Tiếng mắng nổi lên bốn phía, nhiều người đạp bàn ghế rầm rầm đứng dậy, như cảnh thường tình trong rạp chiếu khi hết phim. Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy buồn bực, đi ra cũng mất trật tự, người phía trước đi chậm hai bước sẽ lập tức bị ăn chửi. Ầm ĩ ồn ào như thế, không biết qua bao lâu người cũng phắn hết sạch. Nhiều người đi thẳng sang đối diện ném gạch hay vẽ bậy lên tường, nhân viên bảo vệ của Gia Thế nào dám ra ngăn cản?
Bọn họ cũng xem trận đấu, ít nhất cũng chú ý kết quả, vừa thấy Gia Thế lại thua tức thì biết không xong. Ngay lập tức chỉ có thể đóng chặt cửa lớn, không để người ta xông vào đập phá trụ sở là tốt rồi……
Trần Quả cũng phải há mồm trợn mắt nhìn đống lộn xộn trong tiệm sau khi mọi người tản đi. Nhiều người không phải cố ý, chẳng qua buồn bực quá phải trút giận, khiến tiệm net của cô hư không ít thứ. Trần Quả đột nhiên phát hiện mình rơi vào tỉnh cảnh trong họa có phúc. Việc đình chỉ tiếp sóng trận đấu của Gia Thế làm lượng người và thu nhập giảm mạnh, nhưng giờ nhìn biểu hiện của Gia Thế, may mà mình đình chỉ tiếp sóng. Bằng không sau mấy màn thể hiện tệ hại như vậy, khéo tiệm net của cô lại trở thành nơi xả giận đầu tiên ấy chứ. Phỏng chừng lúc mùa giải chấm dứt, tiệm cũng tan tác rồi.
Cô sai người dọn dẹp, lại vừa vặn nhìn thấy Diệp Tu đã biến mất khỏi cửa. Đảo mắt ngó quanh, ngoài cửa câu lạc bộ Gia Thế ở xéo bên lại vô cùng náo nhiệt. Chẳng qua không bằng lần trước, vì ai cũng biết trận này là sân khách, họ không có mặt ở đây.
Có điều, Gia Thế thua khi gặp phải Luân Hồi đang kì sắc bén, giới truyền thông đưa tin đợt này cuối cùng cũng chừa cho họ một con đường sống, không tỏ ra thất vọng tuyệt đối.
Nhưng qua hai đợt liên tục với thành quả thê thảm 1 rồi 2 điểm, Gia Thế tụt thẳng xuống mấy hạng. Phải biết rằng điểm tích lũy trong mùa giải này của họ vốn đã không cao, nhờ mấy trận gần đây phát huy vững vàng mới vớt lên được vài thứ hạng. Một bước đạp hỏng rồi tuột dốc nghiêm trọng, thật đúng là chạy nước rút theo chiều hướng bị loại mà.
“Cứ tiếp tục như vậy, chẳng lẽ Gia Thế sẽ bị loại ư?” Sau khi quay lên lầu, Trần Quả bất ngờ phát hiện Diệp Tu không chơi game mà ở trong phòng khách.
“Tui không biết……” Diệp Tu đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Đêm nay Diệp Tu không chơi game, nhưng ngay hôm sau lại dậy sớm rồi phóng tới phòng máy riêng.
Vẫn login luyện cấp như cũ, không bao lâu, bên QQ nhận được tin nhắn từ Mạc Cường.
“Móa nó, vất vả một tuần, cuối cùng cũng xong” Mạc Cường nhắn tin nói.
“Chuẩn bị hết rồi?” Lần trước Diệp Tu bàn bạc với Mạc Cường xong, liền đưa thẳng địa chỉ người nhận của Mạc Cường cho Trảm Lâu Lan, năm thẻ tài khoản kia cũng trực tiếp gửi cho Mạc Cường, hoàn toàn do một tay Mạc Cường xử lý.
“Được rồi, tui gửi trước một đoạn cho ông xem đã” Mạc Cường gửi cho Diệp Tu một tệp video.
Nhận xong, Diệp Tu vừa mở ra đã thấy vài chữ to tướng “Tiểu Cường chế tác” dùng cách trông rõ buồn cười lắc lư nhảy ra.
