“Sao bốn nhà này lại hợp tác với nhau rồi??” Vài kẻ dẫn đội bắt đầu bàn tán chủ đề này. Lam Hà không tham gia mà chỉ chào hỏi một tiếng rồi té ngay.
Sao lại hợp tác rồi?
Dù Lam Hà hoàn toàn không có chứng cứ, nhưng trực giác mách bảo cậu mọi chuyện chắc chắn liên quan tới tên kia. Nếu có hắn đứng sau thúc đẩy, dựa vào địa vị trong Vinh Quang của mình, hắn quả thực có thể kiềm chế được mọi người.
Chắc như bắp luôn…
Lam Hà nhớ lại lúc ba công hội cong mông lên giúp Hạ Vũ nhanh chóng giết BOSS, không do dự điều gì, không tính toán cái chi, sau đó nắm tay rời đi luôn. Những ngày tháng thân thiết không mùi thuốc súng như vậy khiến dân tình hâm mộ vô cùng.
Diệp Tu chắc chắn là mắt xích kết nối mấy nhà này. Dù chẳng có bằng chứng gì, nhưng Lam Hà chắc mẩm là thế. Điều này chỉ có Lam Hà phát hiện ra, mấy tay đội trưởng kia tuyệt đối không nghĩ tới, Lam Hà cũng chẳng màng đến chuyện nói cho họ hay. Sau khi dẫn đội rời khỏi, Lam Hà lập tức pm hội trưởng Lam Khê Các Xuân Dịch Lão báo cáo tin này.
“Mịe!” Tin sốt dẻo này khiến Xuân Dịch Lão không tiếc gõ tin bộc lộ cảm xúc trào dâng trong lòng. Lần nào cũng như lần nấy, cứ nghe mấy cái tên như Diệp Thu hay Quân Mạc Tiếu, bao nhiêu vui vẻ thoáng chốc trôi sạch.
Từ trước tới giờ, tên pro này có khi nào mang lại điều tốt đẹp gì cho họ đâu?
Xuân Dịch Lão nhớ mang máng hình như cũng có một ít, nhưng biết sao được, mức độ phá hoại quá cao thì tí ti hồi ức tốt đẹp cũng dễ dàng quên mất.
Vả lại lần này, hắn lại gây phiền phức cho họ. Bốn công hội nhỏ liên minh? Nghe đã thấy rắc rối rồi. Xuân Dịch Lão muốn triệu hồi ngay đội nằm vùng về để xác thực tin tức này. Đáng tiếc bình thường mấy công hội có chiến đội vừa và nhỏ này không được coi là đối thủ quan trọng, dù vẫn cài người vào nhưng cơ bản là chẳng có ai trông coi sít sao bao giờ. Điều này khiến Xuân Dịch Lão nẫu hết cả mề.
Các công hội lớn khác cũng nghe hết báo cáo từ những kẻ dẫn đội, rằng bốn công hội nhỏ hợp tác với nhau để giết BOSS. Nhà nhà đều thấy chuyện này không thể coi thường được, liền đào xới mạng lưới tình báo hỏi rõ tình hình.
Vài nhà đã nhanh chóng nhận được tin phản hồi. Những thông tin này cũng không quá bí mật đến mức bị phong tỏa, chỉ cần cướp vài lần là nhìn thấu ngay, vậy nên ai cũng biết tin tức về bốn nhà, cả việc có đại thần Diệp Thu tham gia. Đấy chính là liều thuốc tinh thần cho cả hội.
Thế nhưng với mấy công hội lớn, tin này không khác gì sấm sét giữa trời quang. Chuyện quái gì thế? Đang yên lành tự nhiên tên cờ hó này từ đâu chui ra, quả này còn chơi lớn dẫn hẳn bốn công hội, bộ hắn muốn kích động nhân dân khởi nghĩa vũ trang lật đổ chế độ à?
Trái tim yếu ớt của mấy công hội lớn lại trở nên thấp thỏm.
