị nữa!” Trần Quả cũng theo cướp BOSS lần này, nghe Diệp Tu gọi một đống người mà không hề nhắc tới mình, cô lập tức nổi giận.
“Ấy… Một đội gồm tối đa mười người à…” Diệp Tu nói.
Trần Quả khóc ròng, mình là sếp mà nó chẳng chừa chút thể diện nào cả.
“Mục sư đông quá thì phải.” Trần Quả phát hiện, trong mười người được chọn, Diệp Tu, Tay Nhỏ Lạnh Giá và Thiên Diệp Ly Nhược đều là mục sư. Nhưng trong vài trường hợp, đội mười người có ba mục sư cũng không tính là đông. Trần Quả chỉ định bất chấp chen chân vào thôi.
“Chị đi kế bên là được rồi.” Diệp Tu nói.
Chín người được chọn và Ngộ Đạo Quân của Diệp Tu nhanh chóng lập đội, tập hợp đầy đủ, Trần Quả đáng thương đứng bên cạnh chẳng khác gì nhân viên ngoài biên chế. Tiếp đó, cô chờ móc mỏ cũng không thấy Diệp Tu ra chỉ thị gì, nhìn sang mới phát hiện thằng chả đang gõ chữ.
“Gõ chữ chị mày xem bằng niềm tin.” Trần Quả nổi khùng, Diệp Tu ra lệnh mọi người trên kênh đội ngũ, nhưng cô khác team, xem kênh đội ngũ bằng cách nào chứ.
“Được rồi, mọi chuyện cứ thế tiến hành, tất cả chuẩn bị xông lên, Trục Yên Hà nhớ bắt kịp đấy.” Diệp Tu lập tức gào lên. Trần Quả lại khóc ròng, hễ mình nổi khùng thì mới được ngó một cái, đây chẳng lẽ là chừa chút thể diện cho sếp sao?
“Các đoàn khác chú ý phối hợp với tiểu đội của tụi tui.” Diệp Tu căn dặn trên group chat QQ xong, mới dẫn cả nhóm chạy đi.
“Trục Yên Hà dùng Vệ Tinh Xạ Tuyến mở đường” Lúc Diệp Tu lớn tiếng giao trọng trách, Trần Quả cũng không biết tên này có phải đang an ủi mình không, nhưng cô vẫn vội vàng làm theo. Vệ Tinh Xạ Tuyết giáng từ trên trời xuống một cách hoành tráng, đánh ngay giữa Mưu Đồ Bá Đạo. Nhưng nhân vật của Mưu Đồ Bá Đạo vẫn sừng sững bất động, chỉ có đám trị liệu trở nên tất bật hơn. Ánh sáng trắng thánh khiết liên tục so đấu với tia sáng rực rỡ công nghệ cao từ Vệ Tinh Xạ Tuyến, thoáng chốc Vệ Tinh Xạ Tuyết của Trần Quả tuyên bố thua cuộc. Người bên kia đông hơn, mục sư còn là một trong hai nghề có nhiều nhân tài nhất ở Mưu Đồ Bá Đạo, Vệ Tinh Xạ Tuyến của một nhân vật quả thực không làm nên chuyện lớn.
“Lên!” Nhưng tiểu đội vẫn quả quyết xông lên. Người dẫn đầu chính là pháp sư chiến đấu của Đường Nhu, Hào Long Phá Quân lao thẳng đến hất bay ba người. Bá Toái và Lạc Hoa Chưởng nối tiếp đó cũng đánh sấp mặt thêm vài em nữa. Nhưng ngay lập tức, ba Ngọn Lửa Thần Thánh lập tức vây pháp sư chiến đấu của Đường Nhu thành hình tam giác, khiến cô không tài nào nhúc nhích. Pháp sư ném phép, thiện xạ nã đạn vứt bom từ đằng xa, quyết hội đồng đứa nào dám đơn thân độc mã xông vào trận địa.
Thiên Lôi Địa Hỏa.
Nộ Huyết Dâng Trào.
