Trang bị tự chế, cơ bản chỉ thuộc về giới chuyên nghiệp.
Trong Thần Chi Linh Vực, một món trang bị cam đã rất là hiếm.
Có được trang bị cam và giữ được trang bị cam đã chả phải dạng vừa, tỷ lệ sống sót trong những trận hỗn chiến cũng cao hơn. Hại Người Không Mệt là một kẻ nhặt mót, nhưng cũng không phải hạng chỉ đi mót đồ bị nổ rớt ra. Hắn rất tinh, quan sát kỹ lưỡng từ trang bị cho đến lượng máu của từng em trong trận hỗn chiến trước mỗi lần ra tay, thế nên hắn hành nghề có chủ đích hơn những đứa nhặt mót thông thường. Nhưng cao thủ có trang bị cam lại không cho hắn cơ hội chém phát chết luôn, nên dù muốn lắm đấy nhưng đách có cơ hội nào.
Mà chọn mục tiêu rồi đuổi cùng giết tận như Quân Mạc Tiếu, thì Hại Người Không Mệt đảm bảo đó không phải nhặt mót, mà là cướp giật.
“Rơi gì thế?” Vấn đề gây tò mò muôn thuở, Hại Người Không Mệt cũng không ngoại lệ.
“Vòng cổ cùi thôi.” Diệp Tu đáp.
Cùi.
Cùi thì cũng là cam, làm như bố mày không thấy chắc.
Hại Người Không Mệt rất muốn thọc cho hắn ta một nhát, nhưng phải nhịn lại, rồi cố mà bình tĩnh hỏi: “Hình như là trang bị cam hay sao ấy?”
“Cũng là rác thôi.” Diệp Tu nói.
“Thế ông anh muốn cái gì?” Hại Người Không Mệt bắt đầu run giọng.
“Vũ khí.” Diệp Tu trả lời, rồi tự dưng vu vơ hỏi: “Vũ khí phải không nhỉ?”
“Hả?” Hại Người Không Mệt xoắn xuýt với câu sau.
“Không hỏi chú.”
Người Diệp Tu hỏi đương nhiên là Trần Quả ngồi bên cạnh. Ngay từ đầu, thái độ của hắn đã rất nghiêm túc, khá là tích cực muốn cuỗm về cho Trần Quả món đồ cô bị rơi. Thậm chí còn hiếu học hỏi Trần Quả người chơi bậc thầy pháo súng nào trong Gia Vương Triều có đồ ngon nhất.
Dù sao Trần Quả cũng từng là lão làng trong công hội Gia Vương Triều. Hội trưởng, thành viên nòng cốt, họ không biết cô, nhưng cô biết họ. Mà kể ra thì hầu như ai trong công hội cũng biết những người này có món đồ xịn nào. Nhưng khi Diệp Tu hổ báo trường mẫu giáo hỏi cô ai có trang bị tốt nhất thì Trần Quả cảm giác rất giống một nhân vật phản diện.
Cô quả thực rất ghét đám Gia Thế, cũng rất xót món đồ mình bị rơi, nhưng tấn công người khác để lấy trang bị về thì không được vinh quang cho lắm. Thành viên của Gia Vương Triều đều là những người chơi bình thường, Diệp Thu bị Gia Thế bày trò đuổi đi cũng không liên quan đến một cọng lông nào của họ, không chừng sau khi biết chân tướng sự việc, họ còn nhảy ra bênh vực Diệp Thu là đằng khác. Nên dù muốn trút giận lên Gia Thế cũng tuyệt đối không cần ra tay với nhóm fan này.
Lúc đầu Trần Quả còn từ chối, nhưng nghĩ thế nào lại đột nhiên thốt ra một cái tên: Kim Hương.
Kim Hương hiện đang là thành viên nòng cốt của Gia Vương Triều, nhưng vào cái thời Trần Quả gia nhập thì Kim Hương còn chưa phải.
Khi đó nhỏ cũng là một fan cuồng Gia Thế, cũng là một thường dân trong công hội.
