Edit: Hwan | Beta: Zencest + Tiếu
Du Phong Điện chính là acc lớn của Tưởng Du ở Thần Chi Lĩnh Vực, thân phận thật sự là hội trưởng của Mưu Đồ Bá Đạo. Thật ra hồi ở khu 10 Diệp Tu đã từng quen biết, nhưng hắn vốn không quan tâm. Đối với hắn, là Dạ Độ Hàn Đàm hay Tưởng Du thì cũng chẳng có gì khác biệt.
Tên tuổi cỡ Du Phong Điện đã không cần treo danh hiệu gì trên đầu nữa. Trong mắt người chơi Vinh Quang, xét về độ nổi tiếng, những hội trưởng đứng đầu như bọn họ cũng không thua kém bao nhiêu so với những tuyển thủ chuyên nghiệp, đều là những nhân vật người người đều biết. Cho nên trên đầu Du Phong Điện, cũng không có treo cái danh ‘hội trưởng công hội XXX’ gì đó như nhiều hội trưởng công hội khác.
Diệp Tu điều khiển Trai Ngầu Cầu Bại lại gần, Cừu Vui Vẻ cũng đã giới thiệu, đây là ai, kia là ai, kìa là ai. Mỗi người ngoại trừ cái nick ra đều đính kèm hàng khuyến mãi. Giống y chang ngoài đời, khi tiến cử ai đó thì sẽ giới thiệu về công việc, chức vụ v.v… Chỉ là khi nói cả dây vậy khiến Diệp Tu nghe cảm thấy hơi buồn cười. Ví dụ như “kỵ sĩ đứng đầu của phân hội 4 Mưu Đồ Bá Đạo”, hàng đính kèm quá nhiều nhưng lại không thể bỏ cái nào được. Bỏ Mưu Đồ Bá Đạo đi? Thế hình như không được lợi hại nha, bỏ phân hội 4? Nhưng vầy thì không phù hợp thực tế cho lắm…
“À à à à à à…”
Diệp Tu mỗi lần nghe xong giới thiệu đều “à” một tiếng, “à” một mạch xong thì chốt lại: “Chào mọi người.”
Lấy Du Phong Điện của Tưởng Du làm đầu, trang bị của những người này trong game cũng được xem như hạng nhất. Trang bị cũng là một loại tượng trưng cho thân phận, nên đường đường là hội trưởng của Mưu Đồ Bá Đạo, hay dù là kỵ sĩ đứng đầu phân hội v.v… nếu mà mặc trang bị cỡ Trai Ngầu Cầu Bại ra ngoài, thật sự là không thỏa đáng, sao có thể làm nổi bật được thân phận của mình.
“Trai Ngầu Cầu Bại? Tên kêu nha, ha ha. Mà nói mới nhớ, lúc trước tôi có quen một người, nick là Độc Cô Cầu Bại, nhưng đã lâu không gặp, có khi là cô độc thật luôn rồi.” Người bắt chuyện trước là kỵ sĩ đứng đầu của phân hội thứ tư của Mưu Đồ Bá Đạo, tên Phi Dương. Nhìn qua thì giống như thuận miệng kể một câu chuyện cười, nhưng lại hiện rõ thái độ âm thầm đối nghịch với Trai Ngầu Cầu Bại.
Điều này cũng không có gì bất ngờ. Trong game có rất ít người tốt giống như Bảy Lá Một Hoa. Game online là một nơi ganh đua nhau về số liệu rất rõ rệt.
Ở khu mới thì mọi người so cấp bậc, lên tới Thần Chi Lĩnh Vực không thể so cấp bậc được nữa, vậy thì so trang bị, so thuộc tính, so kỹ năng, so kỹ xảo, so tiến độ phó bản, so chiến tích đấu trường, tóm lại cái gì so được đều phải so. Ở một nơi mà chuyện so sánh đã trở thành phong trào, thì nếu không phải có chênh lệch quá lớn, khó khiến ai phục ai được.
