Hại Người Không Mệt nằm thẳng cẳng, mãi không chịu về thành dưỡng sức. Hắn biết rõ đối phương sẽ không dễ dàng rời khỏi, mà chính hắn cũng đánh không lại, trốn không thoát, nếu hồi sinh sẽ trở thành một vòng tuần hoàn mất thôi.
Lúc này có vẻ log out mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
Nhưng Hại Người Không Mệt tức lắm! Hắn chơi game nổi danh nhặt mót hút thù hận đã lâu, từng hy sinh không biết bao nhiêu lần, nhưng bị người canh ở chỗ hồi sinh đến không lối thoát như hôm nay lại là lần đầu.
Có điều hắn có thể làm gì chứ?
Đánh không lại, đánh không lại chút nào.
Không nói đến Quân Mạc Tiếu, chỉ riêng mình Bánh Bao Xâm Lấn hay Hàn Yên Nhu cũng đủ khó nhằn, cả hai hợp tác làm Hại Người Không Mệt không thấy chút tương lai tươi sáng nào.
Lại thêm thói FA chưa từng kết bạn của hắn, nếu là người khác đã sớm hú đồng bọn đến điểm hồi sinh cứu bạn rồi.
Qua góc nhìn của linh hồn, Hại Người Không Mệt trông thấy Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn đang xem xét thi thể của mình có được đắp mộ không, từ đó cho thấy đối phương không định rời khỏi.
Thôi out. . . . . .
Hại Người Không Mệt bó tay, chỉ đành chọn log out trốn mất.
Lúc Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu tới nơi, xác không được đắp mộ đã biến mất, đây là dấu hiệu của thoát game.
“Trồn rồi.” Bánh Bao bày tỏ sự tiếc nuối sâu sắc.
“Thằng chả có nói gì lúc sau không?” Diệp Tu hỏi.
“Nó nói ‘Tôi. . .’ rồi tạch.” Bánh Bao diễn tả sinh động như thật, thậm chí còn điều khiển Bánh Bao Xâm Lấn ngã xuống để bắt chước tư thế hy sinh của Hại Người Không Mệt.
Diệp Tu cạn lời, xoay Quân Mạc Tiếu về phía Hàn Yên Nhu.
“Em hỏi cậu ta có hứng thú tham gia cùng chúng ta không, cậu ta bảo không.” Đường Nhu nói.
“Ầy. . .” Diệp Tu thở dài. Mời Hại Người Không Mệt nhập bọn không phải khó dạng vừa, chủ yếu là vì tên này khác xa người chơi thường. Người chơi thường được chiến đội chuyên nghiệp mời sẽ đồng ý ngay tắp lự, dù có từ chối vì gia đình hay nguyên nhân khác, ai cũng từng hướng về nó. Nhưng tên Hại Người Không Mệt này thì sao? Một lòng FA vì hôi của, hoàn toàn mù tịt về giới chuyên nghiệp, ngay cả Diệp Tu cũng không biết thuyết phục tên lạc loài này thế nào. Chắc đam mê của hắn chính là nhặt mót nhỉ… Giới chuyên nghiệp thật sự không có trò này.
“Ài… Mệt chết được.” Còn đang bùi ngùi, Trần Quả hồng hộc đẩy cửa phòng xông vào. Không hổ là trận chung kết, lầu một tiệm net Hưng Hân vẫn chật cứng dù không có chiến đội Gia Thế của thành phố H. Ở đâu cũng thế, chiến đội có thể bước vào trận chung kết đều không thiếu fan. Kết quả của lượt đầu trận chung kết vừa có, Luân Hồi cười Lam Vũ mếu, khó tránh khỏi việc fan của hai bên war nhau. May mà ai cũng lý trí, không gây nên vấn đề nghiêm trọng gì, nhưng có thể giữ trật tự trong tình trạng thế này cũng đủ khiến Trần Quả vật vã. Bây giờ khó lắm người xem mới giải tán hết, thì trên lầu 1 đã đánh bại hai công hội, một con BOSS, còn đuổi giết Hại Người Không Mệt được 2 lần rồi.
