Edit: Tam | Beta: Kha
Cô em thu ngân ngớ người một lúc, cậu thanh niên tóc dài kia nhìn lướt qua điện thoại, “À à à” mấy tiếng rồi ngẩng lên, cười tự tin nói: “Trần Quả có đây không?”
“Bánh Bao!” Từ bên cạnh quầy bỗng có người lên tiếng. Diệp Tu và Trần Quả đã đứng đây từ nãy! Lúc tiệm trực tiếp thi đấu vô cùng ồn ào đông đúc, hai người không chen lên trước giành chỗ đẹp với khách, thường đều núp ở quầy thu ngân nhìn từ xa.
“Hể?” Người này lên tiếng đáp lại, xoay qua, liền trông thấy một nam một nữ đứng đó mỉm cười với mình.
“Quân Mạc Tiếu, Trục Yên Hà.” Diệp Tu dùng ID trong game giới thiệu bản thân và Trần Quả.
“A a, em là Bánh Bao Xâm Lấn, em tới rồi!” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
“Anh biết rồi.” Diệp Tu cười.
“Có chuyện gì vậy, bị quấy rối hả? Em tới giúp một tay nhá!!” Bánh Bao Xâm Lấn không xoắn người lạ, lập tức coi mình là người của Hưng Hân, bắt đầu xắn tay áo.
“Không không, đây là trực tiếp thi đấu mà!” Trần Quả vội nói, sợ Bánh Bao Xâm Lấn xông xáo quá kéo tới một ề thù hận thì toi.
“Thi đấu? Dạo này ít trận lắm mà! Giải vô địch bóng đá Ý hay giải vô địch Tây Ban Nha?” Bánh Bao Xâm Lấn vò đầu hỏi.
“Là thi đấu Liên minh Vinh Quang.” Trần Quả nói.
“Thi đấu Liên minh Vinh Quang. . . À biết!” Bánh Bao Xâm Lấn giật mình ồ ra, sau đó tỏ ra nghiêm túc nói, “Không sai, bây giờ mình tham gia thi đấu Liên minh chuyên nghiệp, tất nhiên phải coi mấy cái này nhiều hơn, mới đánh giá chính xác đối thủ sắp tới được đúng không. Hôm nay quan sát ai nào?”
Vừa dứt câu, tiếng kêu của MC trong màn hình cũng đồng thời vang lên, cuộc thi tài được quan tâm nhất buổi tối hôm nay – trận đấu giữa chiến đội Gia Thế VS chiến đội Hư Không – sắp bắt đầu!
“Ồ ồ, Gia Thế, Hư Không, là hai đội này à, phải coi kỹ mới được.” Bánh Bao Xâm Lấn nghiêm túc nói.
“Vậy xem thi đấu trước đi. . .” Diệp Tu nói.
“Tất nhiên!” Bánh Bao Xâm Lấn xoay người, giữ nguyên tư thế đứng trước quầy thu ngân, đăm đăm ngó về phía màn hình lớn.
“Chị khẳng định 100% tên nhóc này là Bánh Bao Xâm Lấn.” Trần Quả thì thầm với Diệp Tu.
“Dù sao không phải lão Ngụy.” Diệp Tu nói.
“Sao biết?” Trần Quả hỏi.
Diệp Tu quay sang liếc cô một cái, “Tui biết mặt ổng mà.”
“Được rồi. . .” Trần Quả không thể phủ nhận vấn đề của mình hơi ngây ngô.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu. Vì hôm nay là trận của Gia Thế, trong tiệm có rất nhiều fan đội này, vừa vào trận đã hò hét ầm ĩ, tiếng cổ vũ phảng phất chứa đầy lo lắng; hiện giờ tình trạng đội nhà khiến cho ai ai cũng sốt vó không thôi.
“Ây da! Tụi Gia Thế ồn ào ghê ta? Fan Hư Không đừng có thua tụi nó đó!” Bánh Bao Xâm Lấn coi thi đấu, nhưng toàn nói chuyện fan nhà người ta, kết quả không hề nghe được tiếng cổ vũ của fan Hư Không dấy lên bì với fan Gia Thế như trong tưởng tượng. Tiếng gào của fan Gia Thế đã át hết tất cả.