“Tiêu đề của ông……” Diệp Tu chần chờ.
“Nhãn hiệu đương nhiên không thể thiếu rồi” Mạc Cường đắc ý rep lại.
“Thôi đi bố, vụ buôn bán này của ông như đang trêu ngươi các công hội lớn, người ta hận ông còn không kịp, ông còn làm cái tiêu đề khiến bọn họ ấn tượng sâu sắc với ông như vậy?” Diệp Tu dở khóc dở cười.
“Ai~ ông nói đúng. Dù sao tui với mấy câu lạc bộ đó cũng không có cơ hội làm việc với nhau, tui chỉ muốn chọc chúng chút thôi.” Mạc Cường nói.
“Coi chừng chọc tụi nó bực quá, tụi nó không chịu thanh toán cho ông đó!” Diệp Tu nói.
“Sao có thể.” Mạc Cường gửi emo cười gian, “Tui chuẩn bị cả rồi, trừ phi chúng không biết xấu hổ, chứ tui không tin chúng dám quỵt nợ đâu.”
Diệp Tu không nói gì nữa. Hắn đoán rằng Mạc Cường sẽ làm rõ cuộc giao dịch này, dưới con mắt của nhiều người chơi, các câu lạc bộ lớn chắc chắn không thể chơi trò lật lọng. Dù họ biết Mạc Cường đang giở trò mèo, thì cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Có điều, nhiều công hội liên hợp để treo giải thưởng, việc chi tiêu đương nhiên sẽ phải chia ra. Chút tiền ấy đối với câu lạc bộ thì thật sự không tính là ngậm bồ hòn. Như lời Mạc Cường nói, việc này không gây thiệt hại mấy về mặt vật chất, quan trọng là để chọc tức các câu lạc bộ thôi.
Diệp Tu không nói thêm gì về trò đùa dai trên mặt tinh thần này, hắn đương nhiên biết Mạc Cường vẫn luôn khó chịu với loại hệ thống câu lạc bộ này.
“Tùy ông vậy, tui chỉ đợi lấy tiền thôi.” Cuối cùng, Diệp Tu gửi qua một emo bó tay.
“Ông xem tiếp video của tui đi chứ, tui vất vả một tuần, vậy mà ông xem mỗi cái tiêu đề? Ông không thấy xấu hổ sao?” Mạc Cường ồn ào.
“Xem đây xem đây…” Diệp Tu tiếp tục thưởng thức video này.
Tiêu đề trôi qua liền vào thẳng chủ đề, mở đầu là trận hỗn chiến. Tên Mạc Cường gom chung 5 acc cùng một chỗ rồi dàn cảnh hỗn chiến dẫn tới diệt đoàn. Màn hình còn cố tình lắc lư rung động, thoạt nhìn như nhân vật quay video cũng tham dự trận chiến. Cho đến phần cuối, 5 thi thể phơi thây tại chỗ, màn hình lướt qua từng đứa, chụp được ID của cả lũ.
“Diệt đoàn còn không chịu về thành dưỡng sức, chừa thi thể đó cho ông chụp? Ông không thấy hư cấu à? Định làm chúng buồn ói chắc!” Diệp Tu nói.
“Ha ha ha, xem tiếp đi” Mạc Cường đáp.
Diệp Tu tiếp tục xem, chỉ thấy màn hình mau chóng kéo ra xa, hình như nhân vật đang lùi về một bên, vừa nhìn trái ngó phải vừa không nhịn được mà nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất. Không lâu sau, trên màn hình xuất hiện một mục sư, nhất thời, Diệp Tu cũng hiểu rõ ý đồ tên này.
Diễn, tất cả đều là một vở kịch, cố ý làm đối phương có mục sư tới cứu, vì thế bày sẵn một vở kịch phục kích.
“. . . . . .” Diệp Tu câm nín.
“Ha ha, thật ra là tại về thành rồi phải chạy ra nữa, tui lại phải điều khiển 5 acc, lười chạy quá. Làm giống vậy thì giết hai lần tính thành một lần, bớt việc lắm.” Mạc Cường nói.
“Ông cứ lặp lại nhiều lần sẽ chọc điên tụi nó đó.” Diệp Tu nói.