“Trận đấu hôm nay đặc sắc quá nhỉ?” Trần Quả tất nhiên muốn thảo luận lượt đấu đầu tiên với mọi người ngay. Trần Quả không nghiêng về đội nào, chẳng qua trận đấu diễn ra quá căng thẳng làm cô coi sướng cả mắt.
“Ừm.” Diệp Tu đáp.
Trần Quả lại thấy cả phòng huấn luyện không ai vui vẻ như vừa xem xong một trận đấu đặc sắc hết. Cho dù mình tới trễ, mọi người bình loạn xong cả rồi, nhưng ít ra cũng phải còn chút cảm xúc chớ?
“Sao thế?” Trần Quả khó hiểu, bước tới dạo một vòng, Diệp Tu Đường Nhu và Bánh Bao còn chưa làm gì tiếp, chỉ còn mình Ngụy Sâm đang bận rộn. Thật ra xuyên suốt quá trình bọn Diệp Tu đánh bại hai nhà cướp BOSS đuổi giết Hại Người Không Mệt, Ngụy Sâm còn gào rú ầm ĩ hơn cả bọn.
Ngụy Sâm thân tại thế chiến, lại còn là trưởng đoàn tinh anh 2 của Luân Hồi. Chỗ nào tàn khốc và căng thẳng nhất, gã sẽ xuất hiện ở đấy. Thời điểm bước tới sau lưng gã, Trần Quả chỉ thấy trên màn hình phủ đầy kỹ năng, thuật sĩ của Ngụy Sâm đang co giò trốn chạy trong biển lửa, trên đầu đám nhân vật đi ngang chỉ toàn tên của những công hội lớn.
Trần Quả lo trông tiệm net bên dưới, nào biết trong game đã sục sôi đến vậy.
“Làm gì vậy? Cướp BOSS à?” Trần Quả đoán.
“Đánh nhau thôi.” Diệp Tu đáp.
“Có gì hot?”
“Chiến trường giành quán quân lan rộng đến trong game.” Diệp Tu nói.
“Hot thế cơ à.” Trần Quả vội khởi động máy vào game.
Diệp Tu vừa đánh tiếng với Trảm Lâu Lan. Hại Người Không Mệt logout, bọn Diệp Tu lại không thể canh 24/24, chỉ đành mượn sức Trảm Lâu Lan xách động công hội chú ý hành tung của tên này.
“OK, tui biết rồi.” Trảm Lâu Lan nghe Hại Người Không Mệt bị hiếp xác hai lần đến mức out game, mà Diệp Tu còn không định tha cho, chợt bùi ngùi cảm thán đắc tội đại thần quả thực quá đáng sợ. Ngay cả chuyện giết người đại thần cũng một lòng như giành quán quân.
Sau khi Trục Yên Hà của Trần Quả đăng nhập, dạo một vòng lập tức phát hiện chiến trường nơi nơi. Có điều mấy cuộc chiến tranh quy mô cỡ này đã ngầm ngấp nghé từ đầu vòng tứ kết, hiện giờ dâng cao tới đỉnh điểm, người ta lại không thể cảm giác rõ được nó nếu chỉ đi quanh khắp nơi. Người có thể cảm nhận nó sâu sắc nhất chỉ có thể là những thành viên thuộc đoàn tinh anh của công hội câu lạc bộ, ví dụ như Ngụy Sâm vậy. Cả bọn vẫn chiến đấu dai dẳng, đánh qua đánh lại, đánh nữa đánh mãi.
Còn đám Diệp Tu thì sao, đến trang bị còn phải vơ từ Trảm Lâu Lan kia kìa. Cấp bậc đã max, điểm kỹ năng cũng đã full, có để nguyên hay nâng cấp trang bị lên xíu cũng chả thay đổi được gì, vẫn còn kém xa giới chuyên nghiệp lắm. Nếu muốn đạt tới chuẩn chuyên nghiệp thì nhất thiết phải cần trang bị tự chế, tức là phải săn BOSS hoang dã. Diệp Tu ngóng trông tin BOSS từ Trảm Lâu Lan, nhưng lạ kỳ thay chả có gì xảy ra. Hết chuyện để làm, Diệp Tu đành dắt theo Bánh Bao và Đường Nhu thành lập một tiểu đội nhặt mót ba người…
Đúng, sau khi tống tiễn kẻ hôi của nổi danh nhất Thần Chi Lĩnh Vực Hại Người Không Mệt, bọn Diệp Tu cũng dấn thân vào con đường hôi của.
