Đúng lúc mọi người đều hưng phấn vì phá được kỷ lục, sếp sau màn lại đột nhiên chửi xéo tên công hội, đến một kẻthân kinh bách chiến như Diệp Tu cũng phải bất ngờ. Giọng Trần Quả tất nhiên truyền thẳng vào game rõ ràng qua tai nghe của Diệp Tu, cả đội nghe xong chợt lặng ngắt như tờ.
Sau khi đờ người một lúc, cuối cùng vẫn là Diệp Tu hiểu biết nhiều, vội dìm chủ đề trêu chọc tên công hội xuống: “Bây giờ cứ để thế đi! Khi nào tới Thần Chi Lĩnh Vực thì tính tiếp, sau cùng vẫn lấy bên đấy làm chủ mà.”
“Cũng có lý!” Trần Quả gật đầu, rồi như thể nghĩ ra ý gì: “ Vậy chúng ta cũng phải thành lập công hội ở các khu khác nữa chứ?” Diệp Tu toát mồ hôi, vội can ngăn: “Còn sớm mà, còn sớm mà…”
“Ờm…” Trần Quả đáp, sau cùng không nói thêm gì nữa. Có điều, sự kiện bất ngờ này đã dập tắt nỗi hưng phấn của mọi người với kỷ lục phó bản. Cứ tiếp tục hưng phấn thì chẳng khác gì một thằng ngốc. Vẫn là Diệp Tu có phong độ đại tướng, đối mặt bốn người lần nữa, hắn bình tĩnh nói: “Tiếp tục phó bản nào…”
Họ mới chỉ dùng lần phó bản đầu tiên để lập kỷ lục mới, còn thừa hai lần, đương nhiên phải tiếp tục dùng nốt. Đây là một lựa chọn rất bình thường, bốn người kia không ai có ý kiến. Thế là, trong lúc những thành viên còn vì công hội lập kỷ lục mà hoan hô ăn mừng, năm nhân vật chính của chúng ta đã trở về luyện cấp như cũ.
Thực ra sự hưng phấn trong họ không dập tắt nhanh thế, chẳng qua bị một vấn đề kỳ lạ cắt ngang, nhất thời không biết nên tiếp tục thế nào thôi. Điển hình như Thiên Thành với Mã Hậu Pháo, sau khi bắt đầu đánh bản lần hai, cả hai thỉnh thoảng lôi bảng kỷ lục ra xem, thưởng thức tên mình và thành tích 30 phút 25 giây 41 đứng đầu bảng kỷ lục hồ Thiên Ba, rồi rủ nhau cười ngu.
Thoáng chốc, hai người vì mất tập trung nên lệch khỏi tiết tấu của đội, gây ra sai lầm. Lần phá bản thứ hai hiển nhiên vô duyên với kỷ lục. Cả hai vội vàng nhận lỗi, Diệp Tu cũng chẳng tính toán chi khiến hai người thoải mái hơn. Kỷ lục hiện tại đã quá trâu bò, 30 phút 25 giây 41, vượt qua đội đứng nhì chừng 4 phút. Đấy gần như là kết quả của khả năng khống chế trận mạnh mẽ khi Diệp Tu liên thủ với Tô Mộc Tranh. Dù trong Liên minh Chuyên nghiệp đỉnh cao, sự phối hợp của cả hai cũng khó lòng vượt qua.
Cũng là câu nói kia: Độ khó phó bản càng cao, ưu thế đội ngũ của Diệp Tu càng lớn, bởi vì họ có hẳn hai em thực lực cấp chuyên nghiệp.
Diệp Tu rất hài lòng với kỷ lục, chuyện khiến hắn cảm thấy kỳ quái chính là phản ứng của các công hội lớn. Toàn bộ thế giới thực sự quá yên tĩnh, yên tĩnh đến độ không hợp với lẽ thường ở Vinh Quang. Ngay khi vừa thoát phó bản, Diệp Tu đã chăm chú ngó chừng xung quanh, song không hề phát hiện bất kỳ động tĩnh gì. Chẳng lẽ, mấy công hội ngoan ngoãn từ bỏ chuyện cạnh tranh thật ư?
