[Happy birthday to Ye Xiu & Ye Qiu]
Edit: Tam | Beta: Kha
Câu cuối cùng của Diệp Tu mơ hồ nhuốm vài phần bi tráng, cả Đường Nhu ngồi bên kia cũng không khỏi lặng lẽ xúc động. Càng đừng bàn tới Trần Quả, trái tim thủy tinh của cô đã vỡ thành trăm mảnh, nghẹn ngào không cất nên lời. Lúc này Trần Quả chỉ hận không thể moi tim mình đem bán, giúp người kia toại thành lý tưởng.
Tay Nhỏ Lạnh Giá trong game hiển nhiên cũng giật mình đôi chút, chỉ là cậu ta là một người lý trí, không có loại suy nghĩ bạt mạng kiểu Trần Quả. Im lặng hồi lâu, cậu ta mới tiếp, “Tương lai anh nói, nếu có biểu hiện nổi bật trên sàn đấu Liên minh chuyên nghiệp, cũng có thể xảy ra nhỉ?”
Diệp Tu tham gia thi đấu khiêu chiến phải gánh bao nhiêu mạo hiểm, vậy mà tên kia chẳng biết đồng cảm chút nào, người vô cảm như vậy khiến Trần Quả chỉ muốn chửi ầm lên. Kết quả Diệp Tu chỉ ung dung lên tiếng, “Nói rất đúng, nhưng có một vấn đề. Anh thấy cậu là kiểu người lý trí, hẳn cũng tự nhận thức được trình độ của mình. Cậu cho rằng với khả năng hiện tại, cậu sẽ gây được sự chú ý trên sàn đấu chính thức sao?”
“E rằng không được.” Tay Nhỏ Lạnh Giá đáp, “Nhưng ít nhất cũng gọi là có tiềm lực, nếu không anh cũng đâu tìm đến tôi, đúng không?”
“Ừ, nhưng tiêu chuẩn tiềm lực như cậu, trong trại huấn luyện tân binh chiến đội nào cũng có đầy. Chọn cậu, là vì điều kiện hiện tại của bọn anh thực sự rất hạn chế. Ngoài ra, thực lực của cậu cũng chỉ thích hợp với đội ngũ thế này. Cậu bây giờ muốn thành dân chuyên vẫn còn kém nhiều, còn cần phát triển hơn nữa. Hiện tại trực tiếp xông vào Liên minh, với cậu chẳng khác gì ném học sinh tiểu học vào đại học, như vậy cậu nghĩ mình đủ khả năng không? Thi đấu khiêu chiến thực ra không tệ, đào thải không ngừng, gần như hình thành một quá trình nâng level dần dần lên, có thể tích lũy kinh nghiệm, mài giũa kỹ thuật, rất thích hợp với chúng ta, cậu nói đúng không.” Diệp Tu đáp.
“Được rồi, nghe anh nói, đây giống như là cơ hội hiếm có dành cho tôi.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Cậu suy xét kỹ lưỡng như vậy, hẳn cũng có hứng thú theo nghề tuyển thủ chuyên nghiệp nhỉ.” Diệp Tu nói.
“Tất nhiên, tôi nghĩ rằng đa số người chơi Vinh Quang đều có mong muốn này chứ.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Bây giờ cậu có cơ hội biến ước mơ thành sự thật rồi đấy.” Diệp Tu nói.