Mới đầu, lúc nghe bốn công hội nhỏ liên minh với nhau, dân tình còn thầm phỉ nhổ. Trong vòng cạnh tranh khốc liệt của bọn họ, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, làm gì có bạn bè vĩnh viễn? Mãi đến khi biết phe đồng minh ấy ngồi chồm hỗm một vị đại thần là Diệp Thu, cả đám mới trở nên mất bình tĩnh.
Chỉ lơ là một chút, tên này lại đi quá xa rồi.
Cả đám đều cảm thấy mồ hôi vã ra đầy mặt. Nhưng hệ thống lại chẳng thèm cảm thông đồng tình gì cho tâm trạng của họ, BOSS hoang dã cần giết thì vẫn phải giết thôi. BOSS Người Về Từ Biển Đêm Cam Liệt vừa bị giết không lâu đã có BOSS khác xuất hiện.
Mỗi tội BOSS lần này nhỏ, chỉ cấp 55, Pháp Sư Tu Hành Bão Sa Mạc, Chân Mạt.
Đánh BOSS cấp 55 tất nhiên sẽ dễ hơn, nhưng Pháp Sư Tu Hành Chân Mạt lại là một pháp sư chiến đấu chân chính, không lai tạp như những BOSS khác. Giết những NPC kiểu này càng gọn hơn.
Những công hội nhận được tin đều tập trung đoàn đội gần đó lại. Chỉ có điều bây giờ 4 nhà kia đã thông đồng với nhau, lại có Diệp Tu xen vào, dân tình đều chuyển sang quan tâm tình hình chiến sự bên này.
Thế nhưng kéo một đội hàng tuyển so tài với một con BOSS hoang dã cấp 55 thì có vẻ dìm hàng anh em quá.
Công hội nào cũng nảy ra ý quan sát thử, con BOSS nhỏ cấp 55 này chợt trở thành một bài quan sát thử nghiệm.
Kết quả cả bốn công hội và Quân Mạc Tiếu đều chẳng thấy đâu.
Thật ra, bọn Diệp Tu phải nhìn thông báo thế giới mới biết có BOSS hoang dã xuất hiện. Cả bốn công hội lại cùng lúc không gặp phải BOSS. Đây chỉ là tình cờ, nếu không có việc gì thì hiếm ai qua lại những bản đồ cấp thấp như 55 lắm. Ngay cả những người săn BOSS cũng không nhiều đến mức chiếm hết từng góc bản đồ.
Gì thì gì, tìm BOSS hoang dã vẫn phải dựa hết vào may mắn. Quân số cũng chỉ giảm sự ảnh hưởng của may mắn thôi. Chả có công hội nào tự tin người đông đến mức phủ sóng toàn bản đồ, cứ có BOSS là biết ngay được. Từ lúc BOSS xuất hiện đến lúc tìm thấy phải tốn một khoảng thời gian.
Lần này, Pháp Sư Tu Hành Chân Mạt xuất hiện gần thành chủ, tụ tập lực lượng cũng nhanh hơn. BOSS cấp 55 thường gặp sẽ bị tranh giết ngay, không cần chuẩn bị gì nhiều. Thế nên đội đầu tiên của Trung Thảo Đường tìm thấy BOSS là giết luôn, sau đó bị các công hội khác thò chân vào tranh chấp, BOSS vừa chết thì họ cũng giải tán luôn. Thế nhưng phe đồng minh khiến các vị hội trưởng nóng ruột lại không thấy đâu cả.
BOSS bị giết mà quần chúng vẫn không bình tĩnh nổi. Ai cũng biết rằng màn tranh đấu trường kì giờ chỉ mới bắt đầu.
Một buổi sáng trôi qua không có BOSS, trong lòng mọi người không hề nắm chắc cuộc cạnh tranh sẽ diễn ra thế nào. Nhưng ngay lúc này, lửa chiến tranh thế giới lại dấy lên lần nữa.