Giống như Phi Dương, như Bảy Lá Một Hoa, cả Đậu Vừa Rang lúc trước nữa. Bọn họ đều là MT chủ lực trong đoàn đội, xét về trình độ cũng coi như thuộc về nhóm đứng đầu, ở vị trí của họ càng không dễ dàng tin phục kẻ khác. Bảy Lá Một Hoa thành thật hiền lành thật ra là một kẻ lạc loài, phần đông sẽ giống như Đậu Vừa Rang, lúc nào cũng đầy vẻ khinh thường đối với những người cùng nghề tự xưng là cao thủ.
Chẳng qua biểu hiện của mỗi người mỗi khác. Đậu Vừa Rang còn trẻ nên khá bồng bột. Mà Phi Dương lại làm ra vẻ không có chuyện gì, vì gã biết rõ Trai Ngầu Cầu Bại là do hội trưởng cố ý kéo tới. Mặt khác, hội trưởng tổng hội Du Phong Điện cũng đích thân đến, lai lịch lại nâng cao thêm một bậc. Nếu làm quá khiến Trai Ngầu Cầu Bại chịu không nổi, thì cũng chẳng khác gì tát vào mặt hội trưởng cả.
Một công hội khổng lồ, quản lý cũng gần giống một doanh nghiệp, những người chơi có vị trí càng cao thì càng không đơn giản chỉ thuần là chơi game nữa, nơi đây cũng đầy các chuyện nhân tình thế thái. Mà hội trưởng những công hội này, vai trò của họ đã không phải là bảo mẫu như hội trưởng những công hội bình thường. Tuy rằng dáng vẻ cũng chỉ thế, nhưng ai cũng đều biết quyền hạn trong tay những vị hội trưởng này lớn chừng nào.
“Độc Cô Cầu Bại? Nghề nghiệp gì?”
Phi Dương chẳng qua là thuận miệng ngầm giễu một câu vậy, ai ngờ Diệp Tu lại hỏi lại.
“Nghề nghiệp? Lâu không thấy, cũng quên rồi!” Phi Dương giật mình, nhưng cũng ung dung trả lời.
“À, vậy hả.” Diệp Tu nói xong, còn gửi một icon cười ‘ha ha’.
Phi Dương nhất thời bực bội. Độc Cô Cầu Bại? Gã có biết đếch đâu, chỉ là khi thấy tên của Trai Ngầu Cầu Bại thì thuận miệng bịa ra để giễu sự kiêu ngạo của hắn thôi. Ai biết tên này lại còn hỏi nghề nghiệp, gã không nói thì lại cười ‘ha ha’ vô mặt gã, giống như đang cười gã vô vị vậy.
“Nghe nói kỹ thuật của ông rất tốt, rốt cuộc hôm nay cũng được diện kiến rồi.” Có Cừu Vui Vẻ giới thiệu, thêm lời dạo đầu của Phi Dương, người tiếp theo nói chuyện chính là người có địa vị cao nhất trong đám, Tưởng Du.
Hội trưởng phân hội 4, lúc này ngược lại không đến phiên nói chuyện. Chỉ là một tiểu tiết, nhưng cũng thể hiện rõ sự phân chia tầng thứ và mối quan hệ phức tạp của các thành viên trong công hội.
“Ha ha, lời như đồn thật đó.”
“Đúng, đúng.”
Người bình thường khi nghe thấy mấy lời không khiêm tốn như thế có lẽ đều nổi đóa. Nhưng một người tính tình cáu kỉnh như Tưởng Du, lúc này lại vô cùng hòa nhã, khiến Phi Dương thấy rất khó hiểu. Gã mặc dù không thuộc bộ phận nòng cốt, nhưng cũng hiểu biết đôi chút về tổng hội trưởng. Không đến mức lạnh lùng nghiêm khắc như Hàn Văn Thanh của Bá Đồ, nhưng phong thái cũng là trên cao nhìn xuống, chưa từng nghe tới phong cách chiêu hiền đãi sĩ, hôm nay là thế nào?