“Nhưng sau khi nghe đại thần công nhận tiềm lực của mình xong, tôi bỗng có xúc động muốn đi trại huấn luyện tân binh của Bá Đồ báo danh thử chút.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Ha ha, nếu cậu nghĩ vậy, anh cũng không ngại khuyên cậu một câu, đừng đi Bá Đồ. Địa vị của Trương Tân Kiệt ở Bá Đồ quá đặc biệt, từ lâu đã vượt qua giá trị một mục sư đơn thuần. Trước khi cậu ta giải nghệ, dù kỹ thuật thao tác mục sư của cậu xuất sắc gấp mấy lần Trương Tân Kiệt, cũng đừng hòng thay thế được mục sư của cậu ta. Hơn nữa acc mục sư Thạch Bất Chuyển trong tay Trương Tân Kiệt là nhân vật cấp thần, khi Trương Tân Kiệt đi rồi, Bá Đồ nhất định lập kế hoạch chi tiết tìm người kế thừa nó, cậu mà đăng ký, tỷ lệ thành công thực sự không mấy khả quan. Những kẻ tranh với cậu cũng chẳng phải ma mới như cậu đâu. Vì địa vị đặc biệt của Trương Tân Kiệt ở Bá Đồ, đội này vô hình trung lại trở thành nơi chôn vùi tiềm năng của mục sư, tân binh mục sư rất khó có cơ hội ra sân tích lũy kinh nghiệm. Hiện tại Bá Đồ hình như cũng không định thu mua tân binh mục sư ở các trại huấn luyện khác, nên anh đoán chừng sau khi Trương Tân Kiệt rời đi, Bá Đồ sẽ kiếm người tiếp nhận Thạch Bất Chuyển thông qua con đường chuyển nhượng. Đối thủ cạnh tranh của cậu, có thể là tuyển thủ chuyên nghiệp lâu năm, thậm chí là tuyển thủ cấp thần, anh bạn nhỏ, cậu chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Diệp Tu nói.
Tay Nhỏ Lạnh Giá im lặng hồi lâu mới đáp, “Vậy anh nói thử xem, đội ngũ thế nào mới thích hợp với tôi?”
“Tất nhiên là đội bọn anh, không phải lúc nãy nói rồi sao.” Diệp Tu nói.
“Đội của mấy anh tên gì?” Tay Nhỏ Lạnh Giá hỏi.
“Hưng Hân. . .” Diệp Tu nói, xong quay đầu hỏi Trần Quả, “Phải không? Còn đổi được không?”
“Chắc không đâu?” Trần Quả nghệt ra.
“Cả tên chiến đội cũng chưa quyết định nữa?” Tay Nhỏ Lạnh Giá câm lặng, “Mấy người không thể chuyên nghiệp một chút sao?”
“Bọn anh sống thực tế, mấy thứ mây bay như tên gọi đặt thế nào chả được, thậm chí kêu Mây Bay luôn cũng chả sao.” Diệp Tu nói.
“Đừng đùa vậy chớ ba!” Trần Quả tức giận, chuyện tên gọi với cô vẫn rất quan trọng. Hưng Hân dù nghe không được hùng hồn hay khí phách, nhưng cái tên này hàm chứa rất nhiều tình cảm của cô. Đổi tên khác cô cũng còn ráng chịu, nhưng kiểu “Mây Bay” của Diệp Tu thật sự đúng là đéo thể nhịn được.
“Chị chủ à, thực ra chiến đội Mây Bay nghe hay ho hơn chiến đội Hưng Hân nhiều, Hưng Hân. . . nghe như tên tiệm tạp hóa, hay mấy tiệm bán đồ ăn vặt, quán net này nọ ven đường ấy.” Tiểu Thủ Băng Lượng nói.
“Ha ha ha ha, cậu chuẩn vãi nồi.” Diệp Tu cười chết tới nơi.
“Đúng mà?” Tay Nhỏ Lạnh Giá cho rằng Diệp Tu đồng ý với mình chuyện tên chiến đội Hưng Hân nghe không hay, nhưng Diệp Tu cứ cười sặc sụa không ngừng, khiến cậu ta không khỏi khó hiểu.
“Mặc kệ mấy người!”
Sau đó Tay Nhỏ Lạnh Giá nghe chị chủ nọ hầm hừ nói.
“Chuyện tên tuổi tính sau đi! Giờ cậu thắc mắc gì nữa không, nếu không thì có thể bắt đầu suy nghĩ rồi đó.” Diệp Tu nói.
“Nếu không cần tiền đặt cọc, tôi đại khái cũng nghĩ xong rồi. Hợp đồng này nọ, có bàn luôn không?” Tay Nhỏ Lạnh Giá hỏi.
“Cậu có yêu cầu gì không?” Diệp Tu hỏi.
“Tình trạng chiến đội gian nan như vậy, thêm bản thân tôi cũng chẳng tới nơi tới chốn, thật ra chẳng có tư cách đòi hỏi gì đúng không?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Chính xác, cậu mà đi xa quá, bọn anh khéo chỉ còn nước ra ngoài lụm đứa khác.” Diệp Tu nói.