Giữa thời thế chiến, cơ hội nhặt mót đi đôi với những thách thức. Ngay cả cao thủ nhặt mót Hại Người Không Mệt còn chẳng dám hành động tùy tiện, chết dí trong Cung Điện Bóng Đêm chả biết làm gì, đủ để chứng tỏ mức độ khó khăn của việc nhặt mót lúc này.
Nhưng đời không thiếu những thanh niên cầu tiến vượt khó. Khi chiến trường lan rộng khắp bản đồ, ai còn phân biệt nổi đứa nào hôi của đứa nào chiến đấu chứ. Nguyên nhân cuộc chiến này bắt nguồn từ chiến đội chuyên nghiệp, nhưng chỉ một phần nhỏ đầu mang tên công hội câu lạc bộ mới là fan chiến đội. Còn một vài công hội và những kẻ lang thang khác dù chả lan quyên gì cũng nhiệt tình sống mái.
BOSS không thèm xuất hiện, đám Diệp Tu quả thực rảnh rỗi sinh nông nỗi, có điều xét theo khía cạnh tập huấn, dẫn dắt Đường Nhu và Bánh Bao xông pha trận chiến này cũng coi như một bài tập hay ho.
Trần Quả chỉ đành câm nín trước câu ngụy biện hợp lý này của Diệp Tu.
Coi hôi của thành tập huấn tất nhiên phải bước vào những nơi cam go nhất.
“Lão Ngụy, mấy ông đang ở đâu?” Diệp Tu hỏi.
“Hả? Chú mày nói gì? Nói to chút.” Ngụy Sâm hét to.
“Where are you now.” Diệp Tu hét trả.
“Ủa mày đang nói đó hả?” Ngụy Sâm xoay đầu lại.
“Vớ vẩn vừa thôi, bộ mấy đứa trong game cũng gọi ông lão Ngụy chắc?” Diệp Tu hỏi.
“Tao hơi choáng. Mà nói gì vậy?” Ngụy Sâm thoáng quay đầu nhìn Diệp Tu, sau đó lại tiếp tục chăm chú thao tác.
“Tui nói ông đang ở đâu?” Diệp Tu nhắc lại, nào ngờ chẳng đợi Ngụy Sâm trả lời, chính hắn đã ngó sang màn hình Ngụy Sâm. Còn Ngụy Sâm phải mất vài giây Diệp Tu dòm xong mới đáp lại: “Tự mày không coi được hả?”
Ngụy Sâm quá bận rộn. Phải phụ trách chỉ huy một đoàn đội, còn phải tự mình chiến đấu, đang làm cùng lúc hai việc, Diệp Tu lại bày thêm việc thứ ba, quả thực làm khó gã.
Có điều Diệp Tu đã thấy rõ địa điểm, thông báo cho Đường Nhu và Bánh Bao từ nãy giờ, cả ba cứ thế mà lên đường. Trần Quả cũng muốn hòa mình với tập thể, nhưng nhìn cảnh chiến trường hỗn loạn trên màn hình Ngụy Sâm, Trần Quả cảm thấy bản thân không nên làm phiền thì tốt hơn.
Sau vài phút, Ngụy Sâm đang chỉ huy chợt bảo: “Mày muốn qua đây? Định làm gì?”
“Nhặt mót.” Diệp Tu xác nhận thằng chả đang nói chuyện với mình xong mới đáp.
“Đù cho xin đi, đồng hàng cùi này có đếu gì để nhặt?” Ngụy Sâm rời khỏi giới đã lâu, trình thưởng thức đã không còn thuộc chuẩn chuyên nghiệp, chẳng qua gã đang ôm mục tiêu tái xuất, trình thưởng thức lại tăng vèo về chuẩn chuyên nghiệp, trong thoáng chốc lại khinh khi mớ trang bị trong game này.
“Cơ hội hiếm có, không chừng bọn mình còn thó được món nào hữu ích. Lụm nhiều để gom góp vào nhà kho công hội cũng được, lập công hội là chuyện luôn và nên mà .” Diệp Tu nói.
