“Lựu đạn”
Không theokịp, Trần Quả tiếp tục hoảng sợ, Diệp Tu lại hô một tiếng, cô cũng vội vã thao tác ném thêm một quả lựu đạn, đồng thời Diệp Tu cũng dùng tay trái khống chế chuột của cô chuyển hướng ném.
Trần Quả vẫn khôngthấy gì qua màn hình mình, trái lại, cô thấy được kết quả của những đòn tấn công từ Trục Yên Hà qua máy tính Diệp Tu.
Sau khi Pháo Mảnh Đạn nổ tung, 8 mảnh đạn rơi xuống như thiên nữ rải hoa, ánh lửa chìm ngập quanh thân Quân Mạc Tiếu, nhưng hắn được miễn trừ tổn thương vì cùng đội với Trục Yên Hà, ngay cả 8 mảnh đạn nổ tung trên đầu cũng chả xi nhê gì. Cuối cùng lựu đạn rơi đi đâu, Trần Quả không hề nhìn thấy, bởi góc nhìn của Diệp Tu không dõi theo lựu đạn rơi.
Tay trái của Diệp Tu quay về bàn phím mình, tay phải cũng nắm lại chuột khua thật nhanh, cuộc chiến tiếp tục diễn ra, hình ảnh không ngừng biến hóa, Trần Quả vẫn trơ mắt chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Chính cô còn không biết mình có nên đặt tay phải về chuột không.
Trần Quả từng gặp chuyện một người hai máy thế này, cùng lắm chỉ là người bình thường treo thêm một nhân vật ở máy khác để ké chút kinh nghiệm thôi. Vậy mà Diệp Tu lại khống chế được thêm một nhân vật cùng hòa nhập vào đấu pháp, tuy người bấmkỹ năng là Trần Quả, nhưng độ chính xác và thời điểm hoàn toàn do bàn tay trái khống chế chuột của Diệp Tu nắm giữ.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Trần Quả còn đang ngạc nhiên, cô thật sự không chú ý bàn tay trái thao tác chuột kia có chính xác hay lưu loát không.
Có điều, cơ hội quan sát nhanh chóng xuất hiện lần nữa. Trần Quả còn chả rõ bên kia đánh thế nào, thì tay trái Diệp Tu lại vươn sang nắm chuột của cô.
“Vệ Tinh Xạ Tuyến.” Bây giờ, chiêu Diệp Tu hô chính là chiêu cao cấp nhất của bậc thầy pháo súng.
Trần Quả hiểu ngay, hiển nhiên cô rất thành thạo những thao tác kỹ năng, ngay sau khi thực hiện, cô bèn xem góc nhìn và cách định vị được Diệp Tu điều khiển bằng chuột. Dần dà, Trần Quả chẳng phân biệt nổi hắn đang cố tình chờ thời cơ hay vì tay trái không quen nên ra chậm. Trần Quả chỉ biết đối phương vẫn tấn công không ngừng bên dưới, mà bàn tay phải của Diệp Tu cũng không ngừng lướt nhanh trên phím. Điều Trần Quả ngạc nhiên hơn là, bàn tay phải múa may trên phím xong còn nắm lấy chuột hí hoáy một hồi, rõ ràng đang phóng kỹ năng…
Một tay hoàn thành được thao tác đáng lẽ của hai người, bận thế nào miễn bàn. Trong trường hợp bận bịu như vậy, Trần Quả rất muốn biết hiệu quả của những kỹ năng ấy. Thế nhưng, sự biến hóa góc nhìn đầy choáng váng trên màn hình Diệp Tu lại khiến cô chẳng thấy gì sất.
Đúng lúc này, Trần Quả thấy mình đã hoàn thành thao tác, Diệp Tu lại chần chừ không phóng chiêu Vệ Tinh Xạ Tuyến sắp hết thời gian quy định, nếu không ra tay kỹ năng sẽ lãng phí vô ích.