Một cô nàng hoạt bát cởi mở luôn là đối tượng được yêu thích. Kim Hương thực sự được hoan nghênh trong công hội, đi đâu, đi với đội nào, tất cả mọi người đều nhường nhỏ, nhỏ thiếu đồ nào cũng nhường nhỏ trước.
Tuy Trần Quả cũng là con gái, nhưng tự lập sớm, tuổi lại không nhỏ, ngoài đời còn là bà chủ, trong trò chơi thì đầy vẻ chị hai, nên khá quý mến cô em như Kim Hương, cũng nhường nhỏ như bao người chơi khác. Hơn nữa, Trục Yên Hà của Trần Quả lại cùng nghề với Kim Hương, mọi người cùng nhau chơi, số lần cô nhường Kim Hương cũng nhiều hơn ai hết.
Chuyện này vốn cũng chẳng có gì to tát.
Nhưng nếu coi việc người khác nhường mình trở thành lẽ hiển nhiên thì lại có chút không biết điều.
Có lần có người mới gia nhập, cũng là một cô bé, cũng chơi bậc thầy pháo súng. Dĩ nhiên đây đều là ảnh hưởng từ Tô Mộc Tranh, trong Gia Vương Triều, con gái chơi bậc thầy pháo súng có cả mớ.
Với người mới, người tự cho mình là chị cả như Trần Quả đều có lòng quan tâm, trong một lần đi phó bản, cô đã ưu tiên trang bị cho cô bé mới này.
Trong công hội, với mỗi đoàn đội phó bản cố định, vật phẩm đều do đội trưởng phân phối, đây là giao hẹn bất thành văn.
Không ai dị nghị gì hành động quan tâm người mới của Trần Quả. Trừ Kim Hương, một đứa được mọi người nhường nhịn từ trước đến giờ, thì nhỏ khá khó chịu với việc đưa trang bị mà đáng ra mình cũng có quyền lấy cho người khác. Người trong đội có lòng an ủi càng khiến nhỏ được đà, lần ấy Trần Quả mới được mở mang tầm mắt.
Trần Quả không cười nhạt cho qua được như Diệp Tu, lúc đó cô đã muốn hai mặt một lời với Kim Hương.
Thế nhưng Kim Hương không thèm tiếp chuyện Trần Quả, mà khóc lóc hết chỗ này chỗ nọ, lén lút kể khổ với cả mớ người để giành đồng cảm, biến Trần Quả trở thành kẻ độc đoán trong đoàn đội.
Loại miêu tả này cũng khá giống tính cách mạnh mẽ thẳng thắn của Trần Quả, có thể nói, trò châm ngòi ly gián của Kim Hương đã thành công.
Với tính cách của Trần Quả, cô chả thèm khóc lóc ỉ ôi giải thích, mà trực tiếp muốn khiêu chiến một trận với Kim Hương.
Đây là cách đàn ông hay dùng để giải quyết vấn đề, nhưng Trần Quả thích, cô cũng lười cãi nhau với trẻ con. Chiến đấu tuy không giải quyết được thị phi, nhưng cũng đặt dấu chấm cho mọi chuyện, trong trò chơi, đây thực sự là cách giải quyết vấn đề rất thông dụng.
Kết quả với cách thức rất nam tính này, Kim Hương cũng tìm luôn một gã đến thay nhỏ chiến đấu. Với một Kim Hương vào Gia Vương Triều sau Trần Quả, nhỏ đã tự cho mình là một cô công túa bé bỏng được người người che chở.
Trần Quả thì chả ngán bố con thằng nào cả, chẳng qua Kim Hương tìm một gã cao thủ trong công hội đến, Trần Quả tự thân chiến đấu, đáng tiếc là bị thua.
Là người không cù nhầy, thua thì thôi, cô không nhiều lời, đối phương kiêu căng, nói móc, cô cũng chỉ nhịn. Trần Quả muốn rời công hội, rồi lại không nỡ. Gia nhập công hội của câu lạc bộ sẽ có cơ hội gặp thần tượng trong trò chơi, bao người chơi cũng vì điều đó mới trở thành một phần tử trung thành với công hội.
