Bên phía tiệm net Hưng Hân, mồng 7 còn đang nghỉ, chỉ có Diệp Tu và Trần Quả trông tiệm. Đến buổi tối còn phải chuẩn bị tiếp sóng trận đấu, cũng mỗi hai người bận chạy trước chạy sau, toàn thân chảy đầy mồ hôi. May mà Trần Quả nhiều kinh nghiệm, mấy năm trước từng thử một mình làm tất cả hoạt động tương tự, biết rõ ít người sẽ rất phiền phức, nên cô đã chuẩn bị từ sớm, không trễ buổi phát sóng.
Nhưng vì từng đắc tội lũ fan cuồng Gia Thế, hôm nay dù chiếu trận Gia Thế, người tới xem lại không đông mấy.
Trần Quả đã không để bụng nữa. Giờ quả thực đã mất đi bầu không khí lúc trước, song tỉ lệ chỗ ngồi cũng khá khẩm. Hơn nữa, hôm nay vừa chuẩn bị trực tiếp trận đấu Gia Thế xong, vài kẻ đi ngang qua cũng nháo nhào ùa vào.
Làm ăn buôn bán, quầy trước bắt buộc phải có người trông. Cả hai không ai chiếm được vị trí tốt, bèn ngồi cùng nhau ở quầy, dùng máy vi tính coi trực tiếp trận đấu luôn.
MC và khách mời đã bắt đầu lời giới thiệu trân trọng trước trận. Vì thành tích của Gia Thế trong mùa giải này quá tệ, thế nên thời lượng trận đấu bị giảm đáng kể. Bấy giờ, MC và khách mời đang bàn luận về trận khiêu chiến thất bại của Tôn Tường và Hàn Văn Thanh trong Ngôi Sao Cuối Tuần, hi vọng dùng nó quấy động cảm xúc khán giả.
Thực tế chứng minh, chọn chủ đề này nói quá chuẩn. Đám fan Gia Thế ở tiệm net Hưng Hân lập tức bùng nổ, đều hi vọng Gia Thế có thể đánh Bá Đồ thua thảm hại trong trận đấu hôm nay, đặc biệt là Hàn Văn Thanh của Bá Đồ, thua càng mất mặt càng tốt. Nên biết trong Ngôi Sao Cuối Tuần hôm nọ, trận thua cuộc do Tôn Tường chủ động khiêu chiến làm đám fan Gia Thế không ngẩng đầu lên được. Nhất là những khi đấu võ mồm cùng fan Bá Đồ, họ đã chịu bao lời móc xỉa vì nó, fan Gia Thế lại chẳng thể đáp trả những câu nói móc ấy.
Thắng Bá Đồ một trận.
Kể từ sau Ngôi Sao Cuối Tuần, nó gần như trở thành khát khao lớn nhất của fan Gia Thế trong mùa giải này. Còn chuyện tiến vào tứ kết chỉ tồn tại trên giả thuyết, fan Gia Thế đã ngưng hoang tưởng rồi.
Một trận đấu mà người hâm mộ cực kỳ coi trọng, chắc chắn sẽ là một trận rất quan trọng với chiến đội, trong buổi họp báo lúc trước, Gia Thế cũng từng biểu hiện sự tự tin và quyết tâm.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, trận đầu tiên của vòng đấu cá nhân, người ra trận của Gia Thế chính là Tô Mộc Tranh và Mộc Vũ Tranh Phong. Trần Quả lập tức bỏ hết mọi việc trong tay, ánh mắt lom lom nhìn trận đấu bắt đầu.
Gần đây không chiếu những trận Gia Thế, điều tiếc nuối nhất với Trần Quả là không được xem trận đấu trực tiếp của idol mình, tuy cô sẽ tìm video thu hình xem lại nhiều lần sau đó, nhưng chung quy vẫn không sướng bằng những lần thầm cổ vũ. Hôm nay hiếm lắm mới có cơ hội, Trần Quả tất nhiên muốn cổ vũ hết mình.
“Ầy, người đầu tiên ra trận phía Gia Thế chính là Tô Mộc Tranh! Nhắc mới phát hiện, từ sau Ngôi Sao Cuối Tuần, tình trạng của Tô Mộc Tranh trở nên rất xuất sắc.” MC bảo.
“Ừ, đúng đấy.” Khách mời đáp.