“Khí thế Hư Không yếu quá, em thấy coi bộ thua chắc rồi!” Bánh Bao Xâm Lấn nhìn vậy liền đưa ra suy đoán vĩ đại.
“Coi thi đấu đi Bánh Bao. . .” Diệp Tu nói.
“Đã rõ!” Bánh Bao Xâm Lấn giơ tay đứng nghiêm chào Diệp Tu một cái, sau đó tập trung nhìn màn hình.
Thời gian trôi qua, fan cổ vũ Gia Thế càng lúc càng hoang mang. Một, hai, ba, thi đấu cá nhân Gia Thế thua liền ba trận, khiến đám fan trong tiệm net Hưng Hân bắt đầu phát hoảng. Cả Bánh Bao Xâm Lấn thấy tình huống này cũng há hốc mồm lẩm bẩm, “Không thể nào! Tại sao lại như vậy!” Coi bộ quá tự tin vào suy đoán của mình.
Hiệp 2 tổ đội thi đấu lôi đài bắt đầu trong tiếng mắng chửi, trận đấu biến chuyển bất ngờ, mọi người hồi hộp lo lắng, cuối cùng, Gia Thế thắng hiểm, cướp được hai điểm thi đấu lôi đài, fan hâm mộ Gia Thế thở phào một cái, sau đó tiếp tục căng da đầu theo dõi phần thi đấu đoàn đội quan trọng nhất.
“Cậu thấy đêm nay thế nào?” Trần Quả thích nghe Diệp Tu bình luận thi đấu, dù không hẳn chuẩn hết 100%, nhưng hắn phân tích rõ ràng logic, nghe hắn nói mở mang được nhiều kiến thức. Trần Quả tự thấy tuy trình độ kỹ thuật của mình không nâng cao hơn bao nhiêu, nhưng thỉnh thoảng nghe Diệp Tu bàn mấy thứ này, trình độ lý luận khá hơn rất nhiều, bây giờ xem thi đấu cũng có thể nhìn ra đôi điều, đủ để khinh bỉ mấy lời bình quàng xiên của đám MC với khách mời.
“Còn phải nói.” Diệp Tu lắc đầu, mặt hơi u ám.
“Gia Thế thua?” Trần Quả nhìn mặt Diệp Tu, nén phấn khởi vào lòng. Cô bây giờ chỉ mong Gia Thế mau chóng rớt đài. Nhưng nhìn Diệp Tu không vui, cô cũng không dám cười ra tiếng. Cô hiểu tình cảm của Diệp Tu với chiến đội này. Thường những lúc như vậy, để phân tán sự chú ý của mình, Trần Quả nghĩ đến Tô Mộc Tranh, Tô Mộc Tranh trong chiến đội cũng bị kéo theo a. Lúc ấy Trần Quả chẳng còn lòng nào cười cợt Gia Thế nữa, trăm lần đều hiệu nghiệm.
“Gia Thế bây giờ rối quá rồi.” Diệp Tu nói.
“Người ta còn đang phân tích nguyên nhân, nhưng chị nghĩ chủ yếu là do lần kia.” Trần Quả nói, lần kia chính là lần tất cả chủ lực Gia Thế ra quân đuổi đánh trong game, kết quả bị Diệp Tu với một đám game thủ đánh cho cụp đuôi chạy về. Sau lần đó, trạng thái chiến đội Gia Thế càng lúc càng không thể cứu vãn.
“Không hẳn, bây giờ vấn đề của Gia Thế nhiều lắm, ai đâu còn để ý mấy thứ này.” Diệp Tu nói.
“Tiếc thật! Mộc Mộc chẳng lẽ cứ vậy bị Gia Thế kéo xuống luôn ư, có cách nào giúp em ấy thoát được không?” Trần Quả nghĩ vậy, Tô Mộc Tranh mà rời khỏi Gia Thế, cô có thể an tâm nguyền rủa chiến đội này đi chết được rồi.
Không ngờ Diệp Tu không đáp, lại nói: “Cứ theo tình hình này, sợ rằng mùa này Gia Thế sẽ bị loại thật.”
“Không phải chứ? Nếu vậy Mộc Mộc phải chịu khổ rồi?”
“Còn nữa, nếu Gia Thế bị loại, rất có khả năng sẽ trở thành đối thủ của chúng ta trong thi đấu khiêu chiến. Có Gia Thế tham gia thi đấu khiêu chiến, không phải căng vừa đâu!” Diệp Tu nói.