Vậy là tình yêu với Tô Mộc Tranh và Diệp Thu vẫn chiến thắng oán niệm với con nhỏ đó.
Trục Yên Hà tiếp tục ở lại công hội, xem Kim Hương tiếp tục đóng vai công túa trong Gia Vương Triều. Biệt danh Kim công túa không phải do cô đặt, cũng chẳng biết được gọi từ bao giờ. Nhưng Trần Quả thích, cô thấy cái biệt danh này thật là chính xác.
Trong Gia Vương Triều, người ghét Kim Hương không ít; nhưng người chiều chuộng nhỏ cũng rất nhiều, cứ thế nhỏ phất như diều gặp gió, trở thành một trong những thành viên nòng cốt của Gia Vương Triều.
Thành viên nòng cốt khác với member thông thường. Thành viên nòng cốt có được đặc quyền nhất định, có thể xem như đại diện cho chiến đội trong game. Lúc đầu Trần Quả cũng muốn nhận được đặc quyền ấy để mình có thể tiến gần chiến đội hơn.
Khi Kim Hương trở thành một thành viên nòng cốt, trong công hội cũng dậy sóng một hồi. Cô nàng này vẫn luôn là đối tượng nửa khen nửa chê. Với Trần Quả mà nói, cô vĩnh viễn chả hiểu nổi sao vẫn có người thích được nhỏ ta…
Đại khái là nghệ thuật bánh bèo đi?
Trần Quả cho là thế, chẳng qua mới nghĩ đến hai chữ này thôi cũng đã muốn ói. Bánh bèo, với chị chủ Trần thì đó đúng là kỹ năng nghề mà cô không tài nào học nổi.
Chuyện cũng đã lâu, nhưng một khi Trục Yên Hà còn trong Gia Vương Triều thì cái tên Kim Hương vẫn là sự tồn tại không thể phớt lờ. Trần Quả buộc phải thừa nhận, đó vẫn là cái gai trong lòng cô, từ đầu chí cuối cô đều không phục, dù sao cô cũng gai mắt Kim Hương. Tuy nghe nói giờ nhỏ đã bớt công túa hơn trước, lúc dẫn đội cũng như chị cả nhường nhịn người mới. Nhưng nghĩ cũng đương nhiên thôi, thành viên nòng cốt còn cần người ta nhường đồ sao? Quyền ưu tiên dành cho thành viên nòng cốt đã là chuyện dĩ nhiên rồi.
Thế nên hôm nay, khi Diệp Tu tự dưng hỏi cô bậc thầy pháo súng nào trong Gia Vương Triều có trang bị ngon nhất như để cướp giật. Trần Quả vốn không muốn, nhưng một suy nghĩ chợt lóe lên, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nói tên Kim Hương ra.
Fan của Tô Mộc Tranh trong Gia Vương Triều rất nhiều, tỉ lệ người chơi bậc thầy pháo súng cũng rất lớn. Thành viên nòng cốt không chỉ có một người. Bậc thầy pháo súng của Kim Hương cũng không tính là ngon nhất, nhưng nhỏ đó bị rớt đồ thì lòng Trần Quả cũng đỡ day dứt, kể ra còn thích là đằng khác.
Lúc nghĩ vậy, Trần Quả còn hơi xấu hổ, cảm thấy mình thật hẹp hòi. Nhưng sau khi thấy Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu chạy loăng quăng thế nào lại nhắm trúng Kim Hương trong trấn nhỏ hoang vu thì nội tâm Trần Quả lấp đầy niềm mong đợi. Cô bỗng nhận ra ước muốn được thấy Kim công túa bị người ta hành đến bật lực của mình, chắc chắn Diệp Tu sẽ hoàn thành được sứ mệnh đó.