Đang định lên tiếng nhắc nhở, liền thấy con chuột vẫn rê chậm như không xê dịch trên màn hình bỗng dưng thoáng vụt, rồi sau đó đứng vững tại một vị trí.
Trong tiếng kích chuột nhẹ nhàng, mây trời tựa như nở rộ, một cột sáng đột nhiêngiáng từ trên trời xuống, rọi chuẩn xác vào vị trí mà Diệp Tu đã chọn. Trần Quả vội chuyển mắt về phía màn hình Diệp Tu, giờ cô đã thấy, chùm tia sáng hoành tráng bắn trúng một nhân vật.
Nhân vật bị cột sáng bao chùm, Trần Quả thậm chí không rõ người bị đánh trúng là ai. Cột sáng xoay tròn chia thành sáu cột nhỏ, khiến hai tên khác buộc phải cẩn thận né tránh, đất cát cả khu vực thoáng chốc văng mù trời, Trần Quả nhìn mà phấn khích không thôi.
“Nhiệt Cảm Phi Đạn”
Nghe Diệp Tu vừa dứt câu, Trần Quả lập tức hoàn thành một thao tác. Diệp Tu cũng không rề rà chờ đợi nữa, chuột kích, bật lửa trong tay Trục Yên Hà ném thẳng ra. Tim Trần Quả như muốn chực trào khỏi cổ họng, vì chiếc bật lửa bay thẳng kia đang dần hạ xuống. Trong suy nghĩ của cô, nó chưa bay khỏi phạm vi tảng đáthìsắp chạm đất mất, thế thì viên đạn sẽ nổ dính khu vực bên trên, nào ảnh hưởng gì đến mục tiêu bên dưới?
Kết quả, đường cong vạch bởi chiếc bật lửa vừa hay sượt qua tảng đá, biến mất trong tầm nhìn, Trần Quả vội quay đầu tìm mục tiêu bên màn hình Diệp Tu, ai ngờ Diệp Tu không hề ngó ngàng viên đạn kia, hắn đang bận xông lên đập cái tên bị Vệ Tinh Xạ Tuyến hành đến tàn tạ.
Nếu bàn về trang bị, Trục Yên Hà của Trần Quả không đứng đầu trong đám người chơi thường, nhưng tuyệt đối là hàng thượng thừa. Trang bị mà ba nhân vật Gia Thế dùng cùng lắm chỉ sàn sàn Trục Yên Hà, nên chắc chắn đau không chịu nổi khi ăn đại chiêu Vệ Tinh Xạ Tuyến của bậc thầy pháo súng. Trần Quả lại thấy rõ nhân vật đang bị Diệp Tulaođến trước mặt cướp thế công nhiều lần, đó là thiện xạ trong số ba người.
Nghề thiện xạ không phải chỉ gồm những chiêu tấn công xa như bậc thầy pháo súng. Ngoài một vài kỹ năng xạ thuật, họ còn có những kỹ năng loại thể thuật dùng chân tấn công. Trong cách build điểm của thiện xạ có hẳn một đường tấn công bằng thể thuật rất đáng tin.
Thông thường, những người chọn bắn tỉa là chính cũng sẽ học một ít kỹ năng thể thuật để phòng ngừabất kì tình huống nào, giả sửnhư trường hợp bị đối thủ áp sát như bây giờ.
Nhưnghai chân tên thiện xạ lại nặng trĩu như buộc phải chì, chẳng bộc lộ chút phong thái thể thuật nào dưới đòn tấn công liên tục của Quân Mạc Tiếu. Một tuyển thủ chuyên nghiệp mà bị áp chế đến mức này thì hơi khó coi.
Một tiếng “Ầm” vang lên. Quân Mạc Tiếu đánh ra Lạc Hoa Chưởng, tay thiện xạ đáng thương xoay tít như con quay rồi va vào tảng đá, bị bật ngược trở về. Diệp Tu đã sớm thao tác, tùy tiện dùng chiêu gì xiên lên tiếp được đối phương, sau đó làmột màn biểu diễn hoa cả mắt. Lưng của thiện xạ như bị dán chặt trên đá, không bao lâu thìhóa thành một luồng sáng trắng, hy sinh.