“Anh cứ dùng cách đó để tìm người, có tốn thời gian quá không?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Trước khi kiếm đủ đội có thể tin dùng, anh cũng chẳng có gì làm.” Diệp Tu nói.
“Bây giờ đội ngũ chúng ta đến đâu rồi?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Tính luôn anh với cậu, đại khái có bốn người.” Diệp Tu nói.
“Hai người kia là ai?” Tay Nhỏ Lạnh Giá hỏi.
“Một tên thuật sĩ, gần đây chắc cậu không gặp ổng được, còn một pháp sư chiến đấu, hiện tại còn đang ở khu 10.” Diệp Tu nói.
“Mộc Mộc thì sao? Không tính hả?” Trần Quả chỉ nghe Diệp Tu nói Ngụy Sâm và Đường Nhu, vội nhắc.
“Thi đấu khiêu chiến em ấy không đến được!” Diệp Tu nói.
“Mộc Mộc? Tô Mộc Tranh?” Tay Nhỏ Lạnh Giá cũng nghe thấy.
“Nếu chúng ta qua được vòng thi đấu khiêu chiến, hẳn em ấy có thể vào đội.” Diệp Tu nói.
“A a, cuối cùng cũng có một tin tốt.” Tay Nhỏ Lạnh Giá hạnh phúc vô vàn.
“Bánh Bao thì sao?” Trần Quả hỏi tiếp.
“Bánh Bao tui chưa nói nữa, ai biết nó nghĩ sao.” Diệp Tu nói.
“Bánh Bao cũng biết nghĩ nữa hả?” Trần Quả hiện tại đang quản lý khu 10, cũng có hiểu biết phần nào về Bánh Bao Xâm Lấn.
“Nói gì đó, thằng nhỏ cũng là người, có phải bánh bao thiệt đâu trời!” Diệp Tu nói.
“Bây giờ cũng là lúc nên nói với Bánh Bao rồi nhở?” Trần Quả nói.
“Hình như lúc trước có nhắc rồi, mà tui quên mất tiêu. . .” Diệp Tu nói.
(“Nhưng thiệt ra là tác giả quên đúng hem?” Trần Quả nói.
“Chuẩn rồi, ổng phế vật vậy đó, tui khinh bỉ!” Diệp Tu gật đầu.)
“Vậy chị lên tìm nó nhá?” Trần Quả nói. (Tác giả chỉ cách đọc: Nó này là Bánh Bao Xâm Lấn, xin mọi người hãy nhảy cóc qua đống ngoặc đơn phía trên. . .)
“Chị quên giờ tụi mình còn đang nói chuyện với người ta hả?” Diệp Tu nhắc Trần Quả, đừng có nhớ nhung Bánh Bao mà quên trước mặt còn có người.
“Khụ!” Tay Nhỏ Lạnh Giá thức thời ho một cái.
Trần Quả xấu hổ muốn chết.
“Được rồi, Tay Nhỏ, chúng ta trực tiếp sòng phẳng nhé, cậu có yêu cầu nào về hợp đồng thì nói ra, bọn anh còn tìm đường lo liệu!” Diệp Tu nói.
“Quá trình thi đấu khiêu chiến là một quá trình thẩm định chất lượng chiến đội, đồng thời cũng thẩm định chất lượng từng thành viên trong đội. Anh cũng không đảm bảo được tất cả thành viên đều thỏa mãn được yêu cầu của chiến đội đúng không? Vậy nếu khi hoàn thành thi đấu khiêu chiến rồi, lúc đó có người thực lực vẫn kém hay biểu hiện không tốt, khi thi đấu chính thức có bị loại ra không?” Tay Nhỏ Lạnh Giá hỏi.
“Thái độ quyết định tất cả. Chỉ cần thái độ không có vấn đề, thực lực có thể đạt được, biểu hiện từ từ cũng có.” Diệp Tu nói.
“Nói cách khác anh cũng không phủ nhận khả năng này.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Tất nhiên, đâu có chuyện gì tuyệt đối.” Diệp Tu nói.