“A. . .” Trần Quả chưa từng nghĩ đến điều này, khi nghe Diệp Tu nói vậy lập tức giật mình. Đừng nhìn Gia Thế đang lóp ngóp trong Liên minh, nhưng dù là acc đấu thần Nhất Diệp Chi Thu, hay tân binh xuất chúng Tôn Tường, đều chẳng phải là hạng dễ chọc. Nếu không có tiềm lực khủng đó, chuyện Gia Thế bị loại cũng chẳng đùa thành tin cá tháng tư trên mặt báo. Hiển nhiên là vì cả truyền thông lẫn fan hâm mộ đều không thể tin nổi việc Gia Thế mạnh bạo như vậy lại có thể bị loại.
Nhưng trên đời này, vốn không có thứ gì tuyệt đối. Chuyện khó tin mấy cũng đang bày rành rành ra trước mặt.
Thi đấu đoàn đội bắt đầu, hai bên vào trận, cả Trần Quả nhìn cũng thấy ngán ngẩm. Gia Thế đang thử phối hợp tác chiến, nhưng phối hợp kiểu gì mà khớp vãi vậy? Không thèm nhìn đồng đội để điều chỉnh động tác, cứ gạo theo bài luyện sẵn, ai nấy răm rắp thao tác mình mình.
Dù từng đội viên thao tác chuẩn không cần chỉnh, nhưng đối thủ cũng không phải đờ ra cho mi đánh. Hư Không vừa sửa đội hình một cái, bên Gia Thế lập tức lệch khuôn thấy rõ, sau đó Hư Không song quỷ Lý Hiên và Ngô Vũ Sách phối hợp, đại triển thần uy, hoàn toàn khống chế được tình huống, Gia Thế dần dần bị dồn vào chân tường. Mà cả MC và khách mời cũng chỉ ra được vấn đề của Gia Thế.
Đội viên Gia Thế đã thua đến sợ hãi, thua đến mất cả lòng tin. Dù biết một số thời khắc mình cần phải làm khác đi, nhưng họ lại không dám. Ai cũng sợ rằng lỡ như thua mất, bản thân sẽ gánh hết tội lỗi. Nên cứ nhất nhất tuân theo chiến thuật định trước mà làm.
Có thể nói, thao tác của đội viên chiến đội Gia Thế hiện tại quy củ đến quá đáng. Đây là thi đấu PVP, răm rắp từng bước từng bước như vầy, là đấu pháp đánh bản của PVE, lôi vào trận chuyên nghiệp, còn chưa đủ gọi là thất bại sao?
Trận đấu của Gia Thế kết thúc, mấy trận diễn ra đồng thời cũng đánh xong, kể cả trận của chiến đội Minh Thanh kém Gia Thế 1 điểm. Fan hâm mộ ùa nhau đi tra bảng thành tích trận và bảng điểm tổng kết, may được kết quả của chiến đội Minh Thanh an ủi một chút. Vì trận này chiến đội Minh Thanh đánh cũng max thảm, chỉ được 2 điểm bằng với Gia Thế, ưu thế 1 điểm của Gia Thế vẫn còn nguyên.
Chiến đội có thể ăn nằm ở vùng nguy hiểm quanh năm như vậy nào phải hạng vừa, độ tệ lậu không hề kém Gia Thế chút nào. Lại nói gần đây tuy Gia Thế rớt bậc liên tục, điểm tích lũy có khi chẳng nhiều bằng Minh Thanh, nhưng số người ủng hộ Gia Thế vẫn đông hơn hẳn.
Dù sao Gia Thế có tiềm năng lội ngược dòng, có thực lực chiến đội để đảm bảo. Còn Minh Thanh? Chênh lệch thực lực của Minh Thanh là thật, thành tích như vậy là do bọn họ yếu kém, không giống với Gia Thế, knock-out cũng có thể đùa thành trò cười ngày cá tháng tư.
Trận đấu kết thúc, fan Gia Thế đã chết lặng với tình trạng hiện tại của chiến đội. Không ai dư hơi đứng mắng nữa, cả đám uể oải mất sức sống, cứ như hồn ma trôi lờ đờ ra khỏi tiệm net.