“Ngon!” Trần Quả mừng rỡ hô lên, cơ mà nói thiệt thì, vì sao tên này từ một kẻ truy đuổi lại trở thành nạn nhân bị Diệp Tu đóng đinh trên đá, cô thật sự chẳng biết.
Ngay vào lúc Trần Quả cho rằng vẫn còn hai tên, phải tiếp tục chiến đấu dữ dội thêm lát, cô nghiêm túc đặt sẵn tay trái, chuột bên tay phải còn nhích sang chừa sẵn chỗ cho Diệp Tu dễ dàng nắm lấy. Chợtbên dưới tảng đá trở nên im lìm, cuộc chiến hệt như đã kết thúc.
Không thấy những pháp thuật hoành trángcủa pháp sư, không thấy sóng kiếm và vòng tròn trận pháp của quỷ kiếm sĩ, hai đối thủ cứ im hơi lặng tiếng như thế.
“Chẳng lẽ tạch hết rồi?” Trần Quả hốt hoảng. Không phải bảo áp lực đối mặt với ba tuyển thủ chuyên nghiệp rất lớn ư, sao giải quyết sạch trơn hai em mà đách ma nào hay vậy.
Trần Quả không biết chuyện gì xảy ra, nhân vật không dám động đậy, còn cho rằng bên mình không nhìn thấy, đang định nhìn sang màn hình Diệp Tu, cô chợt phát hiện màn hình mình xuất hiện thứ gì. Tập trung nhìn, ngoài phạm vi che khuất của tảng đá, cô thấy rõ có hai nhân vật đang co giò chạy ngày càng xa.
Tảng đá to thì to, nhưng khoảng chắn góc nhìn không nhiều, đủ để Trần Quả thấy rõ hai nhân vật kia chính là quỷ kiếm sĩ và pháp sư nguyên tố cùng đuổi giết ban nãy. Hai tên trông hệt như đang hoảng hốt bỏ chạy, Trần Quả ngơ ngác gãi đầu, còn tưởng chiến thuật đẳng cấp chuyên nghiệp nào nên chẳng dám lơi lỏng. Nhất là khi thấy hai nhân vật thỉnh thoảng quay góc nhìn, trong lòng càng thêm giật mình, ngờ đâu những chuyện tưởng chừng ấy lại không hề xảy ra, hai nhân vật kia cứ thế biến mất trong tầm nhìn của cô.
“Gì vậy?” Trần Quả nhìn chả hiểu mô tê gì, giờ mới mở miệng hỏi.
“Phắn rồi.” Diệp Tu đáp.
“Phắn rồi?” Trần Quả không hiểu.
“Đúng vậy, chị ở trên đó mà không thấy gì à?” Diệp Tu hỏi lại.
“Chị nhìn thấy chứ, ý chị là sao chúng lạichạy ấy?” Trần Quả nói.
“Chị siêu quá nên dọa sợ cả lũ.” Diệp Tu cười.
“Bậy nào.” Trần Quả nói, cô siêu gì chứ, siêu phải là tay trái Diệp Tu cơ. Nhưng có thế thôi cũng hù được hai tên tuyển thủ chuyên nghiệp chạy mất? Trần Quả cảm thấy hơi quá.
“Xuống đây đi.”
Nghe theoDiệp Tu, Trục Yên Hà của Trần Quả nhảy xuống từ tảng đá, Diệp Tu chọn tất cả trang bị mà trước kia Trần Quả ném giao dịch trả lại.
“Cần lời giải thích?” Trần Quả truy hỏi.
“Ha ha, chúng thấy tay trái và tay phải của tui phối hợp siêu quá đó mà.” Diệp Tu nói.
Hai chữ phối hợp được Diệp Tu nhấn mạnh, Trần Quả giật mình, đột nhiên thảng thốt: “Phối hợp siêu ư? Chúng tưởng chị là. . . . . .