Tính tình của một người không thể tự nhiên xoay 360 độ được, vậy vấn đề hẳn là ở phía Trai Ngầu Cầu Bại.
Thật sự lợi hại đến vậy?
Phi Dương nhủ thầm trong bụng. Gã thật sự không hề có ý khinh thị gì với trang bị cùi mía của Trai Ngầu Cầu Bại. Bởi trang bị chỉ là vật ngoài thân, nếu kỹ thuật của hắn ok, thì chỉ cần Tưởng Du nói một tiếng, thì trang bị kỵ sĩ kia có thể đổi từ súng hơi sang hẳn đại bác, thậm chí còn đẳng cấp hơn đồ của gã luôn ý chứ.
Nhìn thái độ của tổng hội trưởng, Phi Dương bỗng cảm thấy hơi bực mình sao khi nãy gã lại có ý ngầm khinh khi cơ chứ.
Mà nghĩ lại, cứ quan tâm tên này trông thế nào, mình với hắn tranh cao thấp cũng ích mịa gì? Hôm nay khó có cơ hội diện kiến tổng hội trưởng, chính mình nên cố gắng biểu hiện thực lực mới là điều quan trọng.
Phi Dương cũng thầm có tính toán riêng của gã.
Những phân hội này của bọn họ, tuy cũng mang danh Mưu Đồ Bá Đạo, nhưng trong suy nghĩ của mọi người thì tổng hội mới là vàng thật. Người chơi ở các phân hội, có rất nhiều kẻ luôn mong mỏi có thể tiến vào tổng hội.
Nhân số của tổng hội đã full rồi, theo quy định của công hội, cũng sẽ không tự dưng đá rồi thay người. Nhưng ai ai cũng biết quy định là chết, nếu có cao thủ thật sự, công hội luôn có cách để kéo vào. Còn Phi Dương? Chưa khi nào tự mãn với việc trở thành kỵ sĩ đứng đầu của phân hội 4. Gã cũng rất ghét người khác khi giới thiệu gã lại thòng thêm mấy chữ phân hội 4 sau Mưu Đồ Bá Đạo. Chỉ nhiều hơn mấy chữ, nhưng ngay cả gã cũng cảm thấy cái danh hiệu này giống như cười mỉa vậy.
Gã biết phương thức duy nhất xóa mấy chữ này đi, chính là có thể tiến hẳn vào công hội mẹ.
Cho nên gã vẫn luôn cố gắng hy vọng thực lực của mình có thể được người bên tổng hội chú ý. Tiếc rằng gã làm kỵ sĩ đứng đầu của phân hội 4 đã lâu, nhưng bên kia chưa từng mời mọc gì gã. Vậy mà hôm nay, tổng hội trưởng lại đích thân chạy đến đây, khiến Phi Dương cảm thấy đây là một cơ hội tốt để biểu hiện. Chỉ là nguyên nhân khiến người ta chạy đến lại là vì một kỵ sĩ khác, điều này làm cho gã vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ, đây cũng là lý do ngay từ đầu gã đã có địch ý đối với Trai Ngầu Cầu Bại. Nhìn tình hình thế này, có phải là Trai Ngầu Cầu Bại thật được công nhận rồi, vậy không phải là sẽ được tiến thẳng vào tổng hội à?
Gã nhất định phải biểu hiện mạnh hơn hắn mới được.
Phi Dương đã ngầm hạ quyết tâm từ lâu, nhưng lại so cao thấp bằng võ mồm, hiện giờ nghĩ lại gã thấy bản thân quá ấu trĩ, vội vàng tự mình kiểm điểm. Giờ gã đã biết phải làm gì, phải ở trong thực chiến biểu hiện kỹ thuật thực lực vượt qua Trai Ngầu Cầu Bại, đó mới là chân lý. Võ mồm thôi thì ý nghĩa quái gì.