Trần Quả mải suy nghĩ miên man, trong khi Diệp Tu thì bất động chằm chằm quan sát nhỏ ta. Cứ ôm cây đợi thỏ thế cho đến khi Hại Người Không Mệt đột ngột nhảy ra tấn công. Thao tác gần như chuyên nghiệp oánh cho Kim Hương không thể trở tay dù được cả đội bảo vệ. Lại còn bị chiêu cuối dẫm cho nằm bò ra cạp đất, mất hết cả hình tượng thì Trần Quả cũng bật cười sảng khoái.
Hẹp hòi đấy thì sao, cần quái gì phải giấu? Chị đây méo phải bồ tát. Khoảnh khắc đó, Trần Quả cũng vứt luôn cái sự tự khinh bỉ đạo đức của mình.
Ai dè tiếng cười sung sướng của cô làm Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu bị lộ tẩy. Lúc đó Trần Quả đang dí vào màn hình của Diệp Tu để coi Kim Hương ăn hành rồi cười hả hê.
“Vũ khí không rơi, chỉ rơi mỗi chiếc vòng cổ cùi.” Diệp Tu báo cáo thành quả cho Trần Quả.
“Ngon ngon.” Trần Quả rất hài lòng. Kỳ thật cô cũng không nhắm vào đồ của Kim Hương, đơn giản chỉ muốn xem Kim Hương ăn hành mà thôi.
“Chị có thù hằn gì với ẻm hả?” Diệp Tu bắt bài ngay.
“À thì, chuyện dài lắm.”
“Rơi một lần đã đủ chưa?” Diệp Tu lại hỏi.
Trần Quả hơi do dự, sau đó hỏi dò lại: “Nhỏ còn quay lại không?”
“Chậc chậc, độc nhất lòng dạ đàn bà.” Diệp Tu than thở.
“Nói gì đấy.” Trần Quả vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Yên tâm, tui không mặc cảm tội lỗi đâu, dù là bạn chị, tui cũng không ngại đâu.” Diệp Tu nói.
“…”
“Cơ mà…”
“Cơ mà cái gì?”
“Cơ mà người bị lấy đồ biết là tui làm, chị bảo họ có thấy tự hào không nhỉ?” Diệp Tu hỏi.
Trần Quả nín thinh, nhưng cô cũng phải thừa nhận, có khi là có đấy.
Trong Thần Chi Linh Vực, một món trang bị cam đã rất là hiếm.
Có được trang bị cam và giữ được trang bị cam đã chả phải dạng vừa, tỷ lệ sống sót trong những trận hỗn chiến cũng cao hơn. Hại Người Không Mệt là một kẻ nhặt mót, nhưng cũng không phải hạng chỉ đi mót đồ bị nổ rớt ra. Hắn rất tinh, quan sát kỹ lưỡng từ trang bị cho đến lượng máu của từng em trong trận hỗn chiến trước mỗi lần ra tay, thế nên hắn hành nghề có chủ đích hơn những đứa nhặt mót thông thường. Nhưng cao thủ có trang bị cam lại không cho hắn cơ hội chém phát chết luôn, nên dù muốn lắm đấy nhưng đách có cơ hội nào.
Mà chọn mục tiêu rồi đuổi cùng giết tận như Quân Mạc Tiếu, thì Hại Người Không Mệt đảm bảo đó không phải nhặt mót, mà là cướp giật.
“Rơi gì thế?” Vấn đề gây tò mò muôn thuở, Hại Người Không Mệt cũng không ngoại lệ.
“Vòng cổ cùi thôi.” Diệp Tu đáp.
Cùi.
Cùi thì cũng là cam, làm như bố mày không thấy chắc.
Hại Người Không Mệt rất muốn thọc cho hắn ta một nhát, nhưng phải nhịn lại, rồi cố mà bình tĩnh hỏi: “Hình như là trang bị cam hay sao ấy?”
“Cũng là rác thôi.” Diệp Tu nói.
“Thế ông anh muốn cái gì?” Hại Người Không Mệt bắt đầu run giọng.
“Vũ khí.” Diệp Tu trả lời, rồi tự dưng vu vơ hỏi: “Vũ khí phải không nhỉ?”
“Hả?” Hại Người Không Mệt xoắn xuýt với câu sau.
“Không hỏi chú.”