Nguyên nhân bùng nổ vẫn xoay quanh mấy chuyện bảo vệ chiến đội nhà mình. Chỉ là do thời gian người chơi online không giống nhau, tối qua xem xong trận đấu đã có một mớ muốn gây chiến. Giờ vừa sáng sớm, người chơi lục tục online, lại xào xáo bàn luận về trận đấu tối qua. Dân tình ngứa miệng nên tranh luận, rồi đánh nhau, rồi kéo bè kéo cánh, kéo nguyên cả cái công hội đến tham gia tranh đấu, dùng chiến đấu để thể hiện tình đoàn kết phe mình.
Cuộc chiến hiện tại càng khó lòng dập tắt hơn. Bởi sáng đến chiều tối là thời điểm online đông đúc nhất trong ngày. Càng ngày càng nhiều người log in, càng nhiều người tham chiến. Có những người từ tối qua đã giết trắng tay, rầu rĩ hụt cả hơi, vậy mà vừa hòa mình vào đám đông đã hăng máu lên ngay.
Chiều đến Ngụy Sâm mới tới phòng huấn luyện. Đăng nhập game lập tức nhận được tin báo, mắng một câu “Đệch” rồi khẩn trương đâm đầu vào cuộc chiến.
Hôm nay mà có BOSS hoang dã là quân đồng minh hốt trọn, lại không có công hội nào không biết tin về liên minh của họ. Trong quá trình giết BOSS mà có gặp mấy chiến đội vừa và nhỏ, bọn Diệp Tu cũng không định kết nạp thêm thành viên.
Bốn công hội là vừa đủ. Nhiều hơn lại khó phân chia vật liệu, hợp tác sẽ mất đi ý nghĩa. Cướp BOSS chỉ là thủ đoạn, còn mục đích vẫn là cùng phát triển. Phân đồ BOSS tán loạn, ai cũng sẽ không tiến bộ nổi.
Hiện giờ chia cho 5 công hội, một con BOSS mỗi nhà được năm ba vật liệu đã là mức vừa đủ, ít hơn lại kém miếng khó chịu.
Đến khuya, lúc bọn Diệp Tu log out, liên minh này đã giết đến 7 con BOSS, tổng số đồ thu được là 3 món đồ cấp 70 , hai món cấp 65, một món 60 một món 50, toàn bộ rơi trọn vào túi quân đồng minh. Trong lúc đấu đá, các chiến đội vừa và nhỏ có sức cạnh tranh yếu khác gần như không gây ra bất kỳ uy hiếp nào.
Bốn hội trưởng mừng như bắt được vàng.
Mừng rỡ vì hai ngày nay đánh được quá nhiều đồ, may mắn vì đã sáng suốt gia nhập liên minh này. Nhất là những công hội đã từng phân vân như Hạ Vũ, lúc này chỉ muốn thắp hương cúng bái bản thân đã sáng suốt như thế nào. Nhìn mấy cái công hội vừa nhỏ khác xem, thực lực có kém không? Không, thực lực của bọn họ tuyệt đối không yếu hơn mỗi công hội trong phe đồng minh. Khác biệt lớn nhất chính là họ không gia nhập được một liên minh tốt thế này.
Nhìn mấy công hội nhỏ kia quằn quại đánh BOSS mà không ăn nổi, mấy vị hội trưởng trong liên minh xúc động vô cùng. Lúc trước tranh BOSS hoang dã với mấy công hội lớn, bọn họ cũng lê lết thế đấy. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, còn khuya bọn họ mới cho đối phương gia nhập.
Nói trắng ra bọn họ hợp tác với nhau cũng là vì lợi ích. Giết BOSS hoang dã chả phân ra chính tà thiện ác gì, chỉ là cạnh tranh đơn thuần. Mặc dù trong quá trình cạnh tranh phải bày đủ trò, nhưng bản chất của cạnh tranh chính là công bằng. Dù trình độ các công hội có mạnh có yếu, nhưng đội mạnh có cái lý của đội mạnh. Công hội lớn có thực lực là do kết quả tích lũy nhiều năm, bọn họ cũng phải trả giá, phải dốc sức, phải nắm chắc may mắn mới đạt được trình độ như bây giờ.