“Như vậy lúc đó, nếu có chiến đội khác có ý mời chào tôi, anh có cho tôi đi hay không?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Thì ra cậu quan tâm cái này. Ha ha, nếu cậu thực sự có tài, chiến đội muốn cản cũng cản không được! Cậu xem tin tức trong giới cũng biết, chiến đội bình thường đều không thể ép uổng tuyển thủ đi hay ở, đây vốn là chuyện chẳng ích lợi gì cho cả đôi bên. Nếu có tình huống này xảy đến, chúng ta lại ngồi xuống nghiên cứu tiếp một hiệp nghị vừa lòng nhau, được chưa?” Diệp Tu nói.
“Vậy hợp đồng cụ thể hiện tại thì sao?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Cậu cũng biết bọn anh kém chuyên nghiệp, tất nhiên chưa ngó tới rồi, nhưng cậu cũng có thể lên mạng tìm xem, biết đâu gặp được mấy cái chiến đội nào có tâm soạn sẵn, có thể tham khảo thử trước.” Diệp Tu nói.
“Ý của anh là hợp đồng này tôi phải tự chuẩn bị?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Ý hay đó, duyệt luôn.” Diệp Tu nói.
“Giờ tôi đổi ý còn kịp không?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Cậu đùa anh hả?” Diệp Tu gửi một cái emo ^_^ qua.
“Được rồi, nhưng tôi cần phải xác nhận chuyện anh thực sự đúng là Diệp Thu.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Mở acc Quân Mạc Tiếu PM cậu?” Diệp Tu nói.
“Chuyện Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu dường như cũng chưa ai xác nhận mà?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Hỏi hội trưởng mấy cậu đi.” Diệp Tu nói.
“. . .”
“Hay là để anh cho số điện thoại lão Hàn hay Trương Tân Kiệt này nọ cho cậu gọi hỏi thử?”
“. . .”
“Ấy khoan! Số điện thoại anh quên mịa rồi, QQ được không?”
“. . .”
“Chat webcam với Tô Mộc Tranh OK luôn.”
“. . .”
“Hay anh tìm Hoàng Thiếu Thiên để cậu mở mang kiến thức về skill gây ô nhiễm tiếng ồn của ổng nhá?”
“. . .”
“Nhất định có cách khiến cậu tin mà đúng không? Chọn một cái đi.” Diệp Tu nói.
“Được rồi, tôi tin rồi. . .” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
Edit: Tam | Beta: Kha
Câu cuối cùng của Diệp Tu mơ hồ nhuốm vài phần bi tráng, cả Đường Nhu ngồi bên kia cũng không khỏi lặng lẽ xúc động. Càng đừng bàn tới Trần Quả, trái tim thủy tinh của cô đã vỡ thành trăm mảnh, nghẹn ngào không cất nên lời. Lúc này Trần Quả chỉ hận không thể moi tim mình đem bán, giúp người kia toại thành lý tưởng.
Tay Nhỏ Lạnh Giá trong game hiển nhiên cũng giật mình đôi chút, chỉ là cậu ta là một người lý trí, không có loại suy nghĩ bạt mạng kiểu Trần Quả. Im lặng hồi lâu, cậu ta mới tiếp, “Tương lai anh nói, nếu có biểu hiện nổi bật trên sàn đấu Liên minh chuyên nghiệp, cũng có thể xảy ra nhỉ?”
Diệp Tu tham gia thi đấu khiêu chiến phải gánh bao nhiêu mạo hiểm, vậy mà tên kia chẳng biết đồng cảm chút nào, người vô cảm như vậy khiến Trần Quả chỉ muốn chửi ầm lên. Kết quả Diệp Tu chỉ ung dung lên tiếng, “Nói rất đúng, nhưng có một vấn đề. Anh thấy cậu là kiểu người lý trí, hẳn cũng tự nhận thức được trình độ của mình. Cậu cho rằng với khả năng hiện tại, cậu sẽ gây được sự chú ý trên sàn đấu chính thức sao?”
“E rằng không được.” Tay Nhỏ Lạnh Giá đáp, “Nhưng ít nhất cũng gọi là có tiềm lực, nếu không anh cũng đâu tìm đến tôi, đúng không?”