“Đúng vậy đó … Có điều, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi.” Diệp Tu nói xong đã điều khiển Trục Yên Hà chạy đi.
.
“Bậc thầy pháo súng kia là Tô Mộc Tranh?” Trong hai nhân vật đã chạy rất xa, pháp sư nguyên tố đột nhiên mở miệng, lòng còn hãi hùng hỏi.
“Chắc cú luôn, cách khống chế và phối hợp như vậy, không phải Tô Mộc Tranh thì là ai nữa chứ?” Quỷ kiếm sĩ đáp.
Diệp Tu đoán không sai. Ba người này chính là tuyển thủ chuyên nghiệp của Gia Thế, quỷ kiếm sĩ là Lưu Hạo, pháp sư nguyên tố là Hạ Minh, cả hai đều điều khiển nghề nghiệp mình am hiểu, có thêm một tuyển thủ chuyên nghiệp chơi thiện xạ như Vương Trạch và sự áp chế 20 cấp, đối phó Diệp Tu, chúng chẳng thấy áp lực gì.
Chẳng qua, như Diệp Tu hiểu rõ chúng, chúng cũng không xa lạ gì với Diệp Tu và Tô Mộc Tranh. Ban đầu chúngchẳng coi bậc thầy pháo súng kia ra gì, đặc biệtlà Pháo Mảnh Đạn và quả lựa đạn hệt như ném bừa mà chẳng cầnsuy nghĩ. Nhưng một chiêu Vệ Tinh Xạ Tuyến đến quá bất ngờ, trực tiếp bắn hãm thiện xạ của Vương Trạch vào vực sâu. Nếu bảo đây là trùng hợp, một chiêu Nhiệt Cảm Phi Đạn thấu cực rõ cục diện sau đấy đủ để khiến ba người cảm thấy bậc thầy pháo súng kia chắn chắn không thuộc dạng mèo mù vớ cá rán.
Bậc thầy pháo súng có thể phối hợp đặc sắc với Diệp Thu như vậy, ngoại trừ Tô Mộc Tranh thì còn có thể là ai?
Không theokịp, Trần Quả tiếp tục hoảng sợ, Diệp Tu lại hô một tiếng, cô cũng vội vã thao tác ném thêm một quả lựu đạn, đồng thời Diệp Tu cũng dùng tay trái khống chế chuột của cô chuyển hướng ném.
Trần Quả vẫn khôngthấy gì qua màn hình mình, trái lại, cô thấy được kết quả của những đòn tấn công từ Trục Yên Hà qua máy tính Diệp Tu.
Sau khi Pháo Mảnh Đạn nổ tung, 8 mảnh đạn rơi xuống như thiên nữ rải hoa, ánh lửa chìm ngập quanh thân Quân Mạc Tiếu, nhưng hắn được miễn trừ tổn thương vì cùng đội với Trục Yên Hà, ngay cả 8 mảnh đạn nổ tung trên đầu cũng chả xi nhê gì. Cuối cùng lựu đạn rơi đi đâu, Trần Quả không hề nhìn thấy, bởi góc nhìn của Diệp Tu không dõi theo lựu đạn rơi.
Tay trái của Diệp Tu quay về bàn phím mình, tay phải cũng nắm lại chuột khua thật nhanh, cuộc chiến tiếp tục diễn ra, hình ảnh không ngừng biến hóa, Trần Quả vẫn trơ mắt chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Chính cô còn không biết mình có nên đặt tay phải về chuột không.
Trần Quả từng gặp chuyện một người hai máy thế này, cùng lắm chỉ là người bình thường treo thêm một nhân vật ở máy khác để ké chút kinh nghiệm thôi. Vậy mà Diệp Tu lại khống chế được thêm một nhân vật cùng hòa nhập vào đấu pháp, tuy người bấmkỹ năng là Trần Quả, nhưng độ chính xác và thời điểm hoàn toàn do bàn tay trái khống chế chuột của Diệp Tu nắm giữ.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Trần Quả còn đang ngạc nhiên, cô thật sự không chú ý bàn tay trái thao tác chuột kia có chính xác hay lưu loát không.