“Đúng đúng, nhưng tui vẫn chừa đường lui cho người ta mà, sau khi làm vài lần, tui liền đặt giả thiết chúng biết tỏng hành vi của mình, vì thế không làm vậy nữa. Bớt được nhiêu việc thì bớt, tiện thể cũng tăng độ chân thực cho đám ông lớn trong câu lạc bộ thưởng thức, nếu ẩu quá thì không hợp cho lắm, ông thấy tui nói đúng không?”
“Ông cho 5 acc này chạy lòng vòng vậy mà không bị ai chú ý à?” Diệp Tu nói.
“Ai có thể chú ý nhanh hơn tui? Ông khoan hãy nói, mỗi lần tui đều báo tin thấy hành tung của 5 acc này cho các câu lạc bộ, nhưng quả nhiên bọn chúng hệt như Tôn Tử vậy, những nhân vật này thật sự chỉ dùng để lừa dối, chả lần nào chú ý tới tui. Trước giờ không hề thấy người của chúng chạy tới, tui đoán rằng ai báo tin cũng gặp phải chuyện như vậy. May mà bản lĩnh của tui cao hơn, sản phẩm Tiểu Cường tự làm tự dùng, tiền này kiếm được đúng là làm tui thoải mái cả người.” Mạc Cường lải nhải.
“Cuối cùng giết trụi toàn bộ?” Diệp Tu hỏi. Giết trụi là chỉ giết sạch exp đang có. Cấp bậc tuy vẫn dừng ở 70, nhưng mở bảng thông tin của những nhân vật này lên, thuộc tính thê thảm có thể làm người xem phát khóc.
“Ai~, nói cái này nè, tui tính sai một chút rồi. Trong Vinh Quang đẳng cấp thấp nhất là cấp 1, không có cấp 0, cho nên cứ giết trụi 70 cấp như này, thật ra chỉ có 69 cấp mà thôi. Năm acc này mỗi cấp được 500 tệ, 69 cấp 5 em là được 172.500 tệ, tui tính thành 175.000 là sai rồi!” Mạc Cường vẫn còn lảm nhảm.
“Vậy cuối cùng là bao nhiêu……” Diệp Tu nói.
“Không giết trụi, giết trụi ảo lắm, cuối cùng tui tính chẵn ra thành 150.000 tệ.” Mạc Cường nói.(150.000 tệ = 60 cấp/1 em)
“Nghe có đỡ ảo hơn miếng nào đâu.” Diệp Tu nói.
“150.000 thì tụi mình dễ chia hơn đúng không? Làm thế cho tiện, kế hoạch của tui là vậy đó.” Mạc Cường nói.
“Được được được, tui xem xong video rồi, ông làm thế nào thì làm đi” Diệp Tu nói.
“Tui định chờ thêm mấy ngày mới gửi, nhưng lại sợ đám này đột nhiên thu giải về. Tui nghe đồn nhiều ngày thế rồi mà ông vẫn không bị chúng đuổi giết lần nào nhỉ? Quả thật làm người ta tuyệt vọng mà. Ông cũng phải chừa cho người ta tí hi vọng chứ? Chết một hai lần, chẳng phải sẽ thêm nhiều tiền chờ tụi mình hơn sao? Hy sinh chút đê? Đê?” Mạc Cường tận tình khuyên bảo.
“Thôi đừng lải nhải nữa, sợ người ta thu giải thì mau hành động đi.” Diệp Tu nói.
“Chẳng lẽ ông không nghĩ rằng, chúng không giết được ông, nhỡ đâu lại tăng giá lên? Nâng giá ông lên 1000, mấy đứa còn lại cũng phải nâng theo chứ? Nếu nâng lên một lần 200, tui có thể kiếm được nhiều lắm đó!” Mạc Cường nói.
“Ờ nâng thành 250 đó! Ông cũng đừng tham, con số quá lớn, ông không sợ câu lạc bộ trở mặt quỵt nợ à? Coi tiền như rác cũng phải có giới hạn chứ?” Diệp Tu nói.(250 = đồ ngu)
“Được được được, lời này đúng, vậy tui đi đòi nợ, ông gửi tui tài khoản, xong thì tui chuyển tiền cho ông.” Mạc Cường nói.