Ngụy Sâm nghe xong không nói thêm gì nữa. Sao gã lại không rõ tầm quan trọng của công hội với một chiến đội chứ? Từ những ngày đầu, mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp của chiến đội đều phải chăm chút chuyện quản lý công hội trong game. Ngụy Sâm đã từng kiêm hai chức như vậy suốt hai năm, giờ gã vẫn chưa quen với chuyện tuyển thủ chuyên nghiệp dồn hết tinh thần vào trận đấu. Hơn nữa, gã cho rằng một tuyển thủ chuyên nghiệp hoàn toàn xa rời game online là người không đáng tin cậy.
Ba nhân vật của bọn Diệp Tu nhanh chóng tới khu vực chiến trường, nơi thây phơi khắp đồng, mộ nằm đầy đất, nhưng điều thu hút cả bọn hơn vẫn là mớ trang bị rơi vãi khắp nơi.
“Góc 7 giờ, tọa độ 25865, 45726. Nhắm món vũ khí kia, nhào lên!” Diệp Tu ra lệnh, hành trình hôi của cả ba bắt đầu…
“Tiểu Đường, Tiểu Đường, đừng ham chiến.” Đường Nhu thường phản đòn đến quên mình, Diệp Tu chả biết mình đã hô to câu này mấy lần.
“Bánh Bao, Bánh bao, đừng nhặt thứ đó, vô dụng lắm.” Diệp Tu cũng không biết mình đã nhắc nhở Bánh Bao như vậy mấy lần rồi. Cậu nhóc này cứ nhìn hợp mắt là lụm, chả quan tâm nó có phải trang bị hay không.
“Ngon, đủ rồi, rút trước đã.” Nhặt đến khi phụ trọng sắp không kham nổi, Diệp Tu vội bảo hai người rút lui. Hắn mới đặt mọi thứ vào kho, lại nhận được tin BOSS hoang dã xuất hiện từ Trảm Lâu Lan.
“Xuất phát!” Ba người xoay người chạy về một bản đồ khác.
“Công việc chủ yếu sắp tới là…” Diệp Tu nghiêm túc căn dặn: “Nhặt mót, đánh BOSS, giết Hại Người Không Mệt.”
Lúc này có vẻ log out mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
Nhưng Hại Người Không Mệt tức lắm! Hắn chơi game nổi danh nhặt mót hút thù hận đã lâu, từng hy sinh không biết bao nhiêu lần, nhưng bị người canh ở chỗ hồi sinh đến không lối thoát như hôm nay lại là lần đầu.
Có điều hắn có thể làm gì chứ?
Đánh không lại, đánh không lại chút nào.
Không nói đến Quân Mạc Tiếu, chỉ riêng mình Bánh Bao Xâm Lấn hay Hàn Yên Nhu cũng đủ khó nhằn, cả hai hợp tác làm Hại Người Không Mệt không thấy chút tương lai tươi sáng nào.
Lại thêm thói FA chưa từng kết bạn của hắn, nếu là người khác đã sớm hú đồng bọn đến điểm hồi sinh cứu bạn rồi.
Qua góc nhìn của linh hồn, Hại Người Không Mệt trông thấy Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn đang xem xét thi thể của mình có được đắp mộ không, từ đó cho thấy đối phương không định rời khỏi.
Thôi out. . . . . .
Hại Người Không Mệt bó tay, chỉ đành chọn log out trốn mất.
Lúc Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu tới nơi, xác không được đắp mộ đã biến mất, đây là dấu hiệu của thoát game.
“Trồn rồi.” Bánh Bao bày tỏ sự tiếc nuối sâu sắc.
“Thằng chả có nói gì lúc sau không?” Diệp Tu hỏi.
“Nó nói ‘Tôi. . .’ rồi tạch.” Bánh Bao diễn tả sinh động như thật, thậm chí còn điều khiển Bánh Bao Xâm Lấn ngã xuống để bắt chước tư thế hy sinh của Hại Người Không Mệt.
Diệp Tu cạn lời, xoay Quân Mạc Tiếu về phía Hàn Yên Nhu.