“Ừ, nhưng tiêu chuẩn tiềm lực như cậu, trong trại huấn luyện tân binh chiến đội nào cũng có đầy. Chọn cậu, là vì điều kiện hiện tại của bọn anh thực sự rất hạn chế. Ngoài ra, thực lực của cậu cũng chỉ thích hợp với đội ngũ thế này. Cậu bây giờ muốn thành dân chuyên vẫn còn kém nhiều, còn cần phát triển hơn nữa. Hiện tại trực tiếp xông vào Liên minh, với cậu chẳng khác gì ném học sinh tiểu học vào đại học, như vậy cậu nghĩ mình đủ khả năng không? Thi đấu khiêu chiến thực ra không tệ, đào thải không ngừng, gần như hình thành một quá trình nâng level dần dần lên, có thể tích lũy kinh nghiệm, mài giũa kỹ thuật, rất thích hợp với chúng ta, cậu nói đúng không.” Diệp Tu đáp.
“Được rồi, nghe anh nói, đây giống như là cơ hội hiếm có dành cho tôi.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Cậu suy xét kỹ lưỡng như vậy, hẳn cũng có hứng thú theo nghề tuyển thủ chuyên nghiệp nhỉ.” Diệp Tu nói.
“Tất nhiên, tôi nghĩ rằng đa số người chơi Vinh Quang đều có mong muốn này chứ.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Bây giờ cậu có cơ hội biến ước mơ thành sự thật rồi đấy.” Diệp Tu nói.
“Nhưng sau khi nghe đại thần công nhận tiềm lực của mình xong, tôi bỗng có xúc động muốn đi trại huấn luyện tân binh của Bá Đồ báo danh thử chút.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Ha ha, nếu cậu nghĩ vậy, anh cũng không ngại khuyên cậu một câu, đừng đi Bá Đồ. Địa vị của Trương Tân Kiệt ở Bá Đồ quá đặc biệt, từ lâu đã vượt qua giá trị một mục sư đơn thuần. Trước khi cậu ta giải nghệ, dù kỹ thuật thao tác mục sư của cậu xuất sắc gấp mấy lần Trương Tân Kiệt, cũng đừng hòng thay thế được mục sư của cậu ta. Hơn nữa acc mục sư Thạch Bất Chuyển trong tay Trương Tân Kiệt là nhân vật cấp thần, khi Trương Tân Kiệt đi rồi, Bá Đồ nhất định lập kế hoạch chi tiết tìm người kế thừa nó, cậu mà đăng ký, tỷ lệ thành công thực sự không mấy khả quan. Những kẻ tranh với cậu cũng chẳng phải ma mới như cậu đâu. Vì địa vị đặc biệt của Trương Tân Kiệt ở Bá Đồ, đội này vô hình trung lại trở thành nơi chôn vùi tiềm năng của mục sư, tân binh mục sư rất khó có cơ hội ra sân tích lũy kinh nghiệm. Hiện tại Bá Đồ hình như cũng không định thu mua tân binh mục sư ở các trại huấn luyện khác, nên anh đoán chừng sau khi Trương Tân Kiệt rời đi, Bá Đồ sẽ kiếm người tiếp nhận Thạch Bất Chuyển thông qua con đường chuyển nhượng. Đối thủ cạnh tranh của cậu, có thể là tuyển thủ chuyên nghiệp lâu năm, thậm chí là tuyển thủ cấp thần, anh bạn nhỏ, cậu chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Diệp Tu nói.
Tay Nhỏ Lạnh Giá im lặng hồi lâu mới đáp, “Vậy anh nói thử xem, đội ngũ thế nào mới thích hợp với tôi?”
“Tất nhiên là đội bọn anh, không phải lúc nãy nói rồi sao.” Diệp Tu nói.
“Đội của mấy anh tên gì?” Tay Nhỏ Lạnh Giá hỏi.
“Hưng Hân. . .” Diệp Tu nói, xong quay đầu hỏi Trần Quả, “Phải không? Còn đổi được không?”
“Chắc không đâu?” Trần Quả nghệt ra.
“Cả tên chiến đội cũng chưa quyết định nữa?” Tay Nhỏ Lạnh Giá câm lặng, “Mấy người không thể chuyên nghiệp một chút sao?”
“Bọn anh sống thực tế, mấy thứ mây bay như tên gọi đặt thế nào chả được, thậm chí kêu Mây Bay luôn cũng chả sao.” Diệp Tu nói.