“Có lẽ nào liên quan đến việc Diệp Thu hiện thân dùng Rồng Ngẩng Đầu tuyên bố bản thân nhất định sẽ quay về?” MC bắt đầu hóng hớt, thật ra đang nói cho khán giả nghe.
“Chắn hẳn vì nguyên nhân này nhỉ? Nhưng nó chỉ là suy đoán của mọi người. Trong mấy cuộc phỏng vấn gần đây, Tô Mộc Tranh luôn tránh trả lời những câu tương tự.” Khách mời tiếp lời.
“Hiện đang lan truyền một tin đồn, Diệp Thu chuẩn bị tự lập một chiến đội quay về Liên minh Chuyên nghiệp. Nếu đúng là vậy, với quan hệ giữa Tô Mộc Tranh và Diệp Thu, cô ấy nhất định sẽ đầu quân cho đội của Diệp Thu nhỉ? Chỉ đạo Lý, anh thấy thế nào?”
MC và khách mời hôm nay lại là Phan Lâm và Lý Nghệ Bác, hai người hiện được xem như cặp bình luận bài trùng khá nổi trong giới e-sport Vinh Quang.
“Chuyện này à. . . Diệp Thu chỉ có thể tái xuất trong thời gian chuyển nhượng đội vào mùa đông của mùa giải năm sau, lúc đó chắc chắn không thể đưa một đội ngũ mới toanh tiến thẳng đấu loại vòng tròn được. Chuyện Diệp Thu tự lập chiến đội gia nhập vòng đấu, nếu thuận lợi thì ít nhất cũng phải vào mùa giải thứ 10. Còn hợp đồng của Tô Mộc Tranh thì sao? Trước mắt còn một năm rưỡi, đến mùa giải thứ 10 thì đúng lúc hết hạn hợp đồng luôn. Cậu thấy đó, giả thuyết này so thời gian không gặp cản trở gì, nhưng còn những một năm rưỡi, ngay cả chuyện Diệp Thu tự lập chiến đội cũng mới là tin đồn, chúng ta đừng nên tùy tiện kết luận.” Lời phân tích của khách mời Lý Nghệ Bác rõ ràng đã thay đổi, hôm nay gã sẽ không đưa ra kết luận chắc chắn nào, lúc nói chuyện sẽ luôn chừa kẻ hở.
“À à, thế chúng ta hãy tập trung vào trận đấu này trước đã.” Sau màn giới thiệu người lên sân và lời bình luận khai mạc ngắn ngủi, trận đầu tiên đã bắt đầu, MC Phan Lâm vội bẻ chủ đề về trận đấu.
“Chỉ đạo Lý, anh có thấy rằng, sau Ngôi Sao Cuối Tuần, phong cách thi đấu của Tô Mộc Tranh cũng chuyển biến rất lớn không?” Phong cách của khách mời Lý Nghệ Bác thay đổi, Phan Lâm thì vẫn y như trước, theo thói quen mà dẫn dắt chủ đề cho Lý Nghệ Bác tiếp lời.
Về câu hỏi này, Lý Nghệ Bác lại rất tự tin, không hề né tránh, gã trả lời thẳng thừng: “Quả thật, Tô Mộc Tranh của quá khứ luôn tập trung vào phối hợp trong những lúc sát cánh cùng Diệp Thu. Mà mấy trận gần đây, bất kể là solo hay đoàn đội, cô luôn tích cực chủ động, trông như một tay tấn công chính hơn.”
“Thế chỉ đạo Lý có thấy sự chuyển biến này chủ yếu bắt nguồn từ sự đột phá của chính cô ấy không? Hay từ chiến thuật mà chiến đội yêu cầu?”
“Chuyện này rất khó nói, nhưng tôi tin bất kể tuyển thủ sử dụng đấu pháp thuộc phong cách nào, chiến thắng mãi mãi là mục tiêu theo đuổi của họ.” Lý Nghệ Bác khéo léo lách khỏi vấn đề trên.
Trần Quả trước đây rất thích nghe những câu thảo luận phân tích của đám khách mời và MC, nhưng sau vài lần nghe Diệp Tu suy đoán và giảng giải tri thức, vào thời điểm này, cô sẽ quay đầu nhìn Diệp Tu có nói gì không theo thói quen.