“Đừng gấp, chỗ tui đang cần mấy thứ này, ông xem thử, giúp tôi kiếm một chút.” Diệp Tu nói.
“Cái gì vậy?” Mạc Cường hỏi.
Một bản danh sách lập tức được gửi sang, Mạc Cường nhận rồi mở lên nhìn thoáng qua, lập tức sáng tỏ: “Đây là vật liệu ông cần dùng để nâng cấp món vũ khí bạc kia hả”
“Ừ”
“Coi bộ nâng lên cấp 50 nhỉ?” Mạc Cường nói. Trang bị hay vật liệu đều có cấp bậc. Tuy chế tác trang bị cũng cần dùng vật liệu không giới hạn cấp bậc, nhưng chủ yếu vẫn lấy cấp bậc của thành phẩm làm chính, chuyện nhìn danh sách vật liệu đoán được cấp bậc của trang bị là việc rất dễ.
“Phải”
“Nhiều thứ ông cần tui không có, chắc không phải mỗi món vũ khí nhỉ, đây là trang bị toàn thân rồi ấy chứ.” Mạc Cường than.
“Chắc chắn ông có cách mà, ông cứ lấy hết tiền đi, giúp tui kiếm hết đống này, có đủ không?” Diệp Tu nói.
“Khó nói lắm, trang bị cam thì đơn giản, nhưng vài ba thứ vật liệu lại rơi từ BOSS hoang dã, thường chỉ các câu lạc bộ mới có, phía bên dịch vụ cũng chưa chắc có. Cho dù có hàng, người ta cũng sẽ thét giá cao, ông biết đó.” Mạc Cường nói.
“Ừ, tui biết.” Diệp Tu gật đầu. Loại vật liệu hữu hạn này không hề có giá thị trường, bởi vì nó ít đến nỗi không thể hình thành thị trường. Đầu cơ kiếm lợi chính là ám chỉ những thứ này. Nếu kiếm bên dịch vụ, nhất định phải đợi thời cơ mới ra tay được.
“Cứ giao hết cho tui đã!” Mạc Cường nói.
“Cho đến phần cuối, 5 thi thể phơi thây tại chỗ, màn hình lướt qua từng đứa, chụp được ID của cả lũ.”
Hãy tưởng tượng slow motion của Cô dâu 8 tuổi.
Bọn họ cũng xem trận đấu, ít nhất cũng chú ý kết quả, vừa thấy Gia Thế lại thua tức thì biết không xong. Ngay lập tức chỉ có thể đóng chặt cửa lớn, không để người ta xông vào đập phá trụ sở là tốt rồi……
Trần Quả cũng phải há mồm trợn mắt nhìn đống lộn xộn trong tiệm sau khi mọi người tản đi. Nhiều người không phải cố ý, chẳng qua buồn bực quá phải trút giận, khiến tiệm net của cô hư không ít thứ. Trần Quả đột nhiên phát hiện mình rơi vào tỉnh cảnh trong họa có phúc. Việc đình chỉ tiếp sóng trận đấu của Gia Thế làm lượng người và thu nhập giảm mạnh, nhưng giờ nhìn biểu hiện của Gia Thế, may mà mình đình chỉ tiếp sóng. Bằng không sau mấy màn thể hiện tệ hại như vậy, khéo tiệm net của cô lại trở thành nơi xả giận đầu tiên ấy chứ. Phỏng chừng lúc mùa giải chấm dứt, tiệm cũng tan tác rồi.
Cô sai người dọn dẹp, lại vừa vặn nhìn thấy Diệp Tu đã biến mất khỏi cửa. Đảo mắt ngó quanh, ngoài cửa câu lạc bộ Gia Thế ở xéo bên lại vô cùng náo nhiệt. Chẳng qua không bằng lần trước, vì ai cũng biết trận này là sân khách, họ không có mặt ở đây.
Có điều, Gia Thế thua khi gặp phải Luân Hồi đang kì sắc bén, giới truyền thông đưa tin đợt này cuối cùng cũng chừa cho họ một con đường sống, không tỏ ra thất vọng tuyệt đối.