Người Diệp Tu hỏi đương nhiên là Trần Quả ngồi bên cạnh. Ngay từ đầu, thái độ của hắn đã rất nghiêm túc, khá là tích cực muốn cuỗm về cho Trần Quả món đồ cô bị rơi. Thậm chí còn hiếu học hỏi Trần Quả người chơi bậc thầy pháo súng nào trong Gia Vương Triều có đồ ngon nhất.
Dù sao Trần Quả cũng từng là lão làng trong công hội Gia Vương Triều. Hội trưởng, thành viên nòng cốt, họ không biết cô, nhưng cô biết họ. Mà kể ra thì hầu như ai trong công hội cũng biết những người này có món đồ xịn nào. Nhưng khi Diệp Tu hổ báo trường mẫu giáo hỏi cô ai có trang bị tốt nhất thì Trần Quả cảm giác rất giống một nhân vật phản diện.
Cô quả thực rất ghét đám Gia Thế, cũng rất xót món đồ mình bị rơi, nhưng tấn công người khác để lấy trang bị về thì không được vinh quang cho lắm. Thành viên của Gia Vương Triều đều là những người chơi bình thường, Diệp Thu bị Gia Thế bày trò đuổi đi cũng không liên quan đến một cọng lông nào của họ, không chừng sau khi biết chân tướng sự việc, họ còn nhảy ra bênh vực Diệp Thu là đằng khác. Nên dù muốn trút giận lên Gia Thế cũng tuyệt đối không cần ra tay với nhóm fan này.
Lúc đầu Trần Quả còn từ chối, nhưng nghĩ thế nào lại đột nhiên thốt ra một cái tên: Kim Hương.
Kim Hương hiện đang là thành viên nòng cốt của Gia Vương Triều, nhưng vào cái thời Trần Quả gia nhập thì Kim Hương còn chưa phải.
Khi đó nhỏ cũng là một fan cuồng Gia Thế, cũng là một thường dân trong công hội.
Một cô nàng hoạt bát cởi mở luôn là đối tượng được yêu thích. Kim Hương thực sự được hoan nghênh trong công hội, đi đâu, đi với đội nào, tất cả mọi người đều nhường nhỏ, nhỏ thiếu đồ nào cũng nhường nhỏ trước.
Tuy Trần Quả cũng là con gái, nhưng tự lập sớm, tuổi lại không nhỏ, ngoài đời còn là bà chủ, trong trò chơi thì đầy vẻ chị hai, nên khá quý mến cô em như Kim Hương, cũng nhường nhỏ như bao người chơi khác. Hơn nữa, Trục Yên Hà của Trần Quả lại cùng nghề với Kim Hương, mọi người cùng nhau chơi, số lần cô nhường Kim Hương cũng nhiều hơn ai hết.
Chuyện này vốn cũng chẳng có gì to tát.
Nhưng nếu coi việc người khác nhường mình trở thành lẽ hiển nhiên thì lại có chút không biết điều.
Có lần có người mới gia nhập, cũng là một cô bé, cũng chơi bậc thầy pháo súng. Dĩ nhiên đây đều là ảnh hưởng từ Tô Mộc Tranh, trong Gia Vương Triều, con gái chơi bậc thầy pháo súng có cả mớ.
Với người mới, người tự cho mình là chị cả như Trần Quả đều có lòng quan tâm, trong một lần đi phó bản, cô đã ưu tiên trang bị cho cô bé mới này.
Trong công hội, với mỗi đoàn đội phó bản cố định, vật phẩm đều do đội trưởng phân phối, đây là giao hẹn bất thành văn.
Không ai dị nghị gì hành động quan tâm người mới của Trần Quả. Trừ Kim Hương, một đứa được mọi người nhường nhịn từ trước đến giờ, thì nhỏ khá khó chịu với việc đưa trang bị mà đáng ra mình cũng có quyền lấy cho người khác. Người trong đội có lòng an ủi càng khiến nhỏ được đà, lần ấy Trần Quả mới được mở mang tầm mắt.