Kết quả Diệp Tu lại chả nói gì, Trần Quả không cam lòng, đưa tay đụng đụng Diệp Tu: “Ê, nói gì đi chứ.”
“Nói gì?” Diệp Tu thắc mắc.
“Họ bảo phong cách của Mộc Mộc thay đổi đó.” Trần Quả và Tô Mộc Tranh đã thành bạn tốt, xưng hô cũng trở thành “Mộc Mộc” thân thiết.
“Họ nói đúng mà, quả thật thay đổi rồi.” Diệp Tu nói.
“Nếu thay đổi vậy thì sao?” Đây là vấn đề mà Lý Nghệ Bác né tránh.
“Về phương diện cá nhân, em ấy mạnh hơn.” Diệp Tu nói.
“Thế hả?” Trần Quả vui vẻ, rồi nhanh chóng phát hiện Diệp Tu còn câu sau: “Vậy còn đoàn đội?”
“Như họ nói thôi, từ tập trung phối hợp tác chiến trở thành người công kích chính.” Diệp Tu nói.
“Biến hóa này là tốt hay xấu?” Trần Quả hỏi.
“Đây không phải chuyện có thể nói rõ chỉ bằng một người, còn phải xem tình hình cả đội nữa.” Diệp Tu nói.
“Thì cậu cứ nói toẹt ra đi!” Trần Quả hối.
“Với tình hình Gia Thế hiện nay, sự biến hóa này sẽ giúp thực lực của đội gia tăng.” Diệp Tu đáp.
“Vì sao?”
“Bởi tuyển thụ hạch tâm của Gia Thế hiện nay là một tuyển thủ theo chủ nghĩa cá nhân. Đấu pháp phối hợp của Tô Mộc Tranh trước đây không phải chỉ cần mỗi em ấy góp sức theo tiết tấu nhân vật trung tâm, mà đôi bên phải phối hợp trước với nhau. Khi tuyển thủ hạch tâm lực chọn cách tấn công, hành động đầu tiên luôn là suy nghĩ xem nên làm thế nào để trợ thủ phát huy được hết khả năng phối hợp. Tôn Tường chưa chắc không có năng lực này, nhưng giờ cậu ta chưa ý thức được nó, nên tác dụng phối hợp của Tô Mộc Tranh bên cạnh cậu ta trở nên không tốt, chẳng bằng làm một tay DPS luôn, sức chiến đấu ngược lại có thể tăng mạnh hơn.” Diệp Tu nói.
“Tên vô dụng Tôn Tường!” Trần Quả lập tức xem thường.
“Cậu ta mà vô dụng thì cả Liên minh này chẳng đứa nào dám xưng cao thủ đâu.” Diệp Tu dở khóc dở cười.
“Vô dụng chính là vô dụng” Trần Quả nguyền rủa dữ dội.
“Được rồi coi trận đấu trước đã.” Diệp Tu đành bảo.
Vòng đấu cá nhân diễn ra không dài cũng không ngắn, hai bên phát huy khá tốt, sau cùng người cướp được cơ hội vẫn là Tô Mộc Tranh, giúp Gia Thế dẫn trước một điểm.
“Quá đỉnh, quá đặc sắc!” Trần Quả dồn hết sức vỗ tay.
“Đúng đúng.” Diệp Tu phụ họa.
“Quá gượng ép!” Trần Quả nghe ra giọng điệu của Diệp Tu.
“Đúng đúng.” Diệp Tu ngay cả từ cũng lười sửa.
Trần Quả nhịn xuống xúc động đập nát ghế, chỉ hung dữ trừng mắt liếc Diệp Tu, chờ thằng này giải thích.
“Tui hiểu tấm lòng ủng hộ của một fan cuồng như chị, nhưng theo chất lượng trận đấu, phản ứng của chị quả thật hơi quá.” Diệp Tu nói.
“Đứa nào cũng như chú mày, coi thi đấu còn gì thú vị nữa?” Trần Quả bĩu môi.
“Thế nên tui là dân chuyên nghiệp, chị chỉ là khán giả.” Diệp Tu nói tỉnh queo.
Trần Quả lại bị knock out. . . . . .