Nhưng qua hai đợt liên tục với thành quả thê thảm 1 rồi 2 điểm, Gia Thế tụt thẳng xuống mấy hạng. Phải biết rằng điểm tích lũy trong mùa giải này của họ vốn đã không cao, nhờ mấy trận gần đây phát huy vững vàng mới vớt lên được vài thứ hạng. Một bước đạp hỏng rồi tuột dốc nghiêm trọng, thật đúng là chạy nước rút theo chiều hướng bị loại mà.
“Cứ tiếp tục như vậy, chẳng lẽ Gia Thế sẽ bị loại ư?” Sau khi quay lên lầu, Trần Quả bất ngờ phát hiện Diệp Tu không chơi game mà ở trong phòng khách.
“Tui không biết……” Diệp Tu đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Đêm nay Diệp Tu không chơi game, nhưng ngay hôm sau lại dậy sớm rồi phóng tới phòng máy riêng.
Vẫn login luyện cấp như cũ, không bao lâu, bên QQ nhận được tin nhắn từ Mạc Cường.
“Móa nó, vất vả một tuần, cuối cùng cũng xong” Mạc Cường nhắn tin nói.
“Chuẩn bị hết rồi?” Lần trước Diệp Tu bàn bạc với Mạc Cường xong, liền đưa thẳng địa chỉ người nhận của Mạc Cường cho Trảm Lâu Lan, năm thẻ tài khoản kia cũng trực tiếp gửi cho Mạc Cường, hoàn toàn do một tay Mạc Cường xử lý.
“Được rồi, tui gửi trước một đoạn cho ông xem đã” Mạc Cường gửi cho Diệp Tu một tệp video.
Nhận xong, Diệp Tu vừa mở ra đã thấy vài chữ to tướng “Tiểu Cường chế tác” dùng cách trông rõ buồn cười lắc lư nhảy ra.
“Tiêu đề của ông……” Diệp Tu chần chờ.
“Nhãn hiệu đương nhiên không thể thiếu rồi” Mạc Cường đắc ý rep lại.
“Thôi đi bố, vụ buôn bán này của ông như đang trêu ngươi các công hội lớn, người ta hận ông còn không kịp, ông còn làm cái tiêu đề khiến bọn họ ấn tượng sâu sắc với ông như vậy?” Diệp Tu dở khóc dở cười.
“Ai~ ông nói đúng. Dù sao tui với mấy câu lạc bộ đó cũng không có cơ hội làm việc với nhau, tui chỉ muốn chọc chúng chút thôi.” Mạc Cường nói.
“Coi chừng chọc tụi nó bực quá, tụi nó không chịu thanh toán cho ông đó!” Diệp Tu nói.
“Sao có thể.” Mạc Cường gửi emo cười gian, “Tui chuẩn bị cả rồi, trừ phi chúng không biết xấu hổ, chứ tui không tin chúng dám quỵt nợ đâu.”
Diệp Tu không nói gì nữa. Hắn đoán rằng Mạc Cường sẽ làm rõ cuộc giao dịch này, dưới con mắt của nhiều người chơi, các câu lạc bộ lớn chắc chắn không thể chơi trò lật lọng. Dù họ biết Mạc Cường đang giở trò mèo, thì cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Có điều, nhiều công hội liên hợp để treo giải thưởng, việc chi tiêu đương nhiên sẽ phải chia ra. Chút tiền ấy đối với câu lạc bộ thì thật sự không tính là ngậm bồ hòn. Như lời Mạc Cường nói, việc này không gây thiệt hại mấy về mặt vật chất, quan trọng là để chọc tức các câu lạc bộ thôi.
Diệp Tu không nói thêm gì về trò đùa dai trên mặt tinh thần này, hắn đương nhiên biết Mạc Cường vẫn luôn khó chịu với loại hệ thống câu lạc bộ này.
“Tùy ông vậy, tui chỉ đợi lấy tiền thôi.” Cuối cùng, Diệp Tu gửi qua một emo bó tay.
“Ông xem tiếp video của tui đi chứ, tui vất vả một tuần, vậy mà ông xem mỗi cái tiêu đề? Ông không thấy xấu hổ sao?” Mạc Cường ồn ào.