Phi Dương bên này âm thầm tính toán, thì đám người Tưởng Du bên kia cũng đã nói ra ý đồ gọi hắn đến.
“Cướp BOSS?” Diệp Tu giật mình.
“Không phải chứ?” Trần Quả ở bên cạnh cũng kinh ngạc. Cho dù chỉ chơi game, nhưng tiến độ nằm vùng thế này quá thần tốc rồi? Người ta nằm vùng phải từ năm này qua năm khác, Trai Ngầu Cầu Bại thì trà trộn vào nhóm công hội bồi dưỡng còn chưa tới hai ngày, đã chui vào đội tinh anh đánh BOSS rồi?
Công hội người chơi bình thường không chú ý quá nhiều, nếu là cao thủ sẽ lập tức được vào đội. Nhưng một công hội thuộc câu lạc bộ sẽ có bối cảnh và sự cạnh tranh phức tạp đến thế nào chứ? Chuyện cướp BOSS hoang dã quan trọng như vậy, hung hiểm như vậy, nếu có một tên thuộc công hội khác nằm vùng thì đúng là rắc rối to. Chiến thuật, phương án, kế hoạch vân vân đều bị nằm vùng bán đi, còn cướp cái đếch á?
“Ừ, BOSS Kiếm Khách Lưỡi Đao Lãng Duệ ở Vực Lưỡi Đao bên kia vừa đổi mới, người của bọn tui đã qua đó rồi, giờ bọn tui sẽ lập tức tới tiếp viện. Đúng lúc thấy ông đang online, không bằng đi cùng luôn?” Tưởng Du nói.
“Đi chứ.” Diệp Tu vui vẻ đồng ý.
“Ừm, nhưng bộ trang bị này của ông anh…” Tưởng Du nhìn nhìn, cũng chỉ biết câm nín. “Bây giờ ông còn chưa vào công hội của bọn tui, không có cách nào cho ông điểm cống hiến để đổi trang bị được. Ông cầm lấy bộ này dùng trước đã.”
Hiển nhiên Tưởng Du đã có chuẩn bị, chứ không một pháp sư nguyên tố mang giáp kỵ sĩ theo làm đách gì?
Diệp Tu cũng không khiêm tốn khách khí gì, giao dịch với Du Phong Điện. Nhìn qua thì từ bộ trang bị, trang sức đến vũ khí, cũng coi như là một bộ chỉnh tề. Mạnh hơn trang bị hắn đang mặc nhiều. Với người chơi bình thường mà nói, trang bị lập tức tăng lên hai cấp, đã đủ cảm động. Vì thế Diệp Tu tỏ vẻ cảm ơn, nhanh chóng thay toàn bộ trang bị. Sau đó xin giao dịch với Du Phong Điện, đưa lại gã bộ trang bị mà ở trong mắt cao thủ chỉ là đồ bỏ kia: “Mấy cái này xem như tui quyên trước cho công hội đi, ha ha.” Diệp Tu nói.
“A … Cái này…” Tưởng Du vãi cả mồ hôi, gã là một pháp sư nguyên tố, được chút điểm sức lực, lại còn phải vác thêm nguyên bộ trang bị của kỵ sĩ, nào giáp, vũ khí, khiên… mang nặng như thế chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thao tác của gã. Lúc trước mang theo một bộ, đó là chuẩn bị để giao cho Trai Ngầu Cầu Bại, giờ lại còn đeo một bộ, vác đi chiến đấu, đúng là bất tiện mà.
Thế nhưng người ta vừa mới nói là quyên cho công hội, cũng không thể từ chối bảo người ta cứ giữ mà dùng, vậy không thích hợp nha, thay hàng ngon rồi còn giữ đồ bỏ làm gì? Người bình thường đều dùng đồ thay ra để đổi điểm cống hiến, hành động của Trai Ngầu Cầu Bại cũng không có gì bất ngờ. Chỉ là tên này lại giao cho gã làm giúp, thật xoắn xuýt mà.