Diệp Tu không tin, sự thật lại lù lù trước mặt. Bằng kinh nghiệm của Diệp Tu, đây chắc chắn có âm mưu, tất cả công hội đều án binh bất động, chứng tỏ chúng đã dự liệu trước, chắc hẳn có sẵn hậu chiêu to lớn nào đang chờ đợi họ.
Nhưng đó là gì?
Diệp Tu vừa nghĩ vừa nhắn tin. Đầu tiên đương nhiên phải hỏi người vẫn luôn quan hệ tốt với mình, hội trưởng khu 10 Lam Khê Các Lam Hà.
“Thế nào, cậu thấy tui lợi hại không?” Diệp Tu mở lời.
“Cái gì?” Lam Hà đáp lại.
“Kỷ lục ý! Kỷ lục mới, cậu không thấy à?” Diệp Tu đáp.
“À, thấy rồi. Nhưng đây là chuyện trong dự kiến hết mà.” Lam Hà trả lời cực kỳ bình tĩnh.
“Ơ thế mấy cậu định làm gì?” Diệp Tu hỏi.
Lam Hà hiểu được ý Diệp Tu, chỉ có điều thăm dò thẳng thắn thế này thật làm cậu bó tay, đành phải “…” đáp lại.
“Cậu có rảnh thì chơi tài khoản Tuyệt Sắc đi, công hội nhiều người nhớ cậu lắm, thường hỏi thăm tin tức về cậu. Nếu cứ nói thẳng Tuyệt Sắc là Lam Hà, để họ tới tận nơi thăm cậu thì không tốt chút nào. Dù sao cậu cũng là nằm vùng mà..” Diệp Tu nói.
Lam Hà nghẹn họng. Thật sự quá hư cấu! Lại có thằng hội trưởng thay nằm vùng suy nghĩ chu đáo thế ư… Quá hư cấu mà! Lam Hà thực sự không tìm được từ gì để hình dung cảm giác của mình lúc bấy giờ.
“Thế thôi vậy đi, mọi người sắp rời khỏi hồ Thiên Ba rồi, có phải mấy cậu đã bày trò gì ở khu luyện cấp tiếp theo không? Nói thật, tui chờ mong lắm ấy!” Diệp Tu chốt câu cuối, kèm theo một emo thể hiện sự “mong mỏi”.
Lam Hà thấy mà run.
Bọn họ “bày trò” không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều để Diệp Tu được hời rồi nghênh ngang bỏ đi. Từ góc độ này mà nói, Diệp Tu thực sự có lý do mong mỏi mấy trò của họ.
“Coi bộ làm ông anh thất vọng rồi…” Câu trả lời của Lam Hà khiến Diệp Tu giật mình, ý là lần này, các công hội lớn sẽ không làm gì thật à?
Buông xuôi hồ Thiên Ba thì đành thôi, chênh lệch giữa thực lực thủy chiến quá lớn mà… Nhưng cấp 44 – 46 sẽ quay về như cũ, các công hội lớn chẳng có lý do gì mà ngoan ngoãn như thế cả.
Diệp Tu nhất thời không hiểu nổi, chỉ có thể bước tới đâu tính tới đấy.
Sau hai ngày lập kỷ lục hồ Thiên Ba, đội ngũ của họ cũng thuận lợi lên cấp 44, có thể tiếp tục khiêu chiến kỷ lục phó bản khác. Các công hội có tốp nhân vật đứng đầu đã rời khỏi hồ Thiên Ba. Chẳng qua sau chiến dịch hồ Thiên Ba, các chú chết nhiều quá làm kinh nghiệm không hơn kém mấy dần xuất hiện sự so le. Tốc độ cày cấp đồng đều của các công hội cũng rối loạn cả lên. Dù đứng trước hay sau đi chăng nữa, đợi đến lúc bọn Diệp Tu chạy sang thì các công hội lớn đã tề tụ hết ở đây.