Chuyện họ chiếm độc quyền BOSS làm các công hội vừa và nhỏ tức giận, nhưng chả liên quan gì đến đạo lý cả, các công hội kia mà có năng lực chắc chắn sẽ chiếm hết BOSS không chút do dự.
Chẳng bằng nói đây chính là sự tàn nhẫn trong việc cạnh tranh của giới chuyên nghiệp.
Hôm nay ngoại trừ giết vài con BOSS, dẫn Đường Nhu và Bánh Bao đi hôi của, sự cố tất nhiên cũng từng xảy ra. Trên chiến trường hôi của căng thẳng, Hàn Yên Nhu của Đường Nhu tạch một lần, Bánh Bao hấp ta hấp hấp đứt ba lần. Tuy Diệp Tu chưa tạch lần nào, nhưng hắn vẫn cẩn thận không mang Ô Thiên Cơ khi đi nhặt mót.
Tổn thất cũng có, song thành quả lại rất đáng mừng. Ba người chuyên tập trung ở những chiến trường của đoàn tinh anh các công hội lớn, nhặt được vô số trang bị xịn, túi đồ cũng sắp nặng đến đi không nổi.
Những trang bị này sẽ được đưa vào nhà kho công hội sau khi công hội Hưng Hân được thành lập, Trần Quả chạy qua ngắm nghía, biết được khởi điểm của công hội họ cao vô cùng. Đồ của đoàn tinh anh các công hội lớn đấy! Người chơi thường khó mà có được chúng. Đây đều là những thứ các công hội lớn dùng làm phúc lợi đặc biệt để giữ chân fan. Nhưng bây giờ, công hội Hưng Hân chỉ mới thành lập đã có được nó. Trần Quả thầm nghĩ, nhặt mót đúng là một phương pháp làm giàu cấp tốc.
Sao lại hợp tác rồi?
Dù Lam Hà hoàn toàn không có chứng cứ, nhưng trực giác mách bảo cậu mọi chuyện chắc chắn liên quan tới tên kia. Nếu có hắn đứng sau thúc đẩy, dựa vào địa vị trong Vinh Quang của mình, hắn quả thực có thể kiềm chế được mọi người.
Chắc như bắp luôn…
Lam Hà nhớ lại lúc ba công hội cong mông lên giúp Hạ Vũ nhanh chóng giết BOSS, không do dự điều gì, không tính toán cái chi, sau đó nắm tay rời đi luôn. Những ngày tháng thân thiết không mùi thuốc súng như vậy khiến dân tình hâm mộ vô cùng.
Diệp Tu chắc chắn là mắt xích kết nối mấy nhà này. Dù chẳng có bằng chứng gì, nhưng Lam Hà chắc mẩm là thế. Điều này chỉ có Lam Hà phát hiện ra, mấy tay đội trưởng kia tuyệt đối không nghĩ tới, Lam Hà cũng chẳng màng đến chuyện nói cho họ hay. Sau khi dẫn đội rời khỏi, Lam Hà lập tức pm hội trưởng Lam Khê Các Xuân Dịch Lão báo cáo tin này.
“Mịe!” Tin sốt dẻo này khiến Xuân Dịch Lão không tiếc gõ tin bộc lộ cảm xúc trào dâng trong lòng. Lần nào cũng như lần nấy, cứ nghe mấy cái tên như Diệp Thu hay Quân Mạc Tiếu, bao nhiêu vui vẻ thoáng chốc trôi sạch.
Từ trước tới giờ, tên pro này có khi nào mang lại điều tốt đẹp gì cho họ đâu?