Đúng lúc này, Tiền Phương Cách Hải và Trảm Lâu Lan cùng lúc sử dụng đại chiêu phối hợp với pháp sư chiến đấu của Đường Nhu. Chỉ thoáng chốc điện giật lửa bắn, máu đỏ sục sôi, nhưng người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo vẫn gồng mình chống chọi, không chờ thấy rõ vị trí của pháp sư chiến đấu Đường Nhu đã xả skill diện rộng bao phủ khắp bản đồ.
“Hồi máu!”
Diệp Tu tự mình dẫn đầu ba mục sư hồi máu cho pháp sư chiến đấu của Đường Nhu, cùng lúc ấy, mọi người cũng đã đồng loạt xông vào lòng địch. Chỉ mới mở màn mà ai nấy đã được thêm trạng thái “khôi phục” tự động hồi máu liên tục.
“Chiếu Ánh Sáng Thánh Giới qua đấy.” Diệp Tu lại ra lệnh, ba mục sư cùng chiếu Ánh Sáng Thánh Giới về phía hắn dặn dò trước đấy. Ba vầng sáng đồng loạt hạ xuống, nhờ đó, ba người chơi Mưu Đồ Bá Đạo bị nhấn chìm trong Thiên Lôi Địa Hỏa cũng bị soi rõ ràng.
Nhân vật bị soi có khả năng sẽ trở thành mục tiêu tập trung tấn công tiếp theo, ba tên này cũng biết rõ, bèn vội vã lùi về sau. Rồi một chiêu Hào Long Phá Quân từ đâu ập tới, trong đội mười người, ngoài Đường Nhu là pháp sư chiến đấu thì vẫn còn Tiểu Bắc.
Hào Long Phá Quân đâm trúng, Bá Toái và Lạc Hoa Chưởng hất bay, Tiểu Bắc dùng bộ combo y hệt lúc Đường Nhu liều mình xông tới, một tuyển thủ sắp bước chân vào giới chuyên nghiệp như cậu ta không đến mức không biết cách thao tác chúng, trái lại trông còn thuần thục hơn Đường Nhu. Trận hình của Mưu Đồ Bá Đạo lập tức bị khoét thành một khoảng trống ở giữa. Bánh Bao và Dạ Tịch thuộc hệ Vật Lộn lập tức lao tới, nhưng không hề tập trung tấn công vào một hướng bất kỳ, cả hai chỉ bảo vệ bên cạnh mọi người. Đội mười người xem như đã xâm nhập vào lòng địch, người tấn công kế tiếp sẽ là Kiều Nhất Phàm. Dưới Băng Trận của Một Tấc Tro, những người chơi Mưu Đồ Bá Đạo nằm trong phạm vi lập tức biến thành khối băng. Cả đội bèn xông lên xử lý chúng một cách nhanh gọn. Mười người, thêm Trần Quả là mười một người tụ thành một nhóm, vừa đối phó với công kích từ hai bên, vừa bước lên những Quỷ Trận mà Kiều Nhất Phàm để lại trên đường tiến về trước.
Trận đột kích này mở đầu bằng màn liều mạng của pháp sư chiến đấu, nhưng người dẫn đường cuối cùng lại là Quỷ Trận của quỷ kiếm sĩ Kiều Nhất Phàm. Áp lực của ba mục sư lúc này cũng rất lớn. Đứng giữa lòng địch, họ có thể dễ dàng hóa giải những công kích cận chiến, còn những chiêu tầm xa thì thật sự rất khó, đặc biệt là kiểu xả skill khắp cả bản đồ như vậy. Tất cả phải nhờ vào chiêu hồi máu liên tục của ba mục sư, mana của họ cũng vơi rất nhanh. May mà đoàn đội phía sau nhanh chóng hỗ trợ, đoàn đội của bốn công hội tấn công tới tấp vào hai bên đường, phối hợp với màn tập kích mở đường máu của mười người. Lúc này nếu Mưu Đồ Bá Đạo lo sợ tiểu đội bọn họ, Diệp Tu sẽ rất vui mừng, bởi phòng tuyến của chúng sẽ sụp đổ nhanh hơn.