Rồi trận thứ hai, trận thứ ba, Trần Quả bắt đầu xoắn xuýt. Cô không thích đội ngũ của Gia Thế hiện nay, nhưng trong đội lại có tuyển thủ cô thích nhất, cô không biết mình nên mong Gia Thế thắng hay mong Gia Thế thua. Trước đó không hề xem mấy trận của Gia Thế, miễn xoắn xuýt vụ này. Giờ thì trơ mắt nhìn, cảm xúc không biết đặt nơi nao, Trần Quả xem đến không yên lòng.
Trong sự buồn bực của cô, Gia Thế thua liền hai trận. Trần Quả nhất thời tìm thấy lập trường, bèn khinh thường hai tuyển thủ vừa ra trận của Gia Thế một hồi, thỉnh thoảng chen vài câu khen lấy khen để tuyển thủ đầu tiên Tô Mộc Tranh.
Sau vòng đấu cá nhân là trận đấu lôi đài tổ đội, đội hình lên sân khá bình thường. Tuyển thủ át chủ bài của hai đội, Hàn Văn Thanh và Tôn Tường đảm đương trọng trách chủ tướng giữ cửa cuối cùng.
Trận đấu nhanh chóng tiến hành, hai kẻ Gia Thế thay phiên lên sân sau cùng không cho Trần Quả tìm được cơ hội khinh bỉ, phát huy cực kỳ xuất sắc. Mỗi người không những đánh bại đối thủ, còn giữ được ưu thế rất lớn. Vào đến trận thứ ba đấu cùng Hàn Văn Thanh, trước khi hy sinh lừng lẫy còn cố mang theo gần nửa thanh máu Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh.
Sau đó Tôn Tường lên sân, trận quyết đấu của hai người vốn là thứ mọi người hằng mong chờ, nay Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh chỉ dùng nửa thanh máu ứng chiến, tình thế quả thực quá xấu. Tôn Tường vững vàng lợi dụng ưu thế ấy, áp dụng đấu pháp rất hiệu quả, cuối cùng đánh bại Hàn Văn Thanh, chiếm được thắng lợi trong trận tổ đội.
Chỉ đánh bại Hàn Văn Thanh còn nửa thanh máu, điều này chẳng khiến đám fan Gia Thế cảm thấy sung sướng khi trả thù. Trong mắt họ, Tôn Tường chỉ đang làm một chuyện mình nên làm mà thôi. Muốn mọi người trút hết nỗi bực dọc, cậu ta phải dùng nửa thanh máu đánh bại Hàn Văn Thanh đầy máu mới được.
Do đó, tất cả đều đặt hi vọng vào vòng đấu đoàn đội sau cùng.
Nhưng vì từng đắc tội lũ fan cuồng Gia Thế, hôm nay dù chiếu trận Gia Thế, người tới xem lại không đông mấy.
Trần Quả đã không để bụng nữa. Giờ quả thực đã mất đi bầu không khí lúc trước, song tỉ lệ chỗ ngồi cũng khá khẩm. Hơn nữa, hôm nay vừa chuẩn bị trực tiếp trận đấu Gia Thế xong, vài kẻ đi ngang qua cũng nháo nhào ùa vào.
Làm ăn buôn bán, quầy trước bắt buộc phải có người trông. Cả hai không ai chiếm được vị trí tốt, bèn ngồi cùng nhau ở quầy, dùng máy vi tính coi trực tiếp trận đấu luôn.
MC và khách mời đã bắt đầu lời giới thiệu trân trọng trước trận. Vì thành tích của Gia Thế trong mùa giải này quá tệ, thế nên thời lượng trận đấu bị giảm đáng kể. Bấy giờ, MC và khách mời đang bàn luận về trận khiêu chiến thất bại của Tôn Tường và Hàn Văn Thanh trong Ngôi Sao Cuối Tuần, hi vọng dùng nó quấy động cảm xúc khán giả.
Thực tế chứng minh, chọn chủ đề này nói quá chuẩn. Đám fan Gia Thế ở tiệm net Hưng Hân lập tức bùng nổ, đều hi vọng Gia Thế có thể đánh Bá Đồ thua thảm hại trong trận đấu hôm nay, đặc biệt là Hàn Văn Thanh của Bá Đồ, thua càng mất mặt càng tốt. Nên biết trong Ngôi Sao Cuối Tuần hôm nọ, trận thua cuộc do Tôn Tường chủ động khiêu chiến làm đám fan Gia Thế không ngẩng đầu lên được. Nhất là những khi đấu võ mồm cùng fan Bá Đồ, họ đã chịu bao lời móc xỉa vì nó, fan Gia Thế lại chẳng thể đáp trả những câu nói móc ấy.