“Em hỏi cậu ta có hứng thú tham gia cùng chúng ta không, cậu ta bảo không.” Đường Nhu nói.
“Ầy. . .” Diệp Tu thở dài. Mời Hại Người Không Mệt nhập bọn không phải khó dạng vừa, chủ yếu là vì tên này khác xa người chơi thường. Người chơi thường được chiến đội chuyên nghiệp mời sẽ đồng ý ngay tắp lự, dù có từ chối vì gia đình hay nguyên nhân khác, ai cũng từng hướng về nó. Nhưng tên Hại Người Không Mệt này thì sao? Một lòng FA vì hôi của, hoàn toàn mù tịt về giới chuyên nghiệp, ngay cả Diệp Tu cũng không biết thuyết phục tên lạc loài này thế nào. Chắc đam mê của hắn chính là nhặt mót nhỉ… Giới chuyên nghiệp thật sự không có trò này.
“Ài… Mệt chết được.” Còn đang bùi ngùi, Trần Quả hồng hộc đẩy cửa phòng xông vào. Không hổ là trận chung kết, lầu một tiệm net Hưng Hân vẫn chật cứng dù không có chiến đội Gia Thế của thành phố H. Ở đâu cũng thế, chiến đội có thể bước vào trận chung kết đều không thiếu fan. Kết quả của lượt đầu trận chung kết vừa có, Luân Hồi cười Lam Vũ mếu, khó tránh khỏi việc fan của hai bên war nhau. May mà ai cũng lý trí, không gây nên vấn đề nghiêm trọng gì, nhưng có thể giữ trật tự trong tình trạng thế này cũng đủ khiến Trần Quả vật vã. Bây giờ khó lắm người xem mới giải tán hết, thì trên lầu 1 đã đánh bại hai công hội, một con BOSS, còn đuổi giết Hại Người Không Mệt được 2 lần rồi.
“Trận đấu hôm nay đặc sắc quá nhỉ?” Trần Quả tất nhiên muốn thảo luận lượt đấu đầu tiên với mọi người ngay. Trần Quả không nghiêng về đội nào, chẳng qua trận đấu diễn ra quá căng thẳng làm cô coi sướng cả mắt.
“Ừm.” Diệp Tu đáp.
Trần Quả lại thấy cả phòng huấn luyện không ai vui vẻ như vừa xem xong một trận đấu đặc sắc hết. Cho dù mình tới trễ, mọi người bình loạn xong cả rồi, nhưng ít ra cũng phải còn chút cảm xúc chớ?
“Sao thế?” Trần Quả khó hiểu, bước tới dạo một vòng, Diệp Tu Đường Nhu và Bánh Bao còn chưa làm gì tiếp, chỉ còn mình Ngụy Sâm đang bận rộn. Thật ra xuyên suốt quá trình bọn Diệp Tu đánh bại hai nhà cướp BOSS đuổi giết Hại Người Không Mệt, Ngụy Sâm còn gào rú ầm ĩ hơn cả bọn.
Ngụy Sâm thân tại thế chiến, lại còn là trưởng đoàn tinh anh 2 của Luân Hồi. Chỗ nào tàn khốc và căng thẳng nhất, gã sẽ xuất hiện ở đấy. Thời điểm bước tới sau lưng gã, Trần Quả chỉ thấy trên màn hình phủ đầy kỹ năng, thuật sĩ của Ngụy Sâm đang co giò trốn chạy trong biển lửa, trên đầu đám nhân vật đi ngang chỉ toàn tên của những công hội lớn.
Trần Quả lo trông tiệm net bên dưới, nào biết trong game đã sục sôi đến vậy.
“Làm gì vậy? Cướp BOSS à?” Trần Quả đoán.
“Đánh nhau thôi.” Diệp Tu đáp.
“Có gì hot?”
“Chiến trường giành quán quân lan rộng đến trong game.” Diệp Tu nói.
“Hot thế cơ à.” Trần Quả vội khởi động máy vào game.
Diệp Tu vừa đánh tiếng với Trảm Lâu Lan. Hại Người Không Mệt logout, bọn Diệp Tu lại không thể canh 24/24, chỉ đành mượn sức Trảm Lâu Lan xách động công hội chú ý hành tung của tên này.