Tiếc là kẻ chỉ huy Trương Tân Kiệt lại không hề phạm phải sai lầm ấy. Cả đoàn vẫn giữ nguyên kế hoạch phòng thủ quy mô trước quân đoàn liều mạng của địch. Áp lực mười người cũng theo đấy giảm bớt, chớp lấy thời cơ tiến quân thần tốc. Tầng phòng vệ mà Trương Tân Kiệt dùng mưu bày nên khá dày đặc, nhưng tiểu đội lại không bị ai chú ý, dễ dàng đột kích trót lọt.
“Ài, bị ăn bơ rồi.” Diệp Tu thở dài, qua cửa thành công cũng chẳng làm hắn vui vẻ. Bởi hắn biết rõ mình được tha đến vị trí này. Ý định ban đầu của hắn cũng không phải phá vây, hắn chỉ muốn mượn sức ép từ tiểu đội, làm lung lay tầng phòng ngự của đối phương. Nhưng Trương Tân Kiệt nhìn thấu mưu đồ của hắn, cả đoàn đội vẫn tập trung phòng thủ. Tiểu đội mười người đó hả? Chọn bỏ qua vẫn là tốt nhất, Trương Tân Kiệt biết rõ một tiểu đội muốn cướp BOSS là chuyện bất khả thi nhường nào, nhất là khi có mặt hắn ta ở đấy.
Trưởng đoàn hai của Lam Khê Các có tâm sự không biết tỏ cùng ai. Lam Hà chỉ bảo hắn cố hết sức là được, hắn cũng quyết tâm làm vậy, nhưng còn chưa kịp cố gắng, người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo đã nhào lên cướp BOSS Gia Nạp Đai Đỏ đi mất. Cái cảm giác anh hùng không có đất dụng võ kiểu này thật sự tệ lậu hết sức.
Nhóm cướp BOSS của Mưu Đồ Bá Đạo chia làm mấy đội nhỏ, chen chúc nhau xông vào giữa, chỉ thoáng chốc đã chia cuộc chiến đoàn đội này thành nhiều nhóm. Trưởng đoàn hai vội ra chỉ thị, tin còn chưa kịp gửi, phía giết BOSS bên kia đã gửi tin tới: MT đứt rồi, BOSS bị cưỡng ép mang đi.
Cưỡng ép mang đi có nghĩa là thù hận của BOSS không thuộc về Mưu Đồ Bá Đạo, nhưng vì tác động ngoại lực của họ, BOSS không thể tiếp cận mục tiêu của mình. Mà con BOSS cũng không ngu đến mức chỉ quan tâm mục tiêu thù hận, không ra tay với người khác, nó sẽ tấn công các chướng ngại vật để tiếp cận mục tiêu. Và Mưu Đồ Bá Đạo chia uyên rẽ thúy nó với Lam Khê Các chính là mục tiêu xử lý của nó lúc bấy giờ.
Sự cản trở này cũng là nhân tố hình thành thù hận với BOSS, thêm việc người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo không ngừng tấn công, Lam Khê Các mãi không chạm đến BOSS dẫn đến chênh lệch thù hận bị rút ngắn, nếu họ không có biện pháp xử lý kịp thời, BOSS sớm hay muộn cũng bị Mưu Đồ Bá Đạo cướp mất.
Trưởng đoàn hai biết rõ điều này, bèn chỉ huy mọi người nhanh chóng tấn công, nhưng giữa muôn trùng vây của Mưu Đồ Bá Đạo, họ không thể nào lại gần BOSS được. Đáng bực hơn là Luân Hồi và Lâm Hải còn đang định từ bỏ BOSS, đánh đấm như gãi ngứa, không hề mạnh mẽ như hồi chiến đấu với Lam Khê Các.
Dù sao hoàn cảnh hai nhà cũng khác với Lam Khê Các. Lam Khê Các trước đó luôn chiếm thế chủ động trong việc cướp BOSS, nếu cố chơi nhây với Mưu Đồ Bá Đạo thêm chút nữa, cơ hội chiếm được quyền sở hữu cuối cùng vẫn nằm trong tầm tay. Mưu Đồ Bá Đạo hiện tại cũng không tập trung đối phó mình họ, chúng còn phải chia quân đối phó một tên cường địch khác.