Thắng Bá Đồ một trận.
Kể từ sau Ngôi Sao Cuối Tuần, nó gần như trở thành khát khao lớn nhất của fan Gia Thế trong mùa giải này. Còn chuyện tiến vào tứ kết chỉ tồn tại trên giả thuyết, fan Gia Thế đã ngưng hoang tưởng rồi.
Một trận đấu mà người hâm mộ cực kỳ coi trọng, chắc chắn sẽ là một trận rất quan trọng với chiến đội, trong buổi họp báo lúc trước, Gia Thế cũng từng biểu hiện sự tự tin và quyết tâm.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, trận đầu tiên của vòng đấu cá nhân, người ra trận của Gia Thế chính là Tô Mộc Tranh và Mộc Vũ Tranh Phong. Trần Quả lập tức bỏ hết mọi việc trong tay, ánh mắt lom lom nhìn trận đấu bắt đầu.
Gần đây không chiếu những trận Gia Thế, điều tiếc nuối nhất với Trần Quả là không được xem trận đấu trực tiếp của idol mình, tuy cô sẽ tìm video thu hình xem lại nhiều lần sau đó, nhưng chung quy vẫn không sướng bằng những lần thầm cổ vũ. Hôm nay hiếm lắm mới có cơ hội, Trần Quả tất nhiên muốn cổ vũ hết mình.
“Ầy, người đầu tiên ra trận phía Gia Thế chính là Tô Mộc Tranh! Nhắc mới phát hiện, từ sau Ngôi Sao Cuối Tuần, tình trạng của Tô Mộc Tranh trở nên rất xuất sắc.” MC bảo.
“Ừ, đúng đấy.” Khách mời đáp.
“Có lẽ nào liên quan đến việc Diệp Thu hiện thân dùng Rồng Ngẩng Đầu tuyên bố bản thân nhất định sẽ quay về?” MC bắt đầu hóng hớt, thật ra đang nói cho khán giả nghe.
“Chắn hẳn vì nguyên nhân này nhỉ? Nhưng nó chỉ là suy đoán của mọi người. Trong mấy cuộc phỏng vấn gần đây, Tô Mộc Tranh luôn tránh trả lời những câu tương tự.” Khách mời tiếp lời.
“Hiện đang lan truyền một tin đồn, Diệp Thu chuẩn bị tự lập một chiến đội quay về Liên minh Chuyên nghiệp. Nếu đúng là vậy, với quan hệ giữa Tô Mộc Tranh và Diệp Thu, cô ấy nhất định sẽ đầu quân cho đội của Diệp Thu nhỉ? Chỉ đạo Lý, anh thấy thế nào?”
MC và khách mời hôm nay lại là Phan Lâm và Lý Nghệ Bác, hai người hiện được xem như cặp bình luận bài trùng khá nổi trong giới e-sport Vinh Quang.
“Chuyện này à. . . Diệp Thu chỉ có thể tái xuất trong thời gian chuyển nhượng đội vào mùa đông của mùa giải năm sau, lúc đó chắc chắn không thể đưa một đội ngũ mới toanh tiến thẳng đấu loại vòng tròn được. Chuyện Diệp Thu tự lập chiến đội gia nhập vòng đấu, nếu thuận lợi thì ít nhất cũng phải vào mùa giải thứ 10. Còn hợp đồng của Tô Mộc Tranh thì sao? Trước mắt còn một năm rưỡi, đến mùa giải thứ 10 thì đúng lúc hết hạn hợp đồng luôn. Cậu thấy đó, giả thuyết này so thời gian không gặp cản trở gì, nhưng còn những một năm rưỡi, ngay cả chuyện Diệp Thu tự lập chiến đội cũng mới là tin đồn, chúng ta đừng nên tùy tiện kết luận.” Lời phân tích của khách mời Lý Nghệ Bác rõ ràng đã thay đổi, hôm nay gã sẽ không đưa ra kết luận chắc chắn nào, lúc nói chuyện sẽ luôn chừa kẻ hở.
“À à, thế chúng ta hãy tập trung vào trận đấu này trước đã.” Sau màn giới thiệu người lên sân và lời bình luận khai mạc ngắn ngủi, trận đầu tiên đã bắt đầu, MC Phan Lâm vội bẻ chủ đề về trận đấu.