Vào rạng sáng đêm nay, chuyện vượt tân phó bản mới là quan trọng nhất. Tất nhiên, giờ Diệp Tu không còn bán hướng dẫn phó bản nữa. Có chính hắn tham gia cạnh tranh thì không thể đảm bảo kỷ lục phó bản, làm gì còn người tới mua. Bản hướng dẫn phó bản giờ đã thành bài tập nghiên cứu chuyên sâu của bạn trẻ Muội Quang rồi.
“Tất cả mọi người phải cẩn thận hơn.”
Rạng sáng nhanh chóng đến, Diệp Tu tụ tập cả đội. Vừa nhắc nhở mọi người vừa tiến quân đến khu luyện cấp mới và phó bản mới.
Vì cấp độ chênh lệch khá xa, khu luyện cấp mới vẫn là thiên hạ của 99 thằng. Nhưng nơi đây không còn ưu thế thủy chiến tuyệt đối nữa, nếu mấy tên kia thực sự xáp lá cà đánh 5 người họ thì không dễ ứng phó lắm đâu. Diệp Tu biết rõ, vậy nên hắn đã cẩn thận mọi lúc mọi nơi ngay khi vừa lên cấp bậc này.
Cuối cùng, khu luyện cấp Rừng Rậm Hắc Ám level 44 – 46 giống hệt tên của nó, vô cùng u ám và tĩnh lặng. Ngoại trừ đám quái ẩn núp xung quanh, Diệp Tu không hề thấy được bất kỳ uy hiếp nào từ người chơi.
Càng như vậy, tâm trạng Diệp Tu càng trở nên trầm trọng, Trần Quả ngồi cạnh thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Tu, không nhịn được hỏi: “Sao thế?”
“Không sao cả. Thuận lợi quá nên thấy kì thôi.” Diệp Tu nói.
“Sợ hết rồi à?” Trần Quả hỏi.
“Cứ cho là sợ đi chăng nữa thì đối với sự cạnh tranh của các công hội dưới trướng câu lạc bộ, sợ cũng phải lên, sợ cũng phải nghĩ cho ra cách. Giống như 2 đội mạnh yếu gặp nhau trong vòng đấu chuyên nghiệp, đội yếu không thể trực tiếp bỏ quyền không đấu, mà phải nghĩ cách giành chiến thắng chứ?” Diệp Tu nói.
“Nhưng đây có phải sân đấu chính quy đâu, đây chỉ là game online thôi mà…” Trần Quả nói.
“Game online…” Khi Diệp Tu lặp lại hai chữ này, nhân vật của hắn cũng đã dẫn dắt bốn người tới cửa phó bản Rừng Rậm Hắc Ám.
“Làm gì đây?” Bốn người đều đợi Diệp Tu chỉ đạo.
“Vượt phó bản này…” Diệp Tu cũng hết cách, không xảy ra chuyện gì thì hắn đành tiếp tục như thường thôi.
Phó bản Rừng Rậm Hắc Ám cấp 44 – 46, tuy Diệp Tu không bán hướng dẫn phó bản nữa, nhưng vì nhà mình còn cần kỷ lục, hắn đã nghiên cứu nên đánh thế nào từ lâu rồi. Đội ngũ mới vào phó bản lần đầu, không nhẹ nhàng như đã từng tập quen, đánh và giết như thế nào, phối hợp chỗ đứng ra sao, những chỗ không rõ phải dặn dò từ đầu tới đuôi.Đánh hết một ngày cũng không lập được thành tích gì. Đấu pháp của Diệp Tu, mọi người đều nhớ đầu quên đuôi, thỉnh thoảng quên mất vài chi tiết, 3 lượt một ngày thực sự không đủ dùng.