Trước đó, công hội Luân Hồi và Lâm Hải luôn ở thế bị động khi tranh giành cùng Lam Khê Các. Giờ có liều mạng xông lên cũng chẳng thay đổi được tình thế này, ngược lại còn giúp Lam Khê Các cũng đang lâm vào tình cảnh bị động. Mà Lam Khê Các còn đang đứng đầu, trong tình cảnh bế tắc này, nếu giữ nguyên hiện trạng sẽ giúp đám Lam Khê Các được lợi, còn nhà mình chẳng xơ múi được gì.
Tất nhiên sao hai nhà lại chịu làm không công chớ? Không thấy bọn họ đang giả vờ giả vịt sao? Biết đâu bọn họ sẽ kiếm được cơ hội khi Lam Khê Các và Mưu Đồ Bá Đạo ôm nhau chết chùm. Có điều nhìn thấy Mưu Đồ Bá Đạo nhanh chóng chiếm thế chủ động, hai công hội cũng mất sạch niềm tin vào Lam Khê Các, chuyển sang ủng hộ quân đồng minh. Liệu đám này có thể vượt qua Mưu Đồ Bá Đạo xoay ngược tình thế không?
“Bốn đoàn đồng loạt xông lên, những người còn lại chú ý tìm sơ hở.”
“Hướng 2 giờ, hướng 2 giờ tập trung bên này.”
“Ài, chậm mất . . .”
Diệp Tu điều binh theo tình hình cuộc chiến, nhưng mệnh lệnh đưa ra luôn gặp vấn đề: Ngay khi cả đoàn hoàn thành chỉ thị của hắn, bên đối thủ cũng đã điều chỉnh xong. Bốn công hội không mò được sơ hở, đành chiếm thế chủ đạo bằng cách xâm nhập trận địa phòng thủ của địch từng chút một. Chỉ là họ vẫn chậm hơn, với tốc độ và cách phá tan hàng rào phòng ngự kiểu này, Mưu Đồ Bá Đạo đã cầm chắc thắng lợi. Chỉ có cách tiêu diệt Trương Tân Kiệt, đoàn đội của hắn hoặc BOSS, thì mới mong cướp được BOSS từ tay Trương Tân Kiệt. Thế nhưng việc nào kể trên cũng khó cả.
“Bánh Bao, Tiểu Đường, Tiểu Kiều, Tay Nhỏ, Trảm Lâu Lan, Tiểu Bắc, Dạ Tịch, Cách Hải và Thiên Diệp, theo anh hết.” Nhìn thấy cả đoàn xáp lá cà kiểu này không thể làm được gì trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Tu bèn kêu gọi những nhân tài nhà mình, dự định gom thành một nhóm thực lực đột kích phe địch. Chín người này, bốn người thuộc Hưng Hân, năm người còn lại đều thuộc chiến đội Nghĩa Trảm.
“Chị nữa!” Trần Quả cũng theo cướp BOSS lần này, nghe Diệp Tu gọi một đống người mà không hề nhắc tới mình, cô lập tức nổi giận.
“Ấy… Một đội gồm tối đa mười người à…” Diệp Tu nói.
Trần Quả khóc ròng, mình là sếp mà nó chẳng chừa chút thể diện nào cả.
“Mục sư đông quá thì phải.” Trần Quả phát hiện, trong mười người được chọn, Diệp Tu, Tay Nhỏ Lạnh Giá và Thiên Diệp Ly Nhược đều là mục sư. Nhưng trong vài trường hợp, đội mười người có ba mục sư cũng không tính là đông. Trần Quả chỉ định bất chấp chen chân vào thôi.
“Chị đi kế bên là được rồi.” Diệp Tu nói.
Chín người được chọn và Ngộ Đạo Quân của Diệp Tu nhanh chóng lập đội, tập hợp đầy đủ, Trần Quả đáng thương đứng bên cạnh chẳng khác gì nhân viên ngoài biên chế. Tiếp đó, cô chờ móc mỏ cũng không thấy Diệp Tu ra chỉ thị gì, nhìn sang mới phát hiện thằng chả đang gõ chữ.