“Chỉ đạo Lý, anh có thấy rằng, sau Ngôi Sao Cuối Tuần, phong cách thi đấu của Tô Mộc Tranh cũng chuyển biến rất lớn không?” Phong cách của khách mời Lý Nghệ Bác thay đổi, Phan Lâm thì vẫn y như trước, theo thói quen mà dẫn dắt chủ đề cho Lý Nghệ Bác tiếp lời.
Về câu hỏi này, Lý Nghệ Bác lại rất tự tin, không hề né tránh, gã trả lời thẳng thừng: “Quả thật, Tô Mộc Tranh của quá khứ luôn tập trung vào phối hợp trong những lúc sát cánh cùng Diệp Thu. Mà mấy trận gần đây, bất kể là solo hay đoàn đội, cô luôn tích cực chủ động, trông như một tay tấn công chính hơn.”
“Thế chỉ đạo Lý có thấy sự chuyển biến này chủ yếu bắt nguồn từ sự đột phá của chính cô ấy không? Hay từ chiến thuật mà chiến đội yêu cầu?”
“Chuyện này rất khó nói, nhưng tôi tin bất kể tuyển thủ sử dụng đấu pháp thuộc phong cách nào, chiến thắng mãi mãi là mục tiêu theo đuổi của họ.” Lý Nghệ Bác khéo léo lách khỏi vấn đề trên.
Trần Quả trước đây rất thích nghe những câu thảo luận phân tích của đám khách mời và MC, nhưng sau vài lần nghe Diệp Tu suy đoán và giảng giải tri thức, vào thời điểm này, cô sẽ quay đầu nhìn Diệp Tu có nói gì không theo thói quen.
Kết quả Diệp Tu lại chả nói gì, Trần Quả không cam lòng, đưa tay đụng đụng Diệp Tu: “Ê, nói gì đi chứ.”
“Nói gì?” Diệp Tu thắc mắc.
“Họ bảo phong cách của Mộc Mộc thay đổi đó.” Trần Quả và Tô Mộc Tranh đã thành bạn tốt, xưng hô cũng trở thành “Mộc Mộc” thân thiết.
“Họ nói đúng mà, quả thật thay đổi rồi.” Diệp Tu nói.
“Nếu thay đổi vậy thì sao?” Đây là vấn đề mà Lý Nghệ Bác né tránh.
“Về phương diện cá nhân, em ấy mạnh hơn.” Diệp Tu nói.
“Thế hả?” Trần Quả vui vẻ, rồi nhanh chóng phát hiện Diệp Tu còn câu sau: “Vậy còn đoàn đội?”
“Như họ nói thôi, từ tập trung phối hợp tác chiến trở thành người công kích chính.” Diệp Tu nói.
“Biến hóa này là tốt hay xấu?” Trần Quả hỏi.
“Đây không phải chuyện có thể nói rõ chỉ bằng một người, còn phải xem tình hình cả đội nữa.” Diệp Tu nói.
“Thì cậu cứ nói toẹt ra đi!” Trần Quả hối.
“Với tình hình Gia Thế hiện nay, sự biến hóa này sẽ giúp thực lực của đội gia tăng.” Diệp Tu đáp.
“Vì sao?”
“Bởi tuyển thụ hạch tâm của Gia Thế hiện nay là một tuyển thủ theo chủ nghĩa cá nhân. Đấu pháp phối hợp của Tô Mộc Tranh trước đây không phải chỉ cần mỗi em ấy góp sức theo tiết tấu nhân vật trung tâm, mà đôi bên phải phối hợp trước với nhau. Khi tuyển thủ hạch tâm lực chọn cách tấn công, hành động đầu tiên luôn là suy nghĩ xem nên làm thế nào để trợ thủ phát huy được hết khả năng phối hợp. Tôn Tường chưa chắc không có năng lực này, nhưng giờ cậu ta chưa ý thức được nó, nên tác dụng phối hợp của Tô Mộc Tranh bên cạnh cậu ta trở nên không tốt, chẳng bằng làm một tay DPS luôn, sức chiến đấu ngược lại có thể tăng mạnh hơn.” Diệp Tu nói.