Đồng thời, các công hội khác cũng không lập được thành tích gì, kỷ lục phó bản Rừng Rậm Hắc Ám tạm thuộc về hệ thống. Chỉ có đội ngũ của Mưu Đồ Bá Đạo chiếm đầu phó bản mà thôi.
Ngày tiếp theo cũng lặp lại như hôm trước. Chẳng qua, đấu pháp của bọn Diệp Tu được xây dựng trên khả năng phối hợp khống chế trận của Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, mà Tô Mộc Tranh thì không cần Diệp Tu nói tới hai lần, giữa hai người chẳng cần phải thích ứng gì cả. Có hai người dẫn đầu, chuyện của người thứ ba trở nên cực đơn giản, vậy nên dù đang luyện đấu pháp, sự thích ứng của đội Diệp Tu luôn nhanh nhất. Sau lần phó bản thứ ba, nhân vật của năm người cuối cùng cũng lên TV, kỷ lục phó bản trong tay hệ thống đã bị họ đoạt được.
Trên thế giới tất nhiên tràn đầy tiếng sợ hãi và thán phục Quân Mạc Tiếu. Quân Mạc Tiếu chính là trùm khu 10, đây đã là đề tài không thể tranh cãi, mà các công hội lớn vẫn luôn liều mạng vì kỷ lục phó bản, nay lại bình tĩnh vô cùng. Ngày thứ ba, tự mình phá kỷ lục của mình, ba chuyến phó bản thì hai chuyến phá kỷ lục, top 3 bảng kỷ lục đều là tên Hưng Hân. Ngày thứ tư lại phá thêm hai lần, tên công hội trên bảng kỷ lục đã có thêm năm.
Ngày thứ năm . . . Ngày thứ sáu . . .
Diệp Tu cố ý khống chế, cố ý không ngừng tự phá kỷ lục của mình. Trên bảng kỷ lục của Rừng Rậm Hắc Ám chỉ còn duy nhất tên một công hội, tên nhân vật hoàn toàn giống nhau, từ xếp thứ nhất tới xếp thứ mười, hoành tráng không gì sánh kịp. Mà tất cả công hội lớn vẫn yên tĩnh đến lạ.
Sau khi đờ người một lúc, cuối cùng vẫn là Diệp Tu hiểu biết nhiều, vội dìm chủ đề trêu chọc tên công hội xuống: “Bây giờ cứ để thế đi! Khi nào tới Thần Chi Lĩnh Vực thì tính tiếp, sau cùng vẫn lấy bên đấy làm chủ mà.”
“Cũng có lý!” Trần Quả gật đầu, rồi như thể nghĩ ra ý gì: “ Vậy chúng ta cũng phải thành lập công hội ở các khu khác nữa chứ?” Diệp Tu toát mồ hôi, vội can ngăn: “Còn sớm mà, còn sớm mà…”
“Ờm…” Trần Quả đáp, sau cùng không nói thêm gì nữa. Có điều, sự kiện bất ngờ này đã dập tắt nỗi hưng phấn của mọi người với kỷ lục phó bản. Cứ tiếp tục hưng phấn thì chẳng khác gì một thằng ngốc. Vẫn là Diệp Tu có phong độ đại tướng, đối mặt bốn người lần nữa, hắn bình tĩnh nói: “Tiếp tục phó bản nào…”
Họ mới chỉ dùng lần phó bản đầu tiên để lập kỷ lục mới, còn thừa hai lần, đương nhiên phải tiếp tục dùng nốt. Đây là một lựa chọn rất bình thường, bốn người kia không ai có ý kiến. Thế là, trong lúc những thành viên còn vì công hội lập kỷ lục mà hoan hô ăn mừng, năm nhân vật chính của chúng ta đã trở về luyện cấp như cũ.