Xuân Dịch Lão nhớ mang máng hình như cũng có một ít, nhưng biết sao được, mức độ phá hoại quá cao thì tí ti hồi ức tốt đẹp cũng dễ dàng quên mất.
Vả lại lần này, hắn lại gây phiền phức cho họ. Bốn công hội nhỏ liên minh? Nghe đã thấy rắc rối rồi. Xuân Dịch Lão muốn triệu hồi ngay đội nằm vùng về để xác thực tin tức này. Đáng tiếc bình thường mấy công hội có chiến đội vừa và nhỏ này không được coi là đối thủ quan trọng, dù vẫn cài người vào nhưng cơ bản là chẳng có ai trông coi sít sao bao giờ. Điều này khiến Xuân Dịch Lão nẫu hết cả mề.
Các công hội lớn khác cũng nghe hết báo cáo từ những kẻ dẫn đội, rằng bốn công hội nhỏ hợp tác với nhau để giết BOSS. Nhà nhà đều thấy chuyện này không thể coi thường được, liền đào xới mạng lưới tình báo hỏi rõ tình hình.
Vài nhà đã nhanh chóng nhận được tin phản hồi. Những thông tin này cũng không quá bí mật đến mức bị phong tỏa, chỉ cần cướp vài lần là nhìn thấu ngay, vậy nên ai cũng biết tin tức về bốn nhà, cả việc có đại thần Diệp Thu tham gia. Đấy chính là liều thuốc tinh thần cho cả hội.
Thế nhưng với mấy công hội lớn, tin này không khác gì sấm sét giữa trời quang. Chuyện quái gì thế? Đang yên lành tự nhiên tên cờ hó này từ đâu chui ra, quả này còn chơi lớn dẫn hẳn bốn công hội, bộ hắn muốn kích động nhân dân khởi nghĩa vũ trang lật đổ chế độ à?
Trái tim yếu ớt của mấy công hội lớn lại trở nên thấp thỏm.
Mới đầu, lúc nghe bốn công hội nhỏ liên minh với nhau, dân tình còn thầm phỉ nhổ. Trong vòng cạnh tranh khốc liệt của bọn họ, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, làm gì có bạn bè vĩnh viễn? Mãi đến khi biết phe đồng minh ấy ngồi chồm hỗm một vị đại thần là Diệp Thu, cả đám mới trở nên mất bình tĩnh.
Chỉ lơ là một chút, tên này lại đi quá xa rồi.
Cả đám đều cảm thấy mồ hôi vã ra đầy mặt. Nhưng hệ thống lại chẳng thèm cảm thông đồng tình gì cho tâm trạng của họ, BOSS hoang dã cần giết thì vẫn phải giết thôi. BOSS Người Về Từ Biển Đêm Cam Liệt vừa bị giết không lâu đã có BOSS khác xuất hiện.
Mỗi tội BOSS lần này nhỏ, chỉ cấp 55, Pháp Sư Tu Hành Bão Sa Mạc, Chân Mạt.
Đánh BOSS cấp 55 tất nhiên sẽ dễ hơn, nhưng Pháp Sư Tu Hành Chân Mạt lại là một pháp sư chiến đấu chân chính, không lai tạp như những BOSS khác. Giết những NPC kiểu này càng gọn hơn.
Những công hội nhận được tin đều tập trung đoàn đội gần đó lại. Chỉ có điều bây giờ 4 nhà kia đã thông đồng với nhau, lại có Diệp Tu xen vào, dân tình đều chuyển sang quan tâm tình hình chiến sự bên này.
Thế nhưng kéo một đội hàng tuyển so tài với một con BOSS hoang dã cấp 55 thì có vẻ dìm hàng anh em quá.
Công hội nào cũng nảy ra ý quan sát thử, con BOSS nhỏ cấp 55 này chợt trở thành một bài quan sát thử nghiệm.
Kết quả cả bốn công hội và Quân Mạc Tiếu đều chẳng thấy đâu.