“Gia Thế thua thảm vậy, thiệt tình em không có ngờ luôn, chẹp chẹp chẹp.” Bánh Bao Xâm Lấn vẫn không ngừng cảm thán, vẫn ôm cứng lối suy nghĩ “(fan) ai lớn lối hơn đội đó thắng” dở hơi kia, còn về kỹ năng phân tích trận đấu, cả Trần Quả cũng chẳng bằng.
“Được rồi đừng nghĩ nữa.” Diệp Tu vỗ vỗ cậu ta, xong quay đầu nói với Trần Quả, “Đi ăn khuya đi, tẩy trần cho đồng chí Bánh Bao.”
“Ừa.” Trần Quả gật đầu, đi gọi Đường Nhu.
“Hi, Bánh Bao!” Ban nãy Đường Nhu không có xem thi đấu dưới lầu, lúc này mới xuống, nghe Bánh Bao đến cũng chạy qua bắt chuyện.
“Hàn Yên Nhu.” Diệp Tu giới thiệu bằng ID trong game.
“A! Là cậu sao! Lợi hại lợi hại! Trong game trâu bò, dáng người cũng không kém nha.” Bánh Bao Xâm Lấn khen không dứt miệng.
“Dáng người không kém. . . Khen mình à?” Đường Nhu cười hỏi.
“Tất nhiên tất nhiên.” Bánh Bao Xâm Lấn liên tục gật đầu.
“Được rồi đi thôi!” Trần Quả làm dáng sếp tổng, tập trung mọi người ra ngoài, sau đó quen đường dẫn cả bọn tới một quán. Diệp Tu vừa nhìn tới nơi này, khẽ xuýt xoa, chỗ này hắn cũng biết a! Lúc còn ở Gia Thế, hắn từng đến nơi này ăn khuya không ít lần. Chỉ là khi đó những người đi cùng mình. . .
Khoan!
Diệp Tu vừa đi vừa mơ màng suy tưởng, đột nhiên nhìn thấy người mình vừa nghĩ tới cùng lúc cũng xuất hiện nơi này, hơn nữa còn ngồi ở chỗ bọn họ hay ngồi.
Ông chủ Gia Thế, Đào Hiên.
Cô em thu ngân ngớ người một lúc, cậu thanh niên tóc dài kia nhìn lướt qua điện thoại, “À à à” mấy tiếng rồi ngẩng lên, cười tự tin nói: “Trần Quả có đây không?”
“Bánh Bao!” Từ bên cạnh quầy bỗng có người lên tiếng. Diệp Tu và Trần Quả đã đứng đây từ nãy! Lúc tiệm trực tiếp thi đấu vô cùng ồn ào đông đúc, hai người không chen lên trước giành chỗ đẹp với khách, thường đều núp ở quầy thu ngân nhìn từ xa.
“Hể?” Người này lên tiếng đáp lại, xoay qua, liền trông thấy một nam một nữ đứng đó mỉm cười với mình.
“Quân Mạc Tiếu, Trục Yên Hà.” Diệp Tu dùng ID trong game giới thiệu bản thân và Trần Quả.
“A a, em là Bánh Bao Xâm Lấn, em tới rồi!” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
“Anh biết rồi.” Diệp Tu cười.
“Có chuyện gì vậy, bị quấy rối hả? Em tới giúp một tay nhá!!” Bánh Bao Xâm Lấn không xoắn người lạ, lập tức coi mình là người của Hưng Hân, bắt đầu xắn tay áo.
“Không không, đây là trực tiếp thi đấu mà!” Trần Quả vội nói, sợ Bánh Bao Xâm Lấn xông xáo quá kéo tới một ề thù hận thì toi.
“Thi đấu? Dạo này ít trận lắm mà! Giải vô địch bóng đá Ý hay giải vô địch Tây Ban Nha?” Bánh Bao Xâm Lấn vò đầu hỏi.
“Là thi đấu Liên minh Vinh Quang.” Trần Quả nói.
“Thi đấu Liên minh Vinh Quang. . . À biết!” Bánh Bao Xâm Lấn giật mình ồ ra, sau đó tỏ ra nghiêm túc nói, “Không sai, bây giờ mình tham gia thi đấu Liên minh chuyên nghiệp, tất nhiên phải coi mấy cái này nhiều hơn, mới đánh giá chính xác đối thủ sắp tới được đúng không. Hôm nay quan sát ai nào?”