“Tên vô dụng Tôn Tường!” Trần Quả lập tức xem thường.
“Cậu ta mà vô dụng thì cả Liên minh này chẳng đứa nào dám xưng cao thủ đâu.” Diệp Tu dở khóc dở cười.
“Vô dụng chính là vô dụng” Trần Quả nguyền rủa dữ dội.
“Được rồi coi trận đấu trước đã.” Diệp Tu đành bảo.
Vòng đấu cá nhân diễn ra không dài cũng không ngắn, hai bên phát huy khá tốt, sau cùng người cướp được cơ hội vẫn là Tô Mộc Tranh, giúp Gia Thế dẫn trước một điểm.
“Quá đỉnh, quá đặc sắc!” Trần Quả dồn hết sức vỗ tay.
“Đúng đúng.” Diệp Tu phụ họa.
“Quá gượng ép!” Trần Quả nghe ra giọng điệu của Diệp Tu.
“Đúng đúng.” Diệp Tu ngay cả từ cũng lười sửa.
Trần Quả nhịn xuống xúc động đập nát ghế, chỉ hung dữ trừng mắt liếc Diệp Tu, chờ thằng này giải thích.
“Tui hiểu tấm lòng ủng hộ của một fan cuồng như chị, nhưng theo chất lượng trận đấu, phản ứng của chị quả thật hơi quá.” Diệp Tu nói.
“Đứa nào cũng như chú mày, coi thi đấu còn gì thú vị nữa?” Trần Quả bĩu môi.
“Thế nên tui là dân chuyên nghiệp, chị chỉ là khán giả.” Diệp Tu nói tỉnh queo.
Trần Quả lại bị knock out. . . . . .
Rồi trận thứ hai, trận thứ ba, Trần Quả bắt đầu xoắn xuýt. Cô không thích đội ngũ của Gia Thế hiện nay, nhưng trong đội lại có tuyển thủ cô thích nhất, cô không biết mình nên mong Gia Thế thắng hay mong Gia Thế thua. Trước đó không hề xem mấy trận của Gia Thế, miễn xoắn xuýt vụ này. Giờ thì trơ mắt nhìn, cảm xúc không biết đặt nơi nao, Trần Quả xem đến không yên lòng.
Trong sự buồn bực của cô, Gia Thế thua liền hai trận. Trần Quả nhất thời tìm thấy lập trường, bèn khinh thường hai tuyển thủ vừa ra trận của Gia Thế một hồi, thỉnh thoảng chen vài câu khen lấy khen để tuyển thủ đầu tiên Tô Mộc Tranh.
Sau vòng đấu cá nhân là trận đấu lôi đài tổ đội, đội hình lên sân khá bình thường. Tuyển thủ át chủ bài của hai đội, Hàn Văn Thanh và Tôn Tường đảm đương trọng trách chủ tướng giữ cửa cuối cùng.
Trận đấu nhanh chóng tiến hành, hai kẻ Gia Thế thay phiên lên sân sau cùng không cho Trần Quả tìm được cơ hội khinh bỉ, phát huy cực kỳ xuất sắc. Mỗi người không những đánh bại đối thủ, còn giữ được ưu thế rất lớn. Vào đến trận thứ ba đấu cùng Hàn Văn Thanh, trước khi hy sinh lừng lẫy còn cố mang theo gần nửa thanh máu Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh.
Sau đó Tôn Tường lên sân, trận quyết đấu của hai người vốn là thứ mọi người hằng mong chờ, nay Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh chỉ dùng nửa thanh máu ứng chiến, tình thế quả thực quá xấu. Tôn Tường vững vàng lợi dụng ưu thế ấy, áp dụng đấu pháp rất hiệu quả, cuối cùng đánh bại Hàn Văn Thanh, chiếm được thắng lợi trong trận tổ đội.
Chỉ đánh bại Hàn Văn Thanh còn nửa thanh máu, điều này chẳng khiến đám fan Gia Thế cảm thấy sung sướng khi trả thù. Trong mắt họ, Tôn Tường chỉ đang làm một chuyện mình nên làm mà thôi. Muốn mọi người trút hết nỗi bực dọc, cậu ta phải dùng nửa thanh máu đánh bại Hàn Văn Thanh đầy máu mới được.
Do đó, tất cả đều đặt hi vọng vào vòng đấu đoàn đội sau cùng.
/1726
|