“Xem đây xem đây…” Diệp Tu tiếp tục thưởng thức video này.
Tiêu đề trôi qua liền vào thẳng chủ đề, mở đầu là trận hỗn chiến. Tên Mạc Cường gom chung 5 acc cùng một chỗ rồi dàn cảnh hỗn chiến dẫn tới diệt đoàn. Màn hình còn cố tình lắc lư rung động, thoạt nhìn như nhân vật quay video cũng tham dự trận chiến. Cho đến phần cuối, 5 thi thể phơi thây tại chỗ, màn hình lướt qua từng đứa, chụp được ID của cả lũ.
“Diệt đoàn còn không chịu về thành dưỡng sức, chừa thi thể đó cho ông chụp? Ông không thấy hư cấu à? Định làm chúng buồn ói chắc!” Diệp Tu nói.
“Ha ha ha, xem tiếp đi” Mạc Cường đáp.
Diệp Tu tiếp tục xem, chỉ thấy màn hình mau chóng kéo ra xa, hình như nhân vật đang lùi về một bên, vừa nhìn trái ngó phải vừa không nhịn được mà nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất. Không lâu sau, trên màn hình xuất hiện một mục sư, nhất thời, Diệp Tu cũng hiểu rõ ý đồ tên này.
Diễn, tất cả đều là một vở kịch, cố ý làm đối phương có mục sư tới cứu, vì thế bày sẵn một vở kịch phục kích.
“. . . . . .” Diệp Tu câm nín.
“Ha ha, thật ra là tại về thành rồi phải chạy ra nữa, tui lại phải điều khiển 5 acc, lười chạy quá. Làm giống vậy thì giết hai lần tính thành một lần, bớt việc lắm.” Mạc Cường nói.
“Ông cứ lặp lại nhiều lần sẽ chọc điên tụi nó đó.” Diệp Tu nói.
“Đúng đúng, nhưng tui vẫn chừa đường lui cho người ta mà, sau khi làm vài lần, tui liền đặt giả thiết chúng biết tỏng hành vi của mình, vì thế không làm vậy nữa. Bớt được nhiêu việc thì bớt, tiện thể cũng tăng độ chân thực cho đám ông lớn trong câu lạc bộ thưởng thức, nếu ẩu quá thì không hợp cho lắm, ông thấy tui nói đúng không?”
“Ông cho 5 acc này chạy lòng vòng vậy mà không bị ai chú ý à?” Diệp Tu nói.
“Ai có thể chú ý nhanh hơn tui? Ông khoan hãy nói, mỗi lần tui đều báo tin thấy hành tung của 5 acc này cho các câu lạc bộ, nhưng quả nhiên bọn chúng hệt như Tôn Tử vậy, những nhân vật này thật sự chỉ dùng để lừa dối, chả lần nào chú ý tới tui. Trước giờ không hề thấy người của chúng chạy tới, tui đoán rằng ai báo tin cũng gặp phải chuyện như vậy. May mà bản lĩnh của tui cao hơn, sản phẩm Tiểu Cường tự làm tự dùng, tiền này kiếm được đúng là làm tui thoải mái cả người.” Mạc Cường lải nhải.
“Cuối cùng giết trụi toàn bộ?” Diệp Tu hỏi. Giết trụi là chỉ giết sạch exp đang có. Cấp bậc tuy vẫn dừng ở 70, nhưng mở bảng thông tin của những nhân vật này lên, thuộc tính thê thảm có thể làm người xem phát khóc.
“Ai~, nói cái này nè, tui tính sai một chút rồi. Trong Vinh Quang đẳng cấp thấp nhất là cấp 1, không có cấp 0, cho nên cứ giết trụi 70 cấp như này, thật ra chỉ có 69 cấp mà thôi. Năm acc này mỗi cấp được 500 tệ, 69 cấp 5 em là được 172.500 tệ, tui tính thành 175.000 là sai rồi!” Mạc Cường vẫn còn lảm nhảm.
“Vậy cuối cùng là bao nhiêu……” Diệp Tu nói.
“Không giết trụi, giết trụi ảo lắm, cuối cùng tui tính chẵn ra thành 150.000 tệ.” Mạc Cường nói.(150.000 tệ = 60 cấp/1 em)
“Nghe có đỡ ảo hơn miếng nào đâu.” Diệp Tu nói.