Vừa dứt câu, tiếng kêu của MC trong màn hình cũng đồng thời vang lên, cuộc thi tài được quan tâm nhất buổi tối hôm nay – trận đấu giữa chiến đội Gia Thế VS chiến đội Hư Không – sắp bắt đầu!
“Ồ ồ, Gia Thế, Hư Không, là hai đội này à, phải coi kỹ mới được.” Bánh Bao Xâm Lấn nghiêm túc nói.
“Vậy xem thi đấu trước đi. . .” Diệp Tu nói.
“Tất nhiên!” Bánh Bao Xâm Lấn xoay người, giữ nguyên tư thế đứng trước quầy thu ngân, đăm đăm ngó về phía màn hình lớn.
“Chị khẳng định 100% tên nhóc này là Bánh Bao Xâm Lấn.” Trần Quả thì thầm với Diệp Tu.
“Dù sao không phải lão Ngụy.” Diệp Tu nói.
“Sao biết?” Trần Quả hỏi.
Diệp Tu quay sang liếc cô một cái, “Tui biết mặt ổng mà.”
“Được rồi. . .” Trần Quả không thể phủ nhận vấn đề của mình hơi ngây ngô.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu. Vì hôm nay là trận của Gia Thế, trong tiệm có rất nhiều fan đội này, vừa vào trận đã hò hét ầm ĩ, tiếng cổ vũ phảng phất chứa đầy lo lắng; hiện giờ tình trạng đội nhà khiến cho ai ai cũng sốt vó không thôi.
“Ây da! Tụi Gia Thế ồn ào ghê ta? Fan Hư Không đừng có thua tụi nó đó!” Bánh Bao Xâm Lấn coi thi đấu, nhưng toàn nói chuyện fan nhà người ta, kết quả không hề nghe được tiếng cổ vũ của fan Hư Không dấy lên bì với fan Gia Thế như trong tưởng tượng. Tiếng gào của fan Gia Thế đã át hết tất cả.
“Khí thế Hư Không yếu quá, em thấy coi bộ thua chắc rồi!” Bánh Bao Xâm Lấn nhìn vậy liền đưa ra suy đoán vĩ đại.
“Coi thi đấu đi Bánh Bao. . .” Diệp Tu nói.
“Đã rõ!” Bánh Bao Xâm Lấn giơ tay đứng nghiêm chào Diệp Tu một cái, sau đó tập trung nhìn màn hình.
Thời gian trôi qua, fan cổ vũ Gia Thế càng lúc càng hoang mang. Một, hai, ba, thi đấu cá nhân Gia Thế thua liền ba trận, khiến đám fan trong tiệm net Hưng Hân bắt đầu phát hoảng. Cả Bánh Bao Xâm Lấn thấy tình huống này cũng há hốc mồm lẩm bẩm, “Không thể nào! Tại sao lại như vậy!” Coi bộ quá tự tin vào suy đoán của mình.
Hiệp 2 tổ đội thi đấu lôi đài bắt đầu trong tiếng mắng chửi, trận đấu biến chuyển bất ngờ, mọi người hồi hộp lo lắng, cuối cùng, Gia Thế thắng hiểm, cướp được hai điểm thi đấu lôi đài, fan hâm mộ Gia Thế thở phào một cái, sau đó tiếp tục căng da đầu theo dõi phần thi đấu đoàn đội quan trọng nhất.
“Cậu thấy đêm nay thế nào?” Trần Quả thích nghe Diệp Tu bình luận thi đấu, dù không hẳn chuẩn hết 100%, nhưng hắn phân tích rõ ràng logic, nghe hắn nói mở mang được nhiều kiến thức. Trần Quả tự thấy tuy trình độ kỹ thuật của mình không nâng cao hơn bao nhiêu, nhưng thỉnh thoảng nghe Diệp Tu bàn mấy thứ này, trình độ lý luận khá hơn rất nhiều, bây giờ xem thi đấu cũng có thể nhìn ra đôi điều, đủ để khinh bỉ mấy lời bình quàng xiên của đám MC với khách mời.
“Còn phải nói.” Diệp Tu lắc đầu, mặt hơi u ám.