“OK, tui biết rồi.” Trảm Lâu Lan nghe Hại Người Không Mệt bị hiếp xác hai lần đến mức out game, mà Diệp Tu còn không định tha cho, chợt bùi ngùi cảm thán đắc tội đại thần quả thực quá đáng sợ. Ngay cả chuyện giết người đại thần cũng một lòng như giành quán quân.
Sau khi Trục Yên Hà của Trần Quả đăng nhập, dạo một vòng lập tức phát hiện chiến trường nơi nơi. Có điều mấy cuộc chiến tranh quy mô cỡ này đã ngầm ngấp nghé từ đầu vòng tứ kết, hiện giờ dâng cao tới đỉnh điểm, người ta lại không thể cảm giác rõ được nó nếu chỉ đi quanh khắp nơi. Người có thể cảm nhận nó sâu sắc nhất chỉ có thể là những thành viên thuộc đoàn tinh anh của công hội câu lạc bộ, ví dụ như Ngụy Sâm vậy. Cả bọn vẫn chiến đấu dai dẳng, đánh qua đánh lại, đánh nữa đánh mãi.
Còn đám Diệp Tu thì sao, đến trang bị còn phải vơ từ Trảm Lâu Lan kia kìa. Cấp bậc đã max, điểm kỹ năng cũng đã full, có để nguyên hay nâng cấp trang bị lên xíu cũng chả thay đổi được gì, vẫn còn kém xa giới chuyên nghiệp lắm. Nếu muốn đạt tới chuẩn chuyên nghiệp thì nhất thiết phải cần trang bị tự chế, tức là phải săn BOSS hoang dã. Diệp Tu ngóng trông tin BOSS từ Trảm Lâu Lan, nhưng lạ kỳ thay chả có gì xảy ra. Hết chuyện để làm, Diệp Tu đành dắt theo Bánh Bao và Đường Nhu thành lập một tiểu đội nhặt mót ba người…
Đúng, sau khi tống tiễn kẻ hôi của nổi danh nhất Thần Chi Lĩnh Vực Hại Người Không Mệt, bọn Diệp Tu cũng dấn thân vào con đường hôi của.
Giữa thời thế chiến, cơ hội nhặt mót đi đôi với những thách thức. Ngay cả cao thủ nhặt mót Hại Người Không Mệt còn chẳng dám hành động tùy tiện, chết dí trong Cung Điện Bóng Đêm chả biết làm gì, đủ để chứng tỏ mức độ khó khăn của việc nhặt mót lúc này.
Nhưng đời không thiếu những thanh niên cầu tiến vượt khó. Khi chiến trường lan rộng khắp bản đồ, ai còn phân biệt nổi đứa nào hôi của đứa nào chiến đấu chứ. Nguyên nhân cuộc chiến này bắt nguồn từ chiến đội chuyên nghiệp, nhưng chỉ một phần nhỏ đầu mang tên công hội câu lạc bộ mới là fan chiến đội. Còn một vài công hội và những kẻ lang thang khác dù chả lan quyên gì cũng nhiệt tình sống mái.
BOSS không thèm xuất hiện, đám Diệp Tu quả thực rảnh rỗi sinh nông nỗi, có điều xét theo khía cạnh tập huấn, dẫn dắt Đường Nhu và Bánh Bao xông pha trận chiến này cũng coi như một bài tập hay ho.
Trần Quả chỉ đành câm nín trước câu ngụy biện hợp lý này của Diệp Tu.
Coi hôi của thành tập huấn tất nhiên phải bước vào những nơi cam go nhất.
“Lão Ngụy, mấy ông đang ở đâu?” Diệp Tu hỏi.
“Hả? Chú mày nói gì? Nói to chút.” Ngụy Sâm hét to.
“Where are you now.” Diệp Tu hét trả.
“Ủa mày đang nói đó hả?” Ngụy Sâm xoay đầu lại.
“Vớ vẩn vừa thôi, bộ mấy đứa trong game cũng gọi ông lão Ngụy chắc?” Diệp Tu hỏi.
“Tao hơi choáng. Mà nói gì vậy?” Ngụy Sâm thoáng quay đầu nhìn Diệp Tu, sau đó lại tiếp tục chăm chú thao tác.