Thực ra sự hưng phấn trong họ không dập tắt nhanh thế, chẳng qua bị một vấn đề kỳ lạ cắt ngang, nhất thời không biết nên tiếp tục thế nào thôi. Điển hình như Thiên Thành với Mã Hậu Pháo, sau khi bắt đầu đánh bản lần hai, cả hai thỉnh thoảng lôi bảng kỷ lục ra xem, thưởng thức tên mình và thành tích 30 phút 25 giây 41 đứng đầu bảng kỷ lục hồ Thiên Ba, rồi rủ nhau cười ngu.
Thoáng chốc, hai người vì mất tập trung nên lệch khỏi tiết tấu của đội, gây ra sai lầm. Lần phá bản thứ hai hiển nhiên vô duyên với kỷ lục. Cả hai vội vàng nhận lỗi, Diệp Tu cũng chẳng tính toán chi khiến hai người thoải mái hơn. Kỷ lục hiện tại đã quá trâu bò, 30 phút 25 giây 41, vượt qua đội đứng nhì chừng 4 phút. Đấy gần như là kết quả của khả năng khống chế trận mạnh mẽ khi Diệp Tu liên thủ với Tô Mộc Tranh. Dù trong Liên minh Chuyên nghiệp đỉnh cao, sự phối hợp của cả hai cũng khó lòng vượt qua.
Cũng là câu nói kia: Độ khó phó bản càng cao, ưu thế đội ngũ của Diệp Tu càng lớn, bởi vì họ có hẳn hai em thực lực cấp chuyên nghiệp.
Diệp Tu rất hài lòng với kỷ lục, chuyện khiến hắn cảm thấy kỳ quái chính là phản ứng của các công hội lớn. Toàn bộ thế giới thực sự quá yên tĩnh, yên tĩnh đến độ không hợp với lẽ thường ở Vinh Quang. Ngay khi vừa thoát phó bản, Diệp Tu đã chăm chú ngó chừng xung quanh, song không hề phát hiện bất kỳ động tĩnh gì. Chẳng lẽ, mấy công hội ngoan ngoãn từ bỏ chuyện cạnh tranh thật ư?
Diệp Tu không tin, sự thật lại lù lù trước mặt. Bằng kinh nghiệm của Diệp Tu, đây chắc chắn có âm mưu, tất cả công hội đều án binh bất động, chứng tỏ chúng đã dự liệu trước, chắc hẳn có sẵn hậu chiêu to lớn nào đang chờ đợi họ.
Nhưng đó là gì?
Diệp Tu vừa nghĩ vừa nhắn tin. Đầu tiên đương nhiên phải hỏi người vẫn luôn quan hệ tốt với mình, hội trưởng khu 10 Lam Khê Các Lam Hà.
“Thế nào, cậu thấy tui lợi hại không?” Diệp Tu mở lời.
“Cái gì?” Lam Hà đáp lại.
“Kỷ lục ý! Kỷ lục mới, cậu không thấy à?” Diệp Tu đáp.
“À, thấy rồi. Nhưng đây là chuyện trong dự kiến hết mà.” Lam Hà trả lời cực kỳ bình tĩnh.
“Ơ thế mấy cậu định làm gì?” Diệp Tu hỏi.
Lam Hà hiểu được ý Diệp Tu, chỉ có điều thăm dò thẳng thắn thế này thật làm cậu bó tay, đành phải “…” đáp lại.
“Cậu có rảnh thì chơi tài khoản Tuyệt Sắc đi, công hội nhiều người nhớ cậu lắm, thường hỏi thăm tin tức về cậu. Nếu cứ nói thẳng Tuyệt Sắc là Lam Hà, để họ tới tận nơi thăm cậu thì không tốt chút nào. Dù sao cậu cũng là nằm vùng mà..” Diệp Tu nói.
Lam Hà nghẹn họng. Thật sự quá hư cấu! Lại có thằng hội trưởng thay nằm vùng suy nghĩ chu đáo thế ư… Quá hư cấu mà! Lam Hà thực sự không tìm được từ gì để hình dung cảm giác của mình lúc bấy giờ.