“Gia Thế thua?” Trần Quả nhìn mặt Diệp Tu, nén phấn khởi vào lòng. Cô bây giờ chỉ mong Gia Thế mau chóng rớt đài. Nhưng nhìn Diệp Tu không vui, cô cũng không dám cười ra tiếng. Cô hiểu tình cảm của Diệp Tu với chiến đội này. Thường những lúc như vậy, để phân tán sự chú ý của mình, Trần Quả nghĩ đến Tô Mộc Tranh, Tô Mộc Tranh trong chiến đội cũng bị kéo theo a. Lúc ấy Trần Quả chẳng còn lòng nào cười cợt Gia Thế nữa, trăm lần đều hiệu nghiệm.
“Gia Thế bây giờ rối quá rồi.” Diệp Tu nói.
“Người ta còn đang phân tích nguyên nhân, nhưng chị nghĩ chủ yếu là do lần kia.” Trần Quả nói, lần kia chính là lần tất cả chủ lực Gia Thế ra quân đuổi đánh trong game, kết quả bị Diệp Tu với một đám game thủ đánh cho cụp đuôi chạy về. Sau lần đó, trạng thái chiến đội Gia Thế càng lúc càng không thể cứu vãn.
“Không hẳn, bây giờ vấn đề của Gia Thế nhiều lắm, ai đâu còn để ý mấy thứ này.” Diệp Tu nói.
“Tiếc thật! Mộc Mộc chẳng lẽ cứ vậy bị Gia Thế kéo xuống luôn ư, có cách nào giúp em ấy thoát được không?” Trần Quả nghĩ vậy, Tô Mộc Tranh mà rời khỏi Gia Thế, cô có thể an tâm nguyền rủa chiến đội này đi chết được rồi.
Không ngờ Diệp Tu không đáp, lại nói: “Cứ theo tình hình này, sợ rằng mùa này Gia Thế sẽ bị loại thật.”
“Không phải chứ? Nếu vậy Mộc Mộc phải chịu khổ rồi?”
“Còn nữa, nếu Gia Thế bị loại, rất có khả năng sẽ trở thành đối thủ của chúng ta trong thi đấu khiêu chiến. Có Gia Thế tham gia thi đấu khiêu chiến, không phải căng vừa đâu!” Diệp Tu nói.
“A. . .” Trần Quả chưa từng nghĩ đến điều này, khi nghe Diệp Tu nói vậy lập tức giật mình. Đừng nhìn Gia Thế đang lóp ngóp trong Liên minh, nhưng dù là acc đấu thần Nhất Diệp Chi Thu, hay tân binh xuất chúng Tôn Tường, đều chẳng phải là hạng dễ chọc. Nếu không có tiềm lực khủng đó, chuyện Gia Thế bị loại cũng chẳng đùa thành tin cá tháng tư trên mặt báo. Hiển nhiên là vì cả truyền thông lẫn fan hâm mộ đều không thể tin nổi việc Gia Thế mạnh bạo như vậy lại có thể bị loại.
Nhưng trên đời này, vốn không có thứ gì tuyệt đối. Chuyện khó tin mấy cũng đang bày rành rành ra trước mặt.
Thi đấu đoàn đội bắt đầu, hai bên vào trận, cả Trần Quả nhìn cũng thấy ngán ngẩm. Gia Thế đang thử phối hợp tác chiến, nhưng phối hợp kiểu gì mà khớp vãi vậy? Không thèm nhìn đồng đội để điều chỉnh động tác, cứ gạo theo bài luyện sẵn, ai nấy răm rắp thao tác mình mình.
Dù từng đội viên thao tác chuẩn không cần chỉnh, nhưng đối thủ cũng không phải đờ ra cho mi đánh. Hư Không vừa sửa đội hình một cái, bên Gia Thế lập tức lệch khuôn thấy rõ, sau đó Hư Không song quỷ Lý Hiên và Ngô Vũ Sách phối hợp, đại triển thần uy, hoàn toàn khống chế được tình huống, Gia Thế dần dần bị dồn vào chân tường. Mà cả MC và khách mời cũng chỉ ra được vấn đề của Gia Thế.
Đội viên Gia Thế đã thua đến sợ hãi, thua đến mất cả lòng tin. Dù biết một số thời khắc mình cần phải làm khác đi, nhưng họ lại không dám. Ai cũng sợ rằng lỡ như thua mất, bản thân sẽ gánh hết tội lỗi. Nên cứ nhất nhất tuân theo chiến thuật định trước mà làm.