Trần Quả không cười nhạt cho qua được như Diệp Tu, lúc đó cô đã muốn hai mặt một lời với Kim Hương.
Thế nhưng Kim Hương không thèm tiếp chuyện Trần Quả, mà khóc lóc hết chỗ này chỗ nọ, lén lút kể khổ với cả mớ người để giành đồng cảm, biến Trần Quả trở thành kẻ độc đoán trong đoàn đội.
Loại miêu tả này cũng khá giống tính cách mạnh mẽ thẳng thắn của Trần Quả, có thể nói, trò châm ngòi ly gián của Kim Hương đã thành công.
Với tính cách của Trần Quả, cô chả thèm khóc lóc ỉ ôi giải thích, mà trực tiếp muốn khiêu chiến một trận với Kim Hương.
Đây là cách đàn ông hay dùng để giải quyết vấn đề, nhưng Trần Quả thích, cô cũng lười cãi nhau với trẻ con. Chiến đấu tuy không giải quyết được thị phi, nhưng cũng đặt dấu chấm cho mọi chuyện, trong trò chơi, đây thực sự là cách giải quyết vấn đề rất thông dụng.
Kết quả với cách thức rất nam tính này, Kim Hương cũng tìm luôn một gã đến thay nhỏ chiến đấu. Với một Kim Hương vào Gia Vương Triều sau Trần Quả, nhỏ đã tự cho mình là một cô công túa bé bỏng được người người che chở.
Trần Quả thì chả ngán bố con thằng nào cả, chẳng qua Kim Hương tìm một gã cao thủ trong công hội đến, Trần Quả tự thân chiến đấu, đáng tiếc là bị thua.
Là người không cù nhầy, thua thì thôi, cô không nhiều lời, đối phương kiêu căng, nói móc, cô cũng chỉ nhịn. Trần Quả muốn rời công hội, rồi lại không nỡ. Gia nhập công hội của câu lạc bộ sẽ có cơ hội gặp thần tượng trong trò chơi, bao người chơi cũng vì điều đó mới trở thành một phần tử trung thành với công hội.
Vậy là tình yêu với Tô Mộc Tranh và Diệp Thu vẫn chiến thắng oán niệm với con nhỏ đó.
Trục Yên Hà tiếp tục ở lại công hội, xem Kim Hương tiếp tục đóng vai công túa trong Gia Vương Triều. Biệt danh Kim công túa không phải do cô đặt, cũng chẳng biết được gọi từ bao giờ. Nhưng Trần Quả thích, cô thấy cái biệt danh này thật là chính xác.
Trong Gia Vương Triều, người ghét Kim Hương không ít; nhưng người chiều chuộng nhỏ cũng rất nhiều, cứ thế nhỏ phất như diều gặp gió, trở thành một trong những thành viên nòng cốt của Gia Vương Triều.
Thành viên nòng cốt khác với member thông thường. Thành viên nòng cốt có được đặc quyền nhất định, có thể xem như đại diện cho chiến đội trong game. Lúc đầu Trần Quả cũng muốn nhận được đặc quyền ấy để mình có thể tiến gần chiến đội hơn.
Khi Kim Hương trở thành một thành viên nòng cốt, trong công hội cũng dậy sóng một hồi. Cô nàng này vẫn luôn là đối tượng nửa khen nửa chê. Với Trần Quả mà nói, cô vĩnh viễn chả hiểu nổi sao vẫn có người thích được nhỏ ta…
Đại khái là nghệ thuật bánh bèo đi?
Trần Quả cho là thế, chẳng qua mới nghĩ đến hai chữ này thôi cũng đã muốn ói. Bánh bèo, với chị chủ Trần thì đó đúng là kỹ năng nghề mà cô không tài nào học nổi.