“Đừng đùa vậy chớ ba!” Trần Quả tức giận, chuyện tên gọi với cô vẫn rất quan trọng. Hưng Hân dù nghe không được hùng hồn hay khí phách, nhưng cái tên này hàm chứa rất nhiều tình cảm của cô. Đổi tên khác cô cũng còn ráng chịu, nhưng kiểu “Mây Bay” của Diệp Tu thật sự đúng là đéo thể nhịn được.
“Chị chủ à, thực ra chiến đội Mây Bay nghe hay ho hơn chiến đội Hưng Hân nhiều, Hưng Hân. . . nghe như tên tiệm tạp hóa, hay mấy tiệm bán đồ ăn vặt, quán net này nọ ven đường ấy.” Tiểu Thủ Băng Lượng nói.
“Ha ha ha ha, cậu chuẩn vãi nồi.” Diệp Tu cười chết tới nơi.
“Đúng mà?” Tay Nhỏ Lạnh Giá cho rằng Diệp Tu đồng ý với mình chuyện tên chiến đội Hưng Hân nghe không hay, nhưng Diệp Tu cứ cười sặc sụa không ngừng, khiến cậu ta không khỏi khó hiểu.
“Mặc kệ mấy người!”
Sau đó Tay Nhỏ Lạnh Giá nghe chị chủ nọ hầm hừ nói.
“Chuyện tên tuổi tính sau đi! Giờ cậu thắc mắc gì nữa không, nếu không thì có thể bắt đầu suy nghĩ rồi đó.” Diệp Tu nói.
“Nếu không cần tiền đặt cọc, tôi đại khái cũng nghĩ xong rồi. Hợp đồng này nọ, có bàn luôn không?” Tay Nhỏ Lạnh Giá hỏi.
“Cậu có yêu cầu gì không?” Diệp Tu hỏi.
“Tình trạng chiến đội gian nan như vậy, thêm bản thân tôi cũng chẳng tới nơi tới chốn, thật ra chẳng có tư cách đòi hỏi gì đúng không?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Chính xác, cậu mà đi xa quá, bọn anh khéo chỉ còn nước ra ngoài lụm đứa khác.” Diệp Tu nói.
“Anh cứ dùng cách đó để tìm người, có tốn thời gian quá không?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Trước khi kiếm đủ đội có thể tin dùng, anh cũng chẳng có gì làm.” Diệp Tu nói.
“Bây giờ đội ngũ chúng ta đến đâu rồi?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Tính luôn anh với cậu, đại khái có bốn người.” Diệp Tu nói.
“Hai người kia là ai?” Tay Nhỏ Lạnh Giá hỏi.
“Một tên thuật sĩ, gần đây chắc cậu không gặp ổng được, còn một pháp sư chiến đấu, hiện tại còn đang ở khu 10.” Diệp Tu nói.
“Mộc Mộc thì sao? Không tính hả?” Trần Quả chỉ nghe Diệp Tu nói Ngụy Sâm và Đường Nhu, vội nhắc.
“Thi đấu khiêu chiến em ấy không đến được!” Diệp Tu nói.
“Mộc Mộc? Tô Mộc Tranh?” Tay Nhỏ Lạnh Giá cũng nghe thấy.
“Nếu chúng ta qua được vòng thi đấu khiêu chiến, hẳn em ấy có thể vào đội.” Diệp Tu nói.
“A a, cuối cùng cũng có một tin tốt.” Tay Nhỏ Lạnh Giá hạnh phúc vô vàn.
“Bánh Bao thì sao?” Trần Quả hỏi tiếp.
“Bánh Bao tui chưa nói nữa, ai biết nó nghĩ sao.” Diệp Tu nói.
“Bánh Bao cũng biết nghĩ nữa hả?” Trần Quả hiện tại đang quản lý khu 10, cũng có hiểu biết phần nào về Bánh Bao Xâm Lấn.
“Nói gì đó, thằng nhỏ cũng là người, có phải bánh bao thiệt đâu trời!” Diệp Tu nói.
“Bây giờ cũng là lúc nên nói với Bánh Bao rồi nhở?” Trần Quả nói.
“Hình như lúc trước có nhắc rồi, mà tui quên mất tiêu. . .” Diệp Tu nói.
(“Nhưng thiệt ra là tác giả quên đúng hem?” Trần Quả nói.