Thật ra, bọn Diệp Tu phải nhìn thông báo thế giới mới biết có BOSS hoang dã xuất hiện. Cả bốn công hội lại cùng lúc không gặp phải BOSS. Đây chỉ là tình cờ, nếu không có việc gì thì hiếm ai qua lại những bản đồ cấp thấp như 55 lắm. Ngay cả những người săn BOSS cũng không nhiều đến mức chiếm hết từng góc bản đồ.
Gì thì gì, tìm BOSS hoang dã vẫn phải dựa hết vào may mắn. Quân số cũng chỉ giảm sự ảnh hưởng của may mắn thôi. Chả có công hội nào tự tin người đông đến mức phủ sóng toàn bản đồ, cứ có BOSS là biết ngay được. Từ lúc BOSS xuất hiện đến lúc tìm thấy phải tốn một khoảng thời gian.
Lần này, Pháp Sư Tu Hành Chân Mạt xuất hiện gần thành chủ, tụ tập lực lượng cũng nhanh hơn. BOSS cấp 55 thường gặp sẽ bị tranh giết ngay, không cần chuẩn bị gì nhiều. Thế nên đội đầu tiên của Trung Thảo Đường tìm thấy BOSS là giết luôn, sau đó bị các công hội khác thò chân vào tranh chấp, BOSS vừa chết thì họ cũng giải tán luôn. Thế nhưng phe đồng minh khiến các vị hội trưởng nóng ruột lại không thấy đâu cả.
BOSS bị giết mà quần chúng vẫn không bình tĩnh nổi. Ai cũng biết rằng màn tranh đấu trường kì giờ chỉ mới bắt đầu.
Một buổi sáng trôi qua không có BOSS, trong lòng mọi người không hề nắm chắc cuộc cạnh tranh sẽ diễn ra thế nào. Nhưng ngay lúc này, lửa chiến tranh thế giới lại dấy lên lần nữa.
Nguyên nhân bùng nổ vẫn xoay quanh mấy chuyện bảo vệ chiến đội nhà mình. Chỉ là do thời gian người chơi online không giống nhau, tối qua xem xong trận đấu đã có một mớ muốn gây chiến. Giờ vừa sáng sớm, người chơi lục tục online, lại xào xáo bàn luận về trận đấu tối qua. Dân tình ngứa miệng nên tranh luận, rồi đánh nhau, rồi kéo bè kéo cánh, kéo nguyên cả cái công hội đến tham gia tranh đấu, dùng chiến đấu để thể hiện tình đoàn kết phe mình.
Cuộc chiến hiện tại càng khó lòng dập tắt hơn. Bởi sáng đến chiều tối là thời điểm online đông đúc nhất trong ngày. Càng ngày càng nhiều người log in, càng nhiều người tham chiến. Có những người từ tối qua đã giết trắng tay, rầu rĩ hụt cả hơi, vậy mà vừa hòa mình vào đám đông đã hăng máu lên ngay.
Chiều đến Ngụy Sâm mới tới phòng huấn luyện. Đăng nhập game lập tức nhận được tin báo, mắng một câu “Đệch” rồi khẩn trương đâm đầu vào cuộc chiến.
Hôm nay mà có BOSS hoang dã là quân đồng minh hốt trọn, lại không có công hội nào không biết tin về liên minh của họ. Trong quá trình giết BOSS mà có gặp mấy chiến đội vừa và nhỏ, bọn Diệp Tu cũng không định kết nạp thêm thành viên.
Bốn công hội là vừa đủ. Nhiều hơn lại khó phân chia vật liệu, hợp tác sẽ mất đi ý nghĩa. Cướp BOSS chỉ là thủ đoạn, còn mục đích vẫn là cùng phát triển. Phân đồ BOSS tán loạn, ai cũng sẽ không tiến bộ nổi.
Hiện giờ chia cho 5 công hội, một con BOSS mỗi nhà được năm ba vật liệu đã là mức vừa đủ, ít hơn lại kém miếng khó chịu.