Du Phong Điện chính là acc lớn của Tưởng Du ở Thần Chi Lĩnh Vực, thân phận thật sự là hội trưởng của Mưu Đồ Bá Đạo. Thật ra hồi ở khu 10 Diệp Tu đã từng quen biết, nhưng hắn vốn không quan tâm. Đối với hắn, là Dạ Độ Hàn Đàm hay Tưởng Du thì cũng chẳng có gì khác biệt.
Tên tuổi cỡ Du Phong Điện đã không cần treo danh hiệu gì trên đầu nữa. Trong mắt người chơi Vinh Quang, xét về độ nổi tiếng, những hội trưởng đứng đầu như bọn họ cũng không thua kém bao nhiêu so với những tuyển thủ chuyên nghiệp, đều là những nhân vật người người đều biết. Cho nên trên đầu Du Phong Điện, cũng không có treo cái danh ‘hội trưởng công hội XXX’ gì đó như nhiều hội trưởng công hội khác.
Diệp Tu điều khiển Trai Ngầu Cầu Bại lại gần, Cừu Vui Vẻ cũng đã giới thiệu, đây là ai, kia là ai, kìa là ai. Mỗi người ngoại trừ cái nick ra đều đính kèm hàng khuyến mãi. Giống y chang ngoài đời, khi tiến cử ai đó thì sẽ giới thiệu về công việc, chức vụ v.v… Chỉ là khi nói cả dây vậy khiến Diệp Tu nghe cảm thấy hơi buồn cười. Ví dụ như “kỵ sĩ đứng đầu của phân hội 4 Mưu Đồ Bá Đạo”, hàng đính kèm quá nhiều nhưng lại không thể bỏ cái nào được. Bỏ Mưu Đồ Bá Đạo đi? Thế hình như không được lợi hại nha, bỏ phân hội 4? Nhưng vầy thì không phù hợp thực tế cho lắm…
“À à à à à à…”
Diệp Tu mỗi lần nghe xong giới thiệu đều “à” một tiếng, “à” một mạch xong thì chốt lại: “Chào mọi người.”
Lấy Du Phong Điện của Tưởng Du làm đầu, trang bị của những người này trong game cũng được xem như hạng nhất. Trang bị cũng là một loại tượng trưng cho thân phận, nên đường đường là hội trưởng của Mưu Đồ Bá Đạo, hay dù là kỵ sĩ đứng đầu phân hội v.v… nếu mà mặc trang bị cỡ Trai Ngầu Cầu Bại ra ngoài, thật sự là không thỏa đáng, sao có thể làm nổi bật được thân phận của mình.
“Trai Ngầu Cầu Bại? Tên kêu nha, ha ha. Mà nói mới nhớ, lúc trước tôi có quen một người, nick là Độc Cô Cầu Bại, nhưng đã lâu không gặp, có khi là cô độc thật luôn rồi.” Người bắt chuyện trước là kỵ sĩ đứng đầu của phân hội thứ tư của Mưu Đồ Bá Đạo, tên Phi Dương. Nhìn qua thì giống như thuận miệng kể một câu chuyện cười, nhưng lại hiện rõ thái độ âm thầm đối nghịch với Trai Ngầu Cầu Bại.
Điều này cũng không có gì bất ngờ. Trong game có rất ít người tốt giống như Bảy Lá Một Hoa. Game online là một nơi ganh đua nhau về số liệu rất rõ rệt.
Ở khu mới thì mọi người so cấp bậc, lên tới Thần Chi Lĩnh Vực không thể so cấp bậc được nữa, vậy thì so trang bị, so thuộc tính, so kỹ năng, so kỹ xảo, so tiến độ phó bản, so chiến tích đấu trường, tóm lại cái gì so được đều phải so. Ở một nơi mà chuyện so sánh đã trở thành phong trào, thì nếu không phải có chênh lệch quá lớn, khó khiến ai phục ai được.