“Gõ chữ chị mày xem bằng niềm tin.” Trần Quả nổi khùng, Diệp Tu ra lệnh mọi người trên kênh đội ngũ, nhưng cô khác team, xem kênh đội ngũ bằng cách nào chứ.
“Được rồi, mọi chuyện cứ thế tiến hành, tất cả chuẩn bị xông lên, Trục Yên Hà nhớ bắt kịp đấy.” Diệp Tu lập tức gào lên. Trần Quả lại khóc ròng, hễ mình nổi khùng thì mới được ngó một cái, đây chẳng lẽ là chừa chút thể diện cho sếp sao?
“Các đoàn khác chú ý phối hợp với tiểu đội của tụi tui.” Diệp Tu căn dặn trên group chat QQ xong, mới dẫn cả nhóm chạy đi.
“Trục Yên Hà dùng Vệ Tinh Xạ Tuyến mở đường” Lúc Diệp Tu lớn tiếng giao trọng trách, Trần Quả cũng không biết tên này có phải đang an ủi mình không, nhưng cô vẫn vội vàng làm theo. Vệ Tinh Xạ Tuyết giáng từ trên trời xuống một cách hoành tráng, đánh ngay giữa Mưu Đồ Bá Đạo. Nhưng nhân vật của Mưu Đồ Bá Đạo vẫn sừng sững bất động, chỉ có đám trị liệu trở nên tất bật hơn. Ánh sáng trắng thánh khiết liên tục so đấu với tia sáng rực rỡ công nghệ cao từ Vệ Tinh Xạ Tuyến, thoáng chốc Vệ Tinh Xạ Tuyết của Trần Quả tuyên bố thua cuộc. Người bên kia đông hơn, mục sư còn là một trong hai nghề có nhiều nhân tài nhất ở Mưu Đồ Bá Đạo, Vệ Tinh Xạ Tuyến của một nhân vật quả thực không làm nên chuyện lớn.
“Lên!” Nhưng tiểu đội vẫn quả quyết xông lên. Người dẫn đầu chính là pháp sư chiến đấu của Đường Nhu, Hào Long Phá Quân lao thẳng đến hất bay ba người. Bá Toái và Lạc Hoa Chưởng nối tiếp đó cũng đánh sấp mặt thêm vài em nữa. Nhưng ngay lập tức, ba Ngọn Lửa Thần Thánh lập tức vây pháp sư chiến đấu của Đường Nhu thành hình tam giác, khiến cô không tài nào nhúc nhích. Pháp sư ném phép, thiện xạ nã đạn vứt bom từ đằng xa, quyết hội đồng đứa nào dám đơn thân độc mã xông vào trận địa.
Thiên Lôi Địa Hỏa.
Nộ Huyết Dâng Trào.
Đúng lúc này, Tiền Phương Cách Hải và Trảm Lâu Lan cùng lúc sử dụng đại chiêu phối hợp với pháp sư chiến đấu của Đường Nhu. Chỉ thoáng chốc điện giật lửa bắn, máu đỏ sục sôi, nhưng người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo vẫn gồng mình chống chọi, không chờ thấy rõ vị trí của pháp sư chiến đấu Đường Nhu đã xả skill diện rộng bao phủ khắp bản đồ.
“Hồi máu!”
Diệp Tu tự mình dẫn đầu ba mục sư hồi máu cho pháp sư chiến đấu của Đường Nhu, cùng lúc ấy, mọi người cũng đã đồng loạt xông vào lòng địch. Chỉ mới mở màn mà ai nấy đã được thêm trạng thái “khôi phục” tự động hồi máu liên tục.
“Chiếu Ánh Sáng Thánh Giới qua đấy.” Diệp Tu lại ra lệnh, ba mục sư cùng chiếu Ánh Sáng Thánh Giới về phía hắn dặn dò trước đấy. Ba vầng sáng đồng loạt hạ xuống, nhờ đó, ba người chơi Mưu Đồ Bá Đạo bị nhấn chìm trong Thiên Lôi Địa Hỏa cũng bị soi rõ ràng.