“Chuẩn rồi, ổng phế vật vậy đó, tui khinh bỉ!” Diệp Tu gật đầu.)
“Vậy chị lên tìm nó nhá?” Trần Quả nói. (Tác giả chỉ cách đọc: Nó này là Bánh Bao Xâm Lấn, xin mọi người hãy nhảy cóc qua đống ngoặc đơn phía trên. . .)
“Chị quên giờ tụi mình còn đang nói chuyện với người ta hả?” Diệp Tu nhắc Trần Quả, đừng có nhớ nhung Bánh Bao mà quên trước mặt còn có người.
“Khụ!” Tay Nhỏ Lạnh Giá thức thời ho một cái.
Trần Quả xấu hổ muốn chết.
“Được rồi, Tay Nhỏ, chúng ta trực tiếp sòng phẳng nhé, cậu có yêu cầu nào về hợp đồng thì nói ra, bọn anh còn tìm đường lo liệu!” Diệp Tu nói.
“Quá trình thi đấu khiêu chiến là một quá trình thẩm định chất lượng chiến đội, đồng thời cũng thẩm định chất lượng từng thành viên trong đội. Anh cũng không đảm bảo được tất cả thành viên đều thỏa mãn được yêu cầu của chiến đội đúng không? Vậy nếu khi hoàn thành thi đấu khiêu chiến rồi, lúc đó có người thực lực vẫn kém hay biểu hiện không tốt, khi thi đấu chính thức có bị loại ra không?” Tay Nhỏ Lạnh Giá hỏi.
“Thái độ quyết định tất cả. Chỉ cần thái độ không có vấn đề, thực lực có thể đạt được, biểu hiện từ từ cũng có.” Diệp Tu nói.
“Nói cách khác anh cũng không phủ nhận khả năng này.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Tất nhiên, đâu có chuyện gì tuyệt đối.” Diệp Tu nói.
“Như vậy lúc đó, nếu có chiến đội khác có ý mời chào tôi, anh có cho tôi đi hay không?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Thì ra cậu quan tâm cái này. Ha ha, nếu cậu thực sự có tài, chiến đội muốn cản cũng cản không được! Cậu xem tin tức trong giới cũng biết, chiến đội bình thường đều không thể ép uổng tuyển thủ đi hay ở, đây vốn là chuyện chẳng ích lợi gì cho cả đôi bên. Nếu có tình huống này xảy đến, chúng ta lại ngồi xuống nghiên cứu tiếp một hiệp nghị vừa lòng nhau, được chưa?” Diệp Tu nói.
“Vậy hợp đồng cụ thể hiện tại thì sao?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Cậu cũng biết bọn anh kém chuyên nghiệp, tất nhiên chưa ngó tới rồi, nhưng cậu cũng có thể lên mạng tìm xem, biết đâu gặp được mấy cái chiến đội nào có tâm soạn sẵn, có thể tham khảo thử trước.” Diệp Tu nói.
“Ý của anh là hợp đồng này tôi phải tự chuẩn bị?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Ý hay đó, duyệt luôn.” Diệp Tu nói.
“Giờ tôi đổi ý còn kịp không?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Cậu đùa anh hả?” Diệp Tu gửi một cái emo ^_^ qua.
“Được rồi, nhưng tôi cần phải xác nhận chuyện anh thực sự đúng là Diệp Thu.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Mở acc Quân Mạc Tiếu PM cậu?” Diệp Tu nói.
“Chuyện Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu dường như cũng chưa ai xác nhận mà?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Hỏi hội trưởng mấy cậu đi.” Diệp Tu nói.
“. . .”
“Hay là để anh cho số điện thoại lão Hàn hay Trương Tân Kiệt này nọ cho cậu gọi hỏi thử?”
“. . .”
“Ấy khoan! Số điện thoại anh quên mịa rồi, QQ được không?”
“. . .”
“Chat webcam với Tô Mộc Tranh OK luôn.”
“. . .”
“Hay anh tìm Hoàng Thiếu Thiên để cậu mở mang kiến thức về skill gây ô nhiễm tiếng ồn của ổng nhá?”
“. . .”
“Nhất định có cách khiến cậu tin mà đúng không? Chọn một cái đi.” Diệp Tu nói.
“Được rồi, tôi tin rồi. . .” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
/1726
|