“Tui nói ông đang ở đâu?” Diệp Tu nhắc lại, nào ngờ chẳng đợi Ngụy Sâm trả lời, chính hắn đã ngó sang màn hình Ngụy Sâm. Còn Ngụy Sâm phải mất vài giây Diệp Tu dòm xong mới đáp lại: “Tự mày không coi được hả?”
Ngụy Sâm quá bận rộn. Phải phụ trách chỉ huy một đoàn đội, còn phải tự mình chiến đấu, đang làm cùng lúc hai việc, Diệp Tu lại bày thêm việc thứ ba, quả thực làm khó gã.
Có điều Diệp Tu đã thấy rõ địa điểm, thông báo cho Đường Nhu và Bánh Bao từ nãy giờ, cả ba cứ thế mà lên đường. Trần Quả cũng muốn hòa mình với tập thể, nhưng nhìn cảnh chiến trường hỗn loạn trên màn hình Ngụy Sâm, Trần Quả cảm thấy bản thân không nên làm phiền thì tốt hơn.
Sau vài phút, Ngụy Sâm đang chỉ huy chợt bảo: “Mày muốn qua đây? Định làm gì?”
“Nhặt mót.” Diệp Tu xác nhận thằng chả đang nói chuyện với mình xong mới đáp.
“Đù cho xin đi, đồng hàng cùi này có đếu gì để nhặt?” Ngụy Sâm rời khỏi giới đã lâu, trình thưởng thức đã không còn thuộc chuẩn chuyên nghiệp, chẳng qua gã đang ôm mục tiêu tái xuất, trình thưởng thức lại tăng vèo về chuẩn chuyên nghiệp, trong thoáng chốc lại khinh khi mớ trang bị trong game này.
“Cơ hội hiếm có, không chừng bọn mình còn thó được món nào hữu ích. Lụm nhiều để gom góp vào nhà kho công hội cũng được, lập công hội là chuyện luôn và nên mà .” Diệp Tu nói.
Ngụy Sâm nghe xong không nói thêm gì nữa. Sao gã lại không rõ tầm quan trọng của công hội với một chiến đội chứ? Từ những ngày đầu, mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp của chiến đội đều phải chăm chút chuyện quản lý công hội trong game. Ngụy Sâm đã từng kiêm hai chức như vậy suốt hai năm, giờ gã vẫn chưa quen với chuyện tuyển thủ chuyên nghiệp dồn hết tinh thần vào trận đấu. Hơn nữa, gã cho rằng một tuyển thủ chuyên nghiệp hoàn toàn xa rời game online là người không đáng tin cậy.
Ba nhân vật của bọn Diệp Tu nhanh chóng tới khu vực chiến trường, nơi thây phơi khắp đồng, mộ nằm đầy đất, nhưng điều thu hút cả bọn hơn vẫn là mớ trang bị rơi vãi khắp nơi.
“Góc 7 giờ, tọa độ 25865, 45726. Nhắm món vũ khí kia, nhào lên!” Diệp Tu ra lệnh, hành trình hôi của cả ba bắt đầu…
“Tiểu Đường, Tiểu Đường, đừng ham chiến.” Đường Nhu thường phản đòn đến quên mình, Diệp Tu chả biết mình đã hô to câu này mấy lần.
“Bánh Bao, Bánh bao, đừng nhặt thứ đó, vô dụng lắm.” Diệp Tu cũng không biết mình đã nhắc nhở Bánh Bao như vậy mấy lần rồi. Cậu nhóc này cứ nhìn hợp mắt là lụm, chả quan tâm nó có phải trang bị hay không.
“Ngon, đủ rồi, rút trước đã.” Nhặt đến khi phụ trọng sắp không kham nổi, Diệp Tu vội bảo hai người rút lui. Hắn mới đặt mọi thứ vào kho, lại nhận được tin BOSS hoang dã xuất hiện từ Trảm Lâu Lan.
“Xuất phát!” Ba người xoay người chạy về một bản đồ khác.
“Công việc chủ yếu sắp tới là…” Diệp Tu nghiêm túc căn dặn: “Nhặt mót, đánh BOSS, giết Hại Người Không Mệt.”
/1726
|