Có điều, cơ hội quan sát nhanh chóng xuất hiện lần nữa. Trần Quả còn chả rõ bên kia đánh thế nào, thì tay trái Diệp Tu lại vươn sang nắm chuột của cô.
“Vệ Tinh Xạ Tuyến.” Bây giờ, chiêu Diệp Tu hô chính là chiêu cao cấp nhất của bậc thầy pháo súng.
Trần Quả hiểu ngay, hiển nhiên cô rất thành thạo những thao tác kỹ năng, ngay sau khi thực hiện, cô bèn xem góc nhìn và cách định vị được Diệp Tu điều khiển bằng chuột. Dần dà, Trần Quả chẳng phân biệt nổi hắn đang cố tình chờ thời cơ hay vì tay trái không quen nên ra chậm. Trần Quả chỉ biết đối phương vẫn tấn công không ngừng bên dưới, mà bàn tay phải của Diệp Tu cũng không ngừng lướt nhanh trên phím. Điều Trần Quả ngạc nhiên hơn là, bàn tay phải múa may trên phím xong còn nắm lấy chuột hí hoáy một hồi, rõ ràng đang phóng kỹ năng…
Một tay hoàn thành được thao tác đáng lẽ của hai người, bận thế nào miễn bàn. Trong trường hợp bận bịu như vậy, Trần Quả rất muốn biết hiệu quả của những kỹ năng ấy. Thế nhưng, sự biến hóa góc nhìn đầy choáng váng trên màn hình Diệp Tu lại khiến cô chẳng thấy gì sất.
Đúng lúc này, Trần Quả thấy mình đã hoàn thành thao tác, Diệp Tu lại chần chừ không phóng chiêu Vệ Tinh Xạ Tuyến sắp hết thời gian quy định, nếu không ra tay kỹ năng sẽ lãng phí vô ích.
Đang định lên tiếng nhắc nhở, liền thấy con chuột vẫn rê chậm như không xê dịch trên màn hình bỗng dưng thoáng vụt, rồi sau đó đứng vững tại một vị trí.
Trong tiếng kích chuột nhẹ nhàng, mây trời tựa như nở rộ, một cột sáng đột nhiêngiáng từ trên trời xuống, rọi chuẩn xác vào vị trí mà Diệp Tu đã chọn. Trần Quả vội chuyển mắt về phía màn hình Diệp Tu, giờ cô đã thấy, chùm tia sáng hoành tráng bắn trúng một nhân vật.
Nhân vật bị cột sáng bao chùm, Trần Quả thậm chí không rõ người bị đánh trúng là ai. Cột sáng xoay tròn chia thành sáu cột nhỏ, khiến hai tên khác buộc phải cẩn thận né tránh, đất cát cả khu vực thoáng chốc văng mù trời, Trần Quả nhìn mà phấn khích không thôi.
“Nhiệt Cảm Phi Đạn”
Nghe Diệp Tu vừa dứt câu, Trần Quả lập tức hoàn thành một thao tác. Diệp Tu cũng không rề rà chờ đợi nữa, chuột kích, bật lửa trong tay Trục Yên Hà ném thẳng ra. Tim Trần Quả như muốn chực trào khỏi cổ họng, vì chiếc bật lửa bay thẳng kia đang dần hạ xuống. Trong suy nghĩ của cô, nó chưa bay khỏi phạm vi tảng đáthìsắp chạm đất mất, thế thì viên đạn sẽ nổ dính khu vực bên trên, nào ảnh hưởng gì đến mục tiêu bên dưới?
Kết quả, đường cong vạch bởi chiếc bật lửa vừa hay sượt qua tảng đá, biến mất trong tầm nhìn, Trần Quả vội quay đầu tìm mục tiêu bên màn hình Diệp Tu, ai ngờ Diệp Tu không hề ngó ngàng viên đạn kia, hắn đang bận xông lên đập cái tên bị Vệ Tinh Xạ Tuyến hành đến tàn tạ.