Đến khuya, lúc bọn Diệp Tu log out, liên minh này đã giết đến 7 con BOSS, tổng số đồ thu được là 3 món đồ cấp 70 , hai món cấp 65, một món 60 một món 50, toàn bộ rơi trọn vào túi quân đồng minh. Trong lúc đấu đá, các chiến đội vừa và nhỏ có sức cạnh tranh yếu khác gần như không gây ra bất kỳ uy hiếp nào.
Bốn hội trưởng mừng như bắt được vàng.
Mừng rỡ vì hai ngày nay đánh được quá nhiều đồ, may mắn vì đã sáng suốt gia nhập liên minh này. Nhất là những công hội đã từng phân vân như Hạ Vũ, lúc này chỉ muốn thắp hương cúng bái bản thân đã sáng suốt như thế nào. Nhìn mấy cái công hội vừa nhỏ khác xem, thực lực có kém không? Không, thực lực của bọn họ tuyệt đối không yếu hơn mỗi công hội trong phe đồng minh. Khác biệt lớn nhất chính là họ không gia nhập được một liên minh tốt thế này.
Nhìn mấy công hội nhỏ kia quằn quại đánh BOSS mà không ăn nổi, mấy vị hội trưởng trong liên minh xúc động vô cùng. Lúc trước tranh BOSS hoang dã với mấy công hội lớn, bọn họ cũng lê lết thế đấy. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, còn khuya bọn họ mới cho đối phương gia nhập.
Nói trắng ra bọn họ hợp tác với nhau cũng là vì lợi ích. Giết BOSS hoang dã chả phân ra chính tà thiện ác gì, chỉ là cạnh tranh đơn thuần. Mặc dù trong quá trình cạnh tranh phải bày đủ trò, nhưng bản chất của cạnh tranh chính là công bằng. Dù trình độ các công hội có mạnh có yếu, nhưng đội mạnh có cái lý của đội mạnh. Công hội lớn có thực lực là do kết quả tích lũy nhiều năm, bọn họ cũng phải trả giá, phải dốc sức, phải nắm chắc may mắn mới đạt được trình độ như bây giờ.
Chuyện họ chiếm độc quyền BOSS làm các công hội vừa và nhỏ tức giận, nhưng chả liên quan gì đến đạo lý cả, các công hội kia mà có năng lực chắc chắn sẽ chiếm hết BOSS không chút do dự.
Chẳng bằng nói đây chính là sự tàn nhẫn trong việc cạnh tranh của giới chuyên nghiệp.
Hôm nay ngoại trừ giết vài con BOSS, dẫn Đường Nhu và Bánh Bao đi hôi của, sự cố tất nhiên cũng từng xảy ra. Trên chiến trường hôi của căng thẳng, Hàn Yên Nhu của Đường Nhu tạch một lần, Bánh Bao hấp ta hấp hấp đứt ba lần. Tuy Diệp Tu chưa tạch lần nào, nhưng hắn vẫn cẩn thận không mang Ô Thiên Cơ khi đi nhặt mót.
Tổn thất cũng có, song thành quả lại rất đáng mừng. Ba người chuyên tập trung ở những chiến trường của đoàn tinh anh các công hội lớn, nhặt được vô số trang bị xịn, túi đồ cũng sắp nặng đến đi không nổi.
Những trang bị này sẽ được đưa vào nhà kho công hội sau khi công hội Hưng Hân được thành lập, Trần Quả chạy qua ngắm nghía, biết được khởi điểm của công hội họ cao vô cùng. Đồ của đoàn tinh anh các công hội lớn đấy! Người chơi thường khó mà có được chúng. Đây đều là những thứ các công hội lớn dùng làm phúc lợi đặc biệt để giữ chân fan. Nhưng bây giờ, công hội Hưng Hân chỉ mới thành lập đã có được nó. Trần Quả thầm nghĩ, nhặt mót đúng là một phương pháp làm giàu cấp tốc.
/1726
|