Giống như Phi Dương, như Bảy Lá Một Hoa, cả Đậu Vừa Rang lúc trước nữa. Bọn họ đều là MT chủ lực trong đoàn đội, xét về trình độ cũng coi như thuộc về nhóm đứng đầu, ở vị trí của họ càng không dễ dàng tin phục kẻ khác. Bảy Lá Một Hoa thành thật hiền lành thật ra là một kẻ lạc loài, phần đông sẽ giống như Đậu Vừa Rang, lúc nào cũng đầy vẻ khinh thường đối với những người cùng nghề tự xưng là cao thủ.
Chẳng qua biểu hiện của mỗi người mỗi khác. Đậu Vừa Rang còn trẻ nên khá bồng bột. Mà Phi Dương lại làm ra vẻ không có chuyện gì, vì gã biết rõ Trai Ngầu Cầu Bại là do hội trưởng cố ý kéo tới. Mặt khác, hội trưởng tổng hội Du Phong Điện cũng đích thân đến, lai lịch lại nâng cao thêm một bậc. Nếu làm quá khiến Trai Ngầu Cầu Bại chịu không nổi, thì cũng chẳng khác gì tát vào mặt hội trưởng cả.
Một công hội khổng lồ, quản lý cũng gần giống một doanh nghiệp, những người chơi có vị trí càng cao thì càng không đơn giản chỉ thuần là chơi game nữa, nơi đây cũng đầy các chuyện nhân tình thế thái. Mà hội trưởng những công hội này, vai trò của họ đã không phải là bảo mẫu như hội trưởng những công hội bình thường. Tuy rằng dáng vẻ cũng chỉ thế, nhưng ai cũng đều biết quyền hạn trong tay những vị hội trưởng này lớn chừng nào.
“Độc Cô Cầu Bại? Nghề nghiệp gì?”
Phi Dương chẳng qua là thuận miệng ngầm giễu một câu vậy, ai ngờ Diệp Tu lại hỏi lại.
“Nghề nghiệp? Lâu không thấy, cũng quên rồi!” Phi Dương giật mình, nhưng cũng ung dung trả lời.
“À, vậy hả.” Diệp Tu nói xong, còn gửi một icon cười ‘ha ha’.
Phi Dương nhất thời bực bội. Độc Cô Cầu Bại? Gã có biết đếch đâu, chỉ là khi thấy tên của Trai Ngầu Cầu Bại thì thuận miệng bịa ra để giễu sự kiêu ngạo của hắn thôi. Ai biết tên này lại còn hỏi nghề nghiệp, gã không nói thì lại cười ‘ha ha’ vô mặt gã, giống như đang cười gã vô vị vậy.
“Nghe nói kỹ thuật của ông rất tốt, rốt cuộc hôm nay cũng được diện kiến rồi.” Có Cừu Vui Vẻ giới thiệu, thêm lời dạo đầu của Phi Dương, người tiếp theo nói chuyện chính là người có địa vị cao nhất trong đám, Tưởng Du.
Hội trưởng phân hội 4, lúc này ngược lại không đến phiên nói chuyện. Chỉ là một tiểu tiết, nhưng cũng thể hiện rõ sự phân chia tầng thứ và mối quan hệ phức tạp của các thành viên trong công hội.
“Ha ha, lời như đồn thật đó.”
“Đúng, đúng.”
Người bình thường khi nghe thấy mấy lời không khiêm tốn như thế có lẽ đều nổi đóa. Nhưng một người tính tình cáu kỉnh như Tưởng Du, lúc này lại vô cùng hòa nhã, khiến Phi Dương thấy rất khó hiểu. Gã mặc dù không thuộc bộ phận nòng cốt, nhưng cũng hiểu biết đôi chút về tổng hội trưởng. Không đến mức lạnh lùng nghiêm khắc như Hàn Văn Thanh của Bá Đồ, nhưng phong thái cũng là trên cao nhìn xuống, chưa từng nghe tới phong cách chiêu hiền đãi sĩ, hôm nay là thế nào?