Nếu bàn về trang bị, Trục Yên Hà của Trần Quả không đứng đầu trong đám người chơi thường, nhưng tuyệt đối là hàng thượng thừa. Trang bị mà ba nhân vật Gia Thế dùng cùng lắm chỉ sàn sàn Trục Yên Hà, nên chắc chắn đau không chịu nổi khi ăn đại chiêu Vệ Tinh Xạ Tuyến của bậc thầy pháo súng. Trần Quả lại thấy rõ nhân vật đang bị Diệp Tulaođến trước mặt cướp thế công nhiều lần, đó là thiện xạ trong số ba người.
Nghề thiện xạ không phải chỉ gồm những chiêu tấn công xa như bậc thầy pháo súng. Ngoài một vài kỹ năng xạ thuật, họ còn có những kỹ năng loại thể thuật dùng chân tấn công. Trong cách build điểm của thiện xạ có hẳn một đường tấn công bằng thể thuật rất đáng tin.
Thông thường, những người chọn bắn tỉa là chính cũng sẽ học một ít kỹ năng thể thuật để phòng ngừabất kì tình huống nào, giả sửnhư trường hợp bị đối thủ áp sát như bây giờ.
Nhưnghai chân tên thiện xạ lại nặng trĩu như buộc phải chì, chẳng bộc lộ chút phong thái thể thuật nào dưới đòn tấn công liên tục của Quân Mạc Tiếu. Một tuyển thủ chuyên nghiệp mà bị áp chế đến mức này thì hơi khó coi.
Một tiếng “Ầm” vang lên. Quân Mạc Tiếu đánh ra Lạc Hoa Chưởng, tay thiện xạ đáng thương xoay tít như con quay rồi va vào tảng đá, bị bật ngược trở về. Diệp Tu đã sớm thao tác, tùy tiện dùng chiêu gì xiên lên tiếp được đối phương, sau đó làmột màn biểu diễn hoa cả mắt. Lưng của thiện xạ như bị dán chặt trên đá, không bao lâu thìhóa thành một luồng sáng trắng, hy sinh.
“Ngon!” Trần Quả mừng rỡ hô lên, cơ mà nói thiệt thì, vì sao tên này từ một kẻ truy đuổi lại trở thành nạn nhân bị Diệp Tu đóng đinh trên đá, cô thật sự chẳng biết.
Ngay vào lúc Trần Quả cho rằng vẫn còn hai tên, phải tiếp tục chiến đấu dữ dội thêm lát, cô nghiêm túc đặt sẵn tay trái, chuột bên tay phải còn nhích sang chừa sẵn chỗ cho Diệp Tu dễ dàng nắm lấy. Chợtbên dưới tảng đá trở nên im lìm, cuộc chiến hệt như đã kết thúc.
Không thấy những pháp thuật hoành trángcủa pháp sư, không thấy sóng kiếm và vòng tròn trận pháp của quỷ kiếm sĩ, hai đối thủ cứ im hơi lặng tiếng như thế.
“Chẳng lẽ tạch hết rồi?” Trần Quả hốt hoảng. Không phải bảo áp lực đối mặt với ba tuyển thủ chuyên nghiệp rất lớn ư, sao giải quyết sạch trơn hai em mà đách ma nào hay vậy.
Trần Quả không biết chuyện gì xảy ra, nhân vật không dám động đậy, còn cho rằng bên mình không nhìn thấy, đang định nhìn sang màn hình Diệp Tu, cô chợt phát hiện màn hình mình xuất hiện thứ gì. Tập trung nhìn, ngoài phạm vi che khuất của tảng đá, cô thấy rõ có hai nhân vật đang co giò chạy ngày càng xa.