“150.000 thì tụi mình dễ chia hơn đúng không? Làm thế cho tiện, kế hoạch của tui là vậy đó.” Mạc Cường nói.
“Được được được, tui xem xong video rồi, ông làm thế nào thì làm đi” Diệp Tu nói.
“Tui định chờ thêm mấy ngày mới gửi, nhưng lại sợ đám này đột nhiên thu giải về. Tui nghe đồn nhiều ngày thế rồi mà ông vẫn không bị chúng đuổi giết lần nào nhỉ? Quả thật làm người ta tuyệt vọng mà. Ông cũng phải chừa cho người ta tí hi vọng chứ? Chết một hai lần, chẳng phải sẽ thêm nhiều tiền chờ tụi mình hơn sao? Hy sinh chút đê? Đê?” Mạc Cường tận tình khuyên bảo.
“Thôi đừng lải nhải nữa, sợ người ta thu giải thì mau hành động đi.” Diệp Tu nói.
“Chẳng lẽ ông không nghĩ rằng, chúng không giết được ông, nhỡ đâu lại tăng giá lên? Nâng giá ông lên 1000, mấy đứa còn lại cũng phải nâng theo chứ? Nếu nâng lên một lần 200, tui có thể kiếm được nhiều lắm đó!” Mạc Cường nói.
“Ờ nâng thành 250 đó! Ông cũng đừng tham, con số quá lớn, ông không sợ câu lạc bộ trở mặt quỵt nợ à? Coi tiền như rác cũng phải có giới hạn chứ?” Diệp Tu nói.(250 = đồ ngu)
“Được được được, lời này đúng, vậy tui đi đòi nợ, ông gửi tui tài khoản, xong thì tui chuyển tiền cho ông.” Mạc Cường nói.
“Đừng gấp, chỗ tui đang cần mấy thứ này, ông xem thử, giúp tôi kiếm một chút.” Diệp Tu nói.
“Cái gì vậy?” Mạc Cường hỏi.
Một bản danh sách lập tức được gửi sang, Mạc Cường nhận rồi mở lên nhìn thoáng qua, lập tức sáng tỏ: “Đây là vật liệu ông cần dùng để nâng cấp món vũ khí bạc kia hả”
“Ừ”
“Coi bộ nâng lên cấp 50 nhỉ?” Mạc Cường nói. Trang bị hay vật liệu đều có cấp bậc. Tuy chế tác trang bị cũng cần dùng vật liệu không giới hạn cấp bậc, nhưng chủ yếu vẫn lấy cấp bậc của thành phẩm làm chính, chuyện nhìn danh sách vật liệu đoán được cấp bậc của trang bị là việc rất dễ.
“Phải”
“Nhiều thứ ông cần tui không có, chắc không phải mỗi món vũ khí nhỉ, đây là trang bị toàn thân rồi ấy chứ.” Mạc Cường than.
“Chắc chắn ông có cách mà, ông cứ lấy hết tiền đi, giúp tui kiếm hết đống này, có đủ không?” Diệp Tu nói.
“Khó nói lắm, trang bị cam thì đơn giản, nhưng vài ba thứ vật liệu lại rơi từ BOSS hoang dã, thường chỉ các câu lạc bộ mới có, phía bên dịch vụ cũng chưa chắc có. Cho dù có hàng, người ta cũng sẽ thét giá cao, ông biết đó.” Mạc Cường nói.
“Ừ, tui biết.” Diệp Tu gật đầu. Loại vật liệu hữu hạn này không hề có giá thị trường, bởi vì nó ít đến nỗi không thể hình thành thị trường. Đầu cơ kiếm lợi chính là ám chỉ những thứ này. Nếu kiếm bên dịch vụ, nhất định phải đợi thời cơ mới ra tay được.
“Cứ giao hết cho tui đã!” Mạc Cường nói.
“Cho đến phần cuối, 5 thi thể phơi thây tại chỗ, màn hình lướt qua từng đứa, chụp được ID của cả lũ.”
Hãy tưởng tượng slow motion của Cô dâu 8 tuổi.
/1726
|