“Thế thôi vậy đi, mọi người sắp rời khỏi hồ Thiên Ba rồi, có phải mấy cậu đã bày trò gì ở khu luyện cấp tiếp theo không? Nói thật, tui chờ mong lắm ấy!” Diệp Tu chốt câu cuối, kèm theo một emo thể hiện sự “mong mỏi”.
Lam Hà thấy mà run.
Bọn họ “bày trò” không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều để Diệp Tu được hời rồi nghênh ngang bỏ đi. Từ góc độ này mà nói, Diệp Tu thực sự có lý do mong mỏi mấy trò của họ.
“Coi bộ làm ông anh thất vọng rồi…” Câu trả lời của Lam Hà khiến Diệp Tu giật mình, ý là lần này, các công hội lớn sẽ không làm gì thật à?
Buông xuôi hồ Thiên Ba thì đành thôi, chênh lệch giữa thực lực thủy chiến quá lớn mà… Nhưng cấp 44 – 46 sẽ quay về như cũ, các công hội lớn chẳng có lý do gì mà ngoan ngoãn như thế cả.
Diệp Tu nhất thời không hiểu nổi, chỉ có thể bước tới đâu tính tới đấy.
Sau hai ngày lập kỷ lục hồ Thiên Ba, đội ngũ của họ cũng thuận lợi lên cấp 44, có thể tiếp tục khiêu chiến kỷ lục phó bản khác. Các công hội có tốp nhân vật đứng đầu đã rời khỏi hồ Thiên Ba. Chẳng qua sau chiến dịch hồ Thiên Ba, các chú chết nhiều quá làm kinh nghiệm không hơn kém mấy dần xuất hiện sự so le. Tốc độ cày cấp đồng đều của các công hội cũng rối loạn cả lên. Dù đứng trước hay sau đi chăng nữa, đợi đến lúc bọn Diệp Tu chạy sang thì các công hội lớn đã tề tụ hết ở đây.
Vào rạng sáng đêm nay, chuyện vượt tân phó bản mới là quan trọng nhất. Tất nhiên, giờ Diệp Tu không còn bán hướng dẫn phó bản nữa. Có chính hắn tham gia cạnh tranh thì không thể đảm bảo kỷ lục phó bản, làm gì còn người tới mua. Bản hướng dẫn phó bản giờ đã thành bài tập nghiên cứu chuyên sâu của bạn trẻ Muội Quang rồi.
“Tất cả mọi người phải cẩn thận hơn.”
Rạng sáng nhanh chóng đến, Diệp Tu tụ tập cả đội. Vừa nhắc nhở mọi người vừa tiến quân đến khu luyện cấp mới và phó bản mới.
Vì cấp độ chênh lệch khá xa, khu luyện cấp mới vẫn là thiên hạ của 99 thằng. Nhưng nơi đây không còn ưu thế thủy chiến tuyệt đối nữa, nếu mấy tên kia thực sự xáp lá cà đánh 5 người họ thì không dễ ứng phó lắm đâu. Diệp Tu biết rõ, vậy nên hắn đã cẩn thận mọi lúc mọi nơi ngay khi vừa lên cấp bậc này.
Cuối cùng, khu luyện cấp Rừng Rậm Hắc Ám level 44 – 46 giống hệt tên của nó, vô cùng u ám và tĩnh lặng. Ngoại trừ đám quái ẩn núp xung quanh, Diệp Tu không hề thấy được bất kỳ uy hiếp nào từ người chơi.
Càng như vậy, tâm trạng Diệp Tu càng trở nên trầm trọng, Trần Quả ngồi cạnh thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Tu, không nhịn được hỏi: “Sao thế?”
“Không sao cả. Thuận lợi quá nên thấy kì thôi.” Diệp Tu nói.
“Sợ hết rồi à?” Trần Quả hỏi.