Nhân vật bị soi có khả năng sẽ trở thành mục tiêu tập trung tấn công tiếp theo, ba tên này cũng biết rõ, bèn vội vã lùi về sau. Rồi một chiêu Hào Long Phá Quân từ đâu ập tới, trong đội mười người, ngoài Đường Nhu là pháp sư chiến đấu thì vẫn còn Tiểu Bắc.
Hào Long Phá Quân đâm trúng, Bá Toái và Lạc Hoa Chưởng hất bay, Tiểu Bắc dùng bộ combo y hệt lúc Đường Nhu liều mình xông tới, một tuyển thủ sắp bước chân vào giới chuyên nghiệp như cậu ta không đến mức không biết cách thao tác chúng, trái lại trông còn thuần thục hơn Đường Nhu. Trận hình của Mưu Đồ Bá Đạo lập tức bị khoét thành một khoảng trống ở giữa. Bánh Bao và Dạ Tịch thuộc hệ Vật Lộn lập tức lao tới, nhưng không hề tập trung tấn công vào một hướng bất kỳ, cả hai chỉ bảo vệ bên cạnh mọi người. Đội mười người xem như đã xâm nhập vào lòng địch, người tấn công kế tiếp sẽ là Kiều Nhất Phàm. Dưới Băng Trận của Một Tấc Tro, những người chơi Mưu Đồ Bá Đạo nằm trong phạm vi lập tức biến thành khối băng. Cả đội bèn xông lên xử lý chúng một cách nhanh gọn. Mười người, thêm Trần Quả là mười một người tụ thành một nhóm, vừa đối phó với công kích từ hai bên, vừa bước lên những Quỷ Trận mà Kiều Nhất Phàm để lại trên đường tiến về trước.
Trận đột kích này mở đầu bằng màn liều mạng của pháp sư chiến đấu, nhưng người dẫn đường cuối cùng lại là Quỷ Trận của quỷ kiếm sĩ Kiều Nhất Phàm. Áp lực của ba mục sư lúc này cũng rất lớn. Đứng giữa lòng địch, họ có thể dễ dàng hóa giải những công kích cận chiến, còn những chiêu tầm xa thì thật sự rất khó, đặc biệt là kiểu xả skill khắp cả bản đồ như vậy. Tất cả phải nhờ vào chiêu hồi máu liên tục của ba mục sư, mana của họ cũng vơi rất nhanh. May mà đoàn đội phía sau nhanh chóng hỗ trợ, đoàn đội của bốn công hội tấn công tới tấp vào hai bên đường, phối hợp với màn tập kích mở đường máu của mười người. Lúc này nếu Mưu Đồ Bá Đạo lo sợ tiểu đội bọn họ, Diệp Tu sẽ rất vui mừng, bởi phòng tuyến của chúng sẽ sụp đổ nhanh hơn.
Tiếc là kẻ chỉ huy Trương Tân Kiệt lại không hề phạm phải sai lầm ấy. Cả đoàn vẫn giữ nguyên kế hoạch phòng thủ quy mô trước quân đoàn liều mạng của địch. Áp lực mười người cũng theo đấy giảm bớt, chớp lấy thời cơ tiến quân thần tốc. Tầng phòng vệ mà Trương Tân Kiệt dùng mưu bày nên khá dày đặc, nhưng tiểu đội lại không bị ai chú ý, dễ dàng đột kích trót lọt.
“Ài, bị ăn bơ rồi.” Diệp Tu thở dài, qua cửa thành công cũng chẳng làm hắn vui vẻ. Bởi hắn biết rõ mình được tha đến vị trí này. Ý định ban đầu của hắn cũng không phải phá vây, hắn chỉ muốn mượn sức ép từ tiểu đội, làm lung lay tầng phòng ngự của đối phương. Nhưng Trương Tân Kiệt nhìn thấu mưu đồ của hắn, cả đoàn đội vẫn tập trung phòng thủ. Tiểu đội mười người đó hả? Chọn bỏ qua vẫn là tốt nhất, Trương Tân Kiệt biết rõ một tiểu đội muốn cướp BOSS là chuyện bất khả thi nhường nào, nhất là khi có mặt hắn ta ở đấy.
/1726
|