Tính tình của một người không thể tự nhiên xoay 360 độ được, vậy vấn đề hẳn là ở phía Trai Ngầu Cầu Bại.
Thật sự lợi hại đến vậy?
Phi Dương nhủ thầm trong bụng. Gã thật sự không hề có ý khinh thị gì với trang bị cùi mía của Trai Ngầu Cầu Bại. Bởi trang bị chỉ là vật ngoài thân, nếu kỹ thuật của hắn ok, thì chỉ cần Tưởng Du nói một tiếng, thì trang bị kỵ sĩ kia có thể đổi từ súng hơi sang hẳn đại bác, thậm chí còn đẳng cấp hơn đồ của gã luôn ý chứ.
Nhìn thái độ của tổng hội trưởng, Phi Dương bỗng cảm thấy hơi bực mình sao khi nãy gã lại có ý ngầm khinh khi cơ chứ.
Mà nghĩ lại, cứ quan tâm tên này trông thế nào, mình với hắn tranh cao thấp cũng ích mịa gì? Hôm nay khó có cơ hội diện kiến tổng hội trưởng, chính mình nên cố gắng biểu hiện thực lực mới là điều quan trọng.
Phi Dương cũng thầm có tính toán riêng của gã.
Những phân hội này của bọn họ, tuy cũng mang danh Mưu Đồ Bá Đạo, nhưng trong suy nghĩ của mọi người thì tổng hội mới là vàng thật. Người chơi ở các phân hội, có rất nhiều kẻ luôn mong mỏi có thể tiến vào tổng hội.
Nhân số của tổng hội đã full rồi, theo quy định của công hội, cũng sẽ không tự dưng đá rồi thay người. Nhưng ai ai cũng biết quy định là chết, nếu có cao thủ thật sự, công hội luôn có cách để kéo vào. Còn Phi Dương? Chưa khi nào tự mãn với việc trở thành kỵ sĩ đứng đầu của phân hội 4. Gã cũng rất ghét người khác khi giới thiệu gã lại thòng thêm mấy chữ phân hội 4 sau Mưu Đồ Bá Đạo. Chỉ nhiều hơn mấy chữ, nhưng ngay cả gã cũng cảm thấy cái danh hiệu này giống như cười mỉa vậy.
Gã biết phương thức duy nhất xóa mấy chữ này đi, chính là có thể tiến hẳn vào công hội mẹ.
Cho nên gã vẫn luôn cố gắng hy vọng thực lực của mình có thể được người bên tổng hội chú ý. Tiếc rằng gã làm kỵ sĩ đứng đầu của phân hội 4 đã lâu, nhưng bên kia chưa từng mời mọc gì gã. Vậy mà hôm nay, tổng hội trưởng lại đích thân chạy đến đây, khiến Phi Dương cảm thấy đây là một cơ hội tốt để biểu hiện. Chỉ là nguyên nhân khiến người ta chạy đến lại là vì một kỵ sĩ khác, điều này làm cho gã vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ, đây cũng là lý do ngay từ đầu gã đã có địch ý đối với Trai Ngầu Cầu Bại. Nhìn tình hình thế này, có phải là Trai Ngầu Cầu Bại thật được công nhận rồi, vậy không phải là sẽ được tiến thẳng vào tổng hội à?
Gã nhất định phải biểu hiện mạnh hơn hắn mới được.
Phi Dương đã ngầm hạ quyết tâm từ lâu, nhưng lại so cao thấp bằng võ mồm, hiện giờ nghĩ lại gã thấy bản thân quá ấu trĩ, vội vàng tự mình kiểm điểm. Giờ gã đã biết phải làm gì, phải ở trong thực chiến biểu hiện kỹ thuật thực lực vượt qua Trai Ngầu Cầu Bại, đó mới là chân lý. Võ mồm thôi thì ý nghĩa quái gì.