“Cứ cho là sợ đi chăng nữa thì đối với sự cạnh tranh của các công hội dưới trướng câu lạc bộ, sợ cũng phải lên, sợ cũng phải nghĩ cho ra cách. Giống như 2 đội mạnh yếu gặp nhau trong vòng đấu chuyên nghiệp, đội yếu không thể trực tiếp bỏ quyền không đấu, mà phải nghĩ cách giành chiến thắng chứ?” Diệp Tu nói.
“Nhưng đây có phải sân đấu chính quy đâu, đây chỉ là game online thôi mà…” Trần Quả nói.
“Game online…” Khi Diệp Tu lặp lại hai chữ này, nhân vật của hắn cũng đã dẫn dắt bốn người tới cửa phó bản Rừng Rậm Hắc Ám.
“Làm gì đây?” Bốn người đều đợi Diệp Tu chỉ đạo.
“Vượt phó bản này…” Diệp Tu cũng hết cách, không xảy ra chuyện gì thì hắn đành tiếp tục như thường thôi.
Phó bản Rừng Rậm Hắc Ám cấp 44 – 46, tuy Diệp Tu không bán hướng dẫn phó bản nữa, nhưng vì nhà mình còn cần kỷ lục, hắn đã nghiên cứu nên đánh thế nào từ lâu rồi. Đội ngũ mới vào phó bản lần đầu, không nhẹ nhàng như đã từng tập quen, đánh và giết như thế nào, phối hợp chỗ đứng ra sao, những chỗ không rõ phải dặn dò từ đầu tới đuôi.Đánh hết một ngày cũng không lập được thành tích gì. Đấu pháp của Diệp Tu, mọi người đều nhớ đầu quên đuôi, thỉnh thoảng quên mất vài chi tiết, 3 lượt một ngày thực sự không đủ dùng.
Đồng thời, các công hội khác cũng không lập được thành tích gì, kỷ lục phó bản Rừng Rậm Hắc Ám tạm thuộc về hệ thống. Chỉ có đội ngũ của Mưu Đồ Bá Đạo chiếm đầu phó bản mà thôi.
Ngày tiếp theo cũng lặp lại như hôm trước. Chẳng qua, đấu pháp của bọn Diệp Tu được xây dựng trên khả năng phối hợp khống chế trận của Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, mà Tô Mộc Tranh thì không cần Diệp Tu nói tới hai lần, giữa hai người chẳng cần phải thích ứng gì cả. Có hai người dẫn đầu, chuyện của người thứ ba trở nên cực đơn giản, vậy nên dù đang luyện đấu pháp, sự thích ứng của đội Diệp Tu luôn nhanh nhất. Sau lần phó bản thứ ba, nhân vật của năm người cuối cùng cũng lên TV, kỷ lục phó bản trong tay hệ thống đã bị họ đoạt được.
Trên thế giới tất nhiên tràn đầy tiếng sợ hãi và thán phục Quân Mạc Tiếu. Quân Mạc Tiếu chính là trùm khu 10, đây đã là đề tài không thể tranh cãi, mà các công hội lớn vẫn luôn liều mạng vì kỷ lục phó bản, nay lại bình tĩnh vô cùng. Ngày thứ ba, tự mình phá kỷ lục của mình, ba chuyến phó bản thì hai chuyến phá kỷ lục, top 3 bảng kỷ lục đều là tên Hưng Hân. Ngày thứ tư lại phá thêm hai lần, tên công hội trên bảng kỷ lục đã có thêm năm.
Ngày thứ năm . . . Ngày thứ sáu . . .
Diệp Tu cố ý khống chế, cố ý không ngừng tự phá kỷ lục của mình. Trên bảng kỷ lục của Rừng Rậm Hắc Ám chỉ còn duy nhất tên một công hội, tên nhân vật hoàn toàn giống nhau, từ xếp thứ nhất tới xếp thứ mười, hoành tráng không gì sánh kịp. Mà tất cả công hội lớn vẫn yên tĩnh đến lạ.
/1726
|