Chuyện cũng đã lâu, nhưng một khi Trục Yên Hà còn trong Gia Vương Triều thì cái tên Kim Hương vẫn là sự tồn tại không thể phớt lờ. Trần Quả buộc phải thừa nhận, đó vẫn là cái gai trong lòng cô, từ đầu chí cuối cô đều không phục, dù sao cô cũng gai mắt Kim Hương. Tuy nghe nói giờ nhỏ đã bớt công túa hơn trước, lúc dẫn đội cũng như chị cả nhường nhịn người mới. Nhưng nghĩ cũng đương nhiên thôi, thành viên nòng cốt còn cần người ta nhường đồ sao? Quyền ưu tiên dành cho thành viên nòng cốt đã là chuyện dĩ nhiên rồi.
Thế nên hôm nay, khi Diệp Tu tự dưng hỏi cô bậc thầy pháo súng nào trong Gia Vương Triều có trang bị ngon nhất như để cướp giật. Trần Quả vốn không muốn, nhưng một suy nghĩ chợt lóe lên, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nói tên Kim Hương ra.
Fan của Tô Mộc Tranh trong Gia Vương Triều rất nhiều, tỉ lệ người chơi bậc thầy pháo súng cũng rất lớn. Thành viên nòng cốt không chỉ có một người. Bậc thầy pháo súng của Kim Hương cũng không tính là ngon nhất, nhưng nhỏ đó bị rớt đồ thì lòng Trần Quả cũng đỡ day dứt, kể ra còn thích là đằng khác.
Lúc nghĩ vậy, Trần Quả còn hơi xấu hổ, cảm thấy mình thật hẹp hòi. Nhưng sau khi thấy Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu chạy loăng quăng thế nào lại nhắm trúng Kim Hương trong trấn nhỏ hoang vu thì nội tâm Trần Quả lấp đầy niềm mong đợi. Cô bỗng nhận ra ước muốn được thấy Kim công túa bị người ta hành đến bật lực của mình, chắc chắn Diệp Tu sẽ hoàn thành được sứ mệnh đó.
Trần Quả mải suy nghĩ miên man, trong khi Diệp Tu thì bất động chằm chằm quan sát nhỏ ta. Cứ ôm cây đợi thỏ thế cho đến khi Hại Người Không Mệt đột ngột nhảy ra tấn công. Thao tác gần như chuyên nghiệp oánh cho Kim Hương không thể trở tay dù được cả đội bảo vệ. Lại còn bị chiêu cuối dẫm cho nằm bò ra cạp đất, mất hết cả hình tượng thì Trần Quả cũng bật cười sảng khoái.
Hẹp hòi đấy thì sao, cần quái gì phải giấu? Chị đây méo phải bồ tát. Khoảnh khắc đó, Trần Quả cũng vứt luôn cái sự tự khinh bỉ đạo đức của mình.
Ai dè tiếng cười sung sướng của cô làm Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu bị lộ tẩy. Lúc đó Trần Quả đang dí vào màn hình của Diệp Tu để coi Kim Hương ăn hành rồi cười hả hê.
“Vũ khí không rơi, chỉ rơi mỗi chiếc vòng cổ cùi.” Diệp Tu báo cáo thành quả cho Trần Quả.
“Ngon ngon.” Trần Quả rất hài lòng. Kỳ thật cô cũng không nhắm vào đồ của Kim Hương, đơn giản chỉ muốn xem Kim Hương ăn hành mà thôi.
“Chị có thù hằn gì với ẻm hả?” Diệp Tu bắt bài ngay.
“À thì, chuyện dài lắm.”
“Rơi một lần đã đủ chưa?” Diệp Tu lại hỏi.
Trần Quả hơi do dự, sau đó hỏi dò lại: “Nhỏ còn quay lại không?”
“Chậc chậc, độc nhất lòng dạ đàn bà.” Diệp Tu than thở.
“Nói gì đấy.” Trần Quả vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Yên tâm, tui không mặc cảm tội lỗi đâu, dù là bạn chị, tui cũng không ngại đâu.” Diệp Tu nói.
“…”
“Cơ mà…”
“Cơ mà cái gì?”
“Cơ mà người bị lấy đồ biết là tui làm, chị bảo họ có thấy tự hào không nhỉ?” Diệp Tu hỏi.
Trần Quả nín thinh, nhưng cô cũng phải thừa nhận, có khi là có đấy.
/1726
|