Phi Dương bên này âm thầm tính toán, thì đám người Tưởng Du bên kia cũng đã nói ra ý đồ gọi hắn đến.
“Cướp BOSS?” Diệp Tu giật mình.
“Không phải chứ?” Trần Quả ở bên cạnh cũng kinh ngạc. Cho dù chỉ chơi game, nhưng tiến độ nằm vùng thế này quá thần tốc rồi? Người ta nằm vùng phải từ năm này qua năm khác, Trai Ngầu Cầu Bại thì trà trộn vào nhóm công hội bồi dưỡng còn chưa tới hai ngày, đã chui vào đội tinh anh đánh BOSS rồi?
Công hội người chơi bình thường không chú ý quá nhiều, nếu là cao thủ sẽ lập tức được vào đội. Nhưng một công hội thuộc câu lạc bộ sẽ có bối cảnh và sự cạnh tranh phức tạp đến thế nào chứ? Chuyện cướp BOSS hoang dã quan trọng như vậy, hung hiểm như vậy, nếu có một tên thuộc công hội khác nằm vùng thì đúng là rắc rối to. Chiến thuật, phương án, kế hoạch vân vân đều bị nằm vùng bán đi, còn cướp cái đếch á?
“Ừ, BOSS Kiếm Khách Lưỡi Đao Lãng Duệ ở Vực Lưỡi Đao bên kia vừa đổi mới, người của bọn tui đã qua đó rồi, giờ bọn tui sẽ lập tức tới tiếp viện. Đúng lúc thấy ông đang online, không bằng đi cùng luôn?” Tưởng Du nói.
“Đi chứ.” Diệp Tu vui vẻ đồng ý.
“Ừm, nhưng bộ trang bị này của ông anh…” Tưởng Du nhìn nhìn, cũng chỉ biết câm nín. “Bây giờ ông còn chưa vào công hội của bọn tui, không có cách nào cho ông điểm cống hiến để đổi trang bị được. Ông cầm lấy bộ này dùng trước đã.”
Hiển nhiên Tưởng Du đã có chuẩn bị, chứ không một pháp sư nguyên tố mang giáp kỵ sĩ theo làm đách gì?
Diệp Tu cũng không khiêm tốn khách khí gì, giao dịch với Du Phong Điện. Nhìn qua thì từ bộ trang bị, trang sức đến vũ khí, cũng coi như là một bộ chỉnh tề. Mạnh hơn trang bị hắn đang mặc nhiều. Với người chơi bình thường mà nói, trang bị lập tức tăng lên hai cấp, đã đủ cảm động. Vì thế Diệp Tu tỏ vẻ cảm ơn, nhanh chóng thay toàn bộ trang bị. Sau đó xin giao dịch với Du Phong Điện, đưa lại gã bộ trang bị mà ở trong mắt cao thủ chỉ là đồ bỏ kia: “Mấy cái này xem như tui quyên trước cho công hội đi, ha ha.” Diệp Tu nói.
“A … Cái này…” Tưởng Du vãi cả mồ hôi, gã là một pháp sư nguyên tố, được chút điểm sức lực, lại còn phải vác thêm nguyên bộ trang bị của kỵ sĩ, nào giáp, vũ khí, khiên… mang nặng như thế chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thao tác của gã. Lúc trước mang theo một bộ, đó là chuẩn bị để giao cho Trai Ngầu Cầu Bại, giờ lại còn đeo một bộ, vác đi chiến đấu, đúng là bất tiện mà.
Thế nhưng người ta vừa mới nói là quyên cho công hội, cũng không thể từ chối bảo người ta cứ giữ mà dùng, vậy không thích hợp nha, thay hàng ngon rồi còn giữ đồ bỏ làm gì? Người bình thường đều dùng đồ thay ra để đổi điểm cống hiến, hành động của Trai Ngầu Cầu Bại cũng không có gì bất ngờ. Chỉ là tên này lại giao cho gã làm giúp, thật xoắn xuýt mà.
/1726
|