Có thể nói, thao tác của đội viên chiến đội Gia Thế hiện tại quy củ đến quá đáng. Đây là thi đấu PVP, răm rắp từng bước từng bước như vầy, là đấu pháp đánh bản của PVE, lôi vào trận chuyên nghiệp, còn chưa đủ gọi là thất bại sao?
Trận đấu của Gia Thế kết thúc, mấy trận diễn ra đồng thời cũng đánh xong, kể cả trận của chiến đội Minh Thanh kém Gia Thế 1 điểm. Fan hâm mộ ùa nhau đi tra bảng thành tích trận và bảng điểm tổng kết, may được kết quả của chiến đội Minh Thanh an ủi một chút. Vì trận này chiến đội Minh Thanh đánh cũng max thảm, chỉ được 2 điểm bằng với Gia Thế, ưu thế 1 điểm của Gia Thế vẫn còn nguyên.
Chiến đội có thể ăn nằm ở vùng nguy hiểm quanh năm như vậy nào phải hạng vừa, độ tệ lậu không hề kém Gia Thế chút nào. Lại nói gần đây tuy Gia Thế rớt bậc liên tục, điểm tích lũy có khi chẳng nhiều bằng Minh Thanh, nhưng số người ủng hộ Gia Thế vẫn đông hơn hẳn.
Dù sao Gia Thế có tiềm năng lội ngược dòng, có thực lực chiến đội để đảm bảo. Còn Minh Thanh? Chênh lệch thực lực của Minh Thanh là thật, thành tích như vậy là do bọn họ yếu kém, không giống với Gia Thế, knock-out cũng có thể đùa thành trò cười ngày cá tháng tư.
Trận đấu kết thúc, fan Gia Thế đã chết lặng với tình trạng hiện tại của chiến đội. Không ai dư hơi đứng mắng nữa, cả đám uể oải mất sức sống, cứ như hồn ma trôi lờ đờ ra khỏi tiệm net.
“Gia Thế thua thảm vậy, thiệt tình em không có ngờ luôn, chẹp chẹp chẹp.” Bánh Bao Xâm Lấn vẫn không ngừng cảm thán, vẫn ôm cứng lối suy nghĩ “(fan) ai lớn lối hơn đội đó thắng” dở hơi kia, còn về kỹ năng phân tích trận đấu, cả Trần Quả cũng chẳng bằng.
“Được rồi đừng nghĩ nữa.” Diệp Tu vỗ vỗ cậu ta, xong quay đầu nói với Trần Quả, “Đi ăn khuya đi, tẩy trần cho đồng chí Bánh Bao.”
“Ừa.” Trần Quả gật đầu, đi gọi Đường Nhu.
“Hi, Bánh Bao!” Ban nãy Đường Nhu không có xem thi đấu dưới lầu, lúc này mới xuống, nghe Bánh Bao đến cũng chạy qua bắt chuyện.
“Hàn Yên Nhu.” Diệp Tu giới thiệu bằng ID trong game.
“A! Là cậu sao! Lợi hại lợi hại! Trong game trâu bò, dáng người cũng không kém nha.” Bánh Bao Xâm Lấn khen không dứt miệng.
“Dáng người không kém. . . Khen mình à?” Đường Nhu cười hỏi.
“Tất nhiên tất nhiên.” Bánh Bao Xâm Lấn liên tục gật đầu.
“Được rồi đi thôi!” Trần Quả làm dáng sếp tổng, tập trung mọi người ra ngoài, sau đó quen đường dẫn cả bọn tới một quán. Diệp Tu vừa nhìn tới nơi này, khẽ xuýt xoa, chỗ này hắn cũng biết a! Lúc còn ở Gia Thế, hắn từng đến nơi này ăn khuya không ít lần. Chỉ là khi đó những người đi cùng mình. . .
Khoan!
Diệp Tu vừa đi vừa mơ màng suy tưởng, đột nhiên nhìn thấy người mình vừa nghĩ tới cùng lúc cũng xuất hiện nơi này, hơn nữa còn ngồi ở chỗ bọn họ hay ngồi.
Ông chủ Gia Thế, Đào Hiên.
/1726
|