Tảng đá to thì to, nhưng khoảng chắn góc nhìn không nhiều, đủ để Trần Quả thấy rõ hai nhân vật kia chính là quỷ kiếm sĩ và pháp sư nguyên tố cùng đuổi giết ban nãy. Hai tên trông hệt như đang hoảng hốt bỏ chạy, Trần Quả ngơ ngác gãi đầu, còn tưởng chiến thuật đẳng cấp chuyên nghiệp nào nên chẳng dám lơi lỏng. Nhất là khi thấy hai nhân vật thỉnh thoảng quay góc nhìn, trong lòng càng thêm giật mình, ngờ đâu những chuyện tưởng chừng ấy lại không hề xảy ra, hai nhân vật kia cứ thế biến mất trong tầm nhìn của cô.
“Gì vậy?” Trần Quả nhìn chả hiểu mô tê gì, giờ mới mở miệng hỏi.
“Phắn rồi.” Diệp Tu đáp.
“Phắn rồi?” Trần Quả không hiểu.
“Đúng vậy, chị ở trên đó mà không thấy gì à?” Diệp Tu hỏi lại.
“Chị nhìn thấy chứ, ý chị là sao chúng lạichạy ấy?” Trần Quả nói.
“Chị siêu quá nên dọa sợ cả lũ.” Diệp Tu cười.
“Bậy nào.” Trần Quả nói, cô siêu gì chứ, siêu phải là tay trái Diệp Tu cơ. Nhưng có thế thôi cũng hù được hai tên tuyển thủ chuyên nghiệp chạy mất? Trần Quả cảm thấy hơi quá.
“Xuống đây đi.”
Nghe theoDiệp Tu, Trục Yên Hà của Trần Quả nhảy xuống từ tảng đá, Diệp Tu chọn tất cả trang bị mà trước kia Trần Quả ném giao dịch trả lại.
“Cần lời giải thích?” Trần Quả truy hỏi.
“Ha ha, chúng thấy tay trái và tay phải của tui phối hợp siêu quá đó mà.” Diệp Tu nói.
Hai chữ phối hợp được Diệp Tu nhấn mạnh, Trần Quả giật mình, đột nhiên thảng thốt: “Phối hợp siêu ư? Chúng tưởng chị là. . . . . .
“Đúng vậy đó … Có điều, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi.” Diệp Tu nói xong đã điều khiển Trục Yên Hà chạy đi.
.
“Bậc thầy pháo súng kia là Tô Mộc Tranh?” Trong hai nhân vật đã chạy rất xa, pháp sư nguyên tố đột nhiên mở miệng, lòng còn hãi hùng hỏi.
“Chắc cú luôn, cách khống chế và phối hợp như vậy, không phải Tô Mộc Tranh thì là ai nữa chứ?” Quỷ kiếm sĩ đáp.
Diệp Tu đoán không sai. Ba người này chính là tuyển thủ chuyên nghiệp của Gia Thế, quỷ kiếm sĩ là Lưu Hạo, pháp sư nguyên tố là Hạ Minh, cả hai đều điều khiển nghề nghiệp mình am hiểu, có thêm một tuyển thủ chuyên nghiệp chơi thiện xạ như Vương Trạch và sự áp chế 20 cấp, đối phó Diệp Tu, chúng chẳng thấy áp lực gì.
Chẳng qua, như Diệp Tu hiểu rõ chúng, chúng cũng không xa lạ gì với Diệp Tu và Tô Mộc Tranh. Ban đầu chúngchẳng coi bậc thầy pháo súng kia ra gì, đặc biệtlà Pháo Mảnh Đạn và quả lựa đạn hệt như ném bừa mà chẳng cầnsuy nghĩ. Nhưng một chiêu Vệ Tinh Xạ Tuyến đến quá bất ngờ, trực tiếp bắn hãm thiện xạ của Vương Trạch vào vực sâu. Nếu bảo đây là trùng hợp, một chiêu Nhiệt Cảm Phi Đạn thấu cực rõ cục diện sau đấy đủ để khiến ba người cảm thấy bậc thầy pháo súng kia chắn chắn không thuộc dạng mèo mù vớ cá rán.
Bậc thầy pháo súng có thể phối hợp đặc sắc với Diệp Thu như vậy, ngoại trừ Tô Mộc Tranh thì còn có thể